Editor: Thanh Việt
Kim Phong Hoa đã là cử nhân, lúc trước ở Lâm Thanh đã có không ít thân thích của Kim gia Lâm Thanh tìm tới, muốn lợi dụng danh nghĩa của hắn, còn có không ít hương thân ở nơi khác dùng tiền bạc muốn chắp nối với Kim Phong Hoa. Kim Phong Hoa này giỏi nhất là nguỵ trang làm người hiền lành, đáy lòng rõ ràng đối với những người này lười cười một cái, nhưng ở ngoài mặt lại vẫn đối đãi có lễ, cũng không đắc tội tộc nhân, cuối cùng để những tộc nhân đó trở về liều mạng quở trách Lâm Thanh Đại lão gia, mắng hắn vì bản thân mà để nhi tử đi làm con nuôi, làm Kim gia Lâm Thanh mất đi một chỗ dựa lớn. Đến nỗi lúc Đại lão gia trúng cử đến kinh thành làm quan, bọn họ ít nhiều được hưởng chỗ tốt, nhưng cả tộc đều lựa chọn quên mất.
Kinh thành đương nhiên là có không ít thân thích với Kim gia, chỉ là bọn họ thuận lợi đầy đủ, cũng chỉ hữu hảo ngoài mặt với Kim Phong Hoa, có loại cảm giác như không quá tới gần nhưng cũng không phải là tránh còn không kịp, đại đa số người đều đang quan sát con đường làm quan của Kim Phong Hoa, rốt cuộc Kim Phong Hoa ra ngoài làm con thừa tự cũng từng là người của Kim gia Lâm Thanh, lúc trước Hoàng đế đã tự mình hạ chỉ khám nhà tịch biên, mà nhi tử của Đại lão gia lại đến thi Hội, không biết phía trên là có ý gì. Đương nhiên, có người nhìn, có người lại tự mình tới cửa, không phải là không có tầm nhìn, mà là không còn cách nào khác.
“Ai tới?” Tiên Y đang bị Kim Phong Hoa kéo áo thở hồng hộc hỏi.
Kim Phong Hoa rất không kiên nhẫn, mỹ vị trước mắt đã sắp vào miệng lại bị người khác đoạt mất, thật là không phải đạo, hắn liền trầm mặt nói: “Để cho nàng ta chờ.”
Nói xong, lại không chờ Tiên Y lên tiếng, trực tiếp gục vào giường, thành thạo cởi sạch sẽ quần áo của hai người, chỉ một lát sau Tiên Y đã hồ đồ không tìm được phương hướng, làm gì còn nhớ rõ có người tới chơi.
Chờ sau khi mân mê rất nhiều lần, Tiên Y cảm thấy chính mình giống như chó chết ngoài đồng, Kim Phong Hoa lại khoẻ mạnh, chuyện này có chút điên cuồng chấp nhất, trừ phi ngày của nàng tới hoặc là thật sự cảm thấy không thoải mái, bằng không chỉ cần hắn muốn, đều bị hắn bắt phải gật đầu, mà muốn một lần không được mà phải là vài lần, tuy rằng nàng cũng hưởng thụ, nhưng một tiểu nữ nhân bình thường so sánh với một đại nam nhân có sức mạnh, thể lực của nàng lập tức bị ngược như bã.
“Tiên Tiên, nàng là của ai? Hử?” Kim Phong Hoa ôm Tiên Y đã nhũn như nước hỏi.
Tiên Y mơ màng hồ đồ nhưng còn nhớ rõ trả lời: “Của chàng…… Của chàng.”
“Ta là gì của nàng?” Kim Phong Hoa cắn lỗ tai của Tiên Y nhẹ lẩm bẩm nói.
“Phu quân.”
“Ngoan!” Kim Phong Hoa ôm Tiên Y lại nảy sinh cảm giác ác độc va chạm nàng thêm mấy lần nữa, mới lưu luyến không rời nằm thẳng sang một bên.
Loại đối thoại này, gần như lần nào hắn cũng hỏi, nàng cũng sẽ đáp, Tiên Y chỉ nghĩ đây là thói quen của Kim Phong Hoa, hoặc là thú vui trên giường của hắn, nhưng Kim Phong Hoa mỗi lần nghe thấy đáp án mới cảm thấy mình đang tồn tại, là chân chính được sống lại, hắn dùng sự ôn hòa của mình cẩn thận bao Tiên Y lại để nàng hạnh phúc trong hậu viện, hắn gần như cắt đứt hết mọi khả năng Tiên Y có thể nhìn bất cứ một nam nhân nào khác bên ngoài, hắn muốn trong thế giới của Tiên Y trừ nữ nhân hắn an bài bên cạnh, chỉ có một mình hắn. Báo thù là do thù hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ tiếp tục cẩn thận che chở nàng trong lòng, ai cũng không cho đụng vào, Tiên Y chỉ có thể thuộc về một mình hắn. Ở trước mặt nàng hắn không cần nguỵ trang, cũng không cần phòng bị, nàng biết rõ bản tính của hắn, hắn cũng hiểu rõ bản tính của nữ nhân này, bọn họ đều là muốn sống sót, chỉ là trong quá trình ở thử với nhau, lại không thể nào phân thành hai cá thể được nữa.
“Phong Hoa……” Nữ nhân trong ngực nỉ non kêu.
“Không có việc gì, toàn bộ để ta.” Kim Phong Hoa ôm nàng nhìn nàng chimd vào giấc ngủ, nàng chỉ cần như vậy là tốt rồi, cái gì cũng không phiền lòng, bất luận có việc gì đều giao cho hắn làm.
Tiên Y hoàn toàn không thể bò dậy được, Kim Phong Hoa đắp chăn cẩn thận cho nàng, lại dặn dò Bích Tỉ phải chăm sóc cho tốt, lúc này mới đổi bộ đồ khắc đi ra ngoài.
“Chủ tử, người nọ còn đang ở phía trước.” Quan Kỳ chạy sau lưng đuổi kịp nói.
“Còn chưa đi?” Kim Phong Hoa nhìn nhìn sắc trời, nhíu mày nói, lấy sự hiểu biết của hắn đối với ả ta, ả hẳn là không có nhiều kiên nhẫn như vậy, xem ra là thật sự sống không được tốt.
Kim Phong Hoa cất bước đi vào, một nữ tử mặc váy màu lam đối diện lập tức đứng lên, sau đó không thất thô gọi một tiếng: “Tam đệ.”
“Quách Đại thiếu nãi nãi.” Kim Phong Hoa đi đến chỗ thượng vị ngồi xuống, không lập tức cắt đứt quan hệ, nhưng lại kéo dài khoảng cách.
Kim Đại cô nương thấy thế trong lòng thầm hận, nhưng cũng không còn cách nào khác, lão cha hồ đồ nhà mình cùng ông ngoại đều bị xúi quẩy, vốn dĩ nàng ở nhà chồng đã không quá tốt đẹp gì, sức khoẻ nhi tử nàng vẫn luôn không tốt, con vợ lẽ của trượng phu một đứa lại một đứa được sinh ra, lúc phụ thân và nhà ngoại còn thì tốt, mẹ chồng muốn nhét người vào thì cha chồng cũng có thể ngăn cản một chút, nhưng hiện tại nàng chẳng những không quản được việc bà ta nhét người vào, ngay cả nếu nàng không có một đứa con trai, sợ rằng đã sớm bị nhà chồng bỏ, sợ liên luỵ nhà bọn họ. Bệnh của nhi tử khi tốt khi xấu, mấy năm nay nàng lại không sinh thêm con, cho dù Xuân Cảnh sinh con trai thì cũng chỉ là con vợ lẽ, mấy năm trước nàng cũng khinh thường nhận bọn chúng nuôi dưới danh nghĩa, mấy năm nay thì bà bà lại không cho nàng nuôi dưới danh nghĩa, phỏng chừng là cũng muốn sau khi nhi tử ruột của nàng chết, có thể đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng ở nhà chồng ngày càng lụn bại, vốn dĩ tâm ý nàng đã nguội lạnh, lại không ngờ được rằng đúng lúc nàng chuẩn bị đem tài sản ra bảo toàn mạng sống thì tam đệ con vợ lẽ đi làm con nuôi cho người khác lại đỗ cử nhân, còn trở lại kinh thành, trước mắt nàng thấy gần đây thái độ nhà chồng đối với mình cũng hoà hoãn, trượng phu cũng từng vào phòng nàng vài lần, nàng liền rõ ràng, biết đệ đệ này nàng ta nhất định phải nhận, cho dù trên gia phả không có, cũng không thể ngăn cản huyết mạch của bọn họ.
“Sao hôm nay đệ muội lại không ra?” Nói tới cái này trong lòng Kim Xảo Linh cũng hoảng, đã từng là nữ nhân thiếu chút nữa thành tiểu thiếp của phu quân nàng, nhưng tới thời khắc này nàng lại còn phải tới cửa để nịnh bợ.
“Tiện nội* hôm này thân mình không khoẻ, mong rằng Quách Đại thiếu nãi nãi thứ lỗi.” Kim Phong Hoa mồm mép nói điều lành để bịp người, ngươi không nói ý đồ đến, ta cũng không đề cập tới, xem xem là ai chịu ai.
*Tiện nội: gọi vợ, ý khiêm tốn.
Thân mình không khoẻ? Là không muốn thấy nàng ấy chứ, Kim Xảo Linh xiết chặt khăn tay, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, nàng không phải kẻ ngốc, lúc trước đã làm chuyện ra thành như vậy, Tiên Y không có khả năng không biết, nàng cũng rõ rằng Tiên Y không tình nguyện làm thiếp, nhưng nàng cũng thật sự không có cách nào khác, làm nô tỳ không phải là phải phân ưu cho chủ tử sao, huống chi mẫu thân nàng cuối cùng còn gật đầu để Tiên Y gả cho Kim Phong Hoa sao, bằng không Tiên Y dựa vào cái gì mà có thể sống cuộc sống của một cử nhân nương tử. Nói đúng ra, Tiên Y còn phải mang ơn đối nghĩa đối với nàng và mẫu thân nàng chứ. Đề cập đến chuyện này Kim Xảo Linh lại có tự tin, Trần ma ma là người trung thành như vậy, nữ nhi của bà ta chắc không thể quá kém đi.
“Không sao không sao, chờ chút nữa ta sẽ đến thăm nàng, ai, nói như thế nào cũng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta còn nhớ lúc ta chưa lấy chồng, Tiên Tiên mới lớn một chút như vậy, ở cạnh ta…” Nói nói, vốn Kim Xảo Linh chỉ là muốn lôi kéo làm quen ai dè nói xong lại thực sự tự thương cảm, khi đó nàng ta ở trong nhà là lớn nhất, cũng là đứa con được cha mẹ yêu thương nhất, nhưng còn bây giờ thì sao, nhà chồng không thích, cha mẹ vì sợ liên luỵ đến con nên không dám liên lạc với nàng, nàng lập tức như bị biến thành người cô đơn, ngay cả nha đầu chết tiệt Xuân Cảnh kia cũng giả chết, một lòng bất hoà với nàng.
Kim Phong Hoa cứ ngồi như vậy nghe đoạn hồi ức đã qua của nàng ta, hắn và nàng ta vốn dĩ đã không có gì để nói, kiếp trước hắn đã sớm bị người trong nhà đưa cho Thôi công công nhận làm con nuôi, đối với trưởng tỷ này đã sớm không còn ấn tượng gì, đời này trừ bỏ cảm thấy nàng ta vẻ ngoài dối trá, cũng chỉ là nghĩ đến chuyện nàng ta đã từng muốn để Tiên Y đi làm thiếp cho trượng phu, nhưng hiện giờ Tiên Y đã là thê tử của hắn, nhìn dáng vẻ của vị trưởng tỷ này liền biết nàng ta không tốt, hắn cũng lười ra tay dạy dỗ, cùng lắm là lấy thêm một cái mạng, còn không bằng luộc nàng ta như vậy, tự nàng có thể lăn lộn đến chết. Đối với nhân vật không có uy hiếp như vậy, Kim Phong Hoa sẽ không bố thí một chút sức lực nào, mục tiêu của hắn trước giờ chỉ có một - Trịnh Dịch Hiên.
Kim Xảo Linh nhớ chuyện cũ cũng đủ rồi, miệng cũng đã nói, lại thấy Kim Phong Hoa vẫn nhàn nhã uống trà, hoàn toàn không dao động. Đôi mắt nàng hơi trốn rỗng, cảm giác người đối diện như là một người xa lạ nào khác, người đã từng ở trong mắt nàng là một đệ đệ uổng vẻ ngoài, tính cách yếu đuối thẹn thùng. Nhưng lần này gặp lại, Kim Phong Hoa chẳng những không có một tia nhút nhát, ngược lại lại còn mạnh mẽ đến nỗi làm người khác không thể bỏ qua. Cuối cùng là do hắn sau khi bị đưa đến Hoành thành mới bị nhà đó làm cho như vậy, hay là vốn dĩ hắn là như vậy, chỉ là… Không dám nghĩ cũng không thể nghĩ nhiều, Kim Xảo Linh rùng mình một cái đứng lên.
“Nếu đệ muội thân mình không tốt, ta đây lần sau lại đến gặp nàng.” Kim Xảo Linh nói vô cùng cẩn thận, mới chỉ mấy năm như vậy, đối mặt Kim Phong Hoa nàng cư nhiên lại sợ.
Kim Phong Hoa cũng không giữ lại, đứng dậy nói: “Quách Đại thiếu nãi nãi đi thong thả.”
Chưa từng nói Kim Xảo Linh lại đến lần nữa, cũng chưa từng nói để Tiên Y đến gặp Kim Xảo Linh, nhưng nàng ta cũng không dám hi vọng xa vời điều gì, Kim Phong Hoa cho nàng vào cửa coi như đã là nể tình cảm huyết thống. Nàng bước ra khỏi cửa, thẳng thắn quay lưng, bất luận là Kim Phong Hoa có tâm tư gì, nàng cũng phải ngẩng mặt lên với người bên nhà chồng, nàng không được để bọn họ biết mình và Kim Phong Hoa không thân, nếu không chỉ sợ lần sau muốn ra cửa cũng không dễ. Nhớ tới nhi tử ốm yếu của mình, Kim Xảo Linh lại ngập tràn ý chí chiến đấu, cho dù là lừa gạt cũng phải làm người của nhà chồng cho rằng Kim Phong Hoa sẽ chống lưng cho nàng, nàng đã không còn cha mẹ hay ngoại tỏ phụ, nhưng còn có một đệ đệ ruột sắp làm quan.
“Ngươi sắp thi Hội rồi, ta cũng không quấy rầy nữa, để lại chút đồ vật không đáng giá cho người, cũng coi như là một chút tâm ý của người làm tỷ tỷ là ta.” Kim Xảo Linh đứng ở nhị môn bất an nói.
Kim Phong Hoa liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn lại hạ nhân Quách gia đang chờ trước cổng, gật gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Kim Xảo Linh nhẹ nhàng thở ra, cố gắng đi qua trước mặt những hạ nhân đó, chậm rãi biến mất ở bên trong viện.
“Nàng tặng cái gì?” Kim Phong Hoa nhướng mày nói.
Quan Kỳ lập tức nói: “Hình như là nghiên mực của quan tiền triều.”
“Đã biết, để ở nhà kho đi.” Kim Phong Hoa xoay người đi về hướng chính phòng, không biết Tiên Y tỉnh chưa.
Kim Xảo Linh ngồi ở trên xe ngựa, cảm giác được bọn ma ma nha đầu bên người hình như giữ kẽ hơn so với ngày thường. Nàng lặng lẽ châm biếm, nhưng cũng không nói gì, đến tận khi về lại Quách phủ vẫn còn đang nghĩ làm sao để xáp lại gần Tiên Y, cửa quan hệ máu mủ này tuyệt đối không thể đứt.
Tác giả có lời muốn nói: Cô gái muốn tìm đường chết thật quá không tốt ~~ ra đây tìm kiếm một chút cảm giác tồn tại.