Duyên Làm Phu Quân

Chương 54






 
Editor: Thanh Việt
 
Huyện thí ở Phái quốc phải thi qua ngũ trường (tràng), nhưng không cần ở lại trong sân, thi xong nửa tháng sau sẽ yết bảng, nếu thông qua khảo thí thì sang tháng tư sẽ tham gia phủ thí, lại phải thi tiếp tam trường, chờ nửa tháng yết bảng. Năm nay vừa đúng lúc viện thí ba năm hai lần, nói cách khác, nếu Kim Phong Hoa có thể thi đậu huyện thí thì sang tháng sáu hắn phải trở về phủ thành để tiến hành viện thí, xem có thể thành tú tài hay không. Theo cách nhìn của Tiên Y, đây không những là khảo nghiệm học thức của học sinh mà còn mủa khảo nghiệm tiền bạc và thể chất của bọn họ, bằng không sao có thể tổ chức liên tục liên tục mấy trường như vậy, người nào cũng có thể bị bóc đi một lớp da, có tiền còn đỡ, có chỗ ở có đồ ăn, không có tiền nói không chừng còn phải ngủ đầu đường ăn rơm rạ qua ngày. Lúc làm bài muốn có thành tích tốt thực là không dễ dàng, càng đừng nói ngày sau còn có thi Hương gì đó, ở trong điều kiện giao thông không thuận tiện, tài nguyên sinh hoạt thiếu thốn mà có thể một đường đến kinh thành thi, thậm chí được nhận chức quan thì quả thật chính là thần nhân rồi.
 


Huyện thí vẫn còn tốt, ít nhất mỗi ngày Tiên Y nhìn thấy Kim Phong Hoa đều là một vẻ thần thái sáng láng không có gì khác biệt, đương nhiên cũng có khả năng người ta một thân võ nghệ, tất phải khoẻ mạnh hơn mấy thư sinh tay trói gà không chặt. Tiên Y chưa từng hỏi Kim Phong Hoa khoa khảo như thế nào, chỉ có thể tốn công phu chuẩn bị cho hắn đồ ăn và quần áo, nàng từ đời trước đến đời này đều không phải tài nữu gì, càng khoong thể trợ giúp trượng phu điều gì trong khoa cử, cho nên hỏi cũng bằng không hỏi. Dù sao bất luận hắn thi đậu hay không, bọn họ cũng không nghèo đến mức không được no bụng, lại nói tới bản lĩnh của Kim Phong Hoa, sợ rằng đã sớm tính đường lui sẵn.
 
Tiên Y không lo lắng, bản thân Kim Phong Hoa lại càng không có gì lo lắng, đề thi này kiếp trước hắn đã sớm xem qua, lúc ấy hắn còn làm Chỉ huy sứ, vì Thôi công công làm việc, trừ bỏ võ nghệ phòng thân, quan trọng nhất chính là tin tức. Đừng nói đề thi mấy năm, ngay cả danh sách quan viên lúc trước hắn cũng có thể đọc thuộc làu làu, thậm chí cả bối cảnh hậu viện, việc xấu trong tộc, đối tượng liên hôn, đã đắc tội qua người nào…..làm tay sai Long Hành vệ, nếu không thể nắm được nhược điểm người khác thì sao có thể sử dụng bọn họ làm việc cho mình, càng đừng nói là vì lợi ích mà trừ bỏ đối thủ. Hắn đã từng đứng ở nơi âm u nhất, gần như mỗi giờ mỗi khắc đều phải nhìn chằm chằm những quan viên ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời, biết rõ những thứ xấu xa dưới lớp quần áo đó. Cho dù Thôi công công đã chết, hắn từ nơi u tối bước ra ánh sáng, cũng không thể thiếu đi sự phân tích thói hư tật xấu của người khác.
 
Kim Phong Hoa rất hiểu biết văn phong của chính mình, trước mắt giám khảo của huyện thí và phủ thí đều thích bài nào có một đám hoa dệt trên gấm, mà hắn bởi vì kiếp trước trải qua giáo dục như vậy nên tất nhiên tả đồ vật dưới góc nhìn độc ác, lại càng thực dụng hơn. Bất quá cũng may huyện thí và phủ thí đều chỉ kiểm tra phần nền tảng là nhiều, hắn tuy không thể đứng thứ nhất, nhưng cũng sẽ không đứng ở thứ hạng quá thấp, cho nên không ngoài ý muốn hắn có tên trong danh sách yết bảng, Tiên Y liền biết được trượng phu đã thi đậu đồng sinh. Lần này những người tham gia khoa khảo ở các huyện và phủ thành ước chừng ba ngàn người, nhưng trúng đồng sinh lại chỉ có hai trăm người, Kim Phong Hoa tuy không đậu đầu bảng, nhưng xếp thứ chín cũng tốt rồi, xem như lần này đã là học sinh có thành tích tốt thứ hai trong học quán, người có thành tích tốt nhất đạt hạng thứ ba, ngoài ra, ba người bằng hữu kia của Kim Phong Hoa cũng thi đậu đồng sinh. Trong đó Khâu học sinh lần trước thi vốn đậu đồng sinh nhưng thứ hạng không được tốt, lần này thi lại đậu hạng hai mươi, xem như là mọi người cùng vui.
 
Biết được kết quả, nhân lúc còn ở phủ thành, bốn người ước hẹn, mời bạn cùng học cùng trường thi và phu tử cùng đến tửu lầu lớn nhất ở phủ thành ăn chơi một bữa, sau khi một ít học sinh nhà ở xa sôi nổi rời khỏi phủ thành, Kim Phong Hoa giữ Tiên Y cùng ở lại, không chỉ vì du ngoạn một phen mà Tiên Y còn muốn đặt mua một cái cửa hàng. Trên tay Tiên Y có chút tiền nhỏ, tất nhiên sẽ không làm ra được chuyện buôn bán lớn gì, chỉ là đất phủ thành cũng quý, nếu có thể mua được một cửa hàng hoặc một ngôi nhà gì đó, chẳng có thể cho thuê kiếm lời, tương lai cũng lưu Tiên Y một đường lui.
 
Kim Phong Hoa không thể nào không biết được suy nghĩ của Tiên Y, nhưng chính hắn cũng không đảm bảo được đường đi sau này sẽ thuận lợi, sao có thể để Tiên Y vì hắn mà nghĩa vô phản cố*. Huống chi Kim Phong Hoa phóng túng mình sủng ái Tiên Y, chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, tương lai chỉ cần nàng muốn, cửa hàng trong kinh thành cũng có thể mua được.
 
*Nghĩa vô phản cố: vì việc nghĩa không chùn bước.
 
Bởi vì Tiên Y không có nhiều tiền cho lắm cho nên nàng cũng không định mua một cửa hàng ở nơi phồn hoa của phủ thành, ngược lại lại chọn một địa phương hơi hẻo lánh có không ít người ngoại lai cư trú, nơi này người ở không quá đông, chỉ có nhiều những toà nhà của thương lữ ngoại lai, cũng có một số là nơi quan sai ở. Cửa hàng Tiên Y chọn vừa đúng là nơi thông đến phố xá của trung tâm phủ thành, mặt tiền của cửa hàng tuy không quá lớn nhưng phía sau có một cái sân, trong viện chẳng những có mấy gian nhà trệt, còn có một đống tú lâu hai tầng, nghe nói ban đầu cửa hàng này là nơi bán đồ thêu thùa, sau này bà chủ lại gả chồng, cùng phủ quân đi lên phía bắc, cửa hàng này liền trao qua tay người khác. Tiên Y vừa đi vào đã cảm thấy cửa hàng này rất thanh nhã, không chỉ có bố cục trang trí rõ ràng, còn có hương vị của miền nam, ngay cả hoa viên nhỏ nhưng cũng được xử lí độc đáo mới mẻ, những tú lâu không tính rộng lớn lại tràn đầy hương vị uyển chuyển của nữ nhân gia. Mua đồ chính là dựa vào duyên số cùng cảm giác, vì thế Tiên Y rất nhanh đã chọn cửa hàng này, phía trước cửa hàng chuẩn bị cho thuê, phía sau lại dùng khoá lớn khoá lại, sau này sẽ tìm một cơ hội vào dọn dẹp một chút, ngẫu nhiên nàng lại có một chỗ ở trong phủ thành một thời gian.
 

Phó thác cửa hàng cho người khác, dạo chơi phủ thành thêm một vòng, Tiên Y liền phải chuẩn bị trở về Lâm Thanh, rốt cuộc một phụ nhân muốn đi chơi cũng không đi đâu được nhiều, chỉ cần ra ngoài cửa là phải có khăn che mặt, đương nhiên trừ lí do Kim Phong Hoa cực kì không thích nàng bị người khác nhìn thấy còn có tục lệ của Phái quốc cũng là như vậy. Lúc trước nàng còn làm nô tỳ, còn cảm thấy làm phu nhân rồi thật sự không có tự do, đôi khi các cô nương còn có thể hẹn ra ngoài đi thưởng lãm cùng nhau, nhưng khi đã làm dâu làm thê rồi thì không thể có chuyện này, phần lớn đều là mời bạn bè vào trong nhà, nghe diễn, ngắm hoa, đừng nói là nhìn thấy ngoại nam, cho dù đụng mặt quản sự hay gã sai vặt cũng phải kiêng dè.

 
Duyên cớ của chuyện này tất nhiên là do lễ giáo phong kiến cùng với ánh mắt của nam tử, Tiên Y gả đến Lâm Thanh mới từ mấy nữ tử ở đó nghe nói, sau khi gả làm thê tử, trừ bỏ việc ngoại giao bắt vuộc, nếu có phu nhân nhà ai thích đi đông đi tây, hoặc xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, kia khẳng định là gia đạo sa sút, phu quân không mừng. Nếu trượng phu yêu thương thì sao có thể để thê tử cho người ngoài nhìn thấy, tất nhiên là muốn bảo hộ trong ngực, mỗi ngày ở nhà tự mình thưởng thức là tốt nhất. Từ đó có thể nhìn ra được nhà này có nam nhân đảm đương hay không, bởi vì chỉ khi nam tử trong nhà không làm gì được mới có thể để nữ nhân ra mặt. Ở Phái quốc, gia đình do nữ tử làm chủ cũng không đáng xấu hổ, trong nhà không có nam tử, nữ nhân chưa gả trong nhà lo liệu mọi việc bất quá là người ta nói vào vài câu, nhưng nếu nam nhân có tồn tại, nữ nhân lại muốn thể hiện làm nữ cường nhân, chẳng những nữ nhân đó mất hết thanh danh, ngay cả nhà chồng con cái liên quan cũng bị người ta phỉ nhổ. Có thể thấy được, Phái quốc không phải là nơi thích hợp cho con đường nữ cường, Tiên Y nếu không phải từ nhỏ đã được Trần ma ma dạy dỗ, tính tình của nàng lại trầm ổn, chỉ sợ đã sớm bị cái gọi là tâm theo đuổi tự do vặt lông rồi. Đối với nữ nhân ở nơi này, hô hào ý nguyện cá nhân hay không gian cá nhân đều không thể thành công, cả đời bọn họ đều sẽ ước gì được trượng phu bảo hộ dưới đáy mắt, bởi vì dù luật pháo bảo hộ quyền lợi của chính thê cũng tuyệt đối không thể buộc chân trượng phu không chạy về phía tiểu thiếp.
 
Vì thế, dục vọng chiếm hữu của Kim Phong Hoa đối với nàng ở kiếp trước có khả năng sẽ làm người ta hít thở không thông, nhưng đặt ở nơi này, chỉ cần than một câu phiền não, phỏng chừng có thể làm những như nhân ghen ghét phát điên, sau lưng mắng nàng không biết hưởng phúc. Tiên Y không phải là thiếu nữ trong tiểu thuyết ở kiếp trước nên nàng tuyệt đối sẽ không kháng cự việc Kim Phong Hoa coi trọng nàng, nàng thậm chí còn sẽ lợi dụng loại coi trọng này, gia tăng địa vị của nàng trong lòng hắn. Với nàng mà nói, vật thể nguy hiểm Kim Phong Hoa phải càng tự nhiên lại gần thì càng tốt, nếu mạng không còn thì hít thở không thông là cái gì?
 
Kim Phong Hoa rất vừa lòng biểu hiện của Tiên Y lúc ở phủ thành, hắn rất không thích ánh mắt của nam tử khác chiếu vào Tiên Y, càng không thích nàng giao lưu ánh mắt với bọn họ, đồ vật của hắn tuy rằng không đến mức phải che không cho người khác thấy, nhưng tuyệt đối không để ai muốn nhìn là nhìn. Thậm chí hắn còn từng có ý nghĩa bạo lực là muốn khoá Tiên Y ở trong nhà, chỉ có hắn mới có thể thấy, chỉ có hắn mới có thể yêu thương nàng, mà nàng lại chỉ có thể ỷ lại vào một mình hắn, trong mắt nàng tất cả đều tồn tại vì hắn. Nhưng mà Tiên Y quá thuận theo, thậm chí còn làm vài việc bệnh hoạn cho hắn, không có phản kháng hay một câu oán hận nào hết, cái này làm cho hắn rất luyến tiếc để cho nàng cô độc tồn tại, bởi vì hắn không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên người nàng, hắn muốn nhìn nàng cười, muốn nhìn nàng bị uỷ khuất mà ôm lấy hắn, muốn nhìn nàng nói nương tử nhà ai lại làm ra chuyện gì xấu, nàng phải tươi tắn như vậy, phải có tinh thần phấn chấn như vậy. Hắn muốn cùng nàng sống dưới ánh mặt trời mà không phải cùng nhau chìm vào vực sâu tối đen.
 
Muốn thoát khỏi khí tức u ám của kiếp trước Kim Phong Hoa sáng sớm dậy liền nhìn thấy thê tử mệt mỏi ngủ, nhớ lại âm thành mềm mại đêm qua của nàng, còn có biểu tình quyến luyến của nàng, chỗ đó của hắn lại hơi cứng lên một chút. Cũng may hắn biết chừng mực, chỉ nhịn không được hôn lên má Tiên Y, cuối cùng vì tiếng gõ cửa bên ngoài mà lưu luyến không rời bò xuống giường.
 
“Chủ tử, người Hoành thành bên kia tới.” Quan Kỳ ở cửa nhỏ giọng nói.
 
“Đã biết, ngươi nói với bọn họ một chút, lát nữa thiếu phu nhân sẽ dậy, bảo nàng mang theo tiểu thiếu gia thu thập đồ đạc đi, trước giờ tỵ cần phải chuẩn bị thoả đáng mọi thứ, bằng không sẽ không kịp về tới Lâm Thanh.” Kim Phong Hoa tự thay quần áo, nói.

 
Quan Kỳ nhanh chóng đi tìm Bích Tỉ giao việc một tiếng, sau đó liền thấy Kim Phong Hoa đi từ trên lầu xuống liền cùng đi lên xe ngựa.
 
Xe ngựa xoay đầu trước cửa một trà lâu, Kim Phong Hoa cúi đầu vội vã xuống xe, hấp dẫn không ít người chú ý, lúc này trà lâu chỉ có một số bá tánh dậy sớm ăn sáng, Kim Phong Hoa không dừng ở đường lớn mà đi lên phòng ở lầu hai, trong phòng đã sớm có hai người ngồi đó, một người tuổi chừng ba mươi, một người chừng quá bốn mươi, hai người đều mặc tơ lụa, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt có ba phần tương tự, chỉ là vị lớn tuổi hơn có một chòm râu, vẻ mặt nghiêm túc.
 
Kim Phong Hoa vừa vào cửa trước tiên hành lễ nói: “Vãn bối thỉnh an hai vị thúc bá.”
 
Hai người vừa thấy Kim Phong Hoa thì đôi mắt liền sáng ngời, ánh mắt thứ hai nhìn vào cách nói năng cử chỉ của Kim Phong Hoa, trong mắt họ càng toát ra một tia tán thưởng, ý tưởng trong lòng lại càng thêm kiên định.
--------------------------------------------------------------------------------
*Chú thích về kì thi trong truyện: 
- Theo mình tìm hiểu, thi Hương gồm huyện thí và phủ thí, đậu huyện thí gọi là đồng sinh. Sau khi huyện thí và phủ thí là đến thi Hội (viện thí), sau đó mới được gọi là tú tài.