Editor: Thanh Việt
Kiếp trước nếu gặp hôn phu đi tìm tiểu tam thì đa phần phụ nữ sẽ làm thế nào nhỉ? Đánh tiểu tam một trận? Hay là tát hôn phu hai cái rồi nói vài lời tàn nhẫn, mặt ngoài thì tiêu sái rời đi nhưng thật ra lại cần thời gian âm thầm chữa thương. Hoặc là yêu tên nam nhân này đến chết đi sống lại nên phải tiếp tục dây dưa đau khổ? Kiếp trước Tiên Y chưa từng trải qua, mà cuộc đời này lại được thấy người có khả năng thành trượng phu có động tác thân mật với nữ nhân khác, nàng không hề có cảm giác phẫn nộ thống hận, bởi vì nàng và hắn căn bản chẳng thân. Nhìn được cảnh này, Tiên Y nghĩ sợ rằng sẽ phải bỏ mối hôn sự này.
“Lần này xem như mắt mẫu thân ngươi không tốt rồi.” Kim Phong Hoa có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Tiên Y rất đồng ý lời này, mẫu thân là người rất ít có lỗi sai, nhưng đối với hôn nhân đại sự của nữ nhi, bà lại khó được một lần nhìn lầm người.
“Đi thôi.” Nhìn người được gọi là “vị hôn phu” không biết vì sao đang tranh chấp với Vũ Song, Tiên Y lại cảm thấy không có hứng thú, ngáp một cái.
“Ngươi không muốn biết bọn họ đang nói gì sao?” Kim Phong Hoa cảm thấy chưa đã thèm, hắn nhàm chán đã lâu, khó lắm mới tìm được chuyện vui thế này.
Tiên Y lắc đầu, có vẻ hơi thất thần, nàng không biết nên giải thích với mẫu thân thế nào, cũng không biết nên làm thế nào để nói cho mẫu thân chuyện “vị hôn phu” và tiểu tam. Nếu hôn sự của nàng thất bại, Đại phu nhân hành sự sẽ càng dễ dàng.
“Yên tâm đi, mẫu thân ngươi đã dùng một lời đánh đổ ý niệm của Đại phu nhân, ngày nào nam nhân của Kim Xảo Linh kia chưa kết thúc khảo thí, Đại phu nhân sẽ không đưa ngươi qua.” Kim Phong Hoa tiếc nuối nhìn Vũ Song đang khóc thút thít, duỗi tay ôm Tiên Y bay lên nóc nhà một lần nữa, nhân tiện tốt bụng bồi thêm một câu.
Mắt Tiên Y sáng lên, biết Kim Phong Hoa sẽ không lừa nàng, nhưng ngày nào chuyện này chưa có tin tức, ngày đó nàng và mẫu thân chưa thể an tâm.
“Cứ yên lặng mà xem đi, nhưng trước đó, ngươi phải giữ được tính mạng đã.” Kim Phong Hoa thả Tiên Y ở trong sân nàng, ánh mắt dừng về hướng chính phòng của Đại phu nhân, cho dù đi hắn cũng không muốn đi một cách bình thường.
Tiên Y cùng Kim Phong Hoa đạp trăng phi hành, Triệu gia lang* và Vũ Song lén lút gặp mặt, Kim phủ ngoài mặt là đang say giấc nhưng luôn có người ngo ngoe rục rịch. Vân Song bởi vì chuyện lần trước bị thương, tuy rằng Tiên Y đã ngầm dặn dò bà tử nhưng thương thế da thịt máu tươi trộn lẫn kia vẫn rất doạ người, nàng ta cũng đã sốt cao mấy ngày, chỉ nằm sấp chứ không xoay người được. Tối nay vốn là Vũ Song chăm sóc nàng ta, nhưng khi nửa đêm tỉnh lại đã thấy Tằng ma ma ngồi ở đầu giường, vẻ mặt thương tiếc nhìn mình.
*Lang: gọi đàn ông, như Thám Hoa Lang, vân vân, ở đây chỉ hôn phu của Tiên Y.
Tim Vân Song run rẩy, kêu một tiếng đau đớn rồi nhíu mày lại.
“Đừng đừng! Ngươi nằm đi!” Tằng ma ma trấn an, ngay sau đó móc một bình sứ trong ngực ra: “Đây là dược lần trước ta kiếm được, nếu ngươi dùng hết có thể nói ta một tiếng, thuốc này tốt hơn thuốc bên ngoài một chút, giúp ngươi bớt đau hơn.”
“Vân Song đã làm ma ma dính thêm không ít phiền toái, lại làm ma ma đêm khuya tới đưa thuốc, đúng là Vân Song không phải.” Ấn tượng lúc trước của Vân Song với Tằng ma ma không tốt, cảm thấy bà ta là người thích nịnh hót, thích tạo thị phi. Nhưng từ khi nàng ta bị thương tới nay, Trần ma ma chỉ nói ngoài miệng, Tằng ma ma lại thật sự đưa thuốc và tới thăm, chuyện này làm nàng ta cảm thấy thân cận với Tằng ma ma hơn. Nhưng nàng ta lại quên nếu không có Trần ma ma cầu tình, ai dám chiếu cố nàng ta, ai dám cho nàng ta thuốc và đồ ăn, càng miễn bàn đến chuyện giảm bớt lượng việc của Vũ Song. Ngay cả lúc Tiên Y lén đưa đồ bổ cho mình cũng bị nàng ta coi là hành vi chột dạ hối lỗi, cuối cùng trong lòng Vân Song lại coi trọng hai bình nước thuốc của Tằng ma ma hơn tất thảy những điều trên.
Tằng ma ma thấy thái độ này của nàng ta, cảm thấy sắp có cửa đột phá, cho nên bày ra vẻ tiếc nuối nói: “Một cô nương tốt như vậy lại gặp phải loại chuyện này.”
Vân Song vừa nghe, nước mắt ầng ậng, ghé đầu lên gối trộm lau mắt, nói: “Đều là do Vân Song mệnh khổ…”
“Sao lại nói vậy, ai mà mệnh khổ từ nhỏ đâu.” Tằng ma ma giả vờ không vui nói: “Chẳng qua số phận ngươi trong khoảng thời gian này hơi kém, chắn đường người khác…”
Vân Song lập tức bắt được trọng điểm, ngẩng đầu nói: “Lời này của ma ma là thật…”
“Ôi! Xem cái miệng của ta này!” Tằng ma ma vả nhẹ vào miệng mình, thở dài: “Cái miệng của ta không được tốt lắm, không biết nói những lời người ta thích nghe, không thì phu nhân cũng không ghét bỏ ta.”
“Ma ma, người phải nói cho ta nghe chuyện này, ta không thể mơ hồ như vậy.” Đến tận lúc này Vân Song cũng không nghĩ mình lỗ mãng, không nghĩ lúc ấy Tiên Y đã ở đằng sau kéo mình lại, nàng ta chỉ nghĩ đến chuyện có người mưu hại mình nên mình mới thê thảm thế này.
Tằng ma ma khó xử nhìn nàng ta, cuối cũng vẫn không nhịn được nữa, mới cẩn thận kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào, sau đó mới trở lại bên người Vân Song nói: “Lời này, ngươi nghe xong phải nuốt vào bụng, biết chưa?”
Vân Song thấy bà ta thận trọng như vậy liền vội vàng gật đầu.
Tằng ma ma ho khan một tiếng, hạ giọng thật thấp rồi mới nói: “Đại cô gia muốn tuyển thêm di nương, ngươi biết không?”
“Đã nghe qua, nhưng không phải đã tặng Xuân Cảnh tỷ tỷ qua rồi sao?” Vân Song vốn không để tâm chuyện này nên cũng không chú ý gì.
“Xuân Cảnh mệnh tốt, đã có con, nhưng bây giờ bên người Đại cô gia lại mất người hầu hạ, sợ rằng phải đưa thêm một người nữa.” Tằng ma ma cẩn thận nói: “Ban đầu Đại phu nhân nhìn trúng Đông Cảnh, nhưng thân cữu cữu của Đông Cảnh tìm tới, chắc không bao lâu nữa sẽ được chuộc ra ngoài.”
Tuy Vân Song cũng nghe qua chút chuyện của Đông Cảnh, nhưng cũng không ngờ lại tốt như vậy, không khỏi cảm thán: “Vậy thì đúng là may mắn của Đông Cảnh tỷ tỷ.”
“Còn không phải sao, được ra ngoài thì chính là một nữ nhi bình thường, gả cho nhà nào chẳng được, nhưng làm di nương nhà người là phải khổ cả đời.” Ngữ khí Tằng ma ma hiện giờ giống y như lúc khuyên bảo Tiên Y làm di nương, chỉ là toàn bộ nội dung lại bị đổi hướng.
“Đúng là vậy.” Vân Song thuận thế đáp.
“Nhưng Đông Cảnh đi rồi, Đại phu nhân lại muốn tuyển người lần nữa, bây giờ tuổi thích hợp chỉ có ngươi, Tiên Y và Tú Châu.” Tằng ma ma tự cầm tách trà uống, âm thanh lạnh xuống: “Ngươi cũng biết Tú Châu rồi, tính tình bất thường, nếu đưa qua làm thiếp cho Đại cô gia, đó không phải giúp đỡ Đại cô nương nữa mà là gây hoạ cho Đại cô nương.”
Vân Song cũng thường qua lại với Tú Châu, mồm miệng Tú Châu kia thật sự độc ác, tính tình lại mạnh bạo, trước nay có gì nói đó, chỉ sợ ngoài Tiên Y ra không có người thứ hai có thể nói chuyện với nàng ta. Chỉ là chuyện tiểu thiếp nói lên người mình Vân Song vẫn không khỏi đỏ bừng mặt.
“Ai! Nói thật, chuyện này cũng chẳng phải chuyện tốt gì, cho nên Đại phu nhân vẫn đang suy xét, không nói đã chọn ai, với lại Đại cô gia cũng chưa kết thúc khoa khảo, làm gì có ý muốn nạp thiếp. Nhưng không biết người nào lắm mồm nói chuyện này cho Tiên Tiên, nhìn ngươi thế này…” Tằng ma ma chưa nói hết nhưng rõ ràng.
Môi Vân Song run run, sắc mặt càng trắng hơn: “Tiên Tiên tỷ tỷ muốn làm thiếp sao? Không phải nàng đã có phu gia rồi sao?”
“Vốn dĩ cũng không tới phiên nàng, Trần ma ma một lòng muốn gả con cho gã sai vặt trong phủ. Nhưng vẻ ngoài của nàng ta như vậy sao có thể nguyện ý.” Tằng ma ma khinh thường ném khăn, tiếp tục nói: “Hơn nữa Đại phu nhân đã đáp ứng Trần ma ma cho bà ta tự quyết định chuyện hôn nhân, sẽ không đổi ý. Nhưng nếu là chính nàng ta tình nguyện, hơn nữa tuổi cũng chỉ có một mình nàng ta, tất nhiên Đại phu nhân sẽ suy nghĩ lại.”
Vân Song nhớ tuy ngày thường Tiên Y đối xử với mình không tồi, nhưng cũng không quá thân thiết, trong lòng càng bồn chồn, tin hơn phân nửa.
“Nha đầu ngốc, nếu không ngày đó sao nàng ta lại cứ phải đưa ngươi đi, chỉ là đi thông báo sai sự, tìm ai mà không được chứ.” Tằng ma ma hoàn toàn biến chuyện làm chạy chân phải có thêm người thứ ba đi theo, cố gắng làm Vân Song nghĩ xấu về Tiên Y.
Vân Song càng nghĩ càng không đúng, không khỏi sợ hãi khóc lên: “Ta cũng không muốn chặn đường của ai, sao lại bắt bóng bắt gió hạ độc thủ như vậy chứ?”
“Ai nói sẽ không chứ…” Tằng ma ma thấy có hy vọng, giả dối dùng khăn tay lau khoé mắt, dụ dỗ nói: “Nhưng cũng tốt, chờ Tiên Tiên cô nương đến chỗ Đại cô gia, ngươi sẽ không sợ bị nàng ta “nhớ thương” nữa.”
“Nhưng mà Trần ma ma……” Lúc này Vân Song đã hoang mang lo sợ.
“Hơn nữa đều vì không có thân phận nên chọc phải hoạ.” Tằng ma ma bày ra dáng vẻ người từng trải nói: “Ngươi nhìn đi, ta được tổ mẫu Đại phu nhân ban cho, nhưng kết quả lại không bằng một nha đầu hầu hạ trong nhà thân mẫu của phu nhân. Đứa nhỏ, muốn được sống tốt thì phải nhìn lên trên, chỉ cần được phu nhân nhìn trúng thì ai cũng không cần sợ.”
Vân Song sững sờ, lặp lại cân nhắc những lời này.
Tằng ma ma thấy thế, thêm liều thuốc mạnh vào, nói: “Ngươi nghĩ đi, chờ Đông Cảnh được chuộc, Tiên Tiên lại đi làm thiếp cho người ta, trong chính phòng này Thu Cảnh và Tú Châu lớn nhất, nhưng tuổi Thu Cảnh không còn nhỏ, Tú Châu lại là người khó thuần, đến lúc đó chỉ có ngươi… mới có thể ngồi vào vị trí đại nha đầu.”
“Nhưng phu nhân ghét ta.” Vân Song nhớ lại đôi mắt của phu nhân trong cơn giận dữ, hơi co rúm lại.
“Không sợ, phu nhân chỉ giận chó đánh mèo mà thôi, sẽ quên rất nhanh. Ngươi cứ chờ xem, lần này Nhị thiếu gia có thể đậu cao, đến lúc đó phu nhân cao hứng, chuyện gì cũng làm được.” Tằng ma ma cầm tay Vân Song, từ ái nói: “Đến lúc đó ngươi có thể thành dưỡng nữ của ta, có phải đã thân thiết giống như Trần ma ma và Tiên Y rồi không? Về sau chính phòng có ta có ngươi, còn không sợ làm nên chuyện?”
Vân Song cảm nhận được hơi ấm trong tay Tằng ma ma, không biết nơi nào trong lòng nhóm lên một ngọn lửa, muốn thấy cảnh tượng mình trở thành đại nha đầu, nội tâm càng nóng bỏng hơn. Nghĩ đến chuyện mình có thể ngồi trên đầu Trần ma ma, dù Tiên Y làm thiếp Đại cô gia thì cũng phải khách khí với mình. Đến lúc đó mình lấy được lòng phu nhân, nịnh bợ Đại cô nương, làm khó dễ được Tiên Y, sau này muốn báo thù cũng không quá khó khăn.
Tằng ma ma nhìn vẻ mặt của Vân Song thì biết chuyện đã thành, thời điểm gặp nghịch cảnh là lòng người dễ đi theo lối rẽ nhất. Chỉ cần cho nàng ta đủ lợi ích thì không tin Vân Song sẽ không cắn câu.