Editor: Thanh Việt
Buổi chiều, lão thái thái cảm thấy trong sân hơi vắng lặng nên gọi Đại thiếu gia và Tam thiếu gia tới nói chuyện. Sau khi nói chuyện xong, hai người cùng ra một lúc, Đại thiếu gia thấy vậy liền nổi lên tâm tư xấu xa. Tiên Y thấy sự việc này thì hơi do dự, chắc chắn không chỉ có mình nàng thấy chuyện này, nhưng sợ bọn họ đã bỏ chạy cả, chỉ có mình nàng không biết lại xuất phát từ cái gì trong lòng mà vẫn đứng đây tiến thoái lưỡng nan. Nhưng chung quy lương tâm không giữ được mạng, dù sao Tam thiếu gia cũng không phải bị bắt nạt lần đầu, nếu nàng giúp đỡ cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Đến đây, Tiên Y lãnh đạm nhìn biểu tình của Tam thiếu gia, nhẹ nhàng lui về sau, cho đến khi nàng cảm thấy bọn họ không thể thấy nàng ở khoảng cách này mới xoay người đi không chút lưu luyến.
“Ngươi bò đi, sao không bò?” Đại thiếu gia nhìn thiếu niên quỳ trên đất, biểu cảm càng thêm dữ tợn. Hắn nhớ đến cảnh cáo của phụ thân và ánh nhìn bất mãn của tổ mẫu, trong lòng như đang nhốt một con dã thú bạo ngược, để nó xổng khỏi nhà giam điên cuồng gào thét. Hắn biết vận khí mình không tốt, không thi đậu được, khi dễ bọn đồ chơi cũng có lỗi. Nhưng thế đã sao, hắn là đích trưởng tử Kim phủ, cho dù một hạt cát cũng là của hắn, bọn họ có tư cách gì giáo huấn hắn. Tương lai mẫu thân sẽ chia một phần tài sản cho thân đệ của hắn, nhưng đều là người nhà cả, cho nên bọn nghiệt chủng này đừng hòng nghĩ tới một phân tiền.
Kim Phong Hoa quỳ trên đất, tóc dài che khuất nửa bên khuôn mặt của hắn, không nói lời nào. Hắn nhìn về chỗ Tiên Y vừa mới đứng, khóe miệng có một tía cười quỷ dị, đáy mắt có tia đỏ thẫm nhưng bị áp chế lại.
Đại thiếu gia thấy Kim Phong Hoa không nói lời nào, cũng không làm theo lời mình, ôm một bụng tức đá lên đầu vai bóng loáng bị lộ ra ngoài của Kim Phong Hoa. Da thịt trắng sứ đối lập với dấu giày tro đen lại dị thường chói mắt. Đại thiếu gia có vẻ thích loại màu sắc hắc bạch phân minh như vậy nên lại kéo trung y của Kim Phong Hoa mà đạp, Kim Phong Hoa không thèm kêu một tiếng, nằm nghiêng trên mặt đất mặc cho vài sợi tóc bị dính bùn đất. Gương mặt hắn biểu lộ sự vô cảm, không có chút gì để ý.
“Bộ dạng ngươi như thế này… Mau gọi tiểu gia….” Đại thiếu gia bóp chặt cổ Kim Phong Hoa, nhấc hắn lên như muốn thưởng thức sự sợ hãi trong mắt người đối diện. Nhưng hắn ta phát hiện trong mắt đứa hắn luôn coi là nghiệt chủng lại trống trơn một mảnh, không có gì cả. Chỉ là tuyết trắng bị hoen ố mỹ cảm cổ quái, cùng với bên má đỏ ửng do hít thở không thông lại làm thiếu niên càng thêm yêu dị.
Đại thiếu gia si mê nhìn, định ghé sát mặt Kim Phong Hoa lại nghe giọng nói của một phụ nhân phía sau: “Đại thiếu gia cứ nên đến viện phu nhân vẫn hơn, đỡ để phu nhân phái người đi tìm.
Một câu đánh vỡ ma chướng của Đại thiếu gia, cũng làm tiêu tan sát khí bị giấu trong mắt Kim Phong Hoa.
Đại thiếu gia quay đầu nhìn, phụ nhân này là thiếp thất Chu thị của Kim lão gia, lúc trước là nha đầu bên người lão thái thái, sau đưa cho lão gia làm thông phòng, cho đến khi sinh Tứ thiếu gia mới được thăng làm di nương. Đại thiếu gia dám tát lên thể diện của di nương khác nhưng lại không dám làm càn quá mức trước mặt Chu thị. Dù sao lão thái thái còn sống, phụ thân hắn là người hiếu thuận, làm không tốt sẽ bị mắng.
Hừ một tiếng, Đại thiếu gia duỗi tay ném Kim Phong Hoa, phủi bùn đất trên vạt áo xuống, châm chọc nói: “Sao? Chu di nương còn sợ ta không ăn được Tam đệ?”
“Không dám, chỉ là chốc nữa lão thái thái sẽ ra khuôn viên đi dạo, thấy Đại thiếu gia còn chưa đi chắc sẽ hỏi vài câu.” Chu thị cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Thật mất hứng!” Vung tay áo, Đại thiếu gia phỉ nhổ, bước nhanh rời đi.
Chu di nương cũng không tiến lên, thậm chí không hỏi nhiều, chỉ hành lễ với Kim Phong Hoa rồi vội rời đi.
Kim Phong Hoa chậm chạp bò từ mặt đất lên, liếm tơ máu ở trên môi, cười khẽ ra tiếng, hắn ung dung phủi bùn đất bụi bặm trên người rồi cầm y phục mặc vào. Bây giờ đã là mùa đông, Kim Phong Hoa cứ như không sợ lạnh chỉ mặc một thân vải bông như trước. Cuối cùng hắn búi lại tóc, chỉnh lý gọn gàng rồi mới đến viện phía trước.
Công bộ Tào Lang trung không khác Kim gia lắm, đều không phải thế gia gốc từ kinh thành, Tào Lang trung trúng cử sớm hơn Kim lão gia mấy năm, tự dựa vào bản lĩnh của mình, còn có một tay trường tụ thiện vũ* nên ngồi lên phẩm vị Lang trung từ sớm. Trương thị phu nhân Tào Lang trung chỉ là nhị nữ một quan lại địa phương, đôi mắt lanh lợi, thích nịnh nọt, nhưng lòng dạ không xấu, quan hệ với các nữ quyến khác không kém, Đại phu nhân cũng có quan hệ tốt với bà ta. Tào phu nhân có một đích tử hai đích nữ, thiếp thất trong nhà chỉ sinh được một cô nương, bên ngoài luôn nói Tào đại nhân là người sợ vợ, chỉ có hai thiếp thân di nương, đến nay cũng chỉ có một con dòng thứ, có thể thấy Tào phu nhân là người thủ đoạn. Người ngoài không biết quá rõ chân tướng thế nào nhưng nhìn hậu viện Tào gia sạch sẽ đã làm không ít phu nhân đỏ mắt ghen ghét, ngay cả Đại phu nhân cũng nhắc chuyện này mãi với Trần ma ma.
(*) Nguyên câu là “trường tụ thiện vũ, đa tiền thiện giả”: Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư, sách "Hàn Phi Tử - Ngũ Xuẩn" có nói "Bỉ Ngạn nói: - Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư" ở đây nhấn mạnh chữ Thiện, thiện là khéo sử dụng, như người múa mà tay áo rất dài phải khéo lắm mới không rối, còn người có nhiều tiền phải khéo đầu tư, phân bổ mới không lầm lẫn mà mất tiền. Ở đây ý nói Tào đại nhân có mắt nhìn và khéo léo.
“Ai da, lâu lắm không gặp sao lại thấy Trần tỷ tỷ càng trẻ ra thế này.”
Tiên Y vừa mới đỡ Đại phu nhân xuống xe ngựa đã thấy một nữ tử mặc cẩm y hình cá chép vờn lá sen, trên đầu bà ta búi tóc cao, một đôi trâm chạm trổ hình hoa và cá, nạm hai viên hồng thạch không nhỏ phía trên, dưới ánh mặt trời càng sáng loá.
Đại phu nhân cười đón nhận nói: “Trương muội muội lại nói đùa, ta già rồi.”
Thu Cảnh đã quen làm nha đầu ra cửa cùng phu nhân, hôm nay Trần ma ma không ở đây tự nhiên nàng ấy là người cao nhất trong đám nô tỳ. Tiên Y đỡ Đại phu nhân xuống xe liền lui ra sau, nghiêng đầu trộm nhìn thì thấy ánh mắt của Tú Châu di động khắp nơi, mắt lộ ra ánh sáng.
Tào phu nhân kéo tay Đại phu nhân, hai người nhìn rất thân mật cùng đi vào chính sảnh hậu viện. Dọc đường đi là phòng ốc và hoa viên được sắp xếp không khác Kim phủ lắm, do cùng cấp quan nên nếu không tự bỏ tiền ra sửa sẽ không có gì quá khác biệt. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy dù trồng hoa cỏ hay núi giả gì đó thì phòng ốc lại không có sự linh động và tinh xảo như Kim phủ, đây chính là do giáo dục trước lúc xuất giá của Tào phu nhân và Đại phu nhân khác nhau. Tiên Y nhìn trộm Đại phu nhân thì thấy bà ta không tự giác được toát ra sự kiêu ngạo, sống lưng càng thẳng thêm, nàng đoán Đại phu nhân có chung suy nghĩ với mình.
Tào phu nhân lại hồn nhiên không biết những chi tiết nhỏ nhặt như thế, bà ta dẫn Đại phu nhân đến đại sảnh ngồi, chung quanh là các ma ma nha hoàn hầu hạ ân cần. Tiên Y yên lặng đi bên cạnh Thu Cảnh, âm thầm ghi nhớ động tác đi đứng và dâng trà, tuy lúc trước mẫu thân cũng từng dạy nàng nhưng dù sao đây cũng là thực tế, nàng có thể không thẹn thùng rụt rè khi đối mặt người quen trong phủ, còn giờ đang ra ngoài làm khách, việc này giúp nha đầu rèn luyện được một thân khí độ và can đảm.
Hai vị phu nhân chỉ nói chuyện phiếm vài câu, bên ngoài đã có một tức phụ dẫn hai vị cô nương tiến vào. Người phía trước vóc dáng cao hơn, búi tóc cao cài trâm hình chim trắng ve vàng, một thân váy áo đỏ tươi lại hợp với khuôn mặt tròn cùng đôi mắt hạnh to, nhìn chẳng những có phúc khí mà còn xinh đẹp động lòng người. Phía sau là một cô nương nhỏ tuổi hơn, búi tóc song ốc cùng trâm nạm bạch ngọc, một đôi hoa tai bạch ngọc rung nhẹ theo từng bước chân.
Tiên Y thấy Đại phu nhân toát ra ánh mắt vừa lòng.
Hai cô nương tiến lên thỉnh an, Đại phu nhân rất hào phóng cho lại lễ gặp mặt, ánh mắt dừng lại lâu hơn trên người nhỏ hơn. Tuy nàng ta không xinh đẹp bằng tỷ tỷ nhưng cũng đoan trang quyên tú, động tác lúc nói chuyện hơi xấu hổ nhưng không kiêu căng, xem ra gia giáo của Tào phủ rất tốt.
Tiên Y thừa dịp hầu hạ liền nhìn hai tỷ muội kia vài lần, trong lòng không rõ tư vị gì. Vận mệnh của nữ tử nằm trong tay cha mẹ, nhìn Đại cô nương nhiệt tình dạt dào, nói chuyện lanh lợi, một thân khí chất nhưng sang năm lại đến nơi hoàng thành ăn thịt người để tuyển tú. Còn Nhị cô nương ít lời ôn hòa lại không mất phần khôn khéo, nếu hôm nay nên chuyện thì lại tiện nghi cho tay Đại thiếu gia ăn chơi, sau khi qua cửa còn phải đối mặt với một bà bà có dục vọng khống chế như Đại phu nhân. Tiên Y suy nghĩ một hồi liền cảm giác dạ dày hơi đau, nếu gặp phải dạng phu quân này nàng thà làm ma ma còn tốt hơn.
Tuy làm khách nhưng Đại phu nhân cũng không ở lại dùng cơm, sau khi hai nhà trò chuyện nhận thức nhau thì bà ta lấy cớ lo lắng việc trong phủ mà cáo từ, chuẩn bị trở về. Vừa lúc Đại phu nhân muốn đứng dậy lại nghe thấy tức phụ truyền lời nói Đại thiếu gia Tào phủ tới thỉnh an. Tiên Y quay đầu phát hiện Tú Châu đã ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng.
Một thiếu niên tầm tuổi Đại thiếu gia đi vào, diện mạo rất bình thường, không tuấn mỹ như Nhị thiếu gia, không yêu nghiệt như Tam thiếu gia. Nhưng dù sao cũng là con cháu quan gia, là một quân tử ôn nhuận như ngọc, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với tên hỗn trướng Đại thiếu gia. Tiên Y cảm giác đôi mắt Tú Châu sắp lồi ra đến nơi rồi, đành vội lén kéo nàng ta một cái. Tú Châu hồi phục tinh thần, hơi sợ nhìn Đại phu nhân, liền lùi về sau một bước, nhưng tròng mắt nàng ta không cản được mà cứ đi dạo trên người thiếu gia nhà người ta.
“Đúng là Tào gia có nhi tử tốt.” Lúc Đại phu nhân nói ra lời này Tiên Y liền phảng phất như có từng trận ghen tuông trong không khí. Thiếu niên này đỗ tú tài năm mười hai tuổi, nếu không phải năm đó rời kinh đi du học với phu tử sợ rằng đã sớm trở thành cử nhân, kết quả thảo khí sang năm chắc chắn sẽ không kém. So sánh hai bên, trưởng tử của Đại phu nhân đúng là như bùn lầy, thà không sinh còn tốt hơn.
Mắt thấy sắp rời khỏi Tào phủ, Tiên Y không dám thiếu cảnh giác, tuy nha đầu các nàng không giống các tiểu thư đi dạo trong vườn ngẫu nhiên bị ướt, lại lấy thân báo đáp, nhưng Tiên Y không dám rời mắt khỏi Tú Châu đang điên cuồng. Chính vì có Tiên Y để ý nên mới miễn làm hai phủ xấu mặt, cứu vớt được một người ngu xuẩn, để tất cả mọi người đều về tới Kim phủ bình an.