Duyên Làm Phu Quân

Chương 106






 
Editor: Thanh Việt
 
Nếu nói Tiên Y đối với sự tình ở thư phòng tiền viện không biết gì cả, đó là hoàn toàn không có khả năng, không phải nói là rõ ràng mười phần vì nàng chưa có được tin tức linh thông như vậy. Nhưng mà sự việc trong phủ Kim Phong Hoa chưa từng kiêng dè Tiên Y, cho nên chờ sang ngày hôm sau Tiên Y dậy liền từ miệng Bích Tỉ biết được, đêm hôm qua Tưởng thị và Kim Phong Hoa náo loạn mâu thuẫn ở thư phòng, sau đó bị Kim Thành Nghiệp đụng phải, sau đó Kim Thành Nghiệp vào sáng sớm hôm nay đã đem Tưởng thị cùng với mấy người mang đến mang toàn bộ về Hoành thành. Đơn giản như vậy, mọi việc cũng xử lí cực kì nhanh chóng, chuyện này làm cho Tiên Y đang có ý tưởng chuẩn bị lưu tâm luyện thân thủ với Tưởng thị tan biến như bọt biển, về phía nàng, những đối thủ tâm cơ thâm trầm giống như đều ở dưới mí mắt của Kim Phong Hoa, sau đó sức chiến đấu tự động biến thành đậu tương, cho nên lâu lâu nàng vừa mới bốc lên ý chí chiến đấu, đối phương đã biến mất vô tung vô ảnh, đúng là làm nàng có cảm giác ưu thương mà. Chỉ là cho dù người khác không nói chi tiết với nàng, nàng cũng có thể tự mình suy nghĩ ra, Tưởng thị có tâm tư gì đối với Kim Phong Hoa, có mục đích gì, nàng đã sớm biết, bằng không cũng không như gặp đại địch vào thời điểm Tưởng thị tới, chỉ là nàng không ngờ rằng Kim Phong Hoa cẩn thận như vậy, Tưởng thị trừ lúc đầu tới có giao tiếp một ít với người ngoài, sau này vẫn luôn ở trong thiên viện, ngay cả cơ hội tìm Tiên Y gây phiền toái cũng không có, nàng không cho rằng Tưởng thị đang chờ đợi thời cơ hay là cải tà quy chính, đối với thái độ bảo vệ của Kim Phong Hoa đối với nàng, Tiên Y cảm thấy rất ấm áp.
 

Ngẫm lại việc trong thư phòng bị Kim Thành Nghiệp phát hiện, Kim Thành Nghiệp lại nhanh chóng mang Tưởng thị về, Tiên Y liền biết được chỉ sợ cả đời này của nàng sẽ không gặp được Tưởng thị nữa, mà đại phòng sẽ một lần nữa tĩnh lặng xuống, tạm thời sẽ không ra ngoài gây phiền toái.
 
Đã không còn địch bên ngoài, trong nhà hoà thuận, Tiên Y một lần nữa vui sướng sống cuộc sống của sâu gạo, thân thể vốn cũng từ tinh tế đã trở nên đầy đặn, thật giống như trong bụng đang mang một quả cầu khí, tứ chi đều là trướng khí, tròn thêm một vòng. Tiên Y có chút phát sầu, nhưng tiếc rằng mẫu thân và Kim Phong Hoa đều cảm thấy nàng như vậy rất tốt, đặc biệt là Kim Phong Hoa vừa trở về đã ôm nàng không buông tay, cũng không chê nàng mập như trái bóng, chỉ nói nàng toàn thịt làm hắn ôm rất thoải mái. Vì thế vốn Tiên Y từ kiếp trước đã không thích giảm béo, rất không có tiền đồ coi thường thể trọng của mình.
 

Tới gần cuối năm, Tiên Y cũng đã dần ổn định, dựa theo ý tưởng của Trần thị, nàng nên đi ra ngoài tản bộ, đỡ phải nghẹn cả ngày trong phủ, đối với thai phụ cũng không tốt lắm, huống chi Tiên Y là quý nhân trong phủ, mỗi ngày ngoại trừ phải ra ngoài tản bộ, cơ hồ đều không vận động, Trần thị lo lắng hài tử trong bụng nàng được nuôi quá lớn, sang năm sẽ khó sinh, liền dứt khoát đưa nàng đến ở một đạo quan phụ cận, vừa đúng lúc bà cũng có thể đi cầu nguyện. Tiên Y đối với chuyện này cũng không có dị nghị, bản thân nàng là trạch nữ, nhưng nếu có thể đi ra ngoài đi dạo cũng tốt, nhưng mấu chốt là nơi của Kim Phong Hoa lại xảy ra vấn đề, Kim Phong Hoa vốn đã không thích Tiên Y tiếp xúc với người ngoài, hắn nguyện ý đặt Tiên Y trong hậu trạch nhà mình, để hắn có thể bảo vệ hằng ngày, huống chi Trần thị chọn ngày đi ngoài về lúc Kim Phong Hoa có việc, chỉ có hai người Tiên Y cùng Trần thị đi ra ngoài làm hắn không có cảm giác an toàn, cuối cùng hai bên bàn bạc, thống nhất lùi ngày đi lại vào ngày khác, là vào ngày nghỉ của Kim Phong Hoa, để cho Kim Phong Hoa có thể tự mình mang theo Tiên Y đi đạo quan làm lễ tạ thần.
 
“Vốn dĩ là Tiết Trần thị kia còn nói cũng muốn tới đạo quan cầu phúc, kết quả đúng lúc lục bộ có lệnh, phu quân nàng ta sang năm sẽ phải đến nơi khác làm việc, lần này sợ là không đi được, ngay cả Tiết Đại cô nương cũng không có cách tới.” Tiên Y ngồi trong xe ngựa vuốt cái bụng đã to nói với Kim Phong Hoa.
 
Kim Phong Hoa nghe vào tai ghi vào lòng, hắn còn nhớ rõ Tiết Nhị lão gia đậu cùng bảng với hắn, chỉ là không đậu thứ cát sĩ, nhưng mà trong nhà lại có quan hệ máu mủ gì đó với nhà mẹ đẻ của Tiêu phi, tất nhiên là đi lối tắt, lấy kí ức của hắn kiếp trước mà nói, vị Tiết lão gia này sau khi được sắp đặt ra khỏi kinh thành làm trở về đã được vào Hộ bộ, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng quan hệ với người khác cũng tốt, nhưng đó lại là sự tình của ba năm sau, nếu khi đó hắn còn ở Hộ bộ, không chừng sẽ dùng người này. Còn vị Tiết Đại cô nương kia sau đó được gả cho nhi tử thế gia, không tốt không xấu, chỉ là sau khi Trịnh Dịch Hiên đăng cơ, toàn gia bị phái đi nơi khác, đến khi hắn chết cũng chưa trở lại.
 
“Sang năm chắc Lương thị đã sinh, đợi nàng ấy ở cữ xong ta đã sinh rồi.” Tiên Y vừa nói vừa ăn thịt khô: “Nhưng mà thật ra nhờ câu nói cát tường của nàng, hôm sinh nhật ta ấy, nàng ấy bảo ta sinh một đứa, lúc ấy còn không nghĩ tới thật sự là hài tử lại ra thật.”
 
“Ừ, chờ nàng ta sinh xong, sai người đưa một phần hạ lễ cho nàng ta đi.” Kim Phong Hoa cầm khăn lau miệng cho Tiên Y nói.
 
Xe ngựa đi không nhanh, cho nên họ phải đi từ sớm, chỉ là sắc trời mới đây còn tốt đẹp, bây giờ lại nổi gió to lên, sau đó tí tách tí tách bắt đầu mưa, chuyện này làm cho Tiên Y nhíu mày, nàng vẫn còn nhớ rõ lần trước đến đạo quan đã là nhiều năm trước, đi cùng mẹ cả của Kim Phong Hoa tới, lúc ấy sắc trời cũng không tốt. Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến việc phát sinh ở đạo quan, liền kéo tay Kim Phong Hoa nói: “Ta nói với chàng cái này, lúc trước ta tới đạo quan, còn gặp quỷ.”

 
Kim Phong Hoa cười khẽ, dường như không tin.
 
“Chàng đừng có không tin.” Tiên Y trong lòng còn sợ hãi vỗ ngực nói: “Ngày đó buổi tối trời mưa, không hiểu được vì sao chỗ chúng ta ở lần trước bị một đám thái giám bao vây, nếu không phải do chúng ta kiên trì, sợ là còn muốn tận sức lục soát sân, kết quả chuyện này được giải quyết, nửa đêm ta nhìn thấy một cái bóng màu trắng bay bay trên nóc nhà, doạ chết người.”
 
Kí ức của Kim Phong Hoa chợt loé, sắc mặt lập tức trở nên kì lạ, sau đó mới hỏi: “Làm sao nàng biết đó là quỷ mà không phải người?”
 
“Sao có thể là người, nếu đó là đại hiệp nào đó thì không phải đều mặc y phục dạ hành sao? Phải đen như mực mới đúng, ai lại đi mặc đồ trắng nói cho người ta biết mình đang bay trên nóc nhà chứ?” Tiên Y trừng mắt nói với Kim Phong Hoa, một bộ dạng chàng ngốc hay sao mà phát biểu như vậy.
 
Kim Phong Hoa phụt bật cười, sau đó càng lúc càng cười to, vừa ôm Tiên Y vừa cười, hiếm khi hắn mới cười nhiều như vậy.

 
Tiên Y bị hắn cười lại bày ra vẻ mặt không thể hiểu được, sau đó liền suy nghĩ, mọi người đều nói mang thai xong ngốc ba năm, hay là hiện tại nàng cũng đã bắt đầu choáng váng? Nói lời ngu xuẩn gì đó mà không biết?
 
Nàng làm sao có thể biết được, năm đó bọn thái giám kia là muốn tìm Kim Phong Hoa, còn Kim Phong Hoa mặc đồ trắng cũng là vì dẫn dắt sự chú ý của bọn chúng, thả chạy cái gọi là lưu dân phản loạn trong đạo quan ra, thuận tiện lại khiến cho Thôi công công chú ý, làm lão ta tiến gần thêm một bước vào bẫy rập của hắn, đến nỗi những người ngày đó vây trong sân ở tạm của Kim gia, một phần là chết bên ngoài, một phần là cùng chết vào buổi tối hôm đó với Thôi công công, Tiên Y còn chính tay dùng nước huỷ thi, chỉ là nàng không biết thôi. Kì thực duyên phận có đôi khi lại đơn giản như vậy, bắt đầu vào lúc mọi người không chú ý, thẳng đến nhiều năm sau, bọn họ mới phát hiện thì ra duyên phận đã bắt đầu sớm như vậy.
 
Lần này may mắn hơn lần trước, tuy rằng trời mưa, nhưng cũng không quá lớn, rất nhanh đã ngớt, chờ đến khi bọn họ tiến vào đạo quan thái dương cũng dần ló dạng, thời tiết vào đông làm người ta đặc biệt lưu luyến ánh mặt trời, hơn nữa không khí trong núi lại tươi mát, Tiên Y cũng thấy ra đây giải sầu là lựa chọn chính xác. Lần này ra cửa, Tiên Y dắt theo Mã Não và Lưu Li, để ba nô tỳ kia ở trong phủ, cũng coi như để hai nha đầu này luyện tập. Xe ngựa Tiên Y không có thể cho bọn họ lên cùng, ngay cả Trần thị cũng an vị ở xe ngựa phía sau, mang theo tiểu nha đầu của mình. Cho nên, từ khi Tiên Y xuống khỏi xe ngựa, Mã Não và Lưu Li phá lệ cần mẫn, Mã Não coi như là nhị đẳng nha đầu, nhưng võ công của nàng ấy rất tốt, tuổi lại lớn hơn Trân Châu, cho nên có khả năng sẽ được đề bạt lên làm đại nha đầu, còn Lưu Li, không biết có phải là Bích Tỉ cố ý hay không, luôn để Lưu Li làm việc trước mặt Tiên Y, lúc đầu Tiên Y còn sợ Tùng Lục không vui, sau lại phát hiện Tùng Lục rất bao dung và quan tâm đến Lưu Li, không ghen ghét gì, liền cảm thấy người Kim Phong Hoa chọn quả nhiên đều có nhân phẩm hạng nhất, đồng thời vào lúc Tiên Y dìu dắt Lưu Li, cũng không quên ban thưởng một phần cho Tùng Lục, mọi người cùng vui.
 
“Lưu Li là lần đầu tiên tới đạo quan?” Tiên Y thấy Lưu Li xong việc liền tránh ở một bên tò mò nhìn xung quanh, không khỏi cười hỏi.
 
Lưu Li bị chủ tử nhìn thấy, mặt có chút đỏ, cúi đầu nói: “Bẩm thiếu nãi nãi, hồi nhỏ chỉ mới thấy được miếu thổ địa, đạo quan lớn như thế này chưa từng thấy quá.”
 
Mã Não biết Tiên Y sẽ không tức giận, liền cười nói: “Nô tỳ cũng chưa thấy qua, lớn như vậy, phỏng chừng chỉ có kinh thành mới có.”
 
Trần thị phía sau đi theo nói về lịch sử của đạo quan, còn có các danh nhân đã từng đi qua đây, lại trải qua quá khứ thăng trầm thế nào, làm nhóm tiểu nha đầu phải sửng sốt.
 
Kim Phong Hoa từ đầu tới đuôi đều không có nói cái gì, chỉ là bảo vệ ở bên cạnh Tiên Y, nhìn gương mặt tươi cười thoải mái của nàng.
 
Tiên Y cảm giác được ánh mắt hắn, liền nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Kim Phong Hoa bị bắt gặp cũng không xấu hổ, chỉ là lắc đầu vừa muốn mở miệng, liền nghe được đối diện có người gọi: “Kim đại nhân!”
 
Kim Phong Hoa ngẩng đầu, đối diện là một đám người đang phần phật đi tới, có vẻ là vào từ cửa khác, đều đang muốn vào đạo quan ngắm chính điện, những người này trừ bỏ hai ba người là quan viên Hộ bộ, còn lại hắn đều không quá quen thuộc, chỉ là người cầm đầu lại là người quen, là người năm sau hắn sẽ hợp tác Trịnh Dịch Hiên.

 
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp sao? Kim Phong Hoa đem ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Mộng Cơ bên người hắn, lại nhìn Trịnh Dịch Hiên nói: “Trịnh tướng quân.”
 
“Kim đại nhân.” Trịnh Dịch Hiên đáp lễ nói.
 
Đều đang ở bên ngoài đại điện, người tới tới lui lui cũng không ít, Kim Phong Hoa vội hàn huyên mấy câu liền nói: “Tiện nội thân mình không tiện, sau sẽ đến chỗ các vị đại nhân cáo tội.”
 
Các đại nhân tự nhiên đều có thể hiểu, liền tìm lấy cớ đi về phía trước.
 
“Khó khi gặp mặt đồng liêu của phu quân, không biết Mộng Cơ có may mắn ngồi cùng Kim nương tử một chút?” Mộng Cơ cọ tới cọ lui đi cuối cùng, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám người đã đi xa ở đằng trước rồi mới nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiên Y.
 
Ta khinh, khẩu khí gì thế này? Tiên Y thiếu chút nữa phát lửa giận, ngươi là thân phận gì, lão nương là thân phận gì, đây là nói ả không muốn chừa mặt mũi cho bản thân? Cũng không phải do Tiên Y tự giữ thân phận, mà là thân phận của Mộng Cơ hiện tại quả thực xấu hổ, thê không phải thê thiếp không phải thiếp, cùng lắm có thân phận là một món đồ chơi, vòng tròn quan hệ của quan quyến tự có quy tắc của nó, chính thê tất nhiên gặp mặt chính thê, thiếp thì có quan hệ tốt với thiếp, còn những thứ đồ kia đừng nói là đi bái kiến chính thê, ngay cả bái kiến thiếp thất đứng đắn cũng coi như đánh vào mặt người ta. Huống chi Mộng Cơ nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có ý thỉnh an, thật giống như là gặp mặt với người ta, đây không gọi là mặt dày, thì còn cái gì gọi là mặt dày nữa? Thấy thai phụ nên khinh thường?
 
Kim Phong Hoa lôi kéo tay Tiên Y, mặt đen lại, ai ngờ hắn còn không chưa kịp cự tuyệt, Trịnh Dịch Hiên liền nói trước một bước: “Vừa lúc, ta cũng có việc muốn tìm Kim đại nhân một chút, mong rằng Kim đại nhân sẽ nể mặt.”
 
Tác giả có lời muốn nói:Mộng Cơ không cảm thấy thân phận của mình không tốt, có dã tâm lớn, coi như tự mình đi lên, cũng là người có năng lực.
 
Cảm ơn mọi người quan tâm, cảm động chết 〒▽〒 , đã dùng thuốc, tiêm tĩnh mạch gì đó lúc trước cũng chỉ có thể bớt nhất thời, thuốc tức tư mẫn (thuốc astemizole) cũng không dùng được, hiện tại đang dùng thuốc mỡ trung y tiêu độc, nhưng thuốc này có một vấn đề, lúc mới bắt đầu dùng sẽ phồng lên rất nhiều, vì thế tác giả đã vào trạng thái biến hoá thành con khỉ \( "▔□▔)/ toàn thân căn bản là không có một miếng thịt nào tốt, tất cả đều sưng, bao gồm mặt, đầu heo chính là được hình thành như vậy QAQ