Thủy Dạng Hề vừa về đến
phủ, liền nhìn thấy Trần tổng quản như con thỏ nhanh chóng lẻn đến trước mặt
nàng, lời nói thốt ra như trút được gánh nặng: "Hoàng phi, ngài cuối cùng
cũng đã trở lại. Ngài nếu mà không trở lại, phỏng chừng tam điện hạ sẽ đem toàn
bộ vương phủ huỷ đi... Phái ra ra rất nhiều người đi tìm cũng chưa tìm ra tin
tức của người, nhưng mà tam điện hạ gấp đến độ..."
"Điện hạ hiện tại ở
đâu?" Thủy Dạng Hề đánh gãy lời nói của Trần Khải, nếu còn để cho hắn lải
nhải nữa, có thể nói đến người nghe lổ tai phải dài ra.
"Ách, đang ở Tử Thần
lâu. Tam Hoàng phi là muốn đi qua đó sao?" Trần Khải ngân ngẩn một chút,
hỏi.
"Ân, ta bây giờ đi
qua đó, các ngươi không cần theo, nên làm gì thì cứ làm đi. Ta cũng không phải
đứa bé ba tuổi, sẽ lạc không đường ." Nàng nói xong, liền lập tức ly khai.
Chỉ để lại Trần Khải ở
tại chỗ nhìn bóng dáng Thủy Dạng Hề mà ngẩn người, xem tình hình, Tam Hoàng phi
cũng không đem thái độ đối đãi của điện hạ mà để bụng. Lúc này, chắc sắp có
được trò hay để nhìn...
Thủy Dạng Hề một đường đi
tới, liền thấy bóng những người ẩn nấp trong phủ chuyển động, người người khinh
công đều tuyệt đỉnh. Tuy rằng trước kia nàng cũng cảm giác được trong phủ có ám
vệ, nhưng không thấy nhiều như tối nay. Suy nghĩ kỹ một chút, liền biết Nam
Cung Ngự Cảnh đã lo lắng cho sự an nguy của nàng, nên xuất động thế lực ẩn mật
đi tìm nàng. Trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác khác thường, có chút
hương vị ngọt. Chắc là vì đêm nàng đã quá nổi bật, nên bị vây nơi đầu sóng ngọn
gió, nếu không cẩn thận một cái, sẽ đem cơ hội cho người ta để trừ bỏ mình,
cũng khó trách hắn lại lo lắng như vậy. Bất quá cũng may, hôm nay nàng thông
minh thay đổi trang phục, bằng không, chắc đã sớm bị bắt trở lại.
Nàng âm thầm cười cười,
gõ cửa thư phòng, lập tức liền nghe thấy thanh âm có người phi thân ra , tuy
rằng người này công phu vô cùng tốt, người bình thường sẽ phát hiện không được,
nhưng nội lực của Thủy Dạng Hề không phải thâm hậu bình thường, tất nhiên có
thể phát giác được. Sau đó liền nghe thấy Nam Cung Ngự Cảnh lạnh lùng nói:
"Tiến vào" trong câu nói tựa hồ bao phủ nồng đậm tức giận.
Thủy Dạng Hề đẩy cửa đi
vào, liền thấy Nam Cung Ngự Cảnh tùy ý ngồi ở trên ghế, lộ ra tư thế biến nhác,
vậy mà quanh thân hơi thở phát ra, nhìn thế nào cũng đều thấy nguy hiểm, giống
như đôi mắt báo híp lại nhìn chằm chằm vào mắt con mồi phía trước, lúc nào cũng
chuẩn bị tung ra cho người ta một kích trí mạng nhất.
Lúc này nàng nhìn thấy
một hình ảnh khác không giống Nam Cung Ngự Cảnh ngày thường. Không phải vì cái
lạnh phát sinh làm người ta kinh sợ, mà chính là ánh sáng bắn ra từ hai mắt mới
làm cho người ta có loại xúc động muốn chạy trốn. Ở bên dưới đám người Tống
nương, Hoa Nhiên, Đông Ly Hạo, Vu Nhi đang lẳng lặng quỳ , ngay cả thở mạnh một
chút cũng không dám.
Đây là tình hình mà Thủy
Dạng Hề vừa vào cửa nhìn thấy, bị thực tại này làm kinh sợ. Nàng có thể không
do dự chút nào mà nói, Nam Cung Ngự Cảnh quả thật là người vô tình, mà phần vô
tình kia đã khắc vào máu hắn. Nếu có người thực sự chống đối với hắn, thật đúng
là bất hạnh trong bất hạnh.
Thủy Dạng Hề thở dài,
nàng không thích Nam Cung Ngự Cảnh như vậy, thật sự không thích.
"Nam Cung Ngự Cảnh,
ngươi đang ở đây làm gì?" Thủy Dạng Hề nói.
Nam Cung Ngự Cảnh vừa
thấy nàng, trong mắt những mũi nhọn lạnh lẽo nhất nhất thời không thấy, nhúng
một cái cả người liền đến trước mặt nàng. Ngay sau đó, Thủy Dạng Hề đã bị hắn
ôm vào trong ngực, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói: "Tốt rồi, quá tốt. Tìm toàn
bộ buổi chiều, cũng không gặp người, hại ta lo lắng gần chết. Thật tốt, ngươi
không có việc gì." Nghe trong thanh âm kia lại có chút run rẩy.
Mà mấy người đang quỳ
đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chánh chủ đã trở lại, mạng của bọn họ
xem như được bảo vệ.
Nghe lời nói của Nam Cung
Ngự Cảnh, Thủy Dạng Hề bất giác trong lòng có chút áy náy, nàng nhìn ra được
hắn thật sự lo lắng cho mình. Nhưng mà, nàng đã hạ quyết định quyết tâm phải
rời khỏi đây, không biết, sau khi nàng rời đi, hắn sẽ như thế nào. Nghĩ vậy tim
bỗng nhiên có chút đau đớn, nàng
nhíu nhíu mày, bị cuốn hút sao? Xem ra, cảm xúc thật đúng là cái bệnh dễ lây
lan.
"Ta không phải nói
chỉ đi ra ngoài một chút sao, lại không bị gì, sao lại khẩn trương như vậy? Còn
bắt bọn họ toàn quỳ ở chỗ này?" Thủy Dạng Hề đẩy hắn ra nói, "Để cho
bọn họ đều đứng lên đi, chuyện này vốn không quan hệ với bọn họ."
Nam Cung Ngự Cảnh một tay
vẫn ôm Thủy Dạng Hề, một tay phất phất, mấy người kia liền đứng dậy hành lễ rồi
lui đi ra ngoài.
"Ta đáp ứng không
can thiệp hành động tự do của nàng, nhưng, nàng cũng phải vì an nguy của chính
mình mà suy nghĩ. Lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo Hoa Nhiên, như
vậy ta cũng có thể yên tâm. Nghe thấy không?" Nam Cung Ngự Cảnh tựa hồ
trong lòng còn sợ hãi nên nói.
Thủy Dạng Hề gật gật đầu,
ừ một tiếng, thình lình nhu thuận cũng làm Nam Cung Ngự Cảnh sửng sốt một chút,
lập tức nhoẻn miệng cười, đem Thủy Dạng Hề ôm càng chặt.
Thủy Dạng Hề lại cảm thấy
trong lòng có chút chua chát, trong lòng nàng không
đành hay chính là một cảm giác đơn giản của nỗi buồn ly biệt? Cứ không ngừng
phát ra, càng để ý càng loạn. Nên nàng chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, vứt sạch suy
nghĩ trong lòng đi.
Qua hôm sau, Thủy Dạng Hề
dẫn theo Vu Nhi, đến bên hồ sen đã héo tàn, đi dạo vô mục đích. Tất nhiên, phía
sau còn có Hoa Nhiên đi theo, lần trước nàng đã học được bài học, lần này nói
cái gì nàng cũng phải theo sát .
Bất tri bất giác, đã lên
trên đình, Thủy Dạng Hề nhìn hồ sen héo tàn, tuy rằng nó suy tàn theo quy luật
tự nhiên, nhưng mà rể cây lại có sức sống rất mạnh mẽ, chỉ cần mùa xuân đến,
bọn chúng sẽ rất nhanh tăng trưởng, nhất định sang mùa hè năm sau sẽ tươi tốt
phi thường.
Phải nha, hết thảy đều có
thể làm lại từ đầu mà.
Khóe mắt nàng nhiễm một
chút đùa cợt, nói: "Vu Nhi đã nhiều ngày rồi nhưng ngươi vẫn thường xuyên
hướng hoàng hậu trong cung mà chạy sang đó." Chỉ là một câu nói vô cùng
đơn giản, nghe không thấy tình cảm gì, giống lơ đểnh mà tường thuật lại một câu
chuyện vậy.
Nhưng lọt vào trong tai
Vu Nhi, đã đủ làm cho nàng nghe thấy sắc biến. Nhất là nghe được ngữ khí của
Thủy Dạng Hề, càng vững vàng bình tĩnh, càng thì càng làm cho người ta hoảng
sợ. Nàng cắn cắn môi, nói: "Không... Tiểu thư, không có tiểu thư phân phó,
ta, ta sao lại đi vào trong cung của hoàng hậu đâu."
"Hồ sen này xây tu
rất tốt, các ngươi có biết không?" Thủy Dạng Hề giống nhau không có nghe
thấy lời nói của Vu Nhi vậy, đột ngột hỏi.
Hoa Nhiên đã phát hiện có
chút không bình thường, bất quá, nàng ta làm chuyện gì cũng không liên quan đến
mình. Đó là việc của chủ tớ người ta, liên quan gì đến nàng, nàng chỉ phụ trách
an toàn của Thủy Dạng Hề thôi.
Nhưng Vu Nhi vừa nghe nói
vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nếu như tiểu thư cứ nắm mãi vấn đề đó không buông,
nàng quả thật không biết phải làm sao bây giờ, tiểu thư như thế nào mà phát
hiện , trước kia không phải đều bình an vô sự sao?
Trầm tĩnh lại Vu Nhi thao
thao bất tuyệt trả lời câu hỏi của Thủy Dạng Hề: "Dạ phải, tiểu thư nói
đúng. Hồ sen này không chỉ có hoa sen xinh đẹp, mà ngay cả nước cũng là dòng
nước tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng không bị đục ngầu. Còn có bên cạnh ao cũng
làm những lan can bảo vệ, làm cho người ta có thể yên tâm ngắm sen mà không lo
lắng rơi vào trong hồ, chỗ này là tam hoàng tử tự mình thiết kế đó." Vu
Nhi cảm thấy có chút kiêu ngạo nói.
Thủy Dạng Hề nhìn nàng
biểu tình phong phú, lắc đầu cười cười, thật đúng là nha đầu thuần lương (đơn
giản, tốt bụng), không biết hoàng hậu vì sao hội lại chọn nàng đến giám thị
mình, là bà ta rất có lòng tin, hay do Thủy Dạng Hề trước kia che dấu rất tốt,
ngay cả hoàng hậu đều lừa được?
"Vu Nhi nói rất
đúng. Nếu như vậy, lần đó ta rơi xuống nước là có người cố ý đẩy à." Đôi
mắt đảo qua, mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm vào Vu Nhi, trong mắt lộ
ra sắc bén, làm cho Vu Nhi cả người càng không ngừng run rẩy.
Ngay cả Hoa Nhiên nhìn
thấy, cũng không khỏi thấy trong lòng căng thẳng, ánh mắt thật tốt, khí thế
thật nghiêm nghị, đây mới là mặt thật của nàng ta sao? Trong lòng không khỏi âm
thầm kính sợ vài phần.
Vu Nhi sắc mặt trong nháy
mắt trắng bạch, nàng không dự đoán được Thủy Dạng Hề hội đột nhiên nói như vậy,
càng không dự đoán được Thủy Dạng Hề lại phát ra khí thế sắc bén này, nhất thời
bị dọa, trong khoảng thời gian ngắn đúng là tìm không ra lý do để nói, chỉ liên
tiếp lắc đầu. Không phải là nàng ấy đã muốn khôi phục trí nhớ chứ? Nhưng mà,
nàng ấy cũng không thấy người đẩy nàng ấy vào nước mà.
Thủy Dạng Hề vừa thấy
phản ứng của nàng, thì biết suy đoán của mình đã đúng tám chín phần. Nhưng mà,
nếu thật sự là Vu Nhi nhận lệnh của hoàng hậu đem Thủy Dạng Hề đẩy xuống nước,
vậy vì sao nàng đã tỉnh lại rất lâu, nàng ta không hành động nữa. Nàng cũng sẽ
không cho rằng hoàng hậu sẽ bỏ qua ý định giết mình ở trong đầu.
Bà ta nếu như không có ở
trên người Thủy Dạng Hề có được thứ mình muốn, thì cũng sẽ không để cho người
khác có được, nhất là Thủy Dạng Hề, khi bà ta phát hiện nàng ấy cũng không ngốc
như trong tưởng tượng, nên mới có thể làm ra loại hạ sách này để miễn trừ đi
hậu hoạn, cho Thủy Dạng Hề đến bên lan can ngọc thạch đẩy nàng xuống dưới để
vĩnh viễn chôn thân trong đó mà ko ai biết nguyên nhân, nhưng ai ngờ được. Nàng
hôn mê nhiều ngày, nhưng may mắn vẫn còn sống, thậm chí một chút ít nguy hiểm
cũng chưa phát sinh, đây là chuyện làm Thủy Dạng Hề buồn bực nhất.
"Vu Nhi, chúng ta
liền nói trắng ra đi. Ngươi là người mà hoàng hậu sắp xếp ở bên cạnh ta, ta đã
sớm biết. Ngươi mỗi tháng đều chọn một ngày tiến cung để báo cho hoàng hậu tình
huống của ta, chuyện này ta đã cho Tống nương đi điều tra xong." Thủy Dạng
Hề bộ dạng bình thản nói, thanh âm rõ ràng vô cùng, từng tiếng từng va chạm vào
trong màng tai của Vu Nhi, đồng thời cũng kích thích lổ tai của Hoa Nhiên.
Nàng ta cố ý sao? Cố ý để
cho nàng nhìn thấy bộ mặt này của nàng ta sao? Hoa nhiên hồ nghi nghĩ, trong
lòng bất giác có chút hoảng sợ, sao có thể biến hóa to lớn như thế.
Vu Nhi nghe thấy Thủy
Dạng Hề nói cũng hết lý do thoái thác, đã sớm quỳ trên mặt đất, không nói được
một lời nào, chỉ là gương mặt nàng càng thêm trắng bệch, trong mắt từng giọt lệ
rơi xuống.
Thủy Dạng Hề thấy vậy,
thở dài, nói: "Vu Nhi, ta đối với ngươi không tốt sao?" Đã sắp phải
đi , nàng cũng không nghĩ đo nhiều nữa.
"Tiểu thư đối với Vu
Nhi tốt lắm, Vu Nhi vô cùng cảm kích." Nói xong, lại càng
khóc lợi hại hơn.
"Nếu như thế, ta
cũng không truy cứu nguyên nhân ngươi vì sao phản bội ta. Những chuyện trước
kia của ngươi ta không biết, và cũng không muốn biết. Nhưng, ta hiện tại hỏi
ngươi, ngươi đều phải thành thật trả lời, hơn nữa về sau chỉ trung thành với
một mình ta, ta có thể bỏ qua những sai lầm của ngươi. Như thế nào, đồng ý
không?" Thủy Dạng Hề lấy lợi dụ hoặc đây là mánh khoé trong đàm phán
thường dùng .
"Vu Nhi đồng ý, tạ
ơn tiểu thư, tạ ơn tiểu thư..." Vừa nói xong thì từ trên mặt đất ngẩng đầu
lên. Hại Thủy Dạng Hề, vốn là chuyện nàng không mong muốn, lần trước nghe lời
hoàng hậu đẩy nàng ấy vào nước sau đó liền hối hận tự trách, mới có thể ở trong
lúc nàng còn không chết ngạt dưới nước đem nàng mò lên, thật may, tiểu thư còn
bảo vệ được một mạng, chỉ là mất trí nhớ, bất quá như vậy đối với tiểu thư là
điều rất tốt.
"Tốt lắm. Ngươi cũng
biết trước kia ta đưa cho hoàng hậu đồ vật đều không phải là di vật của
nương không?" Thủy Dạng Hề hỏi.
"Không biết. Hoàng
hậu cũng không biết. Tiểu thư giấu diếm rất tốt." Vu Nhi lắc đầu nói.
"Vậy, có phải ba
tháng trước ta đưa cho hoàng hậu một sa trướng nên làm cho hoàng hậu nổi lên
nghi ngờ hay không?"
Vu Nhi vừa nghe liền mở
to mắt, kích động hỏi: "Tiểu thư, người khôi phục trí nhớ sao?" Nếu
không khôi phục trí nhớ, tiểu thư sao lại biết nhiều như vậy. Nàng nào biết
rằng, Thủy Dạng Hề hiện tại dù có cũng là có thêm thức cùng trí nhớ của hai
mươi mốt thế kỷ tri, so với Thủy Dạng Hề hương tiêu ngọc dẫn kia, tâm tư không
biết sâu đến bao nhiêu.
Thủy Dạng Hề nghe xong,
cũng không phủ nhận, chỉ kêu nàng trả lời vấn đề.
Vu Nhi gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy. Ngày đó hoàng hậu nương nương nhận sa trướng kia xong quả thực
phẫn nộ, ta lúc ấy cũng không biết vì cái gì, nhưng mà sau đó liền nhận được
mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương, nói là muốn trừ bỏ tiểu thư. Bất quá ta
không đành lòng, khi xô tiểu thư xuống nước không lâu, thì đã đem tiểu thư cứu
lên, nhờ trời phù hộ, tiểu thư cuối cùng cũng không có việc gì."
Thủy Dạng Hề nhìn ra được
tình cảm Vu Nhi đối với nàng là thật, cũng vì điều này nên Thủy Dạng Hề lựa
chọn buông tha cho nàng . Nhưng...
"Sau khi ta tỉnh
lại, hoàng hậu nên có chỉ thị khác mới đúng. Lần này thì là cái gì?" Thủy
Dạng Hề nhìn về phía nàng trong chốc lát hỏi.
Vu Nhi trong lòng cả
kinh, tiểu thư thật lợi hại, ngay cả điều này cũng biết, thật may nàng không
làm theo chỉ thị của hoàng hậu nương nương, bằng không chết như thế nào cũng
không biết. Vu Nhi Sợ hãi nhìn Thủy Dạng Hề liếc mắt một cái, rồi nói:
"Nương nương cho ta một bao độc dược mạn tính, nói là mỗi ngày để cho tiểu
thư ăn vào, không tới ba tháng, tiểu thư sẽ chết, giống như bị chết bệnh vậy,
sẽ không làm cho người ta hoài nghi."
Nghe nói thế, Thủy Dạng
Hề mắt lạnh ngước lên nghĩ, giống như chết bệnh, hừ, bàn tính này đánh thật
tốt! Thảo nào nàng cũng thấy thắc mắc, sao lại không nhúc nhích động tĩnh, thì
ra , còn chiêu nham hiểm như vậy.
Bên cạnh Hoa Nhiên vừa
nghe thấy không khỏi cả kinh: "Ngươi nói cái gì, độc dược? Ngươi đã bỏ bao
nhiêu? Giải dược đâu?"
Vu Nhi lắc đầu:
"Không có, ta không có bỏ. Tiểu thư sau khi tỉnh lại, đối với Vu Nhi tựa
như thân tỷ tỷ, Vu Nhi sao có khả năng hại chính tỷ tỷ của mình, Vu Nhi cho dù
chết cũng sẽ không ..." Nói xong, nàng ô ô khóc lên.
Thủy Dạng Hề nghe nói như
thế, cũng không có buông lỏng, nàng không nghĩ bởi vì thái độ của Vu Nhi mà
chậm trễ kế hoạch của nàng. Nàng nhìn Vu Nhi nói: "Ta tin tưởng ngươi,
ngươi đi xuống trước đi. Thuận tiện, kêu Tống nương tới gặp ta."
Vu Nhi nghe vậy liền thi
lễ rồi đi, trong lòng bỗng thấy may mắn, tiểu thư quả nhiên đã thay đổi rất
nhiều. Nếu giống như trước vậy, nàng đã sớm bị kéo xuống đánh bằng roi, tử tội
có thể miễn, nhưng mang vạ thì khó thoát khỏi.
Nơi này, chỉ còn lại Thủy
Dạng Hề cùng Hoa Nhiên. Hai người đều không nói chuyện, Thủy Dạng Hề chỉ để ý
nhìn chằm chằm Hoa Nhiên, sau một lúc lâu, mới sâu kín mở miệng: "Ngươi
nhìn đã hiểu được ?"
Hoa Nhiên không biết Thủy
Dạng Hề vì sao hỏi câu không đầu không đuôi như vậy, bất quá nàng vẫn khẽ cúi
người nói: "Đúng vậy, thực hiểu được."
"Hiểu được là tốt
rồi. Nếu Vu Nhi đem độc dược kia thật sự cho ta ăn, ta cũng sẽ để cho nàng nếm
thử hương vị đó." Ăn miếng trả miếng, từ trước đến nay đều là tác phong
của nàng, nàng không phải hạng người lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện
lấy ơn báo oán, nói nàng tâm độc cũng tốt, nói nàng vô tình cũng thế, tóm lại,
người không phạm nàng, nàng không phạm người, nếu người phạm nàng, nàng sẽ làm
cho hắn hối hận.
Một lời nói quyết định
vận mệnh một người như vậy, lại giống đang
bàn bạc việc nhà, những lời này từ trong miệng nàng nói ra, làm cho Hoa Nhiên
thật sự cả kinh, hoàng phi quả thật không thật không yếu đuối và hiền lành như
bên ngoài vậy, như vậy mới có thể làm người ta không phòng bị. Ngẫm lại, lúc
trước, nàng đối với nàng ta có thái độ không tốt, nếu nàng ta mà so đo, có lẽ
nàng đã bị tính kế gấp trăm ngàn lần rồi, nghĩ đến đây không khỏi hoảng sợ...
Sau này, vẫn đề phòng nàng ta mới là tốt nhất.
Thủy Dạng Hề liếc mắt
nhìn Hoa Nhiên một cái, trong mắt xẹt qua ý cười vì nàng ta đã trúng kế, kế
hoạch của nàng từng bước từng bước đã đi vào quỷ đạo, tựa hồ, đêm mai là có thể
hành động ...