Thủy Dạng Hề bị Nam Cung
Ngự Cảnh đưa đến Lâm Thủy các, thì biết dù có nói tiếp cũng là uổng công. Nhưng
mà... Nàng hơi hơi nhíu nhíu mày: "Đây là phòng của ngươi mà? Chẳng lẽ,
chẳng lẻ một toà lâu lớn như vậy, chỉ có một gian phòng sao?" Thủy Dạng Hề
vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Bọn nha đầu gặp các chủ
tử đã trở về, liền đem hết thảy mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, rồi lui đi ra
ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hắn cùng nàng.
"Hề Nhi ngươi nghĩ
cũng đừng nghĩ. Nếu đã đến Lâm Thủy các, tự nhiên là phải cùng ta ở một gian
phòng . Hề Nhi hẳn là rất rõ ràng mới phải, " Nam Cung Ngự Cảnh nhích lại
gần nàng, có chút tựa tiếu phi tiếu, nhẹ tay xoa mi tâm của nàng, khi thấy nó
không giản ra liền nói "Hề Nhi mặt mày vẫn không cần nhăn lại mới đẹp,
thanh linh như thủy, sẽ làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái. Có lẽ, ban
đầu chính là vẻ mặt này của nàng đã hấp dẫn ta cũng nói không chừng."
Thủy Dạng Hề đối động tác
thình lình của hắn có chút hoảng sợ, mày mặt càng nhăn lợi hại, còn đôi mắt thì
bình tĩnh nhìn hắn, giống như con mèo đang chờ thời cơ, đề phòng bước hành động
tiếp theo của hắn.
Lúc này Nam Cung Ngự Cảnh
càng ra sức vuốt ve, lại phát hiện Thủy Dạng Hề mi tâm càng nhăn lợi hại, trong
mắt không khỏi nhiễm một tia phiền muộn, không chút nghĩ ngợi liền cúi người
xuống, ở giữa mi tâm trên mặt của nàng hôn lên như muốn vuốt phẳng, như muốn
tiêu trừ đi cái nhăn mài chướng mắt kia.
Thủy Dạng Hề cũng không
ngờ Nam Cung Ngự Cảnh sẽ có động tác này, vốn đang có chút khẩn trương thân
mình đột nhiên cứng ngắc. Nàng quả thật còn chưa nghĩ ra cách ứng đối như thế
nào.
Nam Cung Ngự Cảnh vốn chỉ
định nhẹ nhàng hôn một chút cái trán của nàng, mi tâm của nàng, nhưng mà khi
môi hắn tiếp xúc với da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, liền một khắc cũng
không muốn rời đi, hôn dọc theo đôi mắt đang mở thật to, một đường đi xuống
mũi, cuối cùng, dừng lại trên đôi môi
anh đào khẽ nhếch, trằn trọc hôn.
Thủy Dạng Hề bỗng nhiên
cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau đớn, chính là Nam Cung Ngự Cảnh đang
cắn nàng. Chỉ nghe hắn nói: "Hề Nhi sao có thể không chuyên tâm như thế ,
ngoan, đem mắt nhắm lại..." Thanh âm mị hoặc và có ma lực, Thủy Dạng Hề
ngoan ngoãn thuận theo nhắm mắt lại.
Thấy nàng như thế nghe
lời, Nam Cung Ngự Cảnh trong lòng vui vẻ, tiếp tục động tác vừa rồi của hắn là
hôn Thủy Dạng Hề, nhưng mà lại có chút không giống vừa rồi. Nụ hôn này mãnh
liệt, như từng hạt mưa to lớn đánh ở trên người, nhẹ đau. Thủy Dạng Hề bất giác
muốn đẩy hắn ra, nụ hôn như vậy, làm cho nàng có chút hít thở không thông, hoàn
toàn chỉ có thể mặc người bài bố, không còn ý thức.
Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh
đã đem nàng ôm càng chặt, tiếp theo, nụ hôn cũng mềm nhẹ đi rất nhiều, như xuân
phong ấm áp, phất quá khuôn mặt, hơi hơi ngọt ngào. Hắn thật sự muốn nàng, nhẹ
nhàng di chuyển, hai người đã ngã xuống trên giường cách đấy không xa .
Nháy mắt thay đổi vị trí
này, làm cho Thủy Dạng Hề cả người bừng tỉnh, nàng đem hết khí lực đẩy Nam Cung
Ngự Cảnh ra, trong mắt phiền muộn vô cùng, hắn nếu dám nữa tiếp tục nữa, nàng
sẽ không ngại cho hắn một ít giáo huấn, nghĩ là làm nên nàng nâng chân lên.
Nam Cung Ngự Cảnh tất
nhiên là cảm giác được sự cự tuyệt của nàng, liền giương mắt nhìn nàng, thì
thấy trong mắt nàng tràn đầy nồng đậm uy hiếp bất mãn và cảnh cáo, dục vọng
trong ánh mắt hắn nhất thời tiêu tán không ít, hắn có thể nào lỗ mãng như thế,
sao lại có biểu hiện giống như một tên lưu manh vậy. Lòng không khỏi ảo não
nhíu mày, hắn muốn để nàng ở lại đây, nhưng vẫn chưa tính vội vã muốn nàng, hắn
chỉ muốn gia tăng cơ hội và thời gian cùng nàng ở chung thôi, làm cho nàng có
thể nhanh chóng chấp nhận chính mình, nhìn khuôn mặt nàng có chút tức giận , sợ
là đã không ổn...
Nhưng hắn vẫn là cười
nói: "Hề Nhi đây là cái biểu tình gì? Phu quân hôn thê tử có điều gì không
đúng sao? Đem chân của nàng thu lại đi, yên tâm, trước khi nàng đem tâm giao
cho ta, ta sẽ không động vào nàng, ta muốn thân thể nàng, nhưng càng muốn lòng
của nàng hơn. Bất quá, cứ việc thế này, hay là muốn ở trên giường, đây là
nhượng bộ lớn nhất của ta rồi ." Lời này nói này thật đúng là tình thâm ý
thiết, hơn nữa ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng như ngọn cỏ lay động trong nước, nhưng
thật sự lại biến thành chiêu đón đầu nhất kích khiến Thủy Dạng Hề không biết
làm sao.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
Thủy Dạng Hề, thật cao hứng khi nàng có phản ứng như vậy. Hắn mĩm cười một phen
ôm lấy nàng.
"Ngươi không phải
nói..."
"Hư... Đừng ồn. Ta
mang nàng đi tắm, nàng không phải mỗi ngày đều phải tắm rửa sao?" Nam Cung
Ngự Cảnh đánh gãy lời của nàng, lập tức hướng phía sau bình phong đi đến.
Thủy Dạng Hề vừa thấy,
dục dũng, nước ấm, quần áo cái gì đều chuẩn bị tốt , Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìn
hắn một cái, thật là vừa hắn dọa nàng sao? Lại nghe hắn nói tiếp: "Biết
nàng không thích có người hầu hạ, cho nên, chính mình tắm đi, nếu nàng muốn phu
hỗ trợ, ta cũng không ngại ."
Thủy Dạng Hề liếc trắng
mắt: "Ngươi có thể đi ra ngoài."
Ước chừng một nén nhang
thời gian, Thủy Dạng Hề mang tâm tình sung sướng theo sau bình phong đi ra, một
thân thơm ngát. Có thể tắm rửa, thật sự là là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời
nha. Đã thấy Nam Cung Ngự Cảnh cũng mang vẻ mặt thích ý ngồi ở bên giường, xem
tình hình, cũng là vừa tắm rửa xong. Thủy Dạng Hề cũng không để ý hắn, nếu hắn
nói qua không đụng nàng, vậy thì được. Nàng lập tức đi đến bên giường, bản thân
tìm một chỗ, yên tâm đi ngủ. Chỉ để lại Nam Cung Ngự Cảnh giương mắt nhìn nàng.
Mà từ nay về sau, mỗi
ngày buổi sáng khi tỉnh lại, nàng lúc nào cũng ở trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh.
Đối với điểm ấy, Thủy Dạng Hề cũng chỉ nhìn mà không nói gì, bởi vì nàng kháng
nghị cũng không có hiệu quả.
Bất quá nàng hiện tại
cũng coi như quá rảnh rỗi, nhưng chỉ một chút, thì Nam Cung Ngự Cảnh lại đem
Hoa Nhiên phái làm thị vệ bên người người, nói là lo lắng an toàn của nàng, có
Hoa Nhiên hắn có thể yên tâm một ít. Từ đó, Thủy Dạng Hề vô luận đi chỗ nào,
phía sau liền hơn thêm một vẻ mặt bất mãn và không tình nguyện mà lại không thể
không làm người hầu. Làm cho hành động của nàng có chút hạn chế. Nàng chỉ ở
trong lòng thở dài, như thế, cũng may có nhiều việc nàng đã giao cho Tống nương
đi làm, chỉ không biết hiện nay thế nào , dù sao cũng phải tìm thời gian đem
thoát khỏi nàng ta, tự mình đi xem mới được.
Mà lúc này tẩm cung hoàng
hậu đang bao phủ một tầng áp suất thấp mỏng manh không thoát ra được ...
Hoàng hậu trúng độc, phía
trước phía sau ép buộc hơn nửa tháng, cuối cùng là đem thân thể mình điều dưỡng
tốt. Lúc này nàng nhíu mài lại , trong mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu, làm cho
người nhìn có chút hoảng sợ. Từ buổi tối ngày thứ hai sau khi tỉnh lại , hoàng
hậu đã phái người bắt tay vào điều tra việc trúng độc này, mới đầu tưởng là
Thục phi gây nên, dù sao, bên trong hậu cung cũng chỉ có các nàng đấu tranh với
nhau. Nhưng trãi qua một khoản thời gian tra, tựa hồ sự kiện lần này không quan
hệ đến Thục phi.
Nàng nằm nghiêng ở trên
ghế quý phi, khép hờ mắc, lấy tay chống đỡ đầu, trong lòng suy nghĩ qua lại
không ngừng, rốt cuộc là ai cùng nàng có thì oán đến nỗi chỉ một lần là muốn
mệnh của nàng? Mà thủ pháp hạ độc lai6 tra không được? Thật kì quái, khi nào có
một địch nhân ở chỗ tối lợi hại như vậy mà mình không tự biết? Xem ra, gần đây
bởi vì nha đầu Thủy Dạng Hề kia có chuyện xảy ra mà mình đã lơi lỏng đề phòng.
Mà nha đầu Bình Nhi bên
người hoàng hậu tất nhiên là cẩn thận hầu hạ , nhìn mi tâm của nàng nhíu lại
liền lên tiếng khuyên: "Nương nương thân mình vừa khoẻ lại, không cần quá
mức hao tâm tốn sức, việc này cứ giao cho người phía dưới làm đi, chắc không
lâu sẽ có kết quả ." Nói xong, liền tiến lên, chuẩn bị ấn ấn huyệt Thái
Dương cho hoàng hậu , để hóa giải mệt mỏi của nàng .
"Không cần, ngươi đi
thay ai gia đổi chén trà cúc lài đến." Hoàng hậu khẽ nâng tay, ngăn lại
động tác của Bình Nhi, rồi từ từ nhắm hai mắt lại như trước, bởi vậy có thể
thấy được, sự ăn ý của hai chủ tớ không phải bình thường.
Bình Nhi đang muốn đi ra
ngoài, thì thấy một tiểu cung nữ bưng trà cúc
lài đi đến, nàng vừa thấy, đã biết là nha đầu hầu hạ bên ngoài gọi là Hồng Hạnh
.
Chỉ thấy nàng ta hướng
hoàng hậu thi lễ, rồi nói: "Nương nương là muốn uống trà cúc lài phải
không. Ta đoán là như vậy, nên đã truyền cho người pha, vừa xong ta liền mang
đến đây cho nương nương, cũng đỡ cho Bình Nhi tỷ tỷ phải đi thêm một chuyến."
Quả thật là một người thông minh.
"Thật làm phiền muội
muội , ta đang định ra ngoài chuẩn bị, không nghĩ tới muội muội lại đưa đến
rồi" Bình Nhi cười tiếp nhận trà trong tay Hồng Hạnh, rồi đưa cho hoàng
hậu.
Hoàng hậu cũng không để ý
đến Hồng Hạnh, chỉ uống một ngụm trong chén, sau đó liền cau mày, hỏi:
"Trà cúc lài này không phải là Tần ma ma pha" ánh mắt bắn về phía
Hồng Hạnh bên dưới, so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, nhìn vào làm người ta phát
run "Đây rốt cuộc là người phương nào pha?"
Hồng hạnh nghe hoàng hậu
nói như thế, chạy nhanh phịch một tiếng quỳ gối, dập đầu thình thịch trên mặt
đất nói: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng. Là nô tỳ pha. Nô tỳ
thấy Tần ma ma nhất thời không ở đây, liền chiếu theo cách làm của Tần ma ma
trên đêm yến hội đó, tự mình pha cho nương nương một ly, nhưng không nghĩ tới,
làm cho nương nương không thể nuốt xuống, là nô tỳ sai lầm, nô tỳ nguyện ý bị
phạt..." Thân mình run run như đóa hoa dập dờn trong gió trong mưa, lúc
nào cũng có thể bị nguy hiểm rơi đầu.
Nghe nói như thế, hoàng
hậu nhanh chóng ngồi thẳng lên, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại: "Ngươi nói,
yến hội đêm đó Tần ma ma là pha như thế này?"
"Dạ..." nha đầu
kia cúi đầu thấp đáo, thật sự là sợ tới mức không nhẹ.
Hoàng hậu cùng Bình Nhi
nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc ấy bởi vì uống xong ly trà, liền lập tức ngất
đi. Hơn nữa Thái y cũng không rõ nguyên nhân trúng độc , nên nàng đã xem nhẹ
chi tiết này. Nay nghĩ lại thì chén trà cúc lài kia cũng có điểm đáng nghi ngờ
mới phải... Chính là, tiểu nha đầu này, đến tột cùng là vô tình hay là cố ý làm
thế? Nếu thật sự là vô tình, thì thôi, chó ngáp phải ruồi, nếu là cố ý, sợ tiểu
nha đầu nàyp hải có khác mục đích khác. Vẫn nên trước thử một phen...
Hoàng hậu hướng Bình Nhi
ý bảo một chút, Bình Nhi gật gật đầu, nói: "Nương nương bớt giận, Hồng
Hạnh muội muội luôn luôn an phận, cũng rất tuân thủ quy tắc, chắc là quá lo cho
nương nương, cố làm nương nương vui, mới dám một mình vì nương nương pha chế
trà cúc lài , nàng làm sao lại biết nương nương chỉ uống trà cúc lài do Tần ma
ma tự tay pha." Nói xong, hướng hoàng hậu khom người nói "Nương
nương, cái gọi là người không biết không có tội, ngài vẫn nên cho Hồng Hạnh
đứng lên trả lời đi. Run rẩy hoảng sợ như vậy thì cũng nói không rõ ràng."
"Ừ..." Hoàng
hậu hừ ra một tiếng, "Bình Nhi lời nói rất có lý, cứ làm y lời nói của
Bình Nhi, ngươi trước đứng lên đi, bất quá nếu có một câu nói dối, ta trước sẽ
lột da của ngươi." Không phải uy hiếp, mà là có thể nói được thì làm được,
đây chính là hoàng hậu.
Bình Nhi thế này mới
buông lỏng xuống, đến bên người Hồng Hạnh , nâng dậy nàng, nói: "Muội muội
chỉ cần theo thì sẽ tốt, không cần kinh hoảng. Nương nương sẽ không làm khó dễ
ngươi ."
Hồng hạnh đối với Bình
Nhi cười yếu ớt, trong mắt tràn đầy cảm kích: "Nương nương có cái gì cứ
việc hỏi, nô tỳ nhất định nói rõ sự thật không hề giấu diếm."
"Ai gia hỏi ngươi,
ngươi có xác định đêm yến hội đó tần ma ma thật sự pha trà như vậy?" Hoàng
hậu hỏi.
"Đúng vậy, lúc ấy,
bởi vì nô tỳ có việc muốn thỉnh giáo tần ma ma, nên ở ngay tại bên người tần ma
ma, cũng là một lần duy nhất nhìn thấy tần ma ma pha trà cho nương nương ...
Nương nương nếu như không tin, có thể kêu tần ma ma ra giáp mặt đối chất với nô
tỳ." Hồng hạnh nói lại ý nghĩ của mình, đúng là chỉ một lần duy nhất được
chứng kiến tận mắt, nên bẩm lên chủ tử, trong cung hoàng hậu bất luận kẻ nào
cũng không quả qua nghi ngờ, tự nhiên, ngay cả tần ma ma cũng trong phạm vi
giám thị.
"Vì cái gì mà mấy
ngày trước đây không pha cho ta, ngược lại hôm nay lại pha cho ta?" Trải
qua một phen suy tư, rốt cục đã tìm ra chỗ mấu chốt của vấn đề.
"Chỉ vì hôm nay nô
tỳ thấy tần ma ma không ở đây, lại sợ nương nương chờ sốt ruột, mới cả gan pha
trà cho nương nương, xin nương nương bớt giận, nô tỳ không dám nữa ." Một
vấn đề rất là phức tạp lại bị một phen nhìn thấy rõ ràng, nên nàng ta dù ủy
khuất cũng phải thành thật nói ra.
Hoàng hậu khoát tay áo,
nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
Hồng Hạnh vừa nghe, lúc
này trên nét mặt lộ rõ vui mừng "Dạ, Nô tỳ tạ nương nương không
giết." rồi đi như chạy ra khỏi nội điện. Bất quá, bên miệng lại nở lên ý
cười giảo hoạt, nhưng hoàng hậu đã không có duyên thấy được. Bất quá, chuyện
này cũng quá tiện nghi cho hoàng hậu , chỉ vì một câu của chủ thượng, vừa không
để cho mình bị mất mạng, vừa phải giúp đỡ ba ta tìm ra dấu vết đem tai họa diệt
trừ, ai, thật đúng là không phải ý muốn của mình mà.
Nơi này hoàng hậu nói với
Bình Nhi: "Ngươi xem nha đầu này thế nào?"
"Nô tỳ cùng nàng
từng có vài lần tiếp xúc, cũng là kẻ thành thật làm tròn bổn phận, vừa rồi nô
tỳ có quan sát, những lời nói của nàng cũng phải không có giả." Bình Nhi
nghĩ tiếp, lại nói, "Vừa rồi nàng cũng quả thật là sợ hãi , theo như sự
quan sát toàn diện của nô tỳ, không giống như giả vờ. Nhất là khi nô tỳ vì nàng
biện hộ, nàng còn cảm kích nhìn nô tỳ liếc mắt một cái. Nếu như giả bộ, thì đều
này sẽ không nằm trong kế hoạch được, nhất định sẽ một lòng một dạ suy nghĩ
cách như thế nào biểu hiện để không bị phát hiện." Chỉ là, nàng biết đâu
rằng, tâm tư của Hồng Hạnh, cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng
.
Hoàng hậu nghe Bình Nhi
phân tích, gật gật đầu, nói: "Mặc kệ như thế nào, đều là đối với ai gia có
lợi . Cẩn thận quan sát một đoạn thời gian nữa, nếu là phát hiện nàng ta có chỗ
khả nghi, đến lúc đó xử lý cũng không muộn. Hiện nay, chuyện quan trọng nhất là
đi đem tần ma ma truyền đến, ai gia cũng muốn
nhìn xem nàng ta phản bội như thế nào."
Không mất bao lâu, tần ma
ma đã đến .
Hoàng hậu nhìn tần ma ma
đang quỳ , cũng không kêu nàng miễn lễ, trên tay chỉ nhàn nhàn cầm lấy cái
chén, làm nó phát ra tiếng vang thanh thúy, quanh quẩn ở trong điện rộng lớn,
quả thật có chút âm trầm khủng bố. Khiến cho tần ma ma trong lòng cũng đánh một
tiếng vang. Có lẽ, hôm nay, là dữ nhiều lành ít .
Hoàng hậu nhìn tần ma ma
đang đổ đầy mồ hôi trán, âm ngoan cười, nói: "Tần ma ma, ngươi theo ai gia
thời gian đã bao nhiêu lâu ?"
"Hồi nương nương, nô
tỳ theo ngài có hơn hai mươi hai năm ." Tần ma ma trong lòng càng thêm khó
hiểu, không biết hoàng hậu vì sao hỏi đến việc này, mà mồ hôi lạnh lại không
chịu khống chế từng giọt từng giọt chảy ra bên ngoài.
"Nga, nguyên lai,
lâu như vậy . Lâu đến làm cho người ta đã quên luôn ngăn cách." Hoàng hậu
coi như đang tự quyết định chuyện gì đó, nhưng ánh mắt lại thủy chung chưa rời
đi tần ma ma dù chỉ một cái chớp mắt.
Hoàng hậu cầm trong tay
trà cúc lài đưa cho nàng, nói: "Tần ma ma, nếm thử trà này đi, xem có phải
có chút quen thuộc hay không ."
Tần ma ma tiếp nhận trà,
nghe hương vị kia, trong lòng liền lạnh lại, lần này, thật là chạy trời không
khỏi nắng . Nàng cũng biết, hoàng hậu tâm ngoan thủ lạt, cho dù bà ta không đủ
căn cứ chính xác để chứng minh chuyện trúng độc có liên quan đến mình, nhưng
dựa theo bản tính của hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không lưu nhân vật có tính uy
hiếp bên người mình. Hôm nay, vô luận như thế nào, cũng trốn không thoát . Xem
ra, nàng đã xem nhẹ bà ta.
"Không cần, "
nàng ngẩng đầu, trong lòng đã dễ chịu, khiến cho cả người đều thoải mái đứng
lên, "Nếu nương nương đã muốn tra được , hiện tại bất quá là muốn ta cho
một đáp án. Vô luận đáp án của ta như thế nào, hôm nay ta cũng đừng nghĩ đi ra
khỏi cửa điện này."
Nàng cười cười, hằn lên
nếp nhăn thống khổ, trãi ra toàn bộ hai má: "Ta chỉ hận đêm đó không thể
lấy mạng của ngươi, chỉ hận ông trời không có mắt, lại để cho người xấu như thế
nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mà người tốt lại ra đi không minh bạch."
"Nga?" Hoàng
hậu giả bộ kinh ngạc nói: "Ai gia tự hỏi, chưa bao giờ bạc đãi qua ngươi,
tần ma ma, ngươi có thể nói cho ai gia biết nguyên nhân vì sao ngươi lựa chọn
phản bội ai gia không?" Thanh âm lời nói cuối cùng, đã có chút hiện sắc
bén.
"Hừ hừ..." ánh
mắt của Tần ma ma trở nên điên cuồng, giống như ước gì hoàng hậu bị bầm thây
vạn đoạn, "Hai mươi hai năm trước vào cái đêm mưa kia ngươi còn nhớ rõ
không? Ngươi đã cho người ta mang đi cung nữ Cẩm Liên bị Hoàng Thượng lâm hạnh
qua, từ nay về sau nàng ấy liền ở trong cung biến mất.
Qủa là lòng dạ độc ác a,
vì tranh thủ tình cảm, vậy mà ngay cả một cái cung nữ cũng không buông tha.
Trong hiên hạ cũng có nữ nhân độc ác như ngươi
vậy sao. Chẳng lẽ ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao?" Tần ma ma càng
nói càng kích động, đúng là chỉ vào mũi hoàng hậu mà mắng.
Hoàng hậu thấy nàng nhắc
tới việc này, sắc mặt lúc này liền trắng, trong mắt hiện lên sát ý: "Ngươi
sao lại biết chuyện này. Ai gia còn tưởng rằng lúc trước mọi người biết chuyện
này đã bị diệt khẩu hết, nguyên lai ở chỗ ai gia không coi vào đâu còn cất giấu
một cái. Nếu như thế, quả thật giữ ngươi không được. Niệm tình ngươi cũng theo
ai gia rất nhiều năm, liền ban thưởng cho ngươi một ly rượu đi. Bình
Nhi..."
Một khắc sau, tần ma ma
rõ ràng là người sống lại biến thành thi thể lạnh như băng .