Nghe thấy đề tài đấu là
múa, Thủy Dạng Hề bất giác khẽ nhắm mắt, trong lòng xao động. Múa, nàng chưa
bao giờ học qua, cũng không từng nếm thử quá. Mà hạng mục đấu trong trận đầu
nàng không am hiểu , tựa hồ, có chút xuất sư bất lợi.
Theo thói quen nàng nhẹ
nhíu mài, nhìn về phía Thịnh Hạ quốc công chúa, đã thấy nàng ta mặt lộ vẻ đắc
ý, mắt mang tính khiêu khích, cằm hơi hơi ngước lên, giống như đã chắc chắc
nàng ta thắng là không thể nghi ngờ. Thủy Dạng Hề hơi suy nghĩ một chút, trong
lòng như đã hiểu ra, nghĩ đến múa, không phải là của sở trường nàng, cho nên
trận này, sợ là phần thắng không lớn. Nhưng, trận đầu tiên, dù như thế nào, đều
không thể thua được.
Trong nháy mắt, đã suy
nghĩ trăm ngàn lần, trãi qua một lúc, đôi mài liền giãn ra mở ra, lộ ra một
chút giống như ý cười, cao giọng đối Thục phi nói: "Nương nương, nếu đã
quyết định, Hề Nhi tự nhiên vâng theo. Chính là, Hề Nhi là chủ, công chúa là
khách, người chủ phải thuận theo khách. Mà công chúa tự nhiên phong lưu thần
thái, nói như vậy kỹ thuật múa chắc là không tầm thường, cũng không giống Hề
Nhi, chỉ là hiểu biết đôi chút. Bởi vậy, Hề Nhi cả gan, xin mời nương nương
chấp thuận cho công chúa thi trước, để cho Hề Nhi có một thời nửa khắc để chuẩn
bị, vạn lần mong nương nương thành toàn." Vì để kế hoạch thành công, cũng
chỉ trước hướng đối phương làm vẻ yếu thế, làm nàng ta lơi lỏng cảnh giác, mới
có thời gian chuẩn bị. Nếu như muốn thắng được trần này, chỉ có cách tạo ra sự
mới lạ.
Thục phi hướng hoàng hậu
ném qua một chút ý cười thắng lợi, sau đó dừng lại ở trên người Thủy Dạng Hề
đang đứng trong sân, cố gắng dằng nén sự miệt thị cùng chán ghét hiện lên trong
mắt, rõ ràng là tư thái cúi đầu, nhưng sao nàng ta toàn thân vẫn lộ ra khí chất
thanh vận lạnh lùng làm cho nàng thấy ẩn ẩn bộ dạng cao ngạo như bóng với hình.
Chuyển tầm mắt, nhìn qua công chúa, có chút đè nén mở miệng: "Nếu tam
hoàng tử phi đã thấy chính mình tài không bằng người, như vậy thì công chúa bắt
đầu trước đi."
Thủy Dạng Hề nghe như
thế, liền thối lui đến chỗ ngồi của mình, hướng về Nam Cung Ngự Cảnh nói nhỏ
vài câu, liền cùng hắn nhìn vũ đạo trên sân của công chúa.
Chỉ thấy công chúa đi
tiến lên đài, xinh đẹp nhẹ nhàng cỡi bỏ dây lưng áo choàng, áo choàng kia liền
giống như mất đi sinh mệnh, mệt mõi nằm trên mặt đất. Nhất thời, toàn yến hội
thanh âm hít không khí vào liên tiếp. Nguyên lai là công chúa chỉ mặc một kiện
sa y đỏ thẫm sắc bó sát người, nếu nói chỉ là một kiện y phục thì quả thật
không thoả đáng. Chỉ vì, trên thân cũng có nét giống như áo dạ hộ khoả ngực
hiện đại, phía dưới lại mặc một thân váy dài của Thái tộc, toàn bộ thắt lưng eo
đều lõa lồ ở bên ngoài, uốn éo chuyển động, làm người ta mơ màng. Váy đỏ, chân,
cánh tay, trên cổ, trước ngực đều treo đầy vật phẩm trang sức của dân tộc, nghĩ
đến nàng ta cũng phục sức giống như đám người kia. Chỉ là, hình như có chút quá
lộ liểu.
Nhạc bắt đầu vang, cũng
không giống như suy đoán của mọi người là sẽ tấu lên khúc nhạc phong cách khác,
mà từng trận tiếng đàn hoà quyện không ngừng, miêu tả ra một bức tranh trời
xanh, mây trắng, núi cao, suối chảy yên tĩnh mà thâm thúy, có lẽ đây chính là
quê hương của nàng. Từ lúc tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nữ tử mũi chân điểm
nhẹ, vật phẩm trang sức trên người lại va chạm vào nhau phát ra tiếng động leng
keng, như tiếng ngọc bội vang nhỏ, như nước suối róc rách. Đôi tay nhẹ nhàng,
thắt lưng mềm mại, tiếng nhạc thanh linh điệu múa càng thêm quyến rũ. Trong
chốc lát như rắn đang di chuyển, trong chốc lát tươi đẹp tà mị, trong chốc lát lại
như mặt nước oánh nhuận. Thật không hổ danh là cao thủ vũ đạo, các động tác múa
điều hướng tới hoà quyện cùng tiếng nhạc, như sao băng tô lên màn nền trời màn
đêm u tĩnh; hoặc cùng tiếng nhạc tạo khoản cách xa gần, hoặc đi ngược lại cho
nhạc trở thành nền để điệu vũ thêm nổi bậc; hoặc thành một trường phái riêng.
Nhưng vô luận như thế nào, thì đều rất hài hòa, và nên làm thế nào để kỹ thuật
vũ có thể đạt tới đăng phong tạo cực vũ kĩ? Thủy Dạng Hề thật là vì kĩ thuật
múa của nàng mà khiếp sợ, trong lòng là tràn đầy bội phục. Bất quá, vô luận như
thế nào, trận này nàng không thể không thắng.
Khi tiếng nhạc chấm dứt,
thì điệu múa của Thịnh Hạ quốc công chúa cũng đến hồi kết thúc. Kỹ thuật nhảy
hoàn mỹ cùng nhạc khúc dung hợp trở nên thiên y vô phùng, không thể không sợ.
Chỉ nghe tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, từng trận âm thanh hỗn loạn trầm trồ
khen ngợi, ngay cả hoàng đế đang kiêng dè tâm tư đều quên không còn một mảnh.
Quả nhiên là mĩ luân chi cực.
Qủa là một trận đấu hay,
trên yến hội rốt cục cũng từ từ an tĩnh lại, Thủy Dạng Hề nghe được thanh âm
Thục phi có chút khẩn cấp : "Tam hoàng tử phi, hiện nay, đến lượt ngươi
."
Thủy Dạng Hề đi lên sân
khấu, trong lòng còn là có chút trống rỗng, liền quay lại đối diện với Nam Cung
Ngự Cảnh gật đầu, chỉ thấy hắn một tay đưa lên, liền có người đem ra năm cái
trống cổ so với người cao hơn một chút ra giữa sân, đứng xung quanh thành một
cái vòng tròn. Mọi người thấy vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, đều không
hiểu rõ ý gì.
Thủy Dạng Hề khom người
nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nương nương, Hề Nhi kế tiếp sẽ múa một điệu kêu
lam phượng vũ, thì có một người dùng đá để kích trống, đánh trúng cái trống
nào, thì dãy lụa trong tay Hề Nhi sẽ gặp ở đánh vào nơi đá rơi lên trống, và
đồng thời dùng kỹ thuật nhảy để đánh về phía trống. Mà tiết tấu kích trống phải
làm theo tốc độ của nền nhạc. Vì để công bình phục chúng, người này vẫn nên do
Thục phi nương nương quyết định đi."
Mà mọi người nghe qua lời
giải thích về điệu múa này, trong lòng nữa chờ nữa đợi còn lại là hồ nghi,
người nào tính nhẫn nại kém một chút , cõi lòng liền không yên, mà người khôn
khéo thì lại mang bộ dáng xem kịch vui.
Thục phi có chút đùa cợt
mở miệng nói "Nếu như thế, bản cung..."
"Mẫu phi, để cho nhi
thần đến làm người kích trống đi, " Nam Cung Ngự Vũ đứng dậy đánh gãy lời
nói của Thục phi, vẻ mặt mang ý cười khó hiểu nhìn Thủy Dạng Hề, hắn đối phương
thức vũ đạo mới mẻ này phi thường hứng thú...
Thủy Dạng Hề chỉ lạnh như
băng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Làm phiền ." Liền đi vào
chính giữa vòng tròn, tay nâng lên một trận tiếng tỳ bà cũng bắt đầu dang, đúng
là khúc nhạc của thế kỷ hai mươi mốt khúc thập diện mai phục (*), dùng để hoà
hợp tiếng động kích trống, thì tựa như dệt hoa trên gấm, không còn gì thích hợp
hơn nữa.
(*) Đây là một bộ phi của
đạo diện Trương Nghệ Mưu, điệu múa này là do Chương Tử Di múa và Kim Thành Vũ
kích trống.
Khúc dần dần từ tán nhập
vào nhau, mà Nam Cung Ngự Vũ cũng bắt đầu cầm hòn đá lên, từng bước từng bước
hướng về phía trống ném ra. Đứng bên trong vòng trống Thủy Dạng Hề nghiêng
người một cái, tay phải vung lên một điệu múa, đoạn vải lụa bắt đầu bay về phía
trống cổ, Một tiếng trống vang lên, khi hòn đá còn chưa kịp rơi xuống, thì nàng
đã vững vàng đánh vào trống đó, hòn đá va chạm phát ra âm thanh càng nhanh, thì
sự mềm dẻo kéo của nàng càng tăng. Dừng múa, sau đó là một điệu múa toàn thân,
tay áo phải nhẹ bay lên, thì tay trái đã kéo xuống, trong phút chốc bay về phía
sau trống cổ. Nam Cung Ngự Vũ sau khi ném hai hòn đá một lượt, liền có chút sợ
run, hắn không nghĩ tới Thủy Dạng Hề thật sự có thể trước khi hòn rơi xuống
đất, đã dùng vải lụa kích trống. Hơn nữa, tư thế lại vô cùng tuyệt đẹp, thanh
lịch, kỳ ảo. Quần áo màu xanh lam, ở trong vòng tròn trống cổ, hoặc di chuyển,
hoặc một cái ngửa người, một cái xoay người, một cái xoay tròn, liền có thể đem
đoạn vải lụa kia múa rất sống động, tựa như bản thân nó cũng có linh hồn, lúc
này cảnh này, thật đúng là ứng với tên điệu múa của nàng lam phượng vũ cổ. Nàng
quả thật giống như con lam phượng hoàng thủy tinh ngạo mạn và đầy thần thánh.
Tiếng tỳ bà boong boong
vội vàng, như rừng rậm im lặng, buộc chặt mà quỷ dị, đây là sự yên lặng trước
khi bão táp. Thủy Dạng Hề nhẹ vung tơ lụa, dáng người uyển chuyển, mắt mang vẻ
khiêu khích nhìn qua Nam Cung Ngự Vũ, theo tiếng nhạc, lâng lâng, khẽ vuốt vào
mặt trống, không mang theo một chút tiếng vang. Đột nhiên, tiếng nhạc thanh
thót vừa đổi, như thanh âm của cơn mưa lớn trút xuống, sự quyết đoán sát phạt
trong đó làm lòng người ta cứng lại, Nam Cung Ngự Vũ lấy lại tinh thần, trong
mắt hiện lên vẻ hứng thú, nhạc khúc như vậy, quả thật cũng chỉ có nàng mới xứng
múa, bốp bốp hai tiếng, hai cục đá đồng loạt bắn ra, đánh lên trên mặt trống
cổ, mà ở nơi vừa bắn trúng, lại phát ra thêm ba hòn đá nữa, giống như không cho
Thủy Dạng Hề có lấy cơ hội để thở dốc, năm cục đá nhất tề bắn về phía trống cổ.
Thủy Dạng Hề thấy thế, khẽ cười, chỉ thấy nàng xoay người khom lưng một cái,
hai tay đã bắt đầu chuyển động, mọi người liền bắt gặp hai vệt sáng màu lam
đồng thời bắn ra, bay về phía trống cổ bị đá đánh trúng, chỉ thấy hai ánh sáng
màu lam xuyên qua màu đỏ ngang trời xuất thế, đợi cho tiếng vang vừa dứt mọi
người nhìn lại, thì dây lụa một lần nữa đã bay về phía trống cổ, lần này không
phải chỉ đánh một cái, mà liên tục đánh vào ba cái trống cổ, mọi người đều
khiếp sợ chi cực. Mà lúc này, tiếng nhạc thanh đã đến trạng thái gấp gúc khẩn
cấp, mà Thủy Dạng Hề ở bên trong vòng tròn trống cổ, cũng đã phát huy động tác
nhanh đến đáng sợ. Toàn bộ người ở giữa sân, sắc mặt đều đại biến, một bên nhìn
thấy Thủy Dạng Hề tài nghệ múa cao siêu như thế, một bên thì Nam Cung Ngự Vũ
thế tới rào rạt gắt gao bắn vô số hòn đá, lần sau so với lần trước còn lợi hại
hơn, lúc này, mọi người trong mắt trừ bỏ khiếp sợ cũng không còn gì khác, ở
tình huống như vậy, sợ là không có mấy người còn bình tĩnh suy nghĩ gì nữa, chỉ
tại trong lòng đang nghi hoặc, năm trống, làm sao có khả năng? Đã thấy dãy lụa
màu lam vừa đánh vào ba mặt trống phía sau, phút chốc bay trở về trong tay Thủy
Dạng Hề, mà nàng thì đứng ở giữa vòng tròn, trên mặt vẫn nụ cười yếu ớt bất
diệt, tay phải đã nhẹ nhàng bắn về phía trước, mà lam thân ảnh bay về phía năm
cái trống cổ, trong nháy mắt tựa như đoá thuỷ tiên bắt đầu nở ra trong nước,
lại như chim phượng rực rỡ bay qua, chói mắt làm cho người ta không dời tầm mắt
được. Nhất thời, nhạc dừng, trống vang, lam phượng múa cổ thuận lợi chấm dứt.
(TT: *té xỉu* edit xong đoạn này ta hết sức lực.)
Một điệu múa nhảy xong,
tuy rằng mất đi không ít thể lực, nhưng, nhìn tình huống toàn trường, trận thứ
nhất nàng đã thắng.
Thật lâu, trong sảnh mới
khôi phục lại, đều là những ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Thủy Dạng Hề, giống
như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy.
Thủy Dạng Hề có chút kinh
ngạc, đây là biểu tình gì? Đang suy nghĩ thì đã thấy thân ảnh trước mắt nhoáng
lên một cái, bàn tay đã chặt chẽ bắt được cổ tay của nàng, Nam Cung Ngự Vũ khẽ
cười nói: "Tam Hoàng phi nội lực thật thâm hậu, quả khiến cho người ta mở
rộng tầm mắt, trò đùa giỡn vừa rồi quả là..." Tiếng nói còn chưa dứt, thì
mặt cũng biến sắc, như thế nào lại vậy?
Thủy Dạng Hề bị hắn lây
sửng sốt luôn, đối với sự đụng chạm của hắn, nàng thập phần ghê tởm, nhưng cũng
không có quá bằng phản ứng cực kỳ của nàng, lúc này ở trước mặt nhoáng lên một
cái xuất hiện hai thân ảnh, trong nháy mắt, nàng đã tựa vào lòng của Nam Cung
Ngự Cảnh. Một tay hắn ôm thắt lưng, một tay nắm lấy tay nàng. Chỉ nghe âm thanh
lạnh lùng trên đỉnh đầu truyền xuống: "Nhị hoàng huynh tựa hồ đã quên, Hề
Nhi là phi tử của hoàng đệ."
Mà khác một thân ảnh cũng
mở miệng nói: "Nhị hoàng tử nếu như muốn tỷ tỷ của ta, còn phải hỏi xem ta
có đáp ứng hay không?" Thanh âm này là của Thủy Giác Hiên, nhưng mà trong
thanh âm lại chứa đựng sự tàn khốc, so với trước đây đúng là cách biệt một trời
một vực.
Mà Nam Cung Ngự Vũ chỉ
thoải mái một chút: "Tam Hoàng đệ làm gì khẩn trương như thế, ổn hoàng tử
chính là tò mò mà thôi, " hắn phớt lờ đi bàn tay của Nam Cung Ngự Cảnh
đang nắm cổ tay của Thủy Dạng Hề đắc ý cười, "Chẳng lẽ Tam Hoàng đệ không
hiếu kỳ sao?" Nói xong, liền lui trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó nhìn chằm
chằm Thủy Dạng Hề, trong mắt lóe lên ánh sáng bất đắc dĩ.
Nam Cung Ngự Cảnh xoay
người đối Nam Cung Liệt nói: "Phụ hoàng, nếu trận thứ nhất đã so xong rồi,
vẫn là nhanh chóng tuyên bố kết quả đi."
Thủy Dạng Hề nhìn về phía
ba người trên cao, chỉ thấy Nam Cung liệt vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn nàng,
trong mắt hoàng hậu cũng lóe vẻ kinh dị khó hiểu, mà trong mắt Thục phi thì dấu
không được phẫn hận nồng đậm. Thủy Dạng Hề chỉ ở trong lòng cười trừ. Nam Cung
Liệt tuyên vũ sư trong cung đến đây, mà vũ sư lại nói: "Công chúa cùng Tam
Hoàng phi kỹ thuật múa, mỗi người mỗi vẻ, thật khó kết luận."
Thủy Dạng Hề cả kinh, sao
lại có khả năng như thế? Nàng ngưng mắt nhìn về phía vũ sư kia, chỉ thấy ánh
mắt hắn lóe ra một cái, hai chân có chút run lên rất nhỏ, vừa thấy liền biết là
nói dối không thể nghi ngờ. Nàng đối với Nam Cung Liệt thi lễ rồi nói:
"Phụ hoàng, nhi thần có biện pháp rất tốt để phân rõ thắng bại, không biết
phụ hoàng có nguyện ý cho Hề Nhi thử một lần không?"
Thủy Dạng Hề đợi sau một
lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được hắn nói: "Nếu như thế, ngươi liền thử
xem đi. Bất quá nếu vẫn không thể phân ra thắng bại, như vậy sẽ không đấu nữa,
mà trực tiếp đưa công chúa về phủ đi." Thủy Dạng Hề nghe ra sự uy hiếp
trong lời nói của hắn.
Nàng khẽ gật đầu, xoay
mặt đối diện mọi người nói: "Nếu ai cảm thấy vũ đạo của công chúa còn hơn
bản phi xin giơ tay lên." Dứt lời, thì thấy cả yến hội cũng có người nhiều
rảnh để giơ lên như vậy. Thủy Dạng Hề cũng không nhớ rõ bao nhiêu, nên lại nói
tiếp "Tán thành vũ đạo công chúa thắng không nổi bản phi thì không cần giơ
tay." Thanh âm kia trong trẻo giống như dòng suối trong núi, nhưng cũng
mang theo một cổ lãnh liệt. Dứt lời, cả yến hội không một người nào nhấc tay,
Thủy Dạng Hề hé miệng cười, xoay người đối mặt với Nam Cung Liệt nói: "Phụ
hoàng, đây không phải đã thực rõ ràng sao? Trận này là Hề Nhi thắng lợi."
Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Giác Hiên nghẹn cười, cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra
loại phương pháp thông minh cổ quái này thôi.
Cuối cùng, Thục phi cũng
chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tuyên bố nói: "Đấu vũ, tam hoàng tử phi
Thủy Dạng Hề thắng lợi, " mâu quang lợi hại của nàng nghênh lên, nhìn Thủy
Dạng Hề, nói, "Trận tiếp theo họa."
"Họa?" Thủy
Dạng Hề không khỏi kêu ra tiếng, việc này nàng là vạn vạn lần không thể làm
được. Cổ đại họa, không chỉ có một bức họa đơn giản mà thôi. Chân chính ý nghĩa
của từ họa, trừ bỏ có tranh vẽ, ít nhất còn phải thơ, con dấu, và cả thư pháp
nữa. Nói trắng ra, là ngay cả thư pháp cũng nhất tịnh phải dung nạp vào bức
tranh. Thục phi chiêu này, thật là độc. Đừng nói nàng hội hoạ không biết, cho
dù có thể vẽ ra bức tranh, thì chữ viết bút lông cũng không thể nào để cho
người ta xem vào mắt. Trận này nàng thua không thể nghi ngờ. Nàng lắc lắc đầu
nói: "Trận này ta bỏ quyền."
Thục phi nghe được nàng
nói như thế, đáy lòng lại lần nữa phát sinh sự khinh miệt hẳn lên, quả thật cái
gì cũng không biết- điên nha đầu, trận mới vừa rồi xem như ngươi gặp may :
"Nếu như vậy, thì hai bên hoà. Vậy một ván cuối cùng định thắng bại
đi!" Trong lời nói bao hàm đắc ý nhè nhẹ.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn mày
nhíu, trận thứ ba vô luận như thế nào cũng phải thắng.
Trong chốc lát, chỉ thấy
Thục phi cười quyến rũ nhìn Thủy Dạng Hề, gằn từng chữ: "Trận thứ ba, đấu
rượu."
Thủy Giác Hiên vừa nghe,
thân mình ngẩn ra, nắm chặt hai đấm nhìn Thủy Dạng Hề.
Mà Thủy Dạng Hề ở trong
lòng cũng hoảng sợ, rượu? thân thể nàng đụng một tí đã say ... Rượu? Liếc mắt
một cái thoáng nhìn công chúa kia cũng có vẻ mặt khủng hoảng, xem ra, phải nàng
cũng không phải là loại người giỏi uống rượu, bất quá, thiên hạ cũng có người
so với nàng kém hơn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Không biết so
như thế nào?"
Thục phi nhìn biểu tình
bình tĩnh của Thủy Dạng Hề, có chút do dự nói: "Tam Hoàng phi cùng công
chúa hai người có mười chén rượu, người nào uống xong trước thì tính người đó
thắng, người nào say trước thì tính thua. Bất quá, ta trước tiên nên nói rõ một
chút, rượu này là rượu mạnh tinh khiết, nên hai vị cần phải nắm chắc cơ
hội." Nói xong, gật đầu một cái, liền có thái giám dọn ra hai cái bàn ngồi,
trên mặt bàn mỗi cái đã thả mười chén rượu.
Thủy Dạng Hề thong dong
ngồi xuống, trên mặt mang theo ý cười khẽ, vẻ mặt vẫn trấn định, coi như mười
chén rượu này căn bản không có gì đáng nói. Mà công chúa cũng đã ngồi vào chỗ,
mặc dù cố gắng trấn định, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khẩn trương của
nàng, chỉ một có một đôi mắt tràn ngập tràn đầy khinh thị cùng quật cường.
Chỉ nghe Thục phi nói một
tiếng bắt đầu. Thủy Dạng Hề đã bưng lên chén rượu, hướng công chúa nói một câu
mời, liền ngửa đầu, uống cạn chén rượu rồi để xuống. Mà công chúa thì tim đập
mạnh và loạn nhịp chưa kịp uống chén đầu, đã thấy Thủy Dạng Hề bưng chén thứ
hai đến bên miệng. Trong lòng lo lắng, cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng bưng
lên một chén rượu, nhắm mắt, ngửa đầu; lại thêm một ly, nhắm mắt, ngửa đầu. Cứ
lặp lại như thế, rốt cục nàng khi uống đến chén thứ tám đã hét lên say ngã gục
ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự. Thủy Dạng Hề thực hiện được âm mưu nên cười, chén
rượu thứ hai chưa đưa lên miệng đã rơi xuống đất, rượu này thật sự rất mạnh,
cho dù uống ít, chỉ sợ cũng chống đỡ không đến một nén nhang thời gian, nhưng
mà thật quá, quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng quả nhiên uống không quá mười
chén đã say. Liền mất đi ý thức.
Mọi người thấy hai cái nữ
tử uống rượu, chỉ biết là, Tam Hoàng phi của bọn họ chỉ nhanh nhẹn uống xong
một chén rượu, sau đó thì đến chén rượu thứ hai chỉ làm bộ dáng uống, mà công
chúa kia trước bộ dáng của Tam Hoàng phi, đã gió cuốn mây tan uống hết tám
chén, rốt cục trước khi uống hết số rượu đã say nằm gục xuống. Thực hiển nhiên,
hai người ai cũng chưa uống xong rượu, nhưng công chúa đã say trước, cho nên
công chúa thua. Nhưng mà Tam Hoàng phi xảy ra chuyện gì, sao chỉ có một ly, đã
say bất tỉnh nhân sự ?
Nam Cung Ngự Cảnh thấy
Thủy Dạng Hề sắp ngã xuống, vươn tay một cái, liền đem nàng ôm vào ngực, trong
lòng nóng như lửa đốt, cứ kêu gọi tên àng nhưng người ở trong lòng không có đáp
lại hắn, chỉ lo ngủ giấc ngủ của nàng. Thấy nàng không có phản ứng, hắn trừng
mắt quát Thục phi: "Rốt cuộc sao lại thế này, ngươi ở rượu đã bỏ cái
gì?"
Thủy Giác Hiên lại nở nụ
cười, cao giọng đối với Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Tam hoàng tử không cần lo
lắng, tỷ tỷ chính là đang ngủ thôi. Thể chất của nàng chỉ uống một tí rượu liền
say. Bất quá, tỷ tỷ thật là thông minh, thế nhưng biết lợi dụng công chúa vì
cầu thắng mà sốt ruột, để chuyển bại thành thắng, " nhìn người đang nhắm
chặt hai mắt ngủ "Tỷ tỷ nha, ngươi thật sự là làm cho đệ đệ càng ngày càng
bội phục đó."
Mọi người nghe xong, mới
bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Tam Hoàng phi bọn họ không thể dính rượu . Nhưng
mà, dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn thắng được, trong lòng đều bội phục
tâm tư tinh tế của nàng...
Nam Cung Ngự Cảnh vừa
nghe, mới yên lòng, ôm lấy Thủy Dạng Hề, đối với Nam Cung Liệt nói: "Phụ
hoàng, nếu thắng bại đã phân, vậy phụ hoàng nên tuân thủ ước định mới phải.
Nay, Hề Nhi đã ngủ rồi, nhi thần cáo lui trước." Nói xong, liền sải bước
hướng về ngoài cung mà đi.
Mà yến hội này, rốt cục
cũng kết thúc, mọi người đều giải tán. Cuối cùng, Nam Cung Liệt đã đem công
chúa tạm thời an bài ở tại trạm dịch của hoàng gia, qua ngày hôm sau lại tuyên
nàng gặp mặt vậy.
Thủy Dạng Hề một đêm ngủ
rất ngon. Thẳng đến ngày thứ hai mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìn
đỉnh giường hơn nữa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Đây không phải là giường của
ta." Thế này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, không là giường của
nàng, thì là giường ai? Sau đó, giọng nói kia còn cao hơn tiếng thét của gà
trống gáy lúc bình minh.
Vu Nhi nghe được tiếng
kêu, chạy nhanh đẩy cửa vào, những người có liên quan bị Nam Cung Ngự Cảnh bắt
ở lại bảo hộ nàng cũng lo lắng vào phòng. Thủy Dạng Hề thấy Vu Nhi, tựa như
thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng hỏi: "Vu Nhi, đây là chỗ nào, ta như thế
nào lại ở chỗ này ?"
"Tiểu thư, người
không sao chứ, không phải còn tại say rượu chứ " nói xong, còn sờ sờ cái
trán Thủy Dạng Hề "Đây là phòng của tam hoàng tử a, tối hôm qua tam hoàng
tử đem người từ trong cung ôm trở về nha."
Cái gì?"Vậy hắn hiện
tại ở đâu vậy?" Sao có thể tự chủ trương như thế?
Hoa Nhiên thấy vậy liền
mở miệng nói: "Vu Nhi, ngươi đi trước xem bữa sáng Tống nương có chuẩn bị
tốt chưa?"
Chờ Vu Nhi đi ra ngoài,
mới nói với Thủy Dạng Hề : "Gia đi vào cung . Trong cung truyền đến tin
tức, nói tối hôm qua hoàng hậu nương nương trúng độc . Nhắn lại nương nương
không cần lo lắng, hắn biết xử lý ." Hoa Nhiên đối với Thủy Dạng Hề vẫn
rất xa cách.
Thủy Dạng Hề cũng không tâm tình soi mói thái độ nàng,
kinh hãi nói: "Cái gì, hoàng hậu trúng độc? Như thế nào lại trúng độc
?"