Thủy Dạng Hề dưới sự hướng dẫn của Vu nhi, ra khỏi Lê
Hương viện tìm một con đường nhỏ, sau đó đi tới. Trong lúc cảnh trí trùng điệp
phong phú, đa dạng chồng chất. Cảnh trí được an bài tựa hồ dựa vào xuân hạ thu
đông mùa mà làm, vừa đi qua
một cây cầu nhỏ, bên dưới là dòng nước chảy nhân tạo, liền tiến vào rừng trúc
lộ ra rõ ràng dấu hiệu và hương thơm của mùa hè, xuyên qua Tử Trúc Lâm, nàng
thấy một hồ nước bích lục xuất hiện ở trước mắt. Ẩn sâu trong rừng xanh phản
chiếu lại ánh sáng, tựa như một khói bích ngọc Phỉ Thúy, chiếu sáng lên cả cánh
rừng. Nàng còn mơ hồ nghe thấy thanh âm nước chảy róc rách, nguyên lai là từ
đáy hồ chảy ra, dựa vào địa thế nhìn thấy, thì nó sẽ chảy về phía ao hoa sen,
thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí bất công phu, nước
này không phải là chảy tới hồ sen sao? Mà nước hồ, thì ra là nước của con suối,
chỉ là không biết con suối này nằm ở vị trí nào.
Thủy
Dạng Hề bị cảnh trí trước mắt kinh động đến ngây người, chỉ vì nàng đối với
những thứ xinh đẹp không có sự miễn dịch. Nàng biết, Tam hoàng tử phủ kiến trúc
thiết kế và kết cấu đều sáng tạo, rất khác biệt lại thêm mới mẻ độc đáo, cũng
biết Tam hoàng tử phủ dựa vào cái gì mà xây, lấy cả ngọn núi làm phối cảnh cho
nó, thật không nghĩ đến, lại đem tự nhiên cùng con người miễn cưỡng hòa hợp đến
không có kẻ hở, phảng phất như tiến vào nhân gian tiên cảnh, Thủy Dạng Hề chậm
rãi hướng phía trước di động, bên tai chẳng biết lúc nào lại truyền đến tiếng
đàn, hoàn toàn không lộ vẻ bất ngời, tất cả cùng cảnh trí hòa hợp đến như vậy,
khiến cho cảnh vật vốn u tĩnh lại càng phát ra vẻ thanh u
Thủy
Dạng Hề hướng phương đình trên hồ đi tới, Nam
Cung Ngự Cảnh cũng thật biết chọn
chỗ, lại có đươc chỗ ở như vậy. Bước đến trước đình, mới biết đình nầy xây theo
hình đinh ốc quanh co lên cao, các bậc thang không dài được làm bằng gỗ, chỉ đủ
chổ cho hai người cùng đứng. Thủy Dạng Hề đứng ở trước bậc thang, nhìn hai
bên thị vệ một chút, là một
nam một nữ, quần áo đều là không tầm thường, không giống như thủ vệ, cùng người
kêu Phượng Phù hôm xuất phủ là cùng một cái cấp bậc, xem ra, phải là thị vệ bên
cạnh Nam Cung Ngự Cảnh. Hai thị vệ nhìn
thấy nàng đã sớm được hành lễ, sau đó cũng không hề nhìn nàng nữa. Thủy Dạng Hề
thấy vậy, nói: "Các ngươi tên gọi là gì?"
Hồng Y
nữ thị vệ kia liếc xéo nàng một cái, mới nói: "Thuộc hạ Hoa Nhiên."
Trong giọng nói hàm chứa bất mãn cùng khinh thường.
Thủy
Dạng Hề không phải là không nhìn ra, chỉ là có chút không hiểu rõ ở trong đầu,
nàng chưa từng thấy nàng ta, càng không khả năng cùng nàng ta kết thù, nhưng
sao lại bất mãn nàng như vậy?
Người
thị vệ áo xanh đáp: "Tuyết Nhất." Thanh âm đơn giản có lực, trong mắt
đầy ngạo nghễ khiến người ta hiểu rõ thân phận của hắn.
Thủy
Dạng Hề càng thêm xác định phán đoán của mình, cho nên nói: "Ta muốn đi
vào, các ngươi sẽ không ngăn cản ta chứ?" Lần này không giống lần trước,
nếu như xông vào, nhất định sẽ bị chết rất khó coi.
Hoa
Nhiên liếc nàng một cái, cũng không để ý đến nàng, chỉ nghe Tuyết Nhất đáp một
câu"Thuộc hạ không dám."
Thủy
Dạng Hề thấy như vậy, liền gật đầu, cho Vu nhi ở lại phía sau, liền một người
trực tiếp đi tới.
Thủy
Dạng Hề tới trong đình, chỉ thấy một nam tử đang hướng về phía nàng, tóc đen
như mực, rời rạc thả trên lưng, quần áo như yêu ma, nhanh nhẹn phiêu tán ở
bốn phía, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một tay chấp bút, một tay buông
lỏng, đang không ngừng vẽ lên giấy để trên bàn. Một người con gái đứng quay
lưng về phía hắn, cũng đứng quay lưng về phía nàng, mười ngón tay nhỏ nhắn lướt
trên cây đàn, tiếng đàn dằng dặc từ đầu
ngón tay lưu chuyển ra ngoài. Thủy Dạng Hề lại là cả kinh, thật sự là bởi vì
hình ảnh này hoàn cảnh này làm cho người ta rung động, tựa như một bức tranh ở
trong mơ.
Thủy
Dạng Hề đi tới trước án, Nam Cung Ngự Cảnh đã dùng
voan mỏng phủ lên bức tranh, chỉ thấy loáng thoáng hình ảnh bức tranh dưới tấm
voan mỏng, hình như người trong bức họa là một vị cô nương. Nam Cung Ngự Cảnh
ngẩng đầu, nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Hề nhi sao hôm nay có nhã
hứng như vậy, chạy tới nhìn ta vẽ tranh." Nàng quả nhiên đã tìm tới, đợi
nhiều ngày qua, đều muốn mất đi kiên nhẫn, nếu không phải biết những việc nàng
làm ở trong tướng phủ, cơ hồ cho là cô ấy sẽ không tới.
Tiếng
đàn, bởi vì Nam Cung Ngự Cảnh mở miệng mà im bặt.
Thủy
Dạng Hề lén lút ngắt bắp đùi mình một cái, thật là không có tiền đồ, nhìn thấy
sắc đẹp liền ngay cả chánh sự cũng quên. Nàng xoay người đối mặt với nữ tử hồng
y nói: "Ngươi đi xuống trước đi." Lúc này mới thấy rõ cô gái trước
mặt, không phải là rất đẹp, nhưng cả người lộ ra một cổ linh khí, nhìn không thấy
được một tia phong trần nào. Thủy Dạng Hề dựa vào thân hình đã đoán được thân
phận của nàng ta —— đầu bài của Phượng ngâm các, Nguyệt Mộng cô nương. Chẳng
lẽ, người trong bức tranh kia là nàng? Nghĩ tới đây, trong lòng có một loại cảm
giác khác thường.
Nguyệt
Mộng nhìn Nam Cung Ngự Cảnhmột chút, thấy hắn gật
đầu, liền đối với Thủy Dạng Hề cúi người nói: "Dạ, ta cáo lui."
Thủy
Dạng Hề xoay người lần nữa, đối mặt với Nam Cung Ngự Cảnh,
mà trên bàn chẳng biết lúc nào đã không còn vật gì, Thủy Dạng Hề có chút thất
vọng bĩu môi, tự tìm cho mình
chỗ rồi ngồi xuống, nói: "Tam điện hạ, chúng ta làm ký giao dịch
nhé?"
Nam
Cung Ngự Cảnh trong mắt hiện lên
hứng thú, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Giao dịch? Từ đâu lại nói như thế?"
Thủy
Dạng Hề đem hai tay để tại trên bàn, đem càm đặt tại trên tay, nói: "
Chuyện Tam hoàng tử muốn cưới Thủy Dạng Tình, hoặc là nói Tam hoàng tử không
vui lòng khi nhìn thấy Thủy Dạng Tình gả vào Nhị hoàng tử phủ, có đúng
không?"
Nam Cung
Ngự Cảnh khẽ híp híp mắt, quả
nhiên là gãi trúng chỗ ngứa, thông minh có thêm, trong lòng không khỏi đối
với Thủy Dạng Hề khen ngợi
vài phần, nhưng sắc mặt vẫn không đổi nói:
"Nói vậy là như thế nào?"
Thủy
Dạng Hề đứng lên, đưa tay chấp ở sau lưng, lui về phía sau một bước nói:
"Ta và ngươi đều biết Thủy Dạng Tình sẽ không chọn bất luận kẻ nào . Lấy
nàng tài nghệ của nàng, từ nhỏ
đã được bồi dưỡng, nhận thua, đây là từ không có trong cuộc sống hiện nay của
nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn đánh bại tất cả những người cạnh tranh, sau đó
lựa chọn tự do. Nàng đối với Nhị hoàng tử có tình cảm hay không, tạm thời không
nói, chỉ vì sự lợi hại ở giữa quan hệ của bọn họ, nàng sẽ chọn Nhị hoàng tử,
đây là nhất định chuyện thực, cục diện này đối với sự thăng bằng hiện tại ảnh
hưởng nhiều hay ít hoặc như một quả bom cũng không chừng." Thủy Dạng Hề
nói xong, chỉ yên lặng nhìn hắn.
"Đúng,
phân tích không sai. Hề nhi quả thật là thông minh, tâm tư cũng tỉ mỉ hơn rồi,
" hắn gật đầu, nói, "Nếu như thế, vậy Hề nhi đã là có kế sách ứng phó
rồi?" Nam Cung ngự cảnh vẫn một bộ dạng vân
đạm phong khinh.
Thủy
Dạng Hề gật đầu: "Dĩ nhiên. . . . . ." Làm sao mà cảm thấy giống như
bẫy mà hắn thiết kế sẵn, đang chờ nàng đi đến chui đầu vào bên trong "Bất
quá, như ta nói, đây là giao dịch."
"Vậy
phải làm sao nàng mới nói ra phương pháp?" Nam Cung Ngự Cảnh
hỏi.
"Chỉ
cần ngươi đồng ý để cho ta lúc nào cũng có thể xuất phủ, không được bó buộc tự
do của ta, không can thiệp vào chuyện riêng của ta, còn có, trong bạc khố phòng
tùy thời có thể chi dụng, ta bảo đảm sẽ làm cho Thủy Dạng Tình không thắng được
mọi người. Như thế nào?" Thủy Dạng Hề mở to mắt nhìn của hắn, vội vàng
mong đợi đáp án của hắn.
"Bạc
tùy thời chi dụng?" Nam Cung NgựCảnh nhíu
nhíu mài, có chút kinh ngạc hỏi.
"Ngươi
yên tâm. Ta sẽ không đem bạc của ngươi dùng hết. Tối đa chỉ lấy một ít trong
núi vàng núi bạc kia của ngươi thôi, bảo đảm ngươi sẽ không tổn thất quá
nhiều." Huống chi, nàng chẳng qua là lấy ra làm tiền vốn thôi.
"Tốt,
chỉ cần tự do của ngươi, chuyện riêng của ngươi cùng chuyện sau khi ngươi xuất
phủ sở tác sở vi mà không ảnh hưởng đến Nam Cung Ngự Cảnh ta, vậy
thì sẽ đồng ý với ngươi." Nam Cung Ngự Cảnh
giảo hoạt cười.
Thủy
Dạng Hề trong lòng mỉm cười một cái, đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái
bài toán gì, nói: " Chuyện mà ta làm không liên quan với ngươi, chẳng qua
là đến lúc đó ngươi cưỡng từ đoạt lý, quyết định chơi xấu trên đầu ta, ta cũng
sẽ không thuận theo ."
Nói
xong, nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnhchớp mắt một cái
giật mình sững sờ, tâm tình nàng liền tốt lên, nói: "Nếu như thế, Tam điện
hạ, chúng ta cũng có thể coi như là đã hiệp nghị rồi. . . . . ."
"Đúng
vậy a, hôm nay chúng ta vừa là vợ chồng cũng là đồng minh rồi, Hề nhi có phải
muốn nói quan hệ của chúng ta đã gần thêm một bước hay không, giữa chúng ta
ràng buộc lại thêm một bậc nữa rồi " Nam Cung Ngự Cảnh
cướp lời nói trước, phối hợp với nó, thân thể cũng hướng về phía Thủy Dạng Hề
mà đi lại gần, một tay hoàn ở bên hông của nàng, một tay nâng đầu nàng lên, nhẹ
giọng nói, "Hề nhi, ta nói rất đúng phải không?" hơi thở nóng hổi
thổi tới bên cổ Thủy Dạng Hề, làm nàng có chút ngứa , khiến cho Thủy Dạng Hề bất
giác đỏ mặt, đối với hành động đột ngột của hắn, thật là không biết phải phản
ứng gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trái tim cũng không tự giác đập
nhanh.
Nam
Cung Ngự Cảnh cảm giác được Thủy
Dạng Hề thân thể cứng ngắc, nhẹ giọng cười
một tiếng, nhưng ngay sau đó hắn lại cắn vành tai của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve,
dẫn tới Thủy Dạng Hề một trận run rẩy, cảm giác xa lạ này, làm Thủy Dạng Hề
theo bản năng muốn đẩy hắn ra, mà Nam Cung Ngự Cảnh
sao có thể để cho Thủy Dạng Hề dễ dàng được như ý, càng đem nàng ôm càng chặt,
đôi môi cũng từ vành tai dời xuống cổ, từ cổ dời về phía khuôn mặt xinh đẹp đã
sớm hồng kia. . . .
Thủy
Dạng Hề chỉ cảm thấy một ẩm ướt nong nóng di chuyển ở cần cổ, toàn thân
như nhũn ra, tim cũng không khống chế được
đập cuồng loạn , nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, vừa xa lạ vừa sợ hãi, ý
thức trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không cách nào suy nghĩ, đột nhiên, cảm
giác đôi môi ôn nhuận mềm mại đã dời đến trên miệng của mình, nhẹ
nhàng gặm cắn, giống như bị mê hoặc, Thủy Dạng Hề không tự chủ được há
miệng ra.
Nam
Cung Ngự Cảnh khẽ mỉm cười, lưỡi
của hắn lách vào trong miệng của nàng, hút lấy hương thơm, thưởng thức mùi vị
ngọt ngào, hắn nghĩ sẽ cùng nàng dây dưa vĩnh viễn cho đến khi sánh cùng thiên
địa, nàng thơm quá, mềm mại quá, làm hắn muốn ngừng mà không được.
Thủy
Dạng Hề cảm giác được bị hắn cướp đoạt, đột nhiên cả kinh, đây là đang làm gì,
hắn. . . . . . Hắn. . . . . . đang hôn nàng. . . . . . xuất ra khí lực toàn
thân, đẩy mạnh, sau đó ngẩng đầu đưa tay phải lên liền muốn cho Nam Cung Ngự Cảnh
một cái tát. . . . . .