CHƯƠNG 40
Hạ Mẫn ôm nhi tử, một chút cưng nựng mà trạc trạc má. Hắn chợt nhớ đến phụ thân hắn. Phải chăng hồi trước, y cũng đã phải đau đớn như vậy mới sinh được ra hắn. Quả nhiên sinh con mới biết công ơn cha mẹ. Hắn cười, thơm lên tay hài tử. Giờ ta đã có con, ta cũng chỉ cần một mình con thôi Chiêu nhi.
Bỗng có tiếng bước chân dồn đến, hắn ôm chặt hài tử vào trong lòng, vớ áo choàng che đi hạ thân lộn xộn cùng nhi tử.
Cửa bật mở mang theo ánh sáng chói hắt. Hắn nheo mắt, khẽ lấy tay che.
—–
“Bẩm bệ hạ, tìm thấy Hạo Triệt vương gia rồi.” Vị công công hớt hải chạy vào.
“Ngươi nói cái gì?” Hạo Tuấn bật dậy khỏi long kỉ. “Hắn ở đâu?”
“Bẩm hoàng thượng, tìm thấy ở gần Ngạn Long sơn. Tối nay sẽ đến kinh thành.”
“Thật tốt quá.” Hắn cười. Cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Triệt. Hắn thật cao hứng.
—–
Hàn Băng bước ra khỏi đại điện. Lý công công bước theo hắn lúc này mới cúi đầu thưa. “Bẩm hoàng thượng, vật kia đã được chuyển đến.”
Hàn Băng nhíu mày. “Đó là gì?”
Lão im lặng, lão không sao nói lên thành lời được.
“Mau dẫn đường.” Y ra lệnh.
Lý công công giấu tâm tư, giúp hắn chỉ đường.
Đến khoảng sân lớn, bước chân đang nhanh của hắn chợt dừng lại. Cả người hắn bất giác run rẩy.
“Bẩm hoàng thượng. Đây là vật mà các ngư dân ven núi Hạ Lạc trục vớt được trong một chuyến đi.” Một vị tướng quân trước mặt hắn cúi xuống bẩm báo. “Theo như các dấu vết, chiếc xe này có thể bị rơi xuống vực từ một mỏm đá thẳng đứng, nhờ có trận lụt vừa rồi mà được nước đưa đến chỗ các ngư dân.”
Hàn Băng hai tai ù ù đôi chân vô lực chậm rãi tiến lại một cỗ gỗ vụn đã không còn xứng được gọi là xe ngựa.
Lý công công thay hắn ban thưởng rồi lệnh cho tất cả lui xuống, chính lão cũng rời đi.
Y tiến lại, từng chút, từng chút. Y nhìn nó, theo hoa văn trên xe, đính thị là xe trong hoàng cung, không, nói đúng hơn là xe của y. Đây là chiếc xe y thu xếp cho Hạ Mẫn.
Cả thế giới trước mắt y như đổ sập xuống, không một chút gì sót lại, ngay cả một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Từ rất lâu rồi, y đã yêu hắn, yêu đến mức nói không nên lời. Hắn là một phần cuộc đời y, không, hắn là cả mạng sống.
Hạ Mẫn, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì? Y biết, bây giờ tất cả đã quá muộc để thay đổi. Y muốn gào khóc nhưng cổ học lại nghẹn ứ lại không thốt lên lời. Sức lực cứ như bị rút cạn khỏi cơ thể y. Y loạng choạng vài bước mà ngã xuống trước xe ngựa.
Đau… Thực sự rất đau. Trả Hạ Mẫn về cho y, chỉ cần như vậy, y cái gì cũng dám dánh cược. Bàn tay y ôn nhu vuốt ve đống gỗ sắc nhọn cùng ẩm thấp như thể đang vỗ về Hạ Mẫn của mình
“Mẫn. Ta ngủ ngoan… Lúc ta dậy ngươi phải lập tức trở về nghe chưa?” Y cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơi.
Tựa đầu vào thành xe ngựa, y vô thức chìm vào giấc ngủ, trên khoé mắt còn ẩn giấu một giọt lệ trong suốt.
Lần thứ hai tỉnh dậy, y thấy mình đang nằm trên long sàng, đầu đau như búa bổ, hai mí mắt nặng trịch, trước mắt một mảnh nhạt nhoà không rõ hình thù. Chân tay y vô lực, hai mắt nhẹ nhàng mở ra rồi lại nhắm lại.
Lý công công thấy vậy lại gần. “Hoàng thượng đã tỉnh? Người đã mê man suốt hai ngày hai đêm rồi.”
Y mơ hồ vẫn chưa nghĩ ra điều gì. Tại sao y lại nằm trên long sàng, lúc đó rõ ràng…
Tất cả một lần nữa tua nhanh qua đầu. Tất cả những đau buồn như sóng lớn đổ ập một lần tàn phá tất cả.
Y bật dậy, môi khô khốc mấp máy. “Hạ Mẫn… Hạ Mẫn…”
y nhìn lý công công một hồi rồi loạng choạng lao xuống giường. Y nhìn xung quanh một chút rồi không biết nghĩ gì lao như bay về phủ sử giả.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên cánh cửa phủ lặng im. Y đưa tay chạm vào cái núm lạnh thấu xương.
Tim y như cũng bị ai đó thổi một phần làm nó lạnh giá vô ngần.
Mạnh mẽ đẩy cánh cửa phủ đi vào bên trong.
Cây hoa một góc vẫn vô tình mà nở rộ. Gió thổi mạnh. Bông còn bông mất theo gió bay ngợp trời.
Y đẩy cánh cửa vào trong phòng.
Yên tĩnh không một tiếp động.
Tối tăm không một ngọn đèn.
Lạnh lẽo không một hơi ấm.
Hạ Mẫn không có trở về. Vịn theo cánh cửa, y chậm rãi gục xuống.
“Hoàng thượng.” Lý công công ở sau vô cùng lo lắng. Lão biết Hạ Mẫn rất quan trọng với y. Tử nhỏ, y đã kể chuyện về hắn. Có thứ gì cũng nghĩ đến hắn đầu tiên. Nhưng lão chưa một lần tưởng tượng được mất hắn y sẽ đau khổ đến mức này.
Y ngồi dưới sàn nhà, cảm nhận tâm mình còn giá buốt hơn nền đất kia vài phần.
Y đột nhiên vịn cửa đứng dậy, thất thểu đi đến khoảng sân trống kia. Nhưng giờ, nó chỉ là một khoảng trống vô vọng. “Xe ngựa đâu?” Y quay lại, xách cổ áo Lý công công.
“Bẩm hoàng thượng…”
Lão công dẫn y đi một vòng đến một nơi khá yên tĩnh tiêu điều. Phía xa xa, bóng một chiếc xe ngựa tàn tạ đứng giữa khoảng trống. Nhìn thấy nó, tim y lại một lần đau như thắt, so với ần trước càng thêm vạn lần đau buồn.
Y vén rèm xe, nội thất bên trong đã sớn bị hư hỏng nặng. Nhưng ở phía góc phải, kẹt giữa hai mảnh gỗ, một vật phát ra thứ ánh sáng bàng bạc.
Y đưa tay vào rút. Vật đó kẹt khá chắc. Cứ vài lần như vậy, tay y đã rớm máu. Mảnh ngọc bội của Hạ Mẫn toả ánh sáng nhẹ nhàng càng thanh khiết giữa lòng bàn tay có vài vệt máu.
Hàn Băng cười trong chua xót. “Hạ Mẫn. Ta không thích thứ này. Về đi. Về ngay cho ta…” Y ngửa cổ lên trời gào lớn.
Tiếng gào thét xé tan bầu không khí yên tĩnh. Nhưng chỉ cần một lát, vạn vật sẽ trở lại như lúc ban đầu, một chút cũng không thay đổi. Âm thanh kia sẽ lướt qua, gào thét trong vô vọng.
Y đấm mạnh lên thành xe. Cảm nhận dưới tay có một chút gồ ghề không đúng. Lại gần nhìn kĩ thêm một chút.
Tay y miết nhẹ trên vết kiếm chém ngang, càng nhìn y càng phát hiện ra nhiều vết chém. Vết này chồng lên vết kia in sâu trên miếng gỗ.
Vậy không phải…
Không phải là có người sắp xếp sao?
Hạ Mẫn cùng hài tử của y là bị người khác giết hại.
Y cười.
Cười một cách điên cuồng.
Cười đến không biết thần quỷ.
Y cảm giác mình thật vô dụng.
Y là gì? Là đương kim hoàng thượng.
Đương kim hoàng thượng thì làm sao?
Đến cả người mình yêu thương cũng không thể bảo vệ.
Đến cả giọt máu của chính mình cũng không thể bảo vệ.
Y quả thực quá vô dụng.
Tự lấy tay đánh mình rồi lại tự cười điên cuồng.
Y hận chính mình, tự hận mình vô cùng.
Tay bổng xiết thành nắm đấm.
Những người làm tổn hại đến Hạ Mẫn trước kia, một kẻ cũng đều không được sống yên.
Hạ Mẫn, hài tử, ta sẽ báo thù cho hai người. Đăng bởi: admin