Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 36: Chương 36





CHƯƠNG 35
Ngày hôm sau, trong ngoài cung khắp nơi đều nói về Ngôn Kỉ Hàn. Dù là tốt hay xấu, tất cả mọi lực chú ý đều đặt trên người hắn.
Ngôn Kỉ Hàn vẫn tỏ ra bình thản như không có việc gì. Hàn Băng cũng tỏ ra một chút phối hợp. Suốt cả giờ thượng triều, không kém nửa thời gian ánh mắt y đặt trên người kia.
Đợi đến cuối buổi, y mới đứng trên nơi cao nhất mà tuyên bố. “Ngôn Kỉ Hàn tiếp chỉ.”
“Có vi thần.” Hắn quỳ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống trước mặt Hàn Băng.
“Trẫm phong ngươi làm Ngôn Tiệp dư, lấy hiệu Lệ Kỉ, từ tay ngự tại Hà Lệ cung. Lập tức chuẩn bị tiến cung.”
Hắn nhìn Hàn Băng một lúc. “Đội ơn hoàng thượng.”
“Hoàng thượng việc này tuyệt đối không thể.” Tả thừa tướng bước sang bên can ngăn.
Hàn Băng nhìn Tả thừa tướng nhíu mày. “Tại sao?”
“Bẩm hoàng thượng, Ngôn Kỉ Hàn là một triều thần.”
“Có luật lệ là triều thần thì không được trở thành phi tần của trẫm?”
Tả thừa tướng nghẹn ứ lời, không biết đáp sao cho hợp.
“Nếu đã không ai phản đối thì bãi triều.” Hàn Băng không đợi nhiều mà nhanh chóng rời khỏi đó.
“Bãi triều.” Lý công công cất cao giọng rồi nhanh chóng chạy theo y.
—–

Hàn Băng vân vê chén trà trong tay, mắt nhìn hơi nóng ngun ngút mờ ảo bay ra khỏi miệng chén.
“Bẩm hoàng thượng, Ngôn Tiệp dư cầu kiến.”
Mắt y vẫn chăm chú nhìn làn hơi. “Cho vào.”
Ngôn Kỉ Hàn một thân hồng y lộng lẫy chậm rãi tiến vào.
“Thần thiếp Ngôn Tiệp dư tham kiến hoàng thượng.”
Hàn Băng không nói, khẽ giơ tay ra hiệu. Kỉ Hàn lại gần bàn, các cung nữ cùng thái giám đồng loạt lui ra.
Mọi người vừa lui ra, Kỉ Hàn đã ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, mắt nhìn Hàn Băng. “Đã nói là Quý phi, tại sao lại thành Tiệp dư?”
Hàn Băng cười nửa miệng. “Ngươi làm quan, bất quá cũng chỉ đến hàng ngũ phẩm. Ngươi vin vào thứ gì mà đòi một lần lên luôn nhất phẩm?”
Hắn cười nhạt.
“Trẫm có nói cho ngươi làm Quý phi. Chứ không nói cho ngươi ngay lập tức.”
Hắn uống một ngụm, cũng chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn Hàn Băng.
“Tiệp dư cũng ngang hàng tam phẩm.” Y dưa một miếng điểm tâm đến gần miệng. “Phải chăng ngươi cũng nên cảm ơn trẫm bằng chút gì đó.”
Hắn cười nửa miệng. “Hoàng thượng, thật tiếc, ta chỉ có thân này thôi. Hoàng thượng có muốn hay không?”
Y cười. “Thân, cũng được, phải thêm một chút nữa đền đáp.”

Kỉ Hàn cười nhẹ, đưa tách trà lên miệng uống. Hàn Băng một bên cũng bất giác vẽ ra nụ cười nửa miệng.
Màn tự kỉ của tác giả: Hai cái thằng kia, quy ra là đầu óc đang nghĩ gì hả, còn không mau nói ra? Tịch ta cũng phát điên vì 2 đứa rồi đấy. ngoắc tay Hàn Băng vô đây mụ mụ dạy… Blah…blah (chó bay gà chạy)… Amen… Mẫn nhi, tha lỗi cho ta.
—–
“Hạo Triệt, sắp đến Ngạn Long sơn.” Hàn Lân vừa đánh ngựa, vừa quay đầu nhìn Hạ Mẫn phía sau.
Hạ Mẫn chậm rãi xoa bụng, dựa vào thành xe không đáp. Hắn thực mệt mỏi, bấm đầu ngón tay thì ngày sinh cũng sắp đến. Hắn chính mình cũng trở nên khẩn trương vạn phần.
Hàn Lân tuy không phải cha ruột của đứa nhỏ nhưng rất hết lòng chăm sóc hắn suốt bốn tháng qua.
Không có Hàn Băng bên cạnh hắn thấy thật trống trải. Hàng đêm vẫn luôn mơ thấy y. Mơ thấy rất nhiều, vui có, buồn có. Nhưng sợ hãi nhất vẫn là lúc hắn mơ thấy y tay cầm truỷ thủ lăm lăm lao lại phía mình trực đâm.
Theo sự lớn lên của hài tử, tâm tư hắn cũng ngày một nặng nề thêm. Hắn đang nghĩ xem chính mình sẽ sinh như thế nào. Còn có sau đó hai người sẽ ở đâu. Hắn sẽ nuôi dạy hài tử ra sao. Tất cả đều lạ lẫm với hắn. Hắn cần Hàn Băng, cha của hài tử ở bên.
“Hạo Triệt.” Hàn Lân không thấy đáp một lần lặp lại.
“Ân…” Hắn mơ hồ đáp.
“Sắp đến Ngạn Long sơn.”
“Ta biết.”
Không khí trở nên yên lặng trở lại. Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng.

“Hàn Lân.”
“Ân?” Y quay lại.
“Ngươi biết ta tên Hạ Mẫn?”
Y vẫn chăm chú đánh xe. “Biết.”
“Tại sao không gọi ta là Hạ Mẫn?”
Y cười không giấu giếm. “Hàn Băng biết Hạ Mẫn trước ta. Còn ta biết Hạo Triệt trước hắn.”
Hạ Mẫn bất động.
Y cười nói tiếp. “Hạ Mẫn là của Hàn Băng. Còn Hạo Triệt là của ta.”
Hắn cúi đầu. Hắn đã hiểu. Hắn hiểu tại sao người kia luôn thích gọi mình là Hạo Triệt dù đó không phải tên thật của hắn.
Hai người cũng yên lặng không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa dừng lại chỗ chân núi phía Tây Nam. Hàn Lân giúp hắn từ từ xuống xe.
Đứng nhìn sắc trời một chút, Hàn Lân lắc đầu. “Cũng sắp tối, chúng ta nghỉ chân ở đây tạm hôm nay.”
Hạ Mẫn lắc đầu. Ở đây thật nguy hiểm, bên kia là hai đội quân hùng mạnh cũng như một dải chiến trường. Nếu hai người nghỉ chân ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt về làm tù binh. Dù bị bên nào bắt cũng đều không có lợi cho một trong hai người bọn họ. “Ở đây có lẽ có hang đá.”
Hàn Lân quan sát một lúc. Trời không phụ lòng người, cách đó không xa là một hang động nhỏ. “Đi. Ta tìm thấy hang động.” Y dẫn ngựa giấu kĩ ở nơi an toàn rồi đỡ Hạ Mẫn đi lên.
Hạ Mẫn cởi bỏ áo choàng, ngồi hơ tay quanh ngọn lửa Hàn Lân vừa nhóm. Hàn Lân không dám nhóm quá to sợ sẽ bị phát hiện. Lại không thể nhóm lửa quá nhỏ vì sẽ hại cho Hạ Mẫn cùng hải tử.
Hàn Lân thu xếp một hồi rồi nướng lấy con gà, bẻ cho hắn hai cái đùi. “Mau, ăn nhiều một chút. Mấy ngày nay ngươi không ăn được nhiều.”

Hạ Mẫn nhận lấy nhưng không vội ăn.
Hắn ở cùng Hàn Lân lâu như vậy, một số chuyện nghiễm nhiên sẽ thay đổi. Hắn không còng khách khí với người kia nữa. Không những như vậy, hắn còn có một phần nhỏ lệ thuộc. Hắn biết làm vậy là không phải. Hàn Lân không phải cha hài tử. Y cũng không phải người hắn yêu. Hắn như vậy chỉ làm cho y thêm phần mộng tưởng, nghĩ rằng hắn đã dần dần yêu y. Nhưng bât quá, người hắn yêu là Hàn Băng. Không có người kia, coi như tâm hắn đã chết, không thể yêu ai khác.
“Hạ Mẫn, ngươi có định lập tức trở về Nguyên quốc?” Hàn Lân nhìn hắn.
“Có thể. Chúng ta cứ men theo phía Tây, qua rừng, tuyệt đối sẽ không gặp quân đội hai bên.” Hạ Mẫn đáp.
Hàn Lân gật gù. “Nhưng ngươi biến mất ở Thần quốc như vậy không sợ lần này quay về Nguyên quốc gặp nguy hiểm sao?”
Hắn bỗng dừng động tác. Quả nhiên hắn chưa nghĩ đến điều này. Bây giờ hắn không phải một mình nữa. Hắn còn hài tử sắp chào đời. Hắn phải cẩn trọng hơn.
Hàn Lân xé một miếng thịt đưa lên miệng. “Vậy đi, để ta đóng giả ngươi qua đó thăm dò xem thế nào. Nếu an toàn sẽ quay lại đón hai người.”
“Như vậy ổn không?”
Hàn Lân nhướn mày. “Không thì chẳng lẽ để ngươi cùng hài tử liều thử?”
Hạ Mẫn suy nghĩ một hồi, vẫn chưa nghĩ ra cách nào hợp lí hơn. “Vậy cũng được.”
Hàn Lân cười, ném xương đi, tay lau lau qua cho sạch, áp cái miệng dính chút dầu mỡ lên bụng Hạ Mẫn. “Tiểu tử thối, không được phá quấy phụ thân ngươi trong lúc ta đi vắng nghe chưa? Ngươi mà quấy khi về thúc thúc này sẽ liền xử ngươi biết chưa?”
Bụng khẽ gồ lên một chút, đá cái má Hàn Lân đang chạm vào.
Hàn Lân xoa xoa qua lại. “Tiểu tử thối, còn dám đá ta.”
Hạ Mẫn nhìn y, bất giác bật cười.
Hàn Lân ngẩng đầu, cốc yêu hắn. “Cả ngươi cũng cười ta.” Y lùi ra một xa một chút, khoanh tay. “Hai người các ngươi, một lớn một nhỏ đều muốn bắt nạt ta.” Đăng bởi: admin