Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 17: Chương 17





CHƯƠNG 16.
Hạ Mẫn ngồi trong nhà lao, xung quanh là hàng trăm người gào khóc đến váng óc. Mùi thịt cháy cùng máu tanh nồng nhập vào không khí làm nơi đây càng thên hôi hám. Xung quanh tối tăm, ẩm thấp, đâu đâu cũng thấy máu cùng những tiếng rên rỉ.
Hạ Mẫn được đặc biệt nhốt riêng tại góc cùng của địa lao. Đáng lẽ hắn sẽ được giữ lại để tra khảo trước khi bị giải đến nhà lao. Nhưng biết sao được, nhiều người muốn giết hắn như vậy.
Vọt tới góc phòng, hắn bắt đầu nôn dữ dội, đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn nôn trong ngày rồi. Thức ăn vốn cũng không ăn được mấy. Nay lại bị mùi hôi thối trong đây làm cho đến cả dịch mật vàng cũng nôn sạch.
Bên ngoài ô cửa nhỏ phía trên, tia nắn cuối cùng đã tắt từ lâu. Bây giờ Hàn Băng không biết đang làm gì. Mọi hôm thì hắn sẽ cải trang, chạy đến phủ xứ giả trêu chọc hắn.
Hắn ngừng nôn, lấy tay quệt miệng, tay kia đưa lên phủ trên bụng. “Bảo bối, đây không phải ở nơi cũ đâu. Con tha cho phụ thân lần này đi.” Hắn biết chắc đứa bé sẽ không nghe thấy, coi như nói những lời này là để an ủi bản thân đi.
“Mẫn.”
Đang mơ màng ngủ, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai.
Từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy trần địa lao, hướng ra phía tiếng gọi, Hàn Băng một thân y phục thái giám đưa tay vẫy y lại.
“Ngươi…” Hạ Mẫn định đi về phía hắn nhưng cả người vô lực, đành từng chút dịnh lại phía hắn. Thấy vậy, Hàn Băng đau lòng vô cùng. Đáng hận lũ chết tiệt, các ngươi đã làm gì với Mẫn Mẫn. (họ có làm gì đâu — tại thằng con quý tử của anh đó chứ.)
Nắm lấy tay hắn qua song cửa, cảm nhận đôi tay kia rất lạnh giá. Cơ thể hắn mới chỉ sau một ngày đã trở nên khác xa. Hắn gầy đi. Màu môi nhàn nhạt trên làm da trắng càng làm người ta cảm thấy thập phần yếu ớt.
Nhìn Hàn Băng một lúc, tim Hạ Mẫn lập tức cảm thấy ấm áp, khẽ cười, hắn trêu chọc. “Ngươi mặc áo thái giám này.”

Y nhìn xuống, đúng là y đang mặc áo thái giám thật. “Đúng vậy. Việc này có sao chứ?” Y không hiểu ý hắn nói.
“Vậy ta cũng nên gọi ngươi một tiếng công công.” Nói xong hắn bật cươi thành tiếng.
Nụ cười tuy suy yếu nhưng lại rực rỡ như ánh ban mai trong cái đại lao tối tăm này.
Y đờ người một chút, sau đưa tay véo má hắn. “Dám nói ta là thái dám, coi ta xử ngươi kiểu gì.”
Hạ Mẫn nhìn thái độ hắn không khỏi cươi híp cả mắt.
Hàn Băng thở phì phì. “Xem ngươi kìa, ngồi trong đại lao còn cao hứng vậy. Xem như ngươi cứ thế mà chăm sóc bản thân trong này, ta khỏi cần cứu ngươi ra nữa.” Hắn có chút giận dỗi, phất tay áo rời đi.
Hạ Mẫn cười nhẹ nhàng. “Không tiễn.” (anh có thể tiễn đuợc sao? nhíu mày)
Nghe được vậy, Hàn Băng lập tức quay lại, véo mũi hắn. “Ngươi còn dám khi dễ ta. Đợi ta cứu ngươi ra rồi, đảm bảo sẽ đem ngươi đi xào bảy món, ăn sạch sẽ không còn một mẩu xương.”
Mọi người trong địa lao cùng đồng quay lại nhìn y.
Y hình như cũng hiểu ra chút vấn đề. Ngu ngốc, y nói ăn không phải ăn theo kiểu đó.
Hạ Mẫn lại càng cười vui vẻ.
Hàn Băng bất bình. “Mẫn, ngươi chỉ cười khi ta bị bắt nạt.” (ác quá.)

Hắn khẽ cười.
“Coi vậy đi. Ngươi đã thích như vậy thì cả đời này ta sẽ ở bên ngươi để ngươi bắt nạt bằng chán thì thôi.”
“Nói thì phải giữ lời.” Hắn chìa ngón út ra.
Hàn Băng vỗ ngực. “Vua…” Y nhận ra tình hình trước mắt, thu hồi câu nói. Quay lại đưa ngón út móc với ngón út của hắn. “Ta hứa. Với lại ta cũng hứa sẽ lấy ngươi làm vợ mà. Ta muốn bỏ mặc ngươi cho rảnh nợ cũng không được. Ai bảo ngươi đã hôn ta cơ chứ. Ta phải có trách nhiệm với ngươi.”
Hạ Mẫn đầu đầy hắc tuyến.
Mấy vị cai ngục gần đó nhìn Hàn Băng nhíu mày.
Hai người cứ như vậy, một người bên trong, một người bên ngoài, cười nó vui vẻ qua song cửa nhà lao.
Nhà lao vốn là một nơi đáng sợ. Ở đây bao đời chỉ có tiếng khóc than, tiếng gào thét, tiếng rên rỉ. Không khí ẩm thấp đầy mùi hôi thối. Là một nơi tối tăm, đến cả ngày hay đêm cũng khó để phân biệt. Vậy mà hôm nay, hai người đem tiếng nói đến sưởi ấm nơi này, đem nụ cười soi rạng mọi ngóc ngách.
Phàm là có nhau, nơi đâu cũng có thể là thiên đường.
Hàn Băng quay lại điện Thừa Càn, thay long bào trèo lên giường ngủ. Lý công công ở đằng sau khẽ cúi đầu. “Muôn tâu hoàng thượng, hôm nay người muốn ngự ở cung của vị nương nương nào?”
y nhắm mắt đáp trong vô thức. “Vẫn là ngự ở phủ xứ giả như mọi khi đi.”

Lão công công cười tủm tỉm, biết y đã mệt muốn chết liền lui ra ngoài.
Chẳng may lời nói đó lọt được vào tai một vị cung nữ. Nàng lui khỏi đó, một mình lén lén lút lút đi đến tẩm cung Hiền phi.
“Bẩm nương nương. Nô tì vừa nghe ngóng được, hàng đêm, hoàng thượng đều tới phủ sứ giả.”
“Ngươi nói sao?” Hiền phi nhổm dậy vội hỏi.
“Nô tì…”
Chưa đợi cung nữ đó nói xong, Hiền phi phẩy tay. “Mau, mau truyền Tả thừa tướng.”
“Nô tì tuân lệnh” nói rồi nàng cũng rời khỏi đó.
Tháy bóng nam nhân quen thuộc bước vào cửa, Hiền phi vội vàng chạy lại, lệnh cho cung nữ lui ra rồi ra sức ôm cánh tay người kia lắc lắc. “Cha… Chuyện của hoàng thượng với xứ giả kia là sao? Cha biết phải không, mau mau nói cho con.”
Tả thừa tướng ho nhẹ. “Nuơng nương, xin ngươi bình tĩnh.”
“Con không bình tĩnh, bình tĩnh không nổi.” Nàng cứ vậy gia sức lay cánh tay tả thừa tướng.
Khi sự thực được biết đến, các mưu ma chức quỷ cũng sẽ vì thế được ươm mầm.
——
Một nhóm quân lính mở cửa nhà lao, đảo măt quanh thấy Hạ Mẫn đang nằm ở góc phòng, hai tên trong số đó liền lại gần, kéo hắn ra khỏi đó, rồi cột hắn lên giá chữ thập chuẩn bị chờ tra khảo.

Hạ Mẫn ngủ yên, thì cảm thấy một đợt lạnh thấu xương, y phục ẩm ướt bết vào da lạnh cóng. Cơ thể run rẩy, hắn từ từ tỉnh lại. Trước mắt mờ ảo như bị sương giăng, chỉ có lập loè một ngọn lửa đỏ đang cháy ngun ngút góc phòng.
Rồi cảnh vật cũng tỏ dần. Tả thừa tướng cầm cây roi trong tay, khuôn mặt dữ tợn. Hạ Mẫn cười nhạt. “Tả thừa tướng, ta chưa nghĩ qua là mình lại có vinh dự được ngài tra khảo đó.”
Trong phòng không có ai ngoài hai người. Tả thừa tướng cũng chẳng cần kiêng nể ai, giơ cao roi quất mạnh lên người hắn. “Câm mồm.”
Đường roi làm chầy y phục. Da thịt phía dướt lằn một vệt lớn, một vài chỗ đã xuất hiện máu. Hạ Mẫn cắn răng nhịn đau, xong lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. “Tả thừa tướng, ngươi đến để tra khảo ta, bắt ta câm mồm thì ngài sẽ tra khảo kiểu gì đây?”
Đôi mắt đen kia lại càng thêm dữ tợn, tay quất mạnh thêm vào vết roi cũ.
“Thừa tướng, ta nhớ thì theo luật, mọi đất nước đều không có quyền bắt giữ và tra khảo sứ giả đang đi sứ cho đến khi đã bàn bạc với nước bên kia.”
Tả thừa tướng cười kinh bỉ. “Bàn Bạc? Với một nước thấp kém như Nguyên quốc các ngươi?”
Hạ Mẫn vẫn bình thản. “Dù có thế thật thì các người làm thế này cũng là phạm luật.”
“Ngươi cũng tự tin gớm nhỉ? Đừng tưởng hoàng thượng che chở ngươi thì ngươi có thể làm gì thì làm. Nam tử, đường đường là nam tử mà lại đi làm một việc vốn dĩ của nữ nhân. Ngươi nên lấy làm hổ thẹn mới đúng.”
Hạ Mẫn trong lòng khẽ nổi sóng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên. “Việc này đã để ngài chê cười rồi.”
“Ngươi…” Tả thừa tướng càng tức giận, tay vung mạnh, một vệt roi nữa lại hiện trên người Hạ Mẫn.
Trong cái không gian tràn ngập mùi máu, tả thừa tướng không ngừng quất từng phát, từng phát roi lên người Hạ Mẫn. Tả thừa tướng càng tức giận bao nhiêu, Hạ Mẫn lại càng tỏ ra bình thản bấy nhiêu. Hắn bình thản đến dọa người. Tả thừa tướng vốn đã chẳng thể thắng hắn về lí, nay lại bị thái độ của hắn chọc tức, ra tay đánh hắn càng không lưu tình. Nhưng kết lại, buổi tra khảo lại không hề có một câu liên quan đến vấn đề miếng binh phù, phải chăng tả thừa tướng đang mượn việc chung trả thù riêng. Đăng bởi: admin