5h sáng ngày 13 tháng 8 năm 2007, Chu Thuần mang theo 20 người trong “Ám Dạ Kiếm” mặc đồ nguỵ trang dùng cho huấn luyện, chân đi giày màu vàng, trên mặt bôi dầu nguỵ trang chờ xuất phát. l'q,đ Đồng hành còn có Trung đội phó đội Hai, Trung đội trưởng và hai phân đội trưởng.
Lần chọn huấn này chủ yếu là để bổ khuyết lỗ hổng binh lính trong trung đội, vì vậy bọn họ sẽ chọn lựa và chủ huấn, trung đội Hai và ba người kia đến cũng chỉ đứng nhìn mà thôi. Dĩ nhiên, mỗi khi Trung đội Hai chọn người thì Trung đội Một luôn điều huấn luyện viên qua. Mặc dù trên danh nghĩa thì hai đội không khác gì nhau, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, một hai, một hai, ‘Một’ luôn ở phía trước, ‘Hai’ ở phía sau, cho dù là cùng một trung đội trong phân đội, nhưng ‘Một’ vẫn là tốt nhất.
Trung đội Một có bốn đội ngũ, trong đó đặc biệt có một đội phần lớn đều là tinh anh có kinh nghiệm thụ huấn ở bên ngoài, tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh nên tất nhiên sẽ càng có kinh nghiệm giày vò, hành hạ người thụ huấn.
Ngồi trên máy bay trực thăng tiến tới mục đích, Chu Thuần thong thả ung dung bắt đầu bố trí nhiệm vụ: l-q.đ “41 người bắt đầu rút thăm phân tổ, trong cánh rừng có bán kính rộng 120km hoàn thành năm nhiệm vụ khác nhau. Quân xanh là lính trinh sát, nhiệm vụ chủ yếu của họ là bao vây chặn đánh, các cậu hỗ trợ, ví dụ như thuận tiện diệt mấy tên yếu ớt không vừa mắt. Còn nhiệm vụ chủ yếu là…” Anh dừng một chút, đề cao âm lượng: “Theo dõi quan sát!! Quan sát tỉ mỉ các nhóm khác nhau, quan sát về thể năng, kỹ năng, khả năng hợp tác, tâm lý và các phương diện về tố chất của những người được tuyển chọn, khi về đơn vị viết báo cáo toàn bộ quá trình, tổng kết ưu khuyết!”
Đội viên mang danh hiệu “Tiểu Bạch” thấy đội trưởng của mình phát biểu xong, bỗng nghĩ đến một nghi vấn nên hô lên một tiếng: “Báo cáo!”
“Nói.” Chu Thuần nhìn cậu ta một cái, nghĩ thầm, cái tên đầu gỗ này lại hỏi vấn đề ngu ngốc gì đây.
“Nếu như tôi phụ trách hai người bị loại bỏ rồi vậy thì có cần viết báo cáo nữa không?” Đồng chí Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, l'q[đ bộ mặt mong đợi nhìn về phía đội trưởng. Anh không hiểu về việc viết báo cáo, vì vậy không phải viết là tốt nhất.
TMD, thật là cái đồ đầu gỗ!! Chu Thuần quát lên: “Tôi bảo cậu chỉ nhìn chằm chằm hai người thôi à?!”
Tiểu Bạch nghi ngờ, 41 người thụ huấn, 20 đội viên, vậy không phải là một người phụ trách quan sát hai người à?! Khẳng định Long thiếu sẽ phải để ý quan sát nhiều người hơn, đại phó đội mà, người tài rất vất vả.
Nghe ý tưởng chia người của cậu ta, lại nhìn đôi mắt mờ mịt mê hoặc kia, Chu Thuần liền cảm thấy có một luồng khí nóng đột ngột vọt tới: l/qd “Cậu là thần à?? Toàn bộ quá trình có thể nhìn chằm chằm hai người sao?! Nếu như toàn bộ mọi người được chia như vậy, vậy nếu hai người đó giữa đường bỗng tách ra hành động vậy có phải cậu sẽ chém mình thành hai nửa để theo dõi không?!”
“À.” Thì ra nhóm bốn người quan sát một tổ, khi tổ đó có người tách ra hành động thì tiểu đội “Ám Dạ Kiếm” sẽ chia người chạy theo. l.q,đBiết mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn, Tiểu Bạch vô cùng chán nản cúi đầu xuống, nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao đội trưởng lại phân chia như vậy.
Chu Thuần bất đắc dĩ hít một hơi, nói: “Long Tuyền, giải thích.” Sau đó bản thân anh ta nghiêng đầu đi tán gẫu với chiến hữu của Trung đội Hai, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Anh hết ý kiến với anh chàng Tiểu Bạch này rồi, một quân nhân có tố chất vô cùng nổi trội, trình độ học tập cũng không thấp, đầu óc khi dùng vào vấn đề chuyên ngành thì tương đối khá, nhưng cố tình lúc tiếp nhận nhiệm vụ thì lại thẳng tắp, phải nói rõ ràng toàn bộ phương hướng cậu ta mới có thể hiểu được. Cái loại chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời nói thì cậu ta không thể hiểu được.
Long Tuyền cao giọng đáp: “Dạ!!” Sau đó anh đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, cười khẽ giải thích cho cậu ta: l[q]d “Phải lập tức mang người đi thụ huấn rồi, lần chọn lựa này tương đương với một lần diễn tập, nâng cao kỹ năng quan sát và phân tích của huấn luyện viên. Viết xong báo cáo thì mọi người cùng nhau thảo luận, phân tích chỗ thiếu sót, nhân tiện còn có thể tôi luyện kỹ năng ẩn núp theo dõi của mình. Hơn nữa còn có thể so sánh với hành động hàng ngày có vi phạm sai lầm giống như người được thụ huấn hay không.”
Tiểu Bạch mím mối, nói thầm: “Các anh làm quan thật phiền toái, suy nghĩ mỗi vấn đề mà cũng phải cong cong quẹo quẹo, bố trí nhiệm vụ cũng nhiều lời như vậy.”
“Dù gì cậu cũng là một con cháu chủ tịch Mao, trung úy! Đổi thuộc hạ chỗ khác có thể giết một đám, học một chút." Long Tuyền vỗ bốp một cái lên mũ anh ta, nói: "Chẳng lẽ có thể làm nhân viên tác chiến trực tiếp cả đời à? Không có tiền đồ!"
“Tôi chỉ muốn nghĩ một đường, đơn giản, trực tiếp!”
Long Tuyền khinh bỉ nói: “Ừ, cậu có gan, bảy tám chục tuổi vẫn có thể vác súng!” Nói xong lại vỗ cậu ta một cái, l.q/đ sau đó ngồi về vị trí của mình chờ trực thăng hạ cánh.
Sáng sớm, hai chiếc xe vận tải chở 41 người thụ huấn tới tập hợp tại rừng cây. Bãi cỏ, đất cát, sa mạc, ao nước, đồi, vách đá,… Có rất nhiều loại địa hình diễn tập xung quanh chiến khu.
Thành viên “Ám Dạ Kiếm” đã đến nơi này trước để trao đổi ý kiến với binh lính trinh sát, lĩnh vũ khí trang bị và thức ăn nước uống trong ba ngày, tụ thành tốp năm tốp ba rải rác xung quanh bãi đất trống, l/qđ dò xét nhìn một đám binh lính mang theo ao ước và mong đợi tiến vào.
Sau khi những người có nhiệm vụ nhảy xuống xe chỉnh trang tập hợp xong, Chu Thuần nghiêm túc tiến lên phát biểu, thông báo trước sáu giờ ngày thứ ba phải hoàn thành nhiệm vụ. Khi thông báo xong thì phát cho mỗi người một túi bánh chỉ đủ nhét kẽ răng, một la bàn đơn giản, một đạn tín hiệu, một vũ khí phù hợp, sau đó Chu Thuần chỉ vào một hòm gỗ ở trong góc nói: “Tất cả trang bị đã phát xong! Hiện tại theo thứ tự đi rút thăm nhận nhiệm vụ.”
“Rõ!!” Mọi người đồng thanh trả lời. Bọn họ không biết rằng đang có 20 đôi mắt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ. Cuộc khảo hạch đã chính thức bắt đầu.
Một anh chàng nhỏ bé có đôi mắt một mí xếp hàng thứ nhất rút được một tờ giấy màu đỏ từ trong hòm gỗ, phía trên có ghi mấy dòng chữ: “1. Hướng Đông Nam, ao nước bên trái bãi đất, tảng đá lớn dưới cây thông già, lấy được tờ giấy tình báo. 2. Hướng Tây Bắc, phía bên phải rừng cây thông, trong khe núi có một phần bản đồ trận địa của địch. 3. Mục đích, hướng Tây Nam, bên trái sân cỏ dưới vách núi, cuối con đường mòn trong rừng.”
Nhìn tờ giấy này, lại nhìn chiếc la bàn trong tay như đang muốn bãi công, anh chàng sĩ quan nhỏ gầy Chu Phong bỗng cảm thấy trước mắt mình là một màu đen. TMD, cái trang bị và nhiệm vụ quỷ quái gì đây!!
Địa điểm của nhiệm vụ không có kinh độ và vĩ độ, không có phương vị chính xác, thậm chí không có vật tham chiếu!! Tất cả đều là tin tức mơ mơ hồ hồ!! Thảm hại hơn chính là hai nhiệm vụ đầu là hai hướng ngược nhau, mà nhiệm vụ cuối cùnglại là ngay eo đỉnh tam giác!! Nơi xuất phát khẳng định là chính giữa chiến khu không chút sai lệch, nơi mà có nhiệm vụ!!
Chu Phong nhìn xung quanh một lượt, phát hiện một nửa số người rút thăm đã xuất hiện năm màu sắc “đỏ, vàng, xanh lá, lam, tím”. Xem ra có năm nhiệm vụ, mà mình lại chọn trúng nhiệm vụ có con đường ngoằn nghoèo nhất!!
Con bà nó, thực xui xẻo!!
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để oán trách, một doanh trại quân lính màu xanh, năm loại giấy với những màu sắc khác nhau, nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, như vậy khẳng định lần tuyển chọn này cần tập họp thành đội để hành động. Tầm mắt Chu Phong nhanh chóng đảo về phía bên cạnh thì phát hiện những chiến hữu có thể tin tưởng được chỉ có hai người, nhưng màu sắc tờ giấy lại khác nhau. Đột nhiên ánh mắt anh ta sáng lên, đúng lúc này dưới tàng cây có hai sĩ quan đang sửa lại trang bị đi tới.
“Người anh em, tôi tên là Chu Phong.” Anh ta chào hỏi với người thứ nhất rút được lá thăm màu đỏ.
“Lôi Đào.” Anh chàng cao đen với gương mặt chữ quốc trả lời đơn giản.
“Hỗ trợ một phen.” Chu Phong đưa tờ giấy màu đỏ trên tay mình cho anh ta. Hai người nhìn thoáng qua nhiệm vụ của nhau, quả nhiên có nội dung tương tự. Anh ta vội vàng hỏi: “Liên hiệp hành động không?”
Lôi Đào nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Chu Phong vỗ vỗ súng bắn tỉa trên tay mình: “Năm ngoái, dẫn đầu toàn bộ sư đoàn, top 20 việt dã võ trang.”
“Được.” Lôi Đào gật đầu đáp, mặc dù người này đột nhiên tới cũng không đáng giá tin tưởng, nhưng trong danh ngạch không giới hạn lựa chọn cũng có thể hợp tác, ít nhất có thể tin tưởng vào năng lực của anh ta. Trong bộ đội sẽ không một ai công khai nói láo, huống chi cái tên “Chu Phong” này anh đã từng nghe qua, nghe nói là một tay thần súng, dẫn đầu toàn bộ sư đoàn chỉ là cách nói bảo thủ khiêm nhường mà thôi.
Lôi Đào giơ cánh tay lên, chào hỏi hai người ở phía xa rút được lá thăm màu đỏ.
“Người anh em, bỏ lại một người đi, mặc dù không giới hạn danh ngạch nhưng là không cần họp thành đội với người gây cản trở.” Chu Phong không hài lòng lẩm bẩm một câu. Vừa rồi lúc xuống xe anh đã phát hiện trong hai người kia có một người bước đi lảo đảo. Mặc kệ có phải ngoài ý muốn hay không, tóm lại tư cách quân sự không đủ vượt qua thử thách.
“Anh xác định tôi sẽ không cản trở?” Lôi Đào cứng cổ hỏi anh ta.
“Tôi không quen ai rút được lá thăm màu đỏ nên đành đánh cuộc một lần.” Chu Phong trả lời, nhưng nguyên nhân thật sự là do Lôi Đào là sĩ quan cấp hai, số năm làm lính đủ dài, tư cách quân sự có được sự đảm bảo nhất định, hơn nữa thể trạng tốt, ánh mắt sắc bén, động tác xuống xe linh hoạt lưu loát, có giá trị hợp thành một đội.
Lôi Đào lạnh nhạt nói: “Không để lại, tôi là lớp trưởng cũ của bọn họ nên muốn cùng chiến hữu cũ họp thành một đội, nếu anh không thích thì không cần tham gia.”
Mẹ nó, rõ ràng là chia màu sắc để họp thành đội, một mình anh cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thần kỳ. Chu Phong đành chịu đạt đầu đồng ý, thậm chí giúp Lôi Đào tập hợp được tất cả chín người rút được lá thăm màu đỏ.
Được rồi được rồi, coi như là nhiều người sức mạnh lớn! Anh vừa tự an ủi mình, vừa phỉ nhổ Lôi Đào thoạt nhìn rất ghê gớm nhưng thực ra chỉ là một người hiền lành. Chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy chín người cùng hành động chung rất phiền toái, rất dễ dàng bị bắt được sao?!
“Bộ chỉ huy, đội đỏ quyết định thực hiện chín người một đội.” Long Tuyền nhỏ giọng nói vào tai nghe vô tuyến điện một câu: “Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho quá trình chiến đấu, hết.”
“Long thiếu, bọn họ là nhóm đầu tiên tập hợp lại nên những người khác cũng làm theo rồi, tất cả đều là tập hợp thành tổ để hành động, hết.” Chu Thuần đứng trên gò đất nhỏ cách đó không xa nhìn xuống nhóm binh lính phía dưới, cười trả lời.
Lát sau một âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai tất cả mọi người: “Báo cáo đội trưởng, tổ xanh lá xuất hiện hai người khôn ngoan, bọn họ chia nhau thăm dò chiến tích hàng ngày của các đội viên trong tổ, lén lút thương lượng trong khi hành động vất bỏ những người họ tự cho là không hợp cách, hết.”
Tiếu Lực Dương ôm súng, cười ha ha chen miệng nói: “ Hòa Thượng, quan sát có khía cạnh để viết, hết.”
“Linh Dương, thu hồi má lúm đồng tiền của cậu lại!! Bắt đầu từ bây giờ luyện tập phải làm như nào để không cười, hết!” Long Tuyền vừa nói chuyện vừa phi về phía Lực Dương đạp một cái.
Cùng lúc đó, hai người khôn lỏi ở đội xanh lá – Trình Đang và Vu Bạch trước khi xuất phát chạy về phía Chu Phong, vừa hàn huyên và ngó nhìn vào lá thăm màu đỏ của anh ta.
“Hai người các cậu thật may mắn được ở cùng tổ với nhau.” Chu Phong cảm thán một câu, ba người họ đồng thời nhập ngũ, lại vào cùng một đại đội. Trước kia cũng có nhiều lần hợp tác nên vô cùng quen thuộc lẫn nhau, biết rõ đối phương có công dụng đối với mình.
Trình Đang trả lời: “Hai người có ích lợi gì! Nếu cả ba người chúng ta cùng một tổ thì tốt biết bao, thêm một người nữa thì đủ nhóm xung kích bốn người rồi.”
“Quả nhiên hai yêu cầu cuối cùng giống nhau.” Vu Bạch so sánh hai tờ giấy với nhau xác nhận hạng mục khảo hạch.
Trình Đang liếc mắt với Vu Bạch, nói với Chu Phong: “Chúng tôi đoán vào ngày thứ ba trước khi trời sáng phải hoàn thành nhiệm vụ bản đồ trận địa địch, nếu không sẽ không kịp. Hạng mục này, liên hiệp hành động?”
“Được.” Chu Phong gật đầu, hai chiến hữu đã quen thuộc sẽ nắm chắc hơn, anh không ôm nhiều hy vọng với Lôi Đào trong đội đỏ. Có lẽ đến lúc đó anh sẽ hội họp với Trình Đang và Vu Bạch.
Ba người vỗ tay ước định: “Chậm nhất là rạng sáng 3h, quá giờ không đợi.” Sau đó trong tiếng cười bước lên hành trình của mình.
“Vật họp theo loài, đều là những anh chàng lanh lợi. Xem ra không phải hai người khôn lỏi, mà là ba.” Long Tuyền nhíu mày, sau đó dẫn dắt thành viên “Ám Dạ Kiếm” đi trước một bước chạy đến địa điểm chiến khu lúc đầu, nhanh chóng tập hợp với binh lính trinh sát mai phục, chuẩn bị dâng lên một bữa tiệc pháo hoa rực rỡ cho lũ tiểu tử thụ huấn kia.
Cách nói “pháo hoa rực rỡ” của Long Tuyền chỉ là cách nói văn nghệ mà thôi, thật ra thì chính là ánh lửa bắn ra bốn phía, khói thuốc súng tràn ngập. Bọn họ mai phục xung quanh mảnh đất trống nơi xe vận tải dừng lại, chỉ đợi binh lính thụ huấn vừa xuống xe là bắn càn quét, ép tất cả binh lính thụ huấn phải lăn một vòng hoảng hốt chạy tán loạn.
Chờ sắp xếp xong tất cả chỗ thuốc súng, vô tuyến điện hoàn toàn im lặng, Long Tuyền im lặng nhìn mấy binh lính vừa xuống xe đã bị đánh gục. Bọn họ có người ngẩn người, thậm chí có người rơi lệ, thở dài một tiếng, yếu ớt nói: “Ra quân chưa thắng trận đã chết…”
“Thiếu gia, cậu lại văn nghệ rồi, không phải cậu rất khinh thường thanh niên văn nghệ sao??!! Nhìn bên trái xem, đội đỏ rút lui sai phương hướng rồi.” Tiếu Lực Dương vác súng máy lên vai, lại xách thêm một cây súng bắn tỉa, sau đó cũng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi vẫn thích dùng JS bắn lén hơn.”
“Chỉ cần tuỳ tiện bắn càn quét là được!! Nếu như đội chúng ta canh giữ ở cửa vào, mỗi người bắn hai viên đạn diệt hết đối phương thì còn chọn cái rắm!!” Long Tuyền nhìn về phía đội đỏ chạy tháo lui, hàng mày anh cau lại, không chút văn nghệ ra lệnh: “Tất cả tiểu đội chú ý!! Tất cả tiểu đội chú ý! Điểm phục kích E6 kết thúc, đuổi theo mục tiêu. Xác nhận phương hướng của mình, báo cáo tình hình đào thải. Hết.”
Dứt lời, Long Tuyền nói Lực Dương mang nhóm Tiểu Bạch đi trước theo đội đỏ, sau khi anh kiểm lại nhân số bị đào thải sẽ đi qua.
Mười phút sau, bên tai tất cả mọi người vang lên giọng nói trầm thấp của Long Tuyền: “Mọi người chú ý. Tình huống đào thải như sau: đỏ 3, vàng 3, xanh lá 2, lam 2, tím 4. Tổng hợp đào thải 14 người, còn lại 27 người. Tất cả tiểu đội chú ý, báo cáo tình huống sau khi giải tán.”
Trong tai nghe thay phiên vang lên bốn giọng nói khác nhau.
“Đỏ 1, mục tiêu điểm D5, hết.” Tiểu Bạch bất đắc dĩ mở miệng nói. Thật là phục người này, không ngờ kích động đến nỗi chạy về hướng ngược lại, cũng không biết xem la bàn ư??! Mặc dù cái đó rất cũ nát, l,q.đ nhưng dầu gì cũng được coi là trang bị định vị đấy, tại sao lại hoàn toàn không ý thức được cần xác nhận phương hướng đây?
“Lam 1, điểm F5, hết.”
“Tím 1, điểm F7, hết.”
“Tím +1, người này không có mục tiêu chạy tán loạn ở bên trong, hết.” Vừa nói chuyện anh vừa ngắm người này, thỉnh thoảng còn giơ súng bắn tỉa lên, do dự xem có nên nghe lời của đội trưởng “diệt mấy quả trứng có vẻ yếu đuối nhìn không vừa mắt” không??!! l]q/đ Thật rất muốn cho người ở phía trước một phát, không thể nào ưa được bộ dáng chạy loạn xì ngầu của anh ta.
“Con mẹ nó chứ, đội tím này phong thuỷ thật kém!” Tiếu Lực Dương nói: “Đoán chừng không đến hai ngày sẽ bị diệt hết.”
“Linh Dương, Đảng viên phải là người theo thuyết vô thần, không chú ý phong thuỷ. Đội này có số người bị bắn chết và chạy tán loạn nhiều nhất, như vậy đã nói rõ rằng ở địa điểm tập hợp đội của họ không có người lãnh đạo tạm thời, đội ngũ thiếu người chỉ huy sẽ không có tính thống nhất và tinh thần hợp tác, một tổ không có người nhắc nhở che chở lẫn nhau sao có thể tiếp tục chịu đựng được!!” l;q'đ Chu Thuần ngồi ở vị trí chỉ huy thuận miệng thì thầm mấy câu, sau đó nhìn bản đồ so sánh vị trí của mỗi binh lính tách khỏi đội, anh tiếc nuối phát hiện những binh lính giải tán đã hoàn toàn sai mục tiêu và phương hướng. Xem ra ngày đầu tiên đã có một tổ bị tiêu diệt toàn bộ, đây cũng không phải chuyện không có.
Nghĩ chọn mấy binh lính tốt mà sao lại khó khăn như vậy??
Cùng lúc đó, Long Tuyền vội vã đi được nửa giờ tập hợp với tiểu đội của Linh Dương, Liệp Báo. l/q;đ Lúc này 5 người đội đỏ đã lãng phí 40p nữa để đi 5km trở lại phương hướng chính xác, họ bị binh lính trinh sát bao vây chặn đánh khó có thể đi tiếp.
Ba người đội “Ám Dạ kiếm” cách bọn họ 1km ẩn núp ở hai bên trái phải.
1h15p trưa, âm thanh của Tiểu Bạch vang lên bên tai: “Long thiếu. 1 đỏ bị bắt tại D7, xin được về hàng. Hết.”
Có vẻ cậu ta rất vui vẻ khi bắt được lính thụ huấn!! Long Tuyền lắc đầu một cái, nhẹ giọng thông báo cho Tiểu Bạch để anh ta tụ họp với mọi người tại điểm G9, hơn nữa phải chú ý tránh được ánh mắt của đội đỏ. l,q'đ Sau đó anh lấy cuốn sổ ra, đánh dấu thời gian, vị trí, lý do người này bị loại bỏ.
Chờ Tiểu Bạch chạy tới địa điểm tập hợp thì đội đỏ đang nghỉ ngơi dùng cơm. Long Tuyền và Liệp Báo ăn xong cơm trưa của mình, ra hiệu bảo Tiểu Bạch ăn cơm, hai người bọn họ phụ trách quan sát, canh gác.
Anh ta lập tức lấy tai nghe xuống, lưu loát lấy ra một túi đồ ăn bắt đầu nhanh chóng gặm. l/q-đ Mặc dù chỉ là lương khô, nhưng được ăn với thịt bò khô, miếng cá làm món ăn, so sánh với năm người đội đỏ đang đào cỏ dại thì Tiểu Bạch ăn rất vui vẻ.
Liệp Báo tạm thời tắt máy bộ đàm, bát quái nói: “Đội đỏ có một gói bánh quy, mới nửa ngày đã giải quyết hết lương thực dự bị!”
“Chắc là dạ dày quá mềm mại nên không ăn được cỏ dại.” Long Tuyền cũng tắt máy bộ đàm đi, cầm ống nhòm quan sát động tĩnh phương hướng ngược lại. Anh không quay đầu lại nói: “Nửa ngày thứ hai trở đi chỉ có thể đói bụng chờ bị đào thải.”
“Thật ra thì tôi cảm thấy mùi vị cỏ dại vô cùng tốt, thoang thoảng hơi thở của tự nhiên.” Tiếu Lực Dương liếm liếm môi, sau đó bổ sung: “Dĩ nhiên, nếu như có thể rửa một cái, thêm ít gia vị trộn vào vậy thì ăn càng ngon, ăn đến ngây ngất!”
“Được.” Long Tuyền gật đầu: “Sau khi nhiệm vụ kết thúc, lúc về cậu đào thức ăn, sau đó đưa cho ban cấp dưỡng nấu nướng, đến lúc đó cho tất cả mọi người trong căn cứ một phần lớn.”
Liệp Báo cười một tiếng: “Vậy thì phải đào hết cỏ trong vòng ba trăm dặm mới đủ.”
Long Tuyền đang muốn cười một tiếng, đột nhiên ánh mắt anh trở nên rét lạnh. Anh lạnh lùng nói: “Hướng sáu giờ, đội trinh sát tuần tra tới, chú ý bí mật!”
Tiểu Bạch vội vàng nhổ viên kẹo bạc hà trong miệng ra, không kịp nhét viên sô cô la chưa kịp ăn vào túi áo, đồng thời Tiếu Lực Dương giúp anh ta thu dọn túi ni lon, khăn giấy…
Vài giây sau, bốn người đứng dậy nhanh chóng chạy đi thay đổi một vị trí ẩn núp bí mật mà binh lính trinh sát không thể nhìn thấy.
“Tại sao lính trinh sát đến đây chúng ta cũng phải trốn?” Tiếu Lực Dương dựa lưng vào núi đá, nghi ngờ bắt đầu hỏi thăm, đó không phải là đội bạn sao? Lúc trước Tiếu Lực Dương để cho anh theo dõi tàn binh cũng dặn dò như vậy, nhưng lúc ấy anh chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân.
“Bởi vì trang phục đều giống nhau, nhìn từ xa thì bọn họ không phân rõ được chúng ta và người thụ huấn.” Long Tuyền giải đáp nghi hoặc cho anh ta: “Nếu phải đánh nhau ngoài ý muốn, vậy cậu nói xem chúng ta toàn diệt lính trinh sát hay chờ bọn họ diệt chúng ta? Không chỉ đánh một trận vô nghĩa mà còn kinh động đến đối tượng cần quan sát.”
“À!” Tiểu Bạch gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, sau đó vừa mang tai nghe vừa oán giận nói: “Sao tôi bỗng cảm thấy hình như chúng ta cũng đang tiếp nhận huấn luyện dã ngoại sinh tồn vậy?? Còn là hai phe đánh gọng kìm!! Trừ hạn chế sức nặng và chắc chắn có đủ khẩu phần lương thực thì chúng ta khác những binh lính kia ở chỗ nào? Khẩu phần lương thực có đủ hay không, sau lưng có bao nhiêu bao hai mươi cân thì cũng không chịu ảnh hưởng ít hoặc nhiều hơn bao nhiêu!! Chỉ một lần không thể nào kích thích năng lực dã ngoại sinh tồn!!”
Liệp Báo vươn tay, thân thiết sờ cái đầu dưa của Tiểu Bạch một cái, cười nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng đã có thể xuyên thấu hiện tượng thấy được bản chất rồi.”
Tiểu Bạch đeo tai nghe lên, vừa đội mũ an toàn, vừa thầm nói: “Bản chất chính là… đội trưởng là một người đại ác!!”
Tiếu Lực Dương nhìn đầu của anh ta, hai mắt nhất thời trợn lên làm một thủ thế “im lặng”, sau đó dùng khẩu ngữ nói: “Cậu không tắt mic!”
Cái gì?!! Lông tơ trên người Tiểu Bạch dựng ngược lên, vô cùng kinh hãi nhìn chốt mở tai nghe, đúng là mở!! Ngay sau đó anh ta nghe được giọng nói âm trầm của đội trưởng truyền đến: “Tiểu Bạch, cậu nói xấu gì sau lưng tôi vậy?? Tôi rất đau lòng đấy, cậu không muốn gặp bổn toạ sao?”
“Đội trưởng! Anh nghe nhầm rồi, vừa rồi tôi không nói gì cả!!” Tiểu Bạch bi kịch biện giải.
“Ồ! Nhà ngươi đang chỉ trích nhân phẩm của ta, còn tiếp tục nghi ngờ thính lực của bản nhân có vấn đề sao?” Giọng nói của Chu Thuần lúc đầu rất uyển chuyển du dương, lúc sau bỗng đè thấp thanh âm xuống, nghiêm giọng quát lên: “Nói xấu cấp trên, phạt!! Viết tay một bản kiểm điểm suy nghĩ 8000 chữ!! Đề mục ‘Đội ngũ chúng ta là một đại gia đình đoàn kết hữu ái hỗ trợ lẫn nhau’, trước sáu giờ ngày 18 để trên bàn làm việc của tôi. Hết!!”
Ôi!! Trời ơi!! Cách trừng phạt này cũng quá độc ác rồi?! Tiểu Bạch vội vàng cầu xin tha thứ: “Đội trưởng!! Em sai lầm rồi!! Em thật sự biết sai lầm rồi!! Anh tha cho em đi! Phạt em chạy vòng có được không??! Hoặc là hít đất cũng được!!”
“Bác bỏ kháng nghị, duy trì nguyên xử, còn dám nói nhảm một câu thì số chữ tăng lên gấp đôi! Hết.” Chu Thuần lạnh lẽo trả lời.
Tiểu Bạch tuyệt vọng nhìn trời thở dài, không ngờ đội trưởng phạt anh việc viết kiểm điểm tư tưởng mà anh ghét nhất!! Quả nhiên đã nói trúng tim đen lòng dạ ác độc mà!! Khi anh hồi thần thì phát hiện Tiếu Lực Dương đang chỉ vào bóng lưng Long Tuyền nháy mắt ý nói anh đi xin Long Tuyền giúp một tay.
À!! Hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, Long thiếu là một người văn nghệ mà!! Viết những loại này cũng chỉ là việc nhỏ nhặt mà thôi!! Anh ta lập tức giả bộ đáng thương xông về phía đội trưởng phân đội mình, mở miệng.
Long Tuyền đang quan sát xem đội đỏ đang làm như nào để tránh né đội trinh sát, đầu cũng không quay lại đáp ứng: “Được, không thành vấn đề!! Điều kiện trao đổi là… giặt quần áo cho tôi một tháng.”
Tiểu Bạch do dự một lát, bắt đầu cò kè mặc cả: “Một tuần?”
“25 ngày!” Long Tuyền hạ thấp điều kiện xuống, sau đó hét: “Mau đến xem, sắp đánh rồi. Thật thất vọng, nhìn tư thế bò của cậu ta kìa, cái mông cong lên thật cao! Một người làm ảnh hưởng đến toàn đội!”
“20 ngày!” Tiểu Bạch trả giá một lần nữa.
Trong tiếng chiến hoả đột nhiên vang lên, Long Tuyền không chút do dự cười đáp: “Đồng ý.”
“Tiểu Bạch, cậu đúng là tiểu bạch!!” Tiếu Lực Dương không nhịn được cười: “Lần trước tôi cũng như cậu, nhưng chỉ giúp cậu ta giặt ba ngày mà thôi.”
Hả??!! Tại sao lại phân biệt đối xử như vậy?!!
Tiếu Lực Dương giải thích: “Cậu ta viết những thứ như này không đến nửa giờ, kỹ thuật cũng không khó khăn, chỉ cần lên mạng lấy tài liệu rồi chỉnh sửa lại. Lão tử vừa mở miệng nói 1 ngày, điều kiện của thiếu gia cậu ta liền hạ xuống còn 1 tuần, sau đó tôi nói ba ngày, không chịu thì thôi. Cậu ta lập tức đồng ý.”
Tiểu Bạch buồn bực, oán giận nói: “Chỉ biết bắt nạt tôi!! Tại sao vừa rồi anh không nhắc tôi?”
“Chỉ có mình cậu là Tiểu Bạch, không bắt nạt cậu chẳng lẽ lại đi bắt nạt đội trưởng?” Tiếu Lực Dương bắt đầu ầm ĩ cảm thán kỹ thuật bắn súng của đội đỏ quá kém, chỉ có một tên tiểu tử dùng cây 88 là tạm được.
Sau đó anh ta lại rất vô sỉ tiếp tục giải đáp nghi vấn cho Tiểu Bạch, nói mình không nhắc nhở Tiểu Bạch đừng để bị thiếu gia lừa là vì Long Tuyền là bạn cùng phòng của anh, quần thì hơi ngắn hơn một ít, nhưng kích cỡ áo thì bằng nhau, chỉ cần tháo cầu vai và gỡ bảng tên xuống là có thể vất vào đống quần áo của thiếu gia, thuận tiện đưa cho đồng chí Tiểu Bạch giặt giúp.
Tiểu Bạch nghẹn một hơi khí lạnh trong ngực, uất ức rưng rưng tố cáo: “Người xấu, các người đều là người xấu!!”
“Hả, đội đỏ vẫn rất ngoan cường, lần này không có ai bị đào thải.” Long Tuyền căn bản không chú ý đến việc Tiểu Bạch lên án mình, anh dứt khoát đổi đề tài: “Chu Phong và Lôi Đào, hai người này không tệ lắm!! Chỉ tiếc đồng đội làm vật cản, lúc nào cũng phải đặc biệt chú ý.”
Chứng kiến bọn họ tiêu diệt tổ đội trinh sát tiếp tục đi về phía trước, Long Tuyền gọi đội viên bắt đầu đuổi theo, hai đội một trước một sau chạy về phía đông nam. Trong quá trình này, tiểu đội “Ám Dạ Kiếm” còn vô cùng cảm thán một câu, thật ngốc!! Năm người mà không một ai đề nghị lấy quần áo của lính trinh sát, lấy xe việt dã của bọn họ chạy về mục tiêu.
Nếu dùng xe thay đi bộ thì thuận tiện nghe lén được radio của phe địch, tra xét bản đồ chi tiết thì đó là chuyện thoải mái cỡ nào!! Con mẹ nó ngốc muốn chết!! Không biết lợi dụng tất cả tài nguyên có thể!! Nói không chừng trên xe kia còn có thức ăn nước uống!! Cho dù muốn dựa vào hai chân mình để đi tới thì cũng nên thu hoạch chiến lợi phẩm trước chứ!!
Long Tuyền nghĩ thầm, không biết đội những người ngu ngốc này đến cuối cùng còn lại mấy người?
Nửa đêm ngày hôm sau, người theo dõi đội tím truyền đến tin tức toàn đội bị diệt. Long Tuyền hơi tiếc nuối yêu cầu tiểu đội theo dõi này hội họp với các tiểu đội gần đó, tiếp tục thi hành nhiệm vụ quan sát.
Cùng lúc đó, sau khi tiểu đội theo dõi đội đỏ thay phiên nghỉ ngơi, vào rạng sáng lúc 5h sắc trời vừa có tia sáng thì cả đội bắt đầu đào rau dại ăn. Long Tuyền đang muốn cảm thán rau dại sao có thể cung cấp đầy đủ năng lượng, l.q,đ vừa đảo mắt đã thấy Chu Phong thoải mái phi dao găm được một con chuột mập, sau đó là Lôi Đào đào được một ổ kiến lớn.
Tiếu Lực Dương vô cùng xúc động tán dương: “Chậc chậc, không tệ! Có thể tìm được chút protein.”
“Đáng tiếc có hai người không thể ăn.” Tiểu Bạch bĩu môi khinh thường nói: “Chịu ăn ba cái này cũng như uống thuốc độc vậy. Ôi! Lãng phí cả máu chuột đồng, đó chính là đồ tốt đấy!!”
Long Tuyền giải thích giúp bọn họ: “Cũng không khác nhau là mấy, người nào ăn lần đầu mà không có bóng ma trong lòng.” Sau đó anh lại cười, nói: “Nhưng lần này về nhà tôi đã gặp được một cô gái mềm mại khi ăn bít tết còn máu, mắt cũng không nháy một lần, nói là đã quen!! l;q'đ Vừa ăn còn vừa vui vẻ nói với tôi rằng cô ấy đã ăn thử qua rất nhiều loại côn trùng bò sát, chỉ có chuột là chưa từng ăn.”
Tiếu Lực Dương nhìn trời liếc mắt: “Có câu nói như nào nhỉ? Cái gì mà đợi trong núi quá lâu nên xã hội xảy ra biến hoá gì đó?”
“Trong núi một ngày, thế gian trăm năm.” Long Tuyền bổ sung giúp anh.
“Đúng, đúng!! Chính là câu nói này. Xem ra là tôi ở trong núi quá lâu nên đã tách rời khỏi xã hội rồi, không ngờ những cô gái trong thành phố trở nên hung hãn như vậy!!” Chắc hẳn cô ấy ăn ở trong phòng ăn hoặc cửa hàng. Nhưng nghe vậy đã đủ cường hãn rồi.
“Thiếu gia, những người cậu xem mắt như nào?? Dáng người rất vạm vỡ à?” Tiểu Bạch tò mò hỏi, l-q=đ trong đầu còn tự bổ sung thêm một hình ảnh mẫu dạ xoa* uống máu ăn thịt bò.
*Mẫu dạ xoa: Tôn Nhị Nương (nghĩa: Cô Hai nhà họ Tôn), tên hiệu Mẫu dạ xoa (Dạ xoa cái), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Bà là một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Long Tuyền từ chối cho ý kiến, cự tuyệt trả lời. Nhắc nhở mọi người chỉnh trang lại rồi đuổi theo đội đỏ đã bắt đầu tiếp tục hành trình.
Vì chuyện lần này nên trong vòng hơn một tháng, toàn bộ căn cứ với phạm vi lớn điên cuồng truyền đi tin tức Long thiếu xem mắt gặp được mẫu dạ xoa cực phẩm. l[q]đ Dĩ nhiên, đợi đến khi mọi người thấy được video do bạn học Lâm Lung gửi tới thì đồng chí Tiểu Bạch lập tức bị mọi người đánh hội đồng. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Sáng sớm 7h, 5 người đội đỏ nhích tới gần vị trí I10 của nhiệm vụ thì thấy được hồ nước, gò đất nhỏ, cây thông già và một tảng đá lớn. Đồng thời bọn họ thấy được binh lực phòng thủ dày đặc ẩn núp ở xung quanh.
Được Chu Phong bắn tỉa yểm trợ, đội đỏ và đội theo dõi tiến hành một trận kịch chiến, cuối cùng chỉ còn hai người “sống”, những tổ viên còn lại đều bất hạnh bị “đánh gục”.
“Lúc trước khi bố trí nhiệm vụ, đội trưởng và tôi đã tính toán phương án tốt nhất là hành động vào ban đêm, ẩn núp đánh lén lấy được thông tin.” Long Tuyền vừa nhìn động tác của bọn họ, l(q.đ vừa giải thích cho đội viên, đặc biệt là Tiểu Bạch nghe: “Sau khi lấy được thông tin thì nghỉ ngơi, làm như vậy có thể tránh được những trận đánh lớn vào ban ngày tạo thành quá nhiều thương vong. Hơn nữa sau khi phân tích thì khi hoàn thành xong nhiệm vụ rồi nghỉ ngơi khẳng định thoải mái hơn là chưa hoàn thành được nhiệm vụ nào mà nghỉ ngơi.”
“Ai biết được ban đêm họ tìm được địa điểm được yêu cầu, sau đó tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hay không?” Tiểu Bạch dò hỏi: “Nhỡ may không tìm được, vậy không phải là mệt mỏi vô ích?”
“Điểm I10 ở gần phía đông nam, nếu như bọn họ xem xét về vấn đề tốc độ và phương hướng là có thể tính toán đại khái được lộ trình và phạm vi chiến khu. Với thời gian nghỉ ngơi của họ thì chỉ cần kiên trì thêm 1h nữa là có thể ra khỏi chiến khu.” Long Tuyền giải thích, l/q,đ sau đó hỏi ngược lại Tiểu Bạch: “Nếu như là cậu, cậu có kiên trì đi thêm một giờ nữa không?”
Tiểu Bạch gật đầu, sau khi tính toán, xác nhận lộ trình chỉ còn lại một đoạn ngắn thì anh nhất định sẽ kiên trì. Nhiệm vụ nếu có thể hoàn thành một cái thì tính một cái!! Nếu đi đến hai ba giờ sáng mà vẫn chưa tìm được địa điểm nhiệm vụ vậy tuyệt đối là phương hướng sai, có thể đợi đến khi đó nghỉ ngơi rồi đợi trời sáng xác định lại phương hướng.
Vào lúc bốn người “Ám Dạ Kiếm” phân tích thì Chu Phong và Lôi Đào lê một thân mệt mỏi đến dưới cây thông già đẩy tảng đá lớn ra lấy một túi ni lông, trong đó có một tờ giấy.
Là một hàng chữ rồng bay phượng múa. Mặc dù hai người không hiểu thư pháp nhưng có thể nhìn ra được hàng chữ ngắn ngửi này được viết rất đẹp, lq/đ nhìn rất phóng khoáng rất có khí thế, nét chữ khí phách và sắc sảo.
Hai người dựa vào cây thông thở dốc nghỉ ngơi, Chu Phong giơ tờ giấy lên thì thầm: “Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện1.”
*Đây là hai câu thơ trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. Dịch thơ của hai câu như sau: “Gọi đến ngàn lần vạn lần mới bước ra. Tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt”. Bài thơ này có ý nghĩa rất hay, l3q.đ mn có thể lên gg search để tìm hiểu thêm nhé, vì giải nghĩa của bài này dài nên mình không tiện cho vào ^^
Đây là cái gì vậy?? Anh ta nghi hoặc nhìn về phía Lôi Đào.
“Khúc ‘Tỳ bà hành’ của Bạch Cư Dị, ngữ văn trung học đã nhắc đến.” Cảm xúc của Lôi Đào xuống thấp, anh ta khẽ trả lời. Ý thức được những chiến hữu mà mình quen biết đã “tử trận”, trong lòng anh rất là khổ sở. “Ám Dạ Kiếm” không nhận những sĩ quan 25 tuổi trở lên, không biết sang năm có tiến hành chọn lựa nữa không. Nói cách khác thì đại đa số trong bọn họ không có cơ hội lần thứ hai.
“Tôi biết đây là thơ Đường, ý tôi là ‘thông tin’ này sao lại là…” Chu Phong cau mày khoa tay múa chân một phen, nghẹn một hồi lâu cũng không nói được câu sau. Cuối cùng thở dài nói: “Không ngờ trong đội bọn họ lại có vài người thích… thơ Đường!! Hơn nữa còn là cái loại này… Tôi không diễn tả được, dù sao thì anh vẫn hiểu đúng không?”
“Ừ.” Lôi Đào gật đầu một cái, dù sao tờ giấy này được đặt ở đây cũng rất khó hiểu. Anh ta nói: “Người của ‘Ám Dạ Kiếm’ rất trâu bò, lúc đầu khi tập hợp xuất hiện 20 người, chưa nói đến việc tháo phù hiệu đeo tay xuống, chỉ nhìn khí thế thôi đã thấy không phải dạng người như lính trinh sát. Không mang quân hàm không đeo sao, đại khái rất nhiều người là xuất thân từ trường quân đội, có vài người thích thơ Đường cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
Chu Phong nghe được câu này đột nhiên nhướng mày, nghi ngờ nói: “Lại nói, chúng ta vẫn luôn gặp lính trinh sát, vậy người của ‘Ám Dạ Kiếm’ đi đâu rồi? Chẳng lẽ 20 người này vẫn luôn ở bộ chỉ huy?!” Dứt lời anh ta giật nảy mình, sau khi bí mật nhảy lên cây thông thì bắt đầu quan sát bốn phía. Nhất thời cảm thấy rét lạnh.
Lôi Đào còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, thân thể đã làm theo hành động của Chu Phong phản xạ có điều kiện làm động tác bí mật. Sau vài giây anh ta mới hỏi: “Ý cậu muốn nói là bọn họ vẫn luôn đi phía sau chúng ta?”
“Không biết, nhưng có khả năng.” Chu Phong kiềm chế kích động đổ mồ hôi lạnh của mình, trả lời.
Lôi Đào nằm được một lúc trên đất liền ngồi dậy, vỗ đầu vai Chu Phong nói: “Đừng tự hù doạ mình khiến tinh thần thêm khẩn trương. Cho dù đúng là bọn họ đi theo phía sau chúng ta, vậy cũng sẽ không lén lút chĩa mũi súng về chúng ta, không cần để ý. Nghỉ ngơi vài phút đi, sau đó lập tức lên đường.”
Ánh mắt Chu Phong phức tạp nhìn Lôi Đào, bỗng nhiên anh phát hiện thằng ngốc mình vẫn luôn không thích này có một khí thế cho dù trời sập vẫn bình tĩnh, trong lúc vô tình có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí.
Long Tuyền cầm ống nhòm quan sát bọn họ nói chuyện, sau đó cảm thán nói: “Tư cách hai người này cũng không tệ lắm, một cơ mẫn một thật thà.”
“Ừm.” Tiểu Bạch nằm trong hố đất gật đầu, sau đó nghi ngờ nói: “Cái đó là thơ Đường à? Tại sao lại chua như vậy nhỉ, ê hết răng rồi!”
“Tôi viết.” Long Tuyền xoay người lại vỗ một phát lên mũ của anh ta: “Thế nào, cậu có ý kiến?”
Tiểu Bạch vội vàng trả lời: “Không có!” Sao anh dám có ý kiến chứ. 8000 chữ báo cáo tư tưởng, Long thiếu còn chưa bắt đầu đâu!!
Chua sao? Hình như có hơi, phim cổ trang ngày xưa phàm là mỹ nữ ra sân đều sẽ có công tử ở một bên đọc câu này: “Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện”. Đúng là môt câu thơ nhàm chán.
Long Tuyền tiếp tục cầm ống nhòm lên quan sát đội đỏ, hơi thất thần. Anh nhớ tới mấy ngày trước, lúc vừa mới về căn cứ thì đội trưởng đưa cho anh một tờ giấy, nói tuỳ tiện viết gì cũng được. Khi ấy anh vô tình nghĩ đến Lâm Lung mình mới chia tay không lâu, nghĩ tới phong thái khi cô gảy khúc “Thập diện mai phục”, vì vậy vừa vung bút liền bất tri bất giác có liên quan đến hai chữ “tỳ bà”.
“Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện.”
“Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi. Dục ẩm tì bà mã thượng thôi*.”
*Câu thơ này trong bài “Lương Châu Từ” của Vương Hàn. Dịch thơ: “Rượu quí bồ đào chén dạ quang. Tỳ bà ép nhắp vội đưa vang”
“Tiểu liên sơ thượng tỳ bà huyền, đạn phá bích vân thiên*.”
*Câu thơ này trong bài “Tỳ Bà Nữ” của Tố Trung Tình. Dịch nghĩa: “Tiểu liên căng trên dây tỳ bà, một gảy chấn động trời cao.”
“Hành nhân điêu đẩu phong sa ám, Công chúa tỳ bà u oán đa.*”
*Câu thơ này trong bài “Cổ tòng quân hành” của Lý Kỳ. Dịch nghĩa: Người đi nghe tiếng mõ khua trong gió cát mịt mờ. U oán thay tiếng đàn tỳ bà của nàng công chúa.
“Nhạc phủ chích truyền hoành thổi hảo, tỳ bà viết xuất quan sơn đạo.*”
*Câu thơ này chưa có bản dịch. Ý nghĩa đại khái là một mình vui vẻ gảy đàn, tỳ bà vẽ ra núi non.
Không câu nào mà không có đàn tỳ bà, Chu Thuần vô cùng nghi ngờ nhìn Long Tuyền nhiều lần, đoán chắc anh không rảnh rỗi nên tới gặng hỏi trợ lý của mình gặp phải chuyện gì liên quan tới tỳ bà lúc nghỉ phép.
Bỗng Lôi Đào gọi Chu Phong bắt đầu tiến về phía tây bắc.
Long Tuyền vội vàng hồi hồn chuẩn bị đi theo, đồng thời âm thầm phỉ nhổ mình, chỉ là một lần xem mắt mà thôi, vậy mà ý chí không đủ kiên định!! Đây là lần thứ hai trong lúc đang công tác anh thất thần nghĩ tới Lâm Lung!!
Thật là muốn chết!! Không thể có lần thứ ba!! Nhất định không thể!!
Rạng sáng 3h ngày thứ ba, ở phía tây bắc trong rừng thông, Trình Đang và Vu Bạch vừa ăn số lương thực dự trữ cuối cùng vừa nhỏ giọng quan sát trận địa của địch. Bọn họ đã chờ ở đây hơn 3 tiếng, trái chờ phải trông mong mà vẫn không thấy bóng dáng của Chu Phong.
Lát sau, Vu Bạch nói với Trình Đang: “Đến giờ rồi, chúng ta nên lên đường.” Ngụ ý là không chờ Chu Phong nữa.
“Chờ một chút.” Trình Đang ngăn cản nói: “Chúng ta chỉ có hai người, thiếu người ngắm bắn yểm hộ, tỷ lệ thành công quá thấp!”
“TMD!!” Vu Bạch bất mãn nõi: “Tôi cũng không tin nếu thiếu cậu ta thì không hoàn thành. Lão ca, thời gian là tính mạng, không thể vì quá giờ mà bị đào thải, rất mất mặt!!”
“Đợi thêm nửa giờ.” Trình Đang nói như chém đinh chặt sắt: “Chúng ta đã đợi vài giờ mà không thấy ánh lửa khói thuốc súng, như vậy tức là những tổ khác chưa tới!! Chúng ta là những người duy nhất, hiểu không?”
Sau khi nghe xong, Vu Bạch không lên tiếng nữa. Xác thực thì hiện tại chỉ có hai người bọn họ là những người có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhất. Nghĩ đến người của “Ám Dạ Kiếm” sẽ không giằng co lâu vậy mà tay không trở về.
Qua thời gian ước định 45p, trong rừng thông bỗng nhiên khẽ vang lên hai tiếng chim hót dài ngắn khác nhau, Trình Đang vội vàng huýt hai đoạn sáo dài ngắn đáp lại. Sau khi nghe thấy, Chu Phong lập tức mang theo Lôi Đào đến gặp bọn họ. Thật ra thì anh không hy vọng rằng hai người kia còn chờ mình, tiếng huýt sáo vừa rồi cũng chỉ là dò xét mà thôi, không ngờ lại có người đáp lại anh.
Vu Bạch nhẹ giọng oán trách: “Cậu chết ở đâu vậy?? Chúng tôi đợi đến hoa cũng nở luôn rồi.”
Chân mày Chu Phong nhíu lại, tránh nặng tìm nhẹ vỗ vai anh ta một cái, nói: “Cám ơn, người anh em.” Anh còn có thể nói gì, nói bọn họ không chịu ăn thịt sống cỏ dại nên đói bụng đến mức chân tay nhũn ra liên luỵ đến đồng đội?? Nói Lôi Đào lúc nào cũng chăm sóc từng người anh em, mà mình thì đơn lẻ nên không có cách nào đi về phía trước?? Những lời này không có ý nghĩa, trễ chính là trễ, nếu bị đào thải thì không có ai nghe anh giải thích.
Cùng lúc đó, đoàn người Long Tuyền quan sát hai nhóm thành công gặp nhau, Tiếu Lực Dương thấy câu hỏi của Vu Bạch, bản thân lại thay Chu Phong trả lời một câu: “Không sợ kẻ địch mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.”
“Nói rất hay!!” Long Tuyền ở bên cạnh bổ sung: “Chờ sau này chính thức chọn huấn thì phải chọn người nào không ‘mặt hắc, tâm ngoan, thủ lạt’, phải nhớ những lời này. Nhất định phải chọn được người thích hợp nhất, đồng đội đáng tin nhất. Ngay cả khi chọn huấn không còn một ai cũng không thể thả.” (Câu này có ý là dù không ai phù hợp với điều kiện thì cũng k thể ‘thả’ để lấy người. Như trong mùa thi, giáo viên vẫn hay ‘thả’ để học sinh xem tài liệu ý ạ ^^)
“Vâng.” Bảy người còn lại đồng thanh trả lời.
“Tướng tại mưu bất tại dũng, binh tại tinh nhi bất tại đa*. Không thích hợp thì không để lại một ai.” Long Tuyền như đang nói cho đồng đội, hoặc như đang nhắc nhở chính mình.
*Câu này có nghĩa là tướng lĩnh chủ yếu là ở mưu chước chứ không phải ở dũng mãnh, quân lính chủ yếu là ở tinh nhuệ chứ không phải ở đông đảo.
“Thiếu gia, vậy tại sao anh không ở bộ chỉ huy nhìn nhóm tinh binh cuối cùng chạy nước rút?” Tiểu Bạch cười khẽ hỏi.
Long Tuyền vừa nhìn đội đỏ xanh bắt đầu tìm nơi ẩn núp, vừa trả lời: “Không muốn đi, ở đó đều là tù binh và ‘thi thể’, không có ý nghĩa. Điểm cuối lại phải đào thải thêm, nhìn càng thêm khó chịu.”
“Thiếu gia, cậu là người mặt đen mà mềm lòng.” Hoà thượng ngồi ở một bên cười, lại hỏi anh: “Cậu cảm thấy đội trưởng sẽ lại bỏ qua cho cậu ư?”
“Ngậm cái mỏ quạ đen của cậu lại!” Long Tuyền quát lên.