Đi ra cửa hàng bán đàn, Long Tuyền nhìn xe cộ qua lại không ngừng trên đường cái bỗng phát hiện trong đó có một chiếc taxi màu xanh lá không có khách. Anh do dự không biết có cần gọi một chiếc để đưa Lâm Lung về nhà hay không.
Tối qua chị dâu đã nói nếu gặp mặt một cô gái đi giày cao gót thì ngàn vạn lần đừng theo thói quen của mình việc gì cũng dùng đôi chân. Người ta đi những đôi giày như vậy chỉ thích hợp ngồi xe mà thôi, nếu không có xe thì ngồi xe buýt cũng được, đứng rất bất tiện. l.q.đ Còn hỏi anh có muốn lấy chiếc xe Hummer kia của anh trai không, quân nhân mà đi Hummer thì rất ngầu, rất quyến rũ.
Nhưng Long Tuyền chưa quen thuộc đường đi nên không muốn mượn xe của anh để khoe khoang nên thôi.
Anh nhớ từ lúc gặp được cô trên xe buýt đến lúc đi tới lớp học đều là cô đề nghị đi bộ. Long Tuyền nghĩ lần này anh có nên gọi xe hay không?? Nhưng nếu gọi xe thì nhiều nhất là 15p đến nhà cô. Đồng chí thiếu tá bỗng cảm thấy tiếc nuối, anh không muốn nhanh như vậy đã phải nói “hẹn gặp lại” với cô. Nếu thật sự chào tạm biệt, thì tất nhiên sẽ không còn gặp lại.
Anh cảm thấy thời gian anh ở với người nhà đã rất ít thì nói gì đến một đối tượng xem mắt sẽ không trở thành người nhà.
Vào lúc Long Tuyền đang do dự thì chị Hân đã khoá cửa xong đang đi cùng Lâm Lung bước tới chỗ anh, vui vẻ nói cho anh biết: “Trạm xe ở bên kia, từ nơi đó là có thể tìm được đường.”
Lần này Long Tuyền không rối rắm nữa mà thuận theo cô đi đến trạm xe buýt. Anh cười thầm trong lòng, l,q'đ tuần nào cũng dạy học ở đây mà vẫn không tìm được đường, việc này thuần tuý liên quan đến vấn đề trí lực mà thôi.
Nói chuyện suốt đường đi, Long Tuyền phát hiện thì ra bây giờ đã có lối đi riêng dành cho xe buýt nên cũng không lâu hơn taxi là bao. Rất nhanh đã đến bên ngoài chung cư nơi Lâm Lung sống. Cô gái nhỏ uyển chuyển bày tỏ mình là người độc thân, lại ở một mình nên không tiện mời một chàng trai trẻ tuổi lên ngồi chơi.
Vì vậy Long Tuyền chỉ có thể lễ phép nói tạm biệt với cô. Nhìn bóng lưng của Lâm Lung đi về chung cư dần nhỏ xíu, anh bỗng nhiên phát hiện mình rất cẩu huyết, rất văn nghệ nghĩ tới 1 câu “lưu luyến không rời”, đã vậy còn nghĩ đến “đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt”.
TMD, đồng chí thiếu tá vừa phỉ nhổ chính mình vừa nhanh chóng xoay người chạy chậm về nhà.
Không ngờ mình mới ở nhà có ba ngày mà vỏ bọc trái tim đã trở nên mềm nhũn, lại còn dễ dàng có ấn tượng tốt với một người, chẳng lẽ đây chính là trường hợp anh hùng khó qua ải mỹ nhân trong truyền thuyết?? l3q.đ TMD, anh lại phỉ nhổ chính mình một lần nữa, những lời này cũng TMD rất văn nghệ!!
Cùng lúc đó, Lâm Lung đi đến tầng 4 mở cửa chống trộm ra bước vào phòng khách đen thui. Cô thuận tay mở công tắc điện lên, sau đó vừa đổi giày vừa hô lên: “Miêu Miêu, chị đã về rồi!”
Đáp lại cô là một chuỗi âm thanh gặm lồng sắt và những tiếng chuột kêu chít chít.
Không sai, chính là chuột. Động vật được gọi là “Miêu Miêu” kia chính là một con chuột cảnh màu vàng nhạt như một chiếc bánh pút đing, hình dạng thì nhỏ bằng một quả trứng gà lớn, hoặc có thể nói khi nó ngủ thì giống như một quả trứng gà lớn đầy lông lá.
Cha mẹ Lâm Lung không thích đô thị huyên náo nên bọn họ mua một căn nhà ở nông thôn để dưỡng lão. Mà cô lúc nào cũng có thể dạy học, đôi khi cũng sẽ gặp mặt bạn học, nếu ở nông thôn thì sẽ không tiện nên cô ở lại phòng cũ. Nhưng một người ở trong một căn phòng hơn 100m vuông thì có hơi cô đơn, đặc biệt là khi đêm xuống không có một âm thanh, l-q'đ không có ai nói chuyện, cả căn phòng ngoại trừ tiếng đàn, tiếng gõ bàn phím máy tính hoặc xem đĩa CD thì không có tiếng động khác. Vì vậy Lâm Lung nuôi một con vật nhỏ. Vì từng bị viêm mũi nên cô không thể nuôi những con vật hay rụng lông như chó mèo hoặc chim nhỏ, những vật nuôi có thể phát ra âm thanh cũng không còn nhiều loại để chọn nên cô mua một con chuột thích gặm lồng sắt, thỉnh thoảng nó sẽ kêu hai tiếng “chít chít”. Đặt tên “Miêu Miêu” cho nó là một hứng thú tà ác của cô.
Sau khi vào nhà, Lâm Lung tiện tay ném túi xách vào ghế sô pha trong hòng khách, tắm rửa tháo trang sức rồi thay một chiếc váy ngủ có lá hoa màu xanh làm bằng lụa, sau đó đi vào căn phòng của cha mẹ ở giữa đã được sửa chữa thành phòng cách âm. Cô đốt một cây thuốc đàn hương, đeo móng tay rồi ôm tỳ bà ngồi xếp bằng trên ghế sô pha bắt đầu gảy nhẹ. Cô luyện một khúc đàn, thỉnh thoảng lại thả hồn nghĩ về người và chuyện mà mình đã gặp ngày hôm nay.
Cô nhận thấy lúc gần ra về dường như Long Tuyền có ấn tượng tốt về cô, thậm chí còn muồn cùng về đến tận nhà để tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất. l-q.đ Chính vì thế mà cô cố ý nói câu “sống một mình không tiện mời một chàng trai vào chơi”. Không phải cô không yên tâm về nhân phẩm của một sĩ quan thiếu tá mà là cô không muốn để người khác nói ra nói vào. Hơn nữa cô vẫn cảm thấy giữa cô và Long Tuyền không thích hợp để phát triển hơn nữa nên không cần thiết khiến mối quan hệ này thân cận hơn, cứ làm bạn bè bình thường là được rồi.
Đương nhiên còn có một việc cuối cùng, đó là ngôi nhà này không ai có thể bước vào! Đặc biệt là không thể để một anh lính đặc chủng mỗi ngày đều muốn “chỉnh lý nội vụ” nhìn thấy!
Những người làm nghệ thuật, đặc biệt là có liên quan đến hội hoạ thiết kế thì đại đa số có một bệnh chung, đó là tản mạn, tuỳ ý và không để ý những chuyện nhỏ bé. Những điều này được thể hiện ở trong sinh hoạt hàng ngày, rất nhiều người không dọn dẹp nhà. l[q/đ Ví dụ như đồ trang trí trong nhà của Lâm Lung, các vật phẩm trong giá sách được sắp xếp không theo một trật tự nào, hoàn toàn lộn xộn.
Đặt như vậy là vì, thứ nhất nếu không đặt như vậy sẽ không có mỹ cảm nghệ thuật, thứ hai là những người có tính tuỳ ý như Lâm Lung sẽ có chút bừa bãi. Nếu đọc sách ở phòng khách thì cô sẽ tiện tay vất sách trên bàn uống nước; vẽ tranh ở trong thư phòng thì những hộp màu rực rỡ, bút máy, bút Mark cũng được vất một cách tuỳ tiện trên bàn sách; trước cửa có mấy đôi giày vất lung tung; mà trong nhà tắm còn một đống quần áo vẫn đang đợi giặt…
Mặc dù Lâm Lung không coi là quá tệ so với những bạn học nghệ thuật hoàn toàn không dọn dẹp nhà cửa khác, thế nhưng Long Tuyền… Nếu anh nhìn thấy trên bàn trà có vài đồ vật được vất ở đó sẽ thấy ngứa mắt chứ?? Ngay cả bước chân khi đi bộ cũng giống hệt nhau, l5q0đ chỉ vậy thôi đã biết người này cứng nhắc cỡ nào!! Một khi đã làm lính lâu năm, chắc chắn sẽ cẩn thận tỉ mỉ với những đồ vật trong sinh hoạt hàng ngày.
Lâm Lung nhìn trời liếc mắt, cô phải duy trì hình tượng của mình, không thể phá hỏng ảo tưởng của người ta. Cho dù chỉ là một người bạn bình thường cũng phải để cho người ta có ấn tượng bạn là một thục nữ.
Lại nói, thật ra thì Long Tuyền là một trong số những đối tượng xem mắt mà cô cảm thấy thích hợp nhất. Gia cảnh, tính cách, trình độ học vấn đều không tệ, sở thích cũng rất hợp với cô. Anh là đối tượng xem mắt không phải dân nhạc đầu tiên có thể hợp tấu với cô. Điều đáng tiếc chính là nghề nghiệp của anh, thật sự không thể nào tiếp nhận.
Cô không dám tưởng tượng nếu như gả cho một quân nhân bất cứ lúc nào cũng có thể thi hành nhiệm vụ đặc biệt thì bản thân cô sẽ cô đơn dường nào. Thậm chí lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm, sợ hãi không yên…
Ôi, tại sao anh ta không phải là một quân nhân ngồi làm việc trong văn phòng tại trụ sở chứ?? l,q/đ Nếu có một công việc không nguy hiểm và bận rộn thì bản thân cô có thể theo đuổi một phen.
Điều kiện rất tốt, nói chuyện trời đất cũng không tệ, đáng tiếc nghề nghiệp không tốt, đây là điển hình của câu nói cá và tay gấu không thể có được cả hai đây mà.
Lâm Lung bồi hồi trong tiếc hận, mất hơn một giờ mới đàn xong đàn tỳ bà và đàn tranh, sau đó phủ kín đàn lại. Cô vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp trang sức tráng men từ trong ngăn kéo bàn trang điểm, lại thở dài một tiếng nằm dựa vào giường.
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc nút áo làm bằng đồng thau nhỏ bằng đầu ngón tay. Vì cô hay vuốt ve nên chiếc cúc áo đã hơi cũ kỹ mài mòn, nhưng hai chữ “tám mốt” trên cúc áo vẫn mơ hồ khó phân rõ.
Gặp được anh chàng sĩ quan Long Tuyền có má lúm đồng tiền giống như người kia, Lâm Lung lại nghĩ đến mối tình đầu không biết tên của mình.
Kỳ nghỉ hè năm Lâm Lung gần 14 tuổi, cô vừa mua được một quyển truyện tranh “Hoả vương” ở trong hiệu sách, l-q,đ vì vừa đi vừa đọc nên cô không để ý đường đi dưới chân, tất nhiên cũng sẽ không để ý đồ vật rơi từ trên xuống.
Đó là khu vực xây dựng, có một chiếc cần cẩu đang chuyển những tấm gỗ dùng để xây nhà . Vì buộc không chặt nên một tấm gỗ rơi thẳng xuống đầu của bạn nhỏ Lâm Lung!!
Vô số người đi đường kinh ngạc hét to, nhưng nhân vật trung tâm của sự việc vẫn đắm chìm trong tình tiết truyện tranh nên hoàn toàn không có chút phản ứng. Đến khi có một người từ phía sau kéo Lâm Lung lại ôm cô vào trong ngực, đồng thời dừng sức đạp tấm gỗ một cái khiến nó rơi ngược về phía sau. l=q.đ Khi đất đá bắn ra bốn phía thì cô gái nhỏ mới bị tiếng động doạ sợ đến mức làm rơi quyển sách trên tay.
Lâm Lung ngơ ngác nhìn tấm gỗ đã vỡ nát, vài giây sau mới phản ứng được thì ra mình suýt bị rơi trúng người.
“Chân em chảy máu!!” Cô nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống chân mình. À, thật sự đang chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau.
Tiếp sau đó người đàn ông cứu Lâm Lung bế cô lên, chạy vội về phía bệnh viện ở gần đó. Cô nghe thấy người nọ nói: “Em gái, đừng sợ. Anh thấy không phải động mạch, không phải lòng bàn chân, chỉ là vết thương to bằng ngón tay cái thôi, không nghiêm trọng.”
Thật ra thì mãi cho đến lúc này Lâm Lung vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, l.q,đ chân cô không cảm thấy đau, phải nói là không có cảm giác gì mới đúng, vì vậy cô không có cảm giác chân thật.
Cho đến khi nhìn thấy cửa bệnh viện cô mới cảm giác được chân trái của mình có cảm giác tê tê. Người đàn ông kia ôm cô vọt vào phòng cấp cứu, khi anh ta đặt cô ngồi xuống mới phát hiện chiếc cúc áo trên ngực mình bị tóc của cô quấn quanh, anh ta quả quyết dứt chiếc cúc áo đó xuống sau đó đặt cô ngồi trên ghế.
Bác sĩ đi tới bắt đầu dùng rượu cồn rửa sạch chân trái Lâm Lung, đau đớn truyền từ ngón chân đến đầu óc của cô. Lúc này Lâm Lung mới ý thức được cô suýt nữa bị đập chết!! Chân của cô bị đập trúng, ngón chân đang liều mạng kêu gào thật là đau, thật là đau!!
“A…..!!” Cô hét lên một tiếng, theo bản năng muốn co chân lại. Người đàn ông ôm cô tới bệnh viện vội vàng giúp y tá ngăn cô lại, dùng sức giữ mắt cá chân và đầu gối của cô, không để cô lộn xộn.
Nước mắt từ gương mặt trắng bệch nhỏ nhắn nhanh chóng rơi xuống. Cô cắn chặt răng, chỉ nhẹ giọng rên rỉ mà không phải lớn tiếng khóc. Cô cảm thấy bốn phía đều là người xa lạ, tất cả mọi người đều đang giúp cô, nếu khóc thì sẽ rất mất mặt.
Sau đó Lâm Lung nghe được bác sĩ tiếc nuối nói: “Ừm, móng bị nhổ hết không còn gì nữa rồi. Cháu xem, ngay cả gốc cũng không còn, sau này không thể dài ra! Cô gái nhỏ, sau này cháu không thể đi những đôi giày sandal lộ ngón như này nữa rồi.”
…
Lâm Lung dựa vào giường chăm chú nhìn ngón chân trái sáng bóng như trân châu của mình. Ừm, ai nói không thể đi được những đôi sandal như vậy nữa?? Mặc dù mất 2 năm, nhưng ít ra móng chân xui xẻo này của cô cũng từ từ mọc ra.
Nhớ lần đầu tiên cô phát hiện ngón chân trái mọc lên một đoạn ngắn mới thì cô vui mừng như nhặt được vài chục vạn, sau đó mỗi ngày đều chăm chú nhìn móng chân mọc dài ra, giống như đang chờ mong hạt giống hoa mau mau nảy mầm.
Hiện tại thì bình thường rồi, chẳng qua nhỏ hơn ngón chân bên phải một chút mà thôi. Sờ vào cũng không được nhẵn mịn, thế nhưng nhìn từ xa thì vẫn không có vấn đề gì, đi giày sandal cũng không xấu!
Mặc dù không còn tiếc nuối về móng chân nữa, nhưng tiếc nuối không tìm được ân nhân cứu mạng kia vẫn quấy nhiễu trong lòng Lâm Lung. Ước chừng cũng được 12 năm rồi…
“Anh lính, rốt cuộc là anh đang ở đâu?” Nhìn chiếc cúc áo kia, Lâm Lung bất đắc dĩ mím môi.
Ban đêm gần 11h, khi Long Tuyền đi thật chậm đến mức không thể chậm hơn được nữa nhưng cuối cùng vẫn về đến nhà thì phát hiện không chỉ cha mẹ chưa nghỉ ngơi, mà ngay cả anh trai và chị dâu cũng ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách chờ mình. Anh vừa bước vào cửa liền bị 4 đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, cảnh tượng này không khác gì tam đường hội thẩm.
Lúc này anh cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đổi bộ quần áo Lâm Lung chọn cho mình thành bộ anh mặc lúc ra cửa, nếu không một khi bị chị dâu nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ.
Về phần bốn đôi mắt như cái đèn pha này, vì lúc thụ huấn đã chịu cảnh tượng bị tra hỏi nên Long Tuyền cũng không sợ nữa. Anh bình tĩnh ngồi vào chiếc ghế sô pha mà mọi người đã đặc biệt chừa cho mình, sau đó nói cho mọi người biết: “Đừng hy vọng gì hết, không thành công.”
“Tại sao?” Mẹ Long cảm thấy vô cùng đau lòng, hỏi: “Một cô giáo chính trị có điều gì không phù hợp?”
Long Tuyền suy nghĩ rồi trả lời: “Không vì cái gì, chính là không đồng ý, cảm thấy không thú vị.” Hôm nay anh đã đồng ý sẽ ra mặt bày tỏ không vừa ý cô gái kia, nhưng cũng không thể chê bai quá lợi hại, như vậy thì khi ứng phó sẽ không có vấn đề gì.
Xác nhận năm lần xem mắt hoàn toàn thất bại, mẹ Long không mắng Long Tuyền mà chỉ đồng tình an ủi nói chân trời nơi nào không có cỏ thơm, nhất định sẽ có cô gái thích hợp với anh.
“Mẹ, con là cọng cỏ, nếu muốn tìm thì phải tìm hoa.” Long Tuyền phớt tỉnh trả lời, khiến mẹ Long nghẹn thiếu chút nữa muốn gõ đầu anh.
Chị dâu nghi ngờ chen miệng hỏi: “Em chồng, sau khi xem mắt thì em đi dạo một mình sao?” Cô cảm thấy em chồng không phải người sẽ đi dạo vài tiếng mà không có mục đích. Một người không thích đi dạo phố, hơn nữa khó có được ngày nghỉ, nếu không có chuyện gì làm thì khẳng định sẽ về nhà với cha mẹ.
“Em gặp được cô gái xem mắt đầu tiên nên ăn cơm tối với cô ấy.”
Nửa đoạn sau Long Tuyền còn chưa nói thì mẹ Long đã kinh ngạc hỏi: “Chính là cô gái có ngoại hình tốt không có việc làm? Con thích cô ta?”
“Không phải cô ấy không có việc làm, là một giáo viên dạy đàn tranh cổ, cũng có tiếng tăm trong nghề.” Long Tuyền bất đắc dĩ giải thích giúp Lâm Lung, anh nói tiếp: “Buổi tối con đi xem cô ấy dạy học sinh, nghe cô ấy gảy đàn tỳ bà, còn thổi tiêu hợp tấu khúc ‘Thương hải nhất thanh tiếu’ nữa. Gia cảnh cô ấy không kém, trong nhà có rất nhiều người làm việc trong lĩnh vực văn nghệ.”
Vừa nghe anh nói như vậy, những người ngồi ở đây cũng không ngốc. Cho dù Long Tuyền không nói thẳng ra là thích cô gái kia, nhưng cũng có cảm tình, đã hợp tấu cầm tiêu rồi cơ mà! Theo như phim điện ảnh thì cũng là tri âm rồi.
Mẹ Long do dự nói: “Người thuộc lĩnh vực văn nghệ có hơi tuỳ hứng, tôn trọng tự do, sẽ không hoà hợp với tác phong nhà chúng ta…”
Long Chính Hoa vỗ vỗ tay vợ ngăn cản bà nói tiếp. Ông nghiêm mặt nói: “Chỉ cần con thích thì chúng ta đều ủng hộ.”
“Đúng vậy đúng vậy, vợ chồng anh cũng ủng hộ vô điều kiện!!” Anh trai Lưu Điền tán đồng gật đầu, lại hỏi: “Phải chuẩn bị tân phòng ư? Hai năm trước chúng ta xây ngôi nhà bên Kim Sa đã được trang bị đầy đủ, giá trị tài sản cũng tăng không ít. Em cứ chọn đi, anh trai sẽ lắp thiết bị điện nước cho em!”
“Anh, anh nghĩ nhiều rồi.” Long Tuyền cảm thấy đau đầu, dường như mọi người suy nghĩ quá nhanh rồi. Từ ăn cơm liền thay đổi thành thích, từ thích nhảy hẳn sang kết hôn. Anh vô lực nói: “Con chỉ ăn cơm với cô ấy rồi tán gẫu mà thôi, không hơn, không có tiếp theo.”
Đúng, không hơn.
Anh vẫn nhớ câu nói của Lâm Lung mà mình đã nhìn lén, cô nói “chỉ là đối tượng xem mắt mà thôi, không cần ép buộc chính mình”. Cô bé kia không hài lòng về chiều cao và nghề nghiệp của anh. Thật ra vấn đề chiều cao không có gì là khó khăn, nhưng nghề nghiệp…
Long Tuyền biết rõ anh không thể chỉ vì việc kết hôn liền từ bỏ lựa chọn mà mình đã phấn đấu hơn 10 năm; không thể chỉ vì một cô gái mình hơi có cảm tình liền vất bỏ anh em trong đội, những chiến hữu vô cùng thân thiết với anh.
Không từ bỏ, không rời đi.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, nên anh sẽ cố gắng đè nén một chút tình cảm “thích” này xuống, kiên trì giữ vững tín niệm của mình, không từ bỏ cũng không vất bỏ đồng bạn và sự nghiệp của mình.
Nếu bây giờ tuổi tác và cấp bậc của anh có thể rút lui khỏi chiến trường, chỉ làm thủ lĩnh trong văn phòng thì anh sẽ không phải lo lắng vấn đề ăn bữa nay lo bữa mai hoặc làm chậm trễ thanh xuân của con gái nhà người ta, cũng không phải lo lắng vấn đề người con gái ấy sẽ làm quả phụ hoặc thủ tiết. Nhưng nếu đến 40 tuổi anh mới rút lui, vậy thì không thể theo đuổi một cô gái đang thời thanh xuân như vậy được nữa.
Vì vậy đây là một bài toán khó giải.
Có một loại thích nhất định phải lấy được, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có. Mà có một loại thích chính là không nhất định phải có được, chỉ cần đứng một bên nhìn và thưởng thức.
Long Tuyền cảm giác anh chính là dạng người sau. Anh thích Lâm Lung, là loại thích kia… Hơn thế là một loại thưởng thức. Nhìn cô thay đổi 360 độ, hoặc lịch sự ưu nhã, hoặc chính nghĩa, hoặc phóng khoáng hoặc tuỳ ý… Anh cảm thấy cô bé này rất thú vị, cảm thấy dù nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhưng chỉ có thể nhìn mà không có biện pháp, cũng không có năng lực ôm cô, lấy cô về nhà.
Thôi, vẫn nên suy nghĩ xem khi trở về trong đội nên huấn luyện đội Bí Đỏ kia như nào thì hơn! À không, có lẽ lần này có thể gọi tân binh thụ huấn là “Quả táo xanh”?