Duyên Đến Khó Thoát

Chương 58: Đại kết thúc




Ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh Vân Nam lùi về sau, sự dày vò chậm rãi này làm giảm đi phần nào cảm giác trong lòng Lăng Vi.

Cũng khiến cô càng cẩn thận suy ngẫm lại lời của Tiêu Vũ, sự thật thực đáng kinh ngạc, kẻ đứng phía sau hạ độc thủ hãm hại cha cô phải vào tù hóa ra lại là Tiêu Vũ. Cái gọi là nhân chi tướng tử ngôn cũng thiện, câu cuối cùng của ông thật sâu sắc, chỉ là lúc ấy Lăng Vi một lòng đều đặt ở trên người Húc Nghiêu, thế cho nên không có suy ngẫm đến.

Cô rất muốn hận Tiêu Vũ, người này đột nhiên xuất hiện hãm hại người cha cô yêu nhất vào tù, cô thật sự rất hận. Cô thậm chí không dám nhìn Húc Nghiêu một cái, sợ một khi nhìn sẽ luyến tiếc. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, Lăng Vi cứ liên lụy đến anh, chẳng lẽ phải bắt anh lựa chọn giữa cô và gia đình sao? Như thế sẽ khiến anh phải chịu tổn thương rất lớn.

Ngồi trên xe, Lăng Vi hy vọng xe khởi hành chậm một chút, để cô có thể tìm được chỗ của Húc Nghiêu, hiện tại anh có khỏe không, anh hẳn đã đỡ nhiều. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn.

Cô bắt đầu nhớ đến quãng thời gian ở chung với Húc Nghiêu, cô không nhớ đã từng gặp anh ở trường chưa, đáng tiếc là, khi đó bên cạnh cô còn có một người. Nếu khi đó cô biết hôm nay phải chia ly như vậy, cô nhất định sẽ cố gắng đi tìm cho bằng được anh, sau đó cùng anh ngọt ngào bên với nhau.

Lần đầu tiên chân chính gặp mặt hẳn là ở khách sạn đi, ấn tượng đối với anh chính là chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ của nam sinh, anh nói anh tên là Tấn Húc Nghiêu, ma xui quỷ khiến Lăng Vi lại nhớ kỹ cái tên này, còn nhớ cả khuôn mặt anh. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy đó là là một chuyện thật lạ kỳ.

Dường như có cái gì đó nối kết họ, nếu không như vậy, bọn họ làm sao có thể gặp lại nhau lần nữa ở Belfast, nếu đây là duyên phận, như vậy Lăng Vi phải cảm tạ duyên phận an bài. Khi đó Húc Nghiêu có hơi vô lại, xông thẳng vào nhà cô, xin tý lửa gì chứ, rõ ràng là lấy cớ.

Diệc Trúc nói anh là một người đàn ông tốt, ánh mắt cô ấy luôn sắc sảo như vậy, nhìn ra bản chất của anh từ lâu, mà bản thân Lăng Vi lại cứ mãi trì độn, tận sau này lại mới hiểu được.

Sau khi về nước, bọn họ lại gặp nhau. Lăng Vi đã từng hoài nghi, có phải người đàn ông này cố tình tiếp cận mình hay không, mục đích là gì?

Cô đoán đúng rồi, hai người cứ gặp nhau mãi là vì có người sắp xếp.

Trong ấn tượng của cô, Húc Nghiêu luôn nói lời sến súa, đối với một Lăng Vi không hiểu anh, cho rằng đó chỉ là tán tỉnh, anh là một cao thủ tình trường. Bởi vậy nghe qua, bất quá thì cười. Cô có hơi hối hận, nếu khi đó cô hồ đồ một chút thôi, nghe chi tín chi, có lẽ thời gian hai người bọn họ ngọt ngào cùng nhau sẽ kéo dài hơn.

Lăng Vi thầm nghĩ, mình đã động tâm với Húc Nghiêu từ bao giờ? Là lúc anh giúp cô đánh Tôn Viêm Thần ngoài hành lang triển lãm? Hay khi anh giải cứu cô trong khách sạn? Bày kế khiến cô ăn thịt rắn, uống rượu tâm sự...?

Anh tạo nên từng cái hồi ức cho hai người, vậy mà Lăng Vi, vốn rất thông minh lại chưa từng hỏi kỹ lòng mình một lần.

Cả quãng đường nhớ lại những ký ức.

Tất cả đều rất ngọt ngào, còn có một chút đáng tiếc.

Trở lại thành phố G, cô có phàn giật mình. Lăng Vi nhìn một nhà bà người của Diệc Trúc xuất hiện, bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên ôm lấy cô.

Diệc Trúc sửng sốt một chút: "Nha đầu này, tự nhiên nhiệt tình như vậy thật làm cho người ta ăn khó hiểu mà."

Lăng Vi thật sự cảm ơn cô ấy không hỏi đến chuyện của Húc Nghiêu, bằng không chính mình sẽ nhịn không được mà chạy về Vân Nam tìm anh —— cô bắt đầu càng ngày càng nhớ anh.

Lăng gia đã giải khai giấy niêm phong, Lăng Vi nhớ tới lúc trước cô còn định đấu giá lại căn nhà, không ngờ đoạn thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cô vô tâm vô phế quên mất chuyện này. Đột nhiên một người đàn bà mặc áo màu tối xuất hiện trước mặt cô, Lăng Vi cười rộ lên, tuy rằng có phần giống khóc.

Cô nhìn mẹ thường đứng ở vườn hoa, cảnh giống hệt như lúc trước. Cô buông hành lý, lớn tiếng hô một câu: "Mẹ, con về rồi!"

Sau đó thấy mẹ hơi tức giận trả lời: "Cái con bé này, kêu lớn tiếng như vậy làm gì." Bà chậm rãi đi lại, nhìn Lăng Vi, giật mình nói: "Mới chớp mắt có một cái, sao con bé này đã lớn như vậy rồi."

Lăng Vi hoảng sợ, đứng im tại chỗ không biết nên làm gì.

Có người đi tới, đứng bên cạnh cô: "Lần trước viêm ruột thừa phải nằm viện, bác sĩ từng nói Thanh Ngâm áp lực lâu năm, đề nghị ta mang bà ấy ra ngoài giải sầu, thư giản tâm tình. Ta nghĩ hẳn là vì chuyện Tuấn Dật làm bà ấy bị đả kích quá lớn, ta đã khuyên quá bà thôi điều tra, thậm chí mong muốn bản thân có thể cố gắng thay thế Tuấn Dật, cho bà ấy một cuộc sống vô ưu vô lự. Đáng tiếc ta đã thất bại, từ lúc con trở về, trạng thái tinh thần bà ấy là càng ngày càng không ổn, nhưng bà ấy cái gì cũng chịu không nói. Ta đưa thuốc bà ấy cũng không uống, cho đến khi mấy ngày trước nhìn thấy con và Tấn Húc Nghiêu trên TV, bá ấy thật sự đã suy sụp. Không chịu đi bệnh viện, nhất quyết đòi về đến đây, bà ấy chỉ còn nhớ lúc ba người nhà con sống với nhau, có đôi khi tự nói với mình cả ngày, cầm món đồ chơi cũ của con, uống Phổ Nhị Tuấn Dật thích, sống như lúc còn ba người..." Hốc mắt Chung Nam sơn đỏ hoe, người phụ nữ ông yêu nhất trên đời, ông vẫn không thể bảo vệ được.

Lăng Vi nói không ra lời, nhiều năm như vậy, ai hận ai, ai yêu ai, chung quy là cũng không thể nói rõ. Đến khi cô nhìn đến bản thân, những người xung quanh đã thay đổi nhiều như vậy. Tựa như Húc Nghiêu từng nói sẽ che chở cô, mẹ đã dùng một cách thức khác yêu cô, Lăng Vi cô phải may mắn dữ dội mới có thể được thế này.

Nghĩ đến đây, Lăng Vi tiến lên vài bước, kéo tay mẹ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con gái trưởng thành rất nhanh, đi thôi, chúng ta vào xem buổi tối sẽ ăn gì nào..." Tuy rằng đã thiếu đi một người, nhưng hai người còn lại cũng sẽ cố gắng sống cho tốt, chờ đến một ngày ba người đoàn tụ, khi đó, bọn họ có thể nói với nhau: "Quên đi lúc trước, chúng ta thế này thật hạnh phúc."

Mấy tháng sau, Lăng Vi vội đưa mẹ tới bệnh viện, mẹ cô bây giờ yếu ớt như một đứa trẻ, bà bảo bà sợ gặp bác sĩ.

Bác sĩ Bạch nói bà không cần đi bệnh viện, cho nên Lăng Vi và Chung Nam Sơn ngày ngày mời bác sĩ đến nhà xem bệnh cho bà. Nhưng đã uống thuốc vẫn không thấy khỏi. Diệc Trúc bảo họ đưa mẹ Lăng Vi đến khoa thần kinh thử xem, đừng từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào.

Lăng Vi cũng từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là mẹ khóc nói với cô: "Vi Vi, chúng ta đừng rời khỏi nhà được không, ba con một lát sẽ tan làm về nhà, nếu ông ấy không thấy chúng ta sẽ lo lắng."

Lăng Vi nghĩ, quên đi, cần gì phải để bà tỉnh táo lại? Ít nhất hiện tại, trong đầu bà luôn nhớ đến những hồi ức đẹp, ít nhất hiện tại, bà luôn vui vẻ.

Viêm Thần cũng từng tìm đến Lăng Vi, anh nói: "Chức trưởng phòng Marketing vẫn giữ cho em, khi nào em muốn trở lại cứ nói với anh một tiếng."

Lăng Vi nở nụ cười: "Em còn phải chăm sóc cho mẹ, thật sự là không có tinh lực đảm nhiệm công việc đó, có điều vẫn rất cám ơn anh." Cô nói rất khách khí, mười phần xa cách, không nên để có thêm ràng buộc nào nữa. Cô không muốn cho Viêm Thần hy vọng, cũng sẽ không làm như vậy.

Viêm Thần hiểu rõ: "Em quả nhiên vẫn là không muốn đến, à, đúng rồi, tháng sau anh kết hôn với Tòng An, em sẽ đến chứ?"

Lăng Vi cười khẽ: "Em thấy tốt nhất là mình đừng đi, lần trước gặp nhau ở Vân Nam, Tòng An hận em muốn chết rồi."

Vẻ mặt Viêm Thần có phần hoảng hốt: "Kết hôn với anh rồi cô ấy sẽ không hận em đâu."

Lăng Vi không nghe rõ, hỏi anh vừa nói gì.

Viêm Thần tỉnh táo lại, nở nụ cười: "Không có gì. Húc Nghiêu đâu, sao anh ta không trở về cùng em?"

Đã lâu rồi không có người nhắc tới cái tên này trước mặt Lăng Vi, nghe thấy tên anh cô cảm giác lòng mình rất ấm áp, bởi vì cô biết người đàn ông đó thật sự yêu cô, từng cố gắng bảo vệ cô chu toàn. Chỉ là đôi lúc ở một mình, thỉnh thoảng cô sẽ lo lắng: Cơ thể anh đã khỏi hẳn chưa? Sau đó cô lại cười nhạo chính mình, Tiêu Vũ nhất định sẽ không từ cách nào chữa khỏi cho anh, nhất định là vậy!

Lăng Vi khẽ cười: "Trước tiên chúc anh tân hôn vui vẻ, bất luận hôm đó em có đi hay không, vẫn mong hai người sẽ luôn hạnh phúc, dù sao trên đời này cũng rất khó tìm được người nào yêu anh như Tòng An."

Viêm Thần trước khi đi đã nói một câu: "Đời này đã không có cơ hội bên em, nhưng em có thể để cho anh hôn em một lần cuối không?" Nói xong không đợi Lăng Vi đáp, anh ôm cổ Lăng Vi, hôn lên trán cô, thật lâu mới buông ra.

Nhìn bóng dáng Viêm Thần, Lăng Vi vui mừng nở nụ cười, người đàn ông này đã thay đổi rồi, không còn si mê cô nhưng lúc trước nữa, quá trình đó chắc cũng nhờ công Tòng An đi. Hôn nhân tình yêu không phải là hoàng hóa, Viêm Thần đã biết cách buông bỏ, anh biết mình khó có được Tòng An, nên sẽ càng quý trọng hơn.

Chị em tốt Diệc Trúc cũng thường đến nhà Lăng Vi, còn thường xuyên mang theo Thư Tuấn, đứa bé thực sự rất đáng yêu, mẹ Lăng vừa nhìn thấy đứa bé này, tâm tình liền vui vẻ. Vì thế sau đó Diệc Trúc khuyên Lăng Vi tìm một người đàn ông rồi sinh một đứa, cho dù không vì chính mình, cũng là có thể giúp mẹ Lăng giữ được tinh thần vui vẻ.

Lăng Vi chỉ cười một cái rồi thôi, nhưng khi bị nhắc nữa thì cô nói: "Mình lười phải tìm một người đàn ông yêu mình như anh ấy, đời này gặp được anh ấy là phúc khí của mình. Hơn nữa muốn có một đứa con cũng đâu cần phải do bản thân sinh, lúc trước mình có ghé qua Viện Phúc Lợi, nơi đó trẻ con đứa nào cũng đáng yêu, mình sẽ nhận nuôi một đứa. Cậu cũng thấy mẹ mình thích con nít thế nào rồi”. Lăng Vi thật sự có phần ghen tị, khi xưa ba rất yêu thương cô, mẹ lại ít khi nào thể hiện tình thương như vậy.

Một hôm, Lăng Vi giúp mẹ ăn cháo, mẹ Lăng bảo cô cùng ăn, Lăng Vi khoát tay nói: "Mẹ, người quên rồi sao, con không thích ăn cháo."

Chỉ một câu như thế đột nhiên khiến tay mẹ Lăng run lên, bà gạt tay cô ra, khiến cháo đổ lên tay Lăng Vi, tràn ra bàn. Mẹ Lăng nhìn Lăng Vi, nhìn cô dọn dẹp một bàn cháo lộn xộn kia. Trong chốc lát bà kinh hoảng đứng lên thét: “Cút, cô cút cho tôi, cô không phải là con của chúng tôi!”. Vùa kêu vừa dùng sức đẩy Lăng Vi ra.

Lăng Vi bị đẩy ngã trên mặt đấy, đây là lần đầu mẹ Lăng nổi điên, cô trợn tròn mắt, không biết nên làm gì. Quả thật bác sĩ có nói qua mẹ Lăng không thể chịu đả kích, một khi bị đả kích có khả năng sẽ làm ra chuyện mất lý trí. Như vậy xem ra là chỉ tình hình bây giờ rồi.

Lăng Vi chỉ có thể gọi điện thoại cho Chung Nam sơn, bảo ông đến giúp, chỉ là cô không ngờ khi Chung Nam Sơn đến càng làm mẹ cô kích động hơn, cô bàng hoàng nhìn mẹ Lăng, bà trốn dưới gầm bàn, van nài nói: "Cầu xin các người, đi đi, các ngươi đi đi..."

Bác sĩ nhanh chóng đến, tiêm thuốc an thần cho mẹ Lăng, bà mới an tĩnh lại.

Thừa dịp mẹ đang nghỉ ngơi trong phòng, bác sĩ hỏi Lăng Vi tình huống vừa rồi, Lăng Vi nói: "Tôi chuẩn bị cháo cho mẹ, bà ấy bảo tôi uống, tôi nói không thích rồi thì bà ấy như vậy..."

Chung Nam Sơn đứng bên cạnh, nghe nói như thế, mặt ông nhất thời trắng bệnh, hôm đó ông phải đi gấp, đành gọi quản gia đến nói cho Lăng Vi: "Ông chủ bảo tôi đến đây chăm sóc cho hai người, gần đây ngài ấy có chuyện, không thể tự đến đây."

Lăng Vi cự tuyệt: "Chú Chung, chú nên lo lắng bên cạnh ông ấy, chú đi rồi ông ấy phải làm sao?"

Chú Chung ý vị thâm trường nói: “Đối với lão gia, không có gì khiến ngài quan tâm hơn sức khỏe của hai người, tiểu thư, cô và phu nhân là hai người ông ấy quan tâm nhất, cho nên lão Chung tôi chỉ cần chăm sóc hai người thật tốt thì cũng xem như chăm sóc ông ấy.”

Cuối cùng Lăng Vi cũng không suy nghĩ nhiều về lời của ông, tự hồ còn có gì đó mờ áo, nhưng đôi khi chuyên mờ ám không hẳn là chuyện xấu.

Khi Dao Dao được hai tuổi, Lăng gia vô cùng náo nhiệt, mẹ Lăng sai chú chung đi mua chocolate ngon nhất mấy đứa trẻ thích ăn, lại tự mình xuống bếp nấu cơm. Lăng Vi muốn ngăn cũng không được.

Dao Dao là đứa bé Lăng Vi nhận nuôi, nói đến cũng là duyên phận, ngày Lăng Vi đến Viện Phúc Lợi, Dao Dao chỉ là một đứa bé vài tháng tuổi mới được đưa đến đó.

Đến Viện Phúc Lợi không lâu, cô bé vẫn không khóc không uống sữa, nhưng khi Lăng Vi thử bế lên, đứa nhỏ này lại tò mò đùa nghịch mặt dây chuyền Hắc Diệu Thạch trước ngực cô. Viện trưởng nói đứa bé này có duyên với cô, đúng vậy, có duyên!

Lăng Vi lập tức quyết định sẽ nhận nuôi cô bé. Lúc mang Dao Dao về nhà, Lăng Vi vì chưa từng sinh con, một chút kinh nghiêm cũng không có, luống cuống tay chân, may là có mẹ Lăng.

Lăng mẹ thuần thục thay tã, tắm rửa, dỗ bé con ngủ... Hết thảy đều làm thuận buồm xuôi gió, mà khi có Dao Dao bên cạnh, tâm tình của cô tự dưng cũng sẽ bình thản.

Một tuổi, Dao Dao lần đầu tiên gọi mẹ, mẹ Lăng kích động bật khóc, ôm Lăng Vi nói: "Vi Vi, con có nghe không, con bé gọi bảo mẹ là mẹ, nó rất giống con, thông minh đáng yêu."

Lăng Vi cũng khóc, đó là lần mẹ Lăng thanh tỉnh gần nhất.

Dao Dao vẫn chưa đi vững, cô bé lảo đảo nhào vào lòng Lăng Vi, dùng giọng nói không rõ nói với Lăng Vi: “Mẹ, bánh ngọt”. Không biết cô bé lấy chocolate lúc nào, cầm đút cho Lăng Vi.

Lăng Vi cười cười, nắm ngón tay Dao Dao: “Ăn ngon lắm”.

Cô bé nở nụ cười, cả nhà đều cười.

Lăng Vi nói với bản thân: Đây là con của mình, là phúc tinh của gia đình cô.

Một năm lại qua đi, Dao Dao đến tuổi tới nhà trẻ, cô bé rất hiểu lòng người, đến bây giờ vẫn chưa từng hỏi về chuyện của ba, nhưng có một ngày khi Lăng Vi đón cô bé tan học, Dao Dao thần thần bí bí kéo Lăng Vi xuống, nói bên tai cô: “Mẹ, con thấy ba ba, ba không cho con nói với mẹ, thật ra ba rất hay dẫn con đi chơi, ba mới đi về rồi.”

Nghe như thế, Lăng Vi theo bản năng nhìn xung quanh, thầm nghĩ có lẽ sẽ thấy được bóng dáng của anh. Sau đó, cô tự giễu cười, cô căn bản không hề nói cho Dao Dao về chuyện của Húc Nghiêu, hẳn là con bé nhớ ba nên mới nhận người khác là ba.

Dao Dao là một đứa trẻ thành thật, không thể nghi ngờ. Thằng bé nhà Diệc Trúc từng đến tìm Dao Dao, hô: “Con dâu, con dâu…” Mỗi lần đến đều mang lễ vật, là các món đồ chơi nó rất thích lúc nhỏ, tiểu tử kia rất can đảm nói với Lăng Vi: “Dì Lăng ơi, đây là sính lễ con tặng cho Dao Dao”.

Hẳn là Diệc Trúc dạy đi, nhưng Diệc Trúc cũng cười đến gập lưng, cô còn hỏi xem ai dạy Thư Tuấn những lời này.

Thư Tuấn đưa mắt liếc một vòng, cuối cùng dừng trên người Âu Chấn Gia đang hút thuốc, cậu bé lén lút nhìn Diệc Trúc, ý là: Ba Ba dạy con.

Lăng Vi chợt cười, không biết bọn Diệc Trúc đã thế này từ bao giờ? Nhanh thật, Âu Chấn Gia thực sự rất yêu thương hai mẹ con, cho dù từng sai lầm, nhưng thời gian anh cố gắng cngx đủ để cộng đồng chúc phúc cho cuộc hôn nhân này.

Trạng thái mẹ Lăng ngày càng tốt, bác sĩ nói bà bệnh do bị áp lực lâu năm, tâm tình thư thái thì bệnh tình sẽ giảm dần.

Khôi phục như bình thường cũng có thể. Lăng Vi thật sự muốn cảm ơn Dao Dao.

Đôi khi mẹ Lăng cũng hỏi Lăng Vi: “Húc Nghiêu đâu? Tuy rằng mẹ phản đối hai đứa bên nhau, nhưng mẹ nhìn ra được cậu ta rất quan tâm con, lần đầu tiên gặp mẹ cố ý nhắc đến ba trong tù của con, muốn xem cậu ta có phản ứng thế nào. Kết quả lúc trở về cậu ta nói với mẹ: ‘Người con thích là Vi Vi, cô ấy là con ai không sao cả, hơn nữa người cũng biết, ba con không phải chỉ có một vợ, mẹ con là một trong số đó, con cũng không biết mình có được tính là con hợp pháp không. Thân phận của con còn phức tạp hơn Vi Vu nữa’. Cậu ta dám nói vậy với mẹ, rất có can đảm, khi đó mẹ biết cậu ta thật sự tốt với con, chỉ tiếc lúc đó mẹ tự cho mình thông minh…”

Lăng Vi cẩn thận nghe, ngẫu nhiên nghe được sự ngọt ngào của Húc Nghiêu trong miệng người khác, cảm giác thật hạnh phúc, anh vì cô mà nói những lời như thế.

Mẹ Lăng ôm cô, hỏi: “Con không buông bỏ được cậu ta phải không? Nếu như vậy, tại sao không đi tìm cậu ta? Bất kể hiện tại anh ta có còn chờ con hay không, hãy đi thử, cho rằng trở thành bạn tốt cũng được mà”.

Sao Lăng Vi chưa từng muốn đi tìm, tiếc là nếu cô đi thì yên ổn, nếu gặp lại, khúc mắc của hai gia đình, hai thanh đao, một ngày nào đó sẽ đâm cho họ thương tích đầy mình, có lẽ người bị thương còn có ba mẹ. Lăng Vi không dám thử chuyện như thế này.

Thật ra, thỉnh thoảng nhớ về anh, hoặc nghe được chuyện của anh từ người khác, cũng đều khiến cô hạnh phúc.

Hôm đó, Lăng gia từ trên xuống dưới ai cũng khẩn trương, nhất là Lăng Vi. Sáng sớm cô đưa Dao Dao đi học, đi siêu thị, mua rất nhiều thức ăn. Chú Chung cũng tùy cô làm, bởi vì hôm nay là một ngày vui vẻ không tầm thường của cô.

Mẹ Lăng, Lăng Vi, Dao Dào và chú Chung đợi ở nhà ngục thành phố G, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông đầu bạc ấy đi ra. Mẹ Lăng khóc, bà xông lên ôm lấy người kia, nghẹn ngào không ra lời.

Lăng Vi được thông báo ba trong tù có biệu hiện rất xuất sắc, cho nên được giảm án phóng thích trước thời hạn. Nghe được tin nàng, cô và mẹ cả buổi tối kích động không ngủ được.

Buổi tối chuẩn bị món bún giò, mẹ Lăng làm, bà nói muốn xua đi xui xẻo.

Lăng Tuấn Dật bình tĩnh cười cười, để cả nhà đoàn tụ thế này quả thật rất khó, ông sẽ dùng hết khả năng, bảo vệ gia đình mình.

Cơm nước xong, mẹ Lăng dẫn Dao Dao đi ngủ, Lăng Vi giơ tay cười với Lăng Tuấn Dật, hô: “Ba, ba, ba à…” Mỗi một lần cô hô, tựa như muốn vứt đi từng chút chuyện mấy năm nay.

Lăng Tuấn Dật vuốt đầu cô, cười cô là con bé ngốc.

Người ta nói người ngốc sẽ có phúc của người ngốc, Lăng Vi nghĩ cô cũng chính là một đứa bé ngốc, bằng không sao lại có phúc như vậy, cả nhà có thể đoàn tụ lần nữa?

Chú Chung còn chưa ngủ, ông báo với Lăng Vi, Diệc Trúc điện nói cô ấy mang thai, nhưng thân thể không thoải mái, bây giờ đang ở bệnh viện.

Lăng Vi khẩn trương đến bệnh viện, không ngờ lại thấy một người khiến cô bàng hoàng.

Buổi đêm thành phố G, ánh đèn, cơn gió tràn ngập phong tình quấn quít trên người kia, khiến LăngVi nhất thời tưởng mình hoa mắt. Có lẽ trên người anh mang một vầng quang quá sáng chói, có lẽ do anh quá chói mắt, hốc mắt Lăng Vi dần nóng lên.

Suối phun bên cạnh phun nước lên, dẫn theo bao nhiêu bọt nước, nhuộm đầy bầu không khí mấy năm tương phùng. Đột nhiên có vô số ánh đèn lóe lên, thì ra trên cây treo rất nhiều bóng đèn nhỏ, đủ loại màu, mang theo cảm giác vui mừng chíu sáng.

Lăng Vi nở nụ cười, chỉ nói một câu: "Đêm nay sao vậy chứ..."

Cô còn chưa nói cong, tiếng nhạc mềm mại vang lên, du dương diễn tấu, còn có, tiếng ca của một người: "Bồi hồi quãng thời gian không có em…

Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt

Em không biết anh thầm ngắm khuông mặt cười nghiêng nghiêng của em

Nhớ con bướm đậu trên trúc phượng vĩ thời thiếu niên yêu say đắm..."

Người kia tiến lên một bước, thâm tình chớp động trong mắt: “Vi Vi, anh về rồi”.

Lăng Vi che miệng lại, kìm nén âm thanh nức nở của mình. Một câu anh về rồi này, cô đã đợi bao lâu?

Bao nhiêu lần mơ lại nhìn thấy anh, bao nhiêu lần mong anh xuất hiện từ đám đông, bao nhiêu lần cầm điện thoại mong được nghe tiếng anh, bao nhiêu lần đứng trước phòng bán vé bồi hồi, nhìn chuyến bay đến Vân Nam… Cuối cùng đều không thể sánh với một câu của anh: Anh về rồi.

Hai mắt mơ hồ, có người vây quanh cô, là một nhà ba người Diệc Trúc. Không đúng, là bốn, cô ấy mang thai rồi. Còn có Tiêu Lam và Ô Qua nữa, đôi oan gia rốt cuộc đã nắm tay nhau, khúc gỗ Ô Qua cuối cùng hiểu được Tiểu Lam hay ức hiếp anh là muốn anh thổ lộ, chỉ tiếc sau lại không còn nghe Tiểu Lam nói… Tình cảm của hai người, một kẻ nói nhiều, một người làm nhiều.

Lăng Vi nghĩ, cô là một đứa bé hạnh phúc, bởi vì cô không làm nhiều, cũng không nói nhiều.

Đêm đó rất nhiều người xuất hiện, Húc Nghiêu cùng họ hợp diễn, khiến Lăng Vi cảm động không ngừng rơi lệ, sau đó nghe được một câu của anh: “Vi Vi, gả cho anh đi”.

Dao Dao chen vào giữa hai người, nói: "Mẹ, con không có lừa mẹ, ba ba thật sự đến mà..."

TOÀN VĂN HOÀN.