Duyên Đến Khó Thoát

Chương 53: Trước khi phản kích




Thời điểm hai người xuất hiện ở cửa phát hiện vây quanh họ có rất nhiều người, những người đó hướng về phía họ chỉ chỏ, trong mắt có chút hâm mộ cũng có chút khinh bỉ, Húc Nghiêu đỡ Lăng Vi, đẩy đám người nhốn nháo kia ra

Bên tai anh có tiếng cười: "Ha ha, đây chính là đôi nam nữa kia sao, thật là đủ kích tình".

"Không nhìn ra người phụ nữ kia..."

...

Rất nhiều lời nói khó nghe truyền vào tai của hai người, dù Húc Nghiêu cố gắng che lỗ tai của Lăng Vi, cô cũng nghe rất rõ ràng. Cô chợt nở nụ cười, khẽ nói với người đàn ông bên cạnh: "Em không sao, chuyện này làm em nhớ đến chuyện của ba năm trước đây, khi đó thật sự rất oan, trăm miệng cũng không thể bào chữa, cảm giác đó bây giờ em vẫn còn nhớ. Nhưng bây giờ, ít nhất bọn họ nói là sự thật..."

Nghe những lời nói vậy, Húc Nghiêu dừng lại một lát, sau đó không để ý mọi người chăm chú nhìn, khẽ cúi xuống bế Lăng Vi lên, bảo hộ trong lòng sau đó lớn tiếng nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cả đời này tôi chỉ có một người phụ nữ là cô ấy, các người xem đủ rồi thì về nhà thôi, nhà các người chắc chắn cũng có một người như chúng tôi". Nói xong anh từng bước từng bước ôm cô xuống cửa, ngăn xe taxi lại

Sau khi lên xe Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với anh: "Bộ dáng của anh lúc nãy thật là bừng bừng khí phách"

"Ba năm trước nếu anh nghe được chuyện này sẽ lập tức đứng ra, nếu anh...."

"Không có nếu, chuyện năm đó đã qua, là do năm đó em kiêu ngạo, khi anh muốn xuất hiện em cũng không đồng ý cho anh giúp em". Lăng Vi thoải mái nói

Húc Nghiêu không nói nữa, anh chỉ là không rõ ràng, trong khách sạn làm sao có người, mà họ làm sao lại biết hai người làm cái gì, chẳng lẽ tối hôm qua họ quá kịch liệt nên phát ra âm thanh mà bốn phía có thể nghe được? Cái này không có khả năng, trong khách sạn truyền ra âm thanh như vậy cũng không có gì lạ, họ làm sao có thể sáng sớm mà canh ở cửa ra vào?

Lăng Vi tựa vào vai Húc Nghiêu, ánh mắt khẽ nheo lại, cô khẽ nói: "Cám ơn, cám ơn anh đã ở bên cạnh em, không phải một mình em chiến đấu nên cảm giác cũng an tâm hơn rồi"

Nhưng mà cô vừa an tâm một lát, thì trên taxi truyền ra tin tức: "Rạng sáng hôm nay một đoạn video clip điên cuồng được truyền trên mạng, hiện tại được truyền đến hơn ngàn trang, sự tình phát sinh ở một khách sạn có tên là XX, mà nữ chính trong video clip là người có chuyện xấu đăng báo là con trai của thị trưởng Lăng cũ, còn người nam chính lại là bạn trai..."

Nghe đến đó, Lăng Vi giật mình, cô nắm chặt tay Húc Nghiêu, nhỏ giọng nói: "Bây giờ phải đi đâu?"

Tin tức như vậy rõ ràng là muốn công bố thân phận của hai người họ, chắc chắn là có người tiết lộ tin tức ra, Húc Nghiêu suy nghĩ, ngoại trừ Mộ Tòng An ra thì còn ai? Anh cũng không ngờ rằng lòng dạ của cô ta lại hiểm ác như vậy, thì ra mục đích của của cô ta là như vậy, cái bẫy là đây. Anh có chút tự trách mà ôm chặt Lăng Vi, kiên định nói: "Về nhà"

Xe taxi dừng lại trước nhà Húc Nghiêu, Lăng Vi bị cảnh tượng người người dọa cho sợ hãi, không biết bao nhiêu người, còn có máy quay phim, còn kiễng chân lên chờ đợi nam chính xuất hiện.

Húc Nghiêu cười nói: "Xem ra lũ phóng viên cũng đã đến, đúng là không uổng công chúng ta diễn xuất rồi".

Lăng Vi nở nụ cười" anh lạc quan quá, rõ là...."

Hai người bọn họ ra ngoài, thừa dịp mọi người còn chưa phát hiện, chỉ tiếc là đã phát ra âm thanh vì thế có vô số bước chân chạy gần bọn họ. Húc Nghiêu và Lăng Vi nắm chặt tay nhau, tim đập mạnh cũng không quên gia tăng tốc độ. Đám phóng viên đã được rèn luyện chạy nhanh, mắt thấy đã có nhiều người đuổi sắp gần bọn họ rồi

Không nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện một chiếc xe, vượt qua đám phóng viên đến bên cạnh Lăng Vi và Húc Nghiêu

Cửa thủy tinh bị hạ xuống, Diệc Trúc mở cửa xe, ở trên xe hô: "Còn thất thần làm gì, lên nhanh đi"

An toàn lên xe, mặt sau một đám phóng viên cũng không thể đuổi theo được, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Diệc Trúc ôm đứa nhỏ, cười nhạo nhìn hai người: "Hai người quả thật là đôi vợ chồng gặp nhiều tai nạn nha, lên giường còn có thể gây ra chuyện lớn như vậy"

Mặt Lăng Vi đỏ lên, cô tránh đi đề tài này: "Các người làm sao có thể đến đây?"

Diệc Trúc đánh giá Lăng Vi từ trên xuống dưới đánh giá: "Còn nói, video của hai người đều truyền đi khắp nơi, là tớ vừa mới lên đã nhìn thấy. Tớ nghĩ cậu không dám về nhà họ Chung, chắc chắn sẽ theo Húc Nghiêu về nhà, cho nên chúng ta đến nơi này chờ hai người".

Trong lòng cô Thư Tuấn cẩn thần nhìn Lăng Vi, sau đó nói: "Mẹ, trong bụng dì bây giờ có vợ con sao?"

Một câu nói khiến không khí trong xe yên tĩnh lại, Diệc Trúc cười đến đau bụng, cô chưa kịp nói gì, chỉ nghe người lái xe Âu Chấn Gia nói: "Nói không chừng là thật sự", Diệc Trúc cười càng mạnh hơn.

Lăng Vi cùng Húc Nghiêu chỉ có thể thở dài, bọn họ cuối cùng cũng hiểu, lời nói của Diệc Trúc chắc chắn là học từ Âu Chấn Gia. Bây giờ còn có đứa bé, một nhà ba người này quả thật là vô địch rồi

Mọi người tiến vào nhà Âu Chấn Gia, nhà vợ chồng Diệc Trúc chính là nơi trú tạm lúc này, chờ qua đi rồi tính.

Ngồi ở phòng khách, Diệc Trúc chỉ vào gian phòng nhỏ nói: "Hai người các người an tâm ở đây, về phần chuyện bên ngoài, để cho thủ trưởng chắn giúp các người. Nhưng mà các người phải nói thật, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra?"

Hai người dừng ánh mắt trên người Húc Nghiêu, mà Húc Nghiêu cũng phân tích lại tình hình.

Diệc Trúc khẽ kêu lên: "Mộ Tòng An, người phụ nữ này cũng quá dũng cảm, lại lập lại chiêu cũ, hơn nữa thủ đoạn lại càng thêm ác liệt". Cô quay đầu nhìn về phí Lăng Vi thờ dài: "đứa nhỏ này cũng quá dễ lừa, Mộ Tòng An tùy tiện khóc vài tiếng, rơi xuống vài giọt nước mắt liền có thể dọa cậu, lại nhớ tới mấy chuyện trước, người phụ nữa này không cần phải đồng tình ".

Lăng Vi giật mình, thì ra anh Phỉ Thúy chính là Mộ Tòng An, chuyện ba năm trước đây cũng là do cô ta làm, Lăng Vi thật sự không rõ, chẳng lẽ là do Tôn Viêm Thần, nên Tòng An hận cô như vậy? Cô nghĩ lại mà thấy sợ

Âu Chấn Gia liếc nhìn Húc Nghiêu một cái, trấn định nói: "Tốt nhất các người đến Vân Nam đi, tránh đi chuyện xấu này, coi như đi giải sầu"

Diệc Trúc dùng ánh mắt khác thường nhìn anh: "Giống như đang nói chuyện cá nhân vậy". Nói xong cô lại trêu chọc Lăng Vi: "Thuận tiện, Vi Vi đến ra mắt nhà trai, nàng dâu xấu cũng phải ra mắt mẹ chồng, dù gì thì Lăng Vi lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người"

Trong mắt Húc Nghiêu có chút khác thường, nhưng vẫn che giấy, anh suy nghĩ một lát, đồng ý với lời đề nghị này.

Sau khi ba người nhà họ Âu rời đi, Lăng Vi hỏi Húc Nghiêu: "Em với anh đi đến Vân Nam có được không?". Lăng Vi không hỏi kỹ qua chuyện nhà của Húc Nghiêu, chỉ là hơn 7 năm rồi anh chưa về nhà, cũng có thể thấy sự lo lắng của anh, mới lúc nãy khi Diệc Trúc nhắc tới chuyện họ cùng đi Vân Nâm, Lăng Vi thấy rõ ràng trong ánh mắt anh cảm thấy sự do dự và chần chừ. Điều này khiến cô lo lắng chuyến đi này có thể mang cho anh chút phiền toái gì không.

Húc Nghiêu hướng cô nở nụ cười, vẻ mặt khẩn trương nói: "Chính là do anh đang do dự có nên gọi điện thoại về nhà không, trước hết phải cùng mẹ báo cáo hay là cho mẹ một cái bất ngờ. Anh lo lắng chuyện vui này quá lớn, mẹ có vui mừng lắm không".

Lúc này Lăng Vi mới yên tâm lại, đồng thời cũng nhớ tới một chuyện, chuyện này lớn như vậy, Lăng Vi lo lắng mẹ cô biết sẽ có phản ứng gì, mẹ vẫn luôn phản đối chuyện của cô và anh, bây giờ còn xuất hiện chuyện này, chỉ sợ rằng mẹ càng tức giận hơn. Mặc dù rất muốn tâm sự với mẹ, nhưng cô không dám đi tìm bà. Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của cô cảm thấy không thoải mái.

Trước khi chuẩn bị đi, Lăng Vi hẹn một người ra ngoài. Đây cũng là quán cà phê cạnh nhà Diệc Trúc, Lăng Vi nhìn Tòng An từng bước đến gần, mà trên mặt cô ta cũng không thấy sự vui sướng cũng chẳng thấy sự áy náy.

"Cô làm nhiều việc như vậy rốt cuộc là muốn gì?". Tâm trạng của Lăng Vi không thể bình tĩnh.

Vẻ mặt của cô ta không thay đổi nhìn về phía cô: "Tôi muốn Viêm Thần cùng đứa bé, cô cho tôi được sao, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào bản thân của mình mà giành lấy. Chở sau khi cô đi, trong mắt Viêm Thần chỉ có mình tôi cùng con, không còn cô nữa".

Lăng Vi nở nụ cười chế giễu: "Tôi chúc cho mọi chuyện như trong suy nghĩ của cô, nhưng cô có thể nói cho tôi, cô đã không muốn cho tôi cùng Viêm Thần có liên quan với nhau, tại sao còn phải lấy danh nghĩa là anh Phỉ Thúy tạo scandal cho tôi và anh ấy?"

Tòng An híp mắt, giống như là nhớ đến chuyện gì kích động: "tôi rất muốn thu tay lại, ba năm trước đây hãm hại cô cùng Tấn Húc Nghiêu là tôi vô tâm tiếp tay cho giặc, tôi đa sai khi đưa anh ta chìa khóa, muốn trao đổi với anh ta, nhưng cũng không nghĩ là anh ta không làm gì cả, cho nên mới có những lời đồn đãi. Chỉ là năm ấy cô đi, tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, tôi cho rằng chỉ cần tôi ở bên cạnh Viêm Thần có thể làm anh ấy cảm động, cuối cùng sẽ có ngày anh ấy yêu tôi. Nhưng không ngờ ngày ấy, sự xuất hiện của cô, lại nói cho tôi biết rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là giấc mơ, một giấc mơ không có hy vọng. Thật ra thì tôi cũng không hiểu, tại sao mọi thứ tôi đều không thua kém cô, nhưng cuối cùng tôi lại bị cô giành mất? Ha ha chắc là vì bối cảnh của cô, nếu cô không có người cha quyền thế, hay người mẹ có tiền đồ, là mẹ cô sáng tạo cho cô một người ba có quyền có thế"

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ trước mặt này, Lăng Vi cảm thấy ghê tởm, cô có xúc động muốn xé rách khuôn mặt này, nhưng mà cô nhịn xuống. Cô đứng dậy, hờ hững nói: "Thật cám ơn cô đã nói cho tôi biết tôi có người nhà tốt, nhưng mà tôi muốn nói cho cô biết, mẹ tôi là một người lợi hại, ít nhất bà ấy có hai người đàn ông thật lòng yêu bà, bất kể bà ấy lựa chọn đến với ai, tôi đều lặng lẽ chúc phúc cho bà. Mà cô? Tôi cảm thấy thật đáng tiếc, vì bây giờ cô còn không biết cô sai ở đâu"

Cô đứng dậy, đồng thời cũng có hai người đàn ông đứng dậy, cách chỗ ngồi của hai người họ không xa. Húc Nghiêu hẹn Tôn Viêm Thần chính là muốn cho anh ta nghe rõ lời nói của Mộ Tòng An. Nhường lại vấn đề kia cho hai người họ tự giải quyết.

Lúc Tòng An nhìn thấy Viêm Thần ở đây, cô thật sự hoảng sợ, cô ta cười lạnh nhìn chằm chằm Lăng Vi: "Thủ đoạn của cô cũng không tồi, dùng Viêm Thần để đối phó tôi, thật thông minh"

Lăng Vi không e dè nhìn cô ta chằm chằm: "Tôi không còn là người hiền lành để người ta bắt nạt mà không phản kháng, mà cô cũng nên trả giá về những hành động của mình. Cô tưởng mình giấu giếm anh ta được bao lâu, cả đời? Tôi sẽ giúp cô đem thời gian dời lại đến ngày hôm nay"

Nói xong cô đi về phía người đàn ông, vươn tay, để anh nắm lấy, hai người cùng nhau ra cửa.