Editor: Lyly93
Lăng Vi đợi đến lúc Âu Chấn Gia đến mới có thể yên tâm đi cùng Húc Nghiêu, cô nhìn Húc Nghiêu, rất bình tĩnh nói: "Anh muốn chủ động đến chỗ bảo vệ nhận tội hay là chờ tôi tìm cách đuổi anh ra ngoài? Tự ý nhấn chuông, chuyện này cũng không nhỏ, nếu anh là một đứa bé, vậy có thể là đùa giỡn, nhưng vấn đề ở đây là anh là một người cao lớn, trừ khi thần kinh anh không được bình thường...."
Húc Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Dù gì anh cũng vì giúp kéo dài thời gian, em không thể nói câu gì tốt được à?"
Lăng Vi bật cười: "Giỡn với anh một chút, anh yên tâm, tôi sẽ đến phòng bảo vệ nói rõ nguyên nhân, sẽ không để anh gặp chút phiền toái nào". Nói xong cô mới nhớ lại phải hỏi lý do vì sao Húc Nghiêu lại ở đây
"Là do mấy ngày nay bạn học của tôi đã điểu tra ra được,về sau người kia sẽ không nhìn chằm chằm không tha cho cô nữa rồi?"
Lời Húc Nghiêu vừa mới nói ra, Lăng Vi vô cùng kinh ngạc: "Anh ta là ai vậy? Làm sao anh điều tra được? Cái gì mà anh ta sẽ không nhìn chằm chằm tôi nữa hả?"
Vừa mới hỏi xong, thì tiếng còi xe cảnh sát vang đến, một chiếc xe cảnh sát chạy sát chỗ họ. Nhìn theo chiếc xe có thể thấy nơi đến của họ nhất định là chỗ mà Lăng Vi vừa mới đi khỏi
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng chạy về, dọc đường có thể nhìn thấy vài người quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, nhìn thấy xe cảnh sát nói có người phóng hỏa, còn có những âm thanh đánh nhau
Khi hai người chạy đến lầu dưới, có thể nhìn thấy khói ở tầng một bốc lên, Lăng Vi nheo mắt, đúng là nơi cô sống. Nhớ tới trong phòng vẫn còn có số tiết kiệm mà Lăng Tuấn đưa cho cô, cô không nghĩ ngợi mà muốn chạy vào bên trong. Húc Nghiêu giữ cô lại, đè thấp giọng nói nói: "Bây giờ lửa cháy vô cùng lớn, em đi lên vô cùng nguy hiểm, vẫn là chờ cảnh sát gọi nhân viên chữa cháy đến giúp đã"
Lăng Vi hung hăng đẩy anh ra:" Tôi còn có đồ đạc ở trên lầu, không thể không lấy "
"Muốn lấy cái gì, chờ sau khi dập tắt đám cháy rồi tính, bây giờ chỉ có thể đứng ở đây chờ, những cái khác đều không thể làm"
Hai người đang xô đẩy cũng gặp được Âu Chấn Gia ôm Diệc Trúc chạy ra, nhìn dáng vẻ của họ có chút chật vật
Diệc Trúc dãy dụa muốn xuống, Âu Chấn Gia nghiêm mặt quát: "Đừng có nhúc nhích, ngay bây giờ em im lặng cho anh, anh mang em về nhà"
Diệc Trúc ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói:" Anh quát cái gì, bà đây hiện tại cũng không phải người của anh, chưa hết ai đi cùng anh, anh với tôi có quan hệ gì?". Nghe giọng nói của cô có chút mệt mỏi
Âu Chấn Gia ôm cô chặt hơn, dí chặt vào trán cô:" Em nghe đây, bất cứ lúc nào đơn ly hôn anh cũng có thể xé, anh cho em tự do là vì anh tin tưởng em có thể chăm sóc tốt bản thân, nhưng lúc này đây em lại khiến anh vô cùng lo lắng, nói anh có thể để cho em sống tùy tiện bên ngoài nữa sao? Anh thật sự muốn xem ai muốn gây chuyện với vợ anh". Nói xong ánh mắt của anh ta dời sang phía Húc Nghiêu
Thì ra người gọi là K kia quả thực đuổi đến nước Mỹ, anh ta nói anh ta sẽ không nhường bất cứ kẻ nào đến ngăn cản anh ta cùng Diệc Trúc đi núi Alps, vì thế anh ta muốn đốt nhà, nói muốn đem hai người cùng nhau chết cháy như vậy bọn họ có thể cùng nhau đi rồi. Nói đến đây, thân thể của Diệc Trúc run lên, cô cũng bị hít vài luồng khói, nếu không phải là Âu Chấn Gia phát hiện kịp thời, nói không chừng cô đã cùng cái tên K kia đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết) rồi.
Ánh mắt của Âu Chấn Gia lộ ra khí lạnh: "Kẻ điên kia đã chạy trốn, nhưng mà anh ta không đơn giản, có thể đến Mỹ cũng như tìm đến đây, khả năng của anh ta cũng tốt, lần này chạy thoát không biết lần sau có quay lại nữa không?"
Diệc Trúc đưa một cái túi nhỏ cho Lăng Vi nói: "Bảo bối của cậu, tất cả đều ở đây, quần áo sợ rằng không còn, trong phòng bị cháy không ít, bây giờ chúng ta nên tìm nơi mới để ở"
Cô còn chưa nói xong, Âu Chấn Gia hừ lạnh: "Không phải là chúng ta mà là cô Lăng phải tìm chỗ ở, còn em, không thương lượng, lập tức về nhà với anh"
Nhìn họ có vẻ muốn gây sự, Húc Nghiêu lên tiếng: "Cô Thư dường như thân thể không khỏe, trước hết vẫn là đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra đi"
Lăng Vi nhìn trong gói to, có hộ chiếu và sổ tiết kiệm linh tinh, Diệc Trúc quả nhiên là người hiểu cô. Cô muốn nhìn xem, Diệc Trúc có làm sao không, thì Húc Nghiêu lại giữ cô lại thêm lần nữa.
"Chắc rằng hai người bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói, em không muốn quấy rầy bọn họ chứ?". Húc Nghiêu hiền lành nói
Lăng Vi chỉ có thể đứng lại trước mặt Húc Nghiêu, lộ ra biểu hiện nghi ngờ: "Vì vậy, hôm nay anh chính là muốn báo cháy thật à?"
Húc Nghiêu gật đầu, nghiêm chỉnh nói: "Có thể nói là vậy, nhưng mà có một điểm em quên nhắc tới, có thể anh sẽ giúp em giải quyết được vấn đề này"
Lăng Vi còn chưa kịp hỏi "vấn đề gì?" Húc Nghiêu đã đưa cô lên xe, cô mỉm cười thở dài: "Tôi chỉ muốn hỏi 1 câu quan trọng, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Một tay đặt ở tay lái,tay còn lại chỉ Lăng Vi thắt dây an toàn, khóe miệng Húc Nghiêu khẽ nhếch: "Mang em đến nơi ở mới"
Lăng Vi theo thói quen nghiêng đầu, hai mắt híp lại: "Anh có vẻ khá tự tiện, anh làm sao cho rằng tôi không có nơi khác để ở?". Đó là một vấn đề mang tính phòng bị, nhưng mà Lăng Vi đối với chuyện của mình rất rõ, bây giờ cô không có nơi nào để đi, ba năm không đến, nơi đây đã thay đổi hoàn toàn, đã mất đi khá nhiều liên lạc, huống chi cô cùng với gia đình họ Lăng có chuyện, chắc cũng không thể liên lạc với mấy người khác, để tránh những lời đồn đại không hay. Hồi trước cô cùng Diệp Trúc thuê một phòng, bây giờ cũng chỉ thuê phòng tiếp thôi. Tuy nhiên thuê phòng cũng không thể lâu dài, cô bây giờ không việc làm, đến Mỹ cũng không có nhiều tiền, cô không có gì ngoài cuốn sổ tiết kiệm của Lăng Tuấn Dật đưa.
Lo lắng nhiều nhất chính là tiền.
Giữa lúc cô suy nghĩ, Húc Nghiêu đã lến tiếng: "Biết em cũng có thể tự giải quyết chuyện này, nhưng đây chính là cơ hội anh có thể xu nịnh giúp em, anh muốn chắc ăn hơn một chút"
Nghe nói vậy, Lăng Vi cười thầm, Tấn Húc Nghiêu là một người biết cách nói chuyện. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng bắt đầu nói đùa: "Lời này là anh nói, giải thích cũng giải thích, anh có thể xu nịnh cái gì đây?"
Không nghĩ rằng Húc Nghiêu lại làm ra vẻ khó xử: "Anh có thể im lặng không? Em có biết chuyện này rất tổn hại đến mặt mũi của người đàn ông"
Lăng Vi nhịn không được mà cười to: "Anh diễn trò, xu nịnh cũng chính là anh nói, bây giờ lại nói anh xấu hổ, gì mà mặt mũi của người đàn ông, dọa người chắc"
Húc Nghiêu cũng cười một cái, sau đó nhắc đến một sự kiện nữa: "Nghe nói vài bạn học muốn tổ chức họp mặt, giống như chào đón em trở về"
Lăng Vi thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Thôi đi, tôi trở về cũng chẳng có gì quan trọng, lại nói bộ dạng chật vật trong lúc đó, bọn họ không phải là không thấy, bây giờ lai còn muốn tổ chức cùng nhau, có thể nói chuyện gì?"
Húc Nghiêu giảm bớt tốc độ, nhớ đến 1 vấn đề: "Ảnh chụp năm đó...."
Lời anh còn chưa nói xong, Lăng Vi đã ngắt: "Với anh không có liên quan, nếu ngày hôm ấy anh không có đi sai phòng, cũng sẽ có người khác, chắc là muốn tôi đến để chê cười đây "
" Em có hay không nghĩ, có khả năng không nhắm vào gia đình em, mà là em". Chữ cuối cùng có một ý gì đó sâu xa, khiến người khác phải suy tư
Lăng Vi phản xạ có điều kiện hỏi: "Sao anh lại nói như vậy?"
Húc Nghiêu ung dung cười: "Đừng căng thẳng, anh chỉ là nói cho em biết có thêm 1 khả năng khác, nhưng chuyện là như thế nào, còn phải để chính em làm rõ, dù sao so với bất cứ người nào em càng rõ ràng hơn". Anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Lại nói anh cũng xem như là người trong cuộc, anh hi vọng, có một ngày em trả lại sự trong sạch cho anh, nếu không anh bị gán vào một tội danh lợi dụng em rồi."
Lăng Vi liếc xéo anh một cái:" Yên tâm, năm đó tôi chưa nói ra người trong ảnh chụp chính là anh, bây giờ lại càng không có cơ hội nói. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, còn ai nhớ đến chuyện này, nếu nhớ được cho dù chuyện này có lặp lại, chúng ta có thể biện hộ lý do, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, lúc đó nam chưa vợ nữ chưa chồng, chỉ là đi thuê phòng cũng không có gì đi?"
Nói chuyện một lúc cuối cùng cũng đến, Húc Nghiêu cho xe dừng lại, cùng Lăng Vi xuống xe
Lăng Vi đứng ở một nơi nho nhỏ phía trước hỏi: "Đây là đâu?"
Húc Nghiêu cười sáng lạn hơn so với ngày thường: "Nhà anh"
Hai chữ này khiến Lăng Vi ngây ngốc, cô hỏi lại một câu: "Anh thật sự muốn tôi ở nhà của anh? Anh không sợ bạn gái anh ghen tỵ sao?"
Nghe được 3 chữ (bạn gái trong tiếng trung là 女朋友), Húc Nghiêu im lặng vài giây sau đó thoải mái cười ha hả: "Cô ấy á, em không cần để ý đến"
Lăng Vi quan sát anh một lúc, mang chút thương xót nói: "Còn tưởng rằng anh làm việc sáng suốt, chu đáo, không nghĩ tới anh lại không hiểu tâm tình của phụ nữ, nếu tôi là bạn gái anh,nhìn thấy bạn trai mình mang người con gái khác về nhà ở, tôi liền không thể không để ý mà trong lòng cũng chẳng thoải mái. Nếu vì nguyên nhân này sinh ra cãi nhau, như vậy không thể giải thích rõ ràng rồi...."
Cô còn chưa nói xong, Húc Nghiêu đã lôi cô mở cửa đi vào, chỉ nghe thấy anh nói:" Em suy nghĩ quá nhiều rồi"
Nhà ở không lớn, nhưng mà bên trong vẫn có vài căn phòng, Húc Nghiêu chỉ vào một phòng trống nói:" Em ở phòng này đi, anh đợi Tiểu Lam đến chuẩn bị cho em một ít đồ dùng, thu dọn một chút là xong. À đúng rồi, phòng anh ở đối diện, bên tay trái em là phòng Tiểu Lam. Tiếp đến là phòng bạn anh, anh ta chính là bác sĩ người mà em gặp ở phòng khám tư nhân đó, anh ta gọi là Ô Qua. Tối hôm nay là lúc mọi người đến đông đủ, anh sẽ giới thiệu mọi người cho em biết"
Lăng Vi nghe càng ngây ngốc:" Ý của anh là, trong nhà anh ngoài Tiểu Lam, còn có bạn anh?"
Húc Nghiêu cười gật đầu:" được rồi, em đừng nghĩ nhiều, an tâm ở lại đây đi, còn về việc làm anh sẽ để ý giúp em, có rảnh thì làm hồ sơ, anh giúp em mang đến nộp ở công ty xem sao"
Lăng Vi có thể nói gì, người này đều an bài giúp đỡ cô, nếu đây được anh gọi là "xu nịnh", chỉ sợ rằng mỗi người đều có ước mơ được xu nịnh như vậy
Vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người nghiêng ngả đi vào, sau đó bỗng nhiên ngã xuống đất