Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 13




Hữu Thần giật mình buông tay ra. Tên Trịnh Thiên Vương quay mặt xỏ tay vào túi quần rồi bỏ đi. Tôi gỡ tay, chạy theo trong tiếng ú ớ không hiểu gì của Hữu Thần.Tiếng giày của tôi lện mạnh xuống nền nhà kêu cồm cộp.

-Trịnh Thiên Vương!Anh chờ đã. Chuyện gì phải thế đâu! Tôi không cố ý phản lại lời hứa. Tại vừa nãy…

-Tôi đã chứng kiến hết rồi, cô không phải nói nữa.

-Chứng kiến hết ư? Thế sao vừa nãy anh không chạy ra cứu? Nhỡ Hữu Thần có xảy ra chuyện gì thì sao? Anh không lo cho thằng bạn của mình sao?

-Có! Nhưng tôi muốn xem cô phản ứng thế nào.

Tên mặt sắt này đang nghĩ cái quái gì vậy? Chỉ vì muốn xem tôi phản ứng thé nào mà hắn xem nhẹ mạng sống của tên bạn thân chí cốt của hắn sao? Cái tên không có tim này phải nện cho hắn một trận mới được. Nhưng câu nói của hắn làm gián đoạn hành động của tôi:

-Có phải cô đã rung động bởi Hưu Thần không?

-Anh điên hả? làm gì có chuyện đó.

-Hành động của cô lúc nãy đã nói lên tất cả rồi.

-Ai ở trong hoàn cảnh của tôi lúc đó rồi cũng làm thế hết. –Tôi thanh minh một cách đầy mát mẻ.

-Tình cảm là một thứ đầy phức tạp. Cô nên xem lại tình cảm của minh đi. Mà quay lại đi, cậu ấy đang chờ đó.

Hắn tiếp tục xỏ tay vào túi quần rồi bỏ đi. Hắn điên à? Sao lại nói như vậy? Chính hắn cũng đang phản đối cuyện này còn gì. Đúng là kì cục. Tôi hậm hực quay lại thì hữu Thần đang tiến lại gần, giọng thều thào yếu ớt:

-Có chuyện gì vậy?

-À không!

Tôi bỗng thấy nóng mặt khi nhìn hắn. CẢnh tượng lúc nãy hiện về. Ôi không! Mình đã kiss hắn ư? Còn gì gọi là trong trắng, tinh khiết nữa. Chúa ơi! Ngài đừng trừng phạt con nữa. Tôi nhìn hắn. Cái ngày định mệnh mà tôi gặp hắn, dường nhuwchinhs Chúa đã sắp đặt, để hắn đi vào cuộc đời tôi, nhẹ nhàng và dứt khoát. Hắn bỗng loạng choạng đưa tay lên đầu. Có lẽ chưa dút cơn chóng mặt. Tôi vội chạy đến đỡ.

-Này! Anh đừng cón ngỏm nữa đấy. Đừng làm tôi sợ.

-Anh không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi. Không ngờ nhox lại quan tâm anh như vậy.

-Đò đáng ghét! Ai them quan tâm tên ôn thần như anh.

Dìu hắn xuống sân,có một chiếc xe ô tô to đang đứng đó. Thấy hắn được tôi dìu, người tài xế nhảy boorra, giọng hốt hoảng:

-Cậu chủ! Cậu sao vậy? Cậu chưa uống thuốc đúng không?

Tôi ngạc nhiên quay ra:

-Thuốc gì?Anh bị bệnh hả?

-Không! Anh phải về đây! Anh sẽ liên lạc cho nhox sau.

Nói xong,anh ta lên xe, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Tôi tò mò, chắc anh ta bị bệnh gì đó. Đừng nói là lên cơn đau tim đó nha. Mà thôi. Sao mình lại quan tâm nhiều thế.

-Này.nghĩ gì vậy? –Hoàng Ân vỗ vào vai tôi làm tôi giật mình.

-Không có gì.

Tôi đáp gọn lỏn. Tiết học chiều cái quái gì nữa, tôi up luôn rồi về nhà. Tên Hoàng Ân cứ lẽo đẽo theo sau làm tôi bực mình, ngứa hết cả chân tay. Chả lẽ lại cho cậu ta một trận? Đã nói là bạn rồi, sao có thể động chân động tay được. Hoàng Ân chạy lên phía trước, sò ra một tờ giấy.

-Nè! Thiên Vương gửi cho cậu. Cậu ta nói phải đi có việc, không thể đưa tận tay cho cậu được. Hai người có bí mật gì hả? Tôi mở tờ giấy ra đọc “Tôi có việc, vắng mặt ở đây khoảng một tháng. Chăm sóc cho hai tên ngốc ấy giùm tôi! Còn chuyện lời hứa ấy, tôi đã hủy rồi, cô muốn chọn ai thì tùy, trừ tôi ra. Mà nhớ xem lại tình cảm của mình đấy. Bye…”

Tôi vo tờ giấy ném vào thùng rác bên đường. Đúng là dở hơi. Sao tôi luôn dính vào những chuyện không đâu vậy trời…!

***