Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 20




Lúc này từ phía bên trong nhà, ông Tám Tàng vận trên người bộ áo dài chỉnh tề cùng vài người ra đón tiếp. Có người qua đường nhìn thấy đám cưới này lạ quá nên nán lại xem, còn chỉ trỏ bàn tán. Thế nhưng gia đình ông Tám Tàng không để ý đến họ, mà đon đả mời đoàn rước dâu vào trong.

"Ơ, thầy pháp không đi cùng các anh à?"

Nhìn từ đầu đến cuối đoàn, ông phát hiện thầy pháp, cũng là người phu xe không có đi ở đây. Đáng lẽ trong dịp quan trọng thế này, thì anh ta phải có mặt để giúp nhà ông chứ? Sự thắc mắc khiến ông Tám Tàng không nhịn được mà hỏi đám người đó. Vậy mà đáp lại ông chỉ là một thiếu niên trạc hơn mười lăm tuổi, đeo trên mặt một cái mặt nạ hình rắn:

"Thầy ấy vẫn đang nhìn chúng ta, nên cứ an tâm mà cử hành đám cưới này."

"À vậy tui an tâm rồi. Mọi người mau vào trong đi, để bọn nó kêu con gái tui xuống."

Trong lúc hai người đang nói chuyện rôm rả lại chẳng để ý đến người đàn ông đeo mặt nạ hổ. Anh ta đang nhìn chằm chằm lên phòng Hương, mắt mở trừng trừng, tay thì run lẩy bẩy. Dường như anh ta đang nhìn thấy một thứ gì ở trên đó, một thứ rất đáng sợ

Sau khi dẫn đoàn rước dâu vào trong, ông Tám Tàng kêu bà Mão lên phòng kêu Hương xuống. Còn ông thì xuống đốc thúc đám đầy tớ ở dưới nấu cơm nhanh một chút để tiếp đãi người ta. Người thiếu niên đeo mặt nạ rắn đi xuống nhìn thấy vậy thì mới vịn vai ông lại, nhét vào tay ông một gói giấy nhỏ rồi nói:

"Thầy pháp dặn ông trước lúc đem cơm lên cho đoàn rước dâu thì trộn cái này vào. Chỉ có họ được ăn, còn gia đình ông không được động vào."

Nói rồi thì thiếu niên đó trở lại nhà trên. Sự tò mò trong lòng ông Tám Tàng khiến ông không nhịn được liền mở gói đó ra xem. Trong đó là một ít bột màu trắng, nhìn giống như cốt người vậy. Mới đầu ông định nếm thử, nhưng nghĩ đến lời dặn lúc nãy nên thôi.

Hương được bà Tám Tàng dẫn xuống, thế nhưng cô lại mấy lần chần chừ. Vậy nên mất một lúc lâu sau đó, họ mới có thể xuống đến nơi. Lúc này, Hương mới có thể nhìn rõ tất cả đoàn rước dâu.

Từ trên xuống dưới đoàn có hơn ba mươi người, thế nhưng lại chia ra làm hai phần rõ rệt. Phần đầu gồm mười hai người bao gồm cả chồng cô là đeo mặt nạ hình các con vật, còn lại thì chỉ đội trên đầu một cái nón rộng vành có khăn che mặt. Cả đoàn rước dâu không ai để lộ mặt, dường như sợ cái gì đó.

"Nhà trai, nhà gái đã đông đủ thì mình cử hành lễ ngay kẻo trễ giờ nghen."

Ông Tám Tàng thấy Hương xuống thì liền lớn tiếng nói. Thầy pháp trước lúc rời khỏi đã dặn hôn lễ phải cử hành trước khi ngày qua giữa trưa, mà bây giờ đã gần đến rồi nên ông có đôi chút sốt ruột. Thiếu niên đeo mặt nạ rắn nghe vậy thì đáp:

"Vậy thì ông mau đưa tiểu thơ đến gần đây."

Nghe thấy nó giục, ông Tám Tàng liền kêu Hương lại gần. Mới đầu cô còn chần chừ vì nhìn đám người đó thật đáng sợ. Dù cho họ đang đeo mặt nạ, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của họ đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến sóng lưng cô lạnh toát. Cuối cùng thì bà Mão cùng bà Tám Tàng phải kéo cô lại, thì cô mới có thể đứng gần người đàn ông đeo mặt nạ hổ kia.

Đầu Hương cúi gầm xuống, đôi mắt lấm lét nhìn anh ta. Sự căng thẳng khiến hai tay cô cứ cọ vào nhau, trán thì lấm tấm mồ hôi. Người đàn ông đeo mặt nạ hổ này cao hơn cô hẳn một cái đầu, bờ vai rộng vững chắc. Đứng ở gần anh ta, cô còn nghe được một mùi rất quen thuộc, dường như đã từng nghe được ở đâu đấy.

Mãi suy nghĩ về anh ta, Hương không để ý rằng phía trên bàn trước mặt hai người đã bày ra một cái bàn gỗ màu đỏ, trên đó đặt một chén nước và một cái lư hương. Ông Tám Tàng thắp lên sáu cây nhang, đưa cho vợ chồng Hương mỗi người ba cây, sau đó lấy một cây dao đặt lên bàn.

"Trên trời có Ngọc Hoàng, dưới đất có Diêm Vương, tứ phương có các vị thần trụ giữ. Hôm nay mời chứng giám cho mối lương duyên này, bảo vệ khỏi oán nghiệt tiền kiếp!"

Thiếu niên đeo mặt nạ rắn bước đến bên kia bàn đối diện họ, cầm lấy con dao kia, bắt đầu lầm bầm khấn vái gì đó. Hương làm theo người chồng của cô, đưa nhang lên khấn vái. Tất cả những người đeo mặt nạ còn lại cũng bước lại đứng phía sau thiếu niên kia. Đến lúc này Hương mới để ý rằng họ, bao gồm cả chồng cô đeo những mặt nạ tượng trưng cho mười hai con giáp.

"Tùng! Tùng! Tùng!" - Trong đoàn rước dâu có một người đi theo, đeo trên người một cái trống. Đợi khi thiếu niên kia vừa dứt một câu cầu khấn, người đó lại gõ ba nhịp trống. Không gian của đám cưới trùng xuống, có đôi phần lạnh lẽo.

Sau khi khấn xong tất cả, thiếu niên đeo mặt nạ rắn liền cầm con dao cắt ngón tay nhỏ máu vào chén nước. Những người ở phía sau cũng theo đó mà làm theo. Sau đó theo hiệu lệnh của thiếu niên kia mà lui về, để cho vợ chồng Hương cắm nhang vào lư hương. Kì lạ là khi vừa cắm vào thì cả sáu cây nhang liền cháy phừng phực thành ngọn lửa lớn. Hương lúc này không để ý nên bị giật mình suýt ngã, may sao có người đàn ông, cũng là chồng cô thuận tay đỡ lấy cả cơ thể bé nhỏ của cô.

Bên ngoài, một đợt mây đen lại kéo đến, mang theo cả những cơn gió lớn và tiếng sấm chớp rền vang. Người chồng cô ngước mắt nhìn ra ngoài, lẩm bẩm một câu:

"Hắn ta lại đến rồi..."

Đôi mắt Hương mở to nhìn anh ta, cả khuôn mặt cô sững sờ vì kinh ngạc. Giọng nói này với cô sao lại quen thuộc như vậy, giống như từng nghe thấy ở đâu đó. Thế nhưng cô chưa nhớ ra đó là ai, thì đột nhiên từ phía ngoài cửa chính nhà cô vang lên âm thanh chát chúa:"ẦM!!!!"

Tất cả những người trong nhà cũng bị giật mình, có vài người sợ mà hét lên. Hương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy con quỷ đó. Dù đang là ban ngày, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn bị một đám khói đen che khuất, chỉ để hiện ra hai con mắt đỏ như máu. Không biết đã bao nhiêu lần cô nhìn thấy hắn trong hình dạng này, nhưng chưa lúc nào cô thấy hắn giận dữ đến như vậy.

"Trả cô ấy lại đây! Cô ấy là vợ của tao!"

Giọng nói của con quỷ ấy lại gầm gừ vọng về từ cõi âm ti lạnh lẽo. Ngay lúc này cả căn nhà của gia đình ông Tám Tàng bị bao trùm bằng thứ âm khí nặng nề. Người chồng của cô đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào con quỷ trong khi tay vẫn ôm chặt cô mà nói:

"Mày theo cô ấy từ kiếp này đến kiếp khác, hại cô ấy khổ như vậy chưa đủ hay sao?"

"Nếu không phải tại mày ngăn cách tao và cô ấy thì đã không có chuyện gì rồi!"

Con quỷ vừa dứt lời, một đợt sấm chớp vang lên khiến mọi người giật mình. Cảm thấy còn chưa đủ, những cơn gió thổi mạnh vào nhà. Mọi vật dụng trong nhà rung lên dữ dội, ngay cả những người bên trong cũng suýt bị thổi bay đi mất. Hương sợ đến tay chân bủn rủn, chỉ biết dựa vào người chồng. Trong lúc mọi thứ hỗn loạn, thiếu niên đeo mặt nạ rắn liền đưa chén nước kia cho hai người rồi nói:

"Giờ lành sắp qua rồi, hai người mau uống đi!"

Không một chút chần chừ, chồng của Hương liền nâng chén nước uống đi phân nửa rồi đưa cho cô. Trong một thoáng chần chừ, cô không dám cầm lấy nó. Đôi mắt cô nhìn con quỷ đang điên loạn kia, cảm giác hắn ta dường như đang rất sợ cô uống thứ nước này. Chồng Hương ở bên cạnh thấy vậy liền thúc giục:

"Mau uống đi, cô không muốn thoát khỏi con quỷ đó để gia đình bớt khổ sao?"

Lời nói của anh ta như một cú hích mạnh vào sự lưỡng lự của Hương. Vì vậy nên cô không còn nghĩ ngợi gì nữa, lập tức cầm chén nước kia uống cạn. Mùi tanh của máu xộc lên nồng nặc, khiến cô không nhịn được liền muốn nôn ra. Nhưng rồi cô ráng kiềm lại mà nuốt tất cả vào.

Đã hơn ba mươi năm, Hương phải sống trong sự xa lánh và sợ hãi của người khác. Họ xỉ vả, xem cô như một con quỷ sống không hơn không kém. Ngay cả ông bà Tám Tàng là ba má cô cũng không hơn. Đi đến đâu thì họ cũng bị người ta bàn tán vì có một cô con gái như cô. Những người họ hàng nói ra nói vào, sau đó còn vu vạ cho má cô là hại nhà họ. Năm tháng sống trong đau đớn và tủi nhục đó, Hương không muốn lặp lại nữa.

"Aaaaa!!!!"

Một tiếng thét ầm lên, rung chuyển cả đất trời. Con quỷ nổi cơn thịnh nộ, liền đem cây cối xung quanh đẩy cho đổ rạp xuống. Những người đang đi ngoài đường gần đó cũng bị vạ lây. Có người thì bị cây quật trúng, có người thì bị gió thổi bay đi. Hắn ta nhào đến bên cửa chính, thế nhưng không thể bước vào được vì họ đã dự trù trước tình huống này mà dán bùa hai bên cửa. Chỉ cần hắn ta vừa đến gần, lập tức bị một ánh sáng kì dị đẩy ra. Cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm nhưng không thể làm được gì, con quỷ liền giơ những cái móng tay lên dọa dẫm:

"Mau giao Chiêm Châu ra đây! Ngươi không xứng đụng vào cô ấy! Trả Chiêm Châu cho ta!!!"

Nào ngờ chồng của Hương buồn cô ra rồi bước đến đứng trước con quỷ đó không chút sợ hãi. Anh ta mặt đối mặt với hắn, bình thản đáp lời:

"U Két, duyên nợ của mày và vợ tao đã hết từ mấy trăm năm trước rồi. Đừng bám lấy cô ấy nữa!"

Đáp lại lời nói của anh ta, con quỷ cười phá lên. Điệu cười của hắn khanh khách, lại nhuốm mấy phần lạnh lẽo. Hắn giương đôi mắt đỏ như máu nhìn anh ta, rồi lại mỉa mai nói:

"Không phải chính mày hại tao với cổ chia ly sao Khan Kum? Bao nhiêu kiếp rồi mày cũng như tao bám theo cổ mà thôi. Tao hại cổ một thì mày hại cổ mười! Nếu không phải do mày thì mọi chuyện đã không như hôm nay!"

"Tao chưa lúc nào hại cổ cả!"

"Mày chắc chứ?"

Câu hỏi của con quỷ khiến chồng Hương bị khựng lại, cả người run lên bần bật. Anh ta trừng mắt từ sau phía mặt nạ nhìn hắn, chỉ hận không thể khiến hắn câm miệng lại. Con quỷ dường như biết đã túm lấy được nhược điểm của anh ta, liền buông lời mỉa mai:

"Khan Kum ơi Khan Kum, sao mày không trả lời tao? Hay để tao trả lời thay mày?"