Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 18




Khi con quỷ đó vừa dứt lời, xung quanh Hương bị bao quanh bởi những luồng âm khí lạnh lẽo. Tiếng sư thầy tụng niệm cũng vì vậy mà ngày một lớn, nhưng lại như từ nơi xa xăm vọng về nơi này. Trên trán Hương đổ một tầng mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn xuống những người bên dưới. Bây giờ họ chỉ là những cái xác vô hồn, đôi mắt bị khoét rỗng sâu hun hút nhìn chằm chằm cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Có sợi chỉ màu đỏ, buộc quanh cổ tay nhau..."

Câu hát quen thuộc lại vang lên, như đánh mạnh vào đầu óc của Hương. Nhìn qua bên con quỷ kia, cô phát hiện cánh tay của mình đã bị buộc chặt với tay của hắn. Sư thầy vừa lẩm nhẩm câu đó, vừa quấn sợi chỉ đó thành nhiều vòng trên tay hai người.

Hương tìm cách gỡ ra, nhưng đổi lại là cảm giác đau thấu xương khi bị siết chặt hơn. Từ nơi khóe mắt cô bắt đầu rơi dài những giọt nước mắt nóng hổi vừa vì đau vì sợ. Con quỷ kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ẩn sâu đôi mắt của hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn và lạnh lẽo thấu xương.

Sư thầy càng quấn thì hai cánh tay của họ càng dính chặt vào nhau. Hương run rẩy nhìn sợi chỉ đỏ đó càng lúc càng siết chặt tay khiến cô cảm tưởng tay của bản thân sắp bị kéo đến đứt lìa. Con quỷ kia thì thèm thuồng nhìn cô, miệng không riết lên.

"Sắp được rồi! Sắp được rồi!"

Nghe mấy từ đó phát ra từ miệng hắn, Hương dấy lên sự nghi ngờ trong lòng. Sự sợ hãi bị cô dằn xuống, cố tìm cách thoát ra khỏi sự ràng buộc của sợi chỉ kia. Bởi vì con quỷ kia đang nhìn chằm chằm vào tay hai người nên hắn không biết được rằng cô đang làm gì cả.

Đôi mắt còn ngấn nước của Hương dáo dác nhìn quanh, cố tìm một lối thoát. Vô tình lại hữu ý, cô lại nhìn thấy một cây kéo đặt ở phía trên bục nhà sư ngồi. Không một chút chần chừ, cô túm lấy nó rồi cắt đứt sợu chỉ màu đỏ đang quấn chặt.

"Không!"

Con quỷ kia lúc này không thể kiềm chế nổi, hét lên một tiếng kinh thiên động địa. Nhìn thấy những mảnh vụn ngắn của sợi chỉ kia rơi xuống đất, trái tim hắn như vỡ vụn ra hàng vạn mảnh. Công sức bao lâu nay của hắn, còn vài khắc nữa là xong kia mà.

Cơn giận dữ xâm chiếm hoàn toàn lấy con quỷ kia, khiến mắt hắn đỏ rực như máu, gầm rú đầy kinh hãi. Sự vui mừng của Hương còn chưa kịp đủ, thì đã bị hắn dọa đến tái xanh mặt mũi. Cô run rẩy chống tay, muốn tìm đường chạy thoát khỏi nơi này. Nhưng thật xui xẻo, cô còn chưa kịp nhấc chân đã bị hắn nhìn thấy.

Đôi tay đầy móng vuốt của con quỷ túm lấy cổ Hương, sau đó nhấc bổng cô lên không trung. Cảm giác chơi vơi đột ngột khiến cô càng vùng vẫy, cũng vì vậy mà con quỷ kia càng siết chặt hơn nữa. Cô giãy giụa, cô đạp, cô cắn, cô van xin, cô chửi rủa,...nhưng đáp lại là không khí trong cổ cô ngày một cạn đi. Thế nhưng khi cô đã gần như buông xuôi hoàn toàn, cô lại nghe thấy giọng nói của con quỷ vang vọng bên tai. Phảng phốt trong từng câu chữ đó là sự nhớ thương da diết và nghẹn ngào khôn nguôi:

"Chiêm Châu, em không nhớ ta sao? Ta là chồng em mà... Tại sao em lại không nhớ ta kia chứ..."

Và cả những giọt nước mắt đỏ như máu chảy dài nơi khuôn mặt con quỷ kia, đau thương đến xót lòng. Đó chính là những điều mà Hương còn đọng lại nơi trí nhớ, trước khi tất cả xung quanh cô chỉ còn một màu đen tăm tối. Sau đó thì có một tiếng sáo vang vọng bên tai, như thôi thúc cô tỉnh giấc...

Một ngày một đêm là khoảng thời gian ông bà Tám Tàng thức để canh cho Hương. Nhìn cô mê man trên giường, lòng cha mẹ như ông bà lại thêm mấy phần đau đớn khôn xiết. Còn người phu xe kì lạ kia thì chỉ đứng nơi đầu giường cô, thổi lên những khúc ca kì quái không theo bất cứ nhịp nào. Thi thoảng, bà Tám Tàng sẽ vì lo quá mà chạy đến hỏi anh ta rằng:

"Thưa thầy, con của con chẳng hay khi nào mới tỉnh lại?"

Thế nhưng đáp lại bà, anh ta chỉ im lặng mà chăm chú thổi sáo. Hương bất tỉnh bao lâu thì anh ta thổi bấy lâu, giống như đang chờ cô dậy. Ngay cả ông bà Tám Tàng cũng không dám rời đi, vì sợ cô gặp điều bất trắc.

Lúc Hương tỉnh lại lần nữa là trời đã về lúc xế chiều. Đầu cô nặng trĩu và đau như búa bổ, rất khó khăn để mở mắt. Dù đang lờ mờ nhưng cô nhìn rõ bản thân đang nằm trên giường ngủ, xung quanh là ba má và người hầu nhà cô. Lúc này trong lòng Hương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Hương, con có cần gì không Hương? Để má đi lấy cho con."

Bà Tám Tàng vừa thấy cô cựa quậy tỉnh dậy, liền nhào đến hỏi liên tục. Cổ họng Hương như bị lửa thiêu đốt, đau rát vô cùng. Cô nhìn bà, nhưng miệng chỉ có thể mấp mày chứ không thể phát ra bất cứ thứ gì.

"Hương, con nói gì đi Hương, con đừng làm má sợ mà con!"

Những giọt nước mắt bắt đầu đầm đìa trên khuôn mặt nhăn nheo của bà Tám Tàng, đôi tay bà thì cứ lay cơ thể của cô. Người phu xe thấy thế thì rút trong tay một nhành dâu khô, đặt lên cổ Hương sau đó bắt đầu đốt.

Ngọn lửa đó bừng lên, khiến ngay cả Hương và cả những người xung quanh sợ hãi mà lui về sau. Chỉ có một điều kì lạ cô không hề cảm thấy bỏng rát, mà ngược lại cổ họng cô ngày một dịu lại. Một lúc lâu sau đó, khi ngọn lửa đã tắt hẳn thì cũng là lúc một cơn buồn ói dâng lên tới họng Hương và phọt ra ngoài:

"Ọe!"

Tất cả mọi người nhìn thấy như vậy, trên mặt cắt không còn một giọt máu. Người phu xe nhìn xuống đống ói của Hương, nhếch mép nói:

"Quả nhiên con quỷ đó giở trò!"

Hương sau khi xong thì mới có thể nói được, đồng thời mới nhìn rõ được thứ cô vừa ói ra. Một đống máu đen, có cả bùn đất và lẫn những mảnh chỉ vụn vặt. Đáng sợ là dù cô ói ra nhưng thứ này vẫn đang bốc khói, bốc mùi hôi tanh kinh khủng.

Người phu xe không nói không rằng, cầm lấy một quả trứng gà luộc rồi thả vào giữa đống ói đó. Thật kì quái, quả trứng giống như có phép lạ, đem mọi thứ hút sâu vào trong, trả lại vẻ sạch sẽ cho sàn nhà. Hương nhìn chằm chằm vào người phu xe, rồi lại nhìn cây sáo trên tay anh ta. Hóa ra tiếng sáo dẫn đường cô trở về là của anh ta. Nghĩ rằng bản thân nên cảm ơn anh ta, cô khẽ chống người ngồi dậy nhưng lập tức cả người ngã khụy xuống giường.

"Đừng cử động, người cô bây giờ rất yếu."

Là người phu xe đang nói với Hương, giống như đang ra lệnh. Bà Tám Tàng thì vì quá lo cho cô nên chạy đến đỡ cô nằm xuống giường. Mái tóc bà sau vài ngày đã bạc thêm vài phần, ngay cả nếp nhăn cũng nhiều hơn. Bà vừa đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi vừa nói:

"Con mau nghỉ đi, má kêu tụi nó nấu cháo đem lên cho con ăn lấy sức."

Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Hương day dứt khôn nguôi. Ba má cô vì mạng sống của cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, bản thân họ cũng tiều tụy đi bao nhiêu. Hiện giờ cô chỉ mong tai ương sẽ không giáng xuống đầu cô và gia đình nữa để họ có thể an ổn mà sống. Nhưng trời không thuận lòng người, Hương vừa mới ước thầm trong lòng thì người phu xe kia đã cầm quả trứng gà nghía qua nghía lại rồi nói:

"Con quỷ này dùng tới cách thức này, e rằng cô nhà khó mà sống qua được ngày rằm tháng này!"

"Thầy, thầy nói cái gì vậy? Ngày rằm tháng này thì chẳng phải là hơn mười ngày nữa hay sao?"

Ông Tám Tàng nghe anh ta nói vậy liền lật đật hỏi. Trong lòng ông bây giờ như có lửa đốt, cứ lo lắng không thôi cho Hương. Tất cả những người ở trong căn phòng cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột lo lắng, nhất là bà Tám Tàng. Đáp lại họ, người phu xe thở dài một hơi rồi khẽ gật đầu:

"Đúng vậy, còn chưa tới mười ngày. Trừ phi...."

"Trừ phi cái gì? Anh nói đi, chỉ cần có thể giúp con bé được sống thì làm gì tui cũng làm!"

Vì quá lo cho Hương nên khi nghe có cách cứu cô, ông Tám Tàng liền không suy nghĩ liền vồ vập hỏi. Ngay cả vợ ông cũng không nhịn được nữa mà chêm thêm:

"Đúng đó, thầy cứ nói đi thầy. Vợ chồng tui dù làm gì thì cũng phải cứu cái Hương."

Thấy bộ dạng quả quyết của vợ chồng ông Tám Tàng, người phu xe mới đứng dậy cởi bỏ chiếc nón che mặt. Lúc này, hai mắt Hương tròn xoe nhìn anh ta. Gương mặt này....chính là người thầy pháp hôm dân làng đòi dìm chết cô sao? Hóa ra là anh ta. Nhưng điều đó càng không làm Hương kinh ngạc hơn điều mà anh ta nói với ba má cô:

"Đó là kiếm một người đàn ông sinh vào ngày dần, tháng dần và năm dần để cưới cô ấy. Chỉ có vậy mà có nguy cơ chiến thắng được con quỷ kia mà thôi."