Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 12




Những tiếng hò reo cổ vũ gϊếŧ Hương ngày một lớn, chúng cứ vang lên bên tai cô. Dùng hai tay bịt chặt tai lại, cô không muốn nghe thấy những lời đáng sợ đó nữa. Quỷ đáng sợ hay lòng dạ con người đáng sợ hơn đây? Những con người trong làng, họ muốn đẩy cô vào chỗ chết. Cô cũng là con người mà, cô cũng muốn sống kia mà.

Nhưng đám người đó còn không bằng cả cầm thú. Họ không màng đến những giọt nước mắt tủi hờn của Hương nữa, cũng đem những lời cầu xin của cô bỏ ngoài tai. Gã thầy pháp cũng chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn họ bắ đầu điên tiết lên mà hò nhau đẩy cái củi gỗ của cô xuống sông.

"Không mà, tui van các người tha cho tui.Thật sự tui không biết gì cả mà..."

Đó là lời cuối cùng của Hương khi chiếc củi gỗ rơi tõm xuống dòng nước đang chảy siết của con sông Huyết. Màu nước sông nhuốm một màu đỏ như máu lại càng đỏ hơn, cũng chảy ngày một siết hơn. Củi gỗ vốn nặng, cứ tưởng sẽ bị dòng nước nuốt xuống đáy sông. Nào ngờ đâu giống như có phép lạ, nó lại nổi lềnh bềnh trên dòng nước dữ, rồi theo dòng nước trôi về phía hạ lưu con sông.

Đám người kia thấy hiện tượng lạ, liền lo sợ mà quay sang hỏi gã thầy pháp. Đáp lại họ, gã nở mộ nụ cười đầy ẩn ý rồi thắp lên ba cây nhang lầm rầm khấn vái gì đó. Có người đứng gần nhất với gã nghe lóm được một câu như thế này:

"Sư phụ...con đã làm xong nhiệm vụ mà người giao, cũng đã trả hết cái mà người nợ cô ấy. Còn lại thì phải xem phước số của cô ấy rồi."

Trong cái lúc cả đám người kia đang lo lắng khôn nguôi, thì cái củi gỗ đã trôi đi rất xa rồi. Hương ở trong củi, cố gắng ngoi lên phần nổi để thở. Nhưng nước giống như đang muốn dìm chết cô, cứ năm lần bảy lượt muốn nhấn chìm cô xuống. Miệng Hương ngậm chặt để lá bùa trong miệng không rơi ra, cô biết muốn sống là phải giữ chặt lấy thứ này. Vài lần cô bị nước nhấn chìm xuống, tận mắt cô nhìn thấy lũ ma da đang cố gắng bơi theo cô hòng bắt cô chết để thế mạng.

"Ma da ma da, rong rêu đầy mình

Ma da ma da, chết đuối dưới sông

Ma da ma da, lấy mạng đầu thai."

Những câu hát của lũ trẻ chăn trâu cứ vang lên bên tai Hương, như khúc hát đòi mạng đầy ai oán. Có vài con ma da bám được lên thành củi, ra sức kéo nó xuống đáy sông. Có vài lần, chiếc củi gỗ nhốt Hương chìm nghỉm xuống, khiến nước từ bên ngoài tràn vào ngập kín.

"Nhanh lên, dìm nó xuống...."

"Không được...lá bùa trong miệng cô ta..."

"Chui vào, lấy nó ra mau..."

Những giọng nói ấy cứ vang vọng xung quanh Hương. Nước từ khắp nơi tràn vào tai cô, mũi cô, càng như bóp nghẹt không cho cô thở được. Một con ma da chui vào trong củi gỗ, dùng tay bóp miệng cô thật chặt. Nhưng Hương phản kháng dữ dội, tìm cách gỡ nó ra. Dường như biết làm vậy không được ích lợi gì, con ma da bắt đầu dời tay xuống cổ cô siết mạnh. Không khí duy nhất còn sót lại trong cổ Hương lập tức bị rút cạn, đôi mắt cô trợn trừng nhìn nó.

"Mau nhả ra...ngài ấy đang đợi cô...nhả ra..."

Âm thanh đó vang lên trong đầu Hương, giống như thôi thúc cô mau mở miệng ra. Lá bùa, thứ chúng muốn lấy là lá bùa... nhưng nh vậy khác nào lấy mạng cô. Đúng rồi, thứ chúng muốn chính là mạng sống của cô. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hương cố gắng niệm phật trong lòng. Cứ như vậy một lúc lâu, con ma da kia có lẽ biết không làm gì được cô nên buông ra.

Chiếc củi gỗ loay hoay một hồi cũng thoát khỏi thế vây hãm của bọn ma da, trồi lên trên mặt nước. Lúc này, Hương mới có thể thở phào đầy nhẹ nhõm vì biết mình đã thoát chết trong gang tấc. Suốt đoạn đường còn lại, chiếc củi gỗ trôi trong yên bình mặc dù bọn ma da vẫn cố gắng bám sát lấy tìm cơ hội hạ thủ.

Nơi hạ lưu của con sông Hổ, bà Tám Tàng và những người đầy tớ trong nhà đã chờ sẵn. Nhìn thấy chiếc củi gỗ đang trôi lửng lơ lại từ phía xa, tất cả mọi người đều nhất tâm niệm Phật. Chẳng biết có phải có phép lạ thật không, dòng nước con sông Hổ cũng không còn chảy siết nữa. Khi chiếc củi gỗ đã đến gần nơi họ đứng, bà Tám Tàng theo lời dặn của chồng đem chén nước bà lão đưa cho đổ xuống sông. Và ngay lập tức, chiếc củi đã lặng lẽ tấp lên mé bờ sông ngay tại nơi họ đang chờ.

Đám đầy tớ nghe lệnh của bà Tám Tàng, dùng đồ đập bể củi gỗ đưa Hương ra ngoài. Cả người cô ướt sũng toàn nước là nước, vì mệt quá mà ngất đi không biết gì. Lúc này bà mới dùng tay tách miệng cô lấy ra lá bùa. Kì lạ thay, nó lại dính thứ gì đó vừa đen vừa dính lại phát ra thứ mùi cực kì tanh tưởi. Ngay khi vừa lấy ra, Hương cũng bừng tỉnh, trực tiếp nôn ra chất dịch màu đen đó.

"Hương, con không sao chứ? Đừng làm má sợ..."

Gương mặt bà Tám Tàng tràn đầy sự lo sợ, gặng hỏi mãi vì lo rằng Hương xảy ra chuyện lần nữa. Đứa con gái bà rứt ruột sanh ra, thương yêu hơn cả mạng sống lại không dưới mười lần suýt chết. Thử hỏi người làm mẹ như bà làm sao mà không đau đớn, không lo cho cô được. Biết được mình tai qua nạn khỏi, trong lòng Hương vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui vì bản thân còn chưa chết được, còn lo là vì không biết tai họa nào sẽ giáng xuống đầu mình nữa.

"Con không sao đâu má..."

"Không sao là tốt rồi..."

Hai má con mừng mừng tủi tủi, ôm chầm lấy nhau. Nhưng rồi niềm vui còn chẳng tày gang, thì họ đã phải sống tiếp trong nỗi lo sợ không ngớt. Ông Tám Tàng đã thuê một chiếc xe ngựa đưa hai má con cô lên trên tỉnh. Ở trên đó ông đã thuê một căn nhà vừa đủ để sống, chủ yếu là vì lo sợ rằng dân làng nếu biết Hương vẫn còn sống sẽ lại lần nữa tìm cách gϊếŧ cô. Cẩn thận hơn, ông còn tổ chức một lễ đàn cầu siêu giả cho Hương để dân làng tin rằng cô đã không còn trên đời nữa. Nhà cửa, đất đai và cả của cải ở dưới này, ông sẽ tìm cách bán sạch để lên với má con cô.

Nghe bà Tám Tàng giãi bày mọi chuyện, trong lòng Hương có chút buồn bã. Vì cô mà bây giờ cả gia đình lại phải chịu cái cảnh rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, rời xa nơi có tổ tiên họ ngự lại. Và rồi sau này, dù cho họ muốn về nơi đây để thăm lại quê nhà ắt cũng là điều không thể. Cô muốn nói với bà Tám Tàng rằng hay thôi để cô tự vẫn đi cho xong, chứ sống mà cứ trốn chui trốn nhủi như vậy thì nhục lắm. Vậy mà khi nhìn vào đôi mắt đã sưng lên vì bao đêm khóc trong lo lắng cho cô của bà thì cô lại nuốt những lời nói ấy vào trong.

Một lúc sau thì xe ngựa cũng đến. Trên xe là một người đàn ông mặc bộ bà ba, đội một chiếc nón lá, đầu luôn cúi thấp không nhìn rõ mặt. Mấy người đầy tớ đỡ Hương và bà Tám Tàng lên ngồi trước, sau đó thì phân phó vài ba người đi theo hầu hạ. Trước lúc xe ngựa cất vó rời đi, bà có rút trong túi áo ra một bọc tiền rồi chia đều cho họ. Có nhiều người thấy nhiều quá thì toan trả lại, nhưng bà đã cười rồi nói với họ:

"Mấy người theo nhà tui lâu cũng có mà mới cũng có. Chúng ta đã làm chủ tớ, âu là cái duyên cái nợ từ kiếp trước. Nay nhà tui sa cơ, chỉ có ít đồng lẻ cho mọi người. Nhỡ đâu dân làng họ làm khó làm dễ thì các người có vốn đi chỗ khác mà làm ăn."

Có vài người đầy tớ nghe bà nói xong thì hai mắt rưng rưng chực khóc. Họ cả đời đi làm kẻ ở hầu hạ người khác, ai cũng khinh khi coi họ như đống rơm rác. Chỉ có nhà ông Tám Tàng, từ ông bà chủ đến tiểu thơ đều coi họ như người một nhà mà yêu thương. Đến giờ khi nhà ông bà gặp nạn cũng lo lắng nghĩ cho phần đời sau của họ. Đó là cái tình, cái nghĩa, còn là cái ơn cái nghĩa mà họ khôg bao giờ đền đáp nổi.

Người đánh xe ho một tiếng, báo hiệu đã đến giờ rời khỏi. Một chốc nữa thôi, đám hương chức sẽ sai người chạy dọc bờ sông để xem thử là Hương có thật sự là đã bị dòng sông Hổ nhấn chìm không. Nếu họ còn chần chừ chậm trễ, e rằng sẽ bị phát hiện tất cả. Lúc đó không chỉ có Hương, mà mọi người đều có thể bị đẩy vào chỗ chết.

Dặn dò thêm vài câu cuối cùng, bà Tám Tàng ra hiệu cho người đánh xe mau đi, còn bản thân thì ngồi vào gần cạnh con gái mình. Phía sau xe ngựa là một tấm màn che, cốt để ngăn không cho những người đi ngang nhìn thấy bên trong có gì. Người đánh xe vung roi, hai con ngựa hí lên một tiếng rồi cất vó chạy thật nhanh, bỏ lại phía sau là khói bụi mịt mù.

Bóng đêm đã dần buông xuống, mang theo cái lạnh lẽo đầy chết chóc. Đám đầy tớ vì lo sợ người của bọn hương chức đến thấy củi gỗ vẫn còn trên bờ nên hò nhau đẩy xuống nước. Mười người cứ như vậy mà đẩy được cái thứ kia xuống dưới nước. Và kì lạ thay, lúc này chiếc củi gỗ lại chìm nghỉm xuống đáy sông, chứ không còn nổi lên nữa. Làm xong thì đám đầy tớ xóa hết dấu vết trên bờ, rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng họ không ngờ được, có một cái bóng tối đen núp trong bụi cây nãy giờ đang nở một nụ cười quỷ dị nhìn họ, sau đó lại biến mất trong không gian mịt mù...