Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm

Chương 40: Khoe ân ái




Lỗ tai Khương Dao ngứa, càng muốn đẩy anh ra, cười xấu hổ nói: "Cố Tổng, anh có thể đứng đắn một chút hay không."

Cô còn cố ý gọi anh là "Cố Tổng", nhưng mà anh lại hoàn toàn không có một chút bộ dáng uy nghiêm của tổng tài gì cả, anh nói: "Xin lỗi, đối với Dao Dao thì anh hoàn toàn không đứng đắn được."

Tay Cố Mục Niên ôm lấy mặt của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Môi cô ngọt ngào mềm mềm, phảng phất như hòa tan mật đường vậy, làm cho anh không muốn dừng lại.

Tay Khương Dao chọc vào lồng ngực của anh, dựa lưng vào bàn làm việc, bị anh ôm thật chặc vào trong ngực.

Khương Dao bị anh hôn đến toàn thân tê dại, bây giờ cả người cô giống như lâng lâng, cô cũng cảm giác được Cố Mục Niên đổi tư thế, cánh tay đi vòng qua dưới chân cô.

"Cố Mục Niên, anh làm gì thế..."

Cô còn chưa nói hết, Cố Mục Niên liền ôm lấy cô, đi phòng nghỉ. Bước vào phong, anh thuận tay đóng cửa lại, sau đó đem cô đặt xuống giường.

Lúc này, trong đầu cô như rối bời, còn chưa phản ứng kịp, vẻ mặt ngượng ngùng đẩy anh ra: Anh...anh...anh muốn làm gì a..." Tốc độ như vậy có phải quá nhanh hay không a, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà!

Hay tay của Cố Mục Niên chống bên người cô, xem cô bây giờ giống như một tiểu bạch thỏ đang sợ hãi vậy, trong biểu tình mang theo sự thẹn thùng của nữ nhân, trong mắt chứa đầy sự ngây ngô.

Anh cười, hôn xuống khuôn mặt trắng mịn của cô, làm cho cô càng thêm bối rối.

Tay anh chụp tới, ôm cô vào trong lòng mình, giọng điệu khàn khàn lại mỉm cười: "Sợ em ở bên ngoài ngồi không thoải mái, liền đem em ôm vào đây, vậy em nói xem anh có thể làm gì?"

Hóa ra là ý tứ này a...

"Vẫn là nói, em cảm thấy anh muốn làm cái gì?" Anh còn nói.

Khương Dao rất thích giọng nói của Cố Mục Niên, thấp thấp trầm trầm, mang theo từ tính. Lỗ tai của cô thì cực kì mẫn cảm, đặc biệt là lúc anh tới gần cô, nói chuyện ở bên tai cô, vẫn là nói... Khi yêu rồi thì....cô căn bản không có biện pháp chống đỡ, bị anh ăn sạch sành sanh.

"Cố Mục Niên, anh đừng quá phận." Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái.

Anh nở nụ cười, vẻ mặt vô tội lại, "Anh như thế nào lại quá phận?"

"Anh... Anh... Dù sao thì về sau lúc ở công ty, anh với em cũng nên giữ một khoảng cách, không thể phát sinh tiếp xúc thân thể, em sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh."

Anh cười cười nhìn cô, "Em suy nghĩ thật chu đáo." Nói xong, anh lại cúi đầu hôn cô, lúc vừa mới bắt đầu cô còn "Phản kháng", cuối cùng cũng bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng.

Anh cũng sợ lại hôn lâu thì khả năng tự chủ của anh căn bản sẽ nhịn không được, khó khăn lắm ngừng dừng lại, đem đầu chôn ở xương quay xanh của cô mà thở hổn hển.

"Yên tâm, em không hiện ra trong tầm nhìn của anh thì sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh." Lúc không thấy cô thì anh còn chăm chỉ làm việc, nhưng mà lúc ở cùng cô rồi thì anh liền không tránh được việc muốn cùng cô thân mật.

Ai bảo cô là người mà anh nhớ thương nhiều năm như vậy chứ.

Khương Dao cũng bó tay với anh, hai người hồ nháo đủ rồi thì cô liền hỏi anh đã ăn cơm chưa.

"Anh còn chưa ăn cơm?! Nhanh lên đi ra ăn cơm." Cô đứng lên kéo anh đi ra ngoài, anh cũng không phản kháng.

Khương Dao ngồi trên sô pha, đem hộp thức ăn nhanh mở ra, Cố Mục Niên ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy chiếc đũa.

"Cố Mục Niên, về sau phải ăn cơm đúng giờ, bây giờ đã trễ thế này, đây xem là anh đang ăn khuya."

Anh nhếch môi cười, "Như thế nào, bây giờ làm bạn gái của anh rồi thì em vẫn giống như trước đây, sẽ giám sát anh vậy sao?" Lúc trước cô giám sát anh không đi quán net, không hút thuốc lá, đọc sách, nhưng lúc trước cô làm những chuyện giám sát này thì Cố Mục Niên phiền chết.

Cô ngửa đầu, "Như thế nào, anh không để em quản cũng được, em liền không quan tâm nữa."

"Để cho em giám sát, em nhất định phải giám sát." Anh cầm tay cô

Khương Dao mím môi, nở nụ cười: "Được rồi, ăn cơm đi. Em ở trong này cùng anh."

Cơm nước xong, Cố Mục Niên đem văn kiện còn lại xử lý nốt, sau đó anh theo Khương Dao cùng nhau tan tầm.

Đến tiểu khu, hai người xuống xe, anh đi tới nắm lấy tay cô, đi tới đi lui đã đến bên cạnh một cái đèn đường, Khương Dao kéo tay anh dừng lại.

Cô lấy di động ra, cười hì hì nói: "Cùng chụp bóng đi"

"... Ngây thơ."

"Aaaa."

Trước kia Khương Dao thấy bạn học bên cạnh nói chuyện yêu đương, bọn họ sẽ chụp các loại ảnh chụp chung, ví dụ như hai ly trà sữa, hai vé xem phim, ở cùng một chỗ nắm tay, lúc ấy cô xem qua liền cảm thấy, sau này mình chắc chắn sẽ không làm loại chuyện "Ngây ngốc" này, nhưng mà bây giờ ở cùng với Cố Mục Niên, liền bỏ ngay cái ý nghĩ đó, cảm giác như chuyện gì có liên quan tới anh thì đều rất thú vị.

Khương Dao ôm cánh tay của anh, đem đầu tựa vào trên bả vai anh. Liền thấy trong di động xuất hiện hai cái bóng hai người dưới ánh đèn đường, nhìn vào sẽ biết bọn họ là một đôi tình nhân.

Cô biết Cố Mục Niên không thích loại chuyện thế này, cho nên mình cô thưởng thức bức hình vậy, ai biết rằng ở  bên cạnh liền truyền tới một giọng buồn buồn: "Mình em xem thôi sao?"

Hả?

Vài giây sau, cô hiểu ý tứ của anh, cầm điện thoại đưa qua, "Đây nha, hình chụp cũng không tệ lắm phải không?"

Anh nhìn chăm chú ba giây, "Tàm tạm."

Nghe anh đáp lại với giọng bình thường nhưng mà cô cũng không giận, chỉ cần một mình cô cảm thấy vui là đủ rồi a.

Đi về phía trước vài bước, Cố Mục Niên chỉ chỉ vào chân của cô: "Dây giày tuột ra kìa, ngu ngốc."

"Ai nha... Cầm di động giúp em lấy một chút." Cô cầm điện thoại nhét vào trong tay anh, ngồi chồm hổm xuống buộc dây giày. Buộc xong, cô đứng lên, liền nhìn thấy Cố Mục Niên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đi động của cô, rồi anh cầm điện thoại trả cho cô với thần sắc như thường.

Đến cửa nhà, Cố Mục Niên giữ chặt cô, hôn xuống, mới thả cô đi vào.

Khương Dao về nhà, đi tắm rửa một cái, lúc đi ra, cô cầm lấy di động muốn nhìn xem thử có tin tức mới gì hay không.

Quả nhiên có tin nhắn WeChat đến từ Cố Mục Niên: ( sáng mai nhớ lại đây ăn điểm tâm.)

Cô thoáng nhìn một cái, cảm giác có gì đó có điểm kỳ quái... Cô tập trung nhìn vào, anh thế mà lại đổi avatar!!

Trọng điểm là, avatar đó là ảnh chụp bóng hai người mà tối nay đã chụp!

Trong đầu cô đầy dấu chấm hỏi, lập tức hỏi anh: ( ảnh chụp của em tại sao lại chạy vào trong máy anh?)

Một phút sau, anh nhắn lại: ( tự anh lấy)

"..." Người này đã lấy ảnh chụp lúc nào? Lại lặng yên không nói một tiếng.

Cô cầm di động, nhịn cười không được, trêu nói: ( không phải anh nói nói chỉ tàm tạm thôi sao? Không phải nói ngây thơ sao?) đêm nay lúc chụp ảnh vẻ mặt anh còn lạnh lùng, lúc đó cô còn tưởng rằng anh không thích, không nghĩ đến một giây sau liền lặng yên không một tiếng động lấy hình của cô, còn đổi thành avatar... Thật là ngạo kiều a...

Một lát sau, anh trả lời: ( trong ảnh chụp có em.)

Bởi vì trong ảnh chụp có cô, cho nên "Tàm tạm" cùng "Ngây thơ" đều có thể biến thành thích.

Kỳ thật năm phút sau kể từ khi Cố Mục Niên đổi avatar, người đầu tiên tìm đến anh thế nhưng lại là Vu Thần.

Vu Thần trực tiếp đem điện thoại gọi cho anh, "Cố Mục Niên, avatar của cậu là cái quỷ gì a?!" Cái người vạn năm không đổi avatar, thế nhưng lại đổi một cái avatar kì quái như vậy???

Cố Mục Niên trả lời thật sự bình tĩnh: "Tôi cùng bạn gái tôi, làm sao?"

Vu Thần ở đầu dây bên kia trực tiếp đứng hình vài giây, hoài nghi mình có phải nghe nhầm hay không: "Cố Mục Niên cậu nói cái gì?! Bạn gái, mẹ nó cậu lại đùa tôi phải không?"

"... Có phải cậu có bệnh hay không???."

"Ở đâu ra bạn gái a?! Không phải, tôi nghe lầm chứ, cậu đang yêu đương?!"

" Ừm."

Vu Thần sắp kinh hãi đến ngất, "Ai a!!!!"

"Cậu cảm thấy trừ Khương Dao thì còn có thể là ai?"

"Nhưng mà không phải cậu nói... Khương Dao không thích cậu sao?"

"..." Cố Mục Niên ngập ngừng một chút, "Có thể là hiểu lầm."

Vu Thần ở bên kia kích động đến hỏng rồi, "Lão ca aa! Chúc mừng chúc mừng!!! Rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về a." Đúng là, đoạn thời gian trước Cố Mục Niên còn nói thích Khương Dao như vậy, bây giờ nói chuyện yêu đương, thì làm sao có khả năng cùng người khác chứ?

Từ sâu trong đáy lòng của Vu Thần, anh thay huynh đệ cảm thấy thật sự vui vẻ. Cố Mục Niên mấy năm nay đều luôn thích Khương Dao, lúc nào cũng để Khương Dao ở trong mắt, nay hai người rốt cuộc cũng đã tu thành chính quả, làm huynh đệ với Cố Mục Niên, anh liền chúc phúc ngay.

Cố Mục Niên sờ sờ cằm, cười đến đắc ý, "Cảm tạ."

"Không dễ dàng a Cố Mục Niên, tôi cảm thấy cậu vui như vậy, coi như là tròn tâm nguyện."

"Ân."

"Vậy bức thư tình trước kia..."

"Em ấy không đề cập tới, tôi cũng không nhắc lại, đều là chuyện đã qua." Dù sao thì bây giờ, cô ấy cũng đã nguyện ý ở bên cạnh tôi. Nhiều năm thầm mến, cứ đem chôn đi, cũng không cần thiết lấy ra làm gì. Anh tình nguyện bỏ đoạn thời gian thầm thương chịu khổ ấy chứ không muốn nói ra để nó trở thành gánh nặng với Khương Dao.

Vu Thần thở dài một hơi, "Cậu quả nhiên đã yêu em ấy đến tận tâm can."

Cố Mục Niên chậm rãi nở nụ cười, "Giọng điệu này của cậu là sao đây?"

"Không không không, vậy lúc nào thì đem tẩu tử mang ra cho bọn ca xem đây, bao giờ tụ họp a?"

"Để xem cuối tuần có rảnh hay không đã."

"Được."

Cúp điện thoại, Cố Mục Niên nhìn tấm hình mới chụp trong điện thoại, mặt mày ôn nhu như nước.

——

Tối thứ sáu, Khương Dao và Cố Mục Niên đều không có tăng ca, đúng giờ liền tan tầm. Hôm nay anh nói sẽ nấu cơm cho cô, cho nên hai người vừa tan tầm liền đi siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn.

Đến nhà, Khương Dao nói: "Em muốn trở về thay quần áo, mặc đồ công sở không thoải mái."

"Được."

Khương Dao chạy trở về chung cư của mình, Cố Mục Niên vào nhà trước để xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Khương Dao thay xong quần áo liền qua nhà Cố Mục Niên, cửa hờ khép, cô trực tiếp tiến vào, gọi Cố Mục Niên một tiếng.

Anh quay đầu nhìn cô, liền nhìn thấy cô mặc một bộ quần áo màu hồng phấn dày, nhìn cả người có vẻ mập lên không ít. Nhưng không phải thật sự béo, mà kiểu rất khả ái, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, trắng trẻo nõn nà.

"Lại đây." Cố Mục Niên buông nguyên liệu trong tay xuống, nói với cô.

Khương Dao còn tưởng rằng anh biểu cô lại hỗ trợ cái gì cho nên nhanh nhẹn đi qua, "Hỗ trợ cái gì nha..."

Một giây sau, anh dang hai tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Nha nha nha nha???

Khương Dao phát mộng, người này tại sao lại đột nhiên ôm mình a?

"Cố Mục Niên..."

Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Khả ái."

Cô sửng sốt hai giây, phản ứng kịp, ôm lấy hắn, cười đến ánh mắt híp lại thành một đường thẳng

Anh lo lắng nếu cứ tiếp tục ôm cô thì chính anh sẽ bị phân tâm mất, vì thế cho nên anh liền buông lỏng tay ra, tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn. Cô đứng bên cạnh anh, nhìn anh cắt bí đỏ, miệng nói lầm bầm: "Rất đói nha."

"Trong tủ lạnh có sữa chua, đi lấy đi."

"Vâng!" Cô lấy sữa chua đi ra, hút vài hơi. Cô đứng ở bên cạnh, ngẫu nhiên giúp việc.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, cô liền chủ động đi rửa chén bát. Rửa chén xong, cô liền đi đến sô pha cùng anh nói chuyện phiếm.

Cô gối đầu trên đùi anh, hỏi anh ngày mai có đi đâu hay không.

"Đêm mai cùng anh đi gặp bọn Vu Thần không? Bọn họ nói muốn gặp em."

Khương Dao chợt đáp ứng: "Tốt nha, em cũng đã lâu không gặp Vu Thần Ca. Anh  đem chuyện chúng ta ở cùng một chỗ nói cho anh ấy biết sao?"

"Ân, nhìn anh giống vậy lắm sao."

Khương Dao nở nụ cười, " Chắc lại là thấy avatar của anh nên đến hỏi?"

" Anh cũng chỉ ăn ngay nói thật a."

"Vậy cũng không được đâu nha a, Cố Tổng?"

Anh xoa bóp mặt cô, "Em là bạn gái của anh còn phải che đậy sao?"

Cô cảm động, "Ai nha, em làm sao mà lại tìm được một người bạn trai thích show ân ái vậy ta?"

"Hối hận cũng không được đâu nha."

"Em mới không hối hận đâu!" Cô ôm cổ của anh, ở trên mặt anh hôn một cái, ai ngờ một lát sau, anh liền đảo khách thành chủ.

Hai người ở phòng khách đợi hơn chín giờ, Khương Dao liền nói muốn về nghỉ ngơi. Cô đứng lên, Cố Mục Niên liền giữ tay cô lại.

Anh nghiêm trang: "Ngày mai cuối tuần, không đi làm."

"Đúng vậy..."

"Em có thể tiếp tục ở đây."

"Em phải trở về tắm rửa rồi ngủ đây."

"... Em có thể ở lại đây tắm rửa rồ ngủ."

Cô đỏ mặt cự tuyệt: "Đừng làm rộn."

Ai ngờ anh kéo tay cô không buông ra, "Em phải ở lại đây."

"Vì sao a?"

Anh đứng lên, nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên nói:

—— "Anh ngủ một mình rất sợ hãi."

Khương Dao:???