Translator: Nguyetmai
"Cô nên biết, con người tôi không thích chịu thiệt bao giờ. Cô cũng nên nhớ rằng, nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính xong. Tôi không phải một người rộng lượng, lòng từ bi cũng không nhiều. Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tính toán sòng phẳng mấy món nợ dối trá của cô. Tuy nhiên, trước khi ngày ấy đến, tôi khuyên cô, nếu biết điều thì tránh xa tôi ra!"
Liễu Nhứ chưa từng nhìn thấy một Khương Cửu Sênh sắc bén và ngông cuồng đầy nguy hiểm như thế.
Cô ả cắn chặt răng, cổ tay bị bóp đến tê dại, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Khương Cửu Sênh hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt Liễu Nhứ, sau đó cô gằn từng chữ: "Tôi thoải mái, cô mới được thoải mái. Hiểu chứ?"
Liễu Nhứ đờ người.
Khương Cửu Sênh thả tay cô ả ra, rút khăn giấy trong túi lau sạch tay rồi ôm lấy Bác Mỹ: "Chị Mạc Băng, đưa em đến bệnh viện."
Mạc Băng chẳng hiểu gì cả.
Cả đám người vây xem ngoài hành lang cũng không hiểu Khương Cửu Sênh định làm gì.
Khương Cửu Sênh tốt bụng giải thích: "Không phải em bị ngã à? Vết thương ở tay mới đỡ hơn một chút, giờ lại bị nặng hơn rồi."
Mọi người xung quanh nghẹn họng.
Những người quen Khương Cửu Sênh đều biết, cô là một người vô cùng dễ gần, hơi lười biếng, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ nên xưa nay không làm khó ai bao giờ. Tuy nhiên họ lại quên mất một điều rằng, nếu Khương Cửu Sênh thật sự muốn tính kế một người, cô sẽ ra tay tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác. Một khi đã muốn bao che điểm khuyết, cô sẽ bao che tới cùng.
Việc cô đến bệnh viện sẽ khiến cư dân mạng nghĩ gì về "kẻ đầu sỏ" Liễu Nhứ cũng như tổ chương trình đã "gây nên sóng gió" này đây?
Đạo diễn chương trình thật sự hận không thể dùng ánh mắt giết chết Liễu Nhứ! Thôi xong, rước họa vào thân rồi!
Ngay tối hôm đó, tin tức "Vết thương của Khương Cửu Sênh trở nặng" được nhiều tờ báo lớn đưa lên trang nhất, một số lượng lớn anti-fan lũ lượt tấn công trang weibo của Liễu Nhứ.
Ca khúc mới của Liễu Nhứ còn chưa được ra mắt mà cô ả đã dính "phốt", e rằng cơ hội để cô ả ngóc đầu dậy sẽ vô cùng xa vời.
Gần mười giờ tối, sau khi đến bệnh viện "kiểm tra vết thương" xong, Mạc Băng đưa Khương Cửu Sênh về nhà, còn cố ý đeo dây đeo vào tay đang bị bó thạch cao của Khương Cửu Sênh, ngang nhiên phô ra cho đám ký giả chụp hình thỏa thích.
Trên xe bảo mẫu, Khương Bác Mỹ vẫn đang rên ư ử. Nó đã rên rỉ suốt cả đoạn đường, nghe mà não hết cả lòng.
Nó vô cùng đau lòng, nước mắt chảy thành sông, khóc thương cho đám lông đã hy sinh của mình.
Khương Cửu Sênh gõ đầu nó: "Đừng kêu nữa." Cô xoa nhẹ nhúm lông bị cắt lởm chởm trên đầu nó, tỏ vẻ khiển trách, "Ai bảo mày cứ quậy phá khắp nơi, còn dám nữa không?"
Nó lấy móng vuốt sờ sờ đám lông trên đầu, bị cắt mất một nắm rồi, xấu xí quá, nó muốn khóc.
Mạc Băng buồn cười, tóc tai Liễu Nhứ lúc này có khác gì bộ lông của Bác Mỹ đâu. Có lẽ ngày mai cô ả phải đến salon cắt ngắn mới ổn, nhưng gương mặt cô ả mà phối với tóc ngắn thì… Mạc Băng chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy tức cười lắm rồi.
"Sáng mai có lịch trình gì không chị?" Khương Cửu Sênh hỏi Mạc Băng.
"Có hẹn với giám sát Ngô để giải quyết vấn đề liên quan đến album."
"Chị dời sang buổi chiều giúp em."
Mạc Băng ít khi thấy Khương Cửu Sênh chủ động yêu cầu dời lịch trình bèn hỏi: "Bận chuyện gì à?"
"Vâng, em muốn dắt Bác Mỹ đi tỉa lông."
Trốn việc chỉ vì con chó ú này á?
Mạc Băng trêu chọc: "Sênh Sênh, cô thích chó như thế thì tự nuôi một con đi, chị không phản đối đâu." Khương Cửu Sênh quả thật rất thích chó, nhất là giống phốc sóc lông trắng.
"Không cần đâu chị." Khương Cửu Sênh ôm Bác Mỹ, hạ cửa kính xe xuống, nhìn ráng chiều bên ngoài cửa sổ, đôi mắt vừa trong trẻo lại sâu thăm thẳm. Cô mỉm cười: "Nhận nuôi cũng được mà."
Nhận nuôi?
Nhận từ ai chứ?
Khương Cửu Sênh vỗ đầu Khương Bác Mỹ: "Bác Mỹ, gọi chị đi."