Translator: Nguyetmai
Liễu Nhứ nằm trên sofa, ống quần một bên xắn lên để lộ đầu gối tím bầm, càng tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta. Cô ta phủ nhận: "Em không đẩy cô ta!"
"Cô không đẩy cô ấy?" Lưu Linh cười lạnh, "Ha, chẳng lẽ cô ấy ăn no rửng mỡ, tự dưng lăn ra ngã à?"
"Đúng là cô ta tự ngã!" Liễu Nhứ cắn môi, tủi thân đến đỏ mắt, "Chị Lưu, lần này thật sự không phải em, em không đẩy cô ta, cô ta đẩy em trước."
Đẩy ả rồi cùng nhảy xuống ư?
Khương Cửu Sênh cần gì phải dùng thủ đoạn tầm thường như vậy để làm tội bản thân chứ?
Lưu Linh mỉa mai: "Cô tin không?"
Liễu Nhứ cắn chặt răng, không sao nén nổi cơn giận, đáy mắt tràn ngập sự không cam lòng.
"Đừng trả lời bất cứ điều gì cả, bây giờ nói gì cũng sai."
"Em biết rồi."
Dặn dò Liễu Nhứ xong xuôi, Lưu Linh đến phòng nghỉ Khương Cửu Sênh với danh nghĩa giải trí Tần thị. Mạc Băng lạnh mặt thể hiện thái độ, hất cằm nói: "Nghệ sĩ nhà tôi bị thương nặng, không tiếp khách."
Dứt lời, Mạc Băng sập cửa.
Lưu Linh đuối lý, đành phải ủ rũ trở về.
Còn Khương-Cửu-Sênh-thương-nặng-không-tiếp-khách đang ôm Bác Mỹ uống sữa chua. Bác Mỹ cũng muốn uống, Khương Cửu Sênh không cho, đành rót cho nó cốc sữa không béo.
Tô Khuynh nhìn chằm chằm hai chân cô: "Thật sự không sao chứ?"
"Ừ." Khương Cửu Sênh ngồi xổm, tay phải cầm bình sữa, vươn bàn tay trái bó bột vuốt lông Bác Mỹ.
Đi đứng hoàn toàn bình thường.
Tô Khuynh càng hoang mang, ngồi xuống cạnh Khương Bác Mỹ, nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô nói với tôi xem đã xảy ra chuyện gì? Tôi bị hoa mắt hả?"
Khương Cửu Sênh ngước đôi mắt thản nhiên: "Cô thấy gì?"
Tô Khuynh nói thật: "Thấy cô đẩy Liễu Nhứ."
Lúc ấy cô mới xuống khỏi bục trò chơi, từ góc độ đó vừa hay có thể trông thấy bàn tay bó bột của Khương Cửu Sênh thúc vào bụng Liễu Nhứ tại góc chết của máy quay cũng như tầm mắt của người khác.
Mạc Băng đã nói tay Khương Cửu Sênh đã gần khỏi, có thể dùng sức được.
Khương Cửu Sênh trả lời bằng giọng thờ ơ: "Mắt cậu không hoa đâu."
Tô Khuynh há hốc, cằm như sắp rơi xuống đất.
Thế mà người ăn vạ lại là Khương Cửu Sênh!
Trọng điểm Mạc Băng quan tâm là: "Camera không quay được chứ?" Nếu quay được rồi, phải lập tức hủy mọi chứng cứ!
Khương Cửu Sênh rất bình tĩnh, lắc đầu nói: "Chỗ Tô Khuynh đứng là góc chết, không quay được đâu."
Bây giờ Mạc Băng mới yên tâm.
Tô Khuynh vẫn thấy khó tin. Khương Cửu Sênh là ai cơ chứ, rõ ràng là phái tinh khiết của làng giải trí, vậy mà cũng giở trò lừa lọc, chẳng lẽ học xấu theo cô ư?
"Cô muốn giết chết Liễu Bánh Bèo đó à?"
Khương Cửu Sênh đứng dậy, ném lọ sữa chua đã hết vào thùng rác, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi đã khống chế lực tay rồi, không làm cô ta bị thương gân cốt đâu, chỉ bị trầy xước chút thôi. Yên tâm, không chết được."
Cái bục đó không cao, ngã xuống cũng chỉ bị trầy trụa, nhưng bài hát mới của Liễu Nhứ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, trên mạng có quá nhiều đánh giá không hay về cô ả. Rõ ràng đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Khương Cửu Sênh làm vậy hiển nhiên đã bêu thêm tiếng xấu cho ả.
Tô Khuynh suy đoán: "Ả lại chọc giận cô hả?"
Khương Cửu Sênh không bao giờ làm khó người ta, cách trả đũa này không phải là tác phong của cô ấy.
Khương Cửu Sênh "ừ" một tiếng: "Cô ta đã tìm được góc độ rồi, cũng tránh né ống kính, nếu tôi không đẩy cô ta, cô ta cũng tự ngã thôi."
Thì ra, Liễu Nhứ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Trước thì giả ngã, sau thì giội nước bẩn, trò ăn vạ quá bài bản, rồi loạn một nùi.
Tô Khuynh giơ ngón tay cái với Khương Cửu Sênh: "Cô đẩy hay lắm, nếu không ả diễn không đủ thật." Đẩy xong rồi ngã theo, ai không biết diễn kịch chứ. Khương Cửu Sênh ăn vạ chuyên nghiệp đâu có thua Liễu Nhứ! Tô Khuynh lại nhìn Khương Cửu Sênh, "Tôi thấy cô ngã thật lắm, thật sự không bị thương ở đâu chứ?"