Duy Nhất Là Em

Chương 442: Ngoại Truyện Đế Hậu (18) Dung Lịch Muốn Sinh Con




"Đi lấy hộp y tế tới đây"

Nhóm thư ký choáng váng mất một lúc lâu: "Dạ."

Dặn dò xong, Dung Lịch dắt Tiêu Kinh Hòa vào văn phòng, đóng cửa rồi quay lại nhìn cô.

Tiêu Kinh Hòa đưa tay chạm lên khuôn mặt anh: "Sắc mặt anh không tốt lắm.

"Tại em làm anh sợ"

Dung Lịch cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng thổi lên chỗ da bị trầy xước của cô. Không phải là anh chưa từng trải qua sóng gió, anh đã từng tận mắt nhìn thấy chiến trường khốc liệt nơi biên cương, cũng từng chứng kiến cảnh gió tanh mưa máu, nhưng vừa nhìn thấy cô nắm một sợi dây thừng treo lơ lửng ở trên cao là đã đủ khiến cho anh toát hết mồ hôi lạnh rồi.

Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí còn suy nghĩ một cách tiêu cực: Muốn chết thì uống thuốc tự sát đi, hoặc là cắt tay cũng được, đừng liên lụy tới A Hòa nhà anh. Mạng của người khác không hề liên quan tới anh, không có ai quý giá bằng cô hết.

"Không có chuyện gì đâu."

Tiêu Kinh Hòa hôn nhẹ lên đôi lông mày đang nhíu chặt của anh, trấn an anh: "Đội cứu hỏa chuẩn bị rất nhiều biện pháp bảo vệ để đảm bảo cho sự an toàn của nhân viên cứu nạn, em không gặp nguy hiểm gì cả."

Anh không đồng ý: "Anh làm trong ngành đầu tư mạo hiểm, lúc nào cũng phải tính toán rủi ro"

Dây thừng, khóa cài an toàn, thiết bị cố định, và cả dây an toàn, đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù là tỷ lệ rất nhỏ thì anh vẫn thấy sợ.

Cô thật sự khiến anh thấy rất sợ.

Xem ra phải cân nhắc tới chuyện xin từ chức sớm rồi. Tiêu Kinh Hòa ôm lấy eo của anh, kiễng chân lên hồn anh, an ủi anh bằng một nụ hôn nhẹ nhàng.

Dung Lịch không thỏa mãn với kiểu hôn môi gãi ngứa này của cô. Anh ấn cô lên cửa, nụ hôn ập đến vô cùng mạnh mẽ, phát ra những âm thanh mờ ám, anh vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn nâng eo cô lên, ghìm vào trong lồng ngực của mình.

"Cốc... Cốc... Cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Trật Thịnh ở bên ngoài gọi: "Tổng giám đốc Dung"

Tiêu Kinh Hòa đẩy Dung Lịch ra, anh bất mãn khẽ nhíu mày, sau đó buông cô ra rồi đi mở cửa.

Lý Trật Thịnh đứng ở cửa, không bước vào: "Tổng giám đốc Dung, đây là hộp y tế anh yêu cầu."

Dung Lịch liếc anh ta một cái rồi mới nhận lay.

Lý Trật Thịnh chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, anh ta rụt cổ lại, thận trọng hỏi: "Cuộc họp 10 phút nữa thì sao ạ?"

Dung Lịch dắt Tiêu Kinh Hòa ngồi xuống: "Hủy bỏ."

Như thế sao được chứ, các quản lý cấp cao vẫn đang chờ mà. Lý Trật Thịnh đang định lên tiếng thì Tiêu Kinh Hòa đã nói: "Không cần hủy bỏ đâu. Lát nữa em còn phải quay về trụ sở đội phòng cháy chữa cháy."

Dung Lịch xắn tay áo của cô lên một chút: "Em đang bị thương đấy.

"Vết thương nhỏ thôi mà, không có gì đáng ngai."

Cô đã quen rồi, làm lính cứu hỏa lâu như vậy, đối với cô mà nói, chỉ cần không phải tới bệnh viện phẫu thuật thì đều không tính là chuyện lớn.

Dung Lịch mở hộp y tế, lấy thuốc ra, sau khi đọc hướng dẫn sử dụng xong, anh dùng bông y tế thấm nước sát trùng rửa sạch chỗ bị rách da cho cô: "Em không thể nghỉ ngơi một chút được sao?"

Tiêu Kinh Hòa không hề sợ đau, trên tay bị rách một miếng da lớn, nhưng cô thậm chí còn chẳng nhíu mày, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Trong đội còn có việc mà anh"

Anh tức giận: "Tiêu Kinh Hòa!"

Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên họ của cô, Tiêu Kinh Hòa sửng sốt.

Anh hung dữ với cô xong lại hối hận, giọng nói trầm xuống, ánh mắt cũng mềm mại hơn: "Ở lại với anh được không?"

Nghe vậy, cô lại thấy mềm lòng, không quan tâm mấy nguyên tắc gì đó nữa, trốn việc thì trốn việc thôi: "Em gọi điện thoại nói với người trong đội một tiếng đã, sau đó sẽ ở lại với anh."

Lúc này Dung Lịch mới hết nhíu mày, tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Lý Trật Thịnh muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài luôn rồi, ban nãy ông chủ đang nổi giận ư, hay là đang làm nũng thế? Ông trời ơi, anh ta phải thay đổi lại cách nhìn nhận thế giới thôi.

Dung Lịch bỗng ngẩng đầu lên: "Sao cậu còn chưa đi?"

Lý Trật Thịnh giả vờ nhìn xuống mặt đất: "À... à vâng"

Anh ta yên lặng lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, nhưng vẫn không thể không nghe lén, liếc trộm.

Ông chủ hỏi: "Em có đau không?"

Bà chủ nói: "Không đau."

Ôi chao, cái mùi chua lè của tình yêu cuồng nhiệt. Lý Trật Thịnh vội vàng đóng cửa lại, chó FA thật sự không thể sống qua trận tàn sát này được.

Thực tập sinh Tiểu Trương của ban thư ký là một cô gái mới hơn 20 tuổi, rất thích buôn dưa lê.

Cô ấy sáp đến gần với đôi mắt tha thiết mong chờ: "Cô ấy đúng là bạn gái của Tổng giám đốc Dung à?"

"Còn sai được sao"

Lý Trật Thịnh cảm thán một phen: "Chậc chậc chậc, cô không nhìn thấy đấy thôi, Tổng giám đốc Dung cưng chiều bạn gái kinh khủng"

Tiểu Trương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Ông trời ơi, Tổng giám đốc Dung mà cũng biết hẹn hò sao, vậy có phải là anh ấy cũng sẽ xì hơi không?"

Lý Trật Thịnh cạn lời.

Anh ta cảm thấy chắc là mình đã già và có khoảng cách thế hệ với lớp người trẻ tuổi rồi.

Tiểu Trương cực kỳ kích động, cũng không biết đang kích động cái gì nữa: "Tôi vẫn cảm thấy người như Tổng giám đốc Dung, ăn một miếng cơm phàm trần của chúng ta, cũng là một loại khinh nhờn đối với anh ấy"

Lý Trật Thịnh nghẹn lời liếc nhìn Tiểu Trương: "Tổng giám đốc Dung không ăn cơm thì sống bằng cách nào?"

Tiểu Trương nói một cách nghiêm túc:

"Dựa vào linh lực"

Hết thuốc chữa luôn.

Trong đầu người trẻ tuổi thời nay chứa cái gì vậy?

Tiêu Kinh Hòa ở cùng Dung Lịch được hai tiếng thì bị đội phòng cháy chữa cháy gọi đi. Khoảng 5 giờ chiều, Hoắc Thường Tầm tới bàn bạc về một vụ đầu tư.

Nhìn thế nào cũng thấy trạng thái của Dung Lịch không được bình thường, Hoắc Thường Tầm cười với anh: "Làm sao vậy? Sao lại mang dáng vẻ thất sủng thế này

Hoắc Thường Tầm hỏi một đằng, Dung Lịch đáp một nẻo: "Bạn gái của cậu làm nghề gì?"

Bạn gái?

Hoắc Thường Tầm thật sự chưa từng nghiêm túc hẹn hò, anh ta ngẫm nghĩ một chút: "Giáo viên dạy đàn tranh."

Vị tổ tông trong nhà kia khăng khăng đòi đi làm, cô ấy đã tìm một công việc tạm thời, làm gia sư dạy kèm. Hoắc Thường Tầm nhìn Dung Lịch: "Cậu hỏi làm gì?"

Cây bút máy trong tay Dung Lịch mãi vẫn không nhúc nhích: "Bạn gái của tôi là lính cứu hỏa"

"Tôi biết rồi."

Thì sao?

Dung Lịch nhíu mày: "Lúc cô ấy đi làm nhiệm vụ, tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi."

Hoắc Thường Tầm lớn lên trong Quân Khu Đại Viện, nhìn thấy không ít người vợ lính ở nhà một mình, sự oán hận các ông chồng của các bà ấy giống y hệt biểu cảm trên mặt Dung Lịch lúc này.

Dung Lịch ơi là Dung Lịch, chẳng có tí tiền đồ nào cả.

Hoắc Thường Tầm thấy rất buồn cười, nhưng dù gì cũng là anh em nhà mình, còn có thể làm sao được, chỉ có thể nghĩ kế cho anh thôi: "Vậy thì bảo cô ấy nghỉ việc đi"

Dung Lịch nhíu chặt mày lại: "Tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ không can thiệp vào công việc của cô ấy."

Anh cũng nhận thấy tính tình trầm tĩnh của cô quả thật thích hợp làm lính cứu hỏa, hơn nữa, cô lại yêu thích và kính trọng công việc này.

Hoắc Thường Tầm xoa cằm: "Kế lâu dài không được, vậy thì chỉ có thể dùng kế hoãn binh"

Dung Lịch nhìn anh ta.

Anh ta cười cực kỳ xấu xa: "Làm cho cô ấy mang thai, có thai rồi chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ sinh con thôi"

Dung Lịch đứng hình.

Ánh mắt anh lạnh đi, tên này đúng là quân su quat mo!

Chuông điện thoại của Hoắc - quân sư quạt mo - Thường Tầm vang lên, là Kỷ Lăng Nhiễm gọi tới.

Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện thoại cho anh ta, nụ cười trên khóe miệng anh ta muốn nén cũng không nén được, nhưng lại cố tình ra vẻ ông lớn: "Làm sao?"

Giọng nói trong điện thoại mềm nhũn, nghe ngứa ngáy như có một cọng lông đang vờn quanh tại anh ta.

"Hoắc Thường Tầm ơi!"

Cũng chỉ có cô mới gọi cả tên lẫn họ của anh ta.

Hoắc Thường Tầm bắt chéo chân, hài lòng dựa vào ghế sofa, đáp lại: "Ơi"

Kỷ Lăng Nhiễm là người phương Nam, giọng nói của cô luôn mềm mại êm ái: "Trời mưa rồi."

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi bầu trời vẫn còn quang đãng, thế mà đã sầm sì ngay được.

"Trời mưa thì sao?"

Giọng Kỷ Lăng Nhiễm buồn bực: "Em không có ô, mẹ em lại đang ở trong bệnh viện, không có ai đưa ô cho em!"

Cô nói xong lại bật khóc.

Hoắc Thường Tầm á khẩu, sững người vì tiếng khóc của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng lập tức biến mất: "Sao em lại khóc? Kẻ nào dám bắt nạt em?"

"Là anh đó!" Cô đùng đùng lên án: "Là anh bắt nạt em chứ ai!"

Lúc này anh mới thấy có gì đó không đúng.

Tính tình cô nàng kia bướng bỉnh, lại biết nhẫn nhịn, mọi khi bị anh ta nói cũng im lặng không trả lời, đâu bao giờ giương nanh múa vuốt giống như thế này: "Em uống rượu à?"

Cô không thừa nhận, nói: "Không có" Sau đó bèn mắng anh ở trong điện thoại: "Anh là đồ xấu xa, đồ trứng thối, đểu cáng, khốn kiếp, tinh trùng lên não, đồ con rùa, trẻ trâu..."

Cô lôi hết tất cả những từ ngữ chửi người mà mình biết ra mắng anh ta.

Hoắc Thường Tầm buồn cười. Được lắm, còn chưa nuôi được mấy ngày đâu, vậy mà đã học được cách mắng người rồi: "Em đang ở đâu?"

Ở đầu dây bên kia, cô vẫn đang mắng anh ta là con cún, con heo, con mèo, con cóc...

Anh ta xoa bóp huyệt thái dương, thấy hơi đau đầu: "Tôi hỏi em đang ở đâu?"

"Anh lại bắt nạt em"

Con ma men ở đầu dây bên kia vừa khóc vừa báo địa chỉ.

Hoắc Thường Tầm không tắt điện thoại ngay mà dỗ dành cô nàng kia thêm vài câu, đồng thời nhấc chân rời đi.

Dung Lịch gọi anh ta lại: "Vẫn chưa ký hợp đồng mà"

Anh ta nói hai tiếng 'ngoan ngoãn với người trong điện thoại: "Cậu ký thay tôi đi"

Dung Lịch phất phất tay, ý bảo anh ta cút đi.

Hoắc Thường Tầm đi rồi, Dung Lịch cân nhắc một lúc, sau đó cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, cơn mưa vào mùa xuân và mùa hè thường kéo dài rất lâu, không tạnh ngay được, cứ dai dẳng không ngớt, khiến cả thành phố đều chìm trong hơi nước.

Tiêu Kinh Hòa vừa tan ca chưa được bao lâu thì Triệu Nguyệt Doanh gọi điện thoại tới.

"Tôi có thể bán cổ phần của tôi cho cô, hy vọng cô nói lời giữ lời"

Cô đã đoán được kết quả sẽ thế này: "Tôi chưa bao giờ nuốt lời"

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa này chắc là sẽ không tạnh ngay được, cô bấm số điện thoại của Hà Lương Thanh: "Cậu vẫn ở văn phòng à?"

"Ừ, vừa mới tan ca.

"Có mang ô không?"

"Mình đưa ô dự phòng cho đồng nghiệp rồi."

Tiêu Kinh Hòa chuyển chậu hoa ngoài ban công vào nhà, cầm chìa khóa xe lên, trước đây cô cũng có mua xe, chẳng qua là chẳng mấy khi lái: "Vậy cậu đợi mình ở bệnh viện nhé, bây giờ mình qua đó đón cậu"

Đoạn đường bên ngoài bệnh viện nha khoa không có cửa hàng, không mua ô được mà cũng không gọi được xe.

Hà Lương Thanh ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

"Lương Thanh?"

Cô ấy nói: "Không cần tới nữa đâu.

Tiêu Kinh Hòa hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

Cô ấy nói: "Gặp người quen."

"Ai thế?"

Hà Lương Thanh không nói là ai, cô ấy dặn cô đóng kỹ cửa sổ rồi mới cúp điện thoại.

"Ô của tôi to lắm"

Ninh Dã mở bung chiếc ô màu đen ra, bước tới cửa bệnh viện, không biết cậu ấy đã ở bên ngoài bao lâu, mái tóc màu rêu đã ướt sũng, đôi mắt cũng trở nên ươn ướt vì nước mưa, cậu ấy hỏi cô: "Chị có muốn che ô chung không?"

Con ngươi của Ninh Dã không phải là màu đen mà là màu nâu rất nhạt, sâu hun hút. Cậu ấy mặc áo hoodie màu đen, quần baggy và giày thể thao màu trắng, ngoại hình cũng thanh tú, gọn gàng, giống như một cậu thiếu niên.

Hà Lương Thanh suy nghĩ một chút rồi bước vào trong ô của cậu ấy: "Cảm ơn"

Khóe miệng Ninh Dã cong lên, cậu nghiêng ô về phía cô, thả chậm bước chân đi ở sau lưng cô một chút, trong mưa bụi mịt mù, đường nét gương mặt nhìn nghiêng của cô rất dịu dàng.


Hà Lương Thanh là cô gái dịu dàng nhất mà cậu từng gặp.

"Đồng nghiệp của tôi nói là hôm qua cậu đã tới bệnh viện à"

"Vâng, em tới lấy cao răng"

Ninh Dã nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi, tiếp tục nhìn đường: "Đồng nghiệp của chị nói là chị không có ở đó"

Bởi vì hôm qua không gặp được cô, nên cả ngày cậu đều tâm trí không yên, vì vậy cậu đã tới đây.

Hà Lương Thanh giải thích: "Hôm qua tôi có việc đột xuất."

Cô thấy mưa rơi xuống bả vai của cậu nên nhích lại gần hơn một chút, giơ tay lên đỡ chiếc ô, đẩy qua phía cậu một xíu: "Tại sao cậu không tìm bác sĩ khác?"

Tẩy răng vốn chỉ là lý do để tới gặp cô, sao cậu có thể đi tìm người khác được chứ.

Cậu không biết phải trả lời cô thế nào.

Hà Lương Thanh đột nhiên ngừng lại, quay sang nhìn cậu: "Ninh Dã. Có phải là cậu đang theo đuổi tôi không?"

Tai cậu đỏ bừng lên, bàn tay cầm cán ô hơi siết lại, băn khoăn bất an đến nỗi không biết phải nhìn đâu cho đúng, ánh mắt tránh né vài lần, cuối cùng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: "... Đúng vậy"

20 tuổi, vẫn là độ tuổi thanh niên ham chơi.

Cô nói: "Tôi lớn tuổi hơn cậu rất nhiều"

Cô chưa từng hẹn hò, nên không giỏi xử lý những tình huống kiểu như thế này, cô chỉ cảm thấy cứ dây dưa không dứt khoát thì không tốt lắm.

Ninh Dã có vẻ không chấp nhận số mệnh, vẻ mặt có chút bướng bỉnh: "Cũng đâu có nhiều lắm."

Chỉ 4 tuổi lẻ 7 tháng thôi mà.

Hà Lương Thanh rất dễ mềm lòng, không nói được mấy câu nặng lời, con gái Giang Nam vốn nói năng nhẹ nhàng êm tai, cô nói: "Cậu còn đang đi học, sau này sẽ gặp được rất nhiều cô gái cùng tuổi và có tiếng nói chung với cậu. Tôi không hợp với cậu đâu."

Cô đã 25 tuổi rồi, đã qua độ tuổi yêu đương đơn thuần, nếu như cổ hẹn hò, sẽ nhắm đến mục tiêu kết hôn. Ninh Dã chỉ mới 20 tuổi, gia thế cũng tốt, hai người khác nhau một trời một vực, khoảng cách chênh lệch quá lớn.

Cậu nhìn cô, trầm mặc không nói.

Một chiếc xe hơi lao vụt qua, bọt nước bắn tung. Cậu không kịp nghĩ nhiều đã lập tức kéo cô lại. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

Lòng bàn tay đang nắm cánh tay cô hơi nóng lên: "Chúng ta còn chưa thử, sao chị biết là chị không hợp với tôi?"

Cô lùi lại phía sau một chút, dời tầm mắt khỏi cặp mắt nóng rực kia: "Ở đây có thể gọi xe được rồi, tôi..."

Ninh Dã không chịu buông tay, giọng nói trầm thấp yếu ớt, nhưng thần sắc lại cố chấp, giống như van xin cô: "Cho tôi thử được không? Tôi rất thích chị."

Nếu như cô cũng ở độ tuổi 20...

Nhưng lấy đâu ra nếu như, Hà Lương Thanh lắc đầu, xoay người đi vào trong màn mưa. Gió rất mạnh, nước mưa lành lạnh, thổi vào trong mắt cô, thổi đến làm đỏ mắt cô.

Ninh Dã đứng im một lát, sau đó chạy tới, nhét chiếc ô vào tay cô, còn mình thì đội mũ áo hoodie lên, xoay người chạy vào trong màn mưa.

Hà Lương Thanh sững sờ nhìn theo.

Cậu ấy đúng là một người rất tốt.

Bởi vì trời mưa nên một số đoạn đường bị kẹt xe, phải tới 7 giờ tối Hà Lương Thanh mới về tới nhà, vậy mà Tiêu Kinh Hòa lại không có ở nhà.

Cô gọi điện thoại cho cô ấy: "Muộn thế này rồi cậu còn đi đâu?"

Tiêu Kinh Hòa nói: "Dung Lịch tới nên mình ra ngoài rồi"

Hà Lương Thanh cười cười: "Có về ăn cơm tối không?"

Tiêu Kinh Hòa suy nghĩ một chút: "Không về đâu."

Sau đó lại nói: "Mình mua bánh ngọt cho cậu đấy, để trong tủ lạnh, lát cậu ăn cơm xong nhớ ăn bánh nhé"

Hà Lương Thanh thích ăn đồ ngọt.

Cô ấy nói: "Ok"

Vừa cúp điện thoại xong đã có người không vui nhéo lòng bàn tay của Tiêu Kinh Hòa một cái, sau đó oán trách: "Em chưa từng mua bánh ngọt cho anh"

Tiêu Kinh Hòa nghẹn lời.

Cô dở khóc dở cười: "Anh tính ăn tối ở đâu?"

Dung Lịch cài dây an toàn, lái xe ra khỏi bãi đỗ: "Tới chỗ ở của anh, anh làm bò bít tết cho em ăn."

Cô trêu anh: "Không phải là anh không biết nấu ăn sao?"

"Anh mới học"

Dung Lịch nghĩ công việc của cô đã bận rộn rồi, sau này kết hôn thì anh phải nấu ăn rồi, vậy nên anh bèn mua mấy quyển sách dạy nấu ăn về tự học.

Lái xe được nửa đường, Tiêu Kinh Hòa bỗng bảo anh dừng xe lại một lát.

Dung Lịch đỗ xe vào lề đường: "Sao vậy?"

Cô cầm ô: "Em đi mua bánh ngọt cho anh."

Dung Lịch mỉm cười, rất vui vẻ: "Để anh đi với em."

Cô mua cho anh hai cái bánh ngọt nhỏ, thật ra Dung Lịch không thích ăn đồ ngọt, nhưng anh vẫn ăn hết sạch. Hương vị của món bò bít tết rất bình thường, đây là lần đầu tiên Dung Lịch nấu ăn, cũng coi như là khá tốt rồi. Ăn xong, hai người nằm trên ghế sofa xem một bộ phim anh hùng.

Hình như Dung Lịch không mấy hứng thú với phim ảnh, từ đầu đến cuối toàn nghịch ngón tay của cô, tóc của cô và môi của cô nữa, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái, anh quấy nhiễu như thế khiến cô xem hết phim rồi mà vẫn còn mụ mị đầu óc.

Tiêu Kinh Hòa liếc nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ rồi: "Anh đưa em về nhé?"

Dung Lịch vẫn ôm eo của cô, không nhúc nhích: "Đợi mưa tạnh đã"

Hai người lại cuộn người trên ghế sofa thêm một lát, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, không hề có dấu hiệu sẽ tạnh.

"Có thể mưa sẽ không tạnh"

Dung Lịch vòng tay qua cổ cô, vuốt ve tai của cô: "A Hòa, ở lại đây được không?"

Mỗi lần anh nhỏ giọng thì thầm hỏi cô như vậy, cô đều không thể chống cự nổi.

Cô đồng ý: "Được ạ."

Dung Lịch gác cằm lên vai cô: "Chúng ta..."

Nói được hai chữ xong lại không nói tiếp được vế sau.

Tiêu Kinh Hòa nghiêng đầu nhìn anh: "Dạ?"

Dường như Dung Lịch đang vô cùng rối rắm, đầu lông mày cứ chốc lại nhíu chặt chốc lại giãn ra, anh trầm mặc một lúc lâu mới hỏi cô: "Chúng ta sinh em bé được không?"

Tiêu Kinh Hòa á khẩu.

Đột ngột quá đi mất, làm cô ngẩn cả người.

Hiếm khi Dung Lịch lại rơi vào cảnh lúng túng thế này, anh sờ lên vành tai nóng bừng của mình, nghiến răng giải thích: "Anh muốn có con với em"

Cô bị anh làm cho đầu óc hơi choáng váng: "Sao đột nhiên lại muốn sinh con?"

Hoắc Thường Tầm nói đây là kế hoãn binh.

Dung Lịch chột dạ, hàng mi dài rủ xuống, anh nói một lý do: "Cha quý nhờ con mà"

Ánh đèn chiếu xuống hàng mi đang rung rung của anh, ngọn đèn tỏa ánh sáng màu vàng ấm, rơi xuống mặt anh, lại hóa thành màu đỏ ửng.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi từ chối: "Không được"

Lông mày của Dung Lịch nhíu chặt lại.

Hoắc Thường Tầm đúng là quân sư quạt mo!

Sợ anh suy nghĩ nhiều nên cô nhanh chóng giải thích tiếp: "Em tới tháng rồi"

Giọng cô càng lúc càng nhỏ: "Hơn nữa chuyện sinh con cũng không thể không có kế hoạch được" Ít nhất phải kết hôn trước đã...

Kế hoạch lên giường... À không, kế hoạch sinh em bé thất bại rồi!

Dung Lịch buồn bực đáp lại: "Ừ"

Nói tới chuyện này, Tiêu Kinh Hòa bỗng nghĩ tới một chuyện khác: "Em đột nhiên nhớ ra một chuyện

Dung Lịch vùi mặt vào cổ của cô: "Chuyện gì?"

Cô ngượng ngùng: "Ở đây không có cái kia."

Dung Lịch đứng hình. Anh xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Để anh đi mua cho em"

Mặt cô đỏ bừng: "Nhớ mua, mua loại dùng ban đêm nhé.

Mặt anh cũng đỏ lên: "...Ừ"

Hoắc Thường Tầm, cậu là đồ quân sư quạt mo! Đồ chó!