Duy Nhất Là Em

Chương 438: Ngoại Truyện Đế Hậu (14) Dung Lịch-A Hoà Hẹn Hò




Cô nghiến răng, kéo tay anh đi ra vườn sau.

Dung Lịch lo lắng hỏi: "Có phải chị anh làm em sợ không?" Là do anh quá vội vàng mất rôi.

Tiêu Kinh Hòa lắc đầu: "Em không phù hợp để đến nhà anh. Ban nãy có người ngoài, cô không tiện từ chối.

Anh sợ cô giận, nhẹ giọng nói: "Sao lại không phù hợp?"

Biết thừa còn hỏi.

Cô không nhìn anh, nhìn chỗ khác, vành tai đỏ lên: "Em chưa phải là bạn gái anh"

Dung Lịch bước lại gần cô, nhìn theo ánh nhìn của cô: "A Hòa, anh rất thích em," anh khom lưng, áp lại gần khuôn mặt cô, "Bây giờ em để anh làm bạn trai em có được không?"

Anh nói vừa nhẹ vừa khẽ, khiến cô chóng mặt quay cuồng.

Trong phòng, ông cụ Dung gân cổ gọi to: "Tử Thuyết đâu rồi, sao hai đứa không vào đây?"

Tiêu Kinh Hòa quay đâu.

Dung Lịch xoay mặt cô lại, bắt cô nhìn anh.

Cô suy nghĩ rồi đáp: "Được.

Cô đồng ý rất dứt khoát, Dung Lịch ngẩn ra một hồi, ánh mắt gắn chặt vào cô: "A Hòa, em đồng ý rồi à?"

Cô cúi đầu nhìn mũi giày của mình: "Vâng"

Cô có thể xác nhận mình cũng thích anh. Nếu không thích anh, ban nãy ở nhà họ Lâm cô đã chối sạch rồi. Cô không phải người thích rề rà, là chính anh mới làm cho hồn cô bay bổng không thuộc về mình.

Đành vậy thôi, cô nhận.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Dung Lịch: "Dung Lịch ơi, em cũng thích anh"

Dung Lịch, lòng ta thương chàng.

Nghìn năm trước, A Hòa của anh từng nói như vậy, trên sa trường biên cương, trước mặt mười vạn quân Định Tây, nói cô thích anh. Trời đất xoay vần, anh vẫn tìm được cô, tìm được A Hòa của anh, tìm được người sống mãi của anh.

Anh giang tay ôm cô vào lòng, cúi đầu tựa lên vai cô, đỏ bừng hai mắt: "A Hòa, anh đã chờ em lâu lắm rồi.

Ông cụ nhà họ Dung vẫn đang gọi hai người vào nhà.

Cô ngoan ngoãn đứng đó để anh siết chặt lấy: "Mình vào nhà nhé?"

Dung Lịch vùi mặt vào hõm cổ của cô: "Ôm một lúc đã, anh muốn ôm em"

"Vâng." Cô vòng tay quanh thắt lưng anh.

Hai bên cùng yêu thích người kia, niềm vui sướng to bằng trời cũng chỉ đến thế này thôi.

Dung Lăng nấp ở ngoài vườn nhìn trộm, kích động vô cùng: "Ối trời ơi, quyến luyến chưa kìa" Cô còn ngờ là mình bị ảo giác nữa chứ, "Kia đúng là em trai mình đúng không?"

Có đúng là Dung Lịch, đứa em trai không chịu cầm tay chị từ hồi 3, 4 tuổi không?

Dung Đường xoa cằm, đoán: "Sau này chắc chắn nó rất chiều vợ"

Dung Lăng đồng cảm sâu sắc, cảm thán: "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn"

Ông cụ nhà họ Dung giữ Tiêu Kinh Hòa lại ăn tối, Dung Lịch ngồi ngay bên cạnh cô, đôi mắt lúc nào cũng dõi theo cô, cô đi đâu anh theo đến đó.

Ông cụ vốn định nói chuyện riêng với cô bé nhưng có nhìn thế nào Dung Lịch cũng không chịu đi, dính người kinh khủng.

Trong lúc ăn cơm, Dung Lăng cố ý trêu: "Không phải cậu không ngồi cùng phụ nữ à?"

Tiêu Kinh Hòa không hiểu.

Dung Đường tiếp lời: "Nó ấy à, từ 7 tuổi là không chịu ăn cơm cùng người khác giới rồi, nói cái gì mà nam nữ khác nhau không đúng quy tắc gì gì ấy"

Dung Lịch đặt miếng cá đã nhặt sạch xương vào bát không của Tiêu Kinh Hòa: "A Hòa không phải người khác."

Dung Lăng không nhịn được phải chọc: "Chị thì là người khác đấy à? Cậu có chịu ngồi cùng bàn với chị đâu"

"Giống nhau thế nào được."

Ông cụ nhà họ Dung nói đỡ cháu trai một cách hùng hồn, "Sau này hai đứa nó là quan hệ cùng phòng đấy, cháu nói linh tinh cái gì thế."

Dung Lăng á khẩu.

Thôi được rồi, cạn lời rồi.

"Ông ơi" Dung Lịch khẽ mỉm cười, "Ăn cơm không được nói chuyện ạ."

Ừm, anh và A Hòa đúng là quan hệ cùng phòng thật.

Ông cụ nhà họ Dung: ""

Tiêu Kinh Hòa cúi đầu ăn cơm, ánh đèn trên đầu chiếu vào mặt cô, làm ửng hồng lên hai gò má.

Dung Lịch chẳng ăn mấy, lúc thì rót trà lúc thì gắp thức ăn, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào một người. Hai vị phụ huynh của nhà họ Dung vừa tán thưởng lại vừa ghen tỵ.

Sau bữa cơm, cô vào phòng Dung Lịch còn anh đi pha trà cho cô.

Chị gái của Dung Lịch nói rất đúng, anh chính là một lão già trước tuổi, trang trí và trần thiết trong phòng giống hệt sở thích của ông ngoại cô, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, trên bàn là bút mực giấy nghiên, trên giá sách bên cạnh là Tứ thư Ngũ kinh.

Trên bức tường trước bàn có treo một bức tranh thủy mặc, trong tranh là một cô gái mặc giáp chiến thời cổ, mắt sáng như sao, mi thanh mục tú. Cô ấy đang cưỡi ngựa cầm kiếm.

Dung Lịch bưng ấm trà vào. Cô hỏi anh: "Người trong tranh là ai đấy?"

Phía dưới bức tranh có đề ấn, hai chữ "Tử Thuyế"' viết theo lối phồn thể.

Bức tranh này do chính Dung Lịch vẽ.

Dung Lịch rót cho cô một chén trà: "Đó là Định Tây Tướng quân Oanh Trầm"

Tại sao một nhân vật giả tưởng lại có tranh truyền thần?

Cô nhìn dung mạo người trong tranh: "Định Tây Tướng quân có nguyên mẫu không?"

Dung Lịch im lặng.

Cô quay lại nhìn anh, anh đang nhìn người trong tranh: "Bức tranh này chính là nguyên mẫu của cô ấy.

Bức tranh này là nguyên mẫu của Định Tây Tướng quân, vậy ai là nguyên mẫu của bức tranh này? Ban nãy cô có nghe Dung Lăng nói, Dung Lịch giỏi vẽ tranh thủy mặc nhưng chỉ vẽ cảnh, không bao giờ vẽ người.

Cô ấy là ai, sao lại xuất hiện trong tranh của Dung Lịch, người con gái như thế nào mới có thể khiến anh nâng bút như thế này, mỗi nét đều tinh tế tỉ mỉ.

Tiêu Kinh Hòa hơi nhíu mày.

Dung Lịch nâng mặt cô lên, mỉm cười: "Em ghen à?"

Cô chối: "Không ghen"

Ừm, đúng là ghen rồi, cắn đỏ cả môi lên rồi kia.

Dung Lịch đặt chén trà xuống, kéo tay cô, ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô: "A Hòa, em đừng ghen, anh chỉ thích một mình em thôi"

Định Tây Tướng quân là cô, Oanh Trầm là cô, A Hòa cũng là cô.

Anh chỉ thích cô.

Lúc này đôi lông mày nhíu chặt của Tiêu Kinh Hòa mới giãn ra, anh dụi dụi làm cô thấy ngứa ngứa, nhưng không tránh, ngoan ngoãn đặt tay lên eo anh: "Muộn lắm rồi, anh có tiễn em về không?"

"Em ở lại được không?" Anh không nỡ để cô đi.

Tiêu Kinh Hòa không đồng ý: "Không được. Cô rất lý trí, kiểm soát bản thân không được chiều theo ý anh, "Lần đầu tiên em đến nhà anh, ở lại qua đêm không hay lắm.

Cô không muốn để lại bất cứ ấn tượng không tốt nào với người nhà của Dung Lịch.

Dung Lịch chiều theo ý cô: "Vậy một lúc nữa hãy về có được không?"

Cô suy nghĩ rồi đáp: "Được ạ."

Cô cũng muốn ở lại với anh thêm một lúc.

Hơn 10 giờ Dung Lịch mới đưa cô về nhà. Anh dừng xe lại trước khu nhà cô, tháo dây an toàn cho cô rồi đưa cho cô một chiếc hộp gỗ long não: "Em mang bức tranh này về nhé."

Là bức hoa mai trong tuyết mà Tiêu Trường Sơn đã lấy từ chùa Đài Thiền.

"Tại sao Tiêu Trường Sơn lại tặng bức tranh này cho anh?" Cô rất bất ngờ, bức tranh này đi một vòng rồi lại quay về với cô.

Dung Lịch giải thích: "Công ty của ông ta đang kêu gọi vốn, nên ông ta dùng bức tranh này để lấy lòng anh"

Tiêu Trường Sơn không hài lòng với việc chỉ dừng lại ở kinh doanh bất động sản. Ông ta mở một công ty bán dẫn nhưng xoay vòng vốn rất khó khăn, do đó nên đợt trước ông ta mới năm lần bảy lượt dòm ngó đến bức tranh trong tay cô.

Cô biết nhà họ Tiêu muốn hợp tác đầu tư, nhưng không biết đối tượng mà Tiêu Trường Sơn muốn hợp tác lại là Dung Lịch: "Anh là nhà đầu tư à?"

"Em không biết à." Anh không vui lắm, giọng nói mang vẻ oán trách, "A Hòa, em còn chẳng lên mạng tìm hiểu về anh nữa"

Làm sao cô biết được anh nổi tiếng như thế.

"Vậy anh có đầu tư cho ông ấy không?" Cô sẽ không can thiệp vào việc Dung Lịch có hợp tác với Tiêu Trường Sơn hay không. Cô không hiểu chuyện làm ăn, cũng không muốn níu chân anh.

Dung Lịch hỏi ngược lại: "Anh có thể thay em cho ông ta một bài học không?"

Cô bật cười: "Dĩ nhiên là được rồi."

Biết ý định của anh, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ tỏ thái độ, "Anh là chỗ dựa của em mà.

Dung Lịch là bạn trai của cô, vậy thì cô đồng ý để anh tham gia vào mọi chuyện của cô.

"Anh tính món nợ này cho em nhé?" Dung Lịch dò ý cô.

Cô đồng ý: "Vâng"

Mặc dù Tiêu Trường Sơn là ba ruột của cô, nhưng cô không thấu tình đạt lý lắm, chỉ cần là Dung Lịch thì anh làm gì cũng được.

Cô thấy hơi buồn cười, Tiêu Kinh Hòa ơi là Tiêu Kinh Hòa, thay lòng đổi dạ nhanh thế chú.

Ngoài trời đã nổi gió, gió lùa qua cửa xe hơi lạnh, nhưng không làm giảm được nhiệt độ trên gương mặt cô. Cô ngồi trên ghế phụ lái một lúc rồi nói: "Vậy em đi lên đây"

Dung Lịch giữ chặt tay cô: "Chờ thêm một lúc nữa đi" Anh tháo dây an toàn của mình, lại gần đưa tay ôm cô, "A Hòa ơi"

"Vâng"

Anh nói: "Sau này có khả năng anh sẽ rất dính người, em phải làm quen, không được chế anh nhé" Anh đã tìm cô qua hai kiếp, chỉ hận không thể tan vào trong xương cốt của cô, như thế mới không sợ làm mất cô lần nữa.

Vừa mới hẹn hò mà anh đã bắt đầu sợ mất, dùng đến cả từ chê rồi, Tiêu Kinh Hòa không khỏi bật cười: "Chị anh nói tính anh lạnh lùng mà."

Dung Lịch càng ôm cô chặt hơn, tựa mặt lên vai cô, tiếng nói và tiếng thở đều nhè nhẹ ở ngay bên tai cô: "Đấy là đối với người khác. Em thì khác.

Cô cười, cố tình hỏi: "Khác thế nào?"

Dung Lịch nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm nghị nói: "Sau này chúng ta là quan hệ cùng phòng đấy.

Tiêu Kinh Hòa đứng hình.

Cô cúi đầu, vùi mặt vào vai anh.

Lễ mừng thọ ở nhà họ Lâm kết thúc lúc 10 rưỡi tối, 11 giờ, Hoắc Thường Tầm tìm đến căn biệt thự ở ngoại ô của anh ta. Căn nhà đó do mẹ anh ta tặng khi anh ta tròn 18 tuổi, anh ta chê chỗ này hẻo lánh, chẳng mấy khi ở.

Thế lại thành ra lợi cho cô nàng kia.

Anh ta nghĩ mấy hôm nữa sẽ sang tên căn nhà cho cô ta, người của anh ta không thể nào không có chỗ ở được. Anh ta mở cửa, trong nhà tối om om, chỉ bật một ngọn đèn. Cô ta đã vào đây ở mấy ngày rồi mà nhà cửa vẫn lặng ngắt, chẳng có tí tiếng động nào.

Anh ta bật đèn, mới nhìn thấy cái đám đang cuộn mình trên ghế sofa.

Ngủ mất rồi à!

Anh ta lại gần, đá vào cái ghế: "Kỷ Lăng Nhiễm"

Người trên ghế ôm chăn, trở mình, không dây.

Hoắc Thường Tầm lại đá thêm một cái: "Kỷ Lăng Nhiễm.

Cô nhíu mày, vẫn chưa tỉnh.

Anh ta tức giận, giật cái chăn trên người cô: "Kỷ Lăng Nhiễm!"

Cô mở bừng hai mắt, ngẩn ra mấy giây rồi ngồi dậy nhìn anh ta, ngơ ngơ ngẩn ngẩn: "Hả?"

Bản tính thiếu gia của Hoắc Thường Tầm nổi lên, anh ta hầm hầm nói với cô: "Không phải tôi bảo em đợi tôi à?"

Thế mà lại ngủ mất?! Đám phụ nữ trước đây của anh ta làm gì có ai không quan tâm đến anh ta như thế!

Cái đồ không biết điều này!

Kỷ Lăng Nhiễm mới ngủ dậy, ánh mắt mất tập trung, thần sắc mơ màng, chỉ im lặng mà ngây ngẩn nhìn anh ta.

Hoắc Thường Tầm lại đá vào cái ghế sofa: "Đứng dậy đi làm đồ ăn khuya cho tôi"

Cô 'Ờ' một tiếng, đứng dậy rồi nhớ ra một chuyện: "Trong nhà không có đồ ăn"

Hoắc Thường Tầm liếm răng vì tức, thế này có khác gì anh ta đang nuôi một tổ tông không.

Anh ta cởi áo vest ngoài, ngồi xuống ghế, gác một chân lên bàn trà, vì bề ngoài đẹp trai nên có lưu manh cũng vẫn hấp dẫn: "Dùng hết tiền trong thẻ chưa?"

Kỷ Lăng Nhiễm đứng cách xa anh ta: "Chưa"

Cô cúi đầu không dám nhìn anh ta, "Nhiều tiền quá, em dùng không hết"

Ha ha, lần đầu tiên có một người đàn bà nói với anh ta là dùng không hết tiền.

Hoắc Thường Tầm khoanh tay nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ trước mặt mình: "Em mua được cái gì?"

Cô lí nhí đáp: "Một cái giường"

Hoắc Thường Tầm không hiểu trong cái đầu ngốc nghếch của cô ta đang nghĩ cái gì: "Em mua giường làm gì?"

Cô không trả lời.

Hoắc Thường Tầm lấy bật lửa ra châm một

điếu thuốc: "Nói.

Cô nói: "Cho anh ngủ"

Căn biệt thự này của anh ta khá lớn nhưng chỉ có một cái giường. Từ khi cô vào ở đến nay đây là lần đầu tiên anh ta đến, nhưng anh ta cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cô lại còn thêm chuyện bực mình cho anh ta.

Được, mua giường rồi chứ gì.

Hoắc Thường Tầm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Tôi ngủ trên giường của em"

Cô lập tức hoảng sợ.

Lúc trước cô nàng này không sợ anh ta, nhưng từ khi bước chân vào địa bàn của anh ta là cô tránh anh như tránh rắn rết, sợ hãi vô cùng. Hoắc Thường Tầm cảm thấy có một móng vuốt nhọn đang gãi trái tim anh ta, ngứa ngáy khó chịu.

Anh ta là mãnh thú hoang dã đấy à? Chưa có người đàn bà nào làm anh ta bực dọc như thế này. Anh ta hút mạnh một hơi rồi lười biếng nhả khói thuốc: "Em còn cần tôi phải nhắc em quan hệ của chúng ta là gì à?"

Cô sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Cô biết hai người họ có quan hệ như thế nào, anh ta đã mua cô về đây.

Hoắc Thường Tầm hút thêm mấy hơi, hết hứng, dập điếu thuốc, nói: "Lại đây"

Kỷ Lăng Nhiễm ngần ngừ hồi lâu rồi mới chậm chạp bước đến.

Anh ta nới lỏng cà vạt, mở cúc áo trên cùng, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Dưới ánh đèn, gương mặt anh ta càng trở nên yêu mị, anh ta dài giọng ra lệnh: "Ngồi lên đùi tôi".