Duy Nhất Là Em

Chương 432: Ngoại Truyện Đế Hậu (8) Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dung Lịch




Nửa giờ sau, Dung Đường ngồi ở ghế lái phụ trên xe Ninh Dã.

Cô gọi điện cho Dung Lịch, hỏi thẳng luôn: "Cậu có biết số đo cụ thể không?"

"1m68..." Anh nghĩ, "Trên dưới 45kg"

1m68, nặng 45kg, gầy quá.

Dung Đường lại hỏi tiếp: "Vòng ngực?"

Dung Lịch thoáng im lặng: "... Em không biết."

Ô, lại còn xấu hổ cơ đấy.

Dung Đường liên tục trêu chọc anh: "Thế có to không?"

Anh cả giận gắt: "Chị!"

Người chị như cô đây cảm thấy thú vị vô cùng, cái thằng Dung Lịch tính tình lạnh nhạt kia có bao giờ lại cuộn sóng dâng trào thế này đâu, càng lúc càng giống con người hơn rồi đấy.

"Xấu hổ cái gì chứ, đều là người trưởng thành cả rồi mà" Cô nói rất nghiêm chỉnh, "Muốn phong cách nào không?"

"Thanh lịch một chút" Dung Lịch hơi ngừng lại, sau đó còn nói thêm, "Chị mua thêm mấy bộ đi, phải là thứ đắt nhất ấy."

Hoắc Thường Tầm nói phụ nữ đều thích mấy thứ hàng hiệu.

Sau đó, sáng sớm hôm sau, Tiêu Kinh Hòa vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy trong phòng khách chất đầy túi đồ mua sắm, ghế sofa và mặt bàn không đủ chỗ nên chúng được đặt cả ở dưới đất.

Cô không biết trong túi là cái gì nên cẩn thận đi vòng qua, cố gắng để không giẫm lên chúng.

Dung Lịch đi từ trong phòng bếp ra: "Chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng" Vừa ngủ dậy nên tóc cô hơi lộn xộn, cô dùng tay ép lọn tóc đang vểnh xuống, nhưng không được.

"Anh chuẩn bị xong bữa sáng rồi, em muốn ăn luôn bây giờ không?"

Anh rót một cốc sữa bò đặt lên trên bàn ăn, "Anh không biết khẩu vị của em nên chuẩn bị hơi nhiều một chút"

Đây mà là nhiều một chút à?

Cả bàn đầy thức ăn, kiểu Trung kiểu Tây có cå.

Tiêu Kinh Hòa ngồi xuống, trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo mặc ở nhà của nam, cô xắn tay áo lên một đoạn, hỏi: "Anh biết nấu cơm à?"

Dung Lịch đặt bát đũa ở trước mặt cô, "Anh không biết"

Đàn ông phải tránh xa nhà bếp mà.

Suy cho cùng thì anh cũng là người cổ, tư tưởng vẫn có phần lạc hậu, anh bổ sung thêm: "Nhưng năng lực học tập của anh rất tốt, hẳn là học cũng không khó lắm.

Nếu là vì A Hòa thì không có gì là anh không thể làm.

Tiêu Kinh Hòa không nói gì nữa, yên lặng ăn sáng. Dung Lịch cũng chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, ăn không nói ngủ không nói.

Sau bữa sáng, Dung Lịch pha một ấm trà hoa quả, hương vị khá ngon làm cô uống nhiều, bấy giờ mới hỏi anh: "Trong những cái túi kia là gì vậy?"

Dung Lịch ngồi vào phía đối diện, "Quần áo chuẩn bị cho em đấy"

Cô nhìn lướt qua trên bàn, lại nhìn xuống dưới đất: "Anh chuyển cả cửa hàng về đây đấy à?"

"Đâu có"

Giọng của anh rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô giải thích, "Phòng không đủ lớn, không có chỗ để. Nếu không thì anh có thể mang toàn bộ cửa hàng đưa cho cô thật.

Tiêu Kinh Hòa cạn lời.

Cô nghĩ, đây chắc hẳn là lần đầu tiên anh làm những chuyện này nên trong ánh mắt đầy vẻ không được tự nhiên và hoang mang.

Cô cầm một cái túi lên: "Còn cái này?"

"Đều tặng cho em cả"

Cô không nhịn được, khẽ bật cười. Hơi cúi đầu xuống, cô lại nhìn thấy trong một cái túi có một chiếc thẻ màu vàng kim, bèn lấy ra nói: "Trong đây còn có cả một cái thẻ này"

Dung Lịch hơi mất tự nhiên: "Cũng đưa cho em đó"

Hoắc Thường Tầm nói phải đưa cả thẻ nữa.

Anh không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nên Hoắc Thường Tầm tìm cho anh khá nhiều chiêu.

Tiêu Kinh Hòa để thẻ lên bàn, "Tiếp theo không phải là muốn tặng em túi xách và hoa đấy chứ?"

Khóe miệng cô cong lên, "Hoặc là căn hộ và xe."

Dung Lịch hơi mím môi.

Đúng là Hoắc Thường Tầm có nói như vậy thật.

"Dung Lịch" Cô không nhịn được cười, "Anh chưa từng theo đuổi con gái sao?"

Anh trả lời rất nhanh: "Anh chưa từng thích người khác bao giờ." Còn nghiêm túc nhấn mạnh, "Chỉ có em thôi"

Trái tim cô cảm thấy vừa chua vừa ngọt, giống hương vị của bình trà hoa quả vậy, đó là hương vị mà cô rất thích.

Bàn tay cầm chiếc túi mua sắm của cô nắm chặt lại, còn hơi toát mồ hôi: "Vậy ai đã dạy anh những thứ này?"

Dung Lịch không hề giấu giếm: "Là một đứa bạn thân từ nhỏ"

Cô hơi bối rối, nhưng vẫn nhíu mày, nói: "Anh chớ học anh ta" Chắc chắn sẽ bị dạy hư mất thôi.

Anh gật đầu nói được.

Cuối cùng, cô dùng nửa ngày nghỉ để đi trả lại toàn bộ số quần áo, tiền đổ hết vào cái thẻ kia, sau đó đưa thẻ cho Dung Lịch. Dung Lịch không nói gì, chỉ lặng lẽ hủy chỗ hoa đã đặt trước.

Chạng vạng tối, anh tranh thủ đến Thâu Nhàn Cư một chuyến.

Hoắc Thường Tầm đang uống rượu ở đó, vừa thấy anh, anh ta đã trêu ghẹo: "Thế nào, bắt được người chưa?"

Dung Lịch đá cái chân đang đặt trên bàn trà của anh ta ra: "Sau này đừng có mách nước cho tôi nữa"

Ôi chà, cơn tức ghê quá nhỉ.

Hoắc Thường Tầm đổi sang tư thế nửa nằm: "Không giải quyết được à?"

Không thể thế được, có người phụ nữ nào mà không thích túi xách quần áo đâu.

Anh ta híp mắt: "Hay tặng không đủ nhiều?"

Dung Lịch mặc kệ anh ta, châm một điếu thuốc, tự ngồi hút một mình, mắt khép hờ rồi thả ra một luồng khói. Làn khói trắng làm hình dáng anh ta trở nên mờ ảo, trong sự lạnh lẽo lại thêm một chút biếng nhác đầy gợi cảm.

Hoắc Thường Tầm rót ly rượu: "Này Đông, cái cô em sinh viên đại học của cậu thế nào?"

Gần đây Lục Khải Đông đang mặn nồng với một em sinh viên, "Đưa hai cái túi xách là ngoan thôi."

Hoắc Thường Tầm lườm Dung Lịch, mỉm cười đầy quyến rũ, nhướng mắt như muốn nói: Thấy chưa, vẫn phải tặng túi xách nhé.

Dung Lịch ném trả lại một ánh mắt lạnh nhạt.

"Cậu cứ tặng thêm lần nữa là nghe lời ngay Hoắc Thường Tầm khẳng định, "Đàn bà đều thích chơi lạt mềm buộc chặt cả.

Đúng là phiền phức.

Mà anh ta sợ nhất là phiền phức. Chỉ có cái tên Dung Lịch này mới có kiên nhẫn dùng đủ mọi cách dỗ dành như thế, chứ anh ta chẳng rỗi hơi mà đi tìm một bà nội nhỏ về để thờ.

Dung Lịch dụi tàn thuốc lá, dùng khăn lau tay, sau đó cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: "A Hòa thì khác"

"Sao mà khác?"

Anh lạnh lùng lườm Hoắc Thường Tầm một cái, "Loại người như cậu không hiểu được đâu."

Hoắc Thường Tầm cười mắng một câu.

Cái gì mà gọi là loại người như anh ta?! Loại

người như anh ta làm sao?!

Loại người như anh ta chính là còn chưa gặp được bà nội nhỏ của mình, anh ta cũng chỉ ngang ngược được một thời gian nữa thôi. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rồi sẽ có người đến xử lý anh ta.

"Nếu kiếp này Định Tây tướng quân của cậu là đàn ông" Hoắc Thường Tầm hứng trí hỏi, "Dung Lịch, cậu có cưới không?"

Dung Lịch suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.

Hoắc Thường Tầm trầm giọng cười, mắng anh: "Thằng điên"

Tình yêu đúng là một thứ không thể đụng vào được.

Đời này của anh ta chỉ cần chơi đùa thôi, không thể động vào thứ đồ chơi chết người đấy được.

Ở phía đối diện, Lục Khải Đông nghe mà không hiểu gì cả: "Các cậu đang nói cái gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả"

Hoắc Thường Tầm cười: "Uống rượu của cậu đi."

Trộm được nửa ngày nhàn rỗi chốn nhân gian, ở trong Thâu Nhàn Cư này có đàn ca sáo nhị, chơi nhã nhạc nhẹ nhàng.

Kỷ Lăng Nhiễm vừa diễn tấu xong nên vẫn đang mặc bộ sườn xám. Bình thường cô vốn đã mang vẻ đẹp cổ điển duyên dáng, mặc bộ đồ này vào lại càng quyến rũ hơn. Chỉ có điều, cặp mắt trong veo lại không hề hợp với Thâu Nhàn Cư này.

Cô ngồi trước bàn trang điểm sau cánh gà, cúi đầu nghe điện thoại, là bệnh viện gọi tói.

"Gia đình bên kia đã ký tên, thận không có vấn đề gì, nhưng thời gian bảo quản các bộ phận của người hiến tặng có hạn, phẫu thuật nên được sắp xếp càng sớm càng tốt"

Gương mặt trang điểm của cô hơi tái nhợt, "Tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tiền, bác sĩ Trần, xin ông nhất định phải cứu mẹ của tôi"

Mẹ của cô bị bệnh suy thận mãn tính thời kỳ cuối, đã không thể lọc thận được nữa rồi, chỉ có thể làm phẫu thuật cấy ghép thận mới.

"Tôi sẽ cố hết sức.

"Cảm ơn, cảm ơn ông"

Cúp điện thoại, cô ngồi yên trong chốc lát rồi đứng dậy đi sang văn phòng quản lý ở bên cạnh.

"Có chuyện gì không?" Ngô Mạn là một phụ nữ hơn 30 tuổi, trước kia cũng đánh đàn tranh, về sau lấy một ông chủ nhỏ và không tiếp tục lên sân khấu nữa. Chồng của chị ta có quen biết với Lục Khải Đông nên cho phép chị ta làm quản lý ở Thâu Nhàn Cư, quản lý đội diễn tấu nhạc cụ cổ.

"Quản lý Ngô, em có thể ứng trước tiền lương được không ạ?"

Ngô Mạn ngẩng đầu nhìn cô bé trước mắt, hơi suy tư trong chốc lát. Chị ta đã làm ở Thâu Nhàn nhiều năm rồi, cũng có con mắt nhìn người. Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Lăng Nhiễm, chị ta đã biết cô bé này có xuất thân không bình thường, vóc dáng đúng là rất quyến rũ, nhưng ánh mắt thì có cố thế nào cũng không thể giấu nổi khí chất tao nhã không giống người thường. Hơn nữa từng lời nói và cử chỉ của cô bé này, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều giống với thiên kim tiểu thư thời cổ.

Mặc dù đã phải chịu khổ, sự sắc bén cũng bị mài giũa, nhưng vẻ yêu kiều và khí chất từ sâu thẳm trong xương cốt đó thì vẫn còn vẹn nguyên.

Ngô Mạn hỏi cô: "Em muốn ứng mấy tháng?"

Kỷ Lăng Nhiễm cắn môi: "400 nghìn tệ ạ."

Phí phẫu thuật cùng phí cho giai đoạn phục hồi sau phẫu thuật, tổng cộng lại ít nhất cũng phải 400 nghìn.

"400 nghìn á?" Ngô Mạn để tay lên bàn, móng tay sơn đỏ chót gõ gõ lên mặt bàn, "Em đang nói đùa với chị đấy à?"

Vẻ mặt Kỷ Lăng Nhiễm hơi hoảng hốt lo lắng, "Em có thể ký hợp đồng, có thể trả dần dần ạ"

Với tiền công của cô ở Thâu Nhàn Cư thì phải trả trong ba năm mới hết. Ngô Mạn nói thẳng: "Chị cùng lắm cũng chỉ có thể ứng cho em ba tháng tiền lương thôi, đây đã là linh động lắm rồi đấy"

"Quản lý Ngô, em van xin chị, mẹ của em" hốc mắt cô ửng đỏ, "Mẹ của em đang cần số tiền kia để cứu mạng"

Cô bé này, dáng vẻ vốn yêu kiều, lúc khóc lên nhìn lại càng đáng thương hơn. Tính tình cô bé lại truyền thống bảo thủ, một nơi phong lưu như Thâu Nhàn Cư này, 7 người lui tới đều quyền quý cả, nhưng chẳng có ai lọt nổi mắt xanh của cô, vẫn điềm tĩnh thanh cao như thường.

Ngô Mạn lắc đầu: "Chị chỉ là một quản lý thôi, không có quyền lợi lớn như vậy. Chị ta do dự một lúc lâu mới nói: "Nếu như em thật sự rất cần tiền, thì vẫn còn có một biện pháp đấy."

Kỷ Lăng Nhiễm ngước mắt lên.

"Giám đốc Thiệu của bất động sản Xương Lâm có ý với em, nếu như em đồng ý..."

"Quản lý Ngô" cô ngắt lời, hốc mắt càng đỏ hơn, "Em đến đây không phải để bán thân."

Ngô Mạn không nói gì nữa, chị ta biết tính tình của cô bé này, thoạt nhìn trông nhu nhược yếu đuối, nhưng trong xương tủy lại vô cùng cứng rắn, nếu không đến lúc rơi vào đường cùng thì...

Kỷ Lăng Nhiễm đi ra khỏi phòng của Ngô Mạn, cô đứng ở trước cửa sổ một lúc lâu rồi gọi một cuộc điện thoại.

"Mợ."

Mụ Trương ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng gọi này liền nổi giận: "Mày còn dám gọi điện cho tao à?"

Cô ngồi xổm trên mặt đất, siết chặt lòng bàn tay lại: "Mợ, mợ có thể cho cháu mượn một khoản tiền được không?"

"Mày còn biết xấu hổ không thế?"

Mụ Trương chửi ầm lên, "Mày còn không biết ngượng mà đi vay tiền tao à, lúc trước nếu không phải ba mày tham ô thì cậu mày có bị liên lụy không?"

Nếu không phải nhà mụ ta muốn sơ múi thì làm sao lại bị liên lụy chứ.

Giọng Kỷ Lăng Nhiễm mềm nhũn, năn nỉ: "Mẹ cháu cần phải làm phẫu thuật, cháu van xin mợ."

Mụ Trương mỉa mai: "Cái con ma bệnh như mẹ mày chết quách đi cho xong, muốn trách thì trách ba mày ấy, ông ta hại chết nhiều người như vậy nên bị báo ứng đấy."

Mụ Trương không còn kiên nhẫn, "Thôi đừng có gọi điện thoại cho tao nữa, mẹ con chúng mày sống hay chết chẳng liên quan gì đến tạo hết!"

Nói xong, điện thoại bị dập máy, Kỷ Lăng Nhiễm gọi lại nhưng số đã bị chặn. Cô lật khắp danh bạ gọi cho từng người một, không phải là không nghe máy thì họ cũng sẽ lại phỉ báng, châm chọc.

Cha của cô từng là chủ tịch của một tỉnh, bởi vì tham ô nên bị ngã ngựa, lúc trước có bao nhiêu người a dua nịnh hót thì giờ có từng đẩy người quay lưng lại.

Tường đổ thì mọi người cùng đẩy.

Nào có ai chìa tay ra trong lúc mình gặp nạn bao giờ, đều là nâng cao giẫm thấp, hiện thực ở cái thói đời này xấu xí như vậy đấy.

Kỷ Lăng Nhiễm ngơ ngác ngồi xổm ở đó một lúc, chân tê nên cô phải vịn tường đứng dậy, dưới chân giống như nặng ngàn cân vậy, bước đi rất khó khăn, nhưng cô vẫn bước từng bước quay trở lại đường cũ, đẩy cửa ra, cô chật vật đến mức không ngóc đầu lên được.

"Chị Ngô, chị có số điện thoại của giám đốc Thiệu không?"

Ngô Mạn kinh ngạc nhìn cô một lúc: "Em nghĩ thông rồi à?"

Không phải nghĩ thông, mà là cô cùng đường rồi.

Ngô Mạn lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm danh thiếp, chị ta đứng dậy và nhét nó vào trong tay cô: "Nghĩ thông được cũng tốt, làm gì phải chịu khổ như vậy chứ."

Ngô Mạn biết thân phận của Kỷ Lăng Nhiễm. Cô gái này mới 22 tuổi, là học viên của Học viện âm nhạc Hoàng Gia, là cô chủ lớn được nuông chiều. Sau khi gia đình sa sút, cô ấy thôi học, mang theo mẹ bị bệnh nặng từ Giang Bắc đến thủ đô để chữa bệnh, vốn cô ấy nên là công chúa không rành thế sự sống trong lâu đài, nhưng lại bị rơi xuống nhân gian, chịu cảnh khổ sở nơi đầu đường xó chợ.

Kỷ Lăng Nhiễm vẫn gọi điện cho vị giám đốc Thiệu kia.

7 giờ tối, thành phố lên đèn.

Cô đứng ở trước cửa phòng khách san rát rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.

Thiệu Dương cầm trong tay một ly rượu, mắt nhìn về phía cửa: "Đến rồi à"

Kỷ Lăng Nhiễm đứng ngây ra ở cửa ra vào.

Có một đống đàn ông ở trong phòng, trên đất còn có một cô gái mình trần như nhộng, mặt đất đầy vết tích dâm loạn.

Thiệu Dương ngoắc tay với cô: "Tới đây"

Toàn thân Kỷ Lăng Nhiễm run lên, nhìn cô gái dưới đất đang cao giọng rên rỉ, và cả gã đàn ông người đầy mồ hôi kia, cô chỉ cảm thấy dạ dày mình cuộn trào, một lúc lâu sau mới tiến lên được một bước.

Gã đàn ông bụng phệ hơn 40 tuổi đứng lên từ trên thân cô gái kia, tiện tay vớ lấy một cái khăn tắm quấn quanh người, ánh mắt rơi vào cô gái đang đứng ở cửa, "Thiệu, kiếm được ở đâu đấy, không tệ nhỉ"

Mặc dù cô gái này mặc một bộ quần áo kín cổng cao tường giá rẻ, nhưng khí chất kia không phải người bình thường đâu.

Thiệu Dương là giám đốc điều hành của một công ty bất động sản, 39 tuổi, chưa lập gia đình, dáng người gã tầm trung và có vẻ ngoài lịch sự nho nhã, nhưng đôi mắt lại đục ngầu dâm đãng, "Mua với giá 400 nghìn đấy."

Gã lắc ly rượu đỏ trong tay, "Có biết cô ta là ai không?"

Gã đàn ông ngồi trên ghế sofa hỏi: "Ai vậy?"

"Con gái của Kỷ Nguyên Thuần"

Là gã chủ tịch tỉnh tham ô 8 tỷ đấy à.

Gã đàn ông đốt một điếu thuốc, đẩy cô ả bên cạnh ra rồi nhìn cô gái đứng ở cửa với vẻ dò xét không hề kiêng kỵ, "Hóa ra là thiên kim Chủ tịch tỉnh sa cơ lỡ vận à, chẳng trách trông lại non mềm bóp được ra nước thế kia"

Ánh mắt của gã rất suồng sã, không hề che giấu sự tham lam cùng dục vọng, "Này Thiệu, cậu chơi xong cho tôi mượn hai ngày nhé"

Thiệu Dương cười: "Được, chờ tôi chán rồi thì cho anh chơi thế nào cũng được"

Gã lườm Kỷ Lăng Nhiễm, trong mắt đầy vẻ háo sắc, "Đứng đấy làm gì, còn không mau tới đây"

Kỷ Lăng Nhiễm cắn chặt răng, đứng ở nơi đó mà không nhấc nổi chân. Cô cũng đã dự liệu trước, nhưng không nghĩ tới nó lại vượt quá sức chịu đựng của cô như vậy, không thể ngờ rằng đằng sau áo mũ chỉnh tề, những kẻ này lại xấu xa như thế.

"Các người" cô nhìn cô gái thể thảm ở trên đất mà siết chặt nắm tay, lòng bàn tay sắp bị nắm đến rách cả da, từng từ từng chữ khó khăn bật ra khỏi cổ họng cô, "Các người thật buồn nôn"

Suy cho cùng thì cô vẫn là bông hoa trồng trong nhà kính, chưa từng nhìn thấy sự bẩn thỉu của thế gian.

Thiệu Dương đứng dậy, tiến lên phía trước. Gã nắm lấy tóc cô kéo vào bên trong: "Đã làm đĩ rồi mà còn giả vờ giả vịt cái gì hả.

Cô bị gã đẩy mạnh ngã ra đất, đầu đập vào mép bàn trà, chỉ chớp mắt máu đã chảy ra. Trong lúc đầu óc cô choáng váng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tại.

"Này."

Cửa bị đạp mở.

Kỷ Lăng Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt ngập đầy nước mắt.

Thiệu Dương phản ứng khá nhanh, gã lập tức cung kính mỉm cười, chào hỏi người ở cửa: "Tầm, cậu Tầm"

Hoắc Thường Tầm, nhà họ Hoắc ở Đế Đô.

Anh ta ôm tay đứng dựa vào cửa, ánh mắt khẽ lướt qua người ở trên mặt đất, trong mắt có ý cười như có như không, lại mang theo một chút hờ hững lạnh nhạt: "Đang làm gì thế?"

Vị cậu chủ lớn này là thái tử gia thực sự, không dễ chọc vào.

Thiệu Dương lập tức cười bồi, run rẩy nói: "Chơi, chơi đùa thôi mà"

"Chơi đùa à?" Anh ta hếch cằm lên, tay nhét trong túi quần, chậm rãi ung dung đi vào trong phòng, hất hàm chỉ vào Kỷ Lăng Nhiễm trên đất, "Hình như cô gái này không muốn chơi cùng với các người."

Chậc chậc chậc, làm chảy cả máu rồi kìa.

Đáng tiếc quá.

Anh ta ngồi xuống, nắm lấy cằm của cô gái dưới đất rồi dùng lòng bàn tay lau máu trên trán cô.

Kỷ Lăng Nhiễm ngồi ở dưới đất run lên.

Thiệu Dương toát mồ hôi đầy đầu, vội giải thích: "Cô ta mới tới nên sợ người lạ thôi."

Hoắc Thường Tầm cười cười: "Thật à?" Anh ta vẫn nắm lấy cằm của cô, nhìn vào mắt cô mà hỏi với vẻ bất cần đời, "Em muốn chơi với bọn họ à?"

Kỷ Lăng Nhiễm không lên tiếng, mỗi đã bị cô cắn đến bật máu.

Cô thỏ con này tính tình cứng rắn nhỉ. Hoắc Thường Tầm thả lỏng tay, đứng dậy, nhìn lướt qua đám đàn ông đàn bà trong phòng, giọng điệu đầy vẻ biếng nhác: "Giờ là thế kỷ XXI rồi, muốn chơi cũng là anh tình tôi nguyện, đừng có làm bừa, biết chưa?"

Thiệu Dương cùng 6 gã đàn ông khác đều vội vàng gật đầu, trong lòng tên nào cũng oán thầm, bàn về chuyện chơi thì ai hơn được vị công tử gia này chứ.

Hoắc Thường Tầm thả lại tay vào trong túi, rồi ra cái vẻ không liên quan đến mình nhìn cô gái ở trên đất. Ánh mắt anh ta vừa dịu dàng nhưng cũng lạnh lẽo, anh ta nói: "Em đã tự chọn thì đừng có hối hận."

Sau đó anh ta xoay người định đi.

Kỷ Lăng Nhiễm duỗi tay ra nắm lấy tay áo của anh ta: "Hoắc Thường Tầm"

Cái giọng này, thật con m* nó quá êm tai. Anh ta quay đầu: "Làm sao?"

Đôi mắt cô đỏ ửng, ngập nước, nhưng lại vẫn trong veo và đầy kiêu ngạo, cô nói ngắc ngữ: "Giúp tôi với"

Lúc ở Thâu Nhàn Cư, cô tránh anh ta còn không kịp.

Hoắc Thường Tầm ngồi xuống, đỡ cô đứng lên. Anh ta nới lỏng cà vạt trên cổ, hờ hững ném ra một câu: "Tôi là người làm ăn, không làm từ thiện"

Nói thật, cô gái này khóc rất đẹp.

Anh ta thích làm cô khóc, nhưng không muốn người khác làm cô khóc. Đúng thế, anh ta muốn cô, đương nhiên, anh ta không phải là Dung Lịch, anh ta rất tiếc cái mạng của mình nên không chơi trò tình cảm.

Một bàn tay mềm mại bắt lấy tay anh ta, vẻ mặt mới lúc nãy còn cương quyết, lúc này lại rụt rè, mắt ngập nước nhìn anh ta, "Anh dẫn tôi đi được không?"

Ừm, anh ta càng muốn cô hơn rồi.

Hoắc Thường Tầm đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô, "Được rồi, đừng khóc nữa."

Anh ta vòng tay ra sau lưng cô, kéo cả người cô vào trong ngực mình, sau đó ngước mắt nhìn Thiệu Dương, nói: "Cô ấy thuộc về tôi, ra giá đi."

Thiệu Dương im thin thít.

Gã nào dám ra giá, chỉ biết cung kính tiễn ông nội này ra ngoài thôi.

Xưa nay Hoắc Thường Tầm không thích chiếm lợi của người khác, anh ta để lại tấm chi phiếu, sau đó mang "cô thỏ con" trong ngực đi ra khỏi căn phòng. Anh ta gọi điện thoại để đặt một phòng khác, rồi để cô ở lại đấy còn mình thì đi ra ngoài.

Kỷ Lăng Nhiễm ngồi yên trong phòng nửa giờ, cả người vô cùng hốt hoảng hoang mang, không biết vì sao mà mình lại đi đến cái bước đường này.

Hoắc Thường Tầm cũng không phải là người lương thiện gì, đều là sài lang hổ báo cả, nhưng mà cô vẫn có cảm giác được cứu, giống như bị rơi xuống nước và bắt được cây cỏ cứu mạng vậy. Cô sợ, nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Lạch cạch.

Cửa phòng bị đẩy ra, Kỷ Lăng Nhiễm vô thức co lại vào bên trong giường.

Hoắc Thường Tầm bước đến, ném chìa khóa ở trên bàn trà, vừa đi về phía giường, vừa cởi áo khoác ngoài, "Tôi đã sắp xếp xong xuôi chuyện phẫu thuật của mẹ em rồi"

Áo khoác bị anh ta ném xuống đất.

Anh ta cởi cà vạt, "Nghỉ việc ở Thâu Nhàn Cư đi."

Không phải giọng điệu bàn bạc, mà là mệnh lệnh, "Nếu em cảm thấy rảnh rỗi quá, tôi mở cửa hàng cho em, làm cái gì cũng được."

Cà vạt cũng bị anh ta ném xuống đất.

Kỷ Lăng Nhiễm ôm đầu gối, tiếp tục rụt lại về phía sau.

Hoắc Thường Tầm cười, cởi một cúc áo ở chỗ cổ, đột nhiên cúi người xuống, chống tay lên trên giường, kéo người vào trong ngực: "Giờ mới biết sợ à? Còn dám thế nữa không?"

Cô nhắm chặt mắt lại, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Con nhóc nhát cáy!

Hoắc Thường Tầm chạm nhẹ vào chỗ bị thương trên trán cô, nghe thấy cô kêu lên một tiếng, anh ta càng cười vui vẻ hơn, "Biết đau là tốt, coi như là một bài học."

Tìm người nào không tìm, lại tìm đến cái loại cầm thú như Thiệu Dương, cô gái này đúng là đáng ăn đòn. Anh ta đứng dậy đi rót ly rượu, tiện tay ném một chùm chìa khóa lên giường, "Em dọn vào đó trước đi"

Lúc này Kỷ Lăng Nhiễm mới mở mắt ra. Cô thở phào một hơi, không dám nhìn Hoắc Thường Tầm.

Ánh mắt của cô rất thận trọng, giọng nói mềm mại mang theo ý thương lượng: "Có thể" Giọng cô càng lúc càng nhỏ, "Có thể từ từ chậm rãi chút được không"

Cô không hiểu rõ anh ta, chỉ thấy mỗi lần anh ta lại đi với một cô, mà kỳ lạ là những cô bạn gái kia dường như đều rất si mê anh ta.

"Từ từ chậm rãi ư?"

Hoắc Thường Tầm nhấp chút rượu, khóe môi nở ra nụ cười xấu xa, "Cô Kỷ ơi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi đấy"

Cô đã làm việc ở Thâu Nhàn Cư được một thời gian, nên không phải cái gì cũng không hiểu. Cô hiểu ý của anh ta, biết anh ta muốn cái gì.

Cô đứng lên, lấy rất nhiều dũng khí đi đến trước mặt anh ta, "Bao lâu?"

Hoắc Thường Tầm nhíu mày, mặt hơi không vui: "Chờ tôi chán rồi tính."

"Bao lâu?" Cô nắm chặt lấy tay áo của anh ta, vẻ mặt rất cố chấp, "Tôi muốn một kỳ hạn."

Cũng không nhát lắm đâu.

Bình thường làm gì có cô gái nào dám căn vặn anh ta thế này, chỉ có cô là không biết tốt xấu thôi.

Hoắc Thường Tầm hất cằm, nói đại một cái thời gian: "Ba tháng đi."

Cô thở dài một hơi rồi thả tay ra, nói được.

Thái độ của cô như vậy làm Hoắc Thường Tầm cảm thấy tức nghẹn cả cổ. Điện thoại di động đổ chuông, anh ta bấm nghe, giọng hơi bực bội: "Alo"

Bên kia rất ồn ào, Lục Khải Đông nói to: "Tới chơi không, cậu đang làm gì đấy?"

"Có chút việc" Hoắc Thường Tầm trả lời qua loa.

Lục Khải Đông chẳng tin bạn mình có cái việc gì đứng đắn, anh ta thúc giục: "Cậu thì có thể có chuyện gì chứ? Mau tới đây đi, cuộc chơi đang nóng lên đây này, chỉ chờ mỗi cậu thôi."

Hoắc Thường Tầm không có hứng thú:

"Không đi."

"Cậu làm cái gì đấy."

Làm gì?

Bị điên rồi! Chưa tính chuyện chạy từ xa tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn chơi trò nuôi tình nhân nữa chứ.

Đàn bà không thể chiều quá, không hiểu sao?

Anh ta biết cái đạo lý này chứ, nhưng chắc đêm nay bị thần kinh rồi. Anh ta ném một câu vào trong điện thoại: "Có việc."

Lục Khải Đông còn ở bên kia gào to, anh ta cúp máy luôn, đi lấy hộp đựng thuốc đến, "Tới đây"

Kỷ Lăng Nhiễm đứng im không nhúc nhích, nhìn anh ta đầy đề phòng.

Cái con bé không biết tốt xấu này!

Hoắc Thường Tầm giận, bực bội nói: "Tới đây bôi thuốc, tôi không thích phụ nữ bị phá tướng"

Cô rón rén đi qua.

M* nó chứ!

Hoắc Thường Tầm vừa vặn nắp thuốc, vừa mắng mình bị thần kinh.