Duy Nhất Là Em

Chương 425: Ngoại Truyện Đế Hậu (1) Lần Đầu Gặp Gỡ Ở Hiện Đại




Mùa mưa tháng Ba, tháng Tư, trời âm u, mưa rơi rả rích, khắp nơi đều ẩm ướt. Ánh đèn u ám, gian phòng hướng ánh nắng không đóng cửa sổ, nước mưa tạt vào, tựa như một lớp lụa mờ ảo.

Mưa rơi tí tách xuống bệ cửa sổ.

Người trên giường bị giấc mơ làm giật mình, chau mày nhưng vẫn chưa tỉnh giấc. Trong giấc mơ, có một vị công tử nhã nhặn tuyệt thế vô song. Chàng đứng nơi đầu cầu, áo trắng tung bay, cao quý và anh tuấn.

"Vừa nãy là ngươi đánh ta rơi xuống ngựa phải không?"

"Ngươi là công tử nhà nào?"

Cô nương ấy giả giọng con trai, đáp: "Tần Tam công tử, phủ Vĩnh An Hầu"

Chàng đánh tung mái tóc của nàng, biếng nhác vác kiếm lên vai mình: "Tại hạ là Lịch Thân vương Dung Lịch, Thất hoàng tử của Hoàng thất, mạn phép hỏi cao danh quý tính của cô nương"

Ngự yến cung đình, bên cạnh hòn núi giả, chàng vẫn mặc một bộ áo trắng, đưa tay ra khẽ phải cánh hoa rơi trên kiếm.

"Thanh kiếm này tặng cho nàng, phụ thân của nàng nói, muốn làm phu quân của nàng thì phải đánh thắng nàng"

"Ô Nhĩ Na Gia Oanh Trầm, nàng cảm thấy bản vương thế nào?"

Đêm trung thu trăng tròn, hoa quế tỏa hương thơm ngát, gió thổi những cánh hoa bay đầy trời. Chàng đứng dưới tán cây, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái anh tuấn kia.

"Oanh Trầm, nàng mến mộ ta"

"Nàng mến mộ ta có đúng không?"

Chàng nắm lấy tay nàng: "Ngày 28 tháng Tám, phủ Lịch Thân vương tuyển tú, ta đợi nàng"

"Nàng đến, ta sẽ chọn nàng làm phi, nàng không đến, ta sẽ đến tìm nàng"

"Oanh Trầm, ta sẽ xưng đế, ta sẽ xóa bỏ tam cung lục viện. Ngày 28 tháng Tám, nàng đến có được không? Ta muốn cưới nàng, cưới nàng về làm thê tử"

Người dưới tán cây nở nụ cười xinh đẹp: "Được, ta làm thê tử của chàng"

Ngày 28 tháng Tám, biên cương cấp báo, cả nhà phủ Định Tây tướng quân trung liệt đều chết trận nơi sa trường. Nàng cởi váy áo xuống, mặc áo giáp vào, đứng dưới cổng thành chọn lựa tướng sĩ xuất binh.

Chàng cưỡi ngựa đuổi theo ra ngoài thành, đỏ mắt đứng trước cổng thành cầu xin nàng.

"A Hòa"

"Nàng đừng đi có được không?"

"Ta thay nàng đi, ta đi bảo vệ Tây Bắc."

"Ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng, có được không?"

"Đừng chết trên sa trường, cho dù thế nào cũng vì ta mà bảo toàn tính mạng của mình, đợi nàng trở về, ta sẽ lập nàng làm Hậu."

Biên cương Tây Bắc không yên ổn, tin bại trận truyền về kinh thành. Lúc ấy, chàng đã là bậc cửu ngũ chí tôn của một nước, ngã từ trên long ỷ xuống, hốc mắt đỏ ửng.

"Trẫm phải ngự giá thân chinh, kẻ nào ngăn cản, giết không tha"

Binh sắp đến dưới thành, máu chảy nhuộm đỏ cả núi sông.

Chàng đứng trên tường thành, mượn ánh sáng của đài phong hỏa, nhìn nàng bên dưới thành trì, con ngươi đỏ tươi: "Vạn Quang, nếu ngươi dám động một sợi tóc của nàng..."

"Trẫm, giết cả nhà của ngươi!"

Chàng rút kiếm, chỉ thẳng vào Vĩnh An Hầu: "Người con gái Trẫm yêu thương, dựa vào cái gì mà bắt nàng ấy phải hy sinh. Nàng ấy là hoàng hậu của Trẫm, mạng của ai đáng để nàng ấy phải đánh đổi chứ."

"Mở cổng thành cho trẫm!"

"Mở cổng thành"

Gần như là cùng lúc, bàn tay dính máu của người con gái nắm chặt lấy chuôi đạo của Vạn Quang, đâm lưỡi dao sắc bén vào cổ họng mình.

"A Hòa!"

"Cút ra, A Hòa của ta ở bên dưới, nàng đang đợi ta!"

Chàng đang khóc, trên tường thành cao chót vót, ở trước mặt tất cả thần tử của chàng, chàng khóc đỏ hoe cả mắt.

"A Hòa, nàng đợi ta một chút, ta sẽ đến ngay thôi.."

Trước điện Kim Long, bình rượu rơi xuống đổ đầy ra đất, chàng ôm lấy thanh kiếm nàng tặng, đang lẩm bẩm một mình. Từng ngụm máu phun trên thanh kiếm, co quắp gọi tên A Hòa.

"Tần Tam, cả đời này của Trẫm, không phụ giang sơn, không phụ xã tắc, không phụ ngàn vạn thần dân của Đại Sở"

"Ta chỉ phụ nàng ấy, ta đã phụ A Hòa.

Thanh kiếm rơi xuống, đánh đổ chung rượu.

Chàng nhắm mắt lại, lệ rơi đầy trên gối: "Ta phải đi rồi, ta phải đi gặp nàng ấy, không thể để nàng ấy chờ đợi thêm nữa..."

"A Hòa"

"A Hòa...

Đột nhiên người trên giường mở bừng hai mắt, giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Cô ngẩn người một lúc lâu, khẽ vuốt gương mặt mình, toàn là nước mắt.

Sao thế này? Sao cô lại khóc rồi?

Tiêu Kinh Hòa quệt tay lau nước mắt, cởi áo khoác bước xuống giường, đẩy cửa phòng ra, mùi hương thức ăn trong nhà bếp thơm nức nở.

"Mình làm cậu thức giấc à?"

Hà Lương Thanh từ nhà bếp thò đầu ra ngoài, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mềm mại và êm ái, giống như tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Tiêu Kinh Hòa lắc đầu, rót một ly nước lạnh, uống hết một hơi: "Mình bị giấc mơ làm giật mình tỉnh giấc.

Sáng nay, mái tóc vừa qua vai của cô lại cắt ngắn rồi, khuôn mặt có tỷ lệ tiêu chuẩn, đôi mắt sáng tựa sao đẹp như tranh vẽ. Đuôi mắt phượng cong cong, trong nét xinh đẹp lại có vài phần anh tuấn. Hoặc có thể do nghề nghiệp, nên khí chất của cô trông chín chắn hơn những người cùng tuổi.

Hà Lương Thanh thường nói cô quá anh tuấn, dễ khiến người khác không chú ý đến ngoại hình xinh đẹp của mình.

"Cậu lại mơ thấy bộ phim điện ảnh đó à?"

"Ùm."

Hà Lương Thanh đi từ nhà bếp ra, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, nói: "Sớm biết như vậy thì đã không kéo cậu đi xem rồi"

Tháng Năm năm ngoái, bộ phim "Đế Hậu" công chiếu, họ cùng nhau đến rạp chiếu phim xem. Từ đó, Tiểu Kinh Hòa thường xuyên mơ thấy những cảnh trong phim, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cô nói có lẽ là do cô cũng tên là A Hòa. Cô chuyển chủ đề, hỏi: "Cậu làm món gì vậy?"

Hà Lương Thanh mỉm cười: "Sườn hầm bí đao mà cậu thích ăn nhất.

Hà Lương Thanh là cô gái đến từ một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, tính tình rất tốt, nấu ăn ngon, là một cô gái dịu dàng, chưa từng nổi giận bao giờ. Cô và Tiêu Kinh Hòa là bạn đại học, sau khi ba mẹ ly hôn, mỗi người tự lập gia đình mới, cô trở thành người thừa. Sau khi tốt nghiệp cô ở lại thủ đô, thuê nhà ở cùng với Tiêu Kinh Hòa.

Tiêu Kinh Hòa là người gốc thủ đô, cô giống như Hà Lương Thanh, có nhà cũng như không có.

Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của ba Tiêu Kinh Hòa, cô chau mày rồi nghe máy.

Trong điện thoại, Tiêu Trường Sơn vừa mở miệng thì ngữ khí đã không tốt: "Tháng sau là sinh nhật của bà con, con trở về một chuyến đi.

Không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Tiêu Trường Sơn là một người rất gia trưởng, không thích người khác làm trái ý ông.

Trước giờ đứa con gái như cô chưa từng được ông ấy thích, Tiêu Kinh Hòa chỉ nói:

"Để con xem sao đã"

Quả nhiên đầu dây bên kia lập tức nổi giận. "Thái độ của mày thế là sao hả?"

Cô cố gắng nhẫn nại: "Con rất bận, phải làm nhiệm vụ."

Tiêu Trường Sơn vừa nghe vậy lại càng mỉa mai châm biếm: "Một lính cứu hỏa quèn có gì để bận chứ"

Cô không nghe nổi nữa bèn ngắt lời ông: "Ông Tiêu, ngữ khí của cô cũng trở nên lạnh lùng: "Nếu không có việc gì nữa thì con cúp máy đây.

Cô nói xong, không đợi Tiêu Trường Sơn kịp nói gì đã trực tiếp cúp điện thoại, khế xoa huyệt thái dương. Đầu cô lại hơi đau rồi.

Hà Lương Thanh bê canh sườn hầm ra: "Ba cậu à?"

"Ừm."

Cô lại vào bếp lấy chén: "Dạo gần đây hình như ông ấy liên lạc với cậu rất thường xuyên"

Tiêu Kinh Hòa suy nghĩ một lúc, quả thật là vậy: "Có lẽ người mẹ kế đó của mình lại nói ra nói vào gì đó rồi."

Bà Tiêu ấy à, quả thật là một người rất ghê gớm, từ vợ bé đến chính thất, từ gái làng chơi đến phu nhân chủ tịch của Tập đoàn Bất động sản Tiêu Thị. Câu chuyện của bà ta có thể viết được thành một quyển sách ghi lại hành trình phấn đấu ấy chứ.

Buổi chiều có buổi ký tặng của "Đế Hậu", Hà Lương Thanh hỏi cô, "Cậu có đi không?"

Tiêu Kinh Hòa uống một ngụm canh, do dự một lúc lâu.

"Mình đi."

Cùng tăng trò chuyện bên sân trúc

Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn.

Cái tên Thâu Nhàn Cư là được lấy từ hai câu thơ này, kẻ quê mùa như Lục Khởi Đông mà cũng học đòi làm sang, trang trí Thâu Nhàn Cư rất ra dáng.

Bốn gian phòng cao cấp Mai Lan Cúc Trúc lấy phía bên trái làm gian chính. Trước giờ vườn mai ở tận cùng bên trái không tiếp khách, để cho đám bạn từ thuở nhỏ của anh ta vui đùa.

Nói đến ăn uống vui chơi thì cả thủ đô này, Lục Khởi Đông cũng chỉ dám đứng thứ hai, đương nhiên người đứng đầu là cậu chủ nhà họ Hoắc.

Hoắc Thường Tầm ngồi bắt chéo chân, nằm ườn trên sofa giống như không có cột sống, anh ta tự rót cho mình một ly rượu. Ngoại hình đẹp còn thanh tú hơn cả con gái Giang Nam, khóe mắt cong cong, tăng thêm phần phong lưu tùy tiện: "Ba giờ chiều nay, thằng út nhà họ Lâm mở tiệc, cậu có đi không?"

Dung Lịch cúp điện thoại của thư ký: "Tôi đến buổi ký tặng"

"Cậu đi làm gì?"

Hoắc Thường Tầm cười anh: "Chẳng phải cậu để Đông Tử thay cậu xuất đầu lộ diện rồi sao? Còn có việc gì của cậu nữa?"

Đông Tử chính là Lục Khởi Đông, được Dung Lịch sai khiến đến buổi ký tặng xuất đầu lộ diện thay anh. Lục Khởi Đông, hai anh em nhà họ Hoắc và Dung Lịch, con út nhà họ Dung, đều là bạn từ thời thơ ấu, ở cùng trong khu chung cư của một quân khu.

Dung Lịch im lặng nhìn điện thoại.

Hoắc Thường Tầm đặt ly rượu xuống, dùng mũi chân khẽ đá chiếc bàn đối diện: "Cậu đi tìm người à?"

Ngữ khí của anh rất hờ hững: "Ừ"

Quả nhiên anh vẫn chưa bỏ cuộc.

Phim điện ảnh quay xong rồi lại được xuất bản thành sách. Cơn gió"Đế Hậu" được anh thổi ra tận nước ngoài, hai người lớn của nhà họ Dung còn tưởng rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Dung muốn từ bỏ thương mại đi theo văn học ấy chứ.

Chỉ có Hoắc Thường Tầm biết, Dung Lịch nằm mơ một hồi, rồi sau đó phát điên.

"Dung Lịch, bấy nhiêu cũng đủ rồi, đã nhiều năm như vậy rồi." Hoắc Thường Tầm khuyên nhủ tựa như nói đùa.

Dung Lịch ngước mắt lên: "Bớt quản đi"

Một gương mặt khôi ngô tuấn tú, không vướng bụi trần, tựa như thần tiên bước ra từ bức họa, ánh mắt lại lạnh nhạt hờ hững.


Cái tên này thật là!

Hoắc Thường Tầm cáu kỉnh: "Ai quản cậu, ông đây rảnh rỗi lắm à"

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đi vào, bê một bình sứ trắng đựng rượu, yểu điệu thướt tha, nói: "Cậu chủ Dung"

Chỉ giọng nói này thôi cũng đáng giá mấy triệu tệ ấy chứ.

Đó là người đẹp đắt khách nhất của Thâu Nhàn Cư, không biết tên thật là gì, ai cũng gọi cô ấy là Hồng Y. Toàn thân cô ta đều toát lên vẻ quyến rũ, đánh đàn lại hay. Biết bao nhiêu cậu chủ không được cô ấy để mắt đến, ấy vậy mà người đẹp chỉ có ý với một mình Dung Lịch. Anh vừa đến, mỹ nhân băng giá lập tức tươi cười rạng rỡ.

Thế nhưng, hoa rơi có ý, nước lại chảy vô tình.

Dung Lịch đứng lên, cầm bao thuốc đi ra ngoài.

Hồng Y quay đầu, dõi ánh mắt đắm đuối thiết tha nhìn theo anh.

Hoắc Thường Tầm vuốt cằm mỉm cười, nói: "Cậu ta có đối tượng rồi, đừng trêu chọc cậu ta."

Mặc dù vẫn chưa biết người đó là ai, nhưng lúc đám công tử bọn họ thành niên, người nào mà không có oanh oanh yến yến vây quanh chứ, chỉ duy nhất mình Dung Lịch là nói rằng mình đã có gia đình.

Gia đình cái quái gì thế! Bây giờ còn chưa thấy bóng dáng người ta ở đâu kia kìa.

Hoắc Thường Tầm cảm thấy thật buồn cười, cái quái gì thế này. Anh ta chỉ tin quan hệ nam nữ, không tin vào tình yêu nam nữ. Anh ta ngước cằm, hỏi Hồng Y: "Cái cô đánh đàn cổ tranh bên ngoài ấy, trước đây tôi chưa từng gặp"

Một góc cửa hé mở, vừa khéo có thể nhìn thấy cô gái đang đánh đàn cổ tranh bên ngoài vườn mai, cả người mặc một bộ áo trắng, giấu mặt ở phía sau bức bình phong.

Hoắc Thường Tầm vừa bước vào đã nhìn thấy một góc váy trắng, ngón tay trắng ngần sạch sẽ đến nỗi khiến anh ta muốn làm bẩn tay cô, từ nhỏ trong xương cốt của anh ta đã có khao khát muốn phá hủy rồi.

Hồng Y đáp lời: "Cô ấy mới đến"

Hoắc Thường Tầm thưởng thức rượu, nhìn ra bên ngoài phòng, giọng điệu biếng nhác: "Để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, qua đây uống ly rượu với tôi."

Hồng Y ngập ngừng, khéo léo từ chối: "Hay là cậu Tầm đổi một người khác đi, Lăng Nhiễm uống một ly là say, không uống rượu với khách.

Không uống rượu với khách à.

Hoắc Thường Tầm ngước mắt lên, trong mắt thấp thoáng nét cười: "Nếu tôi nhất quyết muốn cô ấy uống rượu cùng thì sao?"

Cậu chủ nhà họ Hoắc muốn chơi đùa với người phụ nữ nào, ai có thể từ chối được chứ. Khoảng 3, 4 phút sau, cô gái mặc váy trắng bị đưa vào phòng.

Cô gái rất thận trọng, cúi thấp đầu, mái tóc chưa từng uốn nhuộm, rất đen và thẳng, ngay ngắn phủ trên vai.

"Ngồi đi" Hoắc Thường Tầm biếng nhác ngồi.

Cô gái ngồi xuống, chọn một vị trí xa nhất.

Hoắc Thường Tầm rót một ly rượu, đẩy qua.

Cô vẫn cúi đầu, giọng nói thỏ thẻ: "Tôi không uống rượu.

Ồ, chất giọng rất hay.

"Ngẩng đầu lên. Hiếm khi Hoắc Thường Tầm có kiên nhẫn trêu đùa như vậy.

Cô gái ngập ngừng rất lâu mới ngẩng đầu lên.

Nhìn đã thấy yêu, xinh đẹp động lòng người, trong đôi mắt như có hàng nghìn bông hoa đào bung nở, dịu dàng yếu ớt, nhưng lại có vài phần ngang bướng.

Ha ha.

Quả nhiên là cô ấy, cô gái khóc rất đẹp trên sân thượng đó. Đúng là bị ma ám mất rồi, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ được, hiển nhiên cô gái này đã không còn nhớ anh ta nữa rồi.

Hoắc Thường Tầm cười, thản nhiên nói: "Tên là gì?"

Trông cô có vẻ không vui, mày càng chau chặt hơn nữa: "Kỷ Lăng Nhiễm."

Dáng vẻ như con gái nhà giàu, tên cũng rất giống, nhưng lại đánh đàn ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, có vẻ hiếm gặp.

Anh lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"22."

Thật non nớt.

Hoắc Thường Tầm đưa mắt nhìn ly rượu trên bàn: "Uống hết ly rượu này thì cô có thể ra ngoài"

Trong mắt anh ta có ý cười, dáng vẻ bất cần: "Không uống cũng được, đàn cho tôi một khúc, đàn đến khi tôi vừa ý thì thôi"

Cô mím môi, rõ ràng là không vui.

Anh ta lại càng vui vẻ, cô gái khóc đẹp như vậy, không phải là nên chọc cho cô ấy khóc sao? Nhưng cô gái này thật bướng bỉnh, chỉ chau mày ngồi một lúc rồi đi ra ngoài lấy đàn cổ tranh mang vào, im lặng bắt đầu đánh đàn.

Thật không ngoan chút nào.

Hoắc Thường Tầm vẫn thích những cô gái ngoan ngoãn hơn. Điện thoại trên bàn rung lên, anh ta nghe máy, biếng nhác a là một tiếng, ánh mắt vô thức lướt qua bàn tay đang đàn ấy.

Trong điện thoại, giọng nói phụ nữ vang lên dịu dàng e thẹn: "Cậu chủ Tầm, sao anh vẫn chưa qua đây"

Anh ta thờ ơ nói: "Không rảnh"

Cô gái kia cẩn thận hỏi dò, mang theo vẻ lấy lòng: "Anh đang bận sao?"

"Ừ"

Anh nhìn cô gái đối diện, dùng ngón tay lướt qua môi mình, khóe môi cong cong: "Bận chơi đùa với phụ nữ"

"..."

Đầu dây bên kia ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Bạn gái của Hoắc Thường Tầm không ai dám ỷ được chiều chuộng mà kiêu ngạo, bởi vì ngoại trừ quẹt thẻ mua túi xách, anh ta chưa từng chiều chuộng phụ nữ.

Ba giờ chiều, tác giả của "Đế Hậu" tổ chức buổi ký tặng lưu động ở tầng 2 của Trung tâm thương mại Thiên Quang. Fan của tiểu thuyết từ tầng 2 của trung tâm xếp hàng xuống đến tận sảnh lớn dưới tầng 1.

Tiêu Kinh Hòa đặt sách xuống, đợi bàn tay thon dài ký xong, cô nói: "Cảm ơn"

Đối phương ngẩng đầu nói: "Đừng khách sáo

Mày kiếm, mắt sáng như sao, dáng vẻ khỏe khoắn, tác giả của "Đế Hậu" không giống với những gì cô tưởng tượng.

Cô không nhịn được hỏi thêm một câu: "Cho hỏi "Để Hậu" có nguyên mẫu không?"

Trên ghế ngồi, tác giả' lại ký hai chữ "Dung Lịch" như rồng bay phượng múa, anh ta ngẩng đầu: "Đương nhiên là không có"

Anh ta cười xán lạn: "Hoàn toàn dựa vào khả năng tưởng tượng vô địch và văn phong không ai sánh được của tôi"

Hà Lương Thanh mím môi khẽ cười, ngoại hình thật của tác giả hình như không khiêm tốn lắm.

Tiêu Kinh Hòa cầm lấy sách, gật đầu xong liền rời đi ngay.

"Về nhà luôn không?" Cô hỏi Hà Lương Thanh.

Hà Lương Thanh suy nghĩ một lúc: "Mình muốn thay một bộ dụng cụ ăn"

Đồ dùng nhà bếp ở tầng 6, hai người họ cùng đi về phía cửa thang máy.

Lúc này, tác giả' trên ghế ngồi đứng lên, nói xin lỗi với fan tiểu thuyết đang xếp hàng, tạm thời rời khỏi ghế ngồi, đi đến hành lang, gọi một tiếng: "Dung Lịch"

Nhân vật chính đến rồi.