Duy Nhất Là Em

Chương 402: Ngoại Truyện Vấn Thính (22) Cuối Cùng Cũng Ngủ Với Nhau Rồi




Tô Vấn lập tức lắc đầu, giải thích: "Anh định đợi đến khi em thích anh đến mức không rời xa anh được nữa thì cái gì anh cũng nói với em"

Vốn đang tức giận, nhưng vì câu nói này của anh mà cô không giận nổi nữa.

Cô nghĩ, anh vẫn rất ngoan ngoãn, mặc dù thi thoảng không chịu nghe lời. Cho dù anh có trói Hoàng Bình Trung vào dây thừng đàn hồi cho lão ta 'nhảy bungee' thì cô vẫn cảm thấy anh là một người tốt.

Tô Vấn nắm chặt tay cô: "Thính Thính, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, nhưng em đừng chia tay anh"

Anh nắm lấy tay cô, đặt lên mặt mình, để cô đánh.

Gương mặt đẹp thế kia, làm sao cô nỡ xuống tay cơ chứ.

Cô vuốt ve lông mày của anh, nhón chân hôn lên mặt anh một cái: "Em đã luyện 6 năm thể dục dụng cụ, 9 năm bơi lội, nếu không phải tay và vai em có vấn đề thì chắc em vẫn sẽ luôn là một vận động viên. Cô ôm chặt cổ anh, lại hồn một cái lên môi anh: "Em làm gì cũng rất kiên trì Tô Vấn ạ, nên là em sẽ thích anh rất lâu rất lâu đấy.

Cô rất hoài cổ, một khi đã thành thói quen thì sẽ không thay đổi, nếu như đã thích rồi thì sẽ cứ thế thích mãi. Cô chính là người như vậy, vì thế, cho dù anh không hiền lành như cô nghĩ, cho dù anh giấu giếm cô lừa dối cô thì cô vẫn sẽ không chia tay anh.

Những cảm xúc bất an của Tô Vấn đã được giải tỏa hết, trong lòng dồn nén những cảm xúc chua xót, hơi đau lòng. Anh nắm chặt tay cô, đặt lên môi rồi hôn không ngừng.

"Sau này tay em có còn đau không?" Anh bỗng hỏi.

Bàn tay của cô từng bị thương, xương ngón tay và gân ngón tay bị tổn thương nghiêm trọng.

Vũ Văn Thính lắc đầu: "Từ lâu đã không còn đau nữa rồi.

Ánh trăng u ám, cô không nhìn thấy được đôi mắt hơi ửng đỏ của anh. Anh cúi đầu, hôn lên tay cô rất nhiều lần.

Đã qua 12 giờ rồi, Tô Vấn vẫn còn ở nhà của Vũ Văn Thính. Đêm nay, anh đặc biệt dính lấy cô. cô đi tới đâu thì anh liền đi theo tới đó. Cô đi tắm, anh cũng ở ngoài cửa nói chuyện với cô, cứ nói cứ nói rồi tỏ tình với cô. Anh nói anh rất thích, đặc biệt thích và vô cùng thích cô.

Vũ Văn Thính bị anh làm cho dở khóc dở cười.

Anh đã về tắm rửa, nhưng rồi lại chạy sang, ôm cô nằm trên ghế sofa, chẳng làm gì hết, nhưng nhất định không chịu về đi ngủ.

Vũ Văn Thính nhìn đồng hồ, nhắc nhở anh: "6 giờ sáng mai anh phải bay tới Kim Châu đấy."

Tô Vấn vẫn ôm lấy cô không chịu buông tay: "Anh vẫn chưa buồn ngủ. Cả người anh vẫn rần rần đây này, không buồn ngủ tí nào.

Cô bỏ tay anh ra: "Không được, anh phải đi ngủ đi."

Thức đêm có hại cho sức khỏe, cô không thể nghe theo anh được.

Anh hơi thất vọng, nhưng cũng không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đứng dậy: "Thế thì anh về đây"

"Vâng"

Anh cúi người hôn lên môi cô một cái, lúc này mới bịn rịn không rời, trở về mà một bước ngoái đầu đến ba lần, bước tới cửa nhà cô, anh khựng lại một lúc, lại quay đầu lại.

"Thính Thính ơi"

"Dạ?" Vũ Văn Thính bật cười, trước kia sao cô không phát hiện ra anh dính người như thể chứ.

Tô Vấn nhón chân đến trước mặt cô, quỳ xuống, tay đặt lên đầu gối cô, ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt đầy hy vọng.

Anh hỏi: "Chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?"

Anh dè dặt hỏi, đôi mắt lấp lánh mê hoặc được phủ một màn hơi nước mông lung, chớp chớp nháy nháy, rõ ràng muốn mê hoặc cô, nhưng còn để lộ ra vài phần làm nũng.

Không có người đàn ông hay người phụ nữ nào có thể quyến rũ như anh lúc này, thêm một chút thì quá đậm, bớt một chút thì quá nhạt.

Vũ Văn Thính nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có thể ạ."

Chiêu mỹ nam kế này, cô dính chết rồi.

Tô Vấn cười như một con hồ ly đắc ý, lập tức về nhà mình lấy gối, lúc quay lại liền ngáp ngắn ngáp dài, nói anh buồn ngủ rồi lôi cô vào phòng đi ngủ. Vũ Văn Thánh sống một mình, cũng không có bạn bè tới chơi, cô biến phòng khách thành phòng tập thể dục, trong nhà chỉ có một chiếc giường khiến cô thấy hơi khó xử.

Tâm trạng Tô Vấn lâng lâng phơi phới: "Thính Thính, em ngủ bên trong hay bên ngoài?"

Cô nói: "Bên trong"

Cô nói xong liền leo lên giường, dịch vào phía bên trong. Tô Vấn đặt gọn gàng gối của mình liền kề gối của cô, rồi cũng leo lên, nằm bên cạnh cô, tay anh kề sát tay cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy hơi nóng.

Tô Vấn nằm thẳng, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh ngủ không ngáy đâu."

"Vâng"

Cô cũng không ngáy.

Tô Vấn lại nói: "Anh cũng không nghiến răng."

"Vâng"

Cô cũng không nghiến răng.

Anh còn nói: "Anh còn không nói mơ nữa"

Giọng điệu anh như đang tự khoe khoang vậy.

Vũ Văn Thính nghĩ, có phải anh sợ cô để ý việc anh nói mơ không?

Cô lập tức nói: "Có nói cũng không sao ạ"

Tô Vấn nghiêng người, chống cằm chăm chú nhìn cô: "Tư thế ngủ của anh rất đẹp nữa."

Cô nghĩ, anh nói những điều này có phải vì muốn cô khen anh không?

Thế thì, cô khen anh là được rồi: "Anh rất giỏi."

Nhưng cô không biết khen cái gì nữa.

Tô Ván cứng họng.

Thính Thính nhà anh ngây thơ thật đấy.

Ý của anh không phải như vậy mà ý của anh là: "Sau này, anh có thể thường xuyên đến nhà em ngủ không?"

Dẫu sao thì tư thế ngủ của anh cũng đẹp như vậy mà.

Nghe vậy, Vũ Văn Thính mới hiểu ý của anh, cô nghiêm túc nghĩ một hồi: "Được ạ."

Anh là bạn trai của cô, đương nhiên có thể ngủ cùng nhau, đó chính là điều cô nghĩ.

Tô Vấn vui mừng vùi đầu vào gối cọ cọ, sau đó nhích cả người cả gối sang, đầu tiên di chuyển một chút chút, thấy Thính Thính nhà anh không nói gì thì liền dịch thêm chút nữa, cho đến khi cả người anh đã áp sát vào cô.

Thật hạnh phúc quá đi.

Vũ Văn Thính ngủ một mình quen rồi, đột nhiên có thêm một người khiến cô có phần cẩn trọng, không dám động đậy linh tinh, toàn thân căng cứng, tư thế ngay ngắn nghiêm chỉnh: "Có cần tắt đèn không anh?"

Tô Vấn đặt tay lên eo cô: "Không tắt đèn thì em ngủ được không?"

Cô gật đầu.

"Thế thì không tắt đèn nữa."

Anh muốn nhìn cô nên nằm nghiêng người, cứ nhìn như thế rồi lại không kiềm chế được mà leo lên người cổ, muốn hôn... Anh áp sát người xuống, hôn lên môi cô.

Bỗng nhiên, Vũ Văn Thính đưa tay kéo cổ áo ngủ anh xuống để lộ xương quai xanh bên phải của anh.

Trong ánh mắt anh như rực lửa: "Thính Thính ơi"

Bây giờ, anh không chỉ muốn hôn mà còn muốn ngủ...

Anh ép sát người thêm chút nữa, nằm sấp trên người cô, để cô tiện cởi áo ngủ của mình.

Gương mặt Vũ Văn Thính hơi đỏ, đưa tay cởi cúc áo của anh, cởi nút đầu tiên đến nút thứ hai, yết hầu của Tô Vấn di chuyển, nuốt một ngụm nước bọt lớn.

"Thính Thính ơi"

Giọng nói của anh khàn đặc, âm sắc thì thầm, như nghẹn lại trong yết hầu, anh thất vọng nói: "Không có bao cao su."

Anh không để ý điều này, chỉ là anh không muốn có em bé sớm đến vậy.

Vũ Văn Thính đang cởi cúc áo chợt khựng lại một chút, trong mắt cô hai màu đen trắng rõ ràng, không có chút suy nghĩ đen tối nào: "Em chỉ muốn xem vết sẹo trên vai anh thôi mà"

Tô Vấn đang chứa đầy chuyện người lớn trong đầu chợt sững sờ.

Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần có con trước khi kết hôn, vậy mà, cô chỉ muốn xem vết sẹo thôi...

Trong lòng anh buồn phiền, bức bối vô cùng, rầu rĩ nói: "Để anh tự cởi."

Sau đó, anh mím môi, cởi cúc áo ngủ trong tâm trạng không thoải mái.

Anh đang đặc biệt hoài nghi sức quyến rũ của bản thân mình, đã cởi áo rồi mà Thính Thính nhà anh vẫn không muốn ngủ với anh. Anh không khỏi ngờ rằng liệu bản thân có thật sự được yêu chiều hay không? Trong lúc anh đang mải suy nghĩ thì một bàn tay lành lạnh đặt lên chỗ cách xương quai xanh của anh hai tấc.

Anh ngây người.

Cô nằm thẳng, chăm chú quan sát vết sẹo to như ngón tay cái đó.

Lúc này, Tô Vấn mới hoàn hồn, kéo áo lên: "Có gì đẹp đâu mà xem"

Cô giữ chặt tay anh, rồi lại kéo áo xuống, vuốt ve vết sẹo ấy.

"Thính Thính, em đừng có nhìn."

Cô chợt ngẩng đầu, hôn lên vị trí đó, khẽ mút nhẹ.

Thân thể Tô Vấn đột nhiên cứng đờ, rõ ràng môi cô lành lạnh nhưng lại giống như một đốm lửa, sau đó....

Vũ Văn Thính khựng lại một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh, lặng lẽ lùi lại phía sau, cúi đầu xuống, vành tai hơi đỏ.

Tô Vấn ngoan ngoãn quay lại chỗ mình nằm, hít thở sâu vài nhịp. Sau khi đã điều chỉnh được nhịp thở, anh cố gắng bình tĩnh, cố gắng không làm cô sợ hãi: "Thính Thính, đó là phản ứng sinh lý bình thường"

Cô nhỏ giọng, khe khẽ đáp: "Vâng"

Sau đó, cô nhích lại gần anh, đưa tay ôm chặt eo của anh.

Thân thể Tô Vấn càng căng hơn, cứng đờ, không đông đây, giọng nói cũng khàn đặc: "Thính Thính, đợi anh bình tĩnh trở lại thì em hãy ôm anh nhé."

Đàn ông đều là cầm thú cả, đặc biệt là lúc trên giường. Đương nhiên là Tô Vấn biết, anh không phải chính nhân quân tử gì cả, anh cũng là cầm thú.

Vũ Văn Thính nói được, nhưng vừa mới buông tay thì Tô Vấn liền chộp lấy tay cô.

"Tô Vấn"

"Thính Thính, em đừng động đậy, cũng đừng nói gì cả"

Vũ Văn Thính yên lặng, không động đậy cũng không lên tiếng, cô là người trưởng thành, điều nên biết thì cô cũng biết cả, bởi vì là Tô Vấn nên cô không hề phòng bị.

Tô Vấn tắt đèn ở đầu giường, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô, nắm lấy tay cô đặt lên eo mình. Anh dùng một tay ôm chặt cô, thân thể hai người kề sát bên nhau, tay còn lại cho vào trong quần áo mình.

Anh tựa vào vai cô, chỉ một lát sau bắt đầu thở nhẹ.

Sau khi kết thúc, Tô Ván đầm đìa mồ hôi, nói: "Anh đi tắm, em ngủ trước đi."

"Vâng"

Chờ anh vào phòng tắm rồi, cô mới nhỏm dậy, nhìn chiếc khăn giấy trong thùng rác, mím môi cười.

Chuyến bay của Tô Vấn vào lúc 6 giờ sáng, anh chỉ ngủ chưa đầy 5 tiếng. Lúc anh tỉnh dậy, Vũ Văn Thính vẫn còn đang ngủ. Tư thế ngủ của cô rất đẹp, đầu vùi trong chăn, mình nằm thẳng tắp.

Tô Vấn kéo chăn xuống, để lộ ra gương mặt của cô, hôn vài cái rồi mới rời đi.

Bên ngoài trời chỉ vừa rạng sáng, Lưu Xung tới đón Tô Vấn. Anh ta ấn chuông một hồi lâu mà vẫn chưa có ai ra mở cửa, vừa mới định dùng chìa khóa dự phòng thì Tô Vấn đã bước ra từ căn hộ đối diện.

Lưu Xung ngạc nhiên: "Cậu qua đêm ở bên đó đấy à?"

Tô Vấn nhẹ giọng: "Nhỏ tiếng thôi" Thính

Thính vẫn còn đang ngủ.

"Yên tâm, cách âm rất tốt" Lưu Xung cười hì hì, quan sát Tô Vấn một cách gian tà.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi rã rời của anh, trong lòng Lưu Xung không khỏi tưởng tượng ra chút cảnh đồi trụy.

Anh ta cười nhạo: "Cả đêm cậu không ngủ đấy à?"

Tô Ván không buồn để ý tới anh ta, vò mớ tóc rối tung vì mới ngủ dậy của mình, trở về phòng.

Lưu Xung đi theo, người đàn ông đã ly hôn nên nói chuyện thẳng tuột chẳng có gì kiêng kỵ: "Được đấy sếp Vấn, sức chiến đấu khá lắm, chắc cũng lâu lắm hả"

Tô Vấn quay lại, ánh mắt sắc lạnh: "Anh ngậm miệng lại cho tôi"


Rầm một cái.

Anh đóng cửa, để Lưu Xung đứng ngoài.

Lưu Xung đi guốc trong bụng anh: "Biết rồi, chưa thỏa ước nguyện đây mà"

Sắp đến giờ cơm trưa, Chu Kiến Vy hẹn Vũ Văn Thính ăn cơm. Chủ yếu là để thuận tiện cho thời gian làm việc của Vũ Văn Thính nên Chu Kiến Vy hẹn ở một nhà hàng gần Công ty giải trí Thiên Vũ.

"Tối hôm qua chân thành cảm ơn cô"

Vũ Văn Thính nói: "Không có gì"

Sau đó không một ai nhắc đến cái tên Hoàng Bình Trung và sự việc kia nữa.

Chu Kiến Vy dùng phấn nền rất đậm nhưng vẫn không che được hết vết thương ở khóe miệng, vẫn có vết bầm tím mờ mờ, ánh mắt có chút trống rỗng, vô thần.

Cô theo phong cách quyến rũ rạng rỡ, vốn nên đẹp như một bức tranh, nhưng giờ đây trong ánh mắt lại không có mấy phần phấn khởi, chỉ để lộ vẻ ảm đạm chán chường.

"Tôi đã hủy hợp đồng với công ty quản lý hiện tại rồi." Lúc ăn cơm, Chu Kiến Vy thuận miệng nhắc tới.

Vũ Văn Thính bỏ đũa xuống: "Nếu cô đồng ý, cô có thể ký hợp đồng với Thiên Vũ

Chu Kiến Vy cười, không ngờ rằng sau khi cô thân bại danh liệt thì cành oliu đầu tiên lại do Vũ Văn Thính đưa ra.

Cô lắc đầu, từ chối: "Thôi, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ tôi sẽ ra nước ngoài ở tạm trước đã."

Cô mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

"Còn bộ phim thì sao?" Bộ phim mà Chu Kiến Vy và Tô Vấn hợp tác vẫn còn chưa quay xong.

Chu Kiến Vy bình thản nói như việc chẳng liên quan tới mình, không để tâm lắm: "Tôi không thích hợp để đóng phim nữa, đạo diễn đã tìm được nữ diễn viên thay thế tôi rồi."

Vũ Văn Thính không nói thêm gì nữa, yên lặng tiếp tục dùng bữa.

Chu Kiến Vy lại nói: "Cảm ơn cô"

"Cái gì cơ?"

Hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo: "Cô và Tô Vấn rất xứng đôi."

Khuôn mặt cô có nét tang thương, nhưng cũng có sự thoải mái nhẹ nhõm, cô cười tươi tắn: "Tôi chúc phúc cho hai người.

Yêu đơn phương, là cuộc chiến của một người, bây giờ đã đến lúc cô phải từ bỏ rồi.

"Cảm ơn cô" Vũ Văn Thính nói.

Ngày mà Chu Kiến Vy ra đi, Giang Bắc đổ cơn mưa, bởi vì ngày cuối tuần nên sân bay rất đông. Cô ăn mặc kín mít, bố mẹ cô đều định cư ở nước ngoài, chỉ có quản lý và trợ lý đến tiễn cô.

Lên máy bay rồi, cô bỏ mũ xuống, có vài cô gái trẻ tuổi lấy điện thoại chụp ảnh cô rồi to nhỏ xì xào gì đó.

Nữ tiếp viên hàng không đang nhắc hành khách tắt điện thoại, giọng nói rất nhẹ nhàng ấm áp.

Cô lấy điện thọai ra khỏi túi xách, ngón tay sờ vào nút tắt, rất lâu rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống, gọi cho một dãy số rất đỗi quen thuộc.

"Tô Vấn, tôi đi đây" Cô mở lời trước.

Tô Vấn hình như đang thiếu ngủ, giọng nói mệt mỏi, hơi nghèn nghẹn: "Đi đâu?"

Cô nói: "Ra nước ngoài"

Tô Vấn đáp rất nhanh, rất tùy ý: "Thượng lộ bình an"

Từ trong lời nói của anh, không hề cảm nhận được sự vui vẻ hay giận dữ, cũng không có chút cảm xúc đặc biệt nào. Tô Vấn luôn lãnh đạm và thờ ơ như vậy đối với "đồng nghiệp" trong giới.

Đối với anh, cổ chẳng có gì là khác biệt cả, chẳng khác gì anh Trương, cô Vương, bác Lâm gì gì đó trong danh bạ điện thoại của anh. Cách Tố Vấn lưu số điện thoại đều như vậy cả, anh nói anh lười viết tên.

Chu Kiến Vy từng nhìn thấy số điện thoại của cô trong máy Tô Vấn, anh lưu là Châu 1, vì Châu đã được dùng để lưu tên một đạo diễn rồi.

Quả là một người đàn ông khiến người khác đau lòng.

Chu Kiến Vy mỉm cười, nói: "Tôi thích cậu"

Tố Vấn không biết phải nói gì để đáp lại câu này.

Hình như chính anh cũng không ngờ rằng cô sẽ nói thẳng như thế.

Anh im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi biết"

Giọng điệu vô cùng bình thản.

Tâm trạng trong đáy mắt Chu Kiến Vy rất bình tĩnh: "Tôi biết là cậu biết."

Cô chỉ là muốn nói với anh một lần rõ ràng, sau đó, cô và màn kịch một vai của cô có thể hạ màn êm thấm rồi.

Tô Vấn trả lời, nhấn mạnh: "Tôi chỉ thích Vũ Văn Thính, cả đời này chỉ cần cô ấy, chỉ cưới cô ấy, chỉ sinh con với cô ấy, cô có thể dẹp suy nghĩ đó được rồi đấy."

Chu Kiến Vy lặng người.

Cái đồ gợi đòn này, cô sắp phải đi rồi mà anh còn cố đậm thêm một nhát.

Cô cố tình nhấn mạnh từng chữ: "Thế thì sau này nhất định cậu phải kết hôn với cô ấy đấy"

"Còn cần cô phải nói à"

Cô bật cười khanh khách.

Trước kia, cô thường nghĩ, người con gái có thể chịu đựng được tính tình của Tô Vấn hẳn là người có tính cách cực kỳ mềm mỏng, hóa ra không phải vậy, trước mặt người mình thích, Tô Vấn không hề bướng binh chút nào.

Cô cười khổ: "Tạm biệt cậu nhé, Tô Vấn"

Nói xong, cô cúp máy, tắt nguồn, rồi đeo kính đen lên, ở nơi khóe mắt có hàng nước mắt chảy xuống.

"Hôm nay trời lại mưa, khi trời mưa tôi rất hay nhớ anh ấy"

"Nhớ lúc ở Phong Thành, Hoàng Bình Trung dùng đầu thuốc lá dí vào người tôi, lão ta nói rất nhiều lời lẽ quá đáng. Tôi tưởng rằng mình sẽ ghi hận rất lâu, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chẳng nhớ nổi câu nào. Tôi chỉ nhớ mình đã bạt mạng chạy đến cửa gào thét kêu cứu, chỉ nhớ Tô Vấn xuất hiện từ căn phòng bên cạnh, anh ấy hỏi, vừa nãy có phải tôi kêu cứu không?"

"Tôi gật đầu, anh ấy chẳng nói chẳng rằng, cởi áo khoác ngoài đưa cho tôi."

"Chắc tôi sẽ không bao giờ quên bộ quần áo, biểu cảm trên gương mặt và cả những lời anh ấy nói lúc đó"

"Nhớ đến câu nói ấy, người tôi thích, anh ấy là anh hùng cái thế"

"Tôi rất hối hận khi đã biến con đường sai trái thành con đường tắt, nhưng tôi rất vui mừng, rất cảm kích khi tôi kêu cứu thì người anh hùng cái thế đó đã đến cứu tôi."

"Tô Vấn, gặp được anh, là phúc ba đời của em, cho dù là khổ nạn"

- Trích từ nhật ký của Chu Kiến Vy Thành phố điện ảnh Kim Châu.

Lịch trình của Tô Vấn được sắp xếp dày đặc, cả ngày đều có lịch quay phim, đạo diễn luôn miệng khen anh càng ngày càng tiến bộ. Lưu Xung cười ha ha, nói Tô Vấn là do vội vã muốn quay xong để về với bạn gái thôi.

Đạo diễn cười nói, quả nhiên tuổi trẻ tốt biết bao.

Ống kính đã chuẩn bị xong, hai diễn viên vào vị trí.

Cảm xúc của nữ diễn viên rất mãnh liệt, trong mắt ánh lên tình cảm dạt dào: "Quân Việt, đưa thiếp đi cùng chàng đi"

Nam diễn viên khoác trên mình một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ, vác một thanh đại đao: "Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Nữ diễn viên ôm chặt cánh tay nam diễn viên. kiên quyết không do dự: "Đưa thiếp đi với.

Lời thoại phía sau là: Vì chàng, thiếp có thể không làm công chúa một nước, có thể không màng vinh hoa phú quý, có thể trà nhạt áo vải phiêu bạt bốn phương trời.

Tô Vấn hất mạnh tay nữ diễn viên, biểu cảm chán ghét như động phải một thứ bẩn thỉu vậy.

Nữ diễn viên Lưu Lê đứng hình.

Làm cái gì thế?!

Đạo diễn hét lên: "Cut!"

Ông không hiểu Tô Vấn ra làm sao nữa, trước nay Tô Vấn đều quay một đúp là quay xong vậy mà nay NG rồi!

Đạo diễn cực kỳ khó hiểu: "Tô Vấn, cậu hất công chúa ra làm gì thế?"

Lúc này hai người đang cùng nhau bỏ trốn mà!

"Bạn gái tôi đến rồi".