Duy Nhất Là Em

Chương 390: Ngoại Truyện Vấn Thính (10) Vụ Án Bắt Cóc Năm Đó




Ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc khăn lông

Tô Vấn làm rơi trên thảm trải sàn, cô nhặt lên, gấp lại rồi đặt lên bàn uống nước: "Điều tra giúp em vụ án bắt cóc 8 năm trước"

Vũ Văn Xung Phong cũng không hỏi nhiều: "Có tin tức gì anh sẽ nói cho em biết"

"Vâng ạ.

Lúc ấy, cô và anh trai đều chưa trưởng thành nên không điều tra được gì, lại càng không biết bắt đầu từ đâu.

Cô vẫn còn nhớ rõ nơi đó, vừa ẩm ướt, vừa tối tăm lạnh lẽo, chiếc quạt trần cũ kỹ trên đầu kêu lên cót két, máu âm ấm trong lòng bàn tay dinh dính nhóm nhớp.

Tiếng bước chân từ xa tới gần.

Cô ngẩng đầu lên, mắt bị bịt vải màu lam nên không nhìn thấy được gì: "Ai đó?"

Người mới tới không hề lên tiếng.

Cô ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trộn lẫn trong hương bạc hà nhàn nhạt, sau đó, một bàn tay lạnh ngắt đụng vào mu bàn tay của cô. Cô không kịp suy nghĩ, cứ thế đậm khúc sắt rỉ sét mình đang cầm trong tay nãy giờ vào vai người kia.

"Thính Thính"

Một giọng nói thiếu niên bất chợt vang lên.

Cô vội buông lỏng tay ra, cây sắt dính máu rơi xuống mặt đất.

Thính Thính..

Giọng nói rất quen thuộc, Vũ Văn Thính giật mình tỉnh lại từ trong mộng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trời đêm hơi lạnh, vầng trăng tròn ngoài cửa sổ treo cao giữa bầu trời đầy sao. Đêm xuân, bóng cát, trăng che phủ, mịt mù trong mộng thấy người xưa.

Giấc mơ của Tô Vấn thì kiều diễm hơn nhiều, là một giấc mơ ngọt ngào, bình thản, trong veo.

Trong mơ, thiếu nữ lại đi học muộn, anh ngồi ở dưới cây long não 20 năm tuổi, nhìn thiếu nữ nhanh nhẹn trèo tường, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn quanh bốn phía.

Cô ngồi ở trên bờ tường, hỏi chàng trai dưới tàng cây: "Có người tuần tra không?"

Anh lắc đầu, lúc này cô mới nhảy xuống, động tác tiếp đất vừa đẹp mắt vừa dứt khoát, cô phủi phủi bụi trên tay rồi nhặt cặp sách bị ném dưới đất lên: "Tại sao mỗi lần tớ trèo tường đều bắt gặp cậu đang ngồi đọc sách ở dưới gốc cây vậy?"

Chờ em đó.

Anh cầm sách học ngoại khóa trong tay, đi về phía cô, dùng điện thoại di động gõ một dòng chữ: "Em lúc nào cũng đi học muộn.

Cô mỉm cười không nói câu nào, xoay người đi về phía lớp học, cơn gió thổi qua khiến vạt áo đồng phục đung đưa theo bước chân của cô.

Sau đó, hình ảnh trong mộng trở nên mơ hồ, rồi lại từ mơ hồ trở nên rõ ràng, chỉ mới chớp mắt đã không thấy bãi cỏ xanh mướt dưới cây long não đâu nữa. Trong mơ xuất hiện một căn phòng với bốn bức tường trắng, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy sân bóng rổ ở bên ngoài.

Đó là phòng y tế trường trung học số một, thiếu niên và thiếu nữ đang ngồi đối mặt với nhau ở trên giường bệnh.

"Thính Thính."

Thiếu niên thẹn thùng liếc nhìn thiếu nữ: "Anh không mặc quần áo ở bên trong"

Thiếu nữ vẫn còn đặt tay trên cổ áo cậu thiếu niên.

Cô nói: "Em xin lỗi, mạo phạm anh quá. Sau đó cô dùng ngón tay lành lạnh cởi cúc cổ áo đồng phục của anh ra, hỏi: "Sao anh lại có vết sẹo này?"

Lời thoại quen thuộc biết bao.

Sau đó, tiến triển của cảnh trong mộng là thế này...

Thiếu niên nói một cách cực kỳ hứng thú: "Em cởi hết quần áo của anh ra thì sẽ nhìn rõ hơn đấy"

Thiếu nữ mơ mơ màng màng cởi một chiếc cúc áo, sau đó ngước mắt nhìn anh, đáy mắt trong veo như hồ nước trong vắt: "Là thế này phải không?"

"Ừ"

Thiếu niên nhảy xuống khỏi giường: "Anh cởi cho em xem"

Sau đó, anh cởi áo ra, ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần đồng phục, vừa cởi vừa thúc giục thiếu nữ: "Thính Thính, anh đã cởi hết rồi, em cũng cởi đi"

Cô suy nghĩ một chút, bắt đầu cởi đồng phục của mình. Cuối cùng, anh ấn cơ thể trần truồng củacô xuống chiếc giường trong phòng y tế trường, muốn làm gì thì làm...

3 giờ sáng, Tô Vấn tỉnh giấc, thất thần ngồi yên trong chốc lát, sau đó thò tay vào trong chăn, vừa sờ vào đã thấy ướt ướt trơn trơn.

Mẹ kiếp!

Anh vò tóc: "Tô Vấn, mày là cầm thú à?"

Anh đứng dậy đi thay quần áo, tự phỉ nhổ, mẹ nó, cầm thú quá! Mộng xuân thì mộng xuân, lại còn mơ Thính Thính thành thiếu nữ 14 tuổi nữa.

Ngày hôm sau, Tô Vấn rầu rĩ ỉu xìu từ đầu đến chân.

Lưu Xung vừa từ văn phòng tổng giám đốc trở về, liếc mắt nhìn anh: "Sao lại phờ phạc thế này? Tối qua cậu đã làm gì vậy?"

Tô Vấn nằm trên ghế xoay trong phòng làm việc như người không xương, chân gác lên bàn, ném cho Lưu Xung một ánh mắt lạnh leo.

Lưu Xung cười bỉ ổi: "Nhìn cái dáng vẻ ngủ không đủ giấc này của cậu, hay là cả đêm qua lại nằm mộng xuân hả?"

Ừm, trông như buông thả dục vọng quá độ, nhưng nhìn kỹ lại giống như chưa được thỏa mãn dục vọng ay.

Tô Vấn ném cây bút về phía anh ta, ánh mắt hung ác: "Liên quan chó gì tới anh!"

Lưu Xung câm lặng.

Chỉ mới đùa một chút thôi mà, nhìn cái dáng vẻ thẹn quá hóa giận này của anh ấy, đúng là chưa đánh đã khai còn gì?

Hừ, ông già giai tân!

Lưu Xung ra vẻ người lớn không thèm chấp trẻ con: "Tôi vừa mới tới văn phòng tổng giám đốc, nghe bé thư ký nói là tối hôm nay tiểu tiên nữ của anh có một buổi họp lớp"

Người nào đó vốn đang mệt mỏi buồn ngủ rã rời bỗng trở nên đầy sức sống: "Lớp nào?"

Lưu Xung chống cằm suy nghĩ: "Cái gì ấy nhỉ?" Anh ta vỗ đầu một cái, giả vờ giả vịt day day thái dương: "Ôi trời, anh xem đầu óc của tôi này, nhất thời nghĩ mãi không ra.

Tô Vấn âm u nhìn anh ta: "Thưởng thành tích cuối tháng tăng gấp đôi.

Lưu Xung cười hì hì: "Họp lớp trường trung học thực nghiệm số một"

Tô Vấn cau mày lại: "Địa chỉ"

Lưu Xung vẩy tay: "Không nghe thấy địa chỉ"

"Tăng gấp ba."

Nhiều tiền quá cơ... Có điều, Lưu Xung nhún vai: "Tôi không nghe thấy thật. Đúng vậy mà, anh ta nghe lén hơn mười phút nhưng vẫn không hề nghe được địa chỉ.

Sau đó, ánh mắt chăm chú đầy vẻ chết chóc đến từ Tô Vấn đã đâm thủng vô số lỗ trên cơ thể anh ta.

Tô Vấn nhíu mày, ánh sáng nhàn nhạt trong mắt anh khiến người khác thấy bức bách: "Trừ sạch toàn bộ thưởng thành tích."

Lưu Xung không thốt nên lời.

ha ha ha

Cho nên mới nói là đừng đấu với nhà tư bån.

Anh ta hít sâu một hơi, chuyển sang chế độ diễn xuất điên cuồng, bàn tay tạo kiểu lan hoa chỉ, léo nhéo lên án: "Tô Vấn cậu không phải là người, cậu ức hiếp tôi, tôi muốn chia tay với cậu!"

Anh ta đã thành công trong việc khiến Tô Vấn chán ghét.

"Cút ra ngoài!"

Có ai mà không phải là vua màn ảnh chứ! Vua màn ảnh họ Lưu quyết định phải áp đảo Tô Vấn trong lĩnh vực mà anh ta am hiểu nhất!

"Cậu... cậu..." Anh ta rưng rưng chức khóc, che mặt, trách móc một cách buồn thảm:

"Cậu là đồ bạc tình!" Sau đó, vừa khóc hu hu vừa che mặt bỏ đi.

Tô Vấn cạn lời.

Tô Tử Tô đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm!

Cô nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của anh Xung, rơi vào trạng thái trầm tư, cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện thật là khủng khiếp. Ừm, không thể kết luận nhanh như vậy được, phải đợi điều tra lại đã.

Có người đứng phía sau vỗ lên vai cô: "Trợlý Tô."

Dáng vẻ Tô Tử Tô vô cùng ngốc nghếch: "Dạ?"

Là nữ trợ lý của một nam nghệ sĩ trong phòng làm việc của Tô Vấn, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là chị Đan.

Chị Đan nhờ cậy cô: "Chị đang vội đi dự sự kiện cùng với anh Đường Ninh, cô có thể chạy vặt giúp chị được không?"

Đường Ninh là nam nghệ sĩ do chị Đan phụ trách.

Tô Tử Tô sảng khoái đồng ý: "Được ạ.

"Trước 10 giờ, mang cái này tới văn phòng giám đốc Tống, sau khi anh ấy ký tên xong thì lại mang tới chỗ anh Xung"

Cô gật mạnh cái đầu mì tôm của mình:

"Vâng ạ"

"Cảm ơn nhé"

"Chị đừng khách sáo ạ."

Tô Tử Tô nhìn đồng hồ, quyết định ăn bánh kếp mặn xong sẽ đi đưa tài liệu. Trong công ty có lò vi sóng, sáng nay cô đã mua ba cái bánh kếp mặn, vẫn còn một cái chưa ăn.

Ăn no rồi cô đi lên tầng 19 đưa tài liệu. Cô từng nghe nói đến giám đốc điều hành, nhưng chưa từng thấy tận mắt. Nghe đám chị em hay đi ăn cùng nhau nói rằng anh ấy là một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, đẹp trai đến mức có thể đi đóng phim được, ấy vậy mà lại làm tổng giám đốc.

Cô gõ cửa.

Người trong phòng nói: "Vào đi"

Cô ôm tài liệu đi vào trong, vén một lọn tóc 'mì tôm' ra sau tai: "Giám đốc điều hành..."

Lời nói bị cắt ngang.

"Xin chờ một lát."

Tống Dung ra hiệu đừng lên tiếng, anh đeo kính, không ngẩng đầu lên, vừa dùng con chuột kéo số liệu trên màn hình máy vi tính, vừa nói chuyện điện thoại: "Tính cả lợi nhuận vào, rút ra 5%, để phòng tài vụ rà soát lại số liệu lợi nhuận thêm một lần nữa. Báo giá của công ty chế tác hậu kỳ cũng phải tính vào, ngoài ra, tờ cuối cùng của hợp đồng..."

Ồ, là ông anh trong thang máy! Tô Tử Tô híp mắt đầy vui vẻ.

Tống Dung vô cùng tập trung tinh thần, tiếp tục cuộc họp qua điện thoại: "Để bộ phận quản lý đơn hàng dự tính giá thành nhân công, sau cùng hạ báo giá xuống 5 phần trăm. Còn nữa, bảo bộ phận bán hàng cầm phương án lần trước họ đưa tới về làm lại, mục phân tích thị trường có vấn đề, sang năm người đại diện của nhãn hiệu này sẽ đổi thành Tô Vấn, không thể sử dụng số liệu trước kia để dự đoán hiệu ứng nhãn hiệu..."

Tô Tử Tô ôm má: Lợi hại quá đi! Cô nghe không hiểu câu nào cả, cũng không biết ngài giám đốc điều hành sẽ gọi điện thoại tới khi nào. Cô nhón từng bước nhỏ tới ghế sofa ngồi đợi, đợi luôn 20 phút. Chỉ trách máy điều hòa quá dễ chịu, sofa quá mềm mại, giọng nói của giám đốc điều hành quá dễ nghe, nên cô... ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tống Dung bỏ kính xuống, khoanh tay nhìn cục tròn tròn đang nằm trên ghế sofa.

"Tô Tử Tô"

Cô trở mình lẩm bẩm một câu.

Anh không nghe rõ nên cúi người tiến lại gần: "Cái gì?"

"Bánh kếp mặn của tôi đừng bỏ thêm hành."

Cô cọ đầu vào sofa, mái tóc mì tôm bù xù bị cô lăn qua lăn lại càng rối tung rối mù hơn.

Tống Dung bật cười.

Anh bấm số điện thoại nội bộ: "Thư ký Lâm, có thể mua bánh kếp mặn giúp tôi được không?"


Thư ký Lâm còn đang kinh ngạc thì cấp trên đã bổ sung thêm một câu: "Đừng bỏ hành"

Thư ký Lâm ngây người.

Cô ấy không thể nào tưởng tượng ra được cảnh cấp trên mặc bộ vest cao cấp, đeo đồng hồ đắt tiền gặm bánh kếp mặn.

Bởi vì có buổi họp lớp nên Vũ Văn Thính tan làm sớm nửa tiếng, cô không mang thư ký theo mà tự mình lái xe tới khách sạn tổ chức họp mặt.

Buổi họp mặt này do lớp trưởng ba lớp cùng đứng ra tổ chức, bởi vì số bạn học có thể liên lạc được không quá nhiều, nên mới gộp lại chung với nhau, bên trong đương nhiên rất là hỗn tạp. Bọn họ hào phóng bao hết toàn bộ phòng tiệc buổi tối của khách san.

Tuy Vũ Văn Thính đeo khẩu trang, nhưng vẫn có người nhận ra cô.

"Kia không phải là Vũ Văn Thính sao?"

"Đúng là cô ấy"

"Không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi gặp nhà vô địch thế giới bằng xương bằng thịt đấy"

"Cô ấy cao thật nhỉ, không bơi lội cũng có thể đi làm người mẫu.

"Người mẫu có gì tốt đâu chứ, bây giờ người ta là chủ của công ty giải trí kia mà"

"Những người có cuộc đời như bật hack thì có ghen tỵ cũng chẳng ghen tỵ nổi

"Mặt mũi ai lớn vậy. không ngờ lại có thể mời được đại phật gia này tới đây."

Và còn vô số những lời bàn tán khác nữa.

Mọi người xung quanh quầy bar đều bàn tán sôi nổi, cũng không có ác ý gì, chẳng qua chỉ cảm thấy ly kỳ mà thôi.

Vũ Văn Thính đi lướt qua bọn họ, bước tới góc trong cùng: "Xin chào."

Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế cao trò chuyện hăng say với bạn học nghe thấy có người chào thì quay đầu lại, thoáng sững sờ: "Xin, xin chào"

Vũ Văn Thính nhớ rõ anh ta chính là lớp trưởng của lớp Tô Thúy Thúy.

Cô lịch sự hỏi anh ta: "Xin hỏi Tô Thúy Thúy của lớp các bạn đã tới chưa?"

Tô Thúy Thúy ư?

A, anh ta nhớ ra rồi: "Hôm nay cô ấy đã hỏi địa chỉ trong nhóm chat"

Anh ta đứng lên định đi tìm một vòng, nhưng kết quả lại không nhớ được trông người ta thế nào, chỉ nhớ là tóc mái rất dài, tròng kính rất dày, chân rất dài, ngực rất phẳng...

Lúc ấy mới mười mấy tuổi, có quỷ mới biết sau khi trổ mã thì đã trở thành thế nào.

Thôi, không thể nào nhận ra được, lớp

trưởng bèn hét lớn: "Tô Thúy Thúy đã tới chưa?"

Không biết là ai đáp lại một câu: "Đứa câm ấy hả, hình như không tới."

Vũ Văn Thính nhíu mày.

"Bạn có Wechat của cô ấy không?"

"Có"

Ảnh đại diện hình như chính là Vũ Văn Thính thì phải, lớp trưởng tìm hết một lượt trong nhóm chat: "Hình như cô ấy vừa mới thoát nhóm rồi."

Làm chuyện gì vô nghĩa vậy, vào nhóm để hỏi địa chỉ xong thoát nhóm luôn, có ý gì đây?

Lớp trưởng mọi người một câu: "Có ai liên lạc được với Tô Thủy Thủy không?"

Một cô gái có khuôn mặt trẻ con trả lời: "Chắc là không ai có đâu, Tô Thúy Thúy chưa bao giờ qua lại với ai."

Mọi người nhớ tên cô ấy, đơn giản chỉ là vì cô ấy không biết nói chuyện, là một người câm luôn lẻ loi một mình."

Lớp trưởng đi hỏi hết một vòng nhưng vẫn không hỏi được gì cả.

Vũ Văn Thính nói cảm ơn.

"Không có gì, không có gì đâu."

Lớp trưởng vô cùng hoảng sợ khi được yêu thương thế này, cảm thấy nữ thần quá là tốt tính: "Có thể ký tên cho tôi được không?"

"Được"

Lớp trưởng không tìm được bút nên mượn bút kẻ lông mày của một bạn nữ, bảo Vũ Văn Thính ký tên lên áo sơ mi của anh ta.

Sau đó, liên tục có người tới xin chữ ký.

Vũ Văn Thính không giỏi từ chối lắm, bất kể là ký tên hay là mời rượu. Cô uống không nhiều, nhưng không ngờ là tửu lượng của mình lại kém tới như vậy, mới uống có mấy ly rượu tây không biết tên xuống bụng mà cả người đã choáng váng chóng mặt rồi. Cũng may, trước khi cô đến đây đã gửi định vị cho thư ký của mình.

Đầu cô hơi đau, hoa mắt chóng mặt, đèn laser trong phòng chốc chốc lại lóe sáng, không biết là ai đang hát, những âm thanh cao vút khuấy động thính giác người nghe. Vũ Văn Thính ngồi trong góc trong cùng của sofa, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Ánh đèn xanh đèn đỏ thay đổi liên tục, ánh sáng lốm đốm, rất giống vệt sáng của ánh nắng mặt trời chiếu qua tán cây long não.

Năm đó, hoa long não nở muộn hơn so với những năm trước.

"Tớ sắp ra nước ngoài thi đấu"

'Thiếu nữ ngồi dưới tán cây đứng lên, soạn chữ trên điện thoại di động: "Cậu đi bao lâu?"

Vũ Văn Thính nhảy lên, bắt được cành cây to nhất, cánh tay mảnh khảnh rất mạnh mẽ, cô nhảy một cái là đã trèo được lên cây: "Không biết nữa, phải huấn luyện ở bên đó, chắc là sẽ đi rất lâu"

Tô Thúy Thúy đứng dưới kiễng chân lên: "Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông thì sao?"

"Không về kịp"

"Vậy trung học cậu định thế nào?"

Cô ngẫm nghĩ một lúc, không chắc chắn lắm: "Chắc là sẽ tới trường thể thao"

Bộp, anh gập nắp điện thoại di động lại, không để ý tới cô nữa, quay đầu bước đi.

Thiếu nữ trên cây vội vàng nhảy xuống chạy theo anh.

"Tô Thúy Thúy"

"Tô Thúy Thúy, cậu chờ tớ với."

"Tô Thúy Thúy"

Sau đó, vào trung học, Vũ Văn Thính vào trường thể thao của Đế Đô, gần nửa thời gian là ở trường học, hơn nửa thời gian là thi đấu và tập huấn ở nước ngoài. Tô Thúy Thúy chưa từng đi tìm cô một lần nào.

Nhưng mỗi lần cô thi đấu đều nhận được một bó hoa, người ta nói người tặng hoa là một thiếu niên rất đẹp trai.

"Thính Thính."

"Thính Thính

Cô mở mắt ra, hơi nheo lại, ánh đèn chói lóa khiến cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, cô nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp, trông rất quen thuộc.

"Tô Thúy Thúy..."

Cô khẽ lẩm bẩm như đang nói mớ: "Cậu đã tới rồi"

Cô cuộn người trong ghế sofa, cựa quậy một chút rồi lại ngủ tiếp.

Tô Vấn ngồi xuống, sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, hơi nóng. Anh kề sát vào bên tai gọi cô hai tiếng, cô đã say mềm, không hề trả lời anh.

"Ai đã chuốc rượu cô ấy?"

Tô Vấn đeo khẩu trang đội mũ, đôi mắt dưới vành mũ sáng rực, đen nhánh như mực vậy.

Khí thế này thật là mạnh mẽ!

"Anh là bạn trai của Vũ Văn Thính à?"