Duy Nhất Là Em

Chương 368: Hôn lễ - kết thúc. (thượng)




Bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu bật sáng, có rất nhiều người khóc đến đỏ hồng đôi mắt, chỉ có điều, hoạt động của suất chiếu thử vẫn đang tiếp tục. Nào là phỏng vấn, chụp ảnh, phát ngôn đều đang tiến hành ở khắp các vị trí. Cảm xúc bi thương tráng lệ cũng dần tan đi dưới sự điều khiển đầy hài hước của đạo diễn.

Cũng có những người cứ ngồi mãi không ra khỏi rạp. Cô ngồi trong một góc kín đáo, nước mắt rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.

"A Hòa"

Cô gái ngồi ở dãy ghế sau nhìn rất dịu dàng thùy mị, lúc nói chuyện, giọng cô ấy nhẹ nhàng đến lạ thường, mềm mại uyển chuyển như cô thiếu nữ ở trấn nhỏ vùng Giang Nam vậy: "Cậu làm sao thế?"

Cô gái được gọi là A Hòa kia còn rất trẻ. Cô ấy để tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng như sao, tựa như tranh vẽ, trên khuôn mặt đầy vẻ khí khái anh hào.

"Tớ làm sao cơ?" Cô đưa tay lên sờ mặt, lại thấy nước mắt đã lạnh ngắt thấm đẫm cả lòng bàn tay.

Cô gái dịu dàng kia dùng khăn tay lau khóe mắt ướt nhòa cho cô, lo lắng nhìn cô, hỏi: "Sao lại khóc đến thế này chứ?"

Cô vốn không phải người cảm tính, cũng rất ít khi rơi lệ, lại càng chưa từng vì một bộ phim mà rơi nước mắt như mưa thế này. Rốt cuộc vì sao lại thế nhỉ? Vì sao tim cô đau như dao cứa thế này?

"Ừ nhỉ, sao tớ lại khóc như thế này."

Cô hơi ngước mắt lên, nước mắt lại lăn dài xuống, giọng nói của cô như nghẹn lại: "Lương Thanh, hình như tớ đã từng mơ thấy rồi."

Lương Thanh họ Hà, là cô gái đến từ thị trấn nhỏ vùng Giang Nam. Cô ấy là một cô gái vừa dịu dàng lại vừa tốt tính.

Hà Lương Thanh hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng êm ái: "Cậu mơ thấy gì cơ?"

"Mơ thấy cảnh Viêm Hoằng đế khóc."

Người trong phòng chiếu dần về hết. Cô ngồi dựa vào tường, ánh mắt vẫn nhìn lên trên màn hình, nhìn ảnh chụp của Viêm Hoằng để treo bên khán đài.

Bộ phim này giống như một giấc mộng vậy, khi tỉnh dậy rồi, cô vẫn hoảng hốt, mất mát: "Tớ mơ thấy chàng đứng trên tường thành ở Nghiêu Quan, một thân một mình đứng đó khóc."

Hà Lương Thanh khẽ nắm lấy tay cô: "Có lẽ cậu có duyên với bộ phim này chăng. Cậu xem kìa, cậu và Định Tây tướng quân đều tên là A Hòa đó."

Cô tên là Tiêu Kinh Hòa. Ba cô họ Tiêu, mẹ cô họ Kinh, ông ngoại đặt cho cô cái tên đơn là Hòa, nhưng trước giờ trừ mẹ và ông ngoại đã qua đời của cô ra, thì cũng chỉ có Hà Lương Thanh gọi cô là A Hòa thôi.

Cô lau nước mắt trên mặt mình, nói với Hà Lương Thanh: "Đi thôi."

Vừa đứng dậy, điện thoại trong túi cô lại rung lên.

"Alo?"

Đầu dây bên kia là Vệ Trung, đội trưởng đội phòng cháy chữa cháycủa Tiêu Kinh Hòa: "Kinh Hòa, cao ốc Cảng Điền đang hỏa hoạn, bây giờ cô có qua được không?"

Tiêu Kinh Hòa không chút do dự, cô đáp ngay: "Được ạ."

Có lẽ Vệ Trung đang vừa chạy vừa gọi điện thoại, anh ta thở hổn hển nói: "Tôi đã sắp xếp đồ giúp cô xong cả rồi, cô cứ đến thẳng hiện trường đi."

"15 phút nữa tôi sẽ tới."

Tiêu Kinh Hòa cúp điện thoại rồi nói với bạn mình: "Lương Thanh, tớ có nhiệm vụ rồi, cậu về nhà trước đi."

Hà Lương Thanh rất hiểu tính cô, vừa gặp chuyện của đội phòng cháy chữa cháy là cô ấy sẽ buông hết những chuyện khác xuống.

Thế nên, cô chỉ dặn với theo một câu: "Mọi việc đều phải cẩn thận nhé."

Tiêu Kinh Hòa gật đầu, chống tay vào lưng ghế dựa rồi nhảy từ bên trong ra, dọc theo lối đi nhỏ giữa hàng ghế cuối cùng để chạy ra đến cửa an toàn ở bên ngoài. Phòng chiếu phim ở tầng hai, đi thang bộ còn nhanh hơn thang máy.

Cô vừa chạy đến cửa cầu tháng thì có người gọi A Hòa. Là giọng của một người đàn ông, có phần mơ hồ, nhưng lại vẫn nghe rõ được vẻ luống cuống bối rối. Cô dừng lại, quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy được ai bèn quay người chạy xuống cầu thang.

"A Hòa!"

"A Hòa!"

Người qua lại trên hành lang không khỏi dừng bước nhìn về phía người đàn ông đang không ngừng gọi to kia. Anh như phát điên lên vậy, cắm đầu chạy lao ra cửa cầu thang bộ.

Đó là một người thanh niên tuấn tú đến tận xương cốt, chỉ có điều sắc mặt lại như mất hồn mất vía.

"A Hòa!"

Anh chạy thẳng vào trong cầu thang, ngay cả bóng lưng cũng thất hồn lạc phách.

Hoắc Thường Tầm đuổi theo phía sau, gọi: "Dung Lịch!"

Trong hành lang đã không còn nhìn thấy bóng Dung Lịch nữa, anh ta chửi thề một tiếng rồi vội vàng đuổi theo. Ra đến bên ngoài rạp chiếu phim, trong ánh đèn đường ngựa xe như nước, anh ta cũng không tìm được Dung Lịch đâu.

Hoắc Thường Tầm đứng chờ bên ngoài cửa rạp chiếu phim gần nửa tiếng đồng hồ mới thấy anh quay lại. Bước chân của Dung Lịch lảo đảo xiêu vẹo, bị người qua đường va vào cũng chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, thần sắc ngơ ngẩn thẫn thờ.

Hoắc Thường Tầm bước tới nhìn anh, không nói câu gì.

Dung Lịch ngẩng đầu lên, ánh mắt xám xịt đầy hỗn loạn: "Thường Tầm, tôi nhìn thấy cô ấy rồi."

Hoắc Thường Tầm nhíu mày.

Lại là cô ấy.

"Cô ấy" đó của Dung Lịch... Đã mười mấy năm nay rồi, lúc nằm mơ cậu ấy gọi cũng là "cô ấy" đó, mà lúc say rượu cậu ấy gào cũng là tên "cô ấy" đó.

"Sẽ không sai đâu, đúng là cô ấy mà."

Dung Lịch rất chắc chắn: "Là A Hòa đấy."

A Hòa, A Hòa.

Người mà cậu ấy đã ôm ấp trong lòng, nhớ nhung biết bao năm nay.

Hoắc Thường Tầm đẩy răng hàm, không nhịn được, hỏi: "Tôi đã muốn hỏi cậu từ lâu rồi, rốt cuộc cậu và người tên Dung Lịch trong phim kia, có mối quan hệ gì?"

Nếu không thì làm sao có thể khiến cậu ấy như bị ma ám thế này được.

Anh nói: "Người đó chính là tôi."

Phải mất mười mấy giây Hoắc Thường Tầm mới phản ứng lại được: "Là kiếp trước kiếp này ư?"

Anh ta đá lon đồ uống dưới đất vào thùng rác cách đó không xa: "Cậu đùa tôi đấy à?"

Dung Lịch không nói năng gì nữa. Anh sờ tay lấy bao thuốc trong túi áo, châm một điếu.

Hoắc Thường Tầm chỉ muốn chửi thề. Anh ta theo thuyết vô thần, không tin mấy trò kiếp trước kiếp này gì cả. Thế nhưng chính anh ta lại không thể thuyết phục được mình. Anh ta quen biết Dung Lịch 20, 30 năm nay rồi, hiểu cậu ấy đến không thể hiểu hơn được nữa. Anh ta đã từng nhìn thấy, năm 3 tuổi, Dung Lịch cầm bút vẽ tranh, vẽ một nữ tướng quân mặc nhung trang; đã từng nhìn thấy năm 5 tuổi, cậu ấy say bí tỉ, khóc lóc gọi tên một người; đã từng thấy năm 7 tuổi, cậu ấy bất chấp tất cả đi xăm một cái tên lên ngực; đã từng thấy tất cả những sự điên cuồng si dại, mất hồn lạc phách của cậu ấy suốt hơn 20 năm nay...

Kiếp trước kiếp này ư?!

Hoắc Thường Tầm thầm nghĩ, c*t chó ấy, toàn là do tình yêu gây họa mà ra. Phụ nữ ấy mà, đều là những thứ phiền phức, nếu không dỗ dành cẩn thận thì cả nửa đời sau sẽ chỉ biết giày vò bạn mà thôi.

Cuối tháng năm, bộ phim "Đế Hậu" chính thức công chiếu. Chỉ trong một tuần, bộ phim đã đột phá 25 triệu vé, phá vỡ kỷ lục phòng vé của giới điện ảnh. Trừ hai vị diễn viên chính là Tô Vấn và Khương Cửu Sênh ra, các vai phụ của "Đế Hậu" kể cả các vai phụ chỉ xuất hiện một hai lần cũng đều nổi danh theo, đủ để thấy độ nóng của bộ phim cao như thế nào.

Khương Cửu Sênh chợt trở thành chủ đề nóng nhất, một nữ diễn viên được đánh giá cao nhất trong nước. Nhất là cảnh quay tự vẫn trên tường thành ở Nghiêu Quan kia, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, có thể nói là không khác gì bản mẫu. Có nhà truyền thông nói rằng, cô là diễn viên trời sinh, nhưng các fan của Sênh Sênh đều khiêm tốn comment lại rằng: Không phải không phải, Sênh Gia nhà chúng tôi là ca sĩ nhạc Rock. Diễn viên ấy à, chẳng qua là tùy tiện làm cho vui thôi.

Tùy tiện làm cho vui ư?

Có nhà bình luận phim ảnh dự đoán rằng, có khả năng Khương Cửu Sênh sẽ trở thành nhân tố bí ẩn nhất của giải thưởng Oscar năm nay.

Giữa tháng Sáu, giai đoạn điều trị đầu tiên của Thời Cẩn kết thúc.

16 tháng Sáu, là một ngày hoàng đạo tốt cho mọi việc, thích hợp động thổ, thích hợp khai trương, thích hợp cưới hỏi. Cũng chính ngày này, hôn lễ của Từ Thanh Cửu và Tô Khuynh được cử hành. Hôm ấy, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời dịu nhẹ, mây nhàn nhạt, gió hiu hiu.

Hôn lễ được tổ chức ở tòa lâu đài trên một hòn đảo ở trong nước. Trước giờ nhà họ Từ vốn rất kín đáo, chỉ mời họ hàng, bạn bè thân thiết, không mời bất cứ một nhà truyền thông nào. Đương nhiên, dù có kín đáo thu mình đến đâu thì việc gì cần phải xa hoa cũng sẽ không thể tiết kiệm đi được. Ví dụ như chiếc váy cưới trên người Tô Khuynh chẳng hạn, nó hoàn toàn được làm thủ công, tổng cộng mất 5.236 giờ mới làm xong.

Lúc này, bốn nàng phù dâu đều đang ồn ào đòi làm khó nhà trai.

"Giấu giày ở đâu nhỉ?" Lệ Nhiễm Nhiễm đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng.

Tô Khuynh ngồi trên giường, hiếm khi cô ngồi nghiêm chỉnh như vậy. cô nói thẳng thừng: "Không cho giấu. Lúc nào ông xã của tôi tới, các cô đừng có ngăn cản đấy."

Lệ Nhiễm Nhiễm nghịch tóc, nói với ẩn ý sâu xa: "Tô Khuynh à, phải có uy của vợ chứ."

Cô đi giày cẩn thận xong, vẻ mặt hiền lành như tiểu thư khuê các: "Buổi tối lên giường rồi uy sau."

Tập thể phù dâu cạn lời.

Đây là một cô nàng sâu bọ miệng chỉ toàn mấy lời mặn mòi.

Minh Dao chép miệng: "Xin hãy cho thiếu nữ chưa chồng này một con đường sống đi."

Cảnh Sắt xấu hổ che miệng cười.

Vẻ mặt Kiều Thanh Thiển vừa kiêu ngạo lại vừa mâu thuẫn: "Hừ..."

Cô ta cảm thấy rất khó chịu. Tên ma quỷ Tô Khuynh này, lại đi mời cô đến làm phù dâu nữa chứ. Mà chính bản thân cô ta cũng nào khác gì ma quỷ đâu, tự dưng lại còn vác thân đến đây. Lúc trước theo đuổi hết chú rể đến cô dâu, cuối cùng lại tới làm phù dâu của cô dâu, trừ cô ta ra, có lẽ trên đời này cũng chẳng còn một người thứ hai làm được như thế nữa. 2

Trong phòng, mấy người cười cười nói nói rất vui vẻ. Đúng lúc này chợt có người gõ cửa, một lát sau mới đẩy cửa bước vào.

Người tới là Tô Vạn Giang. Thấy các phù dâu đều ở đây, ông ta lại vội lùi về sau cửa: "Lát nữa ba tới sau vậy."

Tô Khuynh gọi ông lại: "Không cần đâu, ba vào đi."

Cô thoải mái giới thiệu: "Đây là ba của tôi."

Bốn cô gái trẻ xinh đẹp đứng thẳng người chào: "Chào bác ạ."

Tô Vạn Giang khẽ gật đầu, cười hơi gượng gạo, tay chân luống cuống cả lên.

Chắc hai bố con sẽ có điều cần nói riêng với nhau, Cảnh Sắt bèn nói: "Chị dâu họ, bọn em ra ngoài chuẩn bị trước nhé."

Tô Khuynh ừ một tiếng, bốn cô phù dâu kéo nhau ra ngoài.

Trong phòng không có ghế dựa, chỉ đặt hai chiếc xích đu mây, bên trên trải một lớp cánh hoa đỏ tươi. Tô Khuynh ngồi trên giường, Tô Vạn Giang cũng không có chỗ nào ngồi, đành đứng đó thi thoảng nhìn cô một cái. Có thể nhìn ra được là ông ấy rất mất tự nhiên.

Tô Khuynh cũng không biết nói gì, đành hỏi: "Bộ vest ba mặc vừa không?"

Tô Vạn Giang vô thức kéo vạt áo vest hai cái, nói: "Vừa lắm, vừa lắm."

Bộ vest được đặt làm theo số đo của ông, chỉ có điều, ông đã quen còng lưng rồi nên nhìn có vẻ rộng hơn một chút.

Tô Khuynh lại hỏi: "Còn giầy thì sao?"

Giày cũng là cô mua cho ông. Cô nghĩ chắc Tô Vạn Giang cũng không có giày da. Cỡ giày là cỡ của ông từ thời trai trẻ, không biết giờ có còn vừa nữa không.

Tô Vạn Giang đi lại hai bước tại chỗ, nở nụ cười tươi lộ rõ cả nếp nhăn: "Cũng vừa xinh con ạ."

Sau đó, hai người chẳng có gì để nói nữa. Tô Khuynh ngồi đó, tay vằn và một chiếc khăn mùi xoa.

Tô Vạn Giang đứng một lúc rồi rút một chiếc thẻ từ trong túi áo ra, đưa cho Tô Khuynh: "Đây là của hồi môn ba để dành cho con, cũng chẳng được bao nhiêu."

Cô không nhận, nói: "Con có tiền mà."

Tô Vạn Giang đi làm bảo vệ, cô sợ ông lại sa đà vào cờ bạc nữa nên cũng không gửi nhiều tiền cho ông. Ông ấy để dành được cũng chẳng dễ dàng gì.

Ông không thu về, lại giống như hơi căng thẳng, lắp bắp nói: "Nhưng nó... nó khác mà..."

Ông bước lên trước một bước, đặt chiếc thẻ lên trên vạt váy cô dâu của cô. Dường như sợ sẽ làm hỏng váy của Tô Khuynh, ông lại cầm lên, vuốt phẳng vạt váy ra rồi nhét thẻ vào trong tay cô.

Tô Khuynh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói được lời từ chối, lẳng lặng nhét thẻ xuống dưới gối.

Thôi bỏ đi, từ tháng sau trở đi, cô gửi cho ông thêm một chút, rồi thuê một cô giúp việc chăm sóc ông vậy. Ông mới hơn 50 tuổi, cũng chưa phải già lắm, nhưng nhìn lại như 60, 70 tuổi vậy.

"Khuynh Khuynh này"

Tô Vạn Giang do dự một lúc lâu mới nói: "Lát nữa có thể đổi người khác đưa con vào lễ đường không?"

Tô Khuynh hỏi ông: "Sao thế ba?"

Con gái gả chồng, không phải đều là do bố ruột đưa vào sao.

Tô Vạn Giang ngại ngùng cúi đầu xuống. Ông nói: "Ba sợ làm mất thể diện của con."

Thời trẻ ông đắm chìm trong rượu chè bê tha, tóc rụng rất nhiều, còn lại được vài ba sợi thì cũng bạc cả rồi, nhìn như thể cùng lứa với ông cụ Từ vậy, không được tuấn tú trẻ trung như ba của Từ Thanh Cửu.

Tô Khuynh miết chiếc khăn mùi xoa trong tay: "Con gái gả chồng, ba không đưa con vào thì để ai đưa vào nữa?"

Tô Vạn Giang liếʍ đôi môi khô khốc của mình, không nói gì nữa.

Một lúc lâu thật lâu sau, ông mới nói: "Vậy ba ra ngoài trước nhé."

Ông vừa đi đến cửa thì Tô Khuynh gọi ông lại.

"Chờ con chút."

Tô Vạn Giang quay đầu, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn càng lộ rõ sự già nua và tiều tụy.

Tô Khuynh bước từ trên giường xuống, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn mùi xoa, đi tới trước mặt Tô Vạn Giang. Cô quỳ xuống, nhét vào hai bên gót giầy của ông mỗi bên một chiếc khăn mùi xoa, lấp kín khoảng giầy bị rộng ra đó.


Cô kéo ống quần của ông xuống, che phần gót giầy đi: "Sao giầy bị rộng mà ba không nói với con?"

Tô Vạn Giang cười: "Không sao, rộng một chút cũng tốt, đỡ bị kích chân."

Cô đứng dậy, gọi: "Ba."

"Ơi?"

"Ba đi giầy size bao nhiêu?"

Tô Vạn Giang nghẹn ngào: "Size 39."

Tô Khuynh mỉm cười nói: "Con nhớ rồi, lần sau con sẽ không mua nhầm nữa."

Thời trẻ, ông đi giày size 41, giờ già rồi, size giầy cũng nhỏ đi. Tính ra, cũng đã 18 năm cô không mua giày cho Tô Vạn Giang rồi.

5 giờ, cô dâu bước vào lễ đường.

Lúc dắt tay Tô Khuynh đi vào trong lễ đường, Tô Vạn Giang khóc suốt, liên tục dùng tay áo chùi nước mắt. Tô Khuynh gần như chưa từng thấy Tô Vạn Giang khóc bao giờ, chỉ từng thấy dáng vẻ ông ấy gân cổ lên đòi tiền, dáng vẻ ông ấy cầm gậy đánh cô thôi... Thì ra, ông ấy cũng sẽ khóc à...

Vạt váy trải dài trên đất. Cô cầm hoa cưới, khoác tay Tô Vạn Giang.

Ông đưa cô tới trước mặt Từ Thanh Cửu, lau nước mắt nói: "Đối xử với con gái ba thật tốt nhé."

Từ Thanh Cửu nắm tay Tô Khuynh: "Ba cứ yên tâm! Nhất định là thế!"

Tô Vạn Giang nhìn Tô Khuynh thêm một lần nữa rồi quay người bước xuống đài.

Cô quay đầu, nhìn theo bóng lưng còng của ông. Bước chân ông tập tễnh đi xuống bậc thang, gót giày lộ ra, có thể nhìn thấy cả chiếc khăn mùi xoa nhét trong giầy. Khoảnh khắc đó, nước mắt cô tức khắc trào ra.

Bất kể họ đã từng gay gắt tranh cãi thế nào, thì thời khắc này, cô cũng đều hy vọng rằng ông có thể sống an khang lúc tuổi già, không còn lo lắng không còn khó khăn vất vả gì nữa.

Từ Thanh Cửu muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị khăn voan che trước mặt nên luống cuống không biết làm sao: "Em đừng khóc, trang điểm bị lem bây giờ."

Tô Khuynh không nhìn theo ông nữa, hai vành mắt đỏ hồng, nói: "Không đâu, chống nước mà."

Từ Thanh Cửu nghẹn lời.

Bà xã nói gì cái gì là cái đó thôi.

Anh cầm tay cô, đi nốt đoạn đường còn lại. Trên sàn được trải thảm đỏ, cánh hoa rải khắp sàn, mùi hương thoang thoảng trong gió, bên tai là tiếng piano tấu vang khúc nhạc đám cưới.

Tô Khuynh quay sang nhìn Từ Thanh Cửu mặc vest trắng đang đi bên cạnh mình: "Mắt anh đỏ rồi kìa."

Anh nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Bị bụi bay vào mắt."

Tô Khuynh bật cười, vạch trần anh: "Anh khóc rồi."

Từ Thanh Cửu cứng miệng nói: "Làm gì có."

Thôi được rồi, anh thừa nhận vậy: "Ừ, anh khóc đấy."

Trước đây anh chẳng bao giờ tin lại có kiểu cảm xúc khoa trương như mừng đến chảy nước mắt thế này đâu, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi thì anh tin.

Hai người chậm rãi bước từng bước một về phía trước.

Bà Vương, mẹ của Từ Thanh Cửu ngồi bên dưới cũng đỏ hồng đôi mắt: "Khuynh Khuynh xinh đẹp quá."

Tô Vạn Giang ngồi ngay bên cạnh bà, nhìn theo bóng lưng con gái mình: "Vâng, con bé giống mẹ nó."

Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ông vội quay sang giải thích với bà Vương: "Nó không giống tôi đâu, hoàn toàn không giống chút nào."

Không giống như ông, cái gì cũng sai! Ông chỉ muốn nói rằng, con gái của ông tốt lắm, ngoan lắm, xin đừng ghét bỏ con bé.

Bà Vương mỉm cười. Bà là một người phụ nữ rất dịu dàng và biết thông cảm cho người khác: "Giống chứ, mắt con bé giống ông mà."

Tô Khuynh chỉ có đôi mắt là giống Tô Vạn Giang.

"Khuynh Khuynh nhà tôi là cô gái ngoan." Ông nói không to, nhưng rất chân thành.

"Chúng tôi đều biết mà."

Bà Vương mỉm cười dịu dàng nói: "Ông thông gia cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đối xử tốt với con bé."

"Cảm ơn bà."

Tô Vạn Giang lại trịnh trọng nói thêm một lần nữa: "Cảm ơn ông bà."

Trên bục làm lễ, đôi trai gái xứng lứa vừa đôi đứng đối diện nhau, đã đến phần tuyên thệ.

"Em cởi bỏ bộ quần áo nam, nuôi lại mái tóc dài, mặc lên mình váy áo con gái, đều là vì anh. Ngày hôm nay, em khoác trên mình bộ váy cưới này, cũng là vì anh."

Tô Khuynh khẽ mỉm cười: "Anh Từ, anh đã chuẩn bị ổn thỏa chưa? Kể từ nay cho đến hết cuộc đời, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy."

Hai mắt Từ Thanh Cửu đỏ hồng: "Anh căng thẳng quá, quên hết cả lời thề rồi."

Anh luống cuống chùi mồ hôi trong lòng bàn tay lên áo, cổ họng cứng lại, giọng nói như nức nở nghẹn ngào, "Khuynh Khuynh, anh yêu em. Anh muốn dùng cả một đời để đối xử tốt với em."

Tô Khuynh sửa lại cho anh: "Là đối xử tốt với mẹ con em chứ."

Cô sờ lên bụng, không nhịn được lại nói buột miệng: "Ở đây, vẫn còn một người nữa."

Từ Thanh Cửu ngây người.

Dưới lễ đài, mọi người xôn xao cả lên.

Một lúc lâu sau,

Từ Thanh Cửu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Giờ đã hôn cô dâu được chưa ạ?"

Cha xứ cạn lời.

Sao không làm theo trình tự gì hết vậy?

Trong đầu Từ Thanh Cửu lúc này đã hoàn toàn không còn nhớ được trình tự gì nữa rồi. Anh bước tới, vén voan cô dâu của Tô Khuynh lên, cúi xuống hôn cô: "Cảm ơn em đã làm vợ anh, làm mẹ của con anh."

Tô Khuynh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Anh lại ghé sát lại gần, vẫn còn muốn hôn nữa.

Cô vội đẩy anh ra, lí nhí nói: "Về nhà rồi hôn sau."

Quan khách dưới lễ đài đều bật cười, cha xứ thì rối cả lên, trình tự bị đảo lộn hết cả rồi.

Ông vội vàng vớt vát: "Bây giờ, mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới cho nhau."

Dưới lễ đài, Từ Thanh Bách treo hộp nhẫn cưới lên cổ Từ Bác Mỹ, khẽ vỗ vào mông nó: "Bác Mỹ, mau đi đi."

Từ Bác Mỹ cạn lời.

Ôi, đúng là loài người ấu trĩ.

Nó vẫy đuôi liên tục, phải mặc bộ áo vest nhỏ này khiến nó vô cùng không thoải mái. Từ Bác Mỹ vung vẩy mông chạy vọt lên trên. Giữa chừng, nó chợt quay đầu, sau đó lại chạy ngược về.

"Oẳng!"

Nó quên luôn cả hộp nhẫn đang treo trên cổ.

Từ Thanh Bách thầm than "hỏng rồi", quát nó: "Bác Mỹ!"

Từ Bác Mỹ chẳng thèm để ý đến anh ta, chạy thẳng xuống dưới thảm đỏ: "Oẳng oẳng!"

Mẹ ơi mẹ...

"Nhẫn! Nhẫn đâu?! Từ Bác Mỹ!!!" Chú rể Từ Thanh Cửu cũng như sắp sụp đổ.

Con chó cắm đầu chạy thẳng như bất chấp cả họ hàng người thân.

Nó luồn từ trên đài xuống dưới lễ đài, co giò chạy thẳng ra cửa tòa lâu đài: "Oẳng oẳng!"

Các quan khách nhìn theo, ở ngoài cửa, có một đôi nam nữ tướng mạo rất xứng lứa vừa đôi đang đứng đó.

Không biết là ai hỏi một câu: "Đó là ai nhỉ?"

Ông cụ Từ cười to ba tiếng: "Ha ha ha, đó là cháu nội và cháu rể của tôi đấy."