Duy Nhất Là Em

Chương 366: Thời Cẩn trở thành chú chó con. Dung Lịch - Oanh Trầm giao chiến




Một tay Hoắc Nhất Ninh ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng: "Trước kia là thế nhưng bây giờ thì không. Anh đã phản bội nó, nhường vị trí quan trọng nhất cho người khác rồi."

Anh cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, ghé vào tai cô: "Sắt Sắt, chúng mình kết hôn đi."

Cảnh Sắt sững người, hốc mắt từ từ đỏ lên: "Vâng ạ."

Hoắc Nhất Ninh bật cười: "Sao em đồng ý nhanh thế, anh còn chưa quỳ xuống mà."

Cô quay người lại, hơi ngẩng đầu, trong mắt có nước mắt, có anh, có ánh sao: "Bởi vì em cũng muốn được gả cho anh mà."

Thật là ngoan ngoãn.

Ngoan đến độ khiến anh thương xót.

"Ban đầu anh muốn từ từ chuẩn bị nhưng đột nhiên không đợi được nữa, đến nhẫn còn chưa kịp mua."

Anh cởi chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Đây là chiếc nhẫn kết hôn của bố mẹ anh, lúc còn sống, họ đều rất hận sau khi chất cũng không để lại bất cứ thứ gì để tưởng nhớ, chỉ còn cặp nhẫn này. Anh đã đeo nhiều năm nay, em có muốn nhận nó không?"

Anh lắc lắc cặp nhẫn trên sợi dây chuyền, long trọng hỏi cô: "Em có muốn ở bên anh không?"

Muốn chứ.

Cảnh Sắt đang định lên tiếng thì anh đã quỳ một chân xuống: "Sắt Sắt, nếu em nhận nó, dưới ngọn cờ Tổ quốc, anh xin thề với em. Anh, Hoắc Nhất Ninh, đời này chỉ trung thành với mình em."

Đầu gối của anh, chỉ quỳ trước Tổ quốc và cô.

Một lời, nặng tựa nghìn cân.

Cảnh Sắt giơ tay, mở lòng bàn tay, kim loại hơi lạnh. Cô nắm chặt tay lại, ngồi xuống nhìn anh: "Anh có thể không cần phản bội cờ Tổ quốc của anh, anh bảo vệ nó, em bảo vệ anh."

Anh cười, đeo vòng cho cô và hôn lên môi cô: "Gần đây, em có thể nghỉ phép không?"

"Được ạ."

Không được cũng phải được, trời đất rộng lớn cũng không bằng người chồng tương lai vĩ đại.

"Anh đưa em đi Đế Đô, thắp hương cho bố mẹ anh".

Cô gật đầu mạnh mẽ: "Vâng ạ."

Giữa tháng Năm, Hoắc Nhất Ninh và Cảnh Sắt đến Đế Đô. Thời tiết ở đó không quá nóng, mặt trời chỉ hơi ấm áp.

Hơn 4 giờ chiều, vừa xuống máy bay, Hoắc Nhất Ninh liền gọi điện: "Em đến rồi."

Đầu bên kia là Hoắc Thường Tầm.

Không biết anh ta đang vui vẻ ở đâu mà trong điện thoại rất ổn, có tiếng nam thanh nữ tú cười nói rộn rã: "Nhanh thế à?"

"Máy bay bay sớm."

Hoắc Nhất Ninh hỏi: "Ở đâu?"

Anh ta chỉ nói: "Đợi anh 10 phút."

Sau đó thì cuộc điện thoại bị ngắt luôn. Hoắc Nhất Ninh chỉ muốn chửi, cái lão này, chỉ thích bị ăn chửi thôi.

May mà Hoắc Thường Tầm đến rất nhanh, không đến 10 phút sau, anh ta đã lái chiếc Lexus đến sân bay, không chỉ có anh, bên cạnh ghế tài xế còn xuất hiện một người con gái.

Dạo này, khẩu vị của cậu Hai nhà họ Hoắc thay đổi rồi, phải loại xinh đẹp thuần khiết mới chịu.

Ngoài Hoắc Nhất Ninh và Cảnh Sắt, Trần Tương cũng đến. Cô có một hợp đồng cần đàm phàn, vừa vặn gặp nhau nên đi cùng. Thấy ghế bên cạnh tài xế đã có người nên Trần Tương cũng biết điều nói: "Tôi về khách sạn trước đây."

Hoắc Thường Tầm đóng mui trần lại: "Để tôi đưa cô đi."

Có đủ chỗ ngồi đâu.

Trần Tương vừa muốn từ chối cho khỏi gượng thì nghe thấy tiếng Hoắc Thường Tầm mang theo vài phần trêu ghẹo: "Còn phải để tôi mở cửa cho cô sao?"

Người đẹp nhỏ bé cảm thấy uất ức, cặp mắt hoa lê ướŧ áŧ: "Cậu Tầm."

Anh ta rút thẳng tấm thẻ từ trong ví đặt lên đùi người con gái: "Em đi mua sắm đi."

Còn cười: "Ngoan, nhanh nào."

Người đẹp nhỏ bé đỏ mắt, cầm thẻ xuống xe, còn dịu dàng dặn dò cậu Tầm lái xe cẩn thận, một lúc nữa thì gọi điện vân vân và vân vân.

Trần Tương cạn lời.

Diễn quá! Làm bộ lâu quá!

Hoắc Nhất Ninh để hai cô gái ngồi phía sau, còn mình thì ngồi lên ghế trước, lườm cái tên phóng đãng Hoắc Thường Tầm một cái: "Sao tính cách của anh vẫn thế này cơ chứ."

Hoắc Thường Tầm mỉm cười bỡn cợt: "Tính cách gì?"

Hoắc Nhất Ninh cười mắng một câu, lão khốn này, ai quản nổi chứ. Thời tiết nói đổi là đổi, đột nhiên âm u, được cái giờ này không tắc đường. Sau khi đưa Trần Tương về khách sạn, lái xe thêm 20 phút nữa là về đến khu nhà quân đội. Cảnh Sắt chưa bao giờ đến nhà quân nhân như thế, cảm thấy mới lạ, ngó nghiêng xung quanh.

Một đôi nam nữ dung mạo đẹp đẽ đang đứng dưới bóng cây trên con đường trước mặt, rất đẹp mắt.

"Dung Lịch."

Người con gái rất trẻ, ngũ quan tinh tế, cô gọi một tiếng, người đàn ông trước mặt cô liền đứng lại.

Cô gái đang mặc bộ quần áo nhà, mái tóc chấm vai để xõa dịu dàng, cô bước lên nói: "Sắp mưa rồi."

Cô đưa chiếc ô trong tay mình cho anh.

"Không cần."

Âm thanh rất lãnh đạm, giọng nói cũng rất thờ ơ, ánh nhìn không hề khó chịu, rất bình thản, nhưng rất xa cách. Anh đứng dưới gốc cây có cánh hoa bay bay, đẹp như tranh vẽ.

Cô gái hạ cánh tay xuống, thận trọng hỏi: "Anh đang tránh em sao?"

Dung Lịch nhìn cô hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải tránh cô?"

Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ: "Chúng ta đâu có thân thiết gì."

Cô gái hơi biến sắc mặt.

Dung Lịch xoay người, nhìn thấy Hoắc Nhất Ninh, trong đáy mắt yên ả xuất hiện một nét chấn động: "Anh về đấy à."

Giọng điệu tùy ý, rất quen thuộc.

Hoắc Nhất Ninh gật đầu, dắt Cảnh Sắt đi tới. Lúc này, cô mới nhìn rõ gương mặt của Dung Lịch, người đẹp như trong tranh, tinh tế, hoàn mỹ, gợn lên trong lòng người khác một cảm giác cao quý tuấn tú, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

"Tối nay đi ăn đi." Dung Lịch nói.

Trước nay anh ta vẫn kiệm lời, nhiều năm rồi, vẫn là cái bộ dạng thong dong như thế.

"Được."

Hoắc Nhất Ninh giới thiệu người bên cạnh mình cho anh ta: "Chị dâu cậu đây."

Dung Lịch kém anh một tuổi, quan hệ giữa anh, Dung Lịch và Hoắc Thường Tầm là tốt nhất trong khu nhà.

Đặc biệt là Dung Lịch, tính cách lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ cao quý, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Trừ hai người anh em nhà họ Hoắc ra thì những người tầm tuổi anh ta trong khu nhà đều kính trọng nhưng không hề gần gũi với anh.

Anh ta đưa tay, tự giới thiệu: "Dung Lịch."

Cảnh Sắt ngơ ngác một lúc: "Dung Lịch?"

Là nam thần Dung Lịch khiến cô mê mẩn dạo gần đây sao?

Hoắc Nhất Ninh nhìn gương mặt ngốc nghếch của cô đang nhìn dán lên người khác, không nhịn được cười: "Là Dung Lịch, Viêm Hoàng đế mà dạo này em đang đang rất mê mẩn đó. Anh ấy là tác giả nguyên tác của "Đế hậu"."

Cảnh Sắt tiến tới bắt tay, dù hơi ngại, nhưng cô vẫn lấy dũng khí hỏi: "Anh có thể ký tên cho tôi được không?"

Dung Lịch gật đầu: "Cô có bút không?"

Cô sờ khắp người, thật là thất vọng, không có bút rồi.

Hoắc Nhất Ninh xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều: "Tí nữa anh bảo cậu ấy ký cho em cả một xe nhé."

Cảnh sắt ngoan ngoãn gật đầu.

Dung Lịch nhìn đồng hồ: "Tôi đi trước đây, công ty còn có việc."

"Ừ, chọn xong địa điểm thì gọi điện cho tôi."

Dung Lịch gật đầu, quay người đi một đoạn rồi bước lên chiếc xe Bentley màu den.

Phía sau anh ta, người con gái vẫn đứng đó, vài chiếc lá khô rơi xuống chiếc ô trên tay cô ấy. Cô ấy đứng ở phía xa, bất động nhìn theo anh ta, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Đến gần rồi Hoắc Nhất Ninh mới lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Cô gái thu lại tầm mắt, mỉm cười hờ hững: "Đã lâu không gặp."

Cảnh Sắt kìm được ánh mắt muốn ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy là một người con gái rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt sâu quá, không nhìn ra được những cảm xúc trong đó.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên chạy từ xa tới. Bà cúi đầu chào hai anh em nhà họ Hoắc trước rồi mới nói với cô gái: "Cô Oanh Trầm, bà đang tìm cô khắp nơi đấy ạ."

Cô nói "Tôi biết rồi", sau đó xòe ô, quay người rời đi. Chiếc ô che đi những tán lá dọc đường.

Đợi người đi khuất, Cảnh Sắt mới không nhịn nổi mà hỏi Hoắc Nhất Ninh: "Cô ấy tên là Oanh Trầm hả anh?"

"Ừ, Lâm Oanh Trầm."

Hoắc Nhất Ninh bổ sung: "Giống tên của Định Tây tướng quân."

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô quen biết với Dung Lịch trước, còn gặp luôn cả Oanh Trầm, Cảnh Sắt cảm thấy thật kỳ diệu: "Có phải do em hâm mộ bộ phim giả tưởng này hay không mà cảm thấy đều có nguyên mẫu thế này cơ chứ?"

Hoắc Thường Tầm cười khẩy, hai tay đút túi, giọng nói pha vài phần trêu chọc: "Mười mấy năm rồi, Dung Lịch còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Sao cô ta có thể là nguyên mẫu của Oanh Trầm được chứ."

Đôi mắt Cảnh Sắt trợn tròn như con cá vàng: "!"

Cô cảm giác mình vừa phát hiện ra một bí mật rất là ghê gớm luôn!

Hoắc Nhất Ninh không nói kỹ hơn, kéo cô gái nhỏ vẫn chìm trong sự kinh ngạc đến một khu vườn. Trong vườn trồng nho, mùa này, lá cây mới nhú, tay leo quấn đầy lên những chiếc khung.

Ông cụ Hoắc đang ngồi trên ghế mây đợi ở cửa thấy các cháu đã về, lập tức đứng dậy: "Về rồi về rồi."


Ông cụ chống gậy ra đón: "Sắt Sắt à."

Cảnh Sắt ngoan ngoãn chào: "Con chào ông Hoắc ạ."

Đến khi bước vào trong vườn, cô mới phát hiện bên trong còn mấy ông cụ đang đánh cờ dưới giàn nho, thấy cô đến, họ đều dừng lại, mọi cặp mắt đều hướng về phía cô.

Cảnh Sắt bị nhìn đến phát ngại. Ông cụ Hoắc nhìn một lượt, khoe: "Cháu dâu tôi đấy, xinh lắm đúng không."

Một cụ ông mặc bộ quân phục phẳng phiu nói: "Nhất Ninh giỏi đấy, lừa được cô bé này ở đâu đến vậy."

Không đợi Hoắc Nhất Ninh trả lời, ông cụ Hoắc đã lên tiếng bênh ngay: "Toàn nói linh tinh, nhanh lên, mau lì xì cho cháu dâu tôi đi."

Miệng ông cụ sắp ngoác đến mang tai rồi: "Đưa nhiều một chút đấy."

Mấy ông cụ vừa luôn miệng mắng ông cụ Hoắc, vừa phát lì xì cho Cảnh Sắt.

Cuối tháng Năm, miền Trung Trung Quốc đột nhiên có mưa lớn, mưa liên tục không ngừng, gây ngập lụt trên diện rộng. Mưa đập rào rào vào cửa sổ, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trong phòng bệnh cũng nhuốm hơi ẩm bên ngoài.

Khương Cửu Sênh vừa mở cửa phòng bệnh thì Thời Cẩn liền từ giường bệnh bước xuống, không kịp cả mang giày: "Sênh Sênh."

Anh bước đến trước mặt cô, nắm hai tay cô, sắc mặt lo lắng như lửa đốt: "Em đi đâu thế?"

"Sao thế anh?"

Giọng nói anh buồn buồn, lo lắng: "Tỉnh dậy không nhìn thấy em, anh sợ lắm."

Khương Cửu Sênh nhìn anh, trong mắt anh vẫn còn vẻ lo lắng bất an, căng thẳng, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Cô dở khóc dở cười, đi lấy dép đặt xuống bên cạnh chân anh.

Lúc ấy, Thời Cẩn mới mang dép vào.

Cô giải thích: "Em ra ngoài nghe điện thoại."

Anh kéo tay cô, nắm rất chặt, ánh sao trong mắt hỗn loạn, giống một con thú hoảng hốt lo lắng, chỉ sợ bị vứt bỏ: "Anh sợ em đi mất."

Thời Cẩn đã hoàn thành xong giai đoạn điều trị đầu tiên một cách tương đối thuận lợi. Tình trạng hiện thời của anh không được xem là khả quan, nhưng cũng không gọi là xấu. Tình trạng nóng nảy, thô bạo đã giảm bớt, nhưng luôn luôn không có cảm giác an toàn, còn cực kỳ bám người.

Bác sĩ điều trị nói anh sẽ có chuyển biến tích cực sau đợt điều trị này.

Khương Cửu Sênh dỗ dành anh: "Anh đừng sợ, nếu em có đi thì cũng mang theo anh mà."

Thời Cẩn vẫn rất hoảng loạn, dang tay, nói: "Em ôm anh đi."

Cô vòng tay ôm chặt eo anh.

Anh vùi đầu lên vai cô dụi dụi, hôn vào cổ cô, lại hôn lên mặt cô, rồi nói: "Em ôm chặt nữa đi."

Khương Cửu Sênh phì cười, ôm chặt thêm chút nữa.

Bác sĩ Thời nhà cô ấy mà, đến bộ dạng này cũng khiến cô yêu thích như thế. "Sênh Sênh ơi"

"Dạ."

Thời Cẩn nới lỏng ra một chút, nhìn gương mặt cô: "Hôm nay, em vẫn chưa nói em yêu anh đấy."

Tác dụng của vật lý trị liệu cùng với việc uống thuốc đã khiến tính tình Thời Cẩn có sự thay đổi lớn, yếu đuối, luôn sợ hãi, thậm chí sẽ nảy sinh sự bài xích nghiêm trọng với người lạ, đây đều là những phản ứng bình thường trong giai đoạn này.

Triệu chứng rõ ràng nhất là anh rất dựa dẫm vào Khương Cửu Sênh, dựa dẫm đến mức khiến bác sĩ điều trị có chút lo lắng.

Nhưng Khương Cửu Sênh rất điềm tĩnh, dù tính tình Thời Cẩn có biến đổi thế nào thì cô cũng không nóng giận. Cô đều nghe theo anh cả, ngày nào cũng nói những lời tình cảm sởn gai ốc như thế.

"Em yêu anh." Cô nói.

Lông mày Thời Cẩn giãn ra: "Anh muốn nghe nữa."

Anh cố chấp đến quá đáng, như đứa trẻ nằng nặc đòi đồ chơi, năn nỉ cô: "Em nói thêm một lần nữa đi."

"Em yêu anh."

Khương Cửu Sênh mỉm cười, kiên nhẫn kìm lại tính cách vốn có: "Chồng ơi, em yêu anh."

Anh được cô dỗ dành vô cùng dễ chịu, nhưng thoải mái chưa đến một phút thì anh đã nhíu mày, chăm chú nhìn vào bụng Khương Cửu Sênh: "Thế em có yêu nó không?"

Triệu chứng bài xích của giai đoạn điều trị đầu tiên.

Thời Cẩn bài xích bất cứ người nào xuất hiện bên cạnh Khương Cửu Sênh, từ y tá, bác sĩ, người qua đường, đến cả cái thai 5 tháng rưỡi trong bụng cô.

Cho nên, anh rất hay hỏi những câu tương tự như thế này. Lần nghiêm trọng nhất là anh hỏi Khương Cửu Sênh, cô yêu anh hay là yêu chậu hoa trên bậc cửa sổ.

Lúc đó, Khương Cửu Sênh trả lời, nó chỉ là chậu hoa thôi mà.

Nhưng đáp án đó không phải là thứ Thời Cẩn muốn. Hôm ấy, anh liền đập vỡ chậu hoa, thậm chí đòi đập cả chậu hoa của phòng bên cạnh, anh đạp tung cửa phòng bên cạnh, đập thành từng mảnh. Bệnh nhân trong phòng đó mắc chứng hoang tưởng bị hại trầm trọng, bị Thời Cẩn làm cho sợ đến mức mấy ngày liền không dám ra khỏi nhà vệ sinh, bây giờ cứ nhìn thấy Thời Cẩn là khóc. Bác sĩ phụ trách bệnh nhân đó cũng thua luôn rồi, vội vàng xếp đổi tầng.

Tóm lại, đây là câu hỏi liên quan đến mạng người, cũng là một câu cho điểm. Trong thời gian điều trị cho Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh đã luyện tập được cách trả lời điêu luyện rồi, trả lời ngay không cần nghĩ ngợi: "Yêu anh nhất, dù có so với ai thì em cũng yêu anh nhất."

Ừ, Thời Cẩn mãn nguyện rồi.

Anh ngồi xổm xuống, vén vạt áo cô lên, để lộ phần bụng dưới nhô lên. Anh giơ tay trỏ vào phía trên, giọng nói lạnh lùng: "Nghe thấy chưa? Người cô ấy yêu nhất là tôi đấy."

Khương Cửu Sênh bật cười, lôi Thời Cẩn đứng dậy, bỏ áo xuống, nhón chân hôn anh.

Thời Cẩn vừa định ấn cô lên tường hôn thì ngừng lại, hơi phiền muộn: "Anh mới uống thuốc xong, miệng rất đắng."

Đây là loại thuốc mới.

Loại thuốc này điều trị sự nóng nảy và hung bạo rất có hiệu quả, nhưng đắng vô cùng, tác dụng phụ cũng lớn. Gần đây, vì loại thuốc này mà Thời Cẩn chán ăn, gầy đi rất nhiều.

Khương Cửu Sênh không quan tâm, tay vòng qua cổ anh, rướn môi áp tới: "Anh mở miệng ra đi."

Anh băn khoăn một lát rồi ngoan ngoãn mở miệng, để cô luồn lưỡi vào trong. Anh vừa hôn, vừa luồn tay vào trong áo cô.

Ở điểm này, bác sĩ điều trị lại đau đầu rồi. Thực ra, thuốc mà Thời Cẩn sử dụng ít nhiều sẽ làm giảm ham muốn tìиɧ ɖu͙©, nhưng nó chẳng có tác dụng gì với anh.

Bác sĩ điều trị cũng không nói rõ được điểm này là tốt hay không tốt. Thời Cẩn mắc chứng bệnh lạ, thuốc anh dùng cũng là thuốc mới, tất cả còn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng nhìn tổng thể, anh đã khá lên rất nhiều, ít nhất thì đã lâu rồi Thời Cẩn không giải phẫu quả táo nữa.

Khương Cửu Sênh giữ chặt bàn tay đang động đậy linh tinh của anh lại: "Thời Cẩn, tuần sau em phải về nước một chuyến, có lễ ra mắt phim."

Lễ ra mắt phim "Đế hậu", cô là diễn viên chính nên không tiện vắng mặt.

Anh không hài lòng, không sờ soạng cô nữa mà đặt tay cô vào bên trong quần áo của mình, muốn cô vuốt ve, nói: "Đưa anh đi cùng đi."

"Vâng ạ." Cô đặt tay lên bụng anh, liên tục xoa bóp.

Sờ thấy xương đây này, quả nhiên, anh đã gầy đi nhiều.

Chỉ một lát sau, trong mắt anh có hơi nước, giọng nói lẫn hơi thở hổn hển, vội vã: "Sênh Sênh, em sờ mạnh lên một chút."

Khương Cửu Sênh cứng người.

Không ngờ, Thời Cẩn trong quá trình trị liệu lại khiến cô phải đỏ mặt.