Duy Nhất Là Em

Chương 353: Thời Cẩn giải phẫu người sống. Xác của Tô Phục bị ném cho chó ăn




"Nhưng chỉ cần cô ta vẫn còn ở trong trại tạm giam, thì anh không được làm càn." Anh không thể nhìn Thời Cẩn làm chuyện phạm pháp.

Vừa dứt lời thì Triệu Đằng Phi tới báo cáo.

"Đội trưởng, sở trưởng Lưu gọi điện thoại tới, nói là Tô Phục..."

Triệu Đằng Phi dừng lại, liếc mắt nhìn Thời Cẩn rồi mới nói: "Đã uống thuốc ngủ tự sát trong tù."

Đáy mắt Thời Cẩn sa sầm.

Sóng trước chưa lặng sóng sau đã tới, Hoắc Nhất Ninh đau đầu: "Cô ta lấy thuốc ngủ ở đâu ra?"

Triệu Đằng Phi lắc đầu, nói không có chút manh mối nào cả.

Không thể biết được là tự sát hay là bị gϊếŧ, nhưng một phạm nhân tử hình sắp bị hành quyết thì có cần phải tự sát không? Nếu không phải tự sát, vậy ai là người vội vã muốn cô ta chết như thế? Là ai không thể để cô ta sống thêm dù chỉ một buổi tối.

Thời Cẩn vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Mang xác cô ta ra đây."

Lời nói này vừa nghe đã thấy u ám.

Hoắc Nhất Ninh nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Thời Cẩn đã thay đổi rồi. Chính xác mà nói thì anh ấy đã không còn nhẫn nhịn nữa, đã mất kiềm chế, trở nên càn rỡ.

Thời Cẩn là một con thú dữ cực kỳ nguy hiểm, Khương Cửu Sênh chính là sợi dây xích khóa anh lại. Bây giờ dây xích đã bị cắt đứt, bỗng chốc toàn bộ bản tính tàn bạo của anh đều mất đi sự trói buộc.

Anh đáp ngắn gọn: "Cho chó ăn."

Hoắc Nhất Ninh không thốt nên lời.

Hoắc Nhất Ninh đã gặp qua không ít tội phạm vô cùng hung ác, nhưng chưa có tên nào làm người ta rợn tóc gáy như Thời Cẩn.

Đợi Thời Cẩn ra khỏi đồn cảnh sát rồi, Tiểu Giang đang nổi da gà khắp người mới run rẩy hỏi Thang Chính Nghĩa: "Anh có nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Thời Cẩn không?"

Thang Chính Nghĩa gật đầu, tâm can vẫn còn đang run lẩy bẩy đây này.

Tiểu Giang vỗ ngực một cái để trấn an trái tim nhỏ đang hoảng sợ của mình: "Đáng sợ thật."

Đêm đã khuya, trên đường không một bóng người. Trên phần đường dành cho người đi bộ có hai mẹ con. Người mẹ kéo va li, đứa con gái ba, bốn tuổi không hề biết mệt, bé cầm que kẹo màu hồng to bằng bàn tay, đang chạy tung tăng như chim sẻ ở phía trước vô cùng phấn khởi.

Bé gái mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, đôi chân ngắn chạy không được nhanh, cô bé vui mừng nhảy nhót, vừa chạy vừa quay đầu lại: "Mẹ ơi, đuổi theo con đi."

Người mẹ mỉm cười đuổi theo: "Con chạy chậm một chút."

Bé gái thấy mẹ đuổi theo thì co chân chạy, bỗng đâm sầm vào một bóng người ở trước mặt, que kẹo trong tay rơi xuống đất vỡ vụn.

Ánh sáng của đèn đường trước mặt bị chặn lại, một cái bóng thon dài chiếu xuống mặt đất, phủ trùm lên cô bé. Cô bé rụt cổ lại, hơi sợ sệt ngẩng đầu lên.

Là một chú rất đẹp trai, lông mi rất dài, đang im lặng cúi đầu xuống, chú ấy không cười, trông có vẻ rất hung dữ.

Bé gái lại càng sợ hơn, rụt rè xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú."

Thời Cẩn ngước mắt lên.

Không có ánh đèn, đôi mắt đen nhánh dường như đang tỏa sáng, bé gái sợ ngẩn người, trẹo chân ngã xuống đất, cô bé sụt sịt mũi muốn khóc.

Ở phía sau, mẹ của bé gái vội vàng ném va li chạy tới đó.

"Đồng Đồng..."

Cô ôm bé gái trên mặt đất vào lòng, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi anh, trẻ con nghịch ngợm..."

Lời nói nghẹn lại, mẹ bé gái thất thần.

Người bình thường hay dùng mắt và trực giác để đánh giá ấn tượng đầu tiên với một người, là tốt hay xấu, là thiện hay ác, là ôn hòa lễ độ hay là xa cách. Người đàn ông trước mắt, rõ ràng tướng mạo vô cùng đẹp đẽ, nhưng đôi mắt kia lại làm cho người ta thấy sợ hãi, thậm chí, trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn. Người mẹ kia gần như vô thức ôm chặt bé gái lùi về sau vài bước.

"Làm bẩn quần áo của tôi rồi." Giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt nhìn xuống ống tay áo bên phải.

Mẹ của bé gái nhìn thấy que kẹo của con gái mình dính vào ống tay áo anh, lập tức xin lỗi: "Xin, xin lỗi."

Đối phương không nói gì thêm, anh cởϊ áσ khoác màu đen ra, đi tới bên cạnh thùng rác và ném vào đấy, sau đó rời đi.

Bà mẹ kia đổ mồ hôi tay đứng nhìn người đi xa, anh cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là bộ quần áo phẫu thuật màu xanh lá vừa có vết bẩn vừa có vết máu.

Ồ, hóa ra là bác sĩ à, chẳng trách lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy.

Xe dừng ở lề đường, Tần Trung thấy Thời Cẩn đi tới bèn xuống xe mở cửa sau ra.

Thời Cẩn ngồi vào trong, rút hai tờ khăn ướt ra lau tay.

"Cậu Sáu."

"Ừ."

Cả người anh tối sầm u ám, chướng khí rất nặng.

Tần Trung vô cùng dè dặt, hắn thận trọng nhìn vào trong kính chiếu hậu để nhìn mặt lựa lời: "Đã điều tra rõ rồi. Có người ngụy tạo biển số xe, cố ý dẫn người của chúng ta rời đi, hơn nữa..."

Tần Trung cảm thấy rõ ràng bầu không khí trong xe càng lúc càng bức bách, giọng nói của hắn cũng càng lúc càng dồn nén: "A Tiến nói, trong chiếc xe dụ bọn họ rời đi có một người phụ nữ dáng dấp rất giống mợ Sáu."

Nếu không thì cũng chẳng thể lừa gạt được nhiều ánh mắt như vậy.

Trước tiên là dùng điệu hổ ly sơn, sau đó ra tay với Khương Cửu Sênh, tính toán thời gian chuẩn như vậy, chắc chắn không phải là nhất thời nảy ra ý xấu, mà là lên kế hoạch từ trước.

Thời Cẩn lau tay đi lau tay lại, đầu ngón tay bị chà xát đỏ hết lên: "Đã bắt được chưa?"

Tần Trung lắc đầu: "Có người tiếp ứng cô ta, sau khi đuổi tới đường Thương Ninh thì cả người và xe đều không thấy tung tích đâu nữa."

Thời Cẩn ngẩng đầu lên, kính chiếu hậu phản chiếu một đôi mắt đen như mực, giống cái gì nhỉ? Không giống ánh sao, ánh sao rất dịu dàng, giống hai ngọn lửa ma quái, sáng đến mức khác thường, vừa âm u vừa quỷ quái.

"Thật vô dụng."

Giọng điệu của anh vừa xa xăm vừa thong thả: "Xử lý hết đi." Động sát ý rồi.

Bao nhiêu năm nay anh không mặc sức hoành hành bất chấp hậu quả như vậy rồi. Từ khi Khương Cửu Sênh xuất hiện, anh đã rửa sạch sự hung ác bị lây nhiễm từ nhà họ Tần, thu lại tất cả móng vuốt, làm việc thiện giúp đỡ mọi người, cầm dao giải phẫu cứu sống bệnh nhân, trở thành thiên tài khoa ngoại được người người kính trọng.

Bây giờ Tần Trung mới hiểu được, không phải là đã rửa sạch, mà anh đã giấu nó đi trước mặt Khương Cửu Sênh.

"Cậu Sáu..."

Hắn nghiêm túc nói: "Xin cậu nghĩ lại."

Thời Cẩn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn: "Xử lý hết. Đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."

Tần Trung há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì.

Không xong rồi, cứ tiếp tục như thế này thì sẽ càng không thể cứu vãn được. Cậu Sáu đã đứng ở bờ vực rồi, nếu không kéo cậu ấy lại thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hắn phải bằng mặt không bằng lòng rồi...

Lúc về tới Ngự Cảnh Ngân Loan thì đã hơn 12 giờ đêm. Tạ Đăng vẫn chờ ở cửa khu chung cư cùng với một con chó đang ngồi xổm bên chân cậu. Cậu đội mũi lưỡi trai, đứng không thẳng, lưng cong xuống, cái bóng dưới mặt đất vừa cô đơn vừa chán nản.

"Oẳng." Bác Mỹ đột nhiên của một tiếng.

Tạ Đăng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thời Cẩn. Cậu bước tới, khuôn mặt tái nhợt bị ngọn đèn chiếu vào lại càng trắng bệch hơn: "Thi thể ở đâu?"

Sắc mặt Thời Cẩn lạnh như tiền, anh nói cụt lủn: "Đồn cảnh sát."

Tạ Đãng nắm chặt sợi dây thừng dắt chó: "Có phải là cô ấy không?"

Thời Cẩn im lặng không nói.

"Có phải là cô ấy không?" Tạ Đăng trầm giọng, lặp lại một lần nữa. Anh vẫn không trả lời.

Tạ Đãng hét to, đôi mắt lập tức đỏ bừng: "Con m* nó, anh mau nói gì với tôi đi chứ!"

Anh vẫn không hề có chút phản ứng nào, đôi mắt hơi khép lại, giống như vùng biển chết sâu không thấy đáy.

Tạ Đăng cố nuốt cục máu đã vọt tới cổ họng xuống: "Anh hãy trả lời tôi một câu thôi."

Ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp của cậu hoàn toàn trở nên lạnh buốt: "Có phải là do kẻ thù của anh làm không?"

Thời Cẩn bỗng ngước mắt lên, trả lời không chút do dự: "Đúng."

Tạ Đăng cười lạnh: "Tôi biết ngay là như vậy mà."

Nói rồi, cậu ném dây thừng dắt chó đi, vung nắm đấm về phía Thời Cẩn.

Thời Cẩn đứng yên chịu đấm, không hề nhúc nhích, không rên một tiếng, khóe miệng nhanh chóng chảy máu, nhuộm đỏ đôi môi nhợt nhạt.

Tạ Đãng nắm chặt tay: "Đánh trả đi."

Anh vẫn đứng yên, không thay đổi sắc mặt.

Không đánh trả à. Muốn chết à. Được thôi.

Tạ Đãng liếʍ môi: "Anh không đánh trả thì ông đây sẽ đánh chết anh."

Nói xong, cậu liền xông lên.

Từ Bác Mỹ cắn chặt ống quần Tạ Đãng, kêu to: "Oẳng!"

Tạ Đãng đỏ mắt gào lên: "Cút ngay!"

Không! Anh Đãng, đừng đánh ba của em mà.

Nó vẫn cắn chặt ống quần của cậu, sủa nhặng xị.

Tạ Đăng giật hai lần vẫn không giật ra được, cậu hít một hơi thật sâu, buông nắm tay ra, đôi mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thời Cẩn: "Tại sao lại cứ là anh chứ."

Hết lần này tới lần khác đều là do Thời Cẩn, hết lần này tới lần khác đều là do cậu Sáu nhà họ Tần khiến Khương Cửu Sênh phải trải qua gió tanh mưa máu, không được bình an.

Tạ Đăng nhặt dây thừng dắt chó lên, kéo Từ Bác Mỹ đi.

"Oẳng!"

"Oẳng!"

Từ Bác Mỹ sủa suốt đường đi.

Tạ Đăng xách luôn nó vào trong xe. Cậu vừa mới ngồi vào xe thì thầy Tạ, ba của cậu gọi điện thoại tới.

"Đãng Đãng, con đang ở đâu vậy?" Vừa khóc xong nên giọng điệu của ông già nhà cậu nghe không bình thường.

Tạ Đăng nói: "Ở bên ngoài."

Thầy Tạ hắng giọng cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Muộn thế này rồi, con mau về nhà đi." Ông sợ con trai của mình bị kích động đâm ra nghĩ quẩn, chạy ra ngoài tìm cái chết.

Tạ Đăng cởi mũ xuống ném vào ghế phụ, tóc cậu đã dài ra một chút nhưng vẫn rất ngắn. nhìn có vẻ sắc sảo lạnh lùng: "Kệ con."

Thầy Tạ không đồng ý, ông cố khuyên nhủ: "Con về nhà đi đã."

Không về nhà mà tự sát ở bên ngoài thì phải làm sao bây giờ?

Tính tình Tạ Đãng không tốt, cậu hét lên: "Con trốn ở bên ngoài để khóc không được à!"

Khóc?

Khóc được là không sao rồi, thầy Tạ nói: "Được được được, vậy con cứ ở bên ngoài khóc đi, không có ai nhìn thấy đâu, còn ba sẽ ngồi khóc ở trong nhà."

Nói xong, thầy Tạ cúp điện thoại rồi ôm Bánh Trôi khóc.

Bên này, Tạ Đãng nóng nảy ném điện thoại di động ra ghế sau xe ô tô, đấm mạnh một phát lên vô lăng.

Đột nhiên có người gõ cửa sổ xe.

Tạ Đăng hạ cửa kính xuống nhìn người ở bên ngoài, nửa gương mặt ngược sáng, chìm trong bóng tối: "Làm sao?"

Đàm Mặc Bảo đứng ngoài, hốc mắt ửng đỏ, cô nói: "Tới làm bạn với anh." Chắc là cô vừa mới khóc nên giọng nói khàn khàn.

Tạ Đăng vừa định đuổi cô đi.


Cô sụt sịt: "Anh cứ khóc đi, không sao đâu, đợi lát nữa chắc chắn là em sẽ còn khóc dữ dội hơn anh, xấu xí hơn anh."

M* nó, ai muốn khóc ở trước mặt cô chứ.

Tạ Đăng quay đầu đi, giơ tay lên lau mắt.

Người ở bên ngoài cửa xe đã ngồi xổm xuống lề đường khóc òa lên.

Tầng bảy, đèn cảm ứng ở hành lang tối om, tiếng bước chân từ xa đang tới gần, ngọn đèn điều khiển bằng giọng nói chợt sáng lên.

Cậu thiếu niên đang đứng dựa vào cửa ngẩng đầu lên, liếc nhìn người vừa tới, ngọn đèn màu vàng ấm chiếu lên khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu sưng đỏ đến đáng sợ: "Camera giám sát của cầu lớn Giang Bắc bị người khác xử lý, em khôi phục lại rồi. Em đã gửi video vào email của anh."

Dứt lời, cậu xoay người quay về căn hộ và đóng cửa lại.

Thời Cẩn đứng dưới đèn hồi lâu rồi mới đi vào căn hộ đối diện. Anh chỉ mở đèn ở lối ra vào, sau đó đi thẳng vào trong phòng sách, bật máy vi tính lên, mở video ra.

Độ dài của video không tới hai phút, anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lân.

Trong video, chiếc xe tải lớn đột nhiên đổi làn đường và đâm vào chiếc xe con. Sau đó tài xế xe tải bước xuống, đổ xăng khắp xung quanh, cuối cùng châm lửa rồi rời đi.

Thời Cẩn nắm chặt tay, run rẩy rất lâu mới gọi một cuộc điện thoại. "Cậu Sáu."

Thời Cẩn gửi video kia qua rồi nói: "Đi bắt người trong video cho tôi."

Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai phút, Tần Trung hỏi: "Cậu Sáu, cậu định làm gì?"

Hắn có một dự cảm rất không tốt, sắp tiêu rồi.

Bây giờ trong lòng Thời Cẩn đang rất hỗn loạn, dễ nổi giận ra tay tàn bạo, không còn lý trí, chỉ hận không thể hủy thiên diệt địa để trả thù.

Trong đêm, tiếng nói của Thời Cẩn lạnh như băng, giọng điệu mạnh mẽ bức bách: "Tôi cần phải báo cho cậu biết tôi muốn làm gì sao?"

Thật sự sắp tiêu rồi...

Tần Trung im lặng không lên tiếng.

Điện thoại bị cúp, Tần Trung suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Nhất Ninh. Cần phải có người giữ cậu Sáu lại, nếu không, cậu ấy sẽ tự mình nhảy xuống vực sâu mất.

Thời Cẩn đi tắm, thay bộ quần áo phẫu thuật loang lổ vết máu ra, sau đó ngồi trong phòng khách suốt cả đêm, trong chiếc gạt tàn thuốc đã đầy đầu thuốc lá.

8 giờ sáng, có người gọi điện thoại tới, là một dãy số xa lạ.

Thời Cẩn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ: "Đây có phải là anh Thời không?"

Anh nói: "Đúng"

"Tôi là nhân viên khoa Giám định thuộc tổ trinh sát hình sự."

Là bác sĩ pháp y đảm nhiệm việc kiểm tra thi thể.

Thời Cẩn hỏi: "Có kết quả khám nghiệm rồi à?"

"Vẫn chưa có."

Cô pháp y kia do dự một chút rồi nói: "Tôi có chuyện này muốn xác nhận lại với anh. Anh Thời à, có phải là vợ của anh đang mang thai không?"

Ánh mắt Thời Cẩn trầm xuống: "Đúng vậy."

"Trong hai thi thể nữ kia cũng có một phụ nữ đang mang thai..."

Cô bác sĩ pháp y dừng lại một chút: "Xin hỏi, anh còn muốn tiếp tục kiểm tra thi thể không?"

Người trong điện thoại yên lặng một lúc rất lâu.

Thời Cẩn nói: "Tiếp tục."

10 giờ sáng.

Tần Trung dẫn tên lái xe tải trong video tới.

Tần Trung đã đặc biệt sai người hack camera giám sát ở Ngự Cảnh Ngân Loan, sau đó mới trói người lại, trùm kín đầu nhốt trong hòm rồi đem lên căn hộ ở tầng bảy. Suốt đường đi hắn thấy lo sợ bất an, không biết Thời Cẩn muốn làm gì, thậm chí ngay cả địa điểm cũng không thèm chọn chỗ bí mật một chút.

Lái xe tải tên là Dư Hải, 43 tuổi, đang ở nhà đợi việc làm, thỉnh thoảng lại chạy xe hàng.

Khăn trùm đầu được bỏ ra rồi, Dư Hải mới dám lên tiếng. Hắn ta nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt tập trung vào người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa.

Giọng nói của hắn run rẩy: "Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"

Thời Cẩn mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng tinh, ngoại trừ đôi mắt hơi ửng đỏ ra thì màu da cực kỳ trắng, trắng đến mức bệnh hoạn. Anh xoay máy tính xách tay trên bàn về phía hắn ta.

Trên màn hình, video đang tạm dừng ở đúng đoạn Dư Hải giội xăng lên chiếc xe bị đâm.

Thời Cẩn ngước mắt lên: "Ai sai mày làm vậy?"

Dư Hải cắn chặt răng không nói.

Thời Cẩn cũng không hỏi nữa, anh đứng dậy, không đi giày, chân trần giẫm lên sàn nhà màu đen, đi tới ban công cầm một cái hộp y tế tới, sau đó ngồi xuống và mở hộp ra.

Dư Hải vừa liếc mắt nhìn đã ngây người ra.

Một hộp dụng cụ phẫu thuật chỉ toàn là dao giải phẫu, có tới mười mấy chiếc, dao tròn, dao cong, dao tam giác, mặt kim loại bóng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh như băng.

Số dao mổ này còn chưa được lắp lại, chuôi dao và lưỡi dao vẫn đang tách rời.

Thời Cẩn đeo găng tay y tế, cầm kềm y tế lên, vừa nhìn một loạt lưỡi dao kia vừa ngẫm nghĩ như đang lựa chọn, cuối cùng lấy một cây dao đầu tròn cỡ lớn. Anh cầm kềm y tế gắp phần sống dao lên, đặt chỗ hở của lưỡi dao vào đúng ngay góc nối trước chuôi dao, hơi mạnh tay kéo về phía sau, lắp lưỡi dao vào chuôi dao.

Chân Dư Hải mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất: "Tôi nói, tôi nói!"

Thời Cẩn dừng động tác lại, tay vẫn cầm dao mổ, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Dư Hải đầu toát đầy mồ hôi, lắp bắp: "Là Tô Phục, là cô ta sai tôi làm."

Cả người hắn ta run lên bần bật, ngồi tê liệt trên mặt đất, không dám nói sót một chuyện nào: "Năm ngoái, lúc tôi thu nợ giúp nhà họ Tô, phổi đã bị thương, không thể tiếp tục làm công việc nặng. Sau đó cô ta đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi giúp cô ta làm một chuyện, cô ta sẽ cho tôi một khoản, để cho cả nhà tôi từ nay về sau không cần lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền. Cô ta còn nói với tôi là sẽ lấy video trong camera giám sát đi, sẽ không có ai điều tra ra được chuyện này liên quan tới tôi."

Thời Cẩn vẫn còn đeo găng tay, anh dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chuôi dao phẫu thuật: "Mày có thấy rõ người trong xe không?"

Dư Hải ngẩng đầu nhìn vào mắt anh một cái, rồi lại lập tức cúi đầu, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa: "Không, không thấy."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, hắn ta lùi về sau theo bản năng, sợ tới mức giọng nói cũng run lẩy bẩy: "Tôi vội xử lý hiện trường, sau khi đâm vào chiếc xe con kia tôi bèn, bèn giội xăng và đốt lửa ngay lập tức."

Món nợ này, là của Tô Phục.

Thời Cẩn mở tầng hai của hộp y tế ra, bên trong bày các lọ ampoule đủ kích cỡ. Anh lướt tay qua từng cái, kiên nhẫn lựa chọn, giọng điệu thờ ơ, giống như không hề quan tâm: "Tô Phục chết rồi, tài khoản của cô ta đã bị đóng băng, khoản tiền cô ta hứa hẹn cho mày không thể tới được tay mày đâu."

Dư Hải ngẩng đầu lên, không thể tin nổi.

Tay Thời Cẩn dừng lại trên một lọ thuốc dài bằng một ngón tay, anh cầm lên, nhìn thoáng qua rồi nói: "Tao sẽ cho mày tiền, hơn nữa còn cho mày rất nhiều, cả nhà mày dùng không hết, mày cứ yên tâm."

Dư Hải nhìn ánh sáng lạnh trên mặt cây dao giải phẫu kia, nghẹn họng nhìn trân trối: "Anh, anh..."

Hắn ta lùi về sau, sự sợ hãi trong lòng lớn dần lên, con ngươi cũng mở to: "Đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!"

Thời Cẩn cầm ống tiêm, bẻ gãy phần cổ lọ thuốc rồi hút chất lỏng bên trong ra, hàng lông mi dài yên tĩnh rủ xuống, động tác chậm rãi.

"Sẽ không đau đớn đâu, tao sẽ gây mê cho mày, sau đó mới mổ bụng mày ra."

Anh ngẩng đầu lên nhìn ống tiêm, đẩy không khí bên trong ra ngoài, rồi đứng dậy nhìn người trên mặt đất: "Pháp y đang khám nghiệm thi thể, hai người mà mày đâm vào bây giờ đang bị giải phẫu xác."

Dư Hải liên tục lùi về phía sau, lưng đã đυ.ng vào góc bàn, hắn ta run rẩy cầu xin tha thứ: "Cầu, cầu xin cậu, đừng gϊếŧ tôi..."

Thời Cẩn cầm ống tiêm bước đến.

Tần Trung lập tức tiến lên: "Cậu Sáu."

Anh hơi xoay nhẹ đầu kim của ống tiêm: "Đi ra ngoài."

Tần Trung lo lắng đỏ cả mắt: "Cậu Sáu!"

Thời Cẩn quay đầu lại, đôi mắt vằn máu: "Anh cũng muốn tham gia à?"