Duy Nhất Là Em

Chương 349: Mối quan hệ xưa kia của Thường Minh và Sênh Sênh. Thời Cẩn cưng chiều vợ




Ba tháng rưỡi sau, Khương Cửu Sênh đăng ký một lớp yoga dành cho bà bầu, hy vọng ba em bé đi cùng trong buổi học đầu tiên. Hôm đó là cuối tuần, lớp yoga nằm ở khu vực sầm uất nên tình trạng kẹt xe rất nghiêm trọng, mặc dù bọn họ đã xuất phát trước một tiếng nhưng vẫn đến muộn vài phút.

Lúc hai người tới phòng tập yoga thì bên trong đã bắt đầu mở nhạc. Thời Cẩn gõ cửa, sau khi được đáp lại, anh đẩy cửa dắt Khương Cửu Sênh bước vào, nói: "Xin lỗi, chúng tôi tới muộn."

Rất nhiều ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía họ.

Giáo viên dạy yoga còn rất trẻ, tính khí điềm đạm, nụ cười của cô ấy vừa ấm áp vừa dịu dàng: "Không sao đâu, chỉ muộn năm phút thôi mà, chúng tôi vẫn chưa bắt đầu."

Thời Cẩn để đồ xuống, dắt Khương Cửu Sênh tới chỗ tấm thảm yoga trống, lúc này cô mới bỏ khẩu trang xuống.

Trong phòng tập có khoảng hơn mười cặp đôi sắp làm ba mẹ đang xếp thành hai hàng. vừa nhìn thấy Khương Cửu Sênh thì đều cảm thấy mới la và phấn khởi hơn. Có vài bà mẹ tương lai không kìm được thì thầm với nhau.

"Là Khương Cửu Sênh kìa."

"Ôi đúng là cô ấy thật kìa!"

Khương Cửu Sênh là nghệ sĩ rất nổi tiếng, đa số mọi người trong phòng tập đều nhận ra cô. Cô không cố ý che giấu mà còn bình thản gật đầu chào hỏi họ.

Giáo viên yoga chỉnh nhạc lớn hơn một chút, sau đó vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người tập trung: "Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu học nào."

Tiếng bàn tán trong phòng tập hạ xuống.

Giáo viên đeo micro đứng ở phía trước: "Mẹ bé ngồi xuống trước."

Cô ấy vừa nói vừa làm mẫu: "Dựa lưng vào bóng thể dục, tay mở rộng và đặt lên trên bóng thể dục như thế này, sau đó duỗi thẳng hai chân..."

Một tiết học kéo dài 20 phút.

Buổi sáng tổng cộng có hai tiết học, thời gian nghỉ giải lao giữa hai tiết là 15 phút. Giáo viên yoga vừa nói "Giải lao" xong là mấy bà bầu trẻ tuổi liền cầm giấy bút đến tìm Khương Cửu Sênh xin chữ ký.

"Có thể ký tên cho tôi không?" Bụng của bà bầu này rất lớn, vừa rồi lúc tập yoga cô ấy không thể nào cúi xuống được.

Còn có hai người nữa đi cùng với cô ấy.

"Cả tôi nữa."

"Tôi, tôi cũng muốn."

Hai bà bầu này đều còn trẻ, họ để mặt mộc không trang điểm, không thể gọi là xinh đẹp, nhưng nhìn cũng hiền lành thuận mắt.

Khương Cửu Sênh cười đáp lại: "Được chứ."

Cô nhận giấy bút, ký tên nghiêm chỉnh.

Cũng có người tới xin chụp ảnh chung, Khương Cửu Sênh tốt tính nên đồng ý hết. Cô không thích cười lắm, nhưng lúc cười lại không hề lạnh lùng tí nào, vừa dịu dàng vừa thanh nhã, không hề có vẻ kiêu ngạo của nghệ sĩ mà còn vô cùng hiền lành, có lẽ bởi vì cô đang mang thai, lại mặc áo hoodie rộng thùng thình và không trang điểm, nên nhìn có vẻ rất dịu dàng.

Ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt nữa.

Mấy bà bầu đều rất thích cô, nên cũng chẳng hề ngại ngùng giữ kẽ. Nhưng còn bác sĩ Thời... Thật sự không dám nhìn, nhìn rồi là sẽ muốn đổi chồng.

Trong phòng tập không mở máy sưởi, Thời Cẩn sợ sau khi cô vận động xong sẽ bị cảm lạnh nên lấy áo khoác mặc cho cô.

"Có mệt không?"

Cô ngồi trên tấm thảm tập yoga, ngửa người ra sau tựa vào bóng thể dục, dáng vẻ lười biếng: "Em không mệt."

Trái lại còn rất thoải mái, thể lực của cô tốt, lượng vận động ít như thế này chỉ là làm giãn gân cốt mà thôi.

Thời Cẩn vừa đỡ quả bóng thể dục "béo tròn dễ thương" giúp cô, vừa hỏi cô: "Em đói không?"

"Em cũng không đói."

Anh vẫn mở hộp sữa ra cho cô uống: "Cứ uống một chút cho đỡ khát, lát nữa vẫn còn nửa tiết học nên không được uống nhiều quá."

Khương Cửu Sênh gật đầu, bảo anh cầm rồi hút vài ngụm.

Các bà bầu trong phòng đều nhìn thấy cảnh này... Làm sao bây giờ, lại càng muốn đổi chồng hơn rồi.

Một bà bầu sáu tháng không nhịn nổi nữa, cô liếc mắt nhìn sang ông chồng đang ăn bánh quy nhà mình: "Anh thử nhìn chồng người ta rồi nhìn lại mình coi!"

Chồng cô ấy đang đầy một miệng bánh quy dành cho phụ nữ mang thai: "Anh thì làm sao?"

Bà bầu kia nghe thấy chồng mình không hề có tý ăn năn nào thì tức điên lên: "Em mang thai sáu tháng mà mới mập được hai kí rưỡi, còn anh thì sao, anh thì mập thêm bảy kí rưỡi!"

Chồng cô ấy tỏ vẻ vô tội: "Cái này có thể trách anh được sao?"

Bà bầu kia tức muốn chết, cô ấy nhéo cánh tay của chồng mình, quở trách: "Anh còn dám nói không thể trách anh à! Em mua nhiều bánh quy dành cho phụ nữ mang thai như vậy, còn chưa ăn được mấy miếng thì đã bị anh ăn hết sạch rồi!"

Anh chồng vội vàng cười tí ta tí toét đút nửa miếng bánh quy còn lại cho vợ: "Được được được, anh không ăn nữa, cho em ăn hết."

Anh chồng vừa nói vừa thò tay vào túi xách lấy một lọ thủy tinh ra, mở nắp.

Bà bầu đốp cho anh chồng một cái: "Thế mà anh vẫn còn ăn củ cải của em được à!"

Cả phòng tập lập tức cười vang, anh chồng kia cũng không để bụng mà còn cười dỗ bà xã cho mình ăn hai miếng.

Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng trẻ đang cười đùa kia không chớp mắt. Thời Cẩn kề mặt vào trong tầm nhìn của cô: "Làm sao vậy?"

Cô vẫn nhìn chằm chằm phía bên kia: "Thời Cẩn à."

"Hả?"

Cô quay lại nhìn Thời Cẩn: "Em muốn ăn củ cải của cô ấy."

Đột nhiên rất muốn rất muốn ăn...

Phụ nữ có thai là vậy.

Chính cô cũng không biết làm sao.

Thời Cẩn mỉm cười xoa đầu cô, sau đó đứng dậy đi xin cho cô một ít.

Khương Cửu Sênh giữ anh lại, cực kỳ bối rối nhưng cuối cùng vẫn nói: "Thôi vậy."

Thời Cẩn chưa từng làm chuyện này bao giờ, anh được tiếp nhận nền giáo dục quý tộc ga lăng, giờ bảo anh đi xin củ cải... Hơi làm khó anh rồi.

Thời Cẩn gỡ tay cô ra, mỉm cười dỗ dành: "Ngoan nào, chờ anh chút thôi."

Bà bầu kia giật mình kinh ngạc, lắp bắp: "Chào, chào bác sĩ Thời." Chồng cô ấy trợn tròn mắt, kết hôn ba năm rồi, anh còn không biết vợ mình còn có thể lịch sự nho nhã như vậy đấy.

Cô ấy dịu dàng hỏi: "Có việc gì không?"

Thời Cẩn vừa lễ phép vừa ôn tồn hỏi: "Vợ tôi muốn nếm thử đồ ăn vặt của cô, không biết có được không?"

"Được chứ!" Cô ấy vội vàng đưa cả lọ cho anh: "Cứ mang hết về cho cô ấy ăn đi."

"Không cần nhiều như vậy đâu."

Thời Cẩn lấy vài miếng đựng vào trong cốc nước dùng một lần, nhẹ nhàng mỉm cười: "Cảm ơn"

Anh vốn kiêu ngạo xa cách, nhưng cười thế này lại trông vô cùng tao nhã.

Quả nhiên là một người có phẩm chất cao quý như ngọc.

"Không cần cảm ơn đâu."

Bà bầu bị ánh sao trong mắt bác sĩ Thời làm cho hoa mắt rồi, không thèm để ý tới ánh mắt đảo một cách bất mãn của đức ông chồng nhà mình, cô nói: "Không đủ ăn thì cứ đến lấy thêm."

"Vâng."

Thời Cẩn nói cảm ơn thêm lần nữa rồi mới quay về bên cạnh Khương Cửu Sênh. Anh hỏi xin một đôi đũa dùng một lần, tách ra rồi đưa cho cô: "Buổi học yoga vẫn chưa kết thúc nên không được ăn uống, chỉ có thể nếm thử một ít thôi."

"Dạ"

Cô nếm thử một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn, dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.

Mùi giấm rất nồng. Thời Cẩn sán lại gần ngửi thử, anh hỏi cô: "Ăn ngon không?"

"Ngon lắm." Cô gắp một miếng, đút cho Thời Cẩn.

Quả nhiên là rất, rất chua.

Thời Cẩn không giỏi ăn đồ chua, lông mày nhíu hết cả lại: "Rất thích à?"

Khương Cửu Sênh gật đầu: "Vâng ạ."

Cô lại ăn một miếng nữa: "Mà lại không thấy buồn nôn."

Gần đây, cô ăn cái gì là nôn cái đó, Thời Cẩn đã tìm cho cô rất nhiều phương thuốc chống nôn truyền thống nhưng đều không có tác dụng.

Củ cải này là món ăn hiếm hoi hợp khẩu vị của cô.

"Để anh đi hỏi xem cô ấy làm như thế nào."

Thời Cẩn lại đứng dậy đi qua đó: "Xin lỗi, lại làm phiền cô rồi."

Bà bầu kia mỉm cười thẹn thùng: "Không sao không sao, không phiền gì cả."

Cô ấy đưa lọ củ cải tới, rất nhiệt tình: "Cô ấy muốn ăn thêm à?"

Thời Cẩn lắc đầu: "Vợ tôi rất thích ăn cái này, có thể hỏi cô cách làm món này không?"

Đúng là người đàn ông tốt!

Quả nhiên, ông xã nhà người ta chưa bao giờ làm quần chúng thất vọng.

"Cái này á, rất đơn giản."

Cô đẩy ông xã nhà mình đang chắn ở trước mặt ra: "Đựng giấm trắng trong một cái lọ kín, cứ nửa lít giấm thì cho bốn thìa đường và một thìa muối vào, sau đó thái củ cải thành lát mỏng rồi ngâm qua đêm là được. Thích ăn cay thì có thể bỏ thêm ớt. Lúc nào muốn ăn thì bỏ vào tủ lạnh một lát. Món này có tác dụng chống nôn rất tốt."

Thời Cẩn nhắc lại một lần nữa, sau khi xác nhận mình không nhớ nhầm, anh nói: "Cảm ơn."

Quả là người đàn ông ưu tú, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều xứng với câu quân tử như lan. Mặc dù anh hạ mình vì bà xã, nhưng vẫn không hề làm tổn hại tới khí chất và phong thái của mình.

Bà bầu kia mỉm cười: "Đừng khách sáo."

Chồng cô ấy tức giận đến nỗi ăn hết sạch cả lọ củ cải muối!

Ngoài cửa sổ, có người dừng chân nhìn vào phòng tập.

"Nhìn gì thế?"

Đường Diên đi tới từ phía sau, cũng nhìn vào phòng tập: "Tầng này không phải là của lớp yoga sao?"

Tòa nhà văn phòng này nằm ở trung tâm thành phố, tổng cộng có hơn hai mươi tầng. Phòng tư vấn tâm lý Hồng Kiều chiếm hai tầng, tầng dưới là phòng tập yoga, xuống thêm một tầng nữa sẽ có vài tiệm trà và quán cà phê.

Thường Minh không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Có một số người, dù không cố ý tìm kiếm, vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy người ấy giữa đám đông.

Vừa tới quán cà phê ở tầng dưới, điện thoại di động của Thường Minh đổ chuông. Anh ta chào Đường Diên rồi đi ra ngoài nghe điện thoại: "Ba à."

Ba anh ta hỏi: "Bao giờ thì anh về Miên Châu?"

Anh ta dựa vào tường, nới lỏng cà vạt ra một chút, cúi đầu nói: "Sắp rồi."

"Chử Nam Thiên tới tìm ba tỏ ý muốn hủy bỏ hôn ước của con gái ông ta..."

Ba anh ta hỏi, giọng điệu từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc: "Anh có ý kiến gì không?"

Anh ta trả lời ngay không cần suy nghĩ: "Hủy bỏ đi."

"Anh muốn ra điều kiện gì?"

Hai nhà kết thông gia chính là vì lợi ích, Chử Nam Thiên muốn hủy bỏ hôn ước thì đương nhiên phải bồi thường thứ khác để thay thế.

Anh ta thò tay vào trong túi áo tìm cái bật lửa, chơi đùa trong lòng bàn tay một lúc, sau khi im lặng hồi lâu, anh ta nói: "Không cần."

Ba anh ta cảm thấy khó hiểu: "Anh có ý gì?"

Tách!

Bánh xe ma sát của bật lửa chuyển động, phát ra một ngọn lửa màu xanh biếc, ánh sáng âm u nhảy nhót bên trong đôi mắt đằng sau cặp kính của anh ta.

Anh ta nói: "Vừa đúng lúc tôi cũng muốn hủy hôn."

Ba anh ta im lặng hồi lâu, giọng điệu nghiêm khắc: "Đằng Minh, có phải là anh..."


Anh ta ngắt lời ba mình, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt lịch sự nho nhã có thêm ba phần độc ác: "Ba à, có một người khiến tôi rất muốn có được."

Ba anh ta lập tức đanh giọng giận dữ mắng mỏ: "Không được!"

Anh ta nhếch miệng nở nụ cười dửng dưng: "Nếu tôi cứ nhất định muốn có được thì sao?"

"Tô Tân của Tây Đường bởi vì phụ nữ nên mới lánh đời ở ẩn mấy chục năm. Thời Cẩn của Trung Nam cũng bởi vì phụ nữ mà khiến gia sản ba hắn đã gây dựng suốt nửa đời người bị lụn bại."

Ba anh ta hùng hổ hăm dọa trong điện thoại: "Đằng Minh, anh cũng muốn bước vào con đường của nhà họ Tô và nhà họ Tần sao?"

Anh ta không nói gì, cúp điện thoại, đi vào quán mua một cốc cà phê đắng.

Ba của anh ta chính là ngài Đằng Tiêu Vân, ông ta hao phí tâm sức suốt nửa đời muốn dạy dỗ anh ta thành một người tàn nhẫn không có tình cảm, đáng tiếc lại sai một chút. Chỉ sai một chút, sai ở người đó.

Lúc sắp kết thúc thời gian nghỉ giải lao 15 phút thì Thời Cẩn nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện, là bác sĩ Thôi của Khoa Ngoại tim mạch gọi tới.

Thời Cẩn đi ra phía sau: "Chào bác sĩ Thôi."

Giọng nói của bác sĩ Thôi trong điện thoại rất lo lắng, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh: "Bác sĩ Thời, bệnh nhân phòng 407 lén uống rượu, xuất hiện tình huống khẩn cấp, có lẽ là không đợi được nữa rồi, phải phẫu thuật ngay lập tức."

Phòng 407 là bệnh nhân của Thời Cẩn, có khối u trong tim, vốn dĩ đã sắp xếp thời gian phẫu thuật vào thứ ba tuần sau.

Thời Cẩn nhíu mày, hạ giọng: "Hôm nay tôi nghỉ phép."

Bác sĩ Thôi ngập ngừng rất lâu, cuối cùng vẫn thành khẩn xin giúp đỡ: "Anh có thể tới đây một chuyến không? Tình hình bệnh nhân rất không tốt." Nếu như không tới, chỉ sợ...

Khối u mạch máu ở tim là một bệnh đặc biệt.

Tình hình rất phức tạp, xác suất giải phẫu thành công quá thấp. Bác sĩ Thôi không chắc chắn nên không dám cầm dao mổ, các bác sĩ khác trong khoa cũng không dám. Loại phẫu thuật tim đặc biệt này, chỉ có bác sĩ Thời mới dám mở l*иg ngực, không chỉ bởi vì anh có thể cứu được bệnh nhân, mà còn bởi vì anh không sợ không cứu được.

Ngữ điệu của Thời Cẩn có vài phần khó chịu: "Tình trạng bệnh của anh ta thế nào không phải là anh ta không biết rõ. Đã như vậy mà còn dám uống rượu quá độ, mạng của mình mà còn không biết tự chịu trách nhiệm, tại sao tôi phải quản?"

Trong lời nói đã lộ ra sự tức giận.

Bác sĩ Thôi rất ít khi thấy Thời Cẩn tức giận thế này. Cho dù là lúc đối diện với kiểu người nhà bệnh nhân ngang ngược vô lý, thì anh vẫn thờ ơ không tỏ thái độ gì. Lúc nào anh cũng lễ độ ga lăng, không hề giống người phàm tục.

Lần này, quả thật đúng là do bệnh nhân không có trách nhiệm với chính bản thân mình.

Bác sĩ Thôi không dám tiếp tục ép buộc anh: "Xin lỗi bác sĩ Thời."

Thời Cẩn ngắt điện thoại.

Khương Cửu Sênh đi tới: "Sao vậy anh?"

Anh nói: "Không có gì đâu." Anh dắt cô quay về chỗ tập.

Giáo viên yoga đứng dậy mở nhạc lại và gọi tất cả mọi người quay về vị trí của mình: "Đã hết thời gian nghỉ giải lao, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học thứ hai."

Khương Cửu Sênh vừa ngồi vào thảm tập yoga thì Thời Cẩn ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Sênh Sênh à."

"Sao ạ?"

Anh nhìn cô, trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Xin lỗi em, bây giờ anh phải đi đây."

Anh rất ít khi bỏ cô lại một mình mà rời đi trước, Khương Cửu Sênh có thể đoán được ít nhiều: "Có phải là xảy ra chuyện gì ở bệnh viện rồi không?"

Thời Cẩn gật đầu, nhỏ giọng giải thích với cô: "Có một bệnh nhân, nếu anh không đi, có lẽ anh ta sẽ không sống được."

Nghề bác sĩ chính là như vậy, có đôi khi bệnh viện vừa gọi một cuộc điện thoại, bất kể ở đâu hay lúc nào, mạng người là quan trọng nhất, phải được ưu tiên. Điều người cầm dao phẫu thuật phải tôn trọng, không chỉ có nghề nghiệp, mà còn có cả sinh mạng.

Cô giục anh: "Vậy anh đi mau đi."

Thời Cẩn hôn lên mặt cô: "Xin lỗi bảo bối." Phải bỏ cô lại một mình rồi.

Cô không để bụng, cũng không buồn lòng chút nào cả, chỉ cười nói: "Anh đi cứu người mà, có gì đâu mà phải xin lỗi em chứ."

Cô lại giục anh: "Mau đi đi."

Anh đứng dậy: "Để anh bảo Tần Tả vào đây với em."

Cô vừa làm theo động tác của giáo viên yoga, vừa đáp lại: "Vâng."

Thời Cẩn đã ra tới cửa nhưng vẫn quay đầu lại nhìn, người ta ai cũng có người đi theo, ai cũng có người giúp đỡ, chỉ có Sênh Sênh nhà anh là một mình. Cô không hề quay đầu lại nhìn anh một lần nào, vẫn nghiêm túc chăm chỉ thực hiện động tác.

Thật sự không muốn đi...

So với việc cứu người, anh tình nguyện ở bên cạnh cô làm một người bình thường sắp lên chức ba hơn, nhưng anh phải đi. Không phải có câu nói "cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp" sao, anh phải tích đức cho cô.

Anh không có tấm lòng vàng gì gì, chỉ là càng ngày càng mê tín thôi.

Thời Cẩn đẩy cửa bước ra ngoài.

Giáo viên yoga liếc mắt nhìn ra cửa một cái rồi hỏi Khương Cửu Sênh: "Bác sĩ Thời đi đâu vậy?"

Cô mỉm cười, nói: "Anh ấy đi cứu người."

Một lát sau, Tần Tả đã đi vào.

Lúc buổi học yoga kết thúc thì thời tiết đột nhiên thay đổi, bên ngoài đang đổ mưa. Cơn mưa không lớn, nhưng sau khi mưa xuống thì nhiệt độ hơi thấp, chỗ đỗ xe lại cách tòa nhà văn phòng một đoạn đường.

Tần Tả nói để cô ấy đi mua một cái ô.

Lúc này, trời mưa lớn hơn một chút. Khương Cửu Sênh gọi cô ấy lại: "Sẽ bị ướt đấy, đợi chút nữa hãy đi."

Cô vừa nói xong thì sau lưng có người tiếp lời: "Cơn mưa này tạm thời vẫn chưa tạnh đâu."

Cô quay đầu lại: "Chào bác sĩ Thường"

Phòng tư vấn tâm lý của Thường Minh cũng nằm ở tòa nhà này, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở đây.

Thường Minh bước tới, đưa ô cho cô: "Dùng ô của tôi đi."

Anh ta dường như rất thích màu đen. Lúc nào cũng mặc một bộ vest màu đen, ngay cả khuy măng sét cũng là màu đen, ô của anh ta cũng giống y đúc cái lần trước.

Khương Cửu Sênh nhận chiếc ô: "Đã là lần thứ hai cầm ô của anh rồi."

Lần trước là ở bệnh viện ở Berlin, anh ta cũng đưa cho cô một chiếc ô màu đen y như vậy. Anh ta mỉm cười, bờ môi mỏng, màu môi rất nhạt: "Có cơ hội thì trả lại."

Cô nói: "Vâng."

Anh ta nói một tiếng "Hẹn gặp lại", xoay người quay về văn phòng.

Trên cán dù có vết khắc, cô lướt nhẹ ngón tay trên những đường khắc ấy, nét khắc không rõ lắm, chắc là tên của anh ta. Chắc cái ô này là vật yêu thích của anh ta, phải mau trả lại cho anh ta thôi.

Tính thời gian thì cô và Thường Minh cũng đã biết nhau được chín năm. Lần đầu tiên cô gặp Thường Minh là lúc cô mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng nhất. Lúc đó cô bị mất trí nhớ sau tai nạn xe, vừa mới tới nhà họ Trình, cô bị mất ngủ suốt cả đêm.

Thường Minh chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt rất sâu, sau đó dời mắt đi: "Cô không ngủ được à?"

Cô cảm thấy bất ngờ, thầm nghĩ không ngờ bác sĩ tâm lý lại lợi hại như vậy.

Anh ta nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói dịu dàng rất dễ nghe: "Không phải bác sĩ tâm lý lợi hại, mà là quầng thâm mắt của cô rất đậm."

Không biết có phải tất cả các bác sĩ tâm lý lúc nói chuyện đều từ tốn và kiên nhẫn như thế này hay không. Ngữ điệu của anh ta trầm thấp như đang hát ru,

làm cho người nghe cảm thấy dễ chịu vui vẻ.

"Vậy anh có thể giúp tôi ngủ ngon không? Chứng mất ngủ của tôi không có triệu chứng."

Cô giải thích: "Tôi bị mất trí nhớ sau tai nạn xe, nên bản thân tôi cũng không biết lý do của chứng mất ngủ, nên không thể nói cho anh biết được."

Khi đó Thường Minh vẫn còn rất trẻ, hình như cũng chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng ánh mắt lại vừa tĩnh mịch vừa trầm lặng. Ở anh ta có sự điềm tĩnh không thuộc về độ tuổi này.

Anh ta nói: "Tôi biết lý do."

Một câu nói không hề có căn cứ, nhưng lại dễ dàng làm cho người ta tin tưởng.

Lúc ấy cô chỉ nghĩ chính bản thân cô cũng không biết được nguyên nhân là gì, làm sao anh ta lại biết được. Thế nhưng, anh ta đã làm cho cô ngủ được, chỉ mất mười phút, bằng thời gian kể một câu chuyện.

Khương Cửu Sênh đã không còn nhớ rõ lúc ấy Thường Minh kể chuyện gì, cũng không nhớ nổi anh ta đã bật nhạc gì, dùng quả cầu thôi miên nào, cô chỉ nhớ là cô đã ngủ vô cùng lâu.

Cuối tháng, thời tiết trở nên ấm áp. Vụ án của Tô Phục đã ra tòa, kết quả phán quyết cuối cùng của tòa án như sau:

Ôn Thi Hảo bị ghép tội danh cố ý gây thương tích, mặt khác cô ta vốn dĩ đang trong thời gian tạm hoãn thi hành án, hai tội gộp lại, bị tuyên 8 năm tù. Tưởng Bình Bá bị kết án là tòng phạm bị ép buộc trong vụ án buôn lậu và rửa tiền, nhưng bởi vì ông ta hỗ trợ cảnh sát phá án, có công, nên được xem xét giảm án, cuối cùng bị tuyên án 4 năm tù.

Chủ mưu vụ án là Tô Phục, căn cứ vào bốn tội buôn bán ma túy, buôn lậu, rửa tiền, và tội gϊếŧ người, cuối cùng bị phán tử hình, lập tức thi hành án.