Duy Nhất Là Em

Chương 343: Sênh Sênh Phản Kích, Tô Phục Xong Phim




“Sợ em không gặp được anh sẽ khóc, nên anh
Khương Cửu Sênh cười, vòng tay qua cổ Thời Cẩn: “Anh được ở lại bao lâu?” Anh ôm cô, lấy gối chèn ra sau lưng cho cô, chỉnh lại chăn: Trước khi trời sáng phải quay về trại tạm giam.”


“Vậy thì có liên quan gì với chúng tôi?” Anh ung dung nói: “Giáo dục tố chất cho học sinh là việc trường học nên làm, là việ7c mà hiệu trưởng ông nên làm.”


Hiệu trưởng Trần cứng họng.
Sau đó là một tràng huyên náo, chẳng biết kích động cái gì nhưng dù sao cũng vẫn vô cùng kích động. Đương nhiên là trừ Đàm Diệu Duy ở hàng thứ hai ra vì cô ta đang cắn chặt môi lại, trong mắt chỉ có sự không cam lòng và phẫn hận.


Khương Cẩm Vũ buông tay, nhìn Chử Qua ngồi xuống hàng thứ nhất rồi mới bước lên bục giảng: “Bắt đầu vào lớp.”
Ở hàng thứ hai từ dưới lên, một cậu sinh viên đá người bên cạnh rồi che miệng nói: “Người anh em, ông có thể hết hy vọng được rồi đấy.”


Liêu Thành Quang đang tán gái liền ngẩng đầu lên: “Tôi bỏ cuộc từ lâu rồi.” Cậu ta thở dài: “Tôi tán cô ấy một tháng, cô ấy còn tưởng tôi là nhiệt tình hiếu khách nữa chứ, bất lực.”
Lúc Khương Cẩm Vũ đi ra thì Chử Qua đang kiễng chân, bám tay trên bệ cửa sổ, cố gắng nhảy lên xem tình hình bên trong phòng hiệu trưởng. Anh bước tới: “Anh đã ra rồi đây.”


Chử Qua quay phắt lại nên hơi lảo đảo.
“Mắng thêm câu nữa xem.” Chử Qua nới tay một chút để cô ta mắng.


Đàm Diệu Duy xoay đầu lại thì bùn đất đã dính đầy mặt, đôi mắt bốc lên ánh lửa: “Cô…”
Ông ta lại không phản bác được gì.


Khươn5g Cẩm Vũ đứng dậy, anh không muốn nói nhiều nữa: “Nếu hiệu trưởng vẫn cảm thấy không ổn thì tôi có thể xin nghỉ việc.”
0
Hiệu trưởng Trần lập tức luống cuống: “Tôi không có ý đó…”
Khương Cẩm Vũ thản nhiên ừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.


Hiệu trưởng Trần nhọc lòng ngồi xuống ghế sofa, cảm thán thế giới tiền quyền tối thượng này.
Tâm trạng của cô vẫn có vẻ rất tốt: “Chúng ta yêu lén lút cũng được mà.”


“Nếu yêu lén lút,” cô lắc lư cái tay bị anh cầm rồi tưng tửng nói: “Nhất định sẽ rất kích thích!”
Khương Cẩm Vũ không biết phải nói gì nữa.


Tư duy của cô, luôn không giống với người bình thường.
Nhà vệ sinh nữ nằm trong cùng ở tầng này đang tu sửa nên vẫn chưa để cho học sinh dùng, cô dẫn người đi vào rồi khoá cửa lại.


Lúc này Đàm Diệu Duy mới bắt đầu luống cuống: “Cô muốn làm gì?”
12 giờ 10 phút, tan học.


Khương Cẩm Vũ đang kiểm tra bài tập giúp học sinh, Chử Qua đi ra ngoài trước khiến anh nhíu mày một cái.
Cô không kiên nhẫn nghe, thuận tay mở vòi nước, rồi nắm tóc ấn mạnh đầu cô ta uống xuống bồn rửa tay.


Đàm Diệu Duy giãy giụa, vung tay kêu to: “Chử Qua!”
Chử Qua bẻ tay cô ta ra phía sau lưng rồi giữ chặt lại: “Gọi tôi cũng vô tác dụng, kêu cứu mạng kìa.”


Nhà vệ sinh nữ còn chưa xây dựng xong nên trong bồn rửa tay vẫn còn rất bẩn thỉu, bịt nắp lỗ thoát nước chỉ chốc lát là nước đã đầy ngập mặt Đàm Diệu Duy, cô ta liều mạng xoay đầu giãy giụa: “M* nó cô nổi điên gì vậy!”
Chử Qua chống một tay lên tường chặn cô ta lại, giọng điệu đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bắt tôi phải ra tay mới được đúng không?”


Đàm Diệu Duy từng được cô cho nếm mùi đau khổ nên biết cô không nói đùa. Không ít người qua đường đã nhận ra Chử Qua liền lấy điện thoại di động ra quay, Đàm Diệu Duy không dám làm lớn chuyện nên đành phải nói với bạn cùng phòng: “Các cậu về trước đi.”
Bên ngoài phòng học, Chử Qua đặt một chân lên trên tay vịn cầu thang cản Đàm Diệu Duy lại.


Vừa tan học nên học sinh qua lại rất nhiều, có không ít người đang chăm chú nhìn bọn họ. Đàm Diệu Duy không chịu nổi nên sắc mặt rất xấu: “Cô muốn làm gì?”
Hai bạn cùng phòng do dự một lát nhưng vẫn đi trước.


Chử Qua đi trước, ném lại mấy chữ: “Đi theo tôi.”
“Không.”


“Vậy chúng ta được phép quang minh chính đại yêu nhau không?”
Anh đỡ lấy cô.


Cô lập tức hỏi: “Hiệu trưởng có làm khó anh không?”
Ông ta còn dám phản đối gì à? Phòng nghiên cứu hoá0 học của trường còn có một đống thiết bị đang chờ tập đoàn nhà họ Tần ký tên đấy. Chương trình máy tính giành giải thưởng l7ớn cấp quốc tế vào tháng trước cũng là công trình của thầy Khương.


Hiệu trưởng Trần đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cuối cùng, chỉ có thể nói một câu trái lương tâm: “Không có gì không ổn, thầy Khương cứ thoải mái, tôi sẽ nói phòng giáo vụ xử lý đống bài đăng lung tung vớ vẩn trên Tieba.”
Tiết học này không có gì quá khác với ngày thường. Trong buổi học, Khương Cẩm Vũ và Chử Qua đều không có tương tác gì với nhau. Một người dạy học còn một người nghe giảng, hoàn toàn không chứa bất kỳ cảm xúc riêng tư gì.


Nếu muốn tìm ra điều gì đó thực sự khác biệt thì… ừm, giọng nói của thầy Khương trong tiết học này đã dịu dàng hơn hẳn.
Cô khoanh tay, rõ ràng đang đứng ở bậc thang dưới rồi ngẩng đầu lên, nhưng khí thế trong mắt rất mạnh mẽ, giọng điệu cũng rất tùy tiện: “Nhìn mà không hiểu à? Chặn đường chứ còn gì nữa.”


Đàm Diệu Duy đi vòng qua.
“Được.” Khương Cẩm Vũ nắm tay cô rồi đưa cô đi ra ngoài.


Cô không dám tin nên lẩm bẩm nói nhỏ: “Không được cũng không sao cả.”
Cứ như vậy, Khương Cẩm Vũ công khai dắt Chử Qua vào phòng học. Hai người vừa bước vào, phòng học đã lập tức yên tĩnh lại, hai lớp hơn một trăm cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người ở cửa, và hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ.


Khương Cẩm Vũ giới thiệu ngắn gọn: “Vợ thầy.”
Chử Qua lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn có thể làm gì nữa. Một nơi như nhà vệ sinh nữ mà cô không biết dùng để làm gì à?”


“Cô…”


| Chí Qua đột nhiên vận sức ấn mạnh đầu cô ta vào trong bồn rửa tay lần nữa, khiến cả khuôn mặt cô ta đều ngập trong nước.
| “Còn mắng nữa không?”
| Vòi nước vẫn đang mở, Đàm Diệu Duy ướt hết tóc mà cũng uống luôn một ngụm nước, vừa ho khan vừa lắc đầu.
Đúng là không đánh thì không chịu ngoan.
| Quản giáo trực ban nghe thấy tiếng báo động, lập tức văn phòng chara: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Người đồng nghiệp đứng gác vội vã chạy thẳng tới chỗ còi báo động, nói: “Có người vượt ngục.”
| Quản giáo thất kinh: “Phòng nào?”


Dung Lịch nhíu mày: “Lúc cô ấy đi làm nhiệm vụ, tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.”


Hoắc Thường Tầm lớn lên trong Quân Khu 7Đại Viện, nhìn thấy không ít người vợ lính ở nhà một mình, sự oán hận các ông chồng của các bà ấy giống y hệt biểu cảm trên5 mặt Dung Lịch lúc này.
Dung Lịch phất phất tay, ý bảo anh ta cút đi.


Hoắc Thường Tầm đi rồi, Dung Lịch cân nhắc một lúc, sau đó cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Hà Lương Thanh ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.


“Lương Thanh?”
“Hoắc Thường Tầm ơi!”


Cũng chỉ có cô mới gọi cả tên lẫn họ của anh ta.
Cô ấy nói: “Gặp người quen.”


“Ai thế?”
“Mình đưa ô dự phòng cho đồng nghiệp rồi.”


Tiêu Kinh Hòa chuyển chậu hoa ngoài ban công vào nhà, cầm chìa khóa xe lên, trước đây cô cũng có mua xe, chẳng qua là chẳng mấy khi lái: “Vậy cậu đợi mình ở bệnh viện nhé, bây giờ mình qua đó đón cậu.” Đoạn đường bên ngoài bệnh viện nha khoa không có cửa hàng, không mua ô được mà cũng không gọi được xe.
Cô lôi hết tất cả những từ ngữ chửi người mà mình biết ra mắng anh ta.


Hoắc Thường Tầm buồn cười. Được lắm, còn chưa nuôi được mấy ngày đâu, vậy mà đã học được cách mắng người rồi: “Em đang ở đâu?”
Cô ấy nói: “Không cần tới nữa đâu.”


Tiêu Kinh Hòa hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, cơn mưa vào mùa xuân và mùa hè thường kéo dài rất lâu, không tạnh ngay được, cứ dai dẳng không ngớt, khiến cả thành phố đều chìm trong hơi nước.


Tiêu Kinh Hòa vừa tan ca chưa được bao lâu thì Triệu Nguyệt Doanh gọi điện thoại tới.
Hoắc Thường Tầm bắt chéo chân, hài lòng dựa vào ghế sofa, đáp lại: “Ơi.”


Kỷ Lăng Nhiễm là người phương Nam, giọng nói của cô luôn mềm mại êm ái: “Trời mưa rồi.”
“Anh lại bắt nạt em.”


Con ma men ở đầu dây bên kia vừa khóc vừa báo địa chỉ.
Ở đầu dây bên kia, cô vẫn đang mắng anh ta là con cún, con heo, con mèo, con cóc…


Anh ta xoa bóp huyệt thái dương, thấy hơi đau đầu: “Tôi hỏi em đang ở đâu?”
Hà Lương Thanh không nói là ai, cô ấy dặn cô đóng kỹ cửa sổ rồi mới cúp điện thoại.


“Ô của tôi to lắm.” Ninh Dã mở bung chiếc ô màu đen ra, bước tới cửa bệnh viện, không biết cậu ấy đã ở bên ngoài bao lâu, mái tóc màu rêu đã ướt sũng, đôi mắt cũng trở nên ươn ướt vì nước mưa, cậu ấy hỏi cô: “Chị có muốn che ô chung không?”
“Tôi có thể bán cổ phần của tôi cho cô, hy vọng cô nói lời giữ lời.”


Cô đã đoán được kết quả sẽ thế này: “Tôi chưa bao giờ nuốt lời.” Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa này chắc là sẽ không tạnh ngay được, cô bấm số điện thoại của Hà Lương Thanh: “Cậu vẫn ở văn phòng à?”
Tính tình cô nàng kia bướng bỉnh, lại biết nhẫn nhịn, mọi khi bị anh ta nói cũng im lặng không trả lời, đâu bao giờ giương nanh múa vuốt giống như thế này: “Em uống rượu à?”


Cô không thừa nhận, nói: “Không có.” Sau đó bèn mắng anh ở trong điện thoại: “Anh là đồ xấu xa, đồ trứng thối, đểu cáng, khốn kiếp, tinh trùng lên não, đồ con rùa, trẻ trâu…”
Chuông điện thoại của Hoắc – quân sư quạt mo – Thường Tầm vang lên, là Kỷ Lăng Nhiễm gọi tới. Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện thoại cho anh ta, nụ cười trên khóe miệng anh ta muốn nén cũng không nén được, nhưng lại cố tình ra vẻ ông lớn: “Làm sao?”


Giọng nói trong điện thoại mềm nhũn, nghe ngứa ngáy như có một cọng lông đang vờn quanh tai anh ta.
Dung Lịch đứng hình.


Ánh mắt anh lạnh đi, tên này đúng là quân sư quạt mo!
“Là anh đó!” Cô đùng đùng lên án: “Là anh bắt nạt em chứ ai!”


Lúc này anh mới thấy có gì đó không đúng.
Dung Lịch nhíu chặt mày lại: “Tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ không can thiệp vào công việc của cô ấy.”7 Anh cũng nhận thấy tính tình trầm tĩnh của cô quả thật thích hợp làm lính cứu hỏa, hơn nữa, cô lại yêu thích và kính trọng công việc này.


Hoắc Thường Tầm xoa cằm: “Kế lâu dài không được, vậy thì chỉ có thể dùng kế hoãn binh.”
Dung Lịch ơi là Dung Lịch, chẳng có tí tiền đồ nào cả.


Hoắc Thường Tầm thấy rất buồ0n cười, nhưng dù gì cũng là anh em nhà mình, còn có thể làm sao được, chỉ có thể nghĩ kế cho anh thôi: “Vậy thì bảo cô ấy n0ghỉ việc đi.”
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi bầu trời vẫn còn quang đãng, thế mà đã sầm sì ngay được.


“Trời mưa thì sao?”
“Ừ, vừa mới tan ca.”


“Có mang ô không?”
Giọng Kỷ Lăng Nhiễm buồn bực: “Em không có ô, mẹ em lại đang ở trong bệnh viện, không có ai đưa ô cho em.” Cô nói xong lại bật khóc.


Hoắc Thường Tầm á khẩu, sững người vì tiếng khóc của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng lập tức biến mất: “Sao em lại khóc? Kẻ nào dám bắt nạt em?”
Hoắc Thường Tầm không tắt điện thoại ngay mà dỗ dành cô nàng kia thêm vài câu, đồng thời nhấc chân rời đi. Dung Lịch gọi anh ta lại: “Vẫn chưa ký hợp đồng mà.”


Anh ta nói hai tiếng ‘ngoan ngoãn’ với người trong điện thoại: “Cậu ký thay tôi đi.”
Dung Lịch nhìn anh ta.


Anh ta cười cực kỳ xấu xa: “Làm cho cô ấy mang thai, có thai rồi chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ sinh con thôi.”
Con ngươi của Ninh Dã không phải là màu đen mà là màu nâu rất nhạt, sâu hun hút. Cậu ấy mặc áo hoodie màu đen, quần baggy và giày thể thao màu trắng, ngoại hình cũng thanh tú, gọn gàng, giống như một cậu thiếu niên.


Hà Lương Thanh suy nghĩ một chút rồi bước vào trong ô của cậu ấy: “Cảm ơn.”


Khóe miệng Ninh Dã cong lên, cậu nghiêng ô về phía cô, thả chậm bước chân đi ở sau lưng cô một chút, trong mưa bụi mịt mù, đường nét gương mặt nhìn nghiêng của cô rất dịu dàng.



Hà Lương Thanh là cô gái dịu dàng nhất mà cậu từng gặp.
“Đồng nghiệp của tôi nói là hôm qua cậu đã tới bệnh viện à.”
“Vâng, em tới lấy cao răng.” Ninh Dà nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi, tiếp tục nhìn đường: “Đồng nghiệp của chị nói là chị không có ở đó.” Bởi vì hôm qua không gặp được cô, nên cả ngày cậu đều tâm trí không yên, vì vậy cậu đã tới đây.
Hà Lương Thanh giải thích: “Hôm qua tôi có việc đột xuất.” Cô thấy mưa rơi xuống bả vai của cậu nên nhích lại gần hơn một chút, giơ tay lên đỡ chiếc ô, đây qua phía cậu một xíu: “Tại sao cậu không tìm bác sĩ khác?”


Chiếc máy bay ghi hình đang bay trên không trung roi thẳng xuống, camera kêu bộp một tiếng rồi nổ tung. “Ha ha ha ha…”
Tô Phục ngồi ở trong xe cười to, nhìn ánh lửa ngút trời trong màn hình điện thoại, cô ta cười đến đỏ bừng hai mắt: “Thời Cẩn, vĩnh biệt.”


Tiểu Thất Xin Gạo Ăn Muôn Nơi: Gương mặt này, kỹ thuật này, tôi đều tâm phục khẩu phục!


Tiểu Tiên Nữ Trong Amoxicillin(1): Đờ mờ, chỉ là m7ột góc ảnh mờ nhạt như thế này thôi cũng đủ để tôi khẳng định rằng: sắc đẹp của anh trai bác sĩ đủ để nâng tầm mặt bằng nhan sắc của toàn bộ bác 5sĩ khoa Ngoại rồi!


(1)Amoxicillin: là một kháng sinh hữu ích trong điều trị một số bệnh nhiễm khuẩn. Đây là phương pháp điều trị đầu tiên0 cho bệnh nhiễm trùng tai giữa.
Cô nghĩ, nếu thật sự như vậy, anh chắc chắn sẽ nổi tiếng như cồn.


Tuy nhiên, cô lại đáp: “Anh thích hợp làm bác sĩ khoa Ngoại hơn.” Sau đó bổ sung thêm một câu, “Nếu thiếu anh, đó sẽ là một sự tổn thất rất lớn cho giới y học.”


Gương mặt này, hãy để cho một mình cô ngắm mà thôi.
Giọng anh có chút mệt mỏi.


Cô nói khẽ, đôi môi lại hơi cong lên: “Đoạn phim quay lại quá trình anh phẫu thuật ngay tại hiện trường tai nạn đã được đăng đầy trên mạng rồi, Thời Cẩn…” Cô nở nụ cười, “Có lẽ anh nổi tiếng mất rồi.”


Đúng là anh đã nổi tiếng rồi!
“Ừm?”


Anh dừng lại một chút, rồi dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi cô: “Nhân cơ hội này, anh gia nhập giới giải trí của em luôn được không?”


Khương Cửu Sênh trầm mặc hồi lâu, nếu thật sự Thời Cẩn dấn thân vào giới showbiz, chỉ cần tướng mạo và khí độ này đã đủ để thu hút ống kính rồi, không nhất thiết phải biết hát hò diễn xuất.
“Giờ em đến bệnh viện.” Cô giải thích, “Muốn tháo bột.”


“Ừ, anh đợi em ở bãi giữ xe.”


“Được.”
Tiểu Yêu Tinh Kiêu Ngạo ORZ: Rõ ràng là hiện trường cứu người mà sao tôi nhìn cứ thấy máu nóng trào dâng 0vậy nè!


Cây Trí Tuệ Số 1128: Anh bác sĩ phẫu thuật chính đẹp trai quá thể, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, mong các bác cho xin một tấm ả7nh của anh trai, weibo của anh trai càng tốt!


Gió Nam Không Ngớt Theo Năm Tháng: Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đổi chồng!
Bán Sỉ Lẻ Các Loại Bánh Que Cay: Thời Cẩn, hiện đang công tác tại khoa Ngoại Tim mạch, Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc. Cao 1m85, nặng 72kg, nhóm máu O, đảm nhiệm vị trí bác sĩ trưởng khoa, tình trạng hôn nhân không rõ, địa chỉ nhà không rõ, tất cả thông tin trên đều là thật, xin hãy gọi tôi là Lôi Phong (2) thời đại mới! Không cần cảm ơn!


(2)Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.


Không Giảm Mười Cân Không Đổi Nickname: Các chị em, có ai lập nhóm đi Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc để bắt cóc anh trai này về không?
Trời Mưa Khó Ở Chỉ Muốn Kêu Rên: Trời ạ, dù là bác sĩ khoa Ngoại nhưng tôi quỳ! Khâu giấu chỉ!!! Là khâu giấu chỉ đó! Đây là phương pháp khâu vết thương đỉnh nhất ở màng ngoài của tim!!!


Làm Một Phát Nào: Vừa nhìn anh ấy thắt nút thôi tôi đã biết anh là một bác sĩ thiên tài, nếu nói sai tôi nguyện ăn cái bàn phím này!


Hôm Nay Bạn Có Gầy Không: Đã lên hạng 2 của top tìm kiếm rồi, không xong rồi, tim tôi chịu không nổi nữa, nhịp tim lên đến 120 rồi, tôi muốn anh trai đó phẫu thuật lồng ngực!
Khương Cửu Sênh vẫn luôn tin tưởng như vậy.


Thời Cẩn cười khẽ: “Vậy anh tiếp tục làm bác sĩ thôi!”


Cô ở đầu dây bên này gật đầu hai lần liên tiếp.
Mạc Băng ngồi bên cạnh nhìn mà thấy ê cả răng. Nghệ sĩ nhà cô quả thật bị người nào đó ở đầu dây bên kia mê hoặc rồi. May sao, hai người cũng xứng đôi vừa lứa!


“Em gọi điện có chuyện gì à?” Thời Cẩn hỏi.


Khương Cửu Sênh liếm môi, đôi môi vẫn chưa tẩy trang khiến cô không quen lắm, lại liếm thêm vài lần: “Ban nãy tham gia một chương trình thực tế, chương trình muốn em gọi cho số điện thoại gần đây nhất trong lịch sử cuộc gọi.” Mắt cô cong cong, “Đúng lúc, lại là anh.”
Thời Cẩn là người bình thường đầu tiên xuất hiện trong top tìm kiếm, chưa kể đến nguyên nhân nổi tiếng còn vô cùng tích cực. Tất nhiên, không thể không kể đến vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú của anh, đây cũng là nguyên nhân lớn khiến anh được mọi người chú ý.


Vẻ ngoài tuấn tú, khí chất hơn người, chất giọng mê hoặc, à đúng rồi, còn có đôi tay mà cô thích nhất nữa. Khương Cửu Sênh nghĩ ngợi một lúc, không hiểu sao tai lại đỏ cả lên.


Thời Cẩn yên lặng giây lát rồi lại lên tiếng: “Sênh Sênh.”
Tóc Mì Tôm Mỗi Ngày Đều Ăn Mì Tôm: +1


Không Mặc Quần Thật Thoải Mái: +2



Khương Cửu Sênh không kịp tẩy trang, chỉ bảo: “Chị Mạc Băng, đến Bệnh viện Thiên Bắc đi.” Cô không thể đợi đến chuyến lưu diễn nữa, phải tỏ tình ngay thôi, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.


Mạc Băng sửng sốt: “Đi thế nào cơ?” Sau đó lại bật cười, trêu chọc Khương Cửu Sênh, “Định lập nhóm đi khuân anh bác sĩ khoa Ngoại về à?”


Khương Cửu Sênh giơ tay trái lên: “Đi tháo thạch cao.”
“Sau đó?” Giọng anh cũng nhiễm ý cười, khó có khi trêu chọc cô.


Cô hỏi: “Sau đó gì cơ?”


Thời Cẩn đi về trước mấy bước, đứng ngay hướng gió, gió phả vào trong điện thoại, hòa cùng giọng anh, nghe vô cùng thu hút: “Gọi điện rồi làm gì nữa?”
Bốn Phương Tám Hướng Đều Là Tổng Giám Đốc Cố: Anh trai ơi, hãy chờ em với! Để em đi móc tim mình ra rồi đến tìm anh, anh nhớ sờ tim em thật cẩn thận nhá!


Khương Cửu Sênh nhìn một loạt bình luận, cuối cùng mới mở đoạn phim kia ra, xem đi xem lại nhiều lần. Có lẽ vì khoảng cách hơi xa nên chất lượng không nét lắm, thậm chí đến dáng hình anh còn hơi mờ.


Đúng là Thời Cẩn rồi! Mặc dù anh đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể nhận ra đôi mắt kia. Một đôi mắt đen thuần, vừa trong trẻo vừa sâu thẳm, sạch sẽ không hề có chút tạp chất hệt như bước ra từ trong tranh cổ.
“Chờ đến khi anh xem chương trình thì sẽ biết thôi.”


Anh cũng không hỏi thêm.


Cô không cúp điện thoại, anh vẫn tiếp tục giữ máy. Nghĩ kĩ lại, dường như Thời Cẩn chưa bao giờ cúp máy trước cô cả.
“Sênh Sênh, ban nãy anh đang làm phẫu thuật nên không mang điện thoại di động theo.”


Khương Cửu Sênh nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Mạc Băng, vội quay đầu về phía cửa sổ: “Em biết rồi.”


“Hử?”
Được đấy, cái cớ này quá tuyệt!


Mạc Băng buồn cười, cuối cùng đóa hoa băng giá nhà cô cũng bị anh bác sĩ khoa Ngoại kia làm tan chảy rồi.


Khi xe bảo mẫu đang chạy với tốc độ vũ bão đến Bệnh viện Thiên Bắc, Thời Cẩn có gọi điện đến. Khương Cửu Sênh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của anh vang lên bên tai.
Hai người đều rất hiểu ý nhau, cô không cần phải nói rõ ra, anh cũng sẽ biết cô muốn gì, cứ như đó là điều rất đương nhiên.


Sau khi cúp máy, Thời Cẩn lại nhìn chằm chằm số điện thoại gần đây nhất trong lịch sử cuộc gọi của mình. Anh hơi nhếch môi cười, rồi xóa hết toàn bộ những số mới liên lạc gần đây, để toàn bộ lịch sử cuộc gọi của anh chỉ toàn số của Khương Cửu Sênh mới thôi.


Anh ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa nhận số, ra lệnh một cách ngắn gọn: “Xóa bỏ tất cả những tin tức liên quan đến tôi trên mạng, đừng để Sênh Sênh thấy nữa.”
Đầu bên kia hơi im lặng một lúc rồi mới đáp: “Tin tức trên top tìm kiếm có thể xóa được, nhưng đoạn video và ảnh chụp đã bị tung ra ngoài, rất khó để ngăn chặn hoàn toàn.”
Thời Cần vẫn tích chữ như vàng: “Đó là chuyện của cậu.”
Đầu bên kia nghẹn họng, chỉ đành đáp: “Tôi sẽ cố gắng xử lý.”