Duy Nhất Là Em

Chương 335




Trời đã tối đen như mực nhưng Hoắc Nhất Ninh vẫn còn đang thẩm vấn nghi phạm.


“Từ 9 giờ sáng ngày 27 đến 1 giờ chiều cùng ngày anh ở đâu?”


Trịnh Thành né tránh ánh mắt của Hoắc Nhất Ninh, trả lời rất nhanh: “Đi làm, không thì tôi còn có thể làm gì cơ chứ?”


Hoắc Nhất Ninh cũng không vội vã, từ từ chơi đùa cùng hắn ta. Anh vứt bút, thong dong nhìn hắn: “Bảng quẹt thẻ và bảng chấm công đều không có. Ông chủ của anh nói hôm đó anh nghỉ phép.”


Ánh mắt Trịnh Thành trốn tránh: “Tôi quên rồi, chuyện lâu như thế ai mà nhớ được chứ.” Hắn ta lại thay đổi khẩu cung: “Tôi ở nhà ngủ.”


“Có người làm chứng không?”


“Không có.”


Hoắc Nhất Ninh liếm răng hàm, giọng nói biếng nhác: “Không nhận chứ gì?”


“Nhận cái gì?” Hắn gân cổ lên phản bác: “Tôi bị oan.”


Giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ nhưng ánh mắt lại lẩn tránh.
Cố phô trương thanh thế, chứng tỏ có tật giật mình.


Hoắc Nhất Ninh cũng không ép, chậm rãi gõ vài tiếng lên bàn chờ đợi. Khoảng 5 phút sau, cuối cùng thì chiếc điện thoại đặt trên bàn cũng đổ chuông.


Anh nhận điện, không đến 1 phút sau đã cúp máy rồi liếc mắt: “Chúng tôi đã tìm thấy 1 khẩu súng lục và 5 viên đạn trùng khớp với đầu đạn tìm thấy ở hiện trường trong thùng rác gần nhà anh. Nó đã được gửi đi để đối chiếu dấu vân tay. Ngoài ra, dấu chân được phát hiện tại hiện trường cũng trùng khớp với dấu giày của đôi giày chuyên dụng chống trượt trong nhà anh. Anh vẫn còn cố biện hộ sao?”


Nét hoảng hốt lướt qua mắt Trịnh Thành, hắn cúi đầu, cứng miệng: “Loại giày ấy rất phổ biến, nhiều người trong ngành hàng không cũng sử dụng, không thể nói lên điều gì được.”


Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà.


Được thôi, vậy thì mang quan tài đến.


Hoắc Nhất Ninh vứt bút đứng dậy: “Muốn bằng chứng chứ gì? Tôi đi tìm.” Anh dùng hất hàm, nở nụ cười đầy ranh mãnh: “Để tôi phải tìm bằng chứng thì anh cứ chuẩn bị tốt tâm lý ngồi tù vài năm đi.”


Mặt Trịnh Thành vàng như nghệ, mím môi, không lên tiếng.


Bên ngoài cửa sổ, thành phố bắt đầu lên đèn.


Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại, tâm trạng bồn chồn.


Thời Cẩn đã múc xong cháo, gọi cô đến bàn ăn. Cháo vẫn còn nóng, trong lúc đợi nó nguội bớt, anh hỏi cô: “Là điện thoại của ai vậy em?”


“Của thầy ạ.”


“Làm sao thế em?”


Cô vừa nhíu mày nói với Thời Cẩn: “Bánh Trôi bị mắc chứng trầm cảm nên thầy muốn đón Bác Mỹ qua với nó.”


Thời Cẩn đang cầm thìa cũng phải dừng lại một lúc, rất ngạc nhiên: “Con Husky đó cũng biết trầm cảm à?”


Trong ấn tượng của anh, con chó đó hoàn toàn có thể tưng tửng đến mức bay lên trời kề vai sát cánh cùng mặt trăng được ấy chứ.


Khương Cửu Sênh cũng cảm thấy khó bề tưởng tượng: “Bánh Trôi mang thai rồi, trong thai kì, loài chó rất dễ bị trầm cảm.”
Thời Cẩn cạn lời.


Lạch cạch.


Chiếc thìa của Thời Cẩn rơi vào trong bát. Có lẽ là vì Khương Cửu Sênh cũng mang thai nên ông bố tương lai Thời Cẩn hỏi một câu mà bình thường anh tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng: “Bác Mỹ đã triệt sản rồi, cái thai là của ai?”


Hai chú chó đều hiểu tính người, do đó, hai bên chủ nhân đều ngầm nhận định rằng chúng nó là một đôi.


Đôi lông mày của Khương Cửu Sênh vẫn chưa giãn ra: “Thầy nói thầy cũng không biết. Lần trước đưa Bánh Trôi đi dạo, sợi xích bị tuột, có thể do lần đó mà ra, cũng không biết nó mang thai giống gì. Chắc vì điều này mà Bánh Trôi mắc chứng trầm cảm.” Đột nhiên, cô nghĩ tới: “Thế này là Bác Mỹ bị cắm sừng hả anh?”


Thời Cẩn đứng hình.


Anh thấy hơi đau đầu, chỉ hai con chó thôi mà lắm chuyện thế không biết.


Ngày thứ hai, thầy Tạ liền đi tới nhà họ Từ đón Bác Mỹ. Ông cụ Từ chẳng mấy vui vẻ, nói ông bạn già vài câu, chủ yếu trách mắng ông không trông coi tốt chó nhà mình khiến cho Bánh Trôi bị mấy con chó hoang làm hại, khiến đầu Bác Mỹ đột nhiên biến thành một màu xanh rì, càng buồn thảm hơn là sau này còn có một đứa con hoang nữa.


Thầy Tạ cũng rất bó tay. Chó hoang cưỡng bức, công chúa Bánh Trôi nhà ông lại là một cô nàng thể chất yếu đuối, còn có thể làm gì được đây?


Việc này cứ tạm thời thế đã, chỉ có điều, chứng trầm cảm của Bánh Trôi trở thành hồi chuông cảnh tỉnh cho Thời Cẩn. Trong thời gian mang thai rất dễ trầm cảm, hơn nữa Khương Cửu Sênh vốn đã có tiền sử mắc bệnh này rồi.


Thật không may, đúng hôm đó, tại khoa phụ sản Bệnh viện Thiên Bắc có một sản phụ chết ngay trên bàn mổ, một xác hai mạng. Thời Cẩn tận mắt chứng kiến, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.


Từ đó về sau, cảm giác lo âu của anh ngày một nặng, cụ thể là thời gian anh theo sát Khương Cửu Sênh ngày càng tăng, hơn nữa, mê muội ở bên cạnh cô đến mức không làm chủ được bản thân, dần dần trở nên gầy gò, mất ngủ triền miên.


Ngày hôm sau.


9 giờ sáng, Khương Cửu Sênh dùng bữa xong, cô phát hiện ra Thời Cẩn vẫn không có ý định rời khỏi nhà, cô không kìm nổi cảm giác kỳ quái: “Hôm nay là thứ Tư, anh không phải đến khách sạn à?”


Thứ tư hằng tuần, Thời Cẩn đều có cuộc họp tuần với các quản lý cấp cao của khách sạn.
Thời Cẩn vẫn mặc quần áo ngủ, còn đang ở trong bếp pha sữa bầu cho Khương Cửu Sênh, anh nói: “Anh ở nhà với em.”


Cô mỉm cười ôm anh từ phía sau: “Nhưng em còn phải đi quay phim mà.”


Thời Cẩn quay đầu lại, hôn cô: “Thế thì anh đi cùng em đến trường quay.”


“Vâng ạ.”


Khương Cửu Sênh tưởng rằng cuộc họp khách sạn bị hủy đột xuất, Thời Cẩn không có việc gì nên mới ở lại cùng cô. Nhưng đến ngày hôm sau, cô nhận ra Thời Cẩn vẫn không có ý định đi làm.


Bởi vì cô thèm ngủ nên sau khi ăn xong bữa xế, cô lại thu mình ngủ vùi, vừa chợp mắt tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ.


Thời Cẩn thấy cô tỉnh giấc rồi, đặt túi xách xuống: “Sênh Sênh, em đi đánh răng đi, cháo được rồi đấy.”


Khương Cửu Sênh nhìn Thời Cẩn một lúc: “Bác sĩ Thời, anh muộn làm rồi đấy.”
Anh mặc một chiếc áo len màu trắng cùng kiểu với cô, dắt cô đến phòng tắm đánh răng rửa mặt: “Không sao đâu, hôm nay anh nghỉ phép.”


“Tại sao anh lại nghỉ phép?”


Thời Cẩn bóp kem đánh răng rồi đưa bàn chải cho cô: “Dù sao thì cũng muộn rồi nên anh nghỉ phép nửa ngày luôn.”


Vốn chỉ là nghỉ nửa ngày phép, cho đến về sau…


Một giờ chiều, Thời Cẩn đưa cô đến trường quay. Nửa tiếng sau, cô phát hiện anh đã quay lại rồi.


“Sao anh lại quay lại?”


Thời Cẩn nói: “Tắc đường.”


“Đường nào cơ?”


Anh ngồi phía sau cô, chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho cô. Sau khi quan sát nhãn hiệu đồ trang điểm xong anh mới nói: “Đường Tiền Giang.”


Khương Cửu Sênh không biết nên nói gì nữa.


Đường Tiền Giang cách bệnh viện chỉ có hai quãng đèn giao thông, dù có tắc thế nào thì cũng không đến vài phút. Nhưng anh lái xe quay ngược về trường quay, chặng đường này cũng tắc, mà ít nhất phải hơn một tiếng.
Đột nhiên, cô nhớ lại câu chuyện cười mình từng nghe trước đây. Câu chuyện kể về hai người ở chung phòng trong bệnh viện tâm thần, họ hẹn nhau trèo tường trốn viện, chỉ cần trèo qua một trăm bức tường là có thể thoát ra ngoài. Nhưng khi hai người trèo đến bức tường thứ chín mươi chín, một người cảm thấy mệt rồi, người còn lại liền nói thế thì trèo ngược về thôi, thế là hai người liền trèo chín mươi chín bức tường để trở về.


Mặc dù không đến nỗi vậy nhưng hành động của Thời Cẩn lại có nét giống hệt hai người bệnh kia.


Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: “Thời Cẩn, anh cố tình trốn làm đấy à?”


“Cứ cho là thế đi.” Anh không mấy để tâm mà hỏi ngược lại cô: “Sênh Sênh, anh ở bên cạnh em, em không vui à?”


Cô trả lời: “Vui ạ.”


Tâm trạng Thời Cẩn trở nên vui vẻ hơn vài phần: “Em vui là được.”


Cặp vợ chồng này thì vui đấy nhưng mọi người ở trường quay thì không vui tẹo nào. Họ vẫn không ngờ rằng một người trước giờ dịu dàng lịch sự như Thời Cẩn lại chiều vợ hết mực đến như vậy.


Ví dụ như lúc Khương Cửu Sênh quay cảnh đầu tiên…


“Bộ trang phục này mỏng quá, xin hỏi có bộ nào dày hơn không?” Thời Cẩn hỏi người phụ trách phục trang.


Mặc dù giọng nói của anh hết sức lịch sự, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy e dè. Chị phụ trách phục trang có chút khiếp sợ đến khó tả: “…Không, không có.”


Trang phục mỹ nhân trong cung, nếu dày thì còn gì là đẹp nữa. Vì thế, dù là trời đông lạnh thì cũng cứ mặc sao cho đẹp là được.


Thời Cẩn nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát: “Làm phiền đợi tôi 20 phút.”


Chị thợ trang phục hơi ngơ ra.


Thời Cẩn bấm điện thoại: “Tần Trung, cho người mang 5 máy sưởi đến đây.” Nói xong, anh đổi giọng: “10 máy.”


Trước khi cúp máy, Thời Cẩn lại thay đổi: “20 cái đi.”


Chị thợ trang phục á khẩu.


Ví dụ như khi Khương Cửu Sênh quay cảnh thứ hai…


“Xin hỏi có thể đổi thành nước nóng không?” Thời Cẩn hỏi nhân viên trường quay.
Anh nhân viên trường quay vẫn chưa hiểu ý của lão đại: “Sênh Sênh không phải xuống nước mà.”


Thời Cẩn liếc mắt nhìn xuống nước trong hồ sen nhân tạo, ánh mắt âm u lạnh lẽo như mặt hồ phẳng lặng: “Tay sẽ đụng tới mà.”


Anh nhân viên trường quay không biết phải nói gì.


Lại thêm một ví dụ nữa, khi Khương Cửu Sênh quay cảnh thứ ba…


“Đoạn này có thể thay đổi một chút được không?”


Lần này thì đến lượt đạo diễn ngẩn người ra: “Tổng giám đốc Thời cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?”


Thời Cẩn ngẩng đầu, nhìn vào cổng cung trong trường quay: “Bức tường thành cao quá, rất nguy hiểm.” Thần thái anh tao nhã lịch thiệp, nhưng giọng nói lại chắc chắn không cho phép nghi ngờ: “Tiễn đưa dưới chân thành cũng chẳng khác biệt mấy.”


Khác hay không khác thì đạo diễn mới là người có quyền phát ngôn chứ. Đạo diễn Quách mỉm cười: “Được thôi, tổng giám đốc Thời.”


Ai bảo anh là ông chủ vàng đầu tư nhiều nhất cơ chứ…


Những tình tiết như thế này nhiều không kể xiết.


Thời Cẩn chiều vợ đến mức hơi quá đáng, anh khiến nhân viên trong tổ khó làm việc. Đạo diễn cũng cảm thấy không tiện khi nói thẳng, liền bảo phó đạo diễn đi nói khéo với Khương Cửu Sênh.


“Sênh Sênh này, tổng giám đốc Thời chịu khó đến trường quay nhỉ?”


Khương Cửu Sênh đáp: “Đúng là hay đến ạ.”


Liên tục mấy ngày nay, cô đi đâu, Thời Cẩn liền theo đến đó, một bước cũng không rời.


Cũng không thể đắc tội với ông chủ vàng, phó đạo diễn bèn nói bóng nói gió: “Hai ngày nay, tốc độ quay phim của tổ chậm đi rất nhiều.”


Ừ, hình như đúng thế thật.


Ngày hôm sau.


Buổi sáng, Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: “Hôm nay, anh cũng không đi làm sao?”
“Ừ, anh xin nghỉ rồi.”


Cô hơi buồn nôn ốm nghén, liền đẩy bát cháo ra: “Lí do nghỉ phép là gì?”


Thời Cẩn bưng bát lên, múc một thìa dỗ cô ăn, đáp lại một lý do, thái độ hoàn toàn dửng dưng: “Ngoài trời mưa to lắm.”


Hôm qua, lý do nghỉ phép của Thời Cẩn là thời tiết tốt.



Hôm nay lý do lại là thời tiết không tốt.


Dạo gần đây, anh dính cô vô cùng.


Khương Cửu Sênh bật cười khanh khách, cô biết thừa suy nghĩ của anh nên tùy ý theo anh: “Anh vẫn muốn cùng em đến phim trường hả?”


“Ừ”


Cô quy định trước: “Đi cùng em thì được nhưng anh không được tiếp tục can thiệp vào quá trình quay phim nữa.” Cô giải thích: “Anh khắt khe quá, em đi làm chứ có phải là tổ tông nhà người ta đâu, làm gì có chuyện vạn sự đều thuận theo một mình em được.”


Trong lòng Thời Cẩn thầm nghĩ, sao cô không phải là tổ tông cơ chứ. Sênh Sênh nhà anh là tổ tông nhỏ của anh đấy thôi.


Không dám khiến cho cô giận dữ, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lời: “Anh sẽ cố gắng.” Nhưng mà, anh đút thìa cháo đến miệng cô: “Nếu anh không nhịn được thì em dỗ dành anh nhé.”


“Vâng ạ.” Khương Cửu Sênh quay đầu sang chỗ khác: “Em ăn không nổi nữa rồi.”


Thời Cẩn uống một hớp nước chanh, hôn cô, rồi lại dỗ ngọt: “Em mới ăn được mấy miếng, nào ngoan, ăn thêm một chút nữa thôi.”


Trên môi đậm mùi vị của chanh nên Khương Cửu Sênh cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều, cô bị anh dỗ ăn hết hơn nửa bát cháo.
Buổi chiều hôm ấy, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của bác sĩ trợ lý Tiêu Dật.


“Chị Khương.”


“Chào anh, trợ lý Tiêu.” Cô cũng đoán được Tiêu Dật gọi điện đến nhất định là vì Thời Cẩn.


Tiêu Dật hỏi: “Ngày mai bác sĩ Thời lại không đi làm hả chị?”


“Một lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy.”


Tiêu Dật không tiện mở lời, ngập ngừng hồi lâu mãi mới nói: “Cô Khương, không giấu gì cô, bác sĩ Thời đã một tuần không mổ chính rồi.” Thậm chí đến bệnh nhân vốn do anh phụ trách, anh cũng thờ ơ lãnh đạm.


Thời Cẩn là át chủ bài của Bệnh viện Thiên Bắc, Khoa Ngoại tim mạch cũng chủ yếu dựa vào anh. Thời Cẩn lại liên tục nghỉ làm không báo trước, quả thực đã khiến cho Khoa không kịp trở tay. Trước kia, ít nhất anh còn hỗ trợ phẫu thuật từ xa, nhưng lần này anh hoàn toàn thờ ơ, có những lúc đến điện thoại cũng không thèm nghe.


Không chỉ là bệnh viện, Tần Thị và SJ’s cũng trong tình trạng như vậy. Ông chủ đột nhiên không quản lý công việc, như rắn mất đầu, các quản lý cấp cao cũng hơi hoảng hốt. Một tập đoàn tài chính lớn như thế, sao có thể tự nhiên nói buông là buông được chứ. Hơn nữa, không phải là trạng trái trễ nải bình thường, mà là hoàn toàn không ngó ngàng gì tới. Tất cả thời gian, anh đều dùng để ở bên cạnh Khương Cửu Sênh, thậm chí Thời Cẩn còn không chịu dành thời gian cho một cuộc họp kéo dài 20 phút.


Quả thực, trạng thái của Thời Cẩn rất bất thường.


Khương Cửu Sênh cũng phát hiện ra điều này. Buổi tối, khi cô vừa tỉnh dậy thì Thời Cẩn lại không có bên cạnh, phần chăn bên anh lạnh lẽo, chứng tỏ anh đã dậy từ rất lâu rồi.
Cô khoác áo ngoài rồi bước tới phòng khách. Thời Cẩn đang ngồi trên ghế sofa, trong tay nâng một cốc rượu vang, chai rượu trên bàn chỉ còn lại nửa non.


Thời Cẩn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, hơi thảng thốt: “Anh làm em thức giấc à?”


Cô lắc đầu, bước tới: “Sao anh lại uống rượu?”


Thời Cẩn đặt cốc xuống, ôm lấy cô: “Sênh Sênh, anh vừa mơ thấy một cơn ác mộng.”


“Anh mơ thấy gì?” Cô ngẩng đầu, hít mấy cái thật sâu, mùi rượu nồng nặc, lại thoang thoảng mùi thơm tinh khiết. Ánh mắt Thời Cẩn hơi u ám, mang theo vài phần chếnh choáng hơi men.


Anh ôm lấy eo cô, rồi đột nhiên siết chặt: “Anh mơ thấy lúc em sinh con đã chảy rất nhiều máu.” Anh vùi đầu lên vai cô, thở hắt ra, âm họng như bị bóp chặt, chỉ cần vừa động là đứt ngay, tràn ngập nỗi lo sợ trước sau, anh nói: “Đâu đâu cũng là máu, anh sợ đến tỉnh cả ngủ.”


Không chỉ như vậy, anh còn mơ thấy chứng trầm cảm của cô tái phát, cô tự cứa đứt cổ tay.


Anh giật mình tỉnh mộng, không nén được cảm giác hoảng sợ và lo âu, khiến lòng người bất an và nóng nảy. Cho dù anh đã ở bên cạnh cô một bước không rời, nhưng vẫn không hết những lo lắng hãi hùng.


Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên vai anh: “Không phải thật đâu anh.”


Giọng nói anh mệt mỏi, không chút hơi sức: “Anh nghĩ lại còn thấy hoảng sợ, không tài nào ngủ nổi.”


Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh: “Dạo này có phải anh thường hay mất ngủ không?”


“Vẫn ổn.”


Đích thực, anh lo lắng vô cùng, ngủ không ngon giấc.


Kể từ sau khi trông thấy người sản phụ trùm khăn trắng bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật ở bệnh viện, các triệu chứng bệnh tâm lý của anh đều bùng lên, giống như dã thú mới thoát kiếp tù giam, một khi đã bùng phát thì không thể nào khống chế được.


“Thời Cẩn, anh quá căng thẳng rồi.”


“Ừ.” Anh thả lòng vài phần, lười biếng tựa cằm lên vai cô: “Anh luôn cảm giác có chuyện chẳng lành xảy ra nên không an tâm được.”


Khương Cửu Sênh không mắc chứng trầm cảm vì mang thai, Từ Thanh Bách nói, ngược lại, vì chuyện cô mang thai mà Thời Cẩn mới bị mắc chứng lo âu nhẹ. Bởi vì tâm lý của Thời Cẩn vốn cố chấp, anh luôn có suy nghĩ cực đoan bi quan đối với chuyện cô mang thai.
Từ Thanh Bách còn nói, trong thời gian này, phòng tuyến tâm lý của Thời Cẩn rất kém, nhỡ xảy ra sai sót gì thì chắc chắn chứng cố chấp của anh sẽ phát tác.


Nhưng thật không may, dự cảm của Thời Cẩn rất linh nghiệm. Quả nhiên đã có chuyện chẳng lành xảy ra, đó là ngày đầu tháng cách giao thừa không đến một tuần.


Tần Trung tự mình đến phim trường tìm Thời Cẩn, hơn nữa còn cố tình tránh Khương Cửu Sênh: “Cậu Sáu, tôi đã điều tra rõ ngọn ngành về mấy khoản tiền đó rồi.”


Thời Cẩn ngẩng đầu, gió lạnh thổi vào mắt anh, lạnh lẽo.


Tần Trung nói: “Dòng tiền cuối cùng chảy vào tài khoản của nhà họ Từ.” Anh ngừng lại, thần sắc nghiêm nghị, nói: “Là nhà họ Từ đang rửa tiền ạ.”


Bất kể nhà họ Từ có thật sự đang rửa tiền hay không thì sự việc này cũng rất gay go.


Thời Cẩn im lặng một lúc, hỏi: “Nguồn gốc khoản tiền thì sao?”


Tần Trung nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới nhỏ giọng đáp: “Buôn lậu di vật văn hóa.”


Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.


Hoắc Nhất Ninh vừa mới nắm trong tay báo cáo mới nhất về bằng chứng pháp luật liền tiến hành thẩm vấn Trịnh Thành.


“Vẫn không chịu khai hả?” Hoắc Nhất Ninh quẳng tập tài liệu xuống: “Trên khẩu súng lục đó có dấu vân tay của anh.”


Trịnh Thành vẫn cứng miệng, trên trán đổ đầy mồ hôi, chứng tỏ đang chột dạ, nhưng vẫn không chịu đổi khẩu cung: “Thế thì cũng không thể chứng minh người nổ súng ở khách sạn là tôi được. Loại súng này rất phổ biến. Phía cảnh sát các người nhiều nhất chỉ có thể buộc tôi tội tàng trữ súng trái phép thôi.”


Vẫn không chịu thừa nhận.


Hoắc Nhất Ninh bỏ túi đựng vật chứng lên bàn, dùng ngón trỏ gõ nhẹ: “Anh giải thích thế nào về cái này?” Anh không còn kiên nhẫn vòng vo nữa rồi, ánh mắt nghiêm nghị: “Tại sao trên quần áo của anh lại có vết máu của Lâm An Chi?”


Đúng lúc Trịnh Thành định mở miệng phủ nhận.


Hoắc Nhất Ninh ngắt lời anh ta: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực. Câu trả lời lúc này của anh sẽ ảnh hưởng đến phán quyết sau này của quan tòa đối với anh đấy.”


Hắn ta im lặng.


Hắn cúi đầu suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Tôi khai, tôi sẽ khai toàn bộ.”
Hoắc Nhất Ninh cầm bút, bắt đầu ghi âm: “Anh nói đi.”


Trịnh Thành đấu tranh tư tưởng một lúc rồi cũng cam chịu nhận tội: “Là tôi nổ súng, nhưng không phải tôi muốn giết Lâm An Chi. Tôi có việc phải dùng tiền, vốn chỉ muốn dọa nạt thôi nhưng viên đạn lại bắn trúng anh ta, hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.”


Có việc phải dùng tiền.


Thế thì có thể nói rằng, có người muốn mượn tay uy hiếp Lâm An Chi.


Hơn nữa, hoàn toàn trùng khớp với phỏng đoán của Thời Cẩn, quả thực là sự cố chứ không phải hung thủ cố tình muốn giết Lâm An Chi.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hoắc Nhất Ninh im lặng một lúc rồi hỏi: “Ai là người sai khiến anh?”


Trịnh Thành hạ giọng nói: “Là người nhà họ Từ.”


Nhà họ Từ ư?


Ngòi bút dừng lại, mực nhòe ra. Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh: “Cụ thể thì sai khiến anh làm gì?”


“Uy hiếp để anh ta không tiếp tục điều tra những khoản tiền của nhà họ Từ nữa.” Giọng nói Trịnh Thành chắc nịch, anh ta nhìn thẳng vào Hoắc Nhất Ninh, không hề trốn tránh: “Lúc đó, tôi tưởng rằng Lâm An Chi sắp chết rồi nên hoảng sợ, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.”


Hoắc Nhất Ninh nắm chặt chiếc bút trong tay.


Từ biểu cảm của anh ta thì có thể thấy Trịnh Thành không nói dối.