Duy Nhất Là Em

Chương 331




Gần đến cuối năm, thời tiết trở nên ấm áp, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xua đi sự lạnh lẽo trong phòng bệnh. Vết thương của Lâm An Chi hồi phục rất tốt, chỉ mới vài ngày đã có thể xuống giường.


Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh, yên lặng lắng nghe Mạc Băng nói một lúc lâu. Sắc mặt anh hơi trắng, dáng vẻ mím môi không nói yếu ớt như con rối không biết động đậy được trưng bày trong tủ kính, anh mở to mắt nhìn Mạc Băng không chớp mắt.


Cô nói xong, nghỉ lấy hơi một hồi lâu mới hỏi: “Anh có hiểu hết những gì em nói không?”


Trông anh có vẻ không chắc chắn lắm, ánh mắt ngỡ ngàng và hốt hoảng, gật đầu rồi lại lắc đầu.


Ngữ khí của Mạc Băng dịu dàng hẳn đi: “Anh không hiểu chỗ nào?”


Lâm An Chi hạ thấp giọng, dè dặt hỏi: “Chúng ta không thể làm lành sao?”


Cô im lặng.


Thấy cô mãi không lên tiếng, Lâm An Chi bèn đưa tay ra, khẽ chạm vào mu bàn tay của cô, anh thấy cô không tránh né mới cẩn thận nắm chặt ngón tay cô, gọi: “Mạc Băng.”


Cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.


Anh lại giơ cánh tay còn lại ra, nắm chặt tay của cô trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng nhận lỗi: “Anh sai rồi, đều do anh không tốt, anh sẽ sửa đổi, em đừng bỏ rơi anh mà.” Lâm An Chi chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Anh sợ phải trở về trại trẻ mồ côi lắm.”


Lâm An Chi của tuổi 14 giỏi nhất cách khiến cô mềm lòng.
Mạc Băng quay đầu đi, không nhìn anh, sửa lại lời anh nói: “Anh đã trưởng thành rồi, không cần phải trở về trại trẻ mồ côi nữa, anh còn có một ngân hàng rất lớn, cũng không có ai dám bắt nạt anh nữa.”


Lâm An Chi áp sát lại, tìm kiếm ánh mắt cô, nhìn thẳng vào cô, trong mắt có khao khát mãnh liệt nhưng đã bị kiềm chế lại, anh nói: “Vậy anh không trưởng thành nữa, cũng không cần ngân hàng nữa, em đừng bỏ rơi anh có được không?” Giọng nói anh trầm thấp: “Anh rất sợ ở một mình.”


Anh không sợ ngã xuống vực thẳm, chỉ sợ vực thẳm không có cô.


Lúc anh mới đến nhà cô, khi anh tỉnh giấc bởi cơn ác mộng, anh thường đến trước cửa phòng của cô, nhưng không gõ cửa, chỉ ngồi xổm ở đó, cả đêm không ngủ. Nếu cô không phát hiện ra, anh sẽ im lặng như vậy ngồi cho đến khi trời sáng, nếu như bị cô phát hiện, anh sẽ đỏ mắt xin cô ở bên anh một lát, nói rằng mình nằm mơ, mơ thấy trở về trại trẻ mồ côi.


Mạc Băng luôn mềm lòng.


Đó là ký ức rất lâu về trước, lại bị mấy câu nói của anh khơi dậy. Mạc Băng rút tay về, nói: “Em ra ngoài một lúc đã.”


Cô vừa đứng dậy, Lâm An Chi cũng đứng dậy theo, tay chân luống cuống, đánh đổ giá treo bình nước truyền, đụng phải chiếc cốc trên tủ đầu giường, xoảng một tiếng, chiếc cốc rơi xuống vỡ tan tành.


Anh bước xuống giường, không nghĩ gì hết đã giẫm lên những mảnh vỡ, kéo cô lại: “Mạc Băng à.”


Mạc Băng quay đầu lại, nhìn thấy những mảnh vỡ tung tóe trên sàn và vết máu đang nhanh chóng lan ra dưới chân anh: “Lâm An Chi!” Cũng không biết là giận anh hay giận bản thân mình, cô quát anh: “Anh không biết đau sao? Sao lại phải…”


Anh ôm chầm lấy cô: “Em không cần anh nữa rồi, anh đau chết cho xong.”


Anh không màng gì cả, giọng điệu như muốn bất chấp tất cả.


Mạc Băng khẽ cau mày nói: “Anh buông tay ra trước đã.”


Anh vẫn không buông tay mà càng ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Anh buông ra thì em sẽ bỏ đi mất.”


Yếu đuối, lẻ loi, giống một đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.


Trái tim Mạc Băng mềm nhũn, cô không thốt lên được những lời nói lạnh lùng nữa: “Em chỉ đến sân bay đón ba mẹ thôi, máy bay sắp hạ cánh rồi, đón ba mẹ xong, em sẽ quay lại mà.” Thái độ của cô mềm mỏng hơn, mang theo vẻ dỗ dành: “Anh buông tay ra nằm xuống trước đã, em gọi bác sĩ đến băng bó cho anh.”
Lâm An Chi vẫn không buông tay. Anh ngẩng đầu lên, ánh sáng nhảy múa trong đôi mắt, ngữ khí mang vẻ sợ sệt mà lấy lòng cô: “Vậy chúng ta làm lành được không em?”


Mạc Băng im lặng.


Anh không buông tay, khẽ khàng áp sát lại khẽ hôn lên trán cô, rồi hôn lên mắt cô như báu vật của mình, vô cùng dè dặt.


Mạc Băng tránh đi: “Bây giờ tuổi tâm lý của anh chỉ mới 14 tuổi thôi.”


Tai anh đỏ ửng cả lên: “Lúc ở trại trẻ mồ côi anh đã muốn hôn em rồi.”


Mạc Băng cạn lời.


Anh vùi đầu vào hõm vai cô, mỉm cười, mọi phiền muộn đều tan biến hết.


Bên ngoài phòng bệnh, Khương Cửu Sênh đứng nhìn qua cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng không đi vào quấy rầy, cô mỉm cười kéo Thời Cẩn đi: “Họ đang tiến triển rất tốt.”


Cô nhìn mà cũng thấy vui.


Mạc Băng kìm nén quá lâu rồi, rõ ràng yêu sâu đậm như vậy nhưng lại không thể buông tha cho bản thân. Kết cục như thế này rất tốt, có Lâm An Chi dẫn dắt, chắc chắn cô ấy có thể bước ra khỏi đám mây mù.


Dù sao cũng yêu thương sâu đậm, không phải sao?


“Ừ.” Thời Cẩn đáp lại: “Đúng là rất tốt.”


Diễn xuất không tệ, không hổ danh là Ảnh đế.


4 giờ chiều hôm qua, Thời Cẩn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm An Chi đã đến gõ cửa phòng làm việc của anh.


“Có thể dành cho tôi 5 phút không?”


Thời Cẩn ngẩng đầu lên nhìn: “Được.”


Lâm An Chi đóng cửa lại đi vào, cử chỉ và vẻ mặt ung dung tự nhiên.


Thời Cẩn đã nhìn ra: “Anh giả vờ ư?”


Lâm An Chi đẩy giá đỡ của bình truyền dịch rồi ngồi xuống, không phủ nhận, chỉ nói: “Hãy giúp tôi giữ kín bí mật.”
Thời Cẩn không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có thể giả vờ cả đời ư?”


Lâm An Chi không hề do dự nói: “Có thể.”


Chỉ cần có thể giữ được cô ấy.


Cho dù có phải giả vờ cả đời, anh cũng không hối tiếc. Không còn cách nào khác, chỉ có thể mang bản thân ra đánh cược, cược cô không nhẫn tâm. Nếu như thắng cược thì anh sống lại, sẽ không còn như cái xác không hồn nữa.


Thời Cẩn không quan tâm đến sách lược tình yêu của người khác: “Có chuyện gì không?”


Quay lại chủ đề chính, Lâm An Chi nói: “Chuyện lần này, là âm mưu từ trước.” Anh đặt chiếc USB màu xám bạc lên bàn: “Sổ sách trong đây có vấn đề, anh sớm đề phòng đi, tôi nghi ngờ chuyện này nhằm vào nhà họ Từ đấy.”


Thời Cẩn nhìn lướt qua, ánh mắt hơi tối lại.


“Đây là điều kiện để giúp tôi giữ bí mật.” Lâm An Chi cầu xin một lần nữa.


Thời Cẩn lấy USB, nói: “Được.”


Nói xong, Lâm An Chi đứng lên rời đi.


“Còn ngân hàng Lâm Thị thì sao?” Thời Cẩn ngước mắt, hỏi: “Ai sẽ quản lý?” Anh ấy mới “14 tuổi”, đương nhiên không thể làm chủ tịch hội đồng quản trị của một ngân hàng được.


Lâm An Chi vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện này, tùy ý nói: “Tùy anh sắp xếp.”


Một ngân hàng trị giá mấy tỉ, anh ấy vung tay thật dứt khoát.


Thời Cẩn ung dung hỏi: “Không sợ tôi nuốt trọn à?”


Thái độ của Lâm An Chi thờ ơ: “Nếu như anh muốn thế thì tùy.” Cũng chẳng sao, anh đã có được thứ mình muốn rồi, những thứ khác được hay mất, cũng không còn quan trọng nữa.


Sau khi Lâm An Chi đi rồi, Thời Cẩn kết nối USB với máy tính, bên trong chi chít những số liệu về tài chính kế toán. Anh mất mười mấy phút để xem lướt qua.


Sau đó Thời Cẩn gọi cho Tần Trung, nói: “Nhanh chóng kiểm tra số sổ sách này.”


“Vâng.”


Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.


Triệu Đằng Phi gác máy của phòng giám định hiện trường, thuật lại manh mối với Hoắc Nhất Ninh: “Đội trưởng, có dấu chân trên tầng thứ 13.”


Hoắc Nhất Ninh cong khóe môi, đúng như dự đoán: “Thân thủ rất tốt.” Anh hỏi Tiểu Giang, “Có trùng khớp không?”
“Trùng khớp.” Tiểu Giang thực hiện thao tác trên máy tính, mở camera của khách sạn ra: “Anh xem này, sau khi chuông báo động của khách sạn vang lên, tầng 13 có người đi ra, hơn nữa em đã đối chiếu rồi, không phải khách của căn phòng này.”


Thang Chính Nghĩa ghé sát lên để xem, lại mở lên một lần nữa, sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Vậy là hung thủ trốn trong phòng của Lâm An Chi từ trước, sau khi nổ súng thì bò qua cửa sổ trốn xuống tầng thứ 13 rồi rời khỏi đó.” Anh ta hơi khó hiểu, quay đầu nhìn người có IQ cao nhất của cả đội: “Vậy hắn làm thế nào mà vào được phòng của Lâm An Chi?”


Hoắc Nhất Ninh kéo thời gian của đoạn clip đến 9 giờ sáng, rồi nhấn nút dừng lại, dùng bút chỉ vào một chỗ trên màn hình: “Trốn ở đây.”


Chiếc xe đẩy của nhân viên quét dọn khách sạn.


Bây giờ thì Thang Chính Nghĩa đã hiểu cả: “Vậy thì có thể bắt người rồi.”


Tiểu Giang nói: “Quay không rõ mặt, sợ là không xác định được thân phận.”


“Chiều cao 1 mét 75 đến 1 mét 79, thuận tay trái, cỡ giày 44, xỏ lỗ tai bên trái.” Hoắc Nhất Ninh tựa vào bàn làm việc, đôi chân thon dài không có chỗ đặt, anh thờ ơ gác lên đống tài liệu, ngậm điếu thuốc nhưng không hút, chỉ để cho đỡ nghiền, lại nói: “Làm việc ở trên cao.”


Những điều trước đều có thể thấy được từ trong đoạn clip, nhưng Thang Chính Nghĩa không hiểu: “Sao anh nhìn ra được thế? Làm việc ở trên cao ấy.”


Tư duy chậm chạp đáng chết này.


Hoắc Nhất Ninh ném nắp bút đến: “Giày và găng tay đều là đồ chuyên dụng, từ lúc sự việc xảy ra, hắn ta chỉ mất chưa đến 5 phút để rời khỏi hiện trường, không phải chuyên nghiệp thì là tắc kè à?”


Thang Chính Nghĩa sờ sờ đầu, chợt hiểu ra: “Ồ.”


Đội trưởng lợi hại thật, đội trưởng là thần tượng của anh ta, đội trưởng thật giỏi, thật cừ!


Hoắc Nhất Ninh nhảy xuống bàn, ngậm điếu thuốc, vừa cầm điện thoại xem tin tức của bạn gái bảo bối vừa hạ lệnh: “Bắt đầu kiểm tra, nhanh chóng bắt hung thủ.”


“Yes Sir!”


Nhẩm tính thời gian thì Khương Cửu Sênh đã mang thai được bảy tuần rồi. Ở Berlin cô mới chỉ xét nghiệm máu, chưa xác nhận mang thai trong tử cung. Trong khoảng 50 ngày, tốt nhất là siêu âm lần nữa, để loại bỏ khả năng mang thai ngoài tử cung.
Bởi vì không có ý định giấu giếm nên cũng không có hẹn riêng trước, Thời Cẩn dẫn cô đến thẳng khoa Phụ sản làm xét nghiệm. Siêu âm thai nhi không cần nhịn đói, nhưng kiểm tra mang thai trong tử cung phải nhịn tiểu, mới có thể nhìn rõ hơn.


Cô đã uống ba ly nước ấm rồi.


Hôm nay Thời Cẩn vẫn đi làm như thường lệ, anh vẫn còn mặc áo blouse, cùng cô đợi ở bên ngoài phòng siêu âm, giúp cô cầm bình giữ nhiệt. Mới cách vài phút anh lại hỏi: “Em có muốn uống chút nước không?”


Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Em uống không nổi nữa.”


Anh giúp cô đeo khẩu trang lên: “Bụng em có khó chịu không?”


“Cũng bình thường ạ.”


Buổi sáng người đến khám thai không nhiều, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh ngồi đợi ở vị trí trong cùng, nhưng cách ăn mặc bác sĩ của anh vẫn rất nổi bật.


Thời Cẩn chỉ một lòng nghĩ đến cô: “Bữa sáng em chỉ ăn có một chút, em có thấy đói không?”


“Em không đói.”


Phản ứng thai nghén của Khương Cửu Sênh khá nghiêm trọng, lượng thức ăn của cô còn ít hơn cả trước lúc mang thai, anh luôn phải dỗ cô ăn nhiều hơn: “Vậy em uống thêm chút sữa được không?”


Cô khẽ gật đầu.



Trong giỏ xách của cô có mang theo sữa bò, Thời Cẩn lo sữa chua có chất phụ gia, nên chỉ cho cô uống sữa tươi. Khẩu vị của cô không tốt, bởi vì mang thai nên cô luôn cảm thấy trong sữa bò có mùi tanh, mới uống mấy ngụm đã thấy buồn nôn.


Thời Cẩn dỗ dành: “Em cố nhịn một chút, uống thêm hai ngụm nữa.”


Cô uống thêm hai ngụm nữa rồi đưa ống hút cho Thời Cẩn, để anh giúp cô uống hết.
WebTru yenOn linez . com
Một cô y tá bước ra khỏi cửa phòng siêu âm, gọi lớn: “Khương Cửu…” Y tá nhìn thấy tên thì khựng lại, nhìn ra xung quanh hành lang, sau khi trông thấy người thì mỉm cười sửa lại cách xưng hô: “Chị Thời, đến lượt chị rồi.”


Bệnh viện chăm sóc người nhà của bác sĩ Thời rất chu đáo.


Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang lên, đứng dậy nói với Thời Cẩn: “Anh đi làm việc đi, kiểm tra xong em sẽ đến Khoa Ngoại tim mạch tìm anh.”
Thời Cẩn đón lấy giỏ xách và ly của cô, nói: “Sáng nay không có phẫu thuật, không có việc gì bận cả, anh ở đây đợi em.”


“Vâng.”


Khương Cửu Sênh đi theo y tá vào phòng siêu âm, Thời Cẩn kiên nhẫn ngồi ở bên ngoài đợi cô.


Bác gái ngồi ở ghế bên cạnh rất nhiệt tình, rảnh rỗi không có việc gì liền bắt chuyện với anh: “Chàng trai trẻ, bạn gái cậu à?”


Thời Cẩn lịch sự trả lời: “Vợ của cháu ạ.”


Bác gái chăm chú đánh giá anh, quả là một chàng thanh niên tuấn tú đấy, còn là bác sĩ nữa, bác gái mỉm cười nói: “Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi à.”


Thời Cẩn gật đầu.


Bác gái đưa con dâu đến khám thai, vừa nãy cũng nhìn thấy dáng vẻ âu yếm của đôi vợ chồng trẻ này, nghĩ rằng chắc là vợ chồng son, chồng đưa vợ đi khám thai, bà bèn hỏi: “Vợ cháu mang thai mấy tháng rồi?”


Thời Cẩn nói: “Bảy tuần ạ.”


“Vậy vẫn còn nhỏ, đợi đứa bé lớn thêm chút nữa thì khổ rồi đấy. Con dâu nhà bác cũng thế, ăn cái gì nôn cái đấy, làm khổ cái thân già của bác.” Tính tình bác gái nhiệt tình, nói chuyện vài câu thì thân: “Vợ cháu thì sao, ốm nghén có nghiêm trọng không?”
Thời Cẩn nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng khá nghiêm trọng.” Anh dừng vài giây lại bổ sung: “Hôm nay nôn ba lần rồi ạ.”


Bác gái cau mày lại, có vẻ vô cùng đồng cảm: “Vậy khá nặng đó, giống y như con dâu của bác.” Sau đó bà lại hỏi Thời Cẩn: “Có ăn được không?”


Thời Cẩn trả lời, thái độ rất lịch sự: “Ăn ít lắm ạ.”


Thái độ của anh xa cách, nhưng lúc được hỏi đến vợ mình thì ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.


Bác gái cảm thấy chàng trai trẻ này không tệ, tướng mạo đẹp, được dạy dỗ tốt, quan trọng nhất là biết thương vợ. Bà nói lời thật lòng: “Vậy thì phiền phức rồi, bác thấy khung xương vợ cháu nhỏ, lại gầy thế kia, nếu như cân nặng không lên được thì sau này lúc sinh sẽ phải chịu khổ nhiều đấy. Cháu phải nghĩ cách để cô ấy ăn nhiều một chút, nếu không cân nặng và dinh dưỡng đều không đủ đâu.”


Thời Cẩn rất tán thành, hỏi: “Có cách nào không ạ?”


“Cháu làm vài phương thuốc chống nôn cho vợ cháu uống thử xem.”


“Phương thuốc gì ạ?”


Bác gái vừa nhìn đã biết đối phương lần đầu lên chức bố, không có kinh nghiệm bèn nhiệt tình giúp đỡ: “Bác chỉ cháu vài cái nhé, con dâu bác cũng thử rồi, có hiệu quả lắm đấy.”


Thời Cẩn lập tức lấy chiếc bút máy trong túi áo blouse ra rồi lại đến chỗ y tá lấy một tờ giấy xét nghiệm trắng, trải ra trên chân: “Bác nói đi ạ.”


Bác gái cười vui vẻ truyền thụ kinh nghiệm cho anh.


Lúc Khương Cửu Sênh cầm tờ giấy siêu âm bước ra ngoài thì thấy Thời Cẩn đang cúi đầu ghi chép, bên cạnh anh là một bác gái mặc áo khoác đỏ đang nói chuyện.
“Đầu tiên là nấu gừng tươi với ô mai, ba chén nước nấu thành một chén canh.”


Thời Cẩn vừa ghi chép vừa hỏi: “Phải bỏ bao nhiêu gừng tươi, bao nhiêu ô mai?”


Bác gái nói: “Mỗi thứ nửa lạng là được.”


Cũng không biết họ đang nói gì, Khương Cửu Sênh bước qua đó, cô không quấy rầy, chỉ ngồi xuống bên cạnh Thời Cẩn lắng nghe. Anh thấy cô bước đến thì nói với cô: “Đợi anh một lát.”


“Vâng.”


Thời Cẩn tiếp tục hỏi bác gái: “Đường đỏ thì sao ạ? Khi nào cho vào?”


Bác gái liếc nhìn Khương Cửu Sênh đang đeo khẩu trang, cũng không nhận ra cô, chỉ nhìn cô mỉm cười, nói: “Nước sôi rồi thì cho vào.”


Thời Cẩn ghi lại trên giấy: “Cho bao nhiêu đường đỏ ạ?”


“Nếu vợ cháu thích ngọt thì cho nhiều một chút, nếu không thích thì cho ít một chút.”


Thời Cẩn ghi chép lại hết toàn bộ.


Lúc này, con dâu của bác gái cũng bước ra rồi, ôm bụng đứng ở cửa phòng siêu âm gọi mẹ chồng.


“Mẹ.”


Bác gái quay đầu, vẫy tay: “Đến đây, đến đây.” Bà lấy chiếc khăn choàng trên chân quấn lên cổ rồi đứng dậy: “Cũng đủ rồi đó, ghi lại hết chưa?”


“Ghi lại hết rồi ạ.” Thời Cẩn trịnh trọng nói cảm ơn.


Bác gái hào sảng nói: “Khách sáo làm gì, chuyện nhỏ mà.” Bà nhìn Khương Cửu Sênh, mỉm cười phúc hậu: “Cô gái à, cháu có phúc thật đấy, tìm được người chồng tốt như vậy.”


Đàn ông thanh niên bây giờ có mấy người có thể kiên nhẫn như vậy chứ.


Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu.


Bác gái khẽ vẫy tay rồi chạy đến chỗ con dâu.


“Hai người nói chuyện gì vậy?” Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn.
Anh nói: “Phương thuốc dân gian để chống nôn.” Anh thu dọn ly và túi xách của cô, sau đó gấp tờ giấy viết chi chít chữ lại, cho vào túi áo, anh nắm tay cô: “Lúc về anh làm cho em uống thử.”


Thời Cẩn cầm tờ kết quả siêu âm, dẫn cô đến phòng của chủ nhiệm khoa phụ sản.


Chủ nhiệm Chu không nhận khám, nhưng được trợ lý của Thời Cẩn báo trước lại là chuyện khác rồi, chủ nhiệm Chu cố tình dành riêng thời gian trống cho anh.


Ba tiếng gõ cửa vang lên.


Chủ nhiệm Chu đeo cặp kính lão lên: “Mời vào.”


Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh đi vào, cô tháo khẩu trang xuống.


Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm Chu gặp Khương Cửu Sênh, nên không kìm được nhìn thêm vài lần. Quả thật giống như lời đồn, hai người rất xứng đôi, khiến người khác nhìn vào cảm thấy yêu thích. Chủ nhiệm Chu nói: “Bác sĩ Thời cũng đến rồi à.”


Thời Cẩn gật đầu, anh kéo ghế cho Khương Cửu Sênh ngồi xuống, rồi đưa tờ kết quả siêu âm cho bà: “Làm phiền chủ nhiệm Chu quá.”


Chủ nhiệm Chu đón lấy, khẽ chỉnh lại cặp mắt kính, xem kỹ rồi nói: “Trong tử cung có thể thấy được tiếng vọng của phôi thai, kích cỡ không có vấn đề gì khác thường, trong phôi thai có túi noãn hoàng và có thể thấy được dấu hiệu của tiếng vọng.” Chủ nhiệm Chu đặt tờ giấy xuống, nói với Thời Cẩn: “Các số liệu đều rất bình thường, xác nhận là mang thai trong tử cung.”


Thời Cẩn đứng bên cạnh Khương Cửu Sênh, tay vòng qua vai cô một cách tự nhiên: “Có phải chú ý chuyện gì không ạ?”


“Cô Khương hơi nhẹ cân, tôi kiến nghị nên tăng cân cho thích hợp.” Chủ nhiệm Chu nhìn Khương Cửu Sênh: “Phản ứng thai nghén có nghiêm trọng không?”


Thời Cẩn không đợi cô trả lời đã nói giúp cô, anh nói rất kỹ lưỡng: “Cô ấy rất thèm ngủ, hơi biếng ăn, không ăn nhiều, một chút tanh cũng không ăn được, nôn nghén rất nghiêm trọng.”


Trông bác sĩ Thời có vẻ rất lo lắng.


Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm Chu nhìn thấy anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, chẳng giống dáng vẻ cầm dao phẫu thuật thường ngày nữa, bà bật cười, nói: “Phản ứng nôn nghén đều sẽ có, đợi qua hai tháng nữa sẽ đỡ hơn một chút. Nếu như nôn quá nhiều, có thể dùng chanh hoặc nấu ô mai để kìm lại, nếu không ăn được thì phải cố gắng chia nhỏ bữa ăn, có thể ăn nhiều trái cây, rau củ, và các loại thực phẩm giàu chất đạm. Cố gắng tránh các loại thực phẩm giàu chất béo, dầu mỡ, chua cay và các món chiên. Ngoài ra, phải bổ sung axit folic mỗi ngày trong ba tháng đầu thai kỳ.”


Thời Cẩn nghiêm túc lắng nghe. Chủ nhiệm Chu lại nói: “Vận động vừa đủ là được, đừng vận động mạnh, sau bốn tháng thì có thể tập yoga cho bà bầu.” Sau đó bà nhìn Thời Cẩn, cười mà như không cười, nói: “Bác sĩ Thời à, trong ba tháng đầu, không được sinh hoạt vợ chồng.”