Duy Nhất Là Em

Chương 324




Khương Cửu Sênh mỉm cười, hôn một cái lên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, vuốt ve bụng lẩm bẩm: “Bé yêu ơi, hôm nay mẹ sẽ gả cho ba của con đấy.”


Không oanh liệt ồn ào, mà giản dị ấm áp.


Buổi sáng, cô Trần nấu canh long nhãn hạt sen, còn cho thêm cả táo đỏ, ngụ ý sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp. Ông cụ Từ và Từ Bình Chinh đều đã thức dậy, ăn mặc cực kỳ chỉn chu từ sáng sớm. Cả hai người đỏ mắt tiễn Khương Cửu Sênh ra cửa, điệu bộ giống hệt như tiễn quân ngàn dặm, khiến cho Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười.


Ông cụ trừng mắt lườm Thời Cẩn không thèm nói chuyện với anh. Ông kéo Khương Cửu Sênh lại dặn dò, nói cô không được nuông chiều Thời Cẩn, nếu bị uất ức thì phải về nhà kể, cứ nói mấy chuyện tương tự như vậy tới hơn mười phút đồng hồ.


Từ Bình Chinh thì nói với Thời Cẩn một câu: “Hãy đối xử với Sênh Sênh nhà ba thật tốt nhé.”


“Con sẽ làm thế mà.” Thời Cẩn dừng lại một lúc rất lâu rồi gọi: “Ba.”


Từ Bình Chinh quay lưng đi lau nước mắt.


Từ Thanh Bách trêu chọc, nói chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi mà, có cần thiết phải làm như sinh ly tử biệt thế không? Ông cụ cầm chổi vừa đuổi theo đánh anh ta vừa mắng anh ta chỉ là một gã đàn ông độc thân lớn tuổi thì hiểu cái cọng lông gì.


Từ Thanh Bách á khẩu.


Sau khi anh em họ hàng ruột thịt nhà họ Từ đều thoát ế thành công thì anh ta đã trở thành khu vực chịu tai ương nặng nề, cứ ba ngày hai bận là ông cụ lại lôi anh ta ra để hâm nóng loại đãi ngộ không có tính người dành cho chó độc thân.


Trên đường đi tới Cục dân chính, Thời Cẩn liên tục mím môi không nói lời nào, dáng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.


Khương Cửu Sênh buồn cười hỏi: “Anh hồi hộp lắm à?” Cô dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay anh: “Tay anh đang toát mồ hôi này.”


Thời Cẩn liếm bờ môi khô khốc, nuốt nước miếng một cái: “Ừ, rất hồi hộp.”


Cô dở khóc dở cười, chưa từng thấy anh đứng ngồi không yên như thế này. Khương Cửu Sênh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của anh một cái: “Anh chuẩn bị nhẫn từ lúc nào vậy?”


Thời Cẩn hạ vai xuống, vì quá hồi hộp nên tư thế ôm cô hơi cứng ngắc, anh đặt cằm lên hõm vai của cô, nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta không mang bao.”


Khương Cửu Sênh vuốt ve đường hoa văn trên mặt nhẫn: “Của anh đâu?”


“Anh không có, anh sẽ đi xăm.” Anh nắm tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi cô: “Trong chiếc nhẫn này có khắc tên của anh. Anh cũng sẽ đi xăm tên của em lên ngón áp út của anh.”


Vốn dĩ đã nói là sẽ cùng nhau đi xăm, nhưng cuối cùng anh lại không nỡ để cô chịu đau.


“Đừng xăm, anh cũng đeo nhẫn đi.” Cô nghiêng đầu nhìn anh.


Thời Cẩn lắc đầu: “Bác sĩ khoa ngoại không được đeo nhẫn trong lúc làm phẫu thuật.” Anh rất kiên trì, giọng điệu nhỏ nhẹ như đang dỗ dành cô: “Xăm cũng tốt mà, không cần phải tháo ra.”


Bàn tay xinh đẹp như thế này sẽ khắc tên của cô lên trên đó.


Cô không đành lòng, nói: “Sẽ đau lắm anh ạ.”


Thời Cẩn hôn lên chiếc nhẫn của cô: “Không đau.”


Đóng dấu lên tay để ai nhìn cũng biết anh là người của cô.
Thời Cẩn rất kiên trì, nhất định muốn xăm hình, Khương Cửu Sênh cũng không nói thêm gì nữa: “Tối qua mấy giờ anh mới ngủ?” Cô dùng ngón tay chỉ vào dưới mắt Thời Cẩn: “Mắt anh thâm quầng hết cả rồi này.”


Anh cúi đầu xuống, cầm chặt tay của cô không buông. Anh cố ý cọ cặp lông mi dài của mình lên ngón tay cô, cảm giác rất mềm mại.


“Tối qua anh không ngủ, vui mừng quá nên không ngủ được.” Anh hỏi cô: “Quầng thâm ở mắt nhìn rõ lắm à em?”


“Một chút xíu thôi, nhưng đợi lát nữa tới Cục dân chính sẽ phải chụp ảnh, em che giúp anh nhé.”


Anh nói: “Ừ.”


Trong túi xách của cô có kem che khuyết điểm, anh rất tò mò nên lấy tay chấm một ít để ngửi thử, sau đó bật cười nói có mùi thơm.


Khương Cửu Sênh vỗ đầu của anh: “Anh cúi thấp xuống một chút.”


Thời Cẩn cúi đầu xuống, ghé sát lại trước mặt cô, trong ánh mắt chứa đầy niềm vui.


Cô nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”


Anh bèn nhắm mắt lại, lông mi cụp xuống, rất dài rất mềm, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.


Khương Cửu Sênh dùng ngón tay chấm một chút kem che khuyết điểm rồi nhẹ nhàng bôi lên quầng thâm ở mắt anh. Ánh mặt trời ấm áp, hàng cây hai bên đường chạy lùi về phía sau, tia nắng loang lổ rớt xuống từ trong tán cây tiến vào cửa sổ xe, chiếu lên mặt anh. Lúc anh nhắm mắt lại như thế này, nhìn cực kỳ vô hại, giống như bức tranh vừa xinh đẹp vừa tinh xảo.


Cô không nén được mà trượt ngón tay từ mắt anh xuống gò má, khẽ vuốt ve: “Anh mở mắt ra được rồi.”


Thời Cẩn mở mắt ra, bắt lấy tay của cô, kéo cô tới phía trước rồi cúi đầu hôn lên môi cô, vốn chỉ muốn lướt qua rồi sẽ dừng, nhưng lại không kìm được dùng đầu lưỡi quấn quít dây dưa.


Khương Cửu Sênh lui về sau để trốn, anh thuận thế đuổi theo, cô đẩy anh ra: “Son phai hết mất.” Hôm nay cô có trang điểm nhẹ nhàng vì lát nữa phải chụp ảnh.


Giọng nói của Thời Cẩn trầm thấp, êm ái như làn gió thổi vào tai cô: “Anh muốn hôn em.”


Cô mỉm cười, vươn tay ôm cổ anh: “Chỉ đành phải trang điểm lại thôi.”


Có lẽ vì hôm nay là ngày lành tháng tốt nên người tới Cục dân chính đăng ký kết hôn rất nhiều. Chưa tới 9 giờ mà số người xếp hàng chờ đăng ký đã chen lấn đầy hành lang.


Đeo khẩu trang cho Khương Cửu Sênh xong, Thời Cẩn khẽ nhíu mày. Anh không đi vào mà lấy điện thoại di động ra bấm số.


“Anh làm gì vậy?”


Anh nói: “Anh đi cửa sau.”


Khương Cửu Sênh buồn cười, cô lấy điện thoại di động ra khỏi tay anh: “Không cần phiền phức như vậy đâu, chúng ta xếp hàng đi.”


Thời Cẩn nhìn lướt qua hàng người dài đằng đẵng đang đứng chờ kia: “Anh sợ em mệt.”


Cô lắc đầu, kéo khẩu trang lên rồi nắm tay anh đi vào trong Cục dân chính.


Vì Khương Cửu Sênh là người của công chúng nên Thời Cẩn vốn muốn hẹn riêng để được làm trước, nhưng ông cụ Từ không đồng ý, nhà họ Từ không thích đi cửa sau. Ông cụ cảm thấy đây không phải là chuyện gì mờ ám, chuyện kết hôn là chuyện vui mừng như vậy, tại sao phải lén lén lút lút chứ.


Ông cụ bèn gọi vài người tới cùng duy trì trật tự.


Vừa mới đi vào trong thì đã có người nhận ra Khương Cửu Sênh. Cô gái trẻ đứng ở cuối hàng rất kích động, Khương Cửu Sênh làm động tác ra hiệu đừng lên tiếng, cô gái kia vội che miệng lại, đợi Khương Cửu Sênh đi xa rồi mới mừng rỡ kéo mũ bạn trai.


“Ôi trời ơi, là Khương Cửu Sênh đấy!”


Bạn trai của cô gái xoa đầu cô ấy: “Anh thấy rồi.”


“Bác sĩ Thời đẹp trai quá.”


Anh chàng bạn trai kia hừ một tiếng khó chịu, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười, cậu vò tóc cô gái đến nỗi rối tung lên. Do đông người nên có vài cán bộ đứng trong hành lang kiên nhẫn hỏi mọi người đã mang đầy đủ giấy tờ chưa. Nếu đã mang đủ thì có thể đi nhận bản đăng ký rồi sang bên cạnh điền thông tin trước.
Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn không chuẩn bị trước một tấm ảnh đầu trần kích cỡ 4×6 nên một ông bác đã dẫn bọn họ đi chụp ảnh trước. Vừa đứng xếp hàng chờ được một vài phút đồng hồ thì đã tới lượt bọn họ. Người chụp ảnh cho họ là một thợ chụp ảnh già đã hơn 60 tuổi, có lẽ ông không biết nhiều về các nhân vật công chúng nên không hề nhận ra Khương Cửu Sênh. Ông chỉ mỉm cười nói rằng họ là cặp vợ chồng đẹp đôi nhất mà ông đã từng chụp ảnh.


Chụp ảnh xong, hai người đi tới đại sảnh nhận bản đăng ký, Khương Cửu Sênh cúi đầu trốn trong ngực Thời Cẩn.


Cán bộ phát giấy đăng ký là một người phụ nữ, hỏi một câu theo thông lệ: “Có cần làm kiểm tra trước hôn nhân không?”


Thời Cẩn nói: “Không cần.”


Người phụ nữ này đã hơn 40 tuổi, rất hiền lành: “Bây giờ rất nhiều cặp vợ chồng mới cưới đều làm kiểm tra, như vậy cũng an tâm hơn.” Dù sao hiện nay số người giấu giếm bệnh sử trước khi cưới cũng không phải là ít, cách bụng có thể dẫn tới cách lòng, nếu thật sự kiểm tra ra được vấn đề gì thì cũng có thể tính toán từ sớm.


Thời Cẩn cau mày: “Không cần.” anh dừng một lát rồi nói: “Cảm ơn.”


Người phụ nữ không nói gì nữa, cầm hai biểu mẫu đăng ký kết hôn đưa cho Thời Cẩn.


Trong đại sảnh có đặt mấy cái bàn lớn, có vài cặp tình nhân cũng đang ngồi ở đó điền thông tin, tất cả đều đang cúi đầu, không có ai chú ý tới nhân vật công chúng Khương Cửu Sênh này.


Ông bác dẫn đường lúc nãy đứng ngay sát bên cạnh, nếu có chỗ nào không rõ thì ông sẽ mỉm cười chỉ cho bọn họ cách điền.


Thời Cẩn dắt cô ngồi xuống: “Em có lạnh không?”


“Hơi lạnh một chút.”


Khương Cửu Sênh cầm bút lên, vừa định điền thông tin thì anh đã nắm lấy tay của cô ủ ấm một lát, rồi thả vào trong túi áo khoác: “Đừng bỏ tay ra ngoài, lạnh đấy, để anh ghi giúp em.”


Cô gật đầu.


Ông bác ở bên cạnh mỉm cười và nói: “Tốt nhất là bản thân tự viết.”


Thời Cẩn nhìn ông bác kia, giọng điệu ôn tồn lễ phép: “Không sao, tôi biết hết thông tin của cô ấy. Tôi viết giúp cô ấy, rồi cô ấy ký tên là được.”


Ông ấy xoa xoa hai bàn tay rồi giấu vào trong tay áo để ủ ấm, hiền lành nói với Khương Cửu Sênh: “Chồng của cô tốt với cô thật đấy, bây giờ có không ít cặp vợ chồng tới lúc đi đăng ký mới biết được thông tin cơ bản của bạn đời mình, hơn nữa có biết thì cũng không nhớ nổi.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười.


Thời Cẩn điền thông tin giúp cô trước, sau đó mới tới của mình.


“Điền xong rồi thì qua bên kia xếp hàng là được.” Ông ấy nói: “Bên phải là kết hôn, bên trái là ly hôn.”


Thời Cẩn gật đầu: “Cảm ơn.”


Ông ấy vui mừng hớn hở: “Không có gì, không có gì, không cần cảm ơn.” Người trẻ tuổi kia không tệ, vừa nhìn đã biết là nhân vật đáng gờm rồi, lại còn rất lịch thiệp nữa chứ.


Chỗ đăng ký có không ít người đang xếp hàng chờ, Thời Cẩn dắt Khương Cửu Sênh qua đó xếp hàng. Hai người đều đeo khẩu trang im lặng đứng chờ, những người ở xung quanh đa số đều đang cúi đầu chơi điện thoại, cũng có người nhận ra bọn họ, hoặc là chụp ảnh, hoặc là tiến lên xin ký tên. Tính tình Khương Cửu Sênh khá tốt, cô mỉm cười ký tên cho từng người.


“Có thể, có thể ký tên cho em không ạ?”
Là cô gái trẻ tuổi đứng cuối hàng chờ vừa rồi. Cô ấy hơi khẩn trương nhìn Khương Cửu Sênh, thỉnh thoảng ánh mắt lại bay về phía Thời Cẩn, nét mặt vừa tò mò vừa hồng hào, lộ rõ sự kích động và tâm trạng vui mừng như muốn nhảy cẫng lên vậy.


Khương Cửu Sênh nói: “Được chứ.”


Cô gái lập tức đưa tờ giấy qua.


Chàng trai đứng phía sau tức giận vò đầu cô ấy: “Dịch Tiểu Phong! Đây là mẫu biểu đăng ký kết hôn của chúng ta đấy!”


Cô gái hơi sững người, cúi đầu nhìn lướt một cái: “Á.” Cô cất tờ giấy của mình đi: “Lấy bản đăng ký của anh ra cho em đi, đợi lát nữa anh lại điền một bản khác.”


Chàng trai không còn gì để nói.


Cậu ấy tức giận tới mức trợn to hai mắt, cào cào tóc rồi giậm chân một cái, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận đưa bản đăng ký của mình cho bạn gái.


Cô gái vô cùng vui mừng đưa bản đăng ký kết hôn của bạn trai cho Khương Cửu Sênh.


Khương Cửu Sênh ký xong rồi trả lại cho cô ấy.


“Cảm ơn chị.” Cô gái cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền: “Chúc Sênh gia và anh dâu trăm năm hạnh phúc!”


Khương Cửu Sênh gật đầu: “Chị cũng chúc hai em hạnh phúc.”


Cô gái gật đầu như băm tỏi, cười híp mắt cầm chặt bản đăng ký đã được ký tên, sau đó bị bạn trai lôi đi.


Hai người họ đi nhận bản đăng ký khác rồi điền lại lần nữa, chàng trai vừa điền vừa oán giận: “Ông đây kết hôn với em đúng là gặp xui tám đời mà.”


Cô gái lẩm bẩm: “Vậy đừng kết hôn nữa.”


“Dù sao cũng đã bị em gieo họa tám đời rồi.” Chàng trai vừa cười ha ha vừa nhéo khuôn mặt mập mạp của bạn gái: “Sao còn có thể để em tiếp tục đi gieo họa cho người khác được chứ?”


Cô gái đá bạn trai một cái.


Cậu ấy nhảy sang một bên để tránh, sau đó lại cười hì hì tiến sát lại gần chỗ bạn gái: “Bà xã, em điền giúp anh đi.”


Cô gái quay phắt đầu đi: “Ai là bà xã của anh.”


“Em chứ ai.”


“Hừ!”


Cô vừa trừng mắt vừa véo cánh tay của bạn trai hai cái, sau đó mới lấy bản đăng ký qua nghiêm túc điền giúp bạn trai.


Hai người đùa giỡn nhốn nháo, tươi cười rất vui vẻ.


Người tới người đi, có kết hôn, cũng có ly hôn, tất cả đều không nhịn được nhìn bọn họ thêm vài lần, đây có lẽ chính là dáng vẻ gả cho người mình yêu.


Đương nhiên, hôn nhân không phải là ai cũng giống ai, cũng không phải tất cả đều mang dáng vẻ của tình yêu.


“Triệu Vân Lỗi, tại sao anh không nói với tôi là anh đã kết hôn?”


Ví dụ như cặp đôi này.


Người phụ nữ nhìn bề ngoài có vẻ đã hơn 30 tuổi, đã tới lượt cô ấy đăng ký nhưng cô ấy vẫn đang nắm bản đăng ký trong tay không chịu đưa ra, đỏ mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.


Có lẽ bởi vì giọng người phụ nữ khá lớn khiến cho không ít người chú ý nên người đàn ông cảm thấy xấu hổ, sắc mặt thật sự không dễ nhìn, đỏ bừng, gân cổ lên nói: “Có phải chuyện gì to tát đâu chứ?”


“Chuyện này mà còn không phải là chuyện to tát ư?” Người phụ nữ rớt nước mắt: “Anh như vậy là giấu giếm tình trạng hôn nhân đấy.”


Người đàn ông còn nói rất hùng hồn: “Cô cũng đâu có hỏi tôi.”


“Anh còn cãi chày cái cối như thế nữa à? Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, lẽ ra nên thẳng thắn với nhau trước khi qua lại chứ?”


Hắn không nhịn nổi nữa hất tay người phụ nữ ra: “Tôi không muốn ầm ĩ với cô.”
Người phụ nữ bị hất ra nên lưng bỗng va vào thành ghế, cô ấy loạng choạng đứng dậy, để lộ bụng bầu to bên dưới áo măng tô. Cô ấy đỡ bụng, nước mắt đầm đìa: “Chẳng lẽ tôi muốn ầm ĩ với anh sao? Nếu như tôi biết rõ là anh đã kết hôn, thì tôi tuyệt đối sẽ không bắt đầu với anh.”


Người đàn ông hừ lạnh: “Vậy đừng kết hôn nữa, cô tự mà nuôi đứa bé đi.”


“Chẳng qua anh cũng chỉ ỷ vào việc tôi mang thai con của anh thôi chứ gì?”


Người đàn ông ngoáy ngoáy lỗ tai rồi kéo ghế ra dứt khoát bỏ đi.


“Triệu Vân Lỗi!’


Người phía trước chỉ ném lại hai chữ ‘Đồ điên’.


Người phụ nữ ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến xé gan xé ruột.


Đây chính là hôn nhân đấy. Không chỉ có tình yêu và vui vẻ, mà còn có cả lừa gạt và đau đớn nữa.
Có lẽ là vì bản thân cũng đang mang thai nên Khương Cửu Sênh không khỏi có chút đa sầu đa cảm. Cô đi qua đó đưa cho người phụ nữ kia một chiếc khăn tay, cô ấy nhận lấy, nói cảm ơn, sau đó lau nước mắt rồi đỡ bụng rời đi.


Có lẽ đứa bé trong bụng đã được sáu, bảy tháng rồi.


“Sau này chúng ta cũng sẽ cãi nhau như vậy sao?” Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn.


“Không đâu.” Anh ôm cô rất chặt: “Cả đời này anh sẽ không bao giờ để em phải khóc như vậy.”


Ừ, cô đã may mắn gặp được đúng người.


Khương Cửu Sênh mỉm cười, áp mặt vào trong ngực Thời Cẩn.


Điền bản đăng ký xong thì bọn họ đứng xếp hàng đợi thêm một lát, chỉ hai mươi mấy phút sau là quyển sổ màu đỏ đã nằm trong tay. Lúc này, ngay bên cạnh có một cặp vợ chồng đến đây ly hôn.


Câu đầu tiên mà đằng gái nói là: “Không cần phải hòa giải cho chúng tôi.”


Cán bộ giải quyết ly hôn dường như còn muốn nói điều gì đó.


Đằng trai lại đặt hồ sơ và hai tờ giấy chứng nhận kết hôn lên bàn: “Trực tiếp làm thủ tục ly hôn luôn đi, đã không còn gì để nói nữa rồi.”


Đời người muôn màu, hôn nhân cũng không hoàn toàn là thiêng liêng, sau cơm áo gạo tiền sẽ đi tới nhạt nhẽo vô vị. Chịu đựng được là cả đời, không chịu đựng được thì sẽ hoàn toàn thay đổi thành bộ mặt khác.


Thời Cẩn dắt Khương Cửu Sênh rời đi, vừa mới ra khỏi Cục dân chính, anh đã nói: “Sênh Sênh đưa giấy đăng ký kết hôn cho anh.”


Trong tay cô đang cầm hai quyển sổ nhỏ, cô khó hiểu hỏi: “Em vẫn chưa chụp ảnh mà.”


“Anh chụp cho em.” Anh cầm giấy chứng nhận kết hôn bỏ vào túi trong của áo vest: “Sau này anh sẽ giữ giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười: “Vâng.”


Anh thật đúng là… Chẳng lẽ còn sợ cô ly hôn sao.


Thời Cẩn dắt cô quay lại xe, lấy tấm chăn mỏng đắp lên chân cô.


“Chúc mừng em, bà Thời.”


Khương Cửu Sênh cũng cười: “Chúc mừng anh, bác sĩ Thời.”


Anh hôn lên khuôn mặt cô, tâm trạng rất tốt, từ đầu đến cuối khóe miệng luôn hiện lên nụ cười.


Cuối cùng cô cũng thành vợ của anh, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, không phụ thời gian không phụ nàng.


10 giờ đúng, Khương Cửu Sênh đăng một bài Weibo, chỉ có 5 chữ, đính kèm hai tấm ảnh, theo thứ tự là giấy đăng ký kết hôn và nhẫn kết hôn của cô.


Khương Cửu Sênh V: Xin chào bác sĩ Thời @Thời Cẩn V.


Ngay sau đó không bao lâu.


Thời Cẩn V: Xin chào bà Thời @Khương Cửu Sênh V.


Tài khoản này của Thời Cẩn là tài khoản mới đăng ký, chỉ đăng mỗi bài Weibo này.
Trong vòng mười phút, phòng làm việc của Khương Cửu Sênh và công ty giải trí của cô đều đăng Weibo, còn có cả bạn bè trong giới giải trí cũng đều gửi lời chúc mừng. Bạn bè của Khương Cửu Sênh không nhiều lắm, nhưng đều là những vị diễn viên gạo cội nổi tiếng. Làn sóng này đủ để quét sạch toàn bộ trang đầu hot search.


Sau đó, fan và bạn bè trên mạng càn quét toàn bộ Weibo đến mức nổ tung.



Đại Thanh Của Trẫm Đã Diệt Vong: “Anh dâu cầm giấy chứng nhận kết hôn lên top, toàn dân ăn mừng! @Khương Cửu Sênh V @Thời Cẩn V.”


Cố Gắng Lên Bạn Là Béo Nhất: “Người đã già rồi ư, muốn khóc quá. Nếu như hai người dám ly hôn, thì tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.”


Bậc Thầy Ảo Tưởng Đang Nằm Mơ Giữa Ban Ngày: “Muốn dùng cái ảnh chụp này để lừa tôi đi kết hôn sao? Không được, tôi phải góp chín đồng tiền để gây quỹ cộng đồng.”


Không Còn Tôi Bên Cạnh Hôm Nay Em Nhớ Ngủ Ngon trả lời Bậc Thầy Ảo Tưởng Đang Nằm Mơ Giữa Ban Ngày: “Cùng là hình cưới, tại sao lại thua kém xa như vậy.”


Phía dưới, là tấm ảnh cưới của chính vị cư dân mạng kia.


Nô tì của Hoàng Thượng trả lời Không Còn Tôi Bên Cạnh Hôm Nay Em Nhớ Ngủ Ngon: “Ha ha ha, lầu trên, đừng trách máy chụp ảnh và thợ chụp ảnh của Cục dân chính, bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức rồi.”


Nhị Cẩu Tử Đang Quỳ Gối Cúi Chào Bạn: “Người anh em sát vách của tôi khóc đến ngu cả người. Hắn nói hắn thất tình rồi, sau đó lại lau nước mắt, đăng lời chúc phúc nữ thần của hắn trên page cá nhân.”


Nốt Ruồi Mỹ Nhân Ở Trên Mặt: “Khoa Ngoại tim mạch Bệnh viện Thiên Bắc gửi lời chúc mừng.”


Thiếu Nữ Xinh Đẹp Nhất Võ Lâm: “Khoa Nội thần kinh Bệnh viện Thiên Bắc gửi lời chúc mừng.”


Vừa Sửa Nick Name Hôm Nay Tôi Thất Tình Rồi: “Sau này con của Sênh gia sẽ cùng họ Thời với tôi rồi, tốt quá cơ!”


Khen Tôi Tặng Một Đêm Đảm Bảo Bạn Sướng Ngất Ngây: “Tôi chiếm vị trí tốt trước, ngồi đợi Weibo đơ mạng.”


Tôi Là Diệt Tuyệt Tôi Sợ Ai: “What the f*ck, tay tôi đều tê rần hết luôn rồi, cuối cùng cũng chen vào được.”


Hình Đại Diện Của Tôi Có Bất Ngờ: “Hôm nay tập đoàn Tần Thị phá sản chưa?”


“…”


Nửa giờ sau, trang Weibo chính thức của tập đoàn Tần Thị phát tiền lì xì chúc mừng cậu Sáu vừa mới kết hôn, sáu triệu sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tệ.


Sau đó, Weibo chính thức của tập đoàn điện tử SJ’s cũng trích dẫn bài đăng trên Weibo chính thức của Tần Thị, cũng @Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn và gửi một loạt lời chúc phúc.


Tập đoàn SJ’s V: Chúc ông chủ và bà chủ tân hôn hạnh phúc!


Giống như tập đoàn Tần Thị, cũng phát sáu triệu sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tệ tiền lì xì.


Quần chúng ăn dưa ngồi chờ Tần Thị phá sản đều câm nín.


F*ck!


Không ngờ hai nhà này lại cùng một chủ!


F*ck!


Không được, đi giật tiền lì xì trước đã, giật hết rồi lại f*ck!


Ông chủ đứng đằng sau của tập đoàn điện tử SJ’S vừa lộ diện, giá cổ phiếu của Tần Thị vốn đang liên tục giảm mạnh, ngay trong ngày hôm đó bỗng đột nhiên tăng vọt. Nhóm chuyên gia thị trường chứng khoán không ngừng thổn thức: Quả là thiên hạ của cậu Sáu Tần, binh hùng tướng mạnh không thể diệt vong được. Quần chúng ăn dưa thật sự không thể ngờ được chuyện lại sâu xa như vậy, họ chỉ đành cảm thán đúng là nhà tư bản tiêu tiền như nước, kết hôn thôi mà rắc tiền lì xì như mưa, thật hào phóng!


Mới 5, 6 giờ mà sắc trời đã bắt đầu u ám, mùa đông ngày ngắn đêm dài. Đèn đuốc vừa mới sáng lên, đèn laser và DJ của quán bar bắt đầu vang lên những âm thanh huyên náo ồn ào. Vũ nữ của buổi biểu diễn tối đang lắc lắc mông, mơ mơ màng màng như người say trong ao rượu rừng thịt.
Trên quầy bar, một chai rượu rỗng đổ lăn lóc.


Vũ Văn Xung Phong chống cằm, khẽ lắc ly rượu, trong mắt phản chiếu cảnh xa hoa trụy lạc ở nơi này.


“Xin… xin chào.”


Một cô gái còn rất trẻ tiến lại gần, cách ăn mặc bảo thủ giống như một cô gái ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết là người mới tới, vô cùng non nớt.


Vũ Văn Xung Phong nhướng mày lên, lười biếng không nói gì.


Cô gái trẻ rụt rè e lệ, dáng dấp cũng xinh đẹp, vừa có sức sống vừa trẻ trung, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, cô ta dè dặt hỏi thăm: “Có thể cho em Wechat của anh không?”


Anh đặt ly rượu xuống, nhìn vào mắt cô ta: “Muốn chơi cùng tôi à?”


Cô ta lập tức lắc đầu: “Không, không phải!” Cô ta lắp ba lắp bắp, dáng vẻ rất căng thẳng, mím chặt đôi môi đỏ bừng, lấy hết dũng khí nói: “Không phải là chơi, em đang nghiêm túc.”


Cô gái trẻ tuổi chưa từng nếm mùi tình yêu, ôm tâm trạng được ăn cả ngã về không, vừa to gan vừa liều lĩnh.


Vũ Văn Xung Phong bật cười, uống cạn ly rượu rồi đặt ly xuống. Anh nói: “Tôi chơi chán rồi, không chơi nữa.” Ánh sáng lung linh phản chiếu vào trong mắt anh lại biến thành một mảng ảm đạm, giống như đang say vậy. Anh cười nói: “Lại càng không bao giờ nghiêm túc.”


Nói xong, anh đứng dậy, loạng choạng rời đi.


Cô ta ngập ngừng một lát rồi đuổi theo.


Vũ Văn Xung Phong vịn tường, ánh mắt mê ly mơ màng như ánh đèn sân khấu lơ lửng lập lòe, lúc sáng lúc tối, anh quay đầu lại: “Cô đi theo tôi làm cái gì?”


Cô gái trẻ mấp máy môi.


Cô ta cũng không biết mình muốn làm gì, chẳng qua là cô ta sợ mình không đuổi theo thì sẽ không thể gặp lại anh được nữa.


Chỉ một cái liếc mắt đã không nỡ rời xa, sợ rằng thế gian khó tìm.


“Đừng đi theo nữa.” Anh giống như say mà không phải say, trong mắt có vài phần mơ màng, lại như đang tỉnh táo. Anh nói với cô gái trẻ tuổi: “Sau này đừng đến những chỗ như thế này nữa.”


Anh kéo lỏng cà vạt rồi cất bước rời đi.


Cô ta dừng chân đứng lại, hồn bay phách lạc. Không biết vì sao vừa nhìn vào đôi mắt kia của anh một cái đã khiến người ta muốn rơi nước mắt.


Bên ngoài gió rất to, thổi bay cơn chếnh choáng, khiến anh tỉnh táo hơn không ít. Điện thoại vang lên, là Tạ Đãng gọi tới. Anh đốt điếu thuốc, dựa vào cột đèn đường rồi nhận điện thoại.


“Anh đang ở đâu đấy?”


Vũ Văn Xung Phong rít một hơi rồi nhả khói thuốc ra: “Vừa đi uống rượu.”


Tạ Đãng nói: “Tới bệnh viện đi.”


Anh vẩy tàn thuốc: “Làm gì?’


“Có cái này cho anh nếm thử.”
“Cái gì?”


Tạ Đãng dừng vài giây: “Óc heo.”


Vũ Văn Xung Phong cười mắng một câu.


Tạ Đãng ở đầu dây bên kia lại nổi tính tình công chúa: “M* nó, nếu là anh em thì tới bệnh viện ăn cùng với ông đây đi.”


“Ồ.” Anh uể oải rít mạnh một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn: “Không phải anh em, vừa mới tuyệt giao rồi.”


Tạ Đãng gào rú lên ở đầu dây bên kia.


Cậu hung dữ nói: “Ông mà còn để ý đến anh nữa thì ông là con chó.”


Vũ Văn Xung Phong vẫn thờ ơ: “Óc heo chế biến kiểu gì?”


Tạ Đãng nhanh chóng đáp lại: “Hầm canh.”


“Này chó Tạ, cậu tự ăn một mình đi.”


Tạ Đãng rồ người.


F*ck!


Tạ Đãng muốn chửi người lắm rồi.


Vũ Văn Xung Phong cúp luôn điện thoại rồi ngồi xổm dưới đèn đường rít từng hơi thuốc. Gió rất lớn, thuốc cháy rất nhanh, đốt cả vào tay anh. Anh dập tắt đầu thuốc lá rồi đứng dậy ném vào thùng rác, sau đó lái ô tô tới viện điều dưỡng.


Xe thể thao mui trần, gió mùa đông thổi vào khiến mắt anh đỏ bừng.


Y tá viện điều dưỡng nói bà Đường lại vừa phát bệnh, điên điên khùng khùng, ngồi dưới đất lẩm bẩm nói chuyện một mình. Bà ta rất gầy, tóc cũng bạc trắng.


Anh đi tới đó, bà Đường ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng vui mừng hô lên.


“Đàm Sinh, anh tới rồi.”


Vũ Văn Xung Phong không lên tiếng.


Bà Đường đứng dậy từ trên mặt đất, kéo tay của anh: “Anh chờ em một lát, em đi chải đầu đã.”


Bà ta chạy vào phòng tắm, ngâm nga một bài hát dân ca phổ biến từ mấy chục năm trước, vừa soi gương vừa chải đầu. Bệnh của bà Đường vẫn không có chuyển biến tốt, lúc phát bệnh thì không nhận ra ai, lần nào cũng nhận lầm anh là ba anh. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!


Mỗi lần anh tới bà ta đều rất vui mừng, còn bảo y tá mặc sườn xám mới cho bà ta.


Bầu bạn với bà Đường một lát xong anh phải đi. Bà Đường đỏ mắt tiễn anh, dặn dò anh phải về nhà sớm một chút, nói rằng bà ta sẽ ở đây chờ anh về.


Vũ Văn Xung Phong tình cờ gặp ba anh ở ngoài phòng bệnh, từ trước tới nay anh chưa từng gặp ông ta ở viện điều dưỡng, cũng không biết có phải đây là lần đầu tiên ông ta tới đây không.


Hai ba con không có lời gì để nói.


Vũ Văn Xung Phong thuận miệng nói một câu: “Sau này tới thăm bà ấy nhiều một chút.”


Vũ Văn Đàm Sinh trầm mặc rất lâu rồi ‘Ừ’ một tiếng.


Anh xoay người rời đi.


Vũ Văn Đàm Sinh đột nhiên mở miệng: “Vẫn ổn chứ?”


Anh quay đầu lại: “Hả?”


Vũ Văn Đàm Sinh đọc một cái tên.


Vũ Văn Xung Phong cười thành tiếng: “Sao ông lại biết?”
Sao lại thế này, đã che giấu cẩn thận như vậy rồi, nhưng tại sao rốt cuộc lại giống như ai cũng biết chút tâm sự này của anh vậy.


Vũ Văn Đàm Sinh quay lưng lại nhìn anh, khuôn mặt vẫn như còn trẻ, chỉ là, trong mắt đã tràn ngập tang thương, ông ta nói: “Nhìn thấy hình xăm của con.”


Tháng trước, Vũ Văn Xung Phong đã đi xăm một cái tên ở trên ngực.


Anh ngẩng đầu lên, đón lấy ánh sáng, nhìn ba của mình, nói: “Không ổn.”


Không phải là hỏi anh có ổn hay không sao?


Không ổn, không ổn một chút nào cả.


Cô gái anh yêu đã lập gia đình, cả đời này của anh cứ như vậy thôi, nói nói cười cười, nhưng không bao giờ nói tới chuyện tình cảm nữa.


“Sau này tôi sẽ không kết hôn, trong lòng ông cũng biết ngọn nguồn rồi. Nếu sợ tôi chặt đứt hương khói của ông thì nhân lúc còn trẻ mau đi tìm thêm một đứa con trai nữa đi.” Anh nói như vậy, giọng điệu rất bình thản, giống như đã suy nghĩ tới chuyện này vô số lần.


Vũ Văn Đàm Sinh cười anh: “Yêu cô gái đó đến vậy à?”


“Ừ.” Anh gật đầu, trong mắt giống như có hơi nước: “Ba, tôi rất yêu cô ấy, yêu đến nỗi muốn dùng cả đời để yêu cô ấy.”


Vũ Văn Đàm Sinh nói: “Ba biết rồi.”


“Tôi đi đây.”


Vũ Văn Xung Phong phất phất tay rồi xoay người rời đi, anh cúi đầu xuống, dưới ánh đèn, bóng lưng trở nên tiêu điều, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mặt đất.


Đây là một lần duy nhất, anh không che giấu mà nói cho ba của anh biết anh yêu cô gái kia nhiều bao nhiêu, cho dù long trời lở đất vẫn yêu đến chết không hối hận.