Duy Nhất Là Em

Chương 312




Đồn công an thành phố Giang Bắc.


Chu Tiêu vừa ra ngoài trở về: “Đội trưởng, có kết quả rồi.”


Hoắc Nhất Ninh ngắt cuộc gọi của đội phòng chống ma túy, dừng việc đang làm lại: “Nói đi.”


Vì vụ án không có tiến triển gì mới, Hoắc Nhất Ninh yêu cầu bọn họ tra xét lại các mối quan hệ và lợi ích của từng nhân vật. Hành hung giết người thì chỉ có ba mục đích: Lợi ích, thù hận và phản xã hội.


Rà soát lại một lượt, quả nhiên lòi ra Tần Minh Lập và Tần Vân Lương có xung đột về lợi ích.


“Tần Vân Lương có các giao dịch hợp tác dài hạn với ba công ty gia công. Trong hai năm qua, tổng cộng hắn đã chuyển từ công ty Tần Thị ra bên ngoài 23 tỷ, toàn bộ số tiền được giữ trong các tài khoản ẩn danh ở nước ngoài. Mà Tần Minh Lập hoàn toàn không biết gì về chuyện này.” Chu Tiêu cho ra suy đoán hợp lý: “Nói cách khác thì Tần Vân Lương đã móc sạch công ty để làm đầy túi tiền riêng của mình, một khi chuyện này đến tai Tần Hành thì không đơn giản chỉ là phun tiền ra đâu.”


Nhà họ Tần có luật lệ, tự ý che giấu chuyện xấu, tuyệt đối không tha.


Triệu Đằng Phi chống cằm: “Nói như vậy thì Tần Vân Lương có động cơ giết người rồi.”


Thang Chính Nghĩa tiếp lời: “Nhưng hắn ta cũng có chứng cứ ngoại phạm mà, trừ phi là,” cậu ta nghĩ một lúc rồi hiểu ra: “Tô Phục nói dối.”


Trong lời khai của Tô Phục có nói lúc Tần Minh Lập bị ngã, cô ta đang đứng ở ban công và nhìn thấy Tần Vân Lương đang gọi điện thoại ở dưới tầng.


Hoắc Nhất Ninh xoay chiếc bút trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Tần Vân Lương.”


Chu Tiêu lập tức nhận: “Để tôi làm.”


Lúc này Tiểu Giang nhận một cuộc điện thoại, nghe chưa đến một phút đã cúp máy. Tiểu Giang nói: “Đội trưởng, bệnh viện gọi điện tới báo Tần Minh Lập đã khôi phục ý thức, sắp tỉnh lại rồi.”


Vừa khóa chặt được nghi phạm, nạn nhân lại sắp tỉnh dậy, vậy chỉ cần nạn nhân đứng ra làm chứng thì chẳng cần tìm bất cứ chứng cứ gì nữa, có hy vọng rồi.


Thang Chính Nghĩa thả lỏng toàn thân, anh ta cười đùa: “Mạng thằng cha này đúng là lớn thật đấy.” Ngã từ tầng bốn xuống, bác sĩ đã nói có thể sẽ trở thành người thực vật, ấy thế mà đã trở về từ cõi chết nhanh thế rồi.


Chậc chậc, quả nhiên là tai họa để lại nghìn năm.


“Chính Nghĩa, Tưởng Khải.” Hoắc Nhất Ninh nghiêm mặt: “Hai cậu lập tức đến bệnh viện.”


Đầu óc Thang Chính Nghĩa chưa kịp hiểu chuyện gì, mặt hơi nghệt ra: “Chúng ta đến bệnh viện làm gì, Tần Minh Lập còn chưa thể nói chuyện, cũng đâu có lấy lời khai được.” Hơn nữa đội phó cũng đã điều người của đội số 2 đến hỗ trợ nằm vùng rồi, dẫu chỉ gió thổi cỏ lay cũng đều có người quan sát đấy.


Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, ngồi bắt chéo chân trên ghế: “Nếu như cậu là hung thủ, khi nạn nhân sắp tỉnh lại cậu sẽ như thế nào?”


“Tôi á?” Thang Chính Nghĩa nghiêm túc suy tư một chút rồi đàng hoàng nói: “Tôi sẽ ra tự thú.”


Tưởng Khải vỗ bốp lên gáy anh ta: “Tự thú cái rắm, là giết người diệt khẩu!”


Thang Chính Nghĩa xoa xoa gáy, cảm thấy ông nội mình đặt tên quá giỏi, anh ta đúng là quá chính nghĩa! Không có thời gian để cảm khái nữa, anh ta lập tức đi đến bệnh viện chi viện.


Nhưng…
Thang Chính Nghĩa mới ra khỏi cục chưa đến nửa giờ đã gọi điện về báo: “Đội trưởng, chúng ta đã đến chậm một bước rồi.”


Hoắc Nhất Ninh đoán ra luôn: “Hung thủ ra tay rồi à?”


“Vâng.”


Ra tay thật quá nhanh, đúng là đồ cầm thú mất hết tính người!


Triệu Đằng Phi lập tức hỏi: “Thế là thế nào, chẳng phải từ ngày đầu tiên Tần Minh Lập nằm viện, tôi đã cử hai người trong đội số 2 đến âm thầm nằm vùng đấy à.”


Thang Chính Nghĩa vô cùng tức giận. “Khả năng đối phương cũng đoán được cảnh sát sẽ theo dõi nên đã đánh lạc hướng chúng ta.”


Thế mới nói ghét nhất là cái đám tội phạm thông minh này, chẳng khác gì cá chạch, trơn như mỡ, rất khó phòng bị.


Thang Chính Nghĩa càng oán giận hơn, cậu ta nói thêm: “Mà mục tiêu còn không chỉ có một.”


Lông mày Hoắc Nhất Ninh thoáng nhíu lại: “Còn có ai nữa?”


“Khương Cửu Sênh.”


Lượn quanh một vòng lớn như thế cuối cùng vẫn là muốn lấy mạng của Khương Cửu Sênh, gây hấn với ai không gây hấn, lại cứ nhất định phải đi gây hấn với Thời Cẩn, Tần Minh Lập chẳng phải là ví dụ sống sờ sờ đó sao.


Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, lấy còng tay trong ngăn kéo ra: “Lập tức bắt giữ Tần Vân Lương.”


Bệnh viện Thiên Bắc.


Trời sắp tối, bên trong hành lang dài dằng dặc của bệnh viện đặc biệt lạnh lẽo. Trong phòng chăm sóc đặc biệt, một người phụ nữ đang điên cuồng gào khóc, tiếng khóc vang vọng trong hành lang, vô cùng u ám. Các nhân viên y tế bước vội vàng cũng phải quay lại nhìn người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết trong phòng bệnh kia.


Vị kia chính là bà Tần luôn luôn ăn mặc cao quý sang trọng đó. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến mức thê thảm chật vật thế này… Chậc chậc, nghĩa tử là nghĩa tận mà.


Bên ngoài phòng bệnh, ngoài Ôn Thi Hảo bị sẩy thai đang phải nằm viện, thì toàn bộ người nhà họ Tần đều tới, tất cả đều im lặng, vẻ mặt nặng nề.


Quản gia Tần Hải đi từ bên ngoài vào.


Tần Hành hỏi: “Tra được chưa?”


Tần Hải tiến đến, thì thầm đáp: “Phát hiện một loại thuốc gây mê trong thuốc của cậu Hai, dùng quá liều sẽ làm tăng tốc độ suy tim.”


Sắc mặt Tần Hành trầm hẳn xuống, trên mu bàn tay đang chống gậy ba toong nổi lên gân xanh. “Bất luận dùng cách gì cũng phải tìm hung thủ ra cho tôi.”


Ở bên cạnh, Tô Phục quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối nên không thấy rõ sắc mặt.


Tần Hải đáp: “Vâng.”


Tần Vân Lương, cậu Năm của nhà họ Tần tiến lên nói: “Ba, chuyện này giao cho con đi.” Hốc mắt của hắn đỏ ửng, hắn nói với vẻ phẫn hận: “Con muốn tự tay bắt được hung thủ, trả thù cho anh Hai.”


Vừa nói xong thì có tiếng bước chân tới gần.


Người nhà họ Tần ngẩng đầu lên nhìn. Có hai người đàn ông từ thang máy đi ra, đến trước mặt của Tần Vân Lương. Người mặt tròn hỏi: “Anh là cậu Năm nhà họ Tần?”


Vẻ mặt Tần Vân Lương đầy đề phòng: “Là tôi.”


Cậu Năm – Tần Vân Lương là con của vợ bé, tướng mạo giống hệt mẹ đẻ, nhã nhặn tuấn tú, hắn mặc đồ Tây nên thoạt nhìn trông khá lịch lãm thư sinh.


Mặt người dạ thú!


Thang Chính Nghĩa hất gương mặt tròn, nhìn gã ‘cầm thú’ này một lượt: “Bắt hung thủ là chuyện của cảnh sát chúng tôi, không cần làm phiền đến cậu Năm.” Anh ta đi lên phía trước, giơ thẻ cảnh sát ra: “Tôi là Thang Chính Nghĩa thuộc đội hình sự số 1 của thành phố Giang Bắc, hiện nay chúng tôi đang nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án giết người, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tô Phục dựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên liếc nhìn, đôi mắt cô ta sâu thẳm, không rõ cảm xúc.


Hai con mắt của Tần Vân Lương trố ra, vẻ mặt hoảng sợ: “Vụ án giết người gì cơ?”


Giả ngu đúng không.


Thang Chính Nghĩa hắng giọng, lớn tiếng: “Mười phút trước còn cố ý gây thương tích, nạn nhân Tần Minh Lập lại bị hại lần nữa, mà anh, chính là kẻ bị tình nghi của vụ án giết người này.”


Toàn bộ đám người nhà họ Tần cùng nhìn về phía Tần Vân Lương.


Mặt hắn lập tức đỏ tới mang tai, gồng cổ lên và phẫn nộ lên tiếng phản bác: “Anh nói linh tinh cái gì thế! Các người có chứng cứ gì không? Cho dù là cảnh sát, thì vu khống cũng là phạm pháp đấy nhé.”


Tưởng Khải không có kiên nhẫn, trực tiếp tóm lấy tay của Tần Vân Lương, còng lại: “Có lời gì đến đồn cảnh sát rồi nói.”


“Các người có chứng cứ gì? Dựa vào cái gì mà đưa tôi đến đồn cảnh sát hả!” Tần Vân Lương thẹn quá hóa giận, giãy giụa không phối hợp.


Tưởng Khải cùng Thang Chính Nghĩa kẹp hai bên, dứt khoát kéo người đi.


Tần Hành lên tiếng ngăn lại: “Có phải cảnh sát có nhầm lẫn gì không, thằng Năm vẫn luôn ở cùng với tôi, nó làm gì có thời gian gây án.”


Tưởng Khải khẽ nhắc nhở: “Thuê người giết, ông tìm hiểu một chút đi.”


Tô Phục cúi thấp đầu, khóe môi hơi nhấc lên.


Tần Vân Lương bị mang đi rất xa rồi mà vẫn còn nghe được tiếng giải thích đầy tức giận của hắn. Bên trong hành lang dài dằng dặc, tiếng vang quanh quẩn, âm thanh ồn ào liên tục, hòa lẫn với tiếng khóc trong phòng bệnh.


Bà Chương ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết đến khàn cả giọng. Bà ta bám lấy giường bệnh, tóc tai bù xù. Những lọn tóc bạc bình thường luôn được giấu cẩn thận, nay xõa ra hai bên, trắng xóa.


Ngoài bà Chương thì chẳng có người nhà họ Tần nào rơi lệ cả.


Ở cửa có một cô gái đi tới, bước chân lảo đảo đi đến đầu giường, như mất hồn lạc phách, cô ta hốt hoảng gọi: “Anh Hai.”


Là Trần Dịch Kiều.


Chắc có lẽ vì đi vội nên trên chân cô ta chỉ đi có một chiếc giày, một chiếc khác không biết đã rơi mất ở chỗ nào.


Cô ta đến gần hơn, đứng đấy mà lảo đảo như sắp ngã, nhìn thi thể với sắc mặt đã bắt đầu chuyển xanh trên giường bệnh, giọng cô ta rất nhẹ và thận trọng. “Anh Hai, anh dậy đi.”


Tần Minh Lập trên giường bệnh không nhúc nhích tí nào, trên người được phủ kín bằng vải trắng, chỉ để lộ gương mặt ra bên ngoài, trên đầu hắn còn quấn một lớp băng gạc rất dày, màu môi xanh nhợt.


Trần Dịch Kiều ngồi xuống mép giường, xốc lớp vải trắng lên, ban đầu cô ta muốn nắm tay hắn, nhưng nghĩ đến chuyện bình thường hắn không thích ai đụng vào tay hắn bởi bàn tay bị mất ngón tay út của mình.


Cô ta lại rút tay về, chuyển sang níu lấy tấm vải trắng, cô ta nói liên miên như đang tự lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ vì em lén lút mang thai nên anh mới giận không thèm để ý tới em sao.” Cô ta vươn tay khẽ đẩy hắn một cái, nghẹn ngào: “Anh có thể mắng em mà, đừng im lặng như vậy.”


Trong phòng bệnh, ngoài tiếng khóc tan nát cõi lòng của bà Chương thì chẳng còn âm thanh nào khác.


Trên giường bệnh là một khối thi thể không biết nói chuyện.



Trần Dịch Kiều mở to mắt nhìn hắn: “Sau này em sẽ nghe lời, sẽ không tiếp tục ngỗ nghịch với anh nữa.” Cô ta đưa tay sờ lên gương mặt của Tần Minh Lập, gương mặt lạnh buốt: “Anh Hai.”


Không ai đáp lời làm cô ta cuống lên, không để ý được đến chuyện hắn không thích nữa, cô ta tóm lấy tay hắn, gọi lớn: “Anh Hai.”


“Anh Hai.”


Cô ta ra sức gọi: “Anh trả lời em đi mà.”


Nhưng không ai trả lời cô ta cả.


Anh ấy chết rồi…


Trần Dịch Kiều vừa khóc vừa gọi: “Anh Hai…”


Sẽ không còn có người đáp lại lời gọi “anh Hai” của cô ta nữa, Trần Dịch Kiều vùi mặt vào cái xác được phủ kín bằng vải trắng mà gào khóc.


Cả cuộc đời Tần Minh Lập bị mờ mắt bởi phù hoa, đánh mất bản tâm, tranh đấu ganh đua cả một đời, kết quả cũng chỉ là một nắm đất vàng, một bộ xương trắng. Trong cuộc đời ngắn ngủi này của hắn chỉ có hai người khóc vì hắn, một người là mẹ đã sinh ra và nuôi nấng hắn, người còn lại là người con gái duy nhất yêu hắn.


Người chết là hết, bi thương như vậy đấy.
Tiếng khóc rất lâu sau vẫn không dừng lại.


Ở cửa phòng bệnh, quản gia Tần Hải ướm hỏi: “Thưa ông, làm gì bây giờ ạ?”


Tần Hành im lặng.


Tô Phục tiến lên đỡ lấy Tần Hành: “Còn chưa biết có phải cậu Năm bị oan hay không, có cứu hay không cứu, cứu như thế nào thì còn phải tìm hiểu đã rồi hẵng bàn bạc kỹ hơn.”


Sau khi Tần Hành suy nghĩ xong: “Đi điều tra thằng Năm đi.”


Tần Hải cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của nữ: “Vâng ạ.”


Tiếng khóc của phụ nữ nỉ non, đứt quãng mãi không ngừng, Tần Hành day trán, hỏi Tần Hải: “Khương Cửu Sênh đâu?”


Ngoài Tần Minh Lập, thuốc của Khương Cửu Sênh cũng bị đánh tráo, hơn nữa thời gian giống nhau, thành phần cũng giống nhau, là do cùng một người gây nên.


Nếu thật là thằng Năm làm thì có lý do gì để đến cả Khương Cửu Sênh nó cũng không buông tha đây.


Tần Hải đáp lời: “Tình hình không tốt lắm ạ. Cậu Sáu cùng người nhà họ Từ đều đang ở bên ngoài phòng cấp cứu.”


Tình trạng của ‘Khương Cửu Sênh’ tốt hơn so với Tần Minh Lập, hơn nữa được cấp cứu sớm hơn. Tần Minh Lập bị chết ngay tại chỗ, còn cô ấy vẫn đang được cấp cứu. Bên ngoài phòng cấp cứu, người của nhà họ Từ đã tới, cha con thầy Tạ cũng tới.


Mọi người chia ra hai trường phái, Thời Cẩn làm đại biểu của phái im lặng, còn Bánh Trôi làm đại biểu của phái than khóc.


Thầy Tạ thuộc phái than khóc quay lưng đi, hỏi ông bạn già ở bên cạnh: “Ông Từ, vừa rồi tôi khóc giả quá phải không?”


Ông cụ Từ né tránh camera giám sát, lau ‘nước mắt’ ở trên mặt: “Đúng thế, ông chẳng rơi ra giọt nước mắt nào cả, quá giả.”


Ài, khả năng diễn xuất có thể tăng lên từ từ mà.


Thầy Tạ nhỏ giọng học hỏi cùng ông cụ Từ: “Vẫn là ông Từ có tầm nhìn xa, chuẩn bị thuốc nhỏ mắt từ trước.”


Ông cụ Từ ra vẻ tự hào: “Lại còn phải nói.” Ông cụ hào phóng truyền thụ kinh nghiệm cho bạn: “Là Sắt Sắt nhà tôi nói đó, diễn xuất của con bé không tốt lắm, không khóc được, thuốc nhỏ mắt chính là vũ khí bắt buộc phải có khi diễn cảnh khóc đấy.”


Có lý!


Dù gì Cảnh Sắt cũng là bà tổ của giới diễn viên bình hoa mà.


Thầy Tạ khiêm tốn học hỏi: “Ông còn thuốc nhỏ mắt không? Cho tôi một lọ, đợi khi có người đến tôi lại khóc một trận nữa.”


Ông cụ Từ gật đầu, lén lút đưa cho thầy Tạ một lọ.


Tiếng bước chân vang lên, hai ông cụ lập tức tiến vào trạng thái khởi động máy, bắt đầu biểu diễn.


Ông cụ Từ che mặt khóc ầm lên: “Ôi trời ôi, Sênh Sênh số khổ của ông ơi!”


Thầy Tạ quay người, lén nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt: “Con gái cưng của thầy ơi…”


Bánh Trôi: “Gâu gâu…”


Những người khác trong nhà họ Từ and Tạ Đãng and Thời Cẩn chỉ biết cạn lời.


Hoắc Nhất Ninh vừa mới đi tới cũng đứng hình.


Ông cụ Từ thấy là cháu rể ngoại, bèn lau thuốc nhỏ mắt đi: “Người một nhà, người một nhà.”


Thầy Tạ lập tức thu hồi kỹ thuật diễn cao siêu của mình, quả nhiên là phái diễn xuất, nhập vai thoát vai quá tự nhiên.


Hoắc Nhất Ninh thở dài, đi đến trước mặt Thời Cẩn. Anh ta liếc nhìn quanh thấy không có người khác, lại nhìn về phía camera, chuyển góc độ, anh ta lấy ra một cuốn sổ tay, giả vờ lấy bút ra làm ghi chép: “Tôi tới để ghi khẩu cung của anh.” Dù chỉ là hình thức cũng phải diễn cho thật một chút, chưa biết chừng lại đang có người âm thầm quan sát thì sao.


Trên mặt Thời Cẩn không có biểu cảm gì: “Bắt được người rồi à?”
“Bắt thì bắt được một người rồi, nhưng chỉ là chân chạy thôi.” Lấy tiền làm việc, dùng kế điệu hổ ly sơn giúp hung thủ đánh lạc hướng cảnh sát, không có nhiều manh mối dùng được: “Vẫn chưa bắt được kẻ bỏ thuốc độc, chắc do cậu Năm thuê đến.”


Thời Cẩn dựa vào tường, ánh đèn ở bên cạnh chia hình dáng anh thành hai nửa sáng tối. Anh nhìn xuống, cái bóng đổ của lông mi trên tường rất dài. “Ngụy trang thành bác sĩ đi vào phòng bệnh, không thể lộ mặt, không thể làm giả đoạn ghi hình phạm tội. Có thể bắt đầu điều tra từ chỗ loại thuốc gây mê kia, nếu tự đi mua loại thuốc này thì đều sẽ có ghi chép.”


Hoắc Nhất Ninh ừ một tiếng, lại hỏi tiếp: “Đã chốt thời gian giao dịch giữa nhà họ Tần và Chử Nam Thiên chưa?”


“Rồi.” Thời Cẩn hời hợt: “Thứ Năm tới.”


“Bên chỗ anh tính thế nào?”


Anh trầm ngâm giây lát, rồi nghiêm trang nói: “Bạn gái của tôi bị bệnh nặng, tôi phải đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị.”


Hoắc Nhất Ninh chỉ biết câm nín.


Anh có giỏi thì cứ bốc phét nữa đi!


Nhưng chỉ cần Tô Phục tin là được, đúng là ông trời cũng giúp Thời Cẩn. Hung thủ làm thành thế này, thế là Thời Cẩn lại có lý do chính đáng để ‘không ở đấy’, Tô Phục sẽ hết lo lắng, thả lỏng, vừa vặn để anh ngấm ngầm quay đầu lại đâm thương vào kẻ địch. w๖ebtruy๖enonlin๖ez


Con sói Thời Cẩn này đúng là kẻ giảo hoạt nhất.