Duy Nhất Là Em

Chương 302




Dường như là bản năng, cô dang tay, mở to mắt, không hề di chuyển.


Viên gạch trong tay gã đàn ông giáng mạnh xuống.


Một góc của viên gạch đập mạnh vào sau đầu khiến cô choáng váng, ngã vào vũng máu phía sau, ù tai, chất lỏng nóng hổi chảy từ tóc xuống sau gáy, ngấm vào quần áo, chiếc áo sơ mi trắng của cô bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.


Đau!


Mẹ kiếp, đau thật sự.


Cô choáng váng rất lâu rồi thân thể đang tê liệt mới bắt đầu có cảm giác. Cô nghiêng đầu nhìn sang Tạ Đãng ở bên cạnh, cậu vẫn nằm bất động trong tư thế cũ, toàn thân nhuốm máu.


Máu trên mặt đất chảy ngày một nhiều, không biết là của Tạ Đãng hay là của cô nữa.


Cô nghiến răng chịu đựng lồm cồm bò dậy, muốn gọi lớn, nhưng lời nói vừa đến miệng thì hết sức, âm thanh yếu ớt: “Có ai không? Cứu mạng…”


Trong hẻm nhỏ, ngoài tiếng chó sủa thì chỉ còn âm thanh của gió.


Đoạn đường khuất nẻo, không có lấy một người đi bộ.


Tạ Đãng chật vật giơ tay đẩy cô: “Đi.”


Cậu ấy đã không còn tí hơi sức nào thì làm sao mà đẩy được cô.


Đàm Mặc Bảo cố bò đến trước mặt cậu, ngồi xuống vũng máu: “Em không đi.” Cô sờ phía sau đầu, dính dính nhớp nhớp, toàn máu là máu. Cô cắn răng, chịu đau: “Em say rồi, đi không nổi.”


Cô đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ, đã tỉnh rượu từ lâu rồi.


“Cũng được.” Thân hình lực lưỡng của gã đàn ông đứng phía sau họ che lấp cả ánh sáng lờ mờ phía xa, trong tay hắn vẫn còn cầm viên gạch đó: “Hai chúng mày chết cùng nhau kể ra cũng có người bầu bạn.”


Hắn xắn tay áo, hình xăm phủ kín cánh tay. Hình như hắn đang suy nghĩ xem xuống tay với ai trước, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tạ Đãng và Đàm Mặc Bảo, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Đãng.


Cậu đã bị đập vào đầu, lại thêm phát này nữa thì chắc chắn xong đời.


Đàm Mặc Bảo không biết lấy sức lực từ đâu ra, đứng bật dậy, chắn phía trước Tạ Đãng: “Đừng hòng động vào anh ấy.” Cô trợn mắt nhìn gã đàn ông: “Tao không cho phép mày đánh anh ấy.”


Gã đàn ông cười chế nhạo, đẩy cô một phát.
Cô ngã sóng soài, đầu đập xuống mặt đường, vết thương sau gáy lại bắt đầu chảy máu, da đầu tê rần đau đớn. Cô quay đầu, nhìn thấy gã đàn ông đã ngồi xổm xuống, đang quan sát đầu của Tạ Đãng và giơ cao viên gạch trong tay lên.


Cô không kịp suy nghĩ gì, chỉ lao người tới, góc sắc nhất của viên gạch nện mạnh xuống lưng cô, đập thẳng lên tận xương, từng nhát từng nhát nện xuống.


Một.


Hai.


Ba.


Cô cắn răng đếm, đến nhát thứ mười, có lẽ cô có thể chịu đựng đến nhát thứ mười, dù sao thì đau một nhát cũng là đau, đau mười nhát cũng là đau.


“Tránh, tránh…”


Tạ Đãng muốn bảo cô tránh ra, còn muốn mắng cô, nhưng không tài nào phát ra nổi âm thanh. Cậu muốn giơ tay lên cũng không động đậy được, ngón tay cũng không động được, chỉ có thể nằm như thế. Cô nằm đè lên người cậu, máu từ trên đầu cô chảy từng giọt từng giọt xuống mặt cậu.


Mẹ kiếp, cái đồ ngu đần này!


Cô còn không sợ chết ôm chặt lấy đầu cậu, run cầm cập nói: “Anh Đãng, anh gắng chịu đựng thêm chút nữa.”


Cô cũng gắng chịu đựng thêm chút nữa, không thể ngất lúc này được, cô nghiến răng, tiếp tục đếm.


Bốn.


Năm.


Còn chưa đến mười phát, nhưng gã đàn ông đã nổi khùng lên rồi. Hắn ta đứng dậy, đạp cô ra một cách thiếu kiên nhẫn. Cô lăn ra, cùng Tạ Đãng lăn một vòng.


Trên mặt đất đâu đâu cũng là máu, trên mặt cô, trên mặt Tạ Đãng nữa, máu chảy đầm đìa. Máu trên mi mắt kết vảy lại, vừa dính vừa nhớt. Cô không mở nổi mắt, chỉ có thể lim dim, nhìn thấy gã đàn ông dùng sức đá Tạ Đãng. Bởi vì viên gạch trong tay đã mẻ mất một góc nên hắn vứt nó đi, nhặt một viên khác lên.


Mẹ kiếp, hắn dám đá Tạ Đãng.


Thầy Tạ nâng niu Tạ Đãng như thế, chăm sóc anh ấy như công chúa, trước nay còn không nỡ đánh anh cái nào mà hắn dám đá anh ấy.


Đàm Mặc Bảo tức giận đến đau đầu, lưng cũng đau, chỗ nào cũng đau, trái tim cũng đau nốt. Cô cắn chặt răng, lại đứng dậy, nghiêng ngả tiến về phía trước, bổ nhào tới, giữ chặt cánh tay đang cầm viên gạch của hắn ta.


Cô ngửa đầu, gương mặt đẫm máu: “Thằng chết tiệt, tao vẫn chưa chết đâu.” Cô không mở được mắt, trên mắt cô chỉ toàn chất lỏng, không biết là máu hay nước mắt. Cô liều mạng dồn hết sức lực, hét lớn: “Tao không cho phép mày đánh anh ấy!”


Không biết hơi sức từ đâu tới, cô đẩy gã đàn ông cùng bổ nhào về phía sau.


Cô ngã sấp xuống đất nhưng phản ứng đầu tiên là giữ chặt viên gạch đó.


Gã đàn ông bị cô đẩy ngã ngồi xuống đất, hoàn toàn thẹn quá hóa giận: “Mày muốn chết chứ gì.” Hắn ta đứng dậy, giẫm giẫm gót đôi giày da lên mặt đất: “Thế thì tao cho mày toại nguyện.”
Vừa dứt lời, mũi giày da liền giẫm lên bụng cô, một đạp, lại tiếp một đạp…


Vết thương sau đầu lại nứt ra, máu chảy ào ạt. Cô nằm trên đất, co người lại, trong lòng vẫn còn ôm viên gạch đó, không thốt ra một tiếng nào. Hắn ta dồn toàn bộ sức lực lên chân mình đạp mạnh xuống thân thể cô.


Hốc mắt Tạ Đãng toàn là máu, đỏ thẫm, cậu đưa tay về phía trước: “Đàm, Đàm…”


Tay cậu chỉ nhấc lên được một chút, sau đó thì lại bất lực rơi xuống. Cậu mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, mí mắt rất nặng, ý thức rời rạc, tầm nhìn mơ hồ, sắp nhìn không rõ rồi.


Hình như cô đang khóc, khóe miệng động đậy: “Em xin lỗi.”


Đều tại cô, rủ cậu đến uống rượu. Cậu chảy rất nhiều máu, trên mặt đất toàn là máu.


Cô vừa khóc vừa gọi: “Anh Đãng.”


“Anh Đãng…Anh gắng chịu đựng thêm một chút.”


Cô sắp không chống chọi nổi nữa rồi.


Phía xa, có người đang gọi.


“Tạ Đãng.”


“Tạ Đãng.”


“…”


Là giọng của Tống Tĩnh, Tống Tĩnh đến rồi.


Đàm Mặc Bảo không chịu đựng được nữa, nhắm mắt lại, viên gạch lăn ra từ trong lòng cô.


Gã đàn ông lại đá cô một phát, rồi dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Âm thanh ngày càng gần, nét hoảng hốt lướt qua trong đôi mắt hắn. Sau một hồi suy nghĩ, hắn ta nắm tóc Đàm Mặc Bảo, nhét cô vào trong cốp xe, nhanh chóng lái xe rời đi.


Trong hẻm nhỏ, Tạ Đãng nằm trong vũng máu.


Tiếng chó sủa càng lúc càng dữ dội.


Cậu mở bừng hai mắt ngồi bật dậy, tỉnh cơn mơ.


Tạ Mộ Chu giật mình, vuốt vuốt ngực: “Đãng Đãng, con tỉnh rồi.” Ông nhìn đồng hồ: “Con đã ngủ 12 tiếng rồi đấy.”


Tạ Đãng không nói không rằng, ngoác miệng thở hổn hển, cúi đầu, mồ hôi toát đầy trên trán.


Tạ Mộ Chu nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, lòng nóng như lửa đốt: “Con làm sao thế?”


Cậu vẫn không nói năng gì, ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.


Tạ Mộ Chu bị cậu dọa cho chết khiếp, tim đập thình thình: “Sao con không nói gì? Chỗ nào cảm thấy không thoải mái à? Đãng Đãng, con nói gì đi chứ.”


Cậu mở miệng, giọng nói khàn đặc: “3948.”


Tạ Mộ Chu không hiểu, ngớ ra một lúc: “Cái gì cơ?”
Đôi mắt Tạ Đãng đỏ ửng: “3948, biển số xe.” Cậu tóm lấy tay Tạ Mộ Chu, dùng lực nắm chặt: “Đàm Mặc Bảo, Đàm Mặc Bảo ở trong cốp xe.”


Thời Cẩn điều người đi tìm suốt hai ngày nay, chẳng có kết quả gì.
Tạ Đãng chỉ nhớ được hiện trường vụ tai nạn ô tô, Hoắc Nhất Ninh đến lấy khẩu cung, xác nhận diện mạo của hung thủ, đích thực là người mà Thời Cẩn đã chụp lại được trong bệnh viện. Nhưng mà, tên đó giống như đã bốc hơi vậy, không hề để lại một chút tung tích nào.


Ngày thứ ba vẫn chưa có tin tức của Đàm Mặc Bảo.


“Cậu Sáu.”


Thời Cẩn hỏi: “Tìm được chưa?


Tần Trung ở đầu bên kia lắc đầu: “Chiếc xe gây án bị vứt lại ở bãi xe phế liệu. Chiếc xe màu đen, không tìm được người. Cốp sau của chiếc xe toàn là máu, sau khi tiến hành đối chiếu thì là máu của Đàm Mặc Bảo ạ.”


Anh đã dùng đến mọi quan hệ, lật tung Giang Bắc lên mấy lần cũng không tìm thấy người, rất có khả năng người đã không còn ở Giang Bắc, không rõ sống chết.


Thời Cẩn trầm giọng, hạ lệnh: “Tiếp tục tìm, sống phải tìm thấy người, chết phải tìm thấy xác.”


“Vâng ạ.”


Sau khi cúp máy, Thời Cẩn đến phòng sách: “Cẩm Vũ, cậu giúp anh tìm một người.”


Khương Cẩm Vũ trả lời ngắn gọn: “Đưa ảnh cho em.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!


Một phút sau, Thời Cẩn gửi ảnh của Đàm Mặc Bảo đến máy tính của Khương Cẩm Vũ. Cậu vừa định mở ra thì xuất hiện một email, địa chỉ IP lạ, gửi từ nước ngoài.


Cậu mở email.


Chỉ có đúng một câu: “Tôi là Chử Qua.”


Là cô gái nói nhiều có đôi mắt màu nâu đó.


Khương Cẩm Vũ đáp lại 5 chữ: “Tôi là Khương Cẩm Vũ.”


Gần Tam giác vàng, tiếp giáp với nước T và nước L có một thị trấn nhỏ, tên là trấn Xisu, được bao quanh bởi rừng mưa nhiệt đới, đất đai phì nhiêu, ánh nắng dồi dào, thích hợp trồng cây anh túc.


Thị trấn có diện tích không lớn, nằm trong núi, vừa khuất lấp, vừa xa xôi. Phía sau tựa núi, phía trước là nước bao quanh, địa hình hiểm trở, vì thế, chính phủ cũng rất khó quản lý. Ở đây trồng bạt ngàn cây anh túc.


Khí hậu nhiệt đới ẩm ướt, lượng mưa không lớn, đa số các nhà trong thị trấn đều thấp bé, được dựng lên bằng cỏ tranh và tre. Bên trong căn nhà, ngoài bàn ghế, không có những đồ đạc dư thừa.


Trong phòng, cô gái ngồi khoanh chân, đồng tử màu nâu nhạt lóng lánh, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Mái tóc của cô được chia thành rất nhiều bím tóc nhỏ, phần đuôi tóc trĩu nặng những hạt trân châu nhiều màu sắc. Cô mặc trên mình chiếc áo
khoác ngắn được thêu thủ công và váy đen. Trên cổ cô đeo vòng bạc, khoác túi nhỏ, trên chiếc túi thêu một đóa hoa có màu sắc diễm lệ, dây túi được xâu lại bằng những hạt cùng màu. Ánh sáng bên ngoài phòng lọt vào chiếu lên những hạt ngọc đủ màu sắc, lấp lánh lung linh, vô cùng mỹ miều.


Cô gái chừng 17, 18 tuổi, nở nụ cười xinh tươi, đôi mắt đột nhiên bừng sáng: “Cậu ấy trả lời mình rồi! Cậu ấy trả lời mình rồi!”


Người đàn ông bên cạnh cô chừng hai, ba mươi tuổi, da đen bóng, dáng người vạm vỡ, trên mặt có vết sẹo, lúc anh ta không lên tiếng thì bộ dạng vô cùng dữ tợn. Anh ta nghiêng đầu, hỏi bằng tiếng Anh: “Gì cơ?”


Anh ta không hiểu tiếng Trung, mọi người trong trấn đều dùng ngôn ngữ địa phương hoặc tiếng Anh.


Khuôn mặt cô gái đầy đặn, đôi mắt hình trái hạnh, chính là Chử Qua.


Cô rất vui vẻ, đôi mắt híp lại thành một đường cong: “Cậu ấy trả lời tôi rồi.”


Gương mặt King không chút biểu cảm: “Ờ.”


Chử Qua dán mắt vào máy tính, gí mặt rất gần, như sắp chui luôn vào trong màn hình vậy. Cô cười phấn khởi: “Cậu ấy còn trả lời rất nhanh nữa chứ.”


Gương mặt King vẫn giống như ‘bị nợ 500 vạn’: “Thế thì sao hả cô Chuge?”


Trong giọng nói có sự oán trách.


Chử Qua khoanh tay, nhìn gương mặt đen nhẻm của anh ta, nheo mắt lại: “King, anh có gì bất mãn với tôi à?”


Anh ta cúi đầu: “King không dám.”


Cô là chủ nhân, anh ta là vệ sĩ, anh ta sợ cô còn chưa đủ nữa là.


Cô gái nhỏ hứ một tiếng: “Tôi thấy anh muốn uống thử nước trong sông Xisu rồi đấy.”


Cái thói thích ức hiếp người khác là do ba cô nuông chiều mà ra. Vừa nghĩ đến ba cô, biểu cảm của King trở nên nghiêm khắc: “Cô Chuge, ba cô nói rồi, cô không được dùng máy tính, cũng không được liên lạc với thế giới bên ngoài.”


Chử Qua chớp chớp đôi mắt tròn xoe, giống như con hồ ly xảo quyệt: “Anh định đi mách hả?”


“King không dám.”


Anh ta không muốn uống nước sông Xisu đâu.


“Hứ, tôi có cho anh cũng chẳng dám.” Cô quay lại tiếp tục chăm chú nhìn máy tính, trong đôi mắt như nở ra một đóa hoa rực rỡ ánh lên bóng hình muôn màu muôn vẻ: “Anh nói xem bao giờ thì tôi có thể ra ngoài thăm thú đây?”


Cô đã lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ bước chân ra khỏi thị trấn.


King nhíu mày, vết sẹo trên mặt cũng nhăn nheo theo: “Ba cô nói, cô không thể ra ngoài được. Bên ngoài có rất nhiều người muốn giết ba cô, chỉ cần cô bước chân ra thì sẽ có người đến giết cô.”


“Ba tôi nói, ba tôi nói….” Cô gái nhỏ nghiêng đầu, hai hàng lông mi mềm mại như cánh quạt, cong cong rung rinh: “King, có phải anh đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi không?”


….


Anh ta chọn không đáp lời.
Trước mặt người quen, cô gái nhỏ nói năng đặc biệt lộn xộn, lảm nhảm không ngớt: “Anh còn chưa cưới vợ đã đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi.”


Cô ngắt câu liên tục, câu này nối câu kia.


“Anh thật đáng thương.”


Dừng được vài giây: “Hay là tôi đi thăm dò một người cho anh nhé?”


Lại cách được vài giây: “Yan nói hôm nay sẽ đưa tới một đám nô lệ mới.”


Cô nghiêng đầu hỏi anh ta: “Anh thích xinh đẹp hay dễ nuôi?”


Cô cũng không đợi anh ta trả lời.


Cô lại tự mình tiếp lời: “Ừ, hay là xinh đẹp đi.”


Ngừng một lúc, giống như sau khi đắn đo, hàng mi cô lướt qua King: “Anh xấu thế này, vì tương lai của thế hệ sau, anh phải cưới một cô gái đẹp.”


King á khẩu.


Anh ta đã nói gì chưa?


Hôm nay đúng là có một đám nô lệ mới đến trấn. Trong mùa trồng anh túc, ba Chử Qua sẽ mua nô lệ từ bên ngoài về, phần lớn là những người vượt biên trái phép từ các quốc gia hoặc là từ những tay buôn bán người.


Đợt này có tổng cộng 50 người, già trẻ gái trai đều có. Người nào người nấy áo quần rách rưới, đầu tóc bù xù bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ mặt mũi. Đa số đều vượt biển xa xôi đến, nhịn đói suốt dọc đường nên cử động chậm chạp, lê chân bước đi không nổi.


Áp giải nô lệ là một gã đàn ông lực lưỡng, trong tay cầm roi da. Ai đi không nổi thì hắn ta quất người đó, đứng chống nạnh gào to: “Chưa ăn cơm à!” Dưới khí hậu nhiệt đới này, gã đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ đã ngả vàng, cao giọng, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”


Trong số đó, có một cô gái gầy yếu tong teo, đầu quấn băng vải. Gáy cô ấy có vết máu, vẫn còn dính bùn. Tóc bẩn thỉu bết vào thành một nhúm, mặt mũi bụi bặm không nhìn rõ hình dạng, chỉ thấy một đôi mắt rất to, đồng tử đen láy.