Duy Nhất Là Em

Chương 248: Bảo bối, hôn anh, giúp anh




Editor: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh ngừng tất cả các hoạt động, tạm thời ở nhà chờ ra toà.

Sau bữa sáng, Khương Cửu Sênh giữ Cẩm Vũ lại uống trà. Cô có chuyện cần nói với cậu, cô hơi lo lắng: "Cẩm Vũ, về vụ án kia..."

Cậu nhanh chóng đáp lời: "Em sẽ ra làm chứng."

Cậu hiểu rất rõ điểm mấu chốt của vụ án này là ở đâu.

Khương Cửu Sênh không khuyên gì, chỉ nói: "Luật sư của chị có nắm chắc phần thắng, không cần nghĩ cho chị đâu." Cô lại hơi nhấn mạnh một chút, "Em cứ làm những việc em muốn là được, tùy hứng một chút cũng không sao."

Cô biết, phần lớn nguyên nhân Cẩm Vũ ra làm chứng là bởi vì cô.

Cậu gật nhẹ đầu, hơi trầm tư.

Lúc này, có điện thoại của Ôn Thư Hoa gọi tới, bà ta vừa lên tiếng giọng đã nghẹn ngào: "Cẩm Vũ, con nói chuyện với mẹ đi."

Khương Cẩm Vũ biết bà ta muốn nói gì: "Không có chuyện gì để nói cả." Cậu rủ mắt xuống, hàng lông mi khẽ run lên.

Ôn Thư Hoa khóc nức nở trong điện thoại.

"Cẩm Vũ, mẹ van con, chúng ta gặp nhau một lần có được không?"

Cậu im lặng, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ôn Thư Hoa khóc thút thít, nghẹn ngào hỏi cậu: "Ngay đến cả mẹ mà con cũng không cần sao?"

Bà ta là người sinh ra và nuôi cậu lớn lên, cũng từng đối xử với cậu rất tốt.

Khương Cẩm Vũ im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng: "Ở đâu?"

Cậu tự đi ra ngoài một mình, không để cho Khương Cửu Sênh đi cùng. Cậu đi chưa được bao lâu, Khương Cửu Sênh càng nghĩ càng lo lắng: "Thời Cẩn, em không yên lòng."

Địa điểm Ôn Thư Hoa chọn là một cửa hàng bán bánh ngọt, bởi vì Cẩm Vũ rất thích đồ ngọt. Hai mươi phút sau Cẩm Vũ đến cửa hàng, Ôn Thư Hoa đã gọi hết đồ, nhìn thấy cậu tới, đôi lông mày u ám mới giãn ra.

Có lẽ vì ngày ngày phải bôn ba chạy khắp nơi vì Ôn Thi Hảo mà dường như bà ta đột nhiên già hơn nhiều.

Khương Cẩm Vũ ngồi xuống đối diện Ôn Thư Hoa, bà ta đẩy đĩa bánh ngọt chưa động đến miếng nào tới trước mặt cậu: "Mẹ đã gọi những món bánh mà con thích ăn đấy, con nếm thử đi."

Trong mấy năm cậu bị tự kỷ, Ôn Thư Hoa chăm sóc cho cậu rất tốt. Cậu thích ăn ngọt, bà ta thậm chí còn mua luôn hai cửa hàng bánh ngọt ở Vân Thành.

Cậu cầm thìa nhưng không động vào đĩa bánh ngọt trước mặt, cậu hỏi: "Bà muốn nói gì?"

Đôi mắt Ôn Thư Hoa vẫn luôn đỏ hoe, vì bà ta vừa mới khóc nên mắt hơi sưng, bà ta ngước nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Con có thể đừng ra làm chứng chống lại chị con được không? Coi như mẹ cầu xin con đấy."

Khương Cẩm Vũ không nhìn vào mắt bà ta: "Chị ta phạm pháp."

Ôn Thư Hoa nghẹn ngào: "Nhưng nó là chị ruột của con, con thật sự nhẫn tâm để nó ngồi tù sao?" Bà ta đưa tay qua, thận trọng kéo nhẹ ngón tay cậu, nước mắt rơi xuống, "Khương Cửu Sênh không có quan hệ máu mủ với con. Cẩm Vũ, trên đời này con chỉ có mẹ và chị là hai người thân duy nhất của con mà thôi."

Cậu nhìn bàn tay đang phủ lên mu bàn tay của mình, không biết từ lúc nào mà bàn tay ấy đã nhiều nếp nhăn như vậy. Cậu rút tay ra, nhưng rút được một nửa thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Thư Hoa đang khóc nước mắt đầy mặt, một lúc lâu sau cậu mới nói: "Bà không đành lòng cho Ôn Thi Hảo ngồi tù, nhưng lại nhẫn tâm để cho tôi bị bệnh tám năm trời."

Khi đó cậu mới được bao nhiêu tuổi chứ.

Ôn Thư Hoa che miệng, nhịn không được khóc thành tiếng: "Là mẹ có lỗi với con, đều là do mẹ không tốt. Cẩm Vũ, con có thể trách mẹ, oán mẹ, nhưng chị con vô tội, nó cũng là người bị hại. Con hãy nể tình mẹ đã yêu thương con nhiều năm như vậy mà…"

Cậu ngắt lời bà ta: "Đấy không phải là yêu thương, mà là đền bù."

Nếu bà ta thật sự yêu thương cậu thì sẽ không đành lòng để cậu bị tự kỷ tám năm.

Ôn Thư Hoa không thể đưa ra được lời giải thích, chỉ khóc lóc năn nỉ: "Cẩm Vũ, mẹ van con, chỉ lần này thôi, hãy tha cho chị con."

Cậu rút tay về: "Tám năm trước tôi mới tám tuổi, sao bà không tha cho tôi một lần." Đôi mắt luôn trống rỗng và yên tĩnh của cậu đỏ lên, "Lúc tôi khỏi hẳn, bà có từng vui mừng một chút xíu nào không? Lúc bà vội vàng đưa tôi đến đảo hoang, vội vàng để bác sĩ tâm lý thôi miên làm tôi tự kỷ lần thứ hai, bà có từng do dự không hả?"

Hai mắt Ôn Thư Hoa đẫm lệ, kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên đối diện.

Tám năm, đây là lần đầu tiên bà ta trông thấy trong đôi mắt tang thương kia còn có cảm xúc khác.

Hốc mắt Khương Cẩm Vũ đỏ bừng, nhưng không chảy ra một giọt nước mắt nào. Cậu vừa mạnh mẽ vừa không cam lòng nhìn mẹ mình: "Bà không nỡ với Ôn Thi Hảo bởi vì chị ta là cốt nhục của bà, thế tôi không phải à? Với tôi thì có thể đối xử thế nào cũng được à? Dù có bị tự kỷ cả đời cũng không có quan hệ gì sao?" Cậu gục đầu xuống, giọng hạ thấp, "Tôi cũng là con của bà, bà quên rồi sao?"

Ôn Thư Hoa á khẩu không trả lời được, đến một câu biện giải cũng không nói nên lời, bà ta chỉ thút thít nói xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi con…"

Cậu không muốn nhìn bà ta khóc nữa.

Cậu đứng dậy: "Trước khi tòa ra phán quyết, tôi sẽ không gặp bà nữa."

Cậu không hề động đến đĩa bánh ngọt kia.

Lúc Khương Cẩm Vũ quay người, Ôn Thư Hoa bắt lấy cánh tay cậu, vừa khóc vừa kêu lên: "Cẩm Vũ, Cẩm Vũ."

Cậu thiếu niên cúi đầu, xoay người sang chỗ khác, cậu gọi một tiếng: "Mẹ,"

Bà ta nghe xong mà khóc càng to hơn.

Con của bà ta đã cao như vậy rồi, thế mà bà ta không biết…

Cậu thiếu niên cúi đầu, có thể nhìn thấy những sợi bạc lấm tấm trên mái tóc của Ôn Thư Hoa, cậu lại gọi một tiếng nữa: "Mẹ," Một lúc lâu sau cậu mới hỏi, "Bà thật sự là mẹ của tôi sao?"

Rồi cậu rút tay về, quay người đi thẳng.

Ôn Thư Hoa đứng bật dậy, vừa đuổi theo vừa gọi: "Cẩm Vũ, Cẩm Vũ!"

Nhưng bà ta vẫn không đuổi theo ra ngoài.

Khương Cẩm Vũ đứng yên ở trước cửa tiệm bánh ngọt một lúc lâu, mặt trời vẫn ở trên cao, ánh nắng gay gắt đến mức cậu khó mà mở mắt được. Cậu ngoái lại nhìn rồi đi tới ven đường, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Cửu Sênh.

Cậu thấp giọng gọi: "Chị."

Khương Cửu Sênh sốt ruột hỏi: "Cẩm Vũ, bà ta không làm khó em chứ?"

"Không ạ."

Dù sao trong người cậu vẫn là dòng máu của người nhà họ Ôn, Ôn Thư Hoa lại là mẹ ruột của cậu, là người đã sinh ra và nuôi nấng cậu. Đèn đỏ, cậu dừng lại ở ven đường, ngồi xuống, cặp mắt hơi đỏ lên: "Chị, em thật sự có thể không cần ra làm chứng à?"

Cậu do dự, lúc trông thấy Ôn Thư Hoa khóc, cậu đã do dự, có lẽ là vì cậu luôn bị bệnh, trong tám năm đó cậu không nhớ được nhiều chuyện lắm, nhưng những lúc Ôn Thư Hoa đối tốt với cậu, cậu đều nhớ.

Bà hay mua bánh ngọt cho cậu, bởi vì cậu phải uống rất nhiều thuốc đắng, cho nên thích ăn ngọt.

Hằng năm đến sinh nhật cậu, bà ta đều tặng cho cậu một cái máy tính, bởi vì cậu thích.

Lúc Ôn Thi Hảo mắng cậu, bà ta sẽ giúp cậu mắng lại, còn đánh chị ta nữa.

Cho dù bà ta đi đâu cũng đều nắm tay dắt cậu đi, bởi vì cậu là người bệnh, rất dễ bị lạc.

Có lẽ vì đã đối xử bất công với cậu nên dùng hết sức để đền bù, nhưng suy cho cùng thì bà ta vẫn là thương cậu.

Khương Cửu Sênh nói: "Đương nhiên có thể." Cô nói: "Cẩm Vũ, hai người đó là người thân của em."

Đúng vậy, là người thân của cậu.

Cậu ngồi xổm ở vệ đường, quay đầu nhìn lại cửa sổ bằng kính của cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa. Mẹ cậu vẫn còn ngồi bần thần ở đó.

Ngồi một lúc lâu, chợt điện thoại của Ôn Thư Hoa đổ chuông.

"Thưa bà." Giọng của một gã đàn ông, "Người đã đến rồi ạ."

Ôn Thư Hoa gần như lập tức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng kính, cậu thiếu niên đang đứng tại cột đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, dáng cậu cao gầy, lưng thẳng tắp, luôn luôn cúi đầu, luôn luôn nắm tay thả ở phía trước, che chở cho mình theo bản năng, bởi vì cậu không có cảm giác an toàn.

Gã đàn ông hỏi: "Ra tay chưa ạ?"

Ôn Thư Hoa kêu lên: "Chờ một chút!"

Sau đó đợi rất lâu.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đèn giao thông chuyển xanh, cậu thiếu niên bước chân đi ở con đường không có ai.

Ôn Thư Hoa nghẹn ngào nói: "Đừng làm tổn thương nó, đừng làm tổn thương con của tôi." Bà ta cắn môi, nước mắt lã chã, "Chỉ cần… chỉ cần để nó không thể, không thể ra tòa làm chứng là được."

"Tôi biết rồi."

Điện thoại bị cúp máy. Ôn Thư Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bà ta che miệng, toàn thân run lên lẩy bẩy.

Trên đường, một chiếc ô tô lao vùn vụt về phía cậu thiếu niên.

Bà ta đứng lên, vừa khóc vừa gào lên: "Cẩm Vũ!"

"Cẩm Vũ!"

Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu, trông thấy chiếc ô tô đang phóng cực nhanh chuẩn bị đâm tới, cậu sững người.


Thời Cẩn bỗng nhiên lao ra, hai người cùng ngã sấp xuống, ô tô gần như xẹt qua chân bọn họ, chiếc điện thoại trong tay Cẩm Vũ bị nghiền nát vỡ tan tành.

Cậu sững sờ một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ của tiệm bánh ngọt. Cậu nhìn thấy mẹ của cậu đang đứng ở nơi đó, nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ.

Chân bà ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.

Rốt cuộc bà ta đã làm gì thế này…

"Cẩm Vũ."

"Cẩm Vũ."

Thời Cẩn gọi hai lần, Khương Cẩm Vũ mới ngây người quay lại.

Anh hỏi: "Em có sao không?"

Cậu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã bị nghiền nát thành từng mảnh, ngơ ngẩn.

Thời Cẩn đi đến trước mặt cậu: "Em có đứng lên được không?"

Cậu thiếu niên lấy lại tinh thần, lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua người ở đằng sau cánh cửa sổ bằng kính kia, sau đó ngồi thụp xuống, che mặt, khóc.

Từ sau khi bị bệnh tự kỷ, cậu chưa hề khóc một lần nào.

Thời Cẩn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bảo: "Đừng khóc, bà ta đối xử với em như thế nào, em cứ trả lại như thế ấy." Nói rồi anh đứng dậy, toàn thân đằng đằng sát khí đi về phía tiệm bánh ngọt.

Khương Cẩm Vũ đột nhiên đứng lên, kéo anh lại: "Đừng đi."

Cậu cắn răng, trên mặt đầy nước mắt. "Đây là lần cuối cùng, coi như em trả lại mạng cho bà ấy." Cậu quay đầu, người phụ nữ ngồi bệt dưới đất bên trong cánh cửa sổ tiệm bánh đang khóc nức nở. Cậu quay đầu về, không nhìn nữa mà nói: "Sau này em không có mẹ nữa."

Nói xong, cậu quả quyết xoay người, cúi đầu xuống là nước mắt không làm sao nén lại được nữa, tuôn rơi.

"Cẩm Vũ!"

"Cẩm Vũ…"

Ôn Thư Hoa ngồi dưới đất, nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên càng lúc càng đi xa, bà ta khóc ầm lên: "Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con."

Có điện thoại gọi tới, vẫn giọng của gã đàn ông: "Thưa bà, nhiệm vụ thất bại."

Ôn Thư Hoa ném điện thoại đi, bà ta bò dậy, vừa đi vừa khóc, miệng lẩm bẩm hai chữ: "May quá…"

Đến gần trưa Thời Cẩn mới trở về.

Khương Cửu Sênh ôm chó chờ sẵn ở cửa, không nhìn thấy Khương Cẩm Vũ, hai hàng lông mày của cô nhíu lại, cô hỏi Thời Cẩn: "Cẩm Vũ đâu?" Thời Cẩn đã nói tình hình cụ thể cho cô qua điện thoại.

Thời Cẩn bước vào phòng: "Thằng bé không sao, đang ở nhà bên cạnh." Khương Cửu Sênh muốn qua đó thì bị anh giữ lại. "Để cho thằng bé ở một mình một lúc đi."

Lúc này cô mới nhìn thấy trên áo sơ mi của anh có vết máu, vẻ mặt cô lập tức trở nên lo lắng: "Anh chảy máu rồi." Cô xoay người đi lấy chìa khóa xe, "Chúng ta đến bệnh viện."

Thời Cẩn đưa tay ra giữ lấy eo cô: "Không cần, chỉ là vết thương cũ bị toác ra một chút thôi."

Khương Cửu Sênh không yên tâm: "Không được, phải đi bệnh viện."

Anh ôm cô không thả ra: "Sênh Sênh, anh là bác sĩ mà." Anh cúi đầu, dùng cằm cọ cọ vào mặt cô: "Ngoan, đi lấy hòm thuốc ra đây."

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe lời anh đi lấy hòm thuốc.

Thời Cẩn cởi áo sơ mi ra, băng gạc bên eo đã bị máu nhuộm đỏ. Khương Cửu Sênh ngồi xổm trước mặt anh nhìn vết thương, cô định tiến tới thổi cho anh.

Thời Cẩn buồn cười, với độ cao này anh đưa tay ra rất dễ dàng xoa được đầu của cô. "Sênh Sênh, em giúp anh đi."

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, luống cuống: "Em không biết."

Anh kéo cô đến bên người: "Anh dạy cho em." Anh cầm tay cô đặt ở trên eo. "Trước tiên phải tháo băng gạc ra đã."

Cô làm theo, tay hơi run rẩy.

Vết thương vốn đã kết vẩy lại bị nứt ra, máu me be bét, cô đau lòng đến cau chặt mày, "Rồi sao nữa?"

Thời Cẩn lấy nước khử trùng, thuốc cầm máu cùng thuốc tiêu viêm ra, anh đặt cái panh vào tay cô, vì cô không biết cách làm nên anh cầm tay cô, dùng miếng bông chấm nước khử trùng: "Dùng cái này để rửa vết thương."

Động tác của Khương Cửu Sênh khá vụng về, cô không dám mạnh tay.

"Dùng thuốc màu đỏ trước, sau đó dùng thuốc màu trắng." Thời Cẩn rất kiên nhẫn, anh dạy cô từng bước một, nếu cô không làm được, anh sẽ cầm tay cô mà dạy.

Cuối cùng dùng băng gạc băng lại, lúc xé băng dán, cô phải dùng thêm sức mới giật được xuống, tay cô đụng phải anh, cô lo lắng ngẩng đầu lên: "Em làm đau anh rồi đúng không?"

Thời Cẩn lắc đầu: "Không, không đau." Chỉ là có chút ngứa, trong lòng ngứa ngáy, khi tay cô đụng vào da của anh, anh lập tức có cảm giác nóng rực, không phải đau mà là ham muốn.

Anh đột nhiên cúi người, muốn hôn môi cô.

Khương Cửu Sênh ngửa ra sau, đặt tay lên vai anh chặn lại, cô cau mày nói: "Đừng nhúc nhích, nhỡ vết thương toác ra thì sao?"

Không hôn được khiến anh không vui: "Nhưng anh muốn hôn em."

Cô nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: "Băng bó cho xong đã, lát nữa cho anh hôn."

Thời Cẩn cười nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, nhìn cô khom người cúi đầu, buộc chắc băng gạc, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh và nói: "Được rồi, có thể hôn rồi."

Ngoan quá.

Thời Cẩn dùng một tay đỡ khuôn mặt cô, tiến tới mút môi của cô, anh không nóng lòng công thành đoạt đất mà thả chậm động tác, ngậm lấy môi cô rồi nhẹ nhàng cắn.

Anh lùi ra sau một chút: "Có vị chanh."

Ừm, cô tô son môi vị chanh mà.

Anh đột nhiên cởi hai cúc trên áo sơ mi, sau đó tiến đến trước mặt cô: "Bảo bối, cho anh một dấu hôn nào."