Duy Nhất Là Em

Chương 247: Thời Cẩn trả thù, điểm mấu chốt của vụ án mạng trong nhà kính




Editor: Nguyetmai

Đội phó Triệu Đằng Phi thong thả đáp một câu: "Thời Cẩn mang giấy chứng nhận chữa bệnh của cô ấy đến rồi."

Giấy chứng nhận chữa bệnh ư? Khương Cửu Sênh có thể một mình đánh cả đám người, trông làm gì có bệnh gì.

Tiểu Giang hỏi: "Bệnh gì vậy?"

"Trầm cảm." Triệu Đằng Phi giải thích, "Hơn nữa, nếu theo như báo cáo khám nghiệm tử thi nguyên nhân cái chết của Khương Dân Xương, thì về cơ bản có thể loại trừ mọi hiềm nghi của cô ấy, cho nên cấp trên mới chấp thuận."

"Dù vậy cũng không thể nhanh như thế được chứ?"

Tiểu Giang vẫn quá đơn thuần, quá ngây thơ.

Triệu Đằng Phi hỏi cậu ta: "Thời Cẩn là người bình thường à?"

A, thì ra là đi cửa sau!

Đội phòng chống ma túy và Cục chống buôn lậu còn đang muốn hợp tác với Thời Cẩn kia kìa! Đi cửa sau thì sao chứ! Thì! Đã! Làm! Sao!

Tiểu Giang đã hiểu.

Làm xong thủ tục thì đã hơn tám giờ, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh vừa rời khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Nhất Ninh đã theo tới.

Anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn: "Có mấy lời không nói được trong đồn cảnh sát."

Thời Cẩn nắm tay Khương Cửu Sênh, nhìn Hoắc Nhất Ninh, chờ anh ta nói tiếp.

Hoắc Nhất Ninh nhìn Khương Cửu Sênh và nói: "Đến lúc đó cô sẽ ra tòa cùng Ôn Thi Hảo, hai người đều là bị cáo." Anh ta nói vắn tắt, "Nói cách khác, chỉ cần tòa kết án Ôn Thi Hảo về tội giết người, thì cô không còn vấn đề gì nữa."

Hai người bị tình nghi, nhưng vị trí lại trái ngược nhau. Nếu một người bị kết tội, chính là bằng chứng tốt nhất cho người còn lại.

"Bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi năm đó đã qua đời, có chứng cứ nhà họ Ôn gửi tiền cho vị bác sĩ này, người nhà của vị bác sĩ pháp y đó cũng sẽ tới làm chứng, sẽ không có vấn đề gì với nguyên nhân cái chết trên báo cáo khám nghiệm tử thi cả." Hoắc Nhất Ninh dừng lại một chút, nhấn mạnh. "Điểm mấu chốt của vụ án này chính là Khương Cẩm Vũ."

Khương Cẩm Vũ là nhân chứng quan trọng nhất để định tội Ôn Thi Hảo, cho dù là báo cáo khám nghiệm tử thi hay bằng chứng gửi tiền, chúng đều là chứng cứ gián tiếp, không có một chứng cứ trực tiếp nào chỉ về hướng Ôn Thi Hảo. Cẩm Vũ, chính là người duy nhất chứng kiến tận mắt quá trình xảy ra vụ án, có thể nói, có thể định tội được hay không đều phải căn cứ vào lời khai của Khương Cẩm Vũ.

Hoắc Nhất Ninh tóm tắt lại: "Một khi lời làm chứng của cậu ấy được chấp nhận, khả năng Ôn Thi Hảo bị kết án cố ý giết người hoặc ngộ sát là vô cùng cao. Đồng thời, nếu lời làm chứng của cậu ấy không được chấp nhận, hoặc nhân chứng không có mặt để làm chứng, thì chỉ với việc mua chuộc bác sĩ pháp y cùng bản báo cáo khám nghiệm tử thi, sẽ rất khó để định tội Ôn Thi Hảo, vì những chứng cứ này đều không trực tiếp móc nối với cô ta." Anh ta nhìn về phía Thời Cẩn, giọng điệu khá trịnh trọng. "Hai người hiểu ý của tôi chứ, nhớ chú ý một chút, chắc chắn nhà họ Ôn sẽ ra tay với Khương Cẩm Vũ."

Thời Cẩn gật đầu, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

Hoắc Nhất Ninh nói xong liền rời đi, phần còn lại phải trông chờ vào Thời Cẩn rồi.

Trên đường trở về, Khương Cửu Sênh cứ bồn chồn không yên, cô trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thời Cẩn không cho xe vào gara của Ngự Cảnh Ngân Loan ngay, mà dừng ở ven đường.

Thời Cẩn cởi dây an toàn của mình rồi nhoài tới gần Khương Cửu Sênh: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"

Khương Cửu Sênh quay đầu lại, cô vẫn còn mặc bộ lễ phục màu đen khi tham gia hôn lễ lúc sáng. Trong đêm, màu đen càng đậm hơn, giống như màu sắc con ngươi trong mắt cô: "Dù gì Ôn Thi Hảo cũng là chị ruột của Cẩm Vũ, nếu thằng bé không đồng ý ra tòa làm chứng thì em cũng hoàn toàn có thể hiểu được."

Ôn Thư Hoa có ơn sinh thành nuôi nấng đối với Cẩm Vũ, dù sao cũng là người một nhà, nếu không đành lòng cũng là chuyện có thể hiểu được.

"Nó có ra tòa làm chứng hay không cứ để chính nó quyết định." Thời Cẩn đưa tay ra sau đầu của cô, thả cuộn tóc của cô xuống. "Ôn Thi Hảo có bị kết tội hay không đều do một câu nói của Khương Cẩm Vũ, nhưng về phần em, anh đã bảo luật sư chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh muốn tuyệt đối không có sai sót nào, cho dù không thể kết tội Ôn Thi Hảo thì cũng phải khiến em thoát khỏi diện bị tình nghi. Chúng ta chỉ cần chứng minh nhát đâm của em không làm chết người là được rồi, mà cái video kia của Ôn Thi Hảo cũng có thể làm chứng cứ, lúc ấy em tận mắt chứng kiến Khương Dân Xương sát hại mẹ em, Khương Dân Xương lại có ý đồ gây thương tổn cho em, cho nên chúng ta có thể nói là phòng vệ chính đáng, mà phòng vệ chính đáng gây ra vết thương nhẹ thì không cần chịu trách nhiệm hình sự."

Sao có thể để Sênh Sênh nhà anh mạo hiểm được.

Ôn Thi Hảo là biến số không xác định, anh muốn tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào, anh không bao giờ đánh cược tất cả vào một chỗ, tất nhiên phải chuẩn bị mấy phương án dự phòng.

Khương Cửu Sênh hiểu ý của anh, "Tuy nhát đâm của em không khiến ông ấy chết ngay, nhưng không thể loại trừ nguyên nhân dẫn đến cái chết của Khương Dân Xương có liên quan đến em."

Đoạn video của Ôn Thi Hảo vừa vặn kết thúc ở thời điểm Thời Cẩn muốn đưa cô đi, nếu ở hiện trường không có chứng cứ chứng minh ngoài cô và Thời Cẩn còn có sự hiện diện của người thứ ba, thì cô vẫn là kẻ bị tình nghi lớn nhất.

"Có thể chứng minh." Thời Cẩn nói, "Trần Kiệt chính là nhân chứng, chính hắn tận mắt nhìn thấy chúng ta rời khỏi nhà họ Ôn."

Đúng, lúc ấy ở bên ngoài nhà kính trồng hoa còn có Trần Kiệt.

Hiển nhiên Trần Kiệt không chứng kiến đến cuối cùng, không chứng minh được Ôn Thi Hảo có xuất hiện ở đó hay không, nhưng hắn lại có thể chứng minh Khương Cửu Sênh không tạo ra thương tích thứ hai.

Tình huống lúc đó là Ôn Thi Hảo trốn trong nhà kính quay hình lại, Khương Dân Xương sát hại Tống Bồi xong thì Khương Cửu Sênh đi vào, đâm ông ta bị thương, tiếp đó Thời Cẩn nhận dao của cô. Chính vào lúc này Trần Kiệt vào ăn trộm xong, nhìn thấy Thời Cẩn đang lau dấu vân tay trên dao và mang Khương Cửu Sênh rời đi. Trần Kiệt hoảng hốt rời khỏi đó rồi mới tới Ôn Thi Hảo đi vào nhà kính, chỉ có Cẩm Vũ là nhân chứng duy nhất chứng kiến cô ta đẩy ngã Khương Dân Xương.

Như vậy tính ra gã hình nhân thế mạng Trần Kiệt này mới là nhân chứng của Khương Cửu Sênh.

Cô cũng không ôm hy vọng: "Em hại hắn ngồi tù tám năm." Sao hắn có thể làm chứng giúp cô được.

Thời Cẩn nắm chặt tay cô, sửa lời: "Không phải em, người hại hắn ngồi tù chính là anh, là anh đã mua chuộc cha mẹ hắn từ bỏ phúc thẩm." Đêm xuống trời bắt đầu trở lạnh, Thời Cẩn lấy chăn đắp lên chân cô, "Hơn nữa, anh đã đi gặp Trần Kiệt rồi, hắn đồng ý ra làm chứng."

Trần Kiệt ngồi tù oan tám năm, làm sao hắn có thể không để bụng được.

"Anh thuyết phục anh ta như thế nào vậy?" Khương Cửu Sênh có thể chắc chắn Trần Kiệt đã đưa ra yêu cầu nào đó với Thời Cẩn.

Thời Cẩn kiên nhẫn giải thích với cô: "Trần Kiệt không ngốc, hắn làm chứng cho em, nhiều khả năng cũng vì hắn đang làm chứng cho chính mình. Chỉ cần Ôn Thi Hảo bị kết tội giết người, hắn sẽ được tuyên vô tội và được thả ra ngoài." Anh nâng mặt cô lên, trong lòng mềm đến không tưởng tượng nổi, anh hôn cô. "Sênh Sênh, em đừng tự trách mình, chuyện hắn ngồi tù không liên quan gì đến em cả. Người phải chịu trách nhiệm trong chuyện này không phải là em, mà là anh, là cha mẹ của Trần Kiệt. Năm đó mẹ của Trần Kiệt đã vì tiền mà tự nguyện từ bỏ phúc thẩm, anh cũng không ép buộc gì bọn họ, cũng cho họ đủ số tiền để mua tám năm của Trần Kiệt. So với chúng ta, Trần Kiệt càng hận hai người làm cha mẹ mà thấy tiền sáng mắt kia của hắn hơn. Đương nhiên, trong chuyện này anh vẫn khó thoát khỏi có tội." Anh nói, "Cho nên, Trần Kiệt đã đưa ra yêu cầu cùng khoản bồi thường với anh."

"Yêu cầu gì?"

Thời Cẩn rủ rỉ vào tai, nói toàn bộ cho cô nghe: "Nếu như Ôn Thi Hảo không bị kết tội, Trần Kiệt không được toà án thả ra ngoài, thì anh nhất định phải dùng biện pháp khác đưa hắn ra. Mặt khác, "Thời Cẩn dừng một chút rồi nói tiếp, "Hắn đòi một trăm triệu."

Tám năm tù oan, yêu cầu một trăm triệu cũng quá nhiều, có điều hắn chịu đòi tiền là tốt rồi. Thời Cẩn không bao giờ thiếu tiền, có thể sử dụng tiền để giải quyết hết nợ nần thì chẳng có gì phiền phức.

Tám năm ngồi tù đã giúp gã Trần Kiệt này hiểu rõ, và biết như thế nào mới có lợi nhất đối với mình.

Lông mày Khương Cửu Sênh hơi giãn ra: "Thế cũng được."

Chí ít còn có thể đền bù.

Nói xong chuyện vụ án, vẫn còn có một chuyện quan trọng khác, Khương Cửu Sênh đưa tay sờ bên hông Thời Cẩn, trên người anh vẫn còn quấn băng, cô nhẹ nhàng sờ lên lớp băng gạc, hỏi: "Vết thương của anh do Tần Minh Lập gây ra à?"

Thời Cẩn ngoan ngoãn ngồi im để cho cô sờ: "Ừm, là hắn thả tin tức ra, dẫn một đống kẻ thù tới cho anh."

Tần Minh Lập thật sự quá đáng ăn đòn.

Khương Cửu Sênh rất muốn đánh người, cô hỏi Thời Cẩn: "Hiện tại vẫn chưa được động vào hắn à?"

Thời Cẩn đáp: "Tạm thời chưa thể giết được." Anh phản ứng trong ba giây, vì muốn tỏ ra không quá hung tàn thô bạo, anh sửa lại cách nói. "Tạm thời không thể động vào hắn, Tần Hành còn chưa tín nhiệm anh, nếu Tần Minh Lập mà chết…" Anh dừng lại, để tỏ ra anh không là kẻ nhẫn tâm, nên lại đổi giọng, "Nếu Tần Minh Lập rớt đài, Tần Hành sẽ đề phòng anh, trong tay ông ta còn có thứ chưa giao ra, trước mắt cứ giữ Tần Minh Lập lại đã."


Tần Hành là kẻ có lòng nghi kỵ rất nặng, và có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ông ta có thể giết vợ giết con, nhưng, cũng chỉ ông ta được phép.

Khương Cửu Sênh thấy anh liên tục đổi giọng mà buồn cười: "Vậy có thể tẩn cho hắn một trận không?"

"Có thể." Tẩn cho mấy trận cũng được.

Khương Cửu Sênh liền đề nghị: "Đánh mạnh một chút."

"Ừ."

Không đề cập đến Tần Minh Lập nữa, cô hạ thấp người xuống, nằm bò trên đùi Thời Cẩn, kéo áo của anh lên và nhẹ nhàng thổi vết thương cho anh.

Thời Cẩn cứng người.

Cô cứ thổi thế này sẽ có thể lấy mạng của anh đấy.

Anh kéo cô lên, chặn miệng của cô lại, nếu cứ để cho cô thổi tiếp thì không biết anh sẽ làm ra chuyện cầm thú gì đâu.

Tối hôm đó, trên đường về nhà, Tần Minh Lập bị người ta úp sọt đánh cho một trận, mặt mũi bầm giập, gãy mất một cánh tay, phải đưa đi bệnh viện ngay trong đêm, trên đường đi lại xảy ra tai nạn xe cộ khiến phổi chảy máu.

Thế là Tần Minh Lập nằm viện, còn Ôn Thi Hảo nằm nhà giam, coi như vợ chồng chúng cùng chung hoạn nạn.

Ôn Thi Hảo bị tạm giam tại đội hình sự Giang Bắc, Ôn Thư Hoa vẫn chưa trở về Vân Thành. Bà ta tạm thời ở lại Giang Bắc để chăm sóc cho con gái. Tối hôm đó, luật sư đi gặp Ôn Thi Hảo về xong thì tới gặp Ôn Thư Hoa.

"Có thể để tôi gặp Thi Hảo một lần được không?"

Ôn Thư Hoa mời vị luật sư vô cùng nổi tiếng là Khổng Tào Hoa. Trừ văn phòng luật sư Đỉnh Thác, Khổng Tào Hoa là người nổi tiếng nhất, ông ta rất có tiếng nói trong các vụ án hình sự.

Ông ta lắc đầu: "Trước khi tòa đưa ra phán quyết, người nhà không được gặp mặt." Đây là điều cơ bản nhất, trước khi nghi phạm giết người bị xét xử, không được phép gặp người nhà.

Ôn Thư Hoa lập tức hỏi: "Dùng tiền hay vận dụng quan hệ cũng không được à?"

Khổng Tào Hoa vẫn lắc đầu: "Người khác còn dễ nói, nhưng cảnh sát phụ trách vụ án này đội trưởng Hoắc của đội hình sự. Tên đó có tiếng là rất khó chơi, không thiếu tiền, mà bối cảnh trong nhà cũng rất mạnh, không thể đi đường tắt được."

Trong giới luật sư không ai là không biết danh tiếng của Hoắc Nhất Ninh, luật sư sợ anh ta, tội phạm càng sợ anh ta hơn, kẻ tình nghi bị anh ta tóm được rất khó có khả năng thoát thân. Mà tên kia còn dám đánh phạm nhân nữa, nếu không phải vì thế thì anh ta đã sớm được thăng chức từ lâu rồi. Phải cái cứ mỗi lần anh ta chuẩn bị thăng chức là y như rằng lại đè mấy tên tội phạm hiếp dâm, tội phạm giết người ra đánh, thế là bị phạt đi Cửu Lý Đề làm cảnh sát giao thông mấy ngày lại được về đội hình sự. Anh ta khiến rất nhiều luật sư chỉ nhận tiền không quan tâm tội phạm phải đau đầu, thế nhưng bối cảnh nhà tên đó rất ghê sớm, có cả người ở trong Trung ương, chẳng ai động được vào anh ta cả.

Cho nên Khổng Tào Hoa cũng hết cách, tất cả đều phải xử lý theo quy củ của Hoắc Nhất Ninh.

"Chẳng phải còn có cái gọi là tìm người bảo lãnh chờ ra tòa sao?" Sắc mặt Ôn Thư Hoa rất bức thiết, bà ta nghĩ đủ mọi cách muốn đưa Ôn Thi Hảo ra ngoài.

Khổng Tào Hoa tiếp tục bác bỏ: "Án giết người không thể bảo lãnh chờ ra toà được."

Ôn Thư Hoa cuống lên: "Cái gì cũng không được, vậy con gái tôi phải làm sao bây giờ?"

Khổng Tào Hoa không tiếp tục vấn đề nói cũng vô dụng này nữa, mà nghiêm mặt nói: "Bà Ôn, điều quan trọng nhất vào lúc này là xác định chủ trương của vụ án càng sớm càng tốt. Tôi đã gặp cô Ôn, thái độ của cô ấy rất kiên quyết là muốn được vô tội." Khổng Tào Hoa bổ sung: "Muốn giảm hình phạt có đường đi của giảm hình phạt, muốn vô tội có đường đi của vô tội, phải xác định thật nhanh."

Ôn Thư Hoa cau mày suy nghĩ rất lâu: "Nếu chủ trương vô tội, tỷ lệ thắng kiện có cao không?"

Khổng Tào Hoa lắc đầu: "Nói thật, rất thấp." Ông ta giải thích cặn kẽ, "Trong tay bên công tố có báo cáo khám nghiệm tử thi, còn có chứng cứ tay bác sĩ pháp y phụ trách khám nghiệm năm đó nhận hối lộ, lại thêm cả việc trong đoạn video kia có tiết lộ chuyện ba ruột của cô Ôn bị hại khi hai nạn nhân cãi nhau. Nói cách khác, động cơ giết người đã được thành lập, lại thêm lời khai của nhân chứng, thì có khả năng rất lớn là sẽ bị kết tội cố ý giết người."

Ôn Thư Hoa càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn: "Nếu không thể chủ trương vô tội thì còn có biện pháp nào giảm bớt hình phạt không?"

Khổng Tào Khoa đáp: "Có thể chuyển theo hướng ngộ sát." Ông ta lật tài liệu ra và đặt ở trước mặt Ôn Thư Hoa, "Lúc ấy cô Ôn vẫn còn vị thành niên, khi tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án mạng đã bị hoảng loạn, dẫn đến việc đẩy ngã người bị hại, chứ không phải là có ý định mưu sát, chủ trương ngộ sát có tỷ lệ thắng kiện rất cao, nếu như cô Ôn có biểu hiện ăn năn thì có lẽ sẽ được cân nhắc mức hình phạt."

Nếu đi theo hướng vô tội mà thua kiện, hình phạt chắc chắn không nhẹ, nhưng theo hướng ngộ sát, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng phải hoàn toàn từ bỏ khả năng sẽ được thả ra ngay tại phiên toà. Với tính tình của Ôn Thi Hảo thì chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý.

Ôn Thư Hoa không thể quyết định chắc chắn được. "Để cho tôi suy nghĩ lại một chút."

Hôm sau, Khổng Tào Hoa đến gặp Ôn Thi Hảo, cô ta chỉ bảo ông mang một câu về cho Ôn Thư Hoa.

"Không được để Cẩm Vũ ra tòa làm chứng, bất kể phải dùng phương pháp nào."

Ôn Thi Hảo bị cảnh sát dẫn đi ở ngay trong hôn lễ, ngay trước mắt mọi người, toàn bộ tin tức ở trên mạng đều nói về cô ta, vì là nhân vật công chúng có liên quan đến án giết người nên gây ra chấn động rất lớn, gần như ngày nào bên ngoài đồn cảnh sát cũng có phóng viên ngồi chờ, nhưng vì muốn giữ bí mật vụ án nên bên phía cảnh sát đều im lặng không nói gì.

Khương Cửu Sênh lại không hề bị bên truyền thông móc ra được, hoặc đã bị móc ra, nhưng sau đó bị chặn lại. Tóm lại, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, cuộc sống của Khương Cửu Sênh coi như trôi qua một cách yên bình.

Khương Cửu Sênh ngừng tất cả các hoạt động, tạm thời ở nhà chờ ra toà.