Duy Nhất Là Em

Chương 243: Màn kịch hay trong hôn lễ sắp đến rồi




Editor: Nguyetmai

Qua rừng mưa nhiệt đới này chính là bến cảng Thương Túc.

Chín giờ tối, ánh trăng xuyên qua đầu tán lá, Thời Cẩn đưa Khương Cẩm Vũ đến bến sông. Cậu thanh niên im lặng suốt dọc đường như có điều gì cần suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Chị em vẫn ổn chứ?"

Tới lúc bị đưa đi cậu mới biết chị mình đã hồi phục trí nhớ.

"Ừ."

Khương Cẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, hai hàng lông mày thả lỏng ra, nói: "Hung thủ là Ôn Thi Hảo."

Thời Cẩn trả lời đơn giản hai từ: "Anh biết rồi."

"Làm sao anh biết…"

Khương Cẩm Vũ còn chưa dứt lời thì đột nhiên Tần Trung hét lên: "Cậu Sáu, cẩn thận!"

Thời Cẩn nhanh như chớp kéo phắt Khương Cẩm Vũ lùi về phía sau anh.

"Pằng!"

Ngày mười bốn tháng Tám, ngày vui của Tần Minh Lập và Ôn Thi Hảo.

Tối ngày mười ba, áo cưới và lễ phục tiệc rượu được gửi tới khách sạn. Bởi vì ngày cưới quá gấp, váy cưới không hề đặt làm trước mà được mua thẳng từ nước ngoài gửi về. Chiếc váy rất dài, bề mặt đính kim cương, vô cùng hoa lệ, xa hoa.

Ôn Thi Hảo cầm trên tay hai bộ lễ phục tiệc rượu màu đỏ, đứng trước gương, ngẩng đầu nhìn vào mắt của người được phản chiếu trong gương: "Chiếc nào đẹp?"

Tần Minh Lập ngồi trên ghế sofa, lười biếng vắt chéo hai chân, trong tay cầm điếu thuốc lá, ngước mắt nhìn rồi chỉ vào chiếc bên tay trái.

Ôn Thi Hảo liền cầm chiếc trên tay phải bước vào phòng thử đồ.

Một lát sau, cô ta bước ra, trên mình mặc một chiếc áo sườn xám màu đỏ dài chấm gót, đường xẻ rất cao để lộ đôi chân dài miên man thoắt ẩn thoắt hiện.

Cô ta xoay người đứng trước gương, cài nút trên cổ áo: "Thời Cẩn vẫn chưa về nước sao?"

Tần Minh Lập nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng: "Sao thế, vẫn còn nhớ nhung nó à?"

Ôn Thi Hảo vén mấy lọn tóc xõa ra phía sau: "Việc tôi gả cho anh cũng là nhờ "công lao" của anh ta. Món nợ này tôi nhất định phải bắt anh ta ghi nhớ suốt đời."

Cũng chỉ có một mình Thời Cẩn mới có khả năng biến cô ta thành bộ dạng như bây giờ: vừa yêu vừa hận, giữ không được, giết cũng chẳng xong. Cô ta thầm nghĩ, đã như vậy rồi, cô ta không giành được thì sẽ hủy hoại, đừng ai hòng chiếm được anh làm của riêng.

Tần Minh Lập dập tắt điếu thuốc lá: "Cô hãy nhớ lấy điều đó, nếu nó còn mạng mà trở về."

Ôn Thi Hảo quay đầu, chiếc gáy thon dài, vòng eo vô cùng mảnh mai: "Nếu anh ta còn mạng mà quay về thì người mất mạng hẳn là anh rồi."

Tần Minh Lập bước lên đứng phía sau cô ta, tay giữ chặt eo cô ta và nhìn vào ánh mắt người phụ nữ trong gương. Hắn cúi đầu, cắn vào tai cô ta: "Yên tâm, tôi sẽ không để cô ở góa đâu."

Cô ta mỉm cười dè bỉu.

Tần Minh Lập giữ cằm Ôn Thi Hảo, xoay gương mặt cô ta về phía mình, bốn mắt giao nhau: "Ôn Thi Hảo, cô đã là người phụ nữ của tôi rồi. Tôi không cần biết cô không cam lòng đến mức nào nhưng cô hãy ngoan ngoãn chịu đựng cho tôi."

Chịu đựng ư?

Trước nay người nhà họ Ôn đều không bao giờ biết nuốt giận vào trong.

Cô ta đẩy Tần Minh Lập ra, hai tay đặt trước bụng, vuốt thẳng những nếp nhăn trên chiếc sườn xám: "Anh nhớ mời thêm người trong giới giải trí đến đám cưới ngày mai đấy."

Tần Minh Lập hứng thú nhìn về hình ảnh người phụ nữ được phản chiếu trong gương: "Cô lại muốn làm gì nữa?"

Cô ta ngẩng đẩu, trên mình là một bộ sườn xám màu đỏ, ánh mắt cũng tràn đầy sắc đỏ, vừa cười vừa nói: "Thời Cẩn không có mặt, cơ hội nghìn năm mới có một lần, đương nhiên tôi phải mời mọi người đến xem kịch hay rồi."

Cô ta không đấu lại nhà họ Tần, cũng không động được vào giới giải trí, vậy nên chỉ có thể để người có khả năng khống chế nhúng tay vào thôi. Không phải Thời Cẩn có thể một tay che trời sao? Cô ta muốn xem xem, bàn tay của anh ta có thể che được bao xa đây.

Cá chết lưới rách thì đã sao chứ, chỉ cần có thể dìm được Khương Cửu Sênh xuống nước, cô ta cũng chẳng sợ ướt giày.

Tần Minh Lập tràn trề hứng thú: "Quả nhiên độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà."

"Nếu không thì dựa vào anh được chắc?" Ôn Thi Hảo nhìn vào gương, chế nhạo một tiếng, "Tin anh ư, thà tôi tin một con chó còn hơn."

Trong mắt cô ta đầy sự coi thường.

Tần Minh Lập nâng cằm cô ta hướng về phía hắn, rồi cúi đầu hôn lên môi Ôn Thi Hảo. Cô ta vội quay đầu, nụ hôn trượt xuống gáy.

Không đồng ý chứ gì?

Tần Minh Lập cứ thế nhấc bổng cô ta lên ném xuống giường, Ôn Thi Hảo giận dữ: "Anh đang làm cái quái gì thế!"

Hắn ta tháo thắt lưng, từ tốn nói: "Làm cô."

Bởi vì địa điểm tổ chức hôn lễ là một hòn đảo du lịch ở Giang Bắc, ngoài Tần Hành không có mặt thì mấy bà cùng các cô các cậu nhà họ Tần đã di chuyển tới đây và qua đêm ở khách sạn nhà họ Tần.

Bà Vân dùng bữa xong liền gọi người pha một bình trà, tâm trạng cực kì tốt. Bà ta ngắm nghía bộ móng mới làm, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, từ tốn nói: "Lần này e rằng Thời Cẩn lành ít dữ nhiều rồi."

Tần Tiêu Dật ngồi trên ghế sofa xem kịch bản, tùy ý đáp lại một câu: "Anh Sáu không phải quả hồng mềm mà bất cứ ai cũng có thể nặn bóp được đâu."

Bao nhiêu năm nay, người muốn giết anh Sáu còn ít hay sao? Anh ta vẫn sống sờ sờ đấy thôi.

Bà Vân phản đối: "Trước đây ba con không chỉ đắc tội với một hai người ở Tam Giác Vàng. Chỗ đó không giống trong nước, ngay cả chính phủ cũng không quản lý được. Đám giang hồ liều mạng giết người cướp của nhiều không kể xiết. Chẳng dễ dàng gì mới đợi được Thời Cẩn tự dẫn thân đến, chúng nhất định sẽ tìm cơ hội nhanh chóng thủ tiêu cậu ta thôi."

Tần Tiêu Dật vừa mới định bàn luận về bản lĩnh của Thời Cẩn thì người bên cạnh cô ta đã tức giận gạt cái ly xuống sàn nhà vỡ tan, thái độ vô cùng nóng nảy: "Ngày nào cũng thế, mẹ có thể đừng nhắc đi nhắc lại mấy chuyện chém chém giết giết được không? Con nghe đến phát chán rồi."

Còn không biết xấu hổ mà kêu chán, tất cả là vì ai chứ!

Bà Vân không vòng vo: "Thế thì nói cái gì? Nói mấy chuyện phong lưu hoa bướm của mày chắc?"

Tần Tiêu Chu không đáp, đứng dậy bỏ đi.

Bà Vân quát hắn ta: "Mày lại định đi chết ở chỗ nào?" Bà hận bản thân không thể đánh cho nó một trận tơi bời.

Tần Tiêu Chu đút hai tay vào túi, bộ dạng phóng đãng: "Con đi đánh bài."

Ngày ngày không đánh bài thì ở cùng một đám nam nữ vô công rồi nghề. Bà Vân hận sắt không thể thành gang, không nhịn được liền quát mắng: "Sao tao lại sinh ra một thằng súc vật như thế này cơ chứ."

Tần Tiêu Chu quay đầu, vẻ mặt đã thế thì cho tan luôn: "Thế thì mẹ phải hỏi lão súc vật rồi."

Bà Vân đấm ngực giậm chân không nói lên lời, đúng là tạo nghiệp mà! Tạo! Nghiệp!

Tần Tiêu Chu vừa bước ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của lũ "bạn tốt": "Thằng Tư, mày mau đến quán bar của Đông Tử đi, có mấy đứa con gái hợp khẩu vị của mày đấy, chắc chắn mày sẽ thích cho mà xem."

Hắn ta chẳng hề hưởng ứng: "Không hứng thú."

Đã từng chơi hết mình trong đám công tử chơi bời trác táng, đột nhiên lại đánh trống rút quân là thế nào? Đám bạn tốt của hắn không thể nào tin nổi, miệng vẫn còn cố đùa cợt kiểu mặn mòi: "Mày làm sao thế? Chơi đến hỏng thận rồi à?"

Tần Tiêu Chu điên ruột.

Liên quan đến sự tôn nghiêm của cánh mày râu, Tần Tiêu Chu cáu tiết: "Mày cút đi cho tao nhờ, thận của ông đây còn khỏe chán nhé!"

Đối phương liền đoán mò: "Do nạn đào hoa của mày đấy hả?"

Giới công tử nhà giàu đều biết cậu tư nhà họ Tần đang du ngoạn trong đám hoa cỏ thì bỗng nhiên gặp phải nạn đào hoa, không biết có trải qua được hay không? Trải qua kiếp nạn này thì mọc cánh thành tiên, không qua được thì khổ cả đời.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tần Tiêu Chu đều giận tím mặt: "Nạn cái con mẹ mày!" Hắn ta hung dữ mắng chửi, "Còn nhắc đến nạn đào hoa nữa, ông đây cắt trứng của mày đấy!"

Thật thô lỗ, thật bạo tàn, thật "mặn mà" quá đuy... ôi chao ôi!

Tần Tiêu Chu giận dữ tắt điện thoại, cái gì mà nạn đào hoa, mẹ kiếp! Hắn ghét nhất là hoa đào! Ghét nhất là đôi mắt hoa đào!

Đêm nay trăng tròn, ánh trăng rực rỡ ngoài cửa sổ.

Bởi vì Thời Cẩn không ở nhà, buổi tối Khương Cửu Sênh chỉ ăn sủi cảo đông lạnh. Khẩu phần ăn của Khương Bác Mỹ ngon hơn của cô nhiều, nó ăn xương nhập khẩu của chó, còn dùng sữa tách kem để ngâm nữa. Thằng nhóc tham ăn đó, cho ăn no rồi là nằm thẳng cẳng trong ổ chó, ư ử hài lòng mãn nguyện lắm.

Khương Cửu Sênh ngồi xổm xuống, xoa xoa bụng nó: "Bác Mỹ ơi."

Khương Bác Mỹ lười biếng, không động đậy, chỉ kêu lên một tiếng: "Oẳng!" Nhìn mà xem, tâm trạng mẹ nó không tốt chút nào, mặt ủ mày chau.

Khương Cửu Sênh vuốt ve bộ lông của Bác Mỹ, lẩm bẩm: "Sao ba con còn chưa quay về nhỉ?"

Khương Bác Mỹ cũng có chút phiền muộn: "Oẳng..." Sao ông cậu còn chưa quay về nhỉ?

Đúng lúc này, chiếc điện thoại cô để trên chiếc xích đu mây bỗng đổ chuông. Cô đứng dậy nghe điện, là thầy Tạ Mộ Chu gọi đến. Cô kìm nén tâm trạng đang suy sụp lại: "Thầy ạ."

Giọng thầy Tạ đầy vẻ lo lắng: "Sênh Sênh, Bánh Trôi có đến chỗ con không?"


"Không đến ạ, có chuyện gì thế ạ?"

Không nghe ngóng được tin tức nào của Bánh Trôi, thầy Tạ rất đau lòng: "Bánh Trôi bỏ nhà đi mất rồi, thầy tìm cả buổi chiều vẫn không thấy nó."

Tuy Thầy Tạ hay mắng Bánh Trôi, nhưng ông thật lòng thương nó như con gái. Ông sợ nó bị bắt cóc nên trước giờ không để nó tự mình ra ngoài bao giờ, nó hiểu biết rất ít về cuộc sống và xã hội bên ngoài.

Cứ thế mà đi khỏi nhà, rất có khả năng bị bắt bán đi rồi.

Khương Cửu Sênh lập tức hỏi: "Thầy đã báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi, nhưng chẳng thu được chút tin tức nào. Thầy sợ nó bị mấy tên trộm chó bắt đi mất rồi." Lòng thầy Tạ nóng như lửa đốt, "Bánh Trôi tham ăn như thế, mấy tên trộm chó chỉ cần đưa cục xương chó là nó theo người ta ngay cho mà xem."

Thầy Tạ tự trách bản thân mình bình thường không dạy dỗ Bánh Trôi cho tốt, để nó vừa tham ăn vừa tùy hứng. Mấy tên trộm chó đương nhiên thích nhất là ra tay với những đứa như vậy rồi.

Thầy Tạ càng nghĩ càng lo lắng hoảng hốt.

Khương Cửu Sênh dỗ dành thầy: "Thầy đừng vội lo lắng, để con ra ngoài tìm lại xem sao."

Sao Thầy Tạ có thể không lo lắng được cơ chứ, ông lo đến phát điên mất thôi: "Nếu bị bắt thật thì Bánh Trôi nhà thầy phải làm sao đây. Nó được thầy nuông chiều quen rồi, ở ngoài không biết đã phải chịu khổ gì nữa." Thầy Tạ sốt ruột, vô cùng buồn bã: "Thầy thấy trên báo nói, mấy con chó sau khi bị bắt, nhỏ thì bán cho chợ thú cưng, to thì cho uống no nước rồi bán giá thấp tới tiệm thịt chó. Bánh Trôi của chúng ta to lớn như thế, nhất định sẽ bị…"

Còn chưa nói hết câu, nước mắt thầy Tạ đã muốn chảy ra rồi. Cứ nghĩ đến cảnh Bánh Trôi bị ninh nhừ rồi được bưng lên bàn ăn, trong lòng thầy đau như bị trăm nghìn mũi tên bắn.

"Thầy đừng lo lắng quá, em có bạn ở đồn cảnh sát, em sẽ nhờ bọn họ kiểm tra camera. Ngoài ra, thầy bảo Đãng Đãng đi in thông báo tìm chó lạc, thuê vài người đi dán gần khu nhà thầy và trên các con đường. Thầy gửi ảnh gần đây của Bánh Trôi cho em nữa, em sẽ đăng lên weibo để fan hâm mộ và bạn bè internet lưu ý về nó nữa."

May mà Sênh Sênh lý trí lại thông minh, nghĩ ra ý hay.

Thầy Tạ tạm thời ngưng đau thương, vội nói: "Cái này được cái này được, thầy lập tức gửi ảnh của Bánh Trôi cho em."

Sau đó đổi thành Tạ Đãng nhận điện.

Cậu ấy nói: "Thông báo tìm chó lạc tôi làm xong rồi, bà có người quen bên phía cảnh sát thì càng tốt, không thì người ta cũng chẳng quan tâm mấy. Để tôi đăng weibo trước, bà chia sẻ giúp tôi là được."

"Ừ."

Tạ Đãng vừa tức giận, vừa lo lắng, phát cáu nói: "Tôi mà tìm được nó, tôi phải đánh cho nó một trận. Nó làm cho ông nhà tôi lo lắng đến mức nào chứ, lén lút lau nước mắt không biết bao nhiêu lần rồi."

Bình thường Tạ Đãng hay đi công tác nước ngoài, một năm chẳng có nhiều thời gian ở nhà. Tuy Bánh Trôi nghịch ngợm bướng bỉnh nhưng là cục cưng của thầy Tạ nên thầy thương nó vô cùng. Nếu nó thật sự không còn nữa thì ông làm sao chịu được đây.

Khương Cửu Sênh thắc mắc: "Sao Bánh Trôi lại bỏ nhà đi thế?"

Tạ Đãng càng cáu hơn: "Lén lút ăn kem nên bị phạt đứng."

Khương Cửu Sênh không biết nói gì hơn nữa.

Tạ Đãng đột nhiên hỏi: "Bà thế nào rồi?" Dừng một lúc cậu nói tiếp: "Chứng trầm cảm ấy."

Cô nói: "Khỏi hẳn rồi."

Vậy là tốt rồi.

Chủ đề lại hướng về phía Bánh Trôi: "Nếu không tìm được Bánh Trôi thì Thầy Tạ nhà tôi chắc bị trầm cảm mất thôi."

Sau khi cúp máy, Khương Cửu Sênh tìm một vòng bên ngoài khu nhà, nhưng không hề thấy bóng dáng của Bánh Trôi. Tình hình trước mắt không mấy khả quan.

Tối hôm ấy, Tạ Đãng đăng tin tìm chó lạc trên weibo, sau đó thì Khương Cửu Sênh chia sẻ, tiếp đến là Cảnh Sắt, Tô Khuynh, Từ Thanh Cửu, Tần Tiêu Dật, ngay cả Tô Vấn cũng chia sẻ.

Fan nữ của Tô Vấn thật lợi hại, biến chủ đề tìm chó thành chủ đề tìm kiếm hot luôn. Bánh Trôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng tên của nó lại được tìm kiếm nhiều nhất trên internet, có thể được liệt vào hàng chú chó nổi nhất mạng xã hội rồi.

Hôn lễ của Tần Minh Lập và Ôn Thi Hảo bị đẩy ra khỏi top năm từ khóa tìm kiếm hot nhất.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, đồn cảnh sát trở nên vô cùng bận rộn, bận tìm một chú chó nổi nhất mạng xã hội. Khương Cửu Sênh đã đích thân tới nhờ vả, đội trưởng lệnh cho các anh em tìm video quan sát cả đêm.

Thang Chính Nghĩa ngáp dài, buồn ngủ đến chảy nước mắt: "Bên anh đã tìm thấy chưa?"

Tưởng Khải xoay xoay cái cổ đã tê cứng: "Lần cuối cùng con Husky xuất hiện trong camera là trên phố đi bộ đường Trường An, nhiều góc khuất, hơn nữa có những chỗ không đặt camera, muốn tìm được chó," Tường Khải lắc đầu, "Chẳng khác gì mò kim đáy bể."

Thang Chính Nghĩa nhỏ hai giọt thuốc tra mắt: "Mò kim thì cũng phải mò, không nhìn xem nó là chó của ai."

Chu Tiêu thêm một câu than thở: "Chao ôi, có khi chỉ còn lại chút "Trôi" thôi ấy. Sau phố đi bộ ấy là mấy con đường ăn uống, còn có đến ba tiệm lẩu thịt chó đấy."

Con chó này cũng thật xui xẻo, ra khỏi nhà đi đâu không đi, lại đi tới con đường ăn uống nổi tiếng với món lẩu thịt chó, đúng là chán sống rồi mà?

E rằng đã tèo teo lâu rồi ấy chứ.

Tiểu Giang từ bên ngoài trở về: "Đội trưởng, hàng chuyển phát nhanh của anh này."

Hoắc Nhất Ninh đón lấy, nhìn một hồi không thấy tên người gửi liền hỏi Tiểu Giang: "Ai đưa tới vậy?"

Nhắc đến thì lại thấy kỳ lạ.

Tiểu Giang nhớ lại: "Là một người chạy chiếc xe phân khối lớn, bịt mặt kín mít như người nhện, mặc quần áo thể thao nhưng lại đi giày da. Hắn ta vứt đồ rồi chạy mất."

Bộ dạng này, y như là giao dịch ngầm vậy.

Tiểu Giang nhẹ nhàng dặn dò: "Anh mở cẩn thận chút, đưa đồ mà giống như là giao dịch ngầm vậy, hy vọng không phải bom mìn lựu đạn gì đó."

Hoắc Nhất Ninh mở gói đồ ra, bên trong là một chiếc USB. Anh cắm vào máy tính, trong USB chỉ có một tệp dữ liệu là đoạn video dài chưa đến mười phút.

Xem xong, Tưởng Khải sững người: "Đây là?"

Sắc mặt Triệu Đằng Phi rất nặng nề: "Án mạng tại nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn."

Đoạn video đang tạm dừng, Tưởng Khải chỉ tay vào màn hình, nói: "Tôi thấy cô gái đang đâm người ấy" nhìn quen quen là, "Còn cậu chàng làm hỏng chứng cứ quan trọng này nữa." cũng rất thân thuộc cơ.

Hoắc Nhất Ninh thong thả nói một câu: "Đó là Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn của tám năm trước."