Duy Nhất Là Em

Chương 242: Cẩm Vũ được cứu, boss trùm xuất hiện




Editor: Nguyetmai

Cô giống như con bạch tuộc vậy, vài ba cái là nhảy tót lên cao rồi.

Khương Cẩm Vũ câm nín luôn.

Giỏi bơi lội, lúc nào cũng đem theo vệ sĩ, lại còn mang theo súng, biết những chiêu thức giết người, biết trèo cây, rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Rõ ràng rất huênh hoang, ngạo mạn, nhưng lại ngây thơ trong sáng như thế, Khương Cẩm Vũ thầm nghi ngờ, rất có khả năng cậu vừa ra khỏi đầm rồng, lại bước vào hang cọp.

Ở bên kia, Chử Qua đã trèo đến ngọn cây, nhanh nhẹn hái một ít hoa quả, bỏ vào chiếc túi xách bằng gấm thêu, miệng còn ngậm thêm một quả. Cô xuôi theo thân cây tụt xuống, mới được một nửa đã nhảy thẳng xuống, vững vàng tiếp đất. Sau đó, cô lại bò vào bụi cây, đặt quả ngậm trong miệng lên một hòn đá không có cỏ, lôi khẩu súng trong giỏ ra, ngắm chuẩn rồi bóp cò.

"Phụt!"

Một ánh lửa màu xanh bốc lên từ khẩu súng.

Khương Cẩm Vũ á khẩu.

Hoá ra là bật lửa à...

Cô ấy cầm bật lửa đi khắp nơi chĩa vào đầu người khác...

Chử Qua vừa tập trung nướng hoa quả, vừa lải nhải nói: "Mẹ tôi không muốn tôi giết người."

Một lúc sau, cô nói tiếp: "Cho nên làm cho tôi một khẩu súng giả."

"Đây không phải là khẩu súng giả bình thường đâu."

"Bóp cò một lần là có lửa này."

"Bóp hai lần là ra thuốc mê nhé."

Chử Qua quay sang nhìn Khương Cẩm Vũ, buông cò súng ra, tắt lửa. Cô lắc khẩu súng giả trong tay, nói: "Cậu có muốn chơi thử không?"

Khương Cẩm Vũ lắc đầu.

Thế thì thôi vậy, Chử Qua tiếp tục dùng súng nướng hoa quả, vỏ quả nứt ra, để lộ thịt quả bên trong màu vàng, một khối mềm dẻo vàng óng.

Cô lại lấy từ giỏ xách ra một quả nữa, tiếp tục nướng, nướng xong quả đó cô dùng cỏ gói lại rồi đưa cho Khương Cẩm Vũ.

Cậu đón lấy, chăm chú nhìn.

Công tắc nói chuyện của Chử Qua lại được bật lên: "Cậu có biết đây là quả gì không?"

"Đây là quả hulun đấy."

"Chỉ mọc ở vùng này thôi, những nơi khác không trồng được đâu."

"Vỏ quả rất cứng, dùng lực mạnh thế nào cũng không tách ra được, nhưng chỉ cần gặp lửa thì lập tức nứt ra."

"Mùi vị ngọt đến phát ngấy, nhưng hàm lượng đường rất cao, có thể chống đói, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao."

"Có thể bảo quản được ít nhất sáu tháng."

"Rất thích hợp cho sinh tồn bên ngoài."

Nói nhiều thật đấy.

King và Yan giải quyết xong kẻ địch, vừa quay trở lại đã nghe thấy cô chủ Chuge đang lải nhải một mình. Chẳng phải cô chủ chỉ nói nhiều như vậy với những người thân thiết thôi sao?

Chử Qua đưa quả thứ hai đã nướng xong cho Khương Cẩm Vũ, nói: "Đây này, hết nóng rồi, ăn được rồi đấy."

Khương Cẩm Vũ khẽ nếm một miếng rồi nói: "Cảm ơn."

"Có ngọt không?"

Ngọt đến phát ngấy.

"Cậu ăn nhiều một chút đi."

"Những kẻ bắt cóc không cho cậu ăn cơm, chắc là cậu đói lắm."

"Đợi lát nữa tôi lại đi hái thêm cho cậu mấy quả nữa."

"Cậu mang theo bên người ấy."

"À phải rồi, cậu không có bật lửa."

Cô nhìn sang King, hỏi: "King, anh có mang theo lựu đạn không?"

Cô lại quay sang nhìn Khương Cẩm Vũ: "Cậu có biết dùng lựu đạn lấy lửa không?"

King hết nói nổi. Cô chủ Chuge à, cô nói quá nhiều rồi đấy.

Khương Cẩm Vũ á khẩu. Lấy lửa từ lựu đạn là kỹ năng mà ai ở đây cũng biết sao?

Cô gái liến thoắng không ngừng. Ở phía xa, tiếng súng vẫn còn vang lên, gió thổi qua cánh rừng nhiệt đới làm cây cối rung lên xào xạc.

Dưới tán cây trong rừng sâu bóng người kéo dài trên mặt đất.

Hiếm khi thấy Thời Cẩn mặc áo sơ mi đen, màu áo càng làm tôn lên làn da trắng mịn của anh. Trên trán và cổ anh lấm tấm mồ hôi, từng giọt mồ hôi men theo tóc mái nhỏ xuống trước trán. Anh cúi đầu, ngón tay thon dài cầm súng, lắp đầy các ổ đạn, máu dính vào đầu ngón tay giống như viên ngọc trắng nhuốm màu máu, nhưng lại đẹp đến lạ thường. Đường nét góc nghiêng của khuôn mặt anh rất rõ ràng, ánh chiều tà từ phía sau chiếu đến khiến khuôn mặt anh như bị vây trong ánh lửa đỏ, toàn thân toát lên vẻ quyết đoán và độc ác, có phần tàn nhẫn, cũng có phần hoang dã.

Cách đó vài mét, bảy tám người đàn ông đứng thẳng tắp, trận địa phòng thủ được chuẩn bị sẵn sàng, nghe thấy tiếng bước chân lập tức giương súng ngắm bắn, trông thấy người đi đến mới buông súng xuống.

Là Tần Trung.

Anh ta tiến lên phía trước, nói: "Cậu Sáu." Cánh tay Tần Trung bị thương, đang được băng bó sơ sài bằng một mảnh vải, "Ít nhất có bốn người." Chắc chắn là gã chán sống Tần Minh Lập đó làm lộ tin tức ra ngoài, mới dẫn đến nhiều kẻ thù xã hội đen của Tần Hành như vậy.

Thời Cẩn dùng khăn lau sạch máu trên ngón tay, nói: "Phải giải quyết xong trước khi trời tối."

"Vâng."

Hoàng hôn sắp tắt, bên trong bụi cây sát mép nước có bốn người đang nằm sấp, hai người da đen cao lớn lực lưỡng, hai người da trắng mong manh gầy yếu, hai màu trắng và đen khác biệt rõ ràng.

Cô gái hạ thấp giọng hỏi: "Nhà cậu ở đâu thế?"

Nếu cậu không trả lời, rất có thể cô sẽ nói mãi không ngừng, Khương Cẩm Vũ bèn lên tiếng: "Giang Bắc."

Giang Bắc?

Chử Qua chưa từng nghe nói đến nơi này: "Cậu vẫn còn đi học à?"

Khương Cẩm Vũ rất kiệm lời, hỏi gì đáp nấy, không hơn một chữ: "Dạy học."

Chử Qua rất ngạc nhiên: "Cậu là thầy giáo ư?" Thì ra trẻ vị thành niên cũng có thể làm giáo viên à, thế giới bên ngoài thật kỳ diệu.

"Ừ."

Cô rất tò mò hỏi: "Vậy cậu dạy môn gì?"

Khương Cẩm Vũ đáp ngắn gọn với giọng bình thản: "IT của trường đại học"

Ồ, cô ngạc nhiên đến ngẩn người, mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, hỏi: "Cậu là giảng viên đại học ư?"

"Ừ."

Cô khen ngợi cậu từ tận đáy lòng: "Cậu giỏi thật đấy!" Thế giới bên ngoài thật kỳ diệu!

Câu này, Khương Cẩm Vũ thật không biết phải đáp như thế nào.

Chử Qua tự mình đáp luôn, sau đó thì không ngừng lại được nữa: "Không giống tôi, học kém lắm."

Một lúc sau, cô nói tiếp: "Tất cả các môn học không dùng đến nắm đấm tôi đều không đạt."

Cô hơi phiền não: "Tôi còn khiến cho mười ba thầy giáo tức giận bỏ đi."

Khương Cẩm Vũ cạn lời.

Cậu đoán, thiên phú của cô ấy chắc đều được dùng vào việc trèo cây và lấy lửa từ lựu đạn cả rồi.

Giọng nói của Chử Qua nhỏ xíu, trong trẻo giòn giã: "Sau đó không còn cách nào khác, chỉ có thể để mẹ tôi tự dạy tôi vậy."

"Nhưng mà, ngoài tiếng Trung ra, tôi chẳng học được thứ gì khác nữa."

"Ba tôi giận tới nỗi muốn đánh chết tôi, nhưng mà ông ấy không thể."

Cô dương dương tự đắc cười nói: "Bởi vì tôi là con một mà."

"Mặc dù ba hay đánh tôi, nhưng chắc chắn ông ấy rất tự hào, vì sinh được đứa con gái giỏi giang như tôi."

"Dù sao thì với nhan sắc của ba tôi mà sinh được đứa con gái như tôi thế này quả thật không dễ dàng gì."

Cô nói chuyện suốt, đáng lẽ phải rất ồn, nhưng không hiểu vì sao cậu lại không thấy ồn chút nào. Giọng nói của cô rất hay, câu này nối tiếp câu kia giống như người đọc sách, một lúc lại nhăn mặt nhíu mày, một lúc lại vui mừng hớn hở, cứ như cô đào hát kịch.

Từ trước đến giờ Khương Cẩm Vũ chưa từng gặp được người nào có thể nói chuyện một mình nhiều như vậy. Cậu quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tươi đẹp tràn đầy sức sống của cô. Cô ấy là người có tính cách hoàn toàn trái ngược với cậu, trên người cô hội tụ đủ tất cả những thứ mà cậu thiếu hụt.

Giống như trời nắng chói và trời âm u, vừa khéo trái ngược nhau.

Chử Qua nằm trên cỏ, gối đầu lên cánh tay mình, nói: "Vả lại tôi đứng thứ nhất trong cuộc thi vật lộn của thanh thiếu niên trong trấn đấy."

Cô bỗng chau mày: "Nhưng mà tôi không thích cái trấn nhỏ đó."

"Trước giờ tôi chưa từng rời khỏi trấn, không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào nữa."

Người bên ngoài có phải đều trắng trẻo như cậu không, có giống như cậu mười bảy tuổi đã có thể làm giảng viên đại học không, có giống như cậu tuổi còn trẻ mà trong mắt tràn ngập một tầng sương dày đặc không, có ít lời giống cậu không, trong mắt chứa đựng những vì sao, nhưng lại như kẻ độc hành cô đơn không.

Cô ngoái đầu nhìn cậu thiếu niên nằm sấp bên cạch, đôi mắt tròn xoe mỉm cười, cong cong lên: "Cậu là người đến từ thế giới bên ngoài đầu tiên mà tôi gặp đấy."

Một lúc sau cô lại nói: "Còn là một nửa đồng hương nữa."


Lại một lúc sau, cô nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, nói: "Ngoài mẹ tôi ra, cậu là người đầu tiên nói tiếng Trung với tôi."

Một người thật kỳ lạ.

Lúc cầm súng, lúc đánh nhau, lúc trèo cây, cô ấy như con sư tử, tính công kích vô cùng mạnh. Lúc thao thao bất tuyệt, lúc nướng hoa quả, lúc nằm bò ra đất cô lại như con mèo, tuy có phần hoang dã, nhưng lại mang đến cảm giác ngây thơ vô hại.

Khương Cẩm Vũ thu ánh mắt lại, không suy nghĩ thêm về con người kỳ lạ này nữa.

Đúng ngay lúc này, King không kìm được nhắc nhở: "Cô Chuge, cô... cô nói hơi nhiều."

Nếu ba của cô Chuge biết được chắc chắn sẽ tức giận, bởi vì cô Chuge càng thích ai, sẽ càng nói chuyện nhiều với người đó, cô ghét ai thì một câu cũng chẳng buồn nói. Chẳng hạn như cô Chuge rất ghét chú Win của cô ấy, cho nên trước giờ cô chưa từng nói chuyện với ông ta, cũng không chịu gọi một tiếng chú. Nhưng cô chủ nói chuyện với cậu thanh niên này quá nhiều rồi, đừng nói ba cô Chuge, đến King cũng thấy không vui. Anh ta ở bên cạnh cô mười năm rồi, cũng chưa từng thấy cô nói nhiều với anh ta như vậy.

Chắc không phải là cô ấy nhìn trúng cậu thiếu niên này rồi đấy chứ? Tuy rằng cô Chuge chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng lúc ba cô Chuge mười bảy tuổi cũng đã bắt được mẹ cô về trấn làm vợ đấy thôi.

"King."

Đuôi mắt cô gái dần cong lên, như con mèo chuẩn bị cào người ta: "Gan của anh lớn lắm rồi."

"Anh dám chê tôi nói nhiều rồi."

"Lâu rồi chưa được uống nước sông Xisu đúng không?"

"Khi nào trở về tôi đá anh xuống đó trước, rồi đổi một người mới."

Nước của sông Xisu toàn là vỏ cây anh túc, uống vào sẽ trúng độc! King lập tức giải thích: "Cô Chuge, chỉ vì tôi sợ chúng ta sẽ dụ kẻ địch đến đây thôi."

Bỗng nhiên từ nơi không xa vang lên tiếng bước chân.

Kẻ địch đến thật rồi sao? King và Yan lập tức ngồi dậy, sờ vào khẩu súng bên eo, chắn cho Chử Qua phía sau. Cô cũng ngồi dậy, nhìn ngó bốn phía xung quanh, bóng cây đung đưa, tiếng động mỗi lúc một lớn.

Khương Cẩm Vũ cũng ngồi dậy, cô lập tức giữ cậu lại, nhỏ giọng nói: "Cậu trốn kĩ đi."

Sau đó cô lấy khẩu súng trong túi xách ra nhét vào tay cậu: "Bắn hai lần là thuốc mê."

Cậu muốn từ chối, nhưng không để cậu kịp lên tiếng, Chử Qua đã suỵt một tiếng: "Đừng lên tiếng."

Rốt cuộc là ai liên tục nói chuyện hả?

Khương Cẩm Vũ quay đầu, không nhìn cô. Nhờ vào ánh chiều tà, cậu nhìn thấy rõ bóng người từ phía xa bèn ngồi thẳng dậy.

Chử Qua bổ nhào lên, nằm sấp trên người cậu, giữ cậu lại: "Cậu làm gì thế, muốn chết à!"

Khoảng cách quá gần, Khương Cẩm Vũ cảm thấy không thoải mái lắm bèn giơ một ngón tay ra chọc vào vai cô. Chử Qua ngẩn người, đỏ mặt tránh khỏi người cậu.

Khương Cẩm Vũ trả súng cho cô, nói: "Những người đó đến tìm tôi." Cậu đứng dậy, gọi một tiếng, "Anh rể."

Chử Qua cũng xoay đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông bước ra từ ráng chiều. Anh rất cao, mặc quần áo màu đen ngay ngắn, bước đến gần mới nhìn rõ được tướng mạo của anh.

Một người đàn ông thật đẹp trai...

Thời Cẩn bước đến, hỏi Khương Cẩm Vũ: "Có sao không?"

"Em không sao." Cậu đi đến bên cạnh Thời Cẩn.

Thời Cẩn quan sát hồi lâu, sau khi chắc chắn Khương Cẩm Vũ không sao mới nhìn sang cô gái. Cô thoải mái nhìn lại anh và tự giới thiệu: "Tôi là Chử Qua."

Thời Cẩn hơi kinh ngạc: "Con gái của Chử Nam Thiên à?"

Cô gật đầu: "Đúng vậy."

Thời Cẩn không hỏi nữa, chỉ nói cảm ơn.

Trời sắp tối rồi, không nhìn rõ được khuôn mặt của cậu thiếu niên nữa, Chử Qua nói: "Tôi phải trở về rồi."

Khương Cẩm Vũ nói: "Cảm ơn cô." Con ngươi lạnh lẽo có phần dịu dàng hơn, cậu đọc một địa chỉ mail: "Nếu đến Giang Bắc, có thể đến tìm tôi."

Có lẽ Chử Qua sẽ không có cơ hội đến Giang Bắc, nhưng mà, cô vẫn ghi địa chỉ email đó lại. Cô nhìn cậu rồi xoay người rời khỏi, đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại.

Cô nói: "Sau này cậu đừng đến đây nữa."

Ba cô nói, chỗ này không có nhiều người tốt. Nếu lần sau cậu bị bắt nữa thì có thể sẽ không may mắn gặp được cô như vậy.

Nói xong, cô lại nhìn cậu một lần nữa, hồi lâu sau mới quay người rời khỏi đó.

King và Yan đi theo phía sau cô gái.

Khương Cẩm Vũ theo Thời Cẩn rời đi, đi được vài bước lại quay đầu.

Thời Cẩn nói: "Ở vùng này không có mấy kẻ dám động tới cô ấy đâu."

Vào lúc này, một tiếng ầm vang lên, một bông pháo hoa bắn vút lên từ bên bờ sông, mang hình một đóa hoa anh túc.

Thời Cẩn ngẩng đầu, pháo hoa từ phía xa phản chiếu trong mắt anh, anh nói với cậu thiếu niên bên cạnh: "Ba của cô ấy, Chử Nam Thiên, là ông trùm ma túy ở đây."

Khoảng hai mươi phút trôi qua, mặt trăng đã ló dạng.

Chử Qua ngồi ở đầu thuyền, buồn bực không vui nhìn chiếc thuyền đang tiến lại ngày càng gần mình.

Trên thuyền có một người thanh niên đang đứng, thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn tú, nho nhã, giống như văn nhân bước ra từ sách cổ, nhã nhặn tuấn tú, nhưng đôi mắt màu lục lại có phần yêu nghiệt lạ thường.

King kính cẩn gọi: "Cậu Đằng."

Người thanh niên được gọi là "cậu Đằng" đó khẽ mỉm cười. Anh ta mặc một bộ vest được cắt may tinh tế, mỗi lần nhấc tay giơ chân đều rất thong thả ung dung.

Lưu manh giả danh trí thức!

Chử Qua nhớ đến cụm từ mà mẹ cô dạy. Cô không thích người này, cũng hoàn toàn chẳng thèm che giấu sự chán ghét của mình. Cô dùng tiếng Anh chất vấn: "Sao lại là anh?"

Giọng nói của người thanh niên đó rất dịu dàng, vẻ mặt vô cùng nhẫn nại: "Ba em bảo anh đến đón em." Chất giọng êm ái, tiếng Anh vừa tiêu chuẩn vừa lưu loát.

Chử Qua hừ một tiếng: "Ông ấy bảo anh tới thì anh tới à?"

Người đàn ông chậm rãi nói: "Anh là chồng tương lai của em mà."

Cô phun ra một câu tiếng Trung: "Con m* anh bị bệnh ấu dâm à!"

Nói xong cô tức giận bước lên thuyền, một mình ngồi một chỗ, bực bội không nói tiếng nào ném đá xuống nước. Người mà cô không thích, một câu cô cũng chẳng buồn nói với hắn.

Cậu Đằng đó cũng không tức giận, dường như chỉ coi như trẻ con đang giận dỗi, đi đến cuối thuyền nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên một giọng nữ: "Bác sĩ Thường, ngày kia anh có thể trở về được không? Chiều ngày kia có lịch hẹn của bệnh nhân."

"Giúp tôi lùi lịch đi." Người thanh niên nói bằng tiếng Trung, "Cảm ơn."