Duy Nhất Là Em

Chương 204: Sênh Sênh phản kích, chân tướng phơi bày




Editor: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh mở mắt ra: "Thời Cẩn!"

Thân thể cô run rẩy, chợt bừng tỉnh, ánh mắt trống rỗng, mãi mà không hoàn hồn lại.

Một bàn tay giữ lấy eo cô, cả người cô bị ôm thật chặt. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc mang mùi thuốc nhàn nhạt, cô chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Thời Cẩn.

"Sênh Sênh, anh ở đây." Thời Cẩn giơ ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mi Khương Cửu Sênh. Anh cúi đầu, đôi môi lành lạnh in lên trán cô: "Sao vậy? Sao còn khóc nữa?"

Cô vẫn còn sợ hãi, nằm trong lòng anh thở dồn dập: "Em lại mơ thấy ngôi nhà kính đó."

Trong giấc mơ, tay cô dính đầy máu, Thời Cẩn cầm dao, có hai người đang nằm trên mặt đất, không thấy rõ mặt mà chỉ thấy máu chảy lênh láng…

***

Sắp tới giờ tan tầm, bầu không khí trong đồn cảnh sát trở nên thoải mái hơn nhiều.

Cảnh sát hình sự thực tập Tiểu Giang vừa làm xong hồ sơ, tranh thủ lướt weibo trong lúc rảnh rỗi, sau đó bắt đầu than thở.

"Haizz!"

Đã thở dài lần đến lần thứ tám rồi!

Tưởng Khải dụi dụi đôi mắt đầy mỏi mệt của mình, nói một câu: "Cậu còn trẻ, thở dài cái gì."

Giọng điệu của Tiểu Giang vô cùng phiền muộn, khó chịu, tràn đầy oán trách: "Hôm qua "Đại Đường" kết thúc, Trấn Bắc tướng quân lại chết mất tiêu."

Tiểu Giang là fan của phim trong nước, vốn có danh hiệu là kẻ hủy diệt nền phim ảnh nước nhà.

"Đại Đường" là một bộ phim truyền hình lịch sử có đề tài rất hot đang được trình chiếu. Tưởng Khải cũng từng nghe nói tới: "Trấn Bắc tướng quân chết, cậu than thở cái gì?"

Tiểu Giang cố tranh luận: "Anh ta là nam chính mà." Rồi cậu ta chống cằm, ra vẻ u buồn nói: "Diễn xuất của Tô Vấn thật tuyệt, em xem mà bật khóc luôn."

Đồng chí Tiểu Giang, thật sự hợp làm cảnh sát sao?

Lúc này, Thang Chính Nghĩa cũng chen mồm vào: "Bộ phim đó mẹ với em gái của tôi cũng xem đấy. Vừa chiếu đến Tô Vấn là hai người đó như mới cắn thuốc xong vậy, la hét chói tai tới mức có thể làm sáng cả đèn cảm ứng âm thanh ở tầng mười bảy. Nhưng vừa chiếu tới nữ chính Cảnh Sắt thì…" Thang Chính Nghĩa tặc lưỡi liên tục.

Nhân vật nữ chính của "Đại Đường" chính là diễn viên bình hoa nổi tiếng Cảnh Sắt.

Tưởng Khải bèn hỏi: "Cảnh Sắt thì sao?" Nữ thần Cảnh đẹp mà, gái đẹp không có lỗi.

Thang Chính Nghĩa liếc nhìn bên trái, đội trưởng đang nhìn chằm chằm vào máy tính xem tài liệu.

Thang Chính Nghĩa lập tức bung lụa: "Không nói gì cả, toàn comment trực tiếp thôi." Cậu ta càng nói càng hăng, cầm thìa lên múc một miếng bánh ngọt còn thừa trong bữa trà chiều: "Nhưng tôi cũng xem một lúc, diễn xuất đúng là cứng thật, cứng vô cùng tận. Khuôn mặt xinh đẹp đến thế sao lại diễn xuất như thể bị liệt mặt vậy không biết? Lại thêm một đống lời thoại như như đổ cả bình dấm vào ấy, chua tới mức tôi suýt nữa ói hết bữa tối ra luôn…"

Nói hăng say quá nên cậu ta hoàn toàn không ý thức được rằng có người đi đến bên cạnh. Một bàn tay đặt sau gáy cậu ta, ấn thẳng đầu cậu ta vào đĩa bánh ngọt mà không hề báo trước.

Thang Chính Nghĩa lau bơ dính trên mặt, tức giận: "Đội trưởng, anh làm gì vậy?"

Hoắc Nhất Ninh cầm ly đi qua rót nước, liếc một cái: "Sao có ăn mà cũng không chặn mồm cậu lại được vậy?"

Lấy việc công trả thù riêng, bao che người mình!

Thang Chính Nghĩa không phục, hất đầu: "Hừ, em biết ngay mà, anh có quan hệ mờ ám với nữ thần Cảnh Sắt. Thấy em chê diễn xuất của cô ấy không tốt nên đội trưởng anh xót chứ gì?"

Diễn xuất của nữ thần Cảnh Sắt đã được công nhận là tệ hại, không cho nói còn không phải là bao che người mình sao? Thang Chính Nghĩa dám cá là có quan hệ mờ ám!

Thang Chính Nghĩa huýt sao, trêu ghẹo bằng giọng bỉ ổi: "Khai thật đi, trong số comment khen Cảnh Sắt có mấy cái là đội trưởng viết hả?"

Mặt Hoắc Nhất Ninh không đổi sắc: "Nói lắm thế. Phá được án chưa?"

Giả vờ! Giả vờ tiếp đi!

Lúc này, di động đặt trên bàn của Hoắc Nhất Ninh đổ chuông. Anh nhìn thoáng qua màn hình, khóe miệng cong lên: "Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia, cô gái nhỏ nói bằng giọng sung sướng phấn khởi: "Đội trưởng, em có một tin cực tốt muốn nói với anh."

Cực tốt?

Hoắc Nhất Ninh vuốt ve viền ly nước: "Ừ, nói đi."

Hình như Cảnh Sắt đang đứng ở chỗ có gió nên bất giác nói to hơn: "Em nhận một kịch bản, đóng vai một nữ cảnh sát. Sau đó đạo diễn nói tư thế cầm súng của em xấu kinh hồn."

Đây chính là tin cực tốt á?

Hoắc Nhất Ninh kiên nhẫn: "Rồi sao?"

Cô vui vẻ lắm, giọng nói trở nên bay bổng: "Đạo diễn lập tức liên lạc với đồn cảnh sát giúp em, để em đến đồn cảnh sát học tập, còn kêu người có chuyên môn kèm em nữa."

Ngón tay đang sờ viền ly của anh bỗng dừng lại: "Kêu ai?"

"Là đội phó."

Triệu Đằng Phi bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lạnh tới mức rùng mình, quay đầu lại theo phản xạ thì thấy ánh mắt hình viên đạn lạnh như băng của đội trưởng nhà mình

Anh gãi đầu, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào: "Đội trưởng, sao anh nhìn em kiểu đó vậy?" Ánh mắt đáng sợ lắm anh biết không?

Đúng lúc này, Cục trưởng Dương lặng lẽ lẻn vào, khiến Tiểu Giang sợ tới mức giấu điện thoại dưới nách, sau đó ngồi ngay ngắn: "Chào Cục trưởng!"

Cục trưởng Dương khoát tay: "Các cậu cứ làm việc tiếp đi."

Mọi người trở về vị trí của mình. Không bận cũng phải làm như rất bận.

"Đội trưởng Hoắc." Cục trưởng Dương chắp tay sau lưng, đi về phía Hoắc Nhất Ninh: "Còn đang bận việc à?"

Hoắc Nhất Ninh nói "Chờ chút" với đầu dây bên kia rồi che điện thoại lại, ngẩng đầu lên: "Có việc gì?"

Cục trưởng Dương cười rất hiền hòa, các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau: "Tháng sau có diễn viên đến thể nghiệm trong đồn. Cậu giúp tôi kèm người ta nhé, chủ yếu là dạy các tư thế với động tác cơ bản."

Hoắc Nhất Ninh híp mắt lại: "Được thôi."

Cục trưởng Dương hài lòng rời đi.

Hiếm lắm mới thấy chó điên họ Hoắc ngoan ngoãn một lần.

Ánh mắt Triệu Đằng Phi trở nên gian xảo: "Ơ kìa, sao thoải mái thế? Em nhớ trước kia có đoàn làm phim đến đồn quay trailer, anh còn xụ mặt đuổi người ta ra ngoài cơ mà!"

Hoắc Nhất Ninh duỗi cặp chân dài của mình ra đằng trước: "Tôi rảnh, được chưa?"

Triệu Đằng Phi giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng: "Được được được, quý ngài muốn nói gì chẳng được, OK thôi."

Hoắc Nhất Ninh cười mắng câu cút đi, sau đó mới đưa điện thoại lên tai. Tâm trạng của anh rất tốt, giọng lười biếng: "Không phải là đội phó."

Cảnh Sắt ngơ ngác: "Hả?"

Anh tựa lưng vào ghế, ngồi vắt vẻo, cặp chân dài lắc lư, khóe miệng cong lên: "Là đội trưởng kèm cô."

Cảnh Sắt lập tức nói: "Em biết mà. Vốn là đội phó, nhưng em đi cửa sau đổi đội phó thành anh."

Thật đáng yêu!

Đi cửa sau cũng đáng yêu!

Hoắc Nhất Ninh kìm nén nụ cười trên môi: "Được rồi, tôi phải đi điều tra đây."

Cảnh Sắt hơi tiếc nuối, còn muốn nói chuyện thêm chút nữa. Nhưng đội trưởng rất bận, cô không thể quấy rầy được, phải nghe lời. Cô nói bằng giọng ngoan ngoãn: "Hẹn gặp lại đội trưởng."

Hoắc Nhất Ninh đang định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia, cô gái nhút nhát lại bỗng đánh bạo nói: "Đội trưởng, moah…"

Sau đó, cô cúp máy trước.

Hoắc Nhất Ninh buồn cười, nghĩ tới tấm meme cô cột tóc hai bím, thẹn thùng kéo bím tóc.

Một phút, đội trưởng cười liền một phút rồi! Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải đưa mắt nhìn nhau, kề tai thủ thỉ. Thang Chính Nghĩa chống cằm, ra vẻ tinh tường: "Cậu nhìn đội trưởng nhà mình kìa, cười đến là xán lạn."

Tưởng Khải nghiêm túc sửa lại: "Là trái tim đang thổn thức."

Thang Chính Nghĩa cũng không biết mình kích động gì nữa, dù sao cũng vẫn rất kích động: "Cuối cùng cây vạn tuế già cũng sắp nở hoa rồi." Cậu từng nghe những người cùng thời với đội trưởng nói, lúc còn học trường quân đội đội trưởng cũng chưa từng yêu đương bao giờ cả, cuộc sống riêng tư sạch sẽ hệt như hòa thượng đã nhìn thấu sự đời vậy, vẫn còn là trai tân chính cống.

Trai tân cuối cùng cũng muốn yêu đương rồi!

Tưởng Khải cũng rất phấn khởi: "Nở hoa nhanh lên, đỡ phải chặn hoa đào của chúng ta."

Bên kia, Hoắc Nhất Ninh bỗng ngẩng đầu lên, cười đến là lưu manh: "Ông nghe thấy cả đấy nhé!"

Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải: "…"

Di động reo lên, Hoắc Nhất Ninh nhìn thoáng qua rồi nhấc máy: "Thầy."

Thầy Phạm Vệ Đông của Hoắc Nhất Ninh cũng xuất thân từ đội hình sự, làm cảnh sát hơn ba mươi năm. Sau này lớn tuổi, vì vết thương cũ nên chuyển tới ban hỗ trợ hậu cần làm trưởng ban.

"Tối nay đến uống một ly đi. Gần đây cô của cậu mới làm mấy món mới đấy."

Tính cách của Phạm Vệ Đông cũng thuộc loại cứng đầu. Lúc còn trẻ chẳng thua Hoắc Nhất Ninh là mấy. Hai thầy trò nồi nào úp vung nấy, lại thêm vợ chồng Phạm Vệ Đông không có con cái, nên rất yêu thương Hoắc Nhất Ninh. Hai bên thường xuyên qua lại với nhau.

Hoắc Nhất Ninh cười đáp: "Được thôi, để em xách rượu qua."

Phạm Vệ Đông bỗng nhớ tới một việc: "Vụ án lần trước cậu hỏi, tôi có lật lại ghi chép điều tra trước kia rồi, đúng là có điểm lạ thật."

Tám năm trước, Trần Kiệt đã sa lưới ở khu vực quận Giang Bắc. Khi đó Phạm Vệ Đông còn đang trong đội hình sự, cũng từng theo vụ án nhà kính trồng hoa nhà họ Ôn. Chẳng qua ông không theo tới cùng, vụ án đã được chuyển giao cho tổ trọng án Vân Thành.

"Điểm lạ ở đâu ạ?" Hoắc Nhất Ninh nghiêm túc hỏi.

"Một câu hai câu không thể nói rõ được. Tối nay hai chúng ta vừa uống vừa nói đi."

"OK."

Bảy giờ tối.

Trong khu chung cư cũ kĩ, từng ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng, mùi cơm thơm phức.

Vợ Phạm Vệ Đông, bà Diêu đang bận bịu trong bếp, cao giọng hỏi ông bạn già trong phòng khách: "Nhất Ninh sắp tới chưa?"

Phạm Vệ Đông sắp sáu mươi, rất khỏe mạnh. Ông đeo kính viễn thị ngồi trong phòng khách xem tin tức quân sự: "Đi điều tra về trễ chút, đang trên đường tới."

Bà Diêu bưng đồ ăn đã nấu xong lên bàn, liếc nhìn thấy ông nhà mặc áo ba lỗ quần đùi, vừa buồn cười vừa tức giận: "Ông già này, xem ông ăn mặc kìa. Còn không mau sửa sang lại đi!"

"Nhất Ninh có phải là người ngoài đâu mà." Tuy là nói vậy, nhưng Phạm Vệ Đông vẫn đứng dậy thay quần áo.

Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

"Tới nhanh thế." Phạm Vệ Đông chạy ra mở cửa, miệng lải nhải: "Không phải đã nói là lát nữa sao? Sao mới đó đã…"

Cạch… Cửa mở ra, bỗng một con dao chĩa thẳng vào ngực Phạm Vệ Đông.

Bảy giờ mười lăm, Hoắc Nhất Ninh mới đến khu chung cư. Anh gọi điện trước, nhưng mãi mà không ai nghe máy. Anh cúp điện thoại, đỗ xe xong rồi chạy vào trong tòa nhà. Mới đến trước cửa cầu thang kiểu cũ, bỗng thấy hai gã đàn ông chạy xuống, đội khăn trùm đầu và bao tay, dáng vẻ khả nghi.

Anh đang định đuổi theo, nhưng bỗng nghĩ tới điều gì, lại lập tức chạy lên lầu.

Cửa nhà Phạm Vệ Đông vẫn mở toang, hai vợ chồng bị trói trên sofa, trong miệng còn bị bịt kín. Hoắc Nhất Ninh cất súng, đi đến cởi trói cho họ: "Không bị thương chứ?"

Phạm Vệ Đông lắc đầu, tức giận tới mức râu vểnh ngược, mắt trợn trừng trừng: "Đúng là gan lớn bằng trời, dám cướp tới tận nhà cảnh sát!"

"Bị cướp thứ gì?" Hoắc Nhất Ninh quan sát chung quanh. Phòng khách vẫn gọn gàng, không có dấu vết lục lọi, xem ra hai kẻ đó không muốn cướp tiền.

"Một video tài liệu." Phạm Vệ Đông nghiêm túc nói: "Nhất Ninh, ngoài cậu ra còn ai đang điều tra vụ án nhà họ Ôn nữa?"

Vẻ mặt Hoắc Nhất Ninh rất phức tạp.

Nhà họ Ôn, Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh, ba nghi phạm bị khoanh vùng.

***

Đêm dài, gió lặng, ánh trăng lành lạnh chiếu qua lớp kình cửa sổ, soi sáng nửa khuôn mặt có hình dáng rõ ràng. Người ấy hơi cúi đầu, cổ thon dài.

Ánh sáng trên màn hình vi tính chiếu lên khiến những móng tay được cắt dũa sạch sẽ chỉnh tề trở nên trắng muốt. Ngón tay thong dong bấm mấy phát, cửa sổ video bật lên, hình ảnh hơi nhòe, tiếng cũng không rõ ràng.

Đó là một đoạn video thẩm vấn. Góc độ quay video là bốn lăm độ chếch về góc trên bên trái, không mấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt được khuôn mặt của hai người trong video. Đó là đội trưởng đội hình sự Phạm Vệ Đông tám năm trước cùng với nghi phạm Trần Kiệt của vụ án nhà kiếng trồng hoa nhà họ Ôn.

"Họ tên."

"Trần Kiệt."


"Quê quán."

"Vân Thành."

"Từ bốn giờ đến năm giờ rưỡi buổi chiều ngày mười bảy tháng Mười năm XX, anh đang ở đâu?"

Khi đó Trần Kiệt còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, tóc cạo rất ngắn, không khác những thanh niên lêu lổng trong xã hội là mấy, cổ đầy hình xăm, tay đeo còng số tám, cúi đầu nghe lời trông có vẻ thành thật. Hắn ta đáp: "Ở nhà họ Ôn."

Phạm Vệ Đông vừa làm ghi chép vừa hỏi: "Nhà họ Ôn nào?"

Trần Kiệt khai: "Nhà họ Ôn làm ngân hàng ở Vân Thành."

"Cậu ở nhà họ Ôn làm gì?"

Trần Kiệt im lặng trong phút chốc, sau đó đáp: "Ăn trộm."

Khi đó Trần Kiệt cầm cố một chiếc vòng tay ở Giang Bắc, đó chính là thứ mà nhà họ Ôn bị mất. Bởi vậy, Trần Kiệt mới sa lưới ở Giang Bắc.

Phạm Vệ Đông thuận theo lời nghi phạm, bỗng hỏi thật nhanh: "Từ bốn đến năm giờ rưỡi, nhà kính trồng hoa của nhà họ Ôn xảy ra án mạng, một nam một nữ bị tấn công và sát hại, có phải là cậu làm không?" Không chờ đối tượng trả lời, ông hùng hổ: "Cậu bị ăn trộm bị phát hiện, bèn nổi ý giết người, sau đó sát hại hai người họ."

Trần Kiệt lập tức ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hoe, kích động đứng dậy bác bỏ: "Không phải. Tôi ăn trộm xong là đi ngay. Không phải tôi giết người, là hai người kia, là họ đã giết người!"

"Hai người nào? Nói rõ xem."

Trần Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Vệ Đông, chỉ sợ ông không tin: "Khi đó nhà họ Ôn đang tổ chức tiệc sinh nhật, sân sau vắng người, tôi ăn trộm xong rồi định chạy thoát từ sân sau. Lúc đi ngang qua nhà kính trồng hoa, bên trong có người đang khóc. Vì tò mò nên tôi bèn đến xem thử, đến gần mới phát hiện có hai người đang nằm trên mặt đất, chảy rất nhiều máu."

Phạm Vệ Đông lập tức hỏi: "Ai đang khóc?"

"Một cô bé." Trần Kiệt chậm rãi ngồi xuống, nhớ kĩ lại: "Bên cạnh cô bé còn có một cậu trai, tầm mười bảy mười tám tuổi, rất cao, trông cực kì khôi ngô."

"Họ đang làm gì?"

"Cô bé ngồi bệt trên mặt đất khóc, cậu trai cầm dao trong tay, bảo cô bé đừng khóc."

Phạm Vệ Đông nhấn mạnh: "Cậu chắc rằng cậu trai kia cầm dao chứ?"

Trần Kiệt không hề do dự: "Tôi chắc chắn. Cổ tay áo của cậu ta còn dính máu, bàn tay rất đẹp…"

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Ôn Thư Ninh tắt video, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Vào đi."

Là Lâm An Chi. Anh cầm một phần tài liệu đi vào, ánh mắt hờ hững, vừa lạnh lùng vừa xa cách: "Bản mẫu của SJ"S đã đưa đến. Nếu không có vấn đề gì thì tháng sau sẽ bắt đầu sản xuất. Kế toán đã nhận định, sau khi huy động vốn kết thúc, giá cổ phiếu của nhà họ Ôn sẽ tăng thêm 10 điểm."

Ôn Thư Ninh đặt một tay lên bụng, cúi đầu lật xem: "An Chi, đây là điều mà anh muốn ư?"

"Không chỉ có thế." Với thanh âm như băng giá, anh nói: "Tôi muốn thay thế cô, ngồi lên vị trí của cô."

Ôn Thư Ninh ngẩng đầu lên, cười như không cười: "Em thích dã tâm của anh."

Lâm An Chi không đáp một lời, ánh mắt sâu thẳm.

***

Hôm sau, đồn cảnh sát lập hồ sơ, đội hình sự số một đích thân phụ trách vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc của Phạm Vệ Đông.

Di động trên bàn bỗng rung lên, Ôn Thư Ninh nhìn thoáng qua, nhếch môi cười một cách lặng lẽ, ấn nút nghe máy.

Là Khương Cửu Sênh.

Cô đi thẳng vào vấn đề: "Video là cô gửi đúng không?"

Chưa đầy chín tiếng đã tìm được nơi gửi video rồi. Ôn Thư Ninh cười, vẻ hiểu rõ: "Tôi thích làm việc với người thông minh như cô đấy."

Giọng Khương Cửu Sênh thản nhiên như không: "Bởi cô ngu ngốc, ngay cả IP cũng không đổi."

"…"

Cô lười vòng vèo, nói thẳng: "Gặp mặt đi."

Ôn Thư Ninh báo thời gian và địa điểm. Khương Cửu Sênh lập tức cúp máy, sau đó gọi cho Thời Cẩn: "Thời Cẩn, không cần đến đón em đâu. Sau khi kết thúc em còn phải đi nơi khác nữa."

Thời Cẩn không suy nghĩ nhiều: "Để anh đưa em."

Cô từ chối rất nhanh: "Không cần đâu."

Cô rất ít khi đi một mình như thế. Thời Cẩn không yên tâm: "Sao vậy Sênh Sênh?"

"Không có gì đâu."

Khương Cửu Sênh không giải thích mà chỉ nói là có công việc. Anh không hỏi lại nữa, sợ cô giận anh dông dài.

Mặt trời ngả về Tây, gần đến hoàng hồn. Nơi chân trời xa xăm, hơn nửa vầng thái dương đã lặn xuống đường chân trời. Hình dáng nửa vòng tròn đỏ như màu lửa.

Ở một nơi gần cửa sổ trong quán cà phê, có tia nắng muộn lọt vào, nhảy nhót trong không trung, rơi từ ly cà phê màu trắng xuống chiếc thìa nhỏ nhắn tinh xảo.

Ôn Thư Ninh ngồi thẳng lưng, trang điểm tinh xảo, tay cầm thìa chậm rãi quấy cà phê trong ly. Cửa bị đẩy ra, gió thổi qua khiến chuông gió khẽ rung ring. Cô ta ngẩng đầu lên, mỉm cười khi nhìn thấy người đến.

Khương Cửu Sênh nhanh chóng đi đến, ngồi xuống ghế rồi tháo khẩu trang ra.

Ôn Thư Ninh dáng vẻ nhàn nhã, giọng điệu thoải mái, như thể người ngồi đối diện là bạn cũ lâu năm, nói bằng giọng như ôn lại chuyện xưa: "Tôi đã gọi cà phê cho cô rồi. Xem thử có hợp khẩu vị không?"

Khương Cửu Sênh nhìn một cái, đẩy ly cà phê ra rồi đi thẳng vào vấn đề một cách ngắn gọn: "Chắc cô cũng chẳng muốn nhìn thấy tôi đâu, không cần lãng phí thời gian nữa." Cô hỏi thẳng: "Tại sao lại gửi video cho tôi?"

Một câu vào đề, cô không muốn dài dòng thêm giây phút nào nữa.

Ôn Thư Ninh cũng là người thông minh, lời ít mà ý nhiều: "Tôi cảm thấy kẻ địch của kẻ địch thì có lẽ là có thể trở thành bạn bè."

"Kẻ địch?" Khương Cửu Sênh cười lạnh, đôi mắt hoa đào phút chốc trở nên lạnh lẽo: "Nhờ đâu mà cô cảm thấy tôi và Thời Cẩn sẽ trở thành kẻ địch chứ?"

Giọng Ôn Thư Ninh vẫn thong dong: "Chỉ bằng việc Thời Cẩn đã giết cha mẹ cô."

Đoạn cuối lời khai của Trần Kiệt đã đẩy hiềm nghi về phía Thời Cẩn. Hắn ta dùng thân phận là người chứng kiến để xác nhận rằng khi đó Thời Cẩn có cầm hung khí. Tám giờ sáng hôm nay, Khương Cửu Sênh nhận được đoạn video đó từ một địa chỉ e-mail xa lạ, người gửi không rõ ràng.

Cô bảo Cẩm Vũ tra IP.

Ôn Thư Ninh nhìn người đối diện, cảm xúc không hề rối loạn như trong dự đoán của ả mà ngược lại, bình tĩnh và trấn định đến lạ thường.

Khương Cửu Sênh thong thả, rành mạch rõ ràng nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì người trong video đó hẳn là hung thủ Trần Kiệt trong vụ án cướp của giết người ở nhà họ Ôn năm đó. Mà đoạn video là lúc lấy lời khai khi vụ án còn đang được đội hình sự tiếp nhận. Sau này, vụ đó được chuyển qua tổ trọng án, kết quả phán quyết cuối cùng là Trần Kiệt lĩnh án chung thân. Nói cách khách, đoạn lời khai đó đã bị phủ định."

Trần Kiệt bị kết tội, như vậy không thể nghi ngờ gì nữa, lời khai được ghi chép từ đội hình sự của hắn đã không còn hiệu lực. Điều quan trọng nhất là không có bất kỳ chứng cứ nào cả. Nghi phạm làm chứng, cho dù ở trên tòa án thì cũng sẽ không được chấp nhận.

Ôn Thư Ninh kinh ngạc. Không ngờ lúc này mà logic của cô vẫn kín đáo đến thế, gặp biến cố cũng không sợ hãi.

"Cô nói không sai. Nhưng…" Cô ả chuyển lời, nói bằng giọng đầy hàm ý: "Cô không hề nghi ngờ gì cả sao? Người tên là Trần Dịch Kiều kia không nói gì với cô hết sao?"

Ngay cả Trần Dịch Kiều cũng điều tra ra, rõ ràng là đã chuẩn bị trước khi đến đây.

Ánh mắt Khương Cửu Sênh trở nên lạnh lẽo: "Cô biết nhiều thật."

Ôn Thư Ninh không phủ nhận: "Biết người biết ta thôi."

"Cô lấy đoạn video đó từ đâu?" Khương Cửu Sênh nói bằng giọng đàm phán, tư thái thong dong thoải mái: "Tôi rất nghi ngờ về tính chân thực của nó."

Ôn Thư Ninh đáp rất nhanh: "Cô cũng biết đấy, trước khi vụ án này được chuyển cho tổ trọng án thì đội hình sự vẫn bám theo. Video được lấy từ chỗ cựu đội trưởng đội hình sự." Cô ả nói bằng giọng chắc nịch, như thể đã định liệu trước rồi vậy: "Cô không tin thì có thể lấy đi giám định."

"Lấy?" Khương Cửu Sênh thản nhiên sửa lại: "Là cướp mới đúng."

"Cô đừng quan tâm tôi làm thế nào…"

"Cướp đoạt đồ vật của người khác một cách phi pháp." Cô ngắt lời cô ả, ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào trở nên lẫm liệt: "Đội trưởng Hoắc, đã đủ cấu thành tội danh vào nhà cướp của chưa?"

Sắc mặt Ôn Thư Ninh chợt thay đổi: "Cô…!!!"

Đằng sau, một người vốn khom lưng cầm báo che mặt bỗng đứng dậy, tháo mũ lưỡi trai xuống, để lộ gương mặt tuấn tú với những đường nét góc cạnh: "Có đủ cấu thành tội danh hay không thì chỉ cần thẩm vấn là biết."

Cảnh sát!

Ôn Thư Ninh triệt để ngây ra như phỗng.

Hoắc Nhất Ninh đi tới, lấy một chiếc còng số tám ra từ trong túi áo, lắc lư trước mặt cô ta, nói bằng giọng chậm rì: "Cô Ôn Thư Ninh, hiện giờ cô bị tình nghi dính líu đến vụ án đột nhập vào nhà cướp bóc. Cô có quyền im lặng, mọi điều cô nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."