Duy Nhất Là Em

Chương 137: Sênh Sênh, giúp tôi với




Translator: Nguyetmai

"Tôi đến làm chứng cho cô."

Khương Cửu Sênh không nói gì, chỉ lắc đầu.

Tô Khuynh gỡ khẩu trang và mũ xuống, thái độ bất cần: "Không sao, tôi quen với phong ba bão táp rồi, chẳng có gì phải sợ cả, cho dù lộ ra ngoài cũng không sao." Cô nhìn về phía Khương Cửu Sênh, trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi chỉ sợ cô bị tôi liên lụy."

Nói xong, cô mỉm cười, kéo chiếc ghế lại ngay ngắn: "Đồng chí cảnh sát, chín giờ tối hôm qua, Khương Cửu Sênh ở cùng với tôi, không chỉ có chúng tôi, còn có ba đại ca của casino Thiên Hào nữa."

***

Chín giờ tối hôm qua, Tô Khuynh vừa về đến nhà, thì nhận được điện thoại của Tô Vạn Giang.

Vừa nghe máy, Tô Vạn Giang đã trực tiếp đòi tiền: "Tao đang ở bến phà Thương Giang Đông, mày đem năm triệu tiền mặt đến đây ngay."

Là mệnh lệnh, mệnh lệnh khẩn cấp.

Tô Khuynh bình tĩnh đáp: "Không có." Dù cô có núi vàng núi bạc, thì cũng bị đào sạch rồi.

Tô Vạn Giang không cho cô cơ hội nói, uy hiếp thẳng thừng qua điện thoại: "Nửa tiếng sau nếu mày chưa đến, tao lập tức gọi cho tòa soạn báo."

Nói xong, điện thoại bị cúp ngang.

Tô Vạn Giang thường xuyên đòi cô đưa tiền. Nhưng mà mánh khóe thường dùng là đánh vào tình thân, sau đó uy hiếp dụ dỗ, trực tiếp trở mặt như vậy thì hơi bất thường.

Tô Khuynh suy nghĩ một lúc, rồi gọi cho người quản lý, điện thoại kêu vài tiếng, vẫn không có người nghe máy.

Cô cúp máy, lấy áo khoác đi ra ngoài.

Gần nửa tiếng sau, cô đến bến phà Thương Giang Đông, gió rất lớn, rất nhiều thuyền đậu bên sông, cách gần một trăm mét mới có đèn đường. Đã tối rồi nên ở đây không một bóng người, chỉ có tiếng gió.

Cô vừa xuống xe, Tô Vạn Giang đã bước tới, mặc chiếc áo khoác rách bươm, lưng hơi gù, còn không cao đến vai của Tô Khuynh. Ông ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: "Tiền đâu?"

"Tôi nói rồi," Tô Khuynh nhún vai, "Không có."

Tô Vạn Giang túm lấy cổ áo cô, tát một cái thật mạnh: "Ông bảo mày lấy tiền, mày nghe không hiểu à?"

Mẹ nó, muốn đánh chết người à.

Tô Khuynh nhổ ra một ngụm nước bọt có lẫn máu, dùng mu bàn tay cọ lên gò má sưng đỏ của mình.

"Ha ha." Cô cười nhạt một tiếng, ngón tay quệt đi vết máu ở khóe miệng. Cô liếm răng nếm được vị máu tanh, bèn ngẩng đầu, nhìn Tô Vạn Giang, ánh mắt lạnh như băng: "Chút máu thịt mà ông cho tôi đó đáng giá bao nhiêu, cho dù có là giá trên trời, thì con m* nó chứ, tôi trả hai mươi lăm năm nay cũng trả xong hết rồi."

Tô Khuynh không biết mẹ của mình là ai, cũng không có hứng thú tìm hiểu, chỉ là hồi còn nhỏ từng nghe những người già neo đơn kế bên nhà nói, mẹ cô rất xinh đẹp, chê ba cô vô tích sự, lúc cô năm tuổi thì đi theo một người đàn ông thương gia rồi.

Từ đó, Tô Vạn Giang bắt đầu rượu chè cờ bạc, bắt đầu đánh cô, mắng cô, đánh mệt rồi thì bắt cô ra ngoài kiếm tiền, không kiếm được tiền thì lại đánh cô, mắng cô, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Mọi bằng cấp, thành tích của cô đều là giả. Sau khi ký hợp đồng với Thiên Vũ, cô có đi học diễn xuất hai năm, nhưng trước đó, cô chưa từng đi học một ngày. Trong khu nhà cô có một đôi vợ chồng giáo viên, mỗi ngày cô đi nhặt rác xong thì đến đó học.

Nhưng về sau Tô Vạn Giang không cho cô đi học nữa. Cô không nhớ được chính xác là năm nào, đại khái là lúc đó chiều cao của cô đã đạt đến mức có thể lừa người ta rằng mình đã qua tuổi vị thành niên rồi, sau đó nhận được một nửa tiền công của người lớn.

Lúc Tô Vạn Giang ngủ, cô đã từng vô số lần cầm dao muốn đâm ông ta, nhưng vẫn không xuống tay được. Cô không hận người mẹ đã bỏ đi của mình, một gã đàn ông như thế này, thì chỉ có kẻ ngốc mới không bỏ đi. Nhưng cô chỉ hận bản thân, không hiểu đã gây tội lỗi gì mà lại gặp phải một người cha thế này.

Tô Vạn Giang đang trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đó, như có thù hận sâu đậm lắm vậy. Ông ta mắng chửi vài câu, miệng toàn mùi rượu, còn muốn nhảy bổ tới động tay động chân.

Đột nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Thôi diễn vở kịch cha con trở mặt với tao đi. Nếu không mau trả tiền, anh em bọn tao cũng không có kiên nhẫn đâu."

Bấy giờ Tô Khuynh mới phát hiện, có ba người đàn ông núp sau chiếc thuyền.

Cô lập tức cảnh giác: "Các người là ai?"

Ba người đàn ông, đều mặc đồ màu đen, dáng người cao hơn người bình thường rất nhiều, có hai người trên cổ còn có hình xăm.

"Bọn tao là ai, mày không cần biết." Người đàn ông đi đầu rút một tờ giấy từ trong túi ra: "Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ba mày nợ tao năm triệu, có tiền thì trả tiền, không có tiền," Hắn xoay người, cười gằn lên với Tô Vạn Giang, "Vậy thì để lại một cánh tay."

Tô Khuynh nhìn dòng chữ, là casino Thiên Hào, khu giải trí lớn nhất Giang Bắc.

Tô Vạn Giang lại đi cờ bạc.

"Khuynh Khuynh," Tô Vạn Giang hối thúc, "Mày mau trả tiền cho bọn họ đi."

Tô Khuynh lạnh lùng nhìn ông ta.

Tô Vạn Giang gấp đến đỏ cả mắt, tức tối hét lên: "Còn thừ người ra làm gì, mau kêu người quản lý mang tiền đến đi, nhanh lên!"

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, ba ruột của cô, chỉ mới hơn năm mươi, mà mái tóc đã bạc trắng. Vì thường xuyên rượu chè, mặt ông ta sưng phù lên, già cỗi, lưng hơi gù, mỗi bước đi đều phải khom lưng. Hồi nhỏ cô nghe người ta nói, cô rất giống người mẹ đã bỏ đi đó, chỉ có đôi mắt, đôi mắt phượng hơi xếch lên, giống ba như đúc, vừa đẹp vừa phong độ.

Chỉ là, hiện giờ trong mắt của Tô Vạn Giang vằn máu đỏ, đục ngầu và hung ác.

Người đàn ông này... là ba của cô đấy.

Tô Khuynh cười một tiếng tự chế nhạo mình.

"Không đưa tiền phải không?" Người đàn ông cất tờ giấy vay nợ đi, thản nhiên sai người phía sau như chuyện thường ngày ở huyện, "Chặt tay của Tô Vạn Giang đi."

Tô Vạn Giang sợ hãi run rẩy lùi về sau.

"Tôi trả, tôi trả mà!" Ông ta xoay đầu nhìn Tô Khuynh bằng ánh mắt hung ác, "Nếu ông mất đi cánh tay, mày cũng đừng hòng được sống yên ổn."

Từ sau khi cô vào nghề, lần nào Tô Vạn Giang cũng uy hiếp cô như vậy thành công.

Nhưng lần này, cô lại như không chút động lòng, chỉ cười nhạt, khoanh tay đứng nhìn.

"Còn chờ gì nữa, chặt tay lão đi."

Hai người đàn ông xăm mình rút dao từ bên hông ra, một trái một phải giữ chặt Tô Vạn Giang, miệng nhai kẹo cao su, ánh mắt ước lượng cánh tay của Tô Vạn Giang, dường như đang suy nghĩ chém từ chỗ nào.

Chân của Tô Vạn Giang mềm nhũn, bị ấn xuống đất, ông ta khàn giọng hét lên: "Đừng chặt tay tôi, đừng chặt tay tôi."

Hai người đàn ông làm như không nghe thấy, giữ chặt một cánh tay của ông ta.

Tô Vạn Giang sợ tới gân xanh nổi lên, ông ta cố quay đầu lại, đỏ mắt gầm lên với Tô Khuynh: "Khuynh Khuynh!"

"Khuynh Khuynh!"

"Khuynh Khuynh cứu ba với!"

"Khuynh Khuynh..."

Trên thế giới này, chỉ có người đàn ông này gọi cô là "Khuynh Khuynh", đòi tiền cũng vậy, trở mặt cũng vậy, vẫn gọi cô là "Khuynh Khuynh".

Tô Khuynh đưa mắt ra xa: "Tôi trả." Cô nói, gằn lên từng tiếng, "Tôi trả tiền cho các người."

Tay cô run run, gọi cho người quản lý.

Điện thoại kêu rất lâu, cũng không có ai nhấc máy.

Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt: "Đừng có giở trò trước mặt tao." Ánh mắt hắn âm u như rắn độc, nhìn Tô Khuynh chằm chằm, "Nếu mày mà dám chơi bọn tao, cả tay mày tao cũng chặt."

Tô Khuynh cúp máy, lại nhấn một dãy số khác, điện thoại vừa kêu hai tiếng đã có người nhấc máy, cô hạ thấp giọng gọi: "Sênh Sênh!"

"Giúp tôi với!" Từng chữ từng lời, đều vô cùng gian nan và bất lực.

Cô nghẹn ngào nói: "Cô giúp tôi với."

Trong điện thoại, Khương Cửu Sênh không hỏi một lời, cô nói: "Đừng sợ, tôi đến ngay."

Tô Khuynh ôm điện thoại, mắt rưng rưng.

***

Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, ánh nắng ngoài cửa sổ rất gay gắt, Tô Khuynh đứng ở cửa, đón lấy ánh nắng, trong mắt như ánh lên những tia sáng, nhìn Khương Cửu Sênh: "Đang đợi tôi à?"

"Ừ." Cô gật đầu, bước lên hai bước, nói, "Vũ Văn nhờ tôi chuyển lời với cô."

Tô Khuynh nheo mắt mỏi: "Gì thế?"

Khương Cửu Sênh bắt chước ngữ điệu bất cần của Vũ Văn Xung Phong, tùy hứng lại rất hiển nhiên: "Chăm chỉ mà kiếm tiền cho công ty, những thứ khác không cần cô quan tâm, tôi bao hết."

Tô Khuynh bật cười, dụi dụi mắt: "Nắng chói quá, chảy cả nước mắt rồi."

Cuộc đời cô vốn không được may mắn lắm. Cô chỉ gặp may đúng hai lần, một lần là ký hợp đồng với Thiên Vũ, một lần là quen biết Khương Cửu Sênh.

Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

Khương Cửu Sênh yên lặng đứng bên cạnh, không nói gì.

Vài phút sau, luật sư Tống đi đến, "Cô Khương, làm xong thủ tục rồi, cô có thể về bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn luật sư Tống." Cảm ơn xong, Khương Cửu Sênh dò hỏi: "Tôi có thể biết người ủy thác của anh là ai không?"

Luật sư Tống cười rất thoải mái: "Đương nhiên là được." Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, "Là anh Tiêu Khôn Sinh."

Khương Cửu Sênh trầm mặc.

Tô Khuynh tiếp lời: "Cũng chính anh Tiêu đó đến tìm tôi."

Việc Khương Cửu Sênh tiếp nhận điều tra không hề công khai, ban đầu Tô Khuynh không biết, cũng không hiểu sao anh Tiêu đó thần thông quảng đại như vậy, đến tiến triển vụ án của Sở Cảnh sát mà cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Cô quen Tiêu Khôn Sinh à?" Tô Khuynh hỏi.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: "Thời Cẩn quen." Thời Cẩn có cất danh thiếp cá nhân của Tiêu Khôn Sinh trong ngăn kéo tủ đầu giường. Trước lúc đi anh đã dặn cô, nếu có chuyện gì, có thể gọi vào số này, nên trước khi đến sở cảnh sát tiếp nhận điều tra, cô đã cố tình liên lạc với anh ta.

Tô Khuynh kinh ngạc: "Sao ai Thời Cẩn cũng quen vậy?" Cô quay đầu, nói với Khương Cửu Sênh, "Tiêu Khôn Sinh đó, là CEO của Công ty Rolling Stones International."

Thấy Khương Cửu Sênh kinh ngạc, rõ ràng là không hề hay biết, Tô Khuynh cảm thấy rất buồn cười. Một người vốn thoải mái phóng khoáng, không màng thế sự như Khương Cửu Sênh, lại gặp phải một người có bối cảnh hùng hậu, thâm sâu không lường được như Thời Cẩn.

Rolling Stones International là công ty giải trí dưới trướng của SJ's. CEO cao nhất của Rolling Stones không phải là người tùy tiện nghe theo sự sai khiến của người khác. Không cần nghĩ cũng biết Thời Cẩn... đáng sợ thế nào. Tô Khuynh khẽ lắc đầu, bất kể anh là thần thánh phương nào, chỉ cần anh vẫn nghe lời Khương Cửu Sênh là được.

Mạc Băng và Hà Tương Bác đợi trước cửa Sở Cảnh sát. Chắc hẳn Vũ Văn Xung Phong đã dùng cách gì đó nên ở ngoài không có một phóng viên nào.

Mạc Băng bước tới, đưa cho Khương Cửu Sênh một chiếc áo khoác dày: "Không sao chứ."

Cô lắc đầu.

"Cô về cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng lên mạng."

Khương Cửu Sênh ừ một tiếng.

Không cần lên mạng cũng biết có bao nhiêu lời ra tiếng vào rồi. Cả ba vụ án, cô đều có dính líu cả. Không cần biết sự thật thế nào, nhưng dù cô có trăm cái miệng cũng khó lòng giải thích. Internet là như vậy đó, có người nâng lên, thì cũng có người đạp xuống, bất luận đúng hay sai, rất nhiều người đi theo chiều gió cũng chỉ vì cần giải tỏa cảm xúc thôi, không mấy thật lòng hay ác ý.

Khương Cửu Sênh tạm biệt Tô Khuynh, cùng Mạc Băng rời khỏi Sở Cảnh sát.

Hà Tương Bác cũng đưa Tô Khuynh về: "Đừng lo, ông chủ móc nối quan hệ rồi, chuyện của ba cô sẽ không bị truyền ra ngoài đâu."

Cô mỉm cười, không để tâm.

Xe bảo mẫu dừng ở bên đường đối diện sở cảnh sát, trước khi lên xe, Hà Tương Bác mới thông báo: "Từ Thanh Cửu cũng ở trong xe."

Bước chân Tô Khuynh hơi khựng lại, sau đó không nói không rằng, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Từ Thanh Cửu ngồi ở băng ghế sau, cô vừa lên xe, ánh mắt của cậu ấy lập tức dính chặt vào cô, chưa từng rời đi, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tô Khuynh quay đầu: "Cậu không đi sao?"

Từ Thanh Cửu kiên quyết: "Tôi đưa cậu về."

Cô nhún vai, mặt không cảm xúc: "Tùy cậu."

Từ Thanh Cửu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Tối qua, Hà Tương Bác không gọi lại được cho Tô Khuynh nên đã đi tìm cậu ấy. Rốt cuộc cậu ấy vẫn không yên tâm được, bèn đến trước cửa nhà cô đợi. Đợi mãi đợi mãi không thấy cô về, cậu sốt hết cả ruột muốn đi tìm cô, nhưng lại chẳng biết đi đâu để tìm.

Lúc cô trở về, đã hơn mười hai giờ, khóe miệng có vết thương, má bên phải sưng đỏ.

Nhìn khuôn mặt của cô, trái tim cậu như bị bóp nghẹt, đau đến muốn nổi nóng: "Là ai làm?"

"Không cần cậu lo." Tô Khuynh cúi đầu, đi về phía cửa.

Cậu kéo cô lại, rõ ràng trong lòng đầy lo lắng và giận dữ, nhưng lời đến bên miệng, lại bất giác dịu đi: "Có phải có người bắt nạt cậu không?"

Cô hất tay cậu ra, ngẩng đầu lên, nổi nóng với cậu: "Tôi nói không cần cậu phải lo!"

Từ Thanh Cửu nhìn vào mắt cô, đôi mắt đỏ ửng, khóe miệng cũng rách, còn có vết máu đã bị gió thổi khô.

Có người đánh cô.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cậu cảm giác như mình sắp phát điên vậy, tất cả lửa giận đều ứ nghẹn trong cổ: "Nói cho tôi biết là ai làm!"

Tô Khuynh quay đầu lại: "Ba ruột của tôi."

Từ Thanh Cửu sững sờ.

Ánh mắt cô lạnh băng, vô cùng bình thản, nhưng đáy mắt lại tĩnh lặng như miệng giếng sâu đầy chết chóc: "Bây giờ cậu biết rồi, tôi có thể đi được chưa?"

Cậu đứng yên tại chỗ, không có phản ứng gì.


Tô Khuynh xoay người mở cửa, hai tay run rẩy, thử mấy lần cũng không cắm được chìa khóa vào ổ. Cô vứt luôn chìa khóa đi, ngồi sụp xuống góc tường, vùi đầu khóc lớn.

Từ Thanh Cửu đờ hết cả người.

Lúc nào cô cũng bỡn cợt, thi thoảng trêu hoa ghẹo nguyệt, còn hay đùa nhây, không bỏ qua cho người ta, lúc bị chọc cũng hay nổi đóa, nhưng cậu ấy chưa từng thấy cô khóc bao giờ. Cô ra sức phát tiết hết cảm xúc, một mình co ro ngồi trong góc tường, giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.

Cậu không biết phải làm thế nào, không biết dỗ dành, cứ luống cuống đừng thừ người ra đó. Một lúc lâu sau, cậu mới đi tới, ngồi xuống dỗ dành: "Cậu đừng khóc nữa, tôi đi, tôi đi là được, đừng khóc nữa."

Nói xong, cậu đứng dậy bỏ đi.

Nhưng được một lát, cậu lại quay về, nhíu chặt mày, tay chân vướng víu, không biết để đâu. Cậu bối rối đứng đó rất lâu, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô, do dự giơ tay lên vài lần, rồi lại thu về, sau đó lại đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

"Đừng khóc nữa được không?"

"Tô Khuynh, đừng khóc mà."

Cậu còn nói rất nhiều lời dỗ dành cô, không có chút logic nào, lại còn linh tinh lộn xộn. Từ Thanh Cửu nghĩ, sau này không thể để cô khóc nữa, vì không dỗ được.

Trên đường về nhà, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Thời Cẩn.

Anh lên tiếng trước: "Em đang ở đâu?"

Anh nói rất ngắn gọn, hẳn là giận dữ nên đến tên của cô cũng không gọi.

Cô nghĩ chắc anh biết rồi.

Cũng đúng thôi, cho dù Tiêu Khôn Sinh không nói, tự anh cũng thấy được lời ra tiếng vào trên mạng.

Cô đáp: "Em đang trên đường về nhà."

Thời Cẩn lại hỏi, không cho cô phân bua: "Dừng xe bên đường, phát định vị cho anh."

Khương Cửu Sênh ngẩn người: "Anh về rồi à?" Không phải nói là buổi chiều mới kết thúc sao?

"Nếu anh không về, có phải em vẫn định giấu anh không?"

Trước giờ anh ấy luôn dịu dàng mềm mỏng, chưa từng nói nặng cô một câu, cũng chưa từng lạnh lùng, phẫn nộ như vậy.

Chắc anh đang rất tức giận.

"Em không muốn anh bị phân tâm." Khương Cửu Sênh giải thích.

Quả thật cô không muốn chuyện gì cũng để Thời Cẩn phải bận tâm, chứ không phải là tính cách hiếu thắng gì. Nếu không thể giải quyết được, đương nhiên cô sẽ tìm Thời Cẩn, chỉ là cô không ngờ chuyện này lại càng lúc càng đi xa như vậy, không cho cô chút thời gian nào để cứu vãn.

Cô vừa nói xong, Thời Cẩn gần như thốt lên ngay: "Đã bị phân tâm rồi, cái gì cũng không làm được nữa, chỉ muốn trả thù lại những kẻ đã bắt nạt em thôi."

Ngữ điệu của anh tràn ngập sự phẫn nộ và điên cuồng.

Khương Cửu Sênh hốt hoảng, sợ kích động đến bệnh tình của anh nên không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này Thời Cẩn mới nhận ra mình hơi mất khống chế. Anh trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi em, Sênh Sênh, có lẽ anh cần bình tĩnh một lát."

"Vâng." Giọng cô rất mềm mỏng, rất ngoan ngoãn, "Em đợi anh."

Vừa cúp máy, Mạc Băng nhìn cô hỏi: "Bác sĩ Thời nhà cô giận rồi à?"

"Vâng."

"Cũng không trách anh ấy được. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà anh ấy làm bạn trai lại là người biết chuyện sau cùng."

Khương Cửu Sênh bó tay: "Em cũng mới biết em trở thành nghi phạm từ hai tiếng đồng hồ trước thôi mà."

Nói cũng đúng.

Vốn dĩ chỉ là nhân chứng thôi, mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng cũng không có gì bất thường, Mạc Băng trầm ngâm: "Hai vụ án trước thì không nói, nhưng riêng vụ án mạng ở bến phà tối qua, chị đoán là có người muốn giá họa, để cô làm kẻ thế tội."

Dù sao thì hai vụ án trước Khương Cửu Sênh đều có mặt, cũng có thể nói là rất kỳ lạ rồi, hơn nữa, lúc trước trong giới giải trí cũng có lời đồn "đắc tội Khương Cửu Sênh chắc chắn gặp xui xẻo". Có lẽ hung thủ muốn mượn gió bẻ măng, biến tội danh giết người thành câu chuyện tâm linh.

Mạc Băng suy đoán: "Bức ảnh em ở bến phà tối qua, có lẽ là hung thủ chụp."

"Phía cảnh sát đang điều tra rồi."

Mạc Băng có chút buồn bực, khẽ ấn huyệt thái dương. Đau đầu thật! Cô chỉ sợ hiệu suất làm việc của Sở Cảnh sát quá thấp, ngày nào còn chưa bắt được hung thủ, thì lời đồn trên mạng vẫn chưa dẹp yên được.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, Thời Cẩn lái xe tới.

Trước khi đi Mạc Băng còn dạy cho Khương Cửu Sênh một chiêu: "Đàn ông mà, phải dỗ dành."

Khương Cửu Sênh đứng bên vệ đường, gọi một tiếng: "Thời Cẩn!"

Anh bước tới hỏi: "Ở Sở Cảnh sát em có bị bắt nạt không?"

"Không ạ."

Anh không nói lời nào.

Khương Cửu Sênh kéo lấy tay anh: "Vẫn còn giận em à?"

"Anh đang giận bản thân mình." Thời Cẩn đi đến trước mặt cô, ánh mắt quyến luyến nhìn cô, nói rất nghiêm túc, "Sau này, nếu có việc phải đi xa, cho dù là đi đâu, em cũng phải đi cùng anh."

Ngoại trừ việc đưa cô theo bên mình, thì dù cô ở đâu, anh cũng không yên tâm. Đã vậy, chi bằng không rời nửa bước đi để đỡ phải sợ bóng sợ gió.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy nếu em phải đi xa thì sao?"

Thời Cẩn kiên quyết: "Hoặc là đưa anh theo, hoặc là không cho em đi."

Cực đoan như vậy thì sau này cô phải ra sức dỗ dành rồi.

Dù sao hai người họ, một người là bác sĩ, một người là ca sĩ, muốn như hình với bóng thì có chút không thực tế.

Khương Cửu Sênh không lên tiếng phản bác, cũng không dễ dàng hứa hẹn, cô kéo tay Thời Cẩn, cơ thể hơi mỏi. Vừa rồi thần kinh cô quá căng thẳng, sau khi gặp anh, dây thần kinh căng như dây đàn đột nhiên giãn ra, phản ứng của cơ thể cũng đột ngột mạnh hơn nhiều.

"Thời Cẩn," Cô chợt nói, "Bụng em đau quá."

Thời Cẩn nhíu mày một cái, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, hơi lạnh.

Anh ngồi xổm xuống: "Lên đây, anh cõng em."

Khương Cửu Sênh cười, nằm bò trên lưng anh.

Anh ấy à, cho dù có giận mấy đi chăng nữa, chỉ cần hơi đau lòng một chút thôi là sẽ không nỡ trách mắng cô rồi.

"Hình như lại có sớm rồi." Cô vùi cằm vào vai Thời Cẩn, nhỏ giọng thì thầm, bụng đau quặn lên, có lẽ bà dì lại đến rồi.

Thời Cẩn đi rất chậm, xe đỗ ở phía đối diện, anh cõng cô đi rất lâu: "Sau này trước kỳ kinh thì không được uống đồ lạnh nữa." Anh dừng một chút, quay đầu nhìn cô, "Nếu em không nghe lời..."

Mới nói được một nửa, Khương Cửu Sênh đã cười hỏi: "Thì sao?"

Thời Cẩn lại trầm mặc.

Anh thật không biết phải làm sao với cô, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng.

Trên mạng có rất nhiều lời dị nghị về vụ án mạng ly kỳ kia. Fan của Khương Cửu Sênh đương nhiên bảo vệ idol của mình, nhưng anh hùng bàn phím não tàn cũng không ít. Ngoài ra còn có đám người thích hóng hớt, chỉ sợ chuyện không đủ lớn, lấy cái mác là quan tâm dân sinh xã hội, thi thoảng lại chen vào vài câu.

Internet là như vậy đấy, sức mạnh truyền thông của mỗi người đều rất lớn, có thể nâng người ta lên thì cũng có thể đạp xuống. Nói tóm lại, nghệ sĩ sống bằng cư dân mạng, cư dân mạng cũng tồn tại bằng nghệ sĩ.

Từ sau vụ án giết người liên hoàn, rất nhiều những kẻ anti bôi nhọ Khương Cửu Sênh. Ở đây cũng cần nhắc nhở một chút, vị nghệ sĩ violin họ Tạ nào đó, đừng có đăng nhập tài khoản phụ để cãi nhau với dân mạng nữa.

Ngày Mai Tôi Thành Tiên: "Khương Cửu Sênh ghê gớm thật, muốn ai chết thì người đó phải chết."

Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác trả lời Ngày Mai Tôi Thành Tiên: "Muốn mày chết đó, sao mày vẫn còn sống vậy?"

Quần Mặc Vào Mùa Đông Gọi Là Quần Mùa Thu: "Ba vụ án, Khương Cửu Sênh đều ở hiện trường, nói không liên quan đến cô ta thì ai tin được chứ?"

Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác trả lời Quần Mặc Vào Mùa Đông Gọi Là Quần Mùa Thu: "Bài đăng nào của Khương Cửu Sênh cũng thấy mày vào bôi bác, nói không phải nick ảo thì ai mà tin được?"

Người Qua Đường ABC: "Cả ba nạn nhân đều là nữ nghệ sĩ, lẽ nào Khương Cửu Sênh đố kỵ nhan sắc của họ, nên nguyền rủa người ta?"

Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác trả lời Người Qua Đường ABC: "Mày có thể bôi nhọ người ta một cách não tàn, nhưng mà đừng có mù chứ."

Những câu trả lời như vậy, nhiều không đếm xuể.

Cái vị Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác kia, dùng sức mạnh của một người, đấu với vô số phần tử anti Khương Cửu Sênh. Sau đó, có một cư dân mạng tinh mắt soi ra chút manh mối.

Uống Sữa Chua Không Liếm Nắp Chai Là Đại Gia: "Hắn ta like tất cả các bài viết của Tạ Đãng, hơn nữa chỉ like mỗi Tạ Đãng, đây là nick ảo của Tạ Đãng phải không? @Tạ Đãng Giỏi Nhất Không Chấp Nhận Phản Bác."

Dân mạng lũ lượt bấm like, cảm thấy rất có lý.

Tống Tĩnh sắp phát điên rồi, chị ta đập tay lên bàn máy tính trong phòng làm việc, không nhịn nổi nữa: "Tạ Đãng, cậu đừng có bình luận nữa! Tiếp tục bình luận thì người ta sẽ biết là cậu đó!"