Duy Nhất Là Em

Chương 125: Nhiệt huyết sôi trào cùng tình cảm mãnh liệt thiêu đốt




Translator: Nguyetmai

"Ừm, thật kỳ dị."

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng tự có suy nghĩ riêng.

Vòng một giữa đội TJ đấu với đội DOM, không biết Minh Thần bị điều gì kích thích, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, đè đối thủ trên mặt đất chà đạp, mở chế độ gặp người nào đánh người đó.

Đừng nhìn Minh Thần thường ngày như chó con sang chảnh lúc nào cũng ngủ không đủ giấc, nhưng khi chơi game thì tìm cả giới cũng không có người thứ hai hung mãnh tàn bạo như cậu.

Ngồi hàng đầu trên ghế khán giả, một chàng trai đẹp đến bùng nổ đang nắm tay cô gái bên cạnh mình, dường như anh không quan tâm gì đến trận đấu, chỉ hết sức cẩn thận che chở cho cô gái trong lòng. Hai bên bọn họ đều có người, tránh không được đôi khi sẽ bị khán giả khác xô đẩy.

Bỗng nhiên một giọng nữ mạnh mẽ vang lên: "First Blood."

Đội TJ giành được First Blood.

Có người đàn ông ngồi hàng ghế sau kích động bật dậy, chai nước trên đùi văng ra ngoài đập vào vai người ngồi ở ghế trước, hắn vội vàng cúi người liên tục nói xin lỗi.

Đối phương chỉ lắc đầu nói không sao.

Nhưng chàng trai bên cạnh cô lại lạnh lùng liếc hắn một cái.

Người đàn ông ở ghế sau dựng hết tóc gáy, cảm thấy bộ dáng người vừa liếc mình cực kì xuất chúng, ánh mắt đằng đằng sát khí không kém gì Minh Thần.

Chàng trai đó là Thời Cẩn.

Anh ôm eo Khương Cửu Sênh đang trong lòng mình hỏi: "Xem có hiểu không?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Không hiểu lắm." Cô cười đôi mắt cong cong: "Nhưng giống như xem thi đấu Olympic, dù không hiểu lắm vẫn không ảnh hưởng đến việc cổ vũ cho nước mình."

Cái này hẳn là sự hấp dẫn của thi đấu thể thao, âm thanh hò hét xung quanh sẽ kích thích cảm giác vẻ vang và nhiệt huyết sôi trào trong mỗi người.

"Đánh bên đó, sử dụng kỹ năng số một đi, ra chiêu đi lên lên lên lên lên lên lên lên."

Khương Cửu Sênh ghé mắt nhìn sang bên phải, ngồi cách ghế có một cô gái đeo khẩu trang, trên trán dán hình sticker của Tần Minh Châu đang huơ bảng tiếp ứng. Cô mở hết cổ họng, điên cuồng hét chói tai: "Aaaaaaaaa!" Cô vô cùng kích động lôi kéo người anh em bên cạnh nói: "Minh Thần của tôi đẹp trai chết tôi rồi."

Người anh em bên cạnh hoang mang, người này là ai vậy?

Khương Cửu Sênh bật cười.

Cô gái kia đột nhiên quay lại gãi đầu: "Tôi làm phiền đến cô sao?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu.

Nhưng cô gái vẫn nói nhỏ tiếng lại, đôi mắt xinh đẹp vô ngần, khi khóe mi cong lên nhìn sao cũng thấy vừa ngốc vừa đáng yêu.

Khương Cửu Sênh không nhìn sang cô gái nữa, tiếp tục theo dõi trận đấu.

Thời gian thi đấu đã qua phân nửa, đội TJ thắng như chẻ tre suốt hai trận. Đến trận thứ ba, đội DOM đánh rớt hai anh hùng bên Minh Thần TJ.

Khương Cửu Sênh còn đang chăm chú nghe giải thích, có nhiều từ trong game cô không hiểu rõ, trầy trật mãi mới thông não được một chút, đột nhiên hàng ghế bên trái phía sau có người hô tên cô. "Khương Cửu Sênh?"

Là một giọng nam sang sảng, mang theo nghi vấn.

Cô cũng không quay đầu lại để yên cho Thời Cẩn ôm mình vào trong lòng.

Người đàn ông chần chừ rồi bước qua, ánh mắt nóng lòng lại mang theo hưng phấn: "Cô là Khương Cửu Sênh đúng không?"

Ở bên trái phía sau cô là ghế ngồi cho truyền thông, người này chắc hẳn là phóng viên.

Trong lúc Khương Cửu Sênh đang tìm cách trả lời thì cô gái ngồi bên trái trên trán dán hình Tần Minh Châu đã xoay người lại hỏi: "Anh là phóng viên hả?"

Đối phương giật mình nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy sao lại nhận nhầm tôi rồi?" Cô gái kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: "Tôi là Cảnh Sắt."

Phóng viên hoàn toàn ngơ ngác, đúng là Cảnh Sắt!

Cô chắp tay sau lưng, vờ như giận dỗi: "Tôi ghim rồi, anh là phóng viên tạp chí nào?" Hai tay phía sau ra dấu, ý bảo hai người mau trốn đi.

Tầm mắt của phóng viên bị dời đi, Thời Cẩn nhanh chóng che chở Khương Cửu Sênh rời khỏi chỗ ngồi.

Ra khỏi khu khán đài, Thời Cẩn mới hỏi: "Là người quen sao?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu, cũng không hiểu được vì sao Cảnh Sắt lại che giấu giúp mình.

Vừa ra đến sân vận động thì Mạc Băng gọi điện đến.

Khương Cửu Sênh bắt máy: "Mạc Băng."

Mạc Băng đi thẳng vào vấn đề: "Cô đang ở đâu?"

"Ở sân vận động Phương Hòa."

"Đến đó làm gì?"

Thời Cẩn đi trước thả chậm tốc độ lại, Khương Cửu Sênh đáp: "Đi xem thi đấu game."

Mạc Băng cũng không biết nghệ sĩ nhà mình có thể ham vui đến thế này: "Vũ Văn nhắn tin, DINIR đang tìm đại diện phát ngôn khu vực châu Á – Thái Bình Dương, chị giúp cô giành một suất, nhưng thời gian khá gấp, cần cô ký tên vào thư ủy quyền, bây giờ gửi định vị cho chị, chị đến tìm cô."

DINIR là thương hiệu trang sức nổi tiếng quốc tế, có lịch sử tồn tại gần 100 năm, cho dù là mức độ nổi tiếng hay sức ảnh hưởng đều đóng vai trò quan trọng trong giới thời trang.

"Được."

Khương Cửu Sênh cúp máy, gửi định vị qua cho Mạc Băng.

Trên sàn đấu, đội TJ đột ngột thay đổi chiến thuật, mà chiến thuật này...

Giải thích rồi xem vẫn không hiểu.

Flash Support đột ngột trở tay không kịp, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, phát khùng: "Minh Châu cậu điên hả, khủng bố quá rồi!"

Tần Minh Châu vô cùng bình tĩnh nhìn vào màn hình, chỉ nói bốn chữ: "Tốc chiến tốc thắng."

Đội trưởng đã nói rồi còn biết làm sao nữa, bốn đội viên chỉ có thể kiên trì chiến đấu anh dũng thôi!

Minh Thần TJ quả nhiên không phải tàn bạo bình thường, cách đánh cực kì hung hãn, một ván chơi mới mười phút đã nghe giọng nữ vút cao - victory.

Nhanh quá! Con mẹ nó quá nhanh!

Toàn thắng ba trận, tốc chiến tốc thắng. Toàn bộ năm thành viên đội DOM đều choáng váng. Ống kính lia đến Minh Thần TJ, chỉ thấy cậu nhét điện thoại vào người rồi đứng lên.

"Đại Phi, cậu tham gia phỏng vấn đi." Tần Minh Châu quăng lại một câu rồi rời khỏi sàn đấu.

Cả bốn đồng đội đều nghệt mặt.

Người ít nói chuyện nhất là Tiểu Huân đảm nhận đánh Mid cũng nhịn không được mà hỏi: "Có phải Minh Thần mót quá không nhịn được nữa, đúng không?"

Flash Support đẩy đẩy vai Đại Phi: "Vậy tiêu rồi, cậu ta mù đường như thế không biết có tìm được nhà vệ sinh không."

Tần Minh Châu rời khu vực thi đấu, kéo sụp mũ lưỡi trai, cúi đầu nghe điện thoại: "Anh Sáu, hai người ở đâu?"

"Cổng số sáu"

Cổng số sáu?

Tần Minh Châu ngẩng đầu nhìn ba hướng trước mặt, đột ngột dừng lại.

Phía sau chợt có người lên tiếng: "Xin chào," Là một cô gái muốn hỏi đường: "Cho hỏi cổng số sáu đi đường nào?"

Cũng tìm cổng số sáu.

Tần Minh Châu cất điện thoại, kéo dây khóa bộ đồ thể thao lên cao che đi nửa mặt, cúi đầu: "Đi theo tôi."

Cô gái phía sau mặc áo sơ mi quần tây, tóc dài ngang vai, gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng nóng bóng, trong mắt thấp thoáng cô đơn nhưng khí chất mạnh mẽ mười phần.

Là Mạc Băng.

Cô do dự rồi vẫn đi theo: "Cảm ơn."

Khoảng năm phút rẽ tới rẽ lui vẫn đụng phải hành lang cũ, Mạc Băng nhắc nhở một câu: "Chỗ này chúng ta vừa đi qua."

Anh chàng phía trước thản nhiên: "Cô nhớ nhầm rồi."

Mạc Băng cạn lời.

Lại qua thêm năm phút nữa.

Mạc Băng nhìn xung quanh một lát, khều anh chàng phía trước rồi chỉ vào tường: "Hồi nãy tôi có để lại ký hiệu ở đây."

Tần Minh Châu ngẩng đầu: "Địa hình nơi này phức tạp, rất khó tìm đường."

Mạc Băng vẫn im lặng, lúc này mới thấy rõ mặt mũi của chàng trai. Cậu ta rất trẻ, tóc nhuộm màu khói, làn da trắng sáng, ánh mắt nhập nhèm như mơ ngủ.

Thêm năm phút nữa trôi qua, bọn họ tiếp tục lượn như đèn cù. Sau bảy tám lần rẽ trái rẽ phải, họ vẫn trở về đúng hành lang cũ.

Mạc Băng chỉ ký hiệu trên tường: "Vẫn là ký hiệu này."

Tần Minh Châu im lặng ảo não.

Xem ra gặp phải tên mù đường rồi. Thấy cậu cứ rẽ bên trái, tới đâu cũng rẽ trái, sống chết rẽ trái thì Mạc Băng đã nhận ra vấn đề. Cô chủ động đề nghị: "Để tôi dẫn đường cho."

Đối phương cũng không phản đối.

Mạc Băng ngẩng đầu nhìn bốn phía, đầu tiên tìm lối thoát hiểm, quả nhiên dọc theo lối đó tìm ra bản đồ thoát hiểm phòng khi hỏa hoạn, nghiên cứu khoảng mười giây rồi rẽ sang phải.

Ba phút sau, Mạc Băng đứng trước một cánh cửa thủy tinh: "Chỗ này chắc là cổng số sáu rồi."

Đối phương khẽ nói cảm ơn, mũ lưỡi trai kéo xuống thấp nhất có thể. Vì dáng người cậu dỏng cao, nên Mạc Băng chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi và vành môi tinh tế, trông thanh tú vô cùng.

Cô đoán đối phương vẫn là học sinh chưa vào đời, dặn thêm một câu: "Sau này nếu lạc đường, có thể xem bản đồ đường đi khi có cháy, bình thường đều có dán ở mấy lối thoát hiểm." Thấy đối phương có vẻ hốt hoảng, nghĩ chắc mình nói vậy cũng không tìm được cửa thoát hiểm, cô lại bổ sung thêm: "Cứ đi dọc theo mấy cái mũi tên xanh lá sẽ tìm được cửa, hoặc có thể tìm chỗ nào có búa thoát hiểm và bình chữa cháy."

Tần Minh Châu ngẩng đầu liếc cô một cái lại cúi xuống: "Tôi biết rồi."

Không khác gì đứa trẻ, dùng từ ngữ lưu hành hiện nay gọi là cún con.

Mạc Băng không nói nữa xoay người bước ra cửa trước, gặp được Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh đang chờ mình, nơi này hiển nhiên không có người qua lại, cô đến gần chào hỏi: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn quay đầu lại: "Cô Mạc."

"Cô Mạc" bất đắc dĩ, thân thiết đến cỡ này rồi còn gọi "cô" xa cách ghê. Mạc Băng lấy giấy bút trong túi ra đưa cho Khương Cửu Sênh.

Khương Cửu Sênh lật thẳng đến trang cuối để ký tên.

Mạc Băng buồn cười nói: "Không xem qua nội dung sao, lỡ đem cô đi bán thì sao."

Khương Cửu Sênh ký xong đưa trả lại Mạc Băng: "Chị dám bán nhưng ai dám mua."

Quả thật như vậy, Mạc Băng là người quản lý khôn khéo có tiếng trong giới giải trí, Khương Cửu Sênh lại là nghệ sĩ đang hot, nếu Mạc Băng bán cô đi không chừng chẳng ai dám nhận, sợ rằng sẽ có mưu mô đằng sau.

Nói xong chuyện chính, Mạc Băng chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy có người lò dò bước đến, cô bèn dừng chân một chút.

Tần Minh Châu đến gần gỡ mũ ra: "Anh Sáu."

Thời Cẩn gật đầu hỏi: "Thắng rồi?"

Tần Minh Châu mỉm cười thật nhẹ: "Dạ." Trong ánh mắt đong đầy sự mong đợi nhìn Thời Cẩn, "Tiệc mừng công được mang theo người nhà, anh với chị dâu có tới được không?"

Thời Cẩn chờ Khương Cửu Sênh trả lời.

Cô gật đầu, không đành lòng từ chối Tần Minh Châu, hình như cậu ấy rất quý người anh này.

Thời Cẩn thấy vậy cũng đồng ý.

Mạc Băng kéo Khương Cửu Sênh sang bên, đằng kia không biết Tần Minh Châu nói chuyện gì với Thời Cẩn mà lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt vui vẻ. Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: "Người quen hả?"

"Ừ, em trai của Thời Cẩn, Tần Minh Châu."

Mạc Băng kinh ngạc: "Người nhà họ Tần?"

Khương Cửu Sênh gật đầu: "Em trai thứ chín."

Mạc Băng không khỏi hoài nghi, trong gia tộc đâu đâu cũng là sài lang hổ báo, chẳng hiểu sao lại nuôi dạy được một Thời Cẩn quý phái đầy mình, giờ còn kèm thêm cậu em cún con, nhìn kiểu gì cũng thấy vô hại. Chẳng phải mọi người đều kháo nhau, con trai nhà họ Tần từng cầm súng rồi sao? Mạc Băng liếc Tần Minh Châu, mù đường như vậy có biết hướng để ngắm bia không?

Cô gạt tò mò sang bên: "Chị đi trước."

"Ừ."

Tiệc mừng công của TJ tổ chức ở một nhà hàng Nhật, dù vị trí tọa lạc không mấy sầm uất nhưng từ cách trang trí có thể thấy được giá cả không rẻ chút nào. Hẳn là biết được tính mù đường của Tần Minh Châu, cả đoàn ngồi ngay ở phòng VIP dễ thấy nhất ở lầu một.

Lúc Tần Minh Châu đẩy cửa bước vào mọi người đều đã tới, trừ quản lý đội là anh Tiêu có dẫn bạn gái theo, bốn người còn lại đều là FA, tuy nhiên Đại Phi còn dẫn theo một người anh em cũng là game thủ.

Flash Support đang tu bia, nhìn thấy Tần Minh Châu thì ồn ào gõ đũa: "Sao bây giờ mới đến, mọi người đều đang chờ cậu đó."

"Đi đón thêm hai người." Tần Minh Châu nhường đường giới thiệu người phía sau mình: "Anh Sáu với chị dâu của tôi."

Đầu tiên mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh Sáu của Tần Minh Châu. Quả nhiên là anh em, visual đỉnh đến phát rồ. Kế đó tầm mắt của bọn họ chuyển sang chị dâu của Tần Minh Châu, dáng người cao ráo, tóc buộc tùy ý sau đầu, đôi mắt hoa đào mang theo bảy phần quyến rũ ba phần hờ hững...

Lạch cạch...

Chiếc đũa đang gõ trong tay Flash Support rơi xuống: "Khương... Khương Cửu Sênh?"

Khương Cửu Sênh tháo khẩu trang ra, mím môi cười nhạt: "Chào mọi người, tôi là Khương Cửu Sênh."

Mọi người câm nín.

Hãy thông cảm cho những anh chàng ngây thơ chưa trải sự đời, đột nhiên lại được gặp ngôi sao lớn đi!

Đại Phi bật dậy từ chỗ ngồi, lưỡi cũng muốn co rút, mặt đỏ tai hồng nói: "Có thể, có thể, có thể cho em xin ký... ký... ký cái... cái..." Lắp bắp cả buổi không nói được thành lời.

Khương Cửu Sênh cười hỏi: "Chữ ký đúng không?"

Đại Phi lập tức gật đầu.


Cô nói: "Được chứ."

Cổ của Đại Phi đỏ gay: "Cảm... cảm ơn."

Thằng nhóc này lúc chiến game nói năng cợt nhả vậy thôi, nhưng chỉ cần gặp con gái mà nhất là gái xinh, thì sẽ căng thẳng đến mức lắp bắp mãi không nên câu.

Huống chi cả đội có ai mà không biết Khương Cửu Sênh là nữ thần của Đại Phi.

Ây da, còn một người nữa.

Thiếu niên Đoạn Hi chuyên đánh Top thẹn thùng bước lên: "Có thể ký tên cho em được không?"

"Được."

Trong giới game thủ có câu, mười người chơi game chắc chắn có năm người mê Khương Cửu Sênh, bài hát nào của cô phát lên cũng có thể khiến cho nhiệt huyết sôi trào.

Bạn gái của anh Tiêu đã hơn ba mươi, tính tình hiền lành, gọi mọi người ngồi xuống nhập tiệc.

Thời Cẩn nắm tay kéo Khương Cửu Sênh ngồi xuống, rồi múc cho cô một chén canh. Tần Minh Châu ngồi bên cạnh Thời Cẩn lại gắp cho anh một miếng đùi gà.

Mọi người nín thinh. Dù chẳng ai biết sai chỗ nào, nhưng cảnh tượng này sai quá sai luôn!

Flash Support kéo ghế lại gần Tần Minh Châu nhỏ giọng nói: "Minh Thần, tôi thấy anh trai của cậu quen lắm."

Tần Minh Châu hiếm khi nào chịu nhìn cậu ta một cái: "Lần trước trên mạng rộ lên thông tin một bác sĩ khoa Ngoại, là anh Sáu của tôi." Lần đầu tiên trong giọng nói của cậu mang theo cả phấn khích.

Không chịu nổi mà, Minh Thần có chỗ nào là cô nhi chứ? Có chỗ dựa vững chắc, thêm ông anh nổi tiếng trên mạng và cô chị dâu là ngôi sao, Flash Support bị dọa đến ôm ngực.

Tần Minh Châu liếc sang ngực cậu ta một cái: "Nếu tim gặp vấn đề gì có thể đến bệnh viện Thiên Bắc tìm anh Sáu của tôi khám cho, anh ấy là bác sĩ khoa Ngoại lợi hại nhất."

Rành rành một vẻ thần tượng anh trai, cái người này là Thần Minh giả mạo phải không!

Flash Support nghẹn họng.

Minh Thần bật chế độ khoe anh trai, cậu cảm thấy trái tim mình đau lắm.

Người anh em Đại Phi dẫn đến đang ăn nửa chừng, đột nhiên đưa di động đến trước mặt Tần Minh Châu: "Minh Thần, cậu hot rồi."

Không phải chỉ nổi tiếng trong giới e-Sport, mà nổi đến tận giới giải trí rồi.

Trên di động hiện ra một đoạn video, lượt xem ở trang chủ weibo đăng video này liên tục tăng cao, địa điểm được ghi hình chính từ hàng ghế khán giả ở cuộc thi đấu S7 hôm nay.

Trong video quay một cô gái vô cùng xinh đẹp, dẫu ánh sáng xung quanh có phần mờ tối nhưng chẳng ảnh hướng chút nào đến đường nét tinh tế, mỹ miều của cô. Trong giới giải trí nào thiếu hoa thơm cỏ lạ, nhưng gương mặt có độ phổ biến rộng khắp, ai ai cũng biết đến lại chẳng có mấy người. Ngay cả một người không quan tâm tin tức như Tần Minh Châu cũng từng thấy qua gương mặt này rất nhiều lần, ví như trên túi quà vặt mà cậu yêu thích nhất chẳng hạn.

Nữ thần quốc dân Cảnh Sắt, trên trán còn dán hình của cậu.

Ống kính chĩa thẳng vào mặt cô, từ độ phân giải có thể nhận ra video này được quay bằng camera điện thoại. Lúc này cô ấy lộ ra vẻ mặt đầy đứng đắn và nghiêm túc: "Trên sân khấu còn đang thi đấu, anh đừng làm ầm lên, tôi có thể trả lời năm câu hỏi của anh."

"Sắt Sắt cũng chơi LOL sao?" Người hỏi là đàn ông, không xuất hiện trong clip, chỉ nghe giọng nói.

Ánh mắt của Cảnh Sắt có chút lay động, thản nhiên trả lời: "Thỉnh thoảng."

"Hai đội thi đấu hôm nay, cô ủng hộ đội nào?"

Cô trả lời không chút do dự: "Đội TJ."

"Vậy Sắt Sắt thích tuyển thủ nào của đội TJ nhất?"

Ánh mắt mơ hồ chợt sáng lên: "Minh Thần."

Phóng viên lập tức bắt lấy: "Có thể nói lý do vì sao không?"

Ừm, cô suy nghĩ một chút: "Nói ít thao tác nhiều." Lại động não thêm một chút, giơ ngón cái lên bổ sung đúng trọng tâm: "Còn đẹp trai."

Bộ dáng cô vẫn ngơ ngác đáng yêu tựa như tiên nữ vừa mới hạ phàm, quả thật dễ dụ: "Nếu có cơ hội thì Sắt Sắt có muốn làm quen với game thủ đó không?"

Ánh mắt cô mơ hồ, sờ sờ vào bức ảnh của Minh Thần: "Làm quen ai?"

Người đàn ông dẫn dắt từng bước: "Cô cảm thấy Minh Thần thế nào?"

Cảnh Sắt lắc đầu, ra vẻ sực tỉnh: "Đây là câu hỏi thứ 6 rồi?" Cô nhìn ống kính cười cười: "Mời anh về chỗ."

Phóng viên câm nín.

Ai nói nữ thần quốc dân Cảnh Sắt dễ lừa lắm?

Đoạn clip dài hai phút, sau một giờ được tung ra đã cán mốc một trăm nghìn lượt xem. Chủ đề [Cảnh Sắt - Minh Thần] đi thẳng một đường lên top hot. Dù sao cũng là lần đầu tiên giới giải trí và giới chơi game liên quan đến nhau, nên mọi người bàn tán vô cùng sôi nổi.

Sau khi xem xong clip Đại Phi hỏi: "Đội trưởng quen Cảnh Sắt sao?" Dù sao đội trưởng cũng là người có bối cảnh.

"Có quen."

Đại Phi lộ ra vẻ mặt "biết ngay mà."

Tần Minh Châu mặt không đổi sắc gắp một miếng cá: "Đã từng ăn mấy bịch khoai tây chiên có in hình của cô ấy."

Đại Phi ngẩng đầu, đâm đũa vào bụng làm như tự sát.

Khương Cửu Sênh buồn cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mạc Băng: "Chị có quan hệ riêng tư gì với người quản lý của Cảnh Sắt không?"

"Không có." Mạc Băng hỏi lại, "Làm sao vậy?"

"Lúc nãy xem đấu game vô tình đụng phóng viên, Cảnh Sắt giúp em cản lại."

Khoảng mười giây sau Mạc Băng nhắn lại: "Chắc là vì Thanh Cửu, Cảnh Sắt là em họ của anh ta."

Khương Cửu Sênh đã hiểu.

Tám giờ tối tiệc tan, mọi người cùng dắt díu nhau ra về. Khi họ đi tới đại sảnh, chợt nghe thấy tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng. Sau đó là tiếng ghế bị đẩy ngã xuống đất.

Khách khứa trong nhà hàng không khỏi đưa mắt tìm nơi xảy ra va chạm, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Gã đàn ông dáng cao gầy, trên người mặc bộ vest chỉnh tề, gương mặt vuông chữ điền không có gì nổi bật. Cô gái đối diện so ra lại "chói mắt" hơn, mặc váy đỏ, đi giày cao gót tươm tất.

Cô gái có chút sợ sệt, cúi đầu khúm núm nói: "Em xin, xin lỗi."

Xem ra cô gái kia lỡ tay làm đổ đồ ăn khiến bạn trai tức giận.

Gã trai đối diện lạnh mặt, dùng khăn ăn lau miệng: "Nhặt lên."

Cô gái chần chừ chốc lát rồi cúi xuống dùng tay nhặt mảnh vỡ.

Nhân viên phục vụ thấy vậy bèn bước tới giúp đỡ.

"Để cô ta làm." Gã nói xong, dựa lưng vào ghế, nhấc chân đạp vào lưng cô gái: "Ngoan, không thể lãng phí đồ ăn, ăn cho hết đi."

Thực khách trong nhà hàng lúc này đều hiểu, gã đàn ông kia là kẻ lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui.

Cô gái rõ ràng rất sợ gã, hai mắt đỏ lựng nhặt đồ ăn dưới đất nhét vào miệng.

"Còn chỗ này nữa." Gã trai bắt tréo chân, đưa mũi giày đến gần miệng cô gái, "Liếm cho sạch."

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ cầu xin.

Gã đàn ông dường như rất hưởng thụ cảm giác trên cao nhìn xuống, khoanh tay nhìn cô: "Muốn tôi lặp lại lần nữa sao?"

Cô quỳ bên chân gã đàn ông, cẩn thận kéo nhẹ ống quần của gã: "Rất... rất nhiều người đang nhìn đó, A Lạc, về nhà trước có được không?"

Đối phương mất kiên nhẫn túm tóc cô: "Con m* nó mày không nghe hiểu tiếng người hả?" Gã dùng tay bóp cằm cô gái, "Bảo mày làm cái gì thì nghe lời, ai cho mày lá gan chống đối tao hả?"

Cô gái bị bóp chặt hai gò má không dám giãy giụa, cơ thể run rẩy: "Thành Lạc, đừng... đừng làm như vậy ở đây."

Gã đàn ông khinh miệt: "Mày ăn của tao, mặc của tao, dùng đồ của tao, tao bỏ tiền ra nuôi mày, biến một con nhỏ mồ côi không nhà như mày thành bà chủ, đương nhiên mày phải hầu hạ tao cho tốt." Gã lại đè đầu cô gái. "Nếu tao muốn chơi mày ở đâu, thì mày cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp ở chỗ đó."

Nói xong gã đàn ông cầm ly rượu trút vào miệng cô gái.

Ở nơi nhà hàng sang trọng thế này, thể loại cậu ấm nhà giàu cùng cô gái nhà nghèo không hiếm thấy, có người lãng mạn, ắt có kẻ bạo lực. Cô gái bị bắt ngẩng đầu lên, trên cổ hiện rõ vết nhéo thâm tím, nếu nhìn kĩ còn có vết phỏng của tàn thuốc trên tay.

Rõ ràng không phải là lần đầu cô bị hành hạ.

"Tên cầm thú này!" Đại Phi xắn tay áo muốn nhào đến đánh nhau.

Anh Tiêu ở phía sau kéo cậu lại: "Mấy người các cậu còn phải thi đấu, không thể làm loạn được." Bị cấm thi đấu là tèo đấy!

Đại Phi không nhịn nổi nữa nghiến răng nghiến lợi.

Đờ mờ, thế mà trơ mắt hết cả lũ với nhau!

"Sênh Sênh."

Khi thấy Khương Cửu Sênh tiến lên vài bước, Thời Cẩn vội vàng nắm tay cô lại. Cô quay đầu về sau, nghiêm túc nói: "Nếu không tẩn gã này một trận, tối nay em sẽ ngủ không ngon."

Thời Cẩn biết rõ tính của cô, kéo cô về: "Để anh."

Dù sao cô cũng là người của công chúng, cho dù có che kín mặt cũng đâu chắc mình không bị phát hiện. Khương Cửu Sênh đắn đo một chút rồi nghe lời Thời Cẩn.

Anh vừa xoay lại thì đã có người bước ra trước.

"Làm người phải biết điểm dừng." Người nọ bước ra từ giữa đám đông, đôi mắt xếch lên mang theo năm phần gian ác năm phần đáng yêu, giọng nói không một chút nóng nảy, "Nếu không tao sợ lỡ tay đập nát đầu mày đó."

Đó là Tạ Đãng với mái tóc xoăn vừa sang trọng lại tuấn tú đầy quen thuộc.