Duy Nhất Là Em

Chương 121: Đòn đánh trả xinh đẹp của Khương Cửu Sênh




Translator: Nguyetmai

Tần Minh Châu giơ chân đạp một phát: "Đừng nhìn lung tung! Chị dâu tôi đó!"

Đại Phi phủi bụi, bình tĩnh ghé mắt vào cửa sổ nhìn tiếp. Nhìn một lúc, bỗng cậu ta giật tưng tưng lên: "Đậu xanh, là Khương Cửu Sênh thật kìa."

Tần Minh Châu liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Khương Cửu Sênh là ai?"

Đại Phi rất khó tin: "Cậu không biết sao?" Cậu biết đội trưởng nhà mình không quan tâm đến thứ gì ngoài thi đấu e-Sport ra, nhưng không ngờ rằng lại tới mức mù tịt thông tin thế này.

Tần Minh Châu bày ra vẻ mặt 'Tại sao tao lại phải biết' rồi nằm dài trên ghế như thể chưa tỉnh ngủ.

Đại Phi trợn trắng mắt, tắt giao diện game đi, mở tư liệu baidu của Khương Cửu Sênh ra, vừa đưa di động ra đằng sau vừa long trọng giới thiệu: "Khương Cửu Sênh, nữ thần của tôi đó. Đội ca của chúng ta là do chị ấy hát đấy." Đại Phi giơ chân đá văng Thiện Tiểu Huân đang vùi đầu ngủ say, ngồi vào bên cạnh đội trưởng, đắc ý khoe khoang: "Cậu nhìn này, màn hình nền của tớ đều là chị ấy hết."

Tần Minh Châu không nói lời nào, xem mấy phút rồi ném điện thoại lại cho Đại Phi, sau đó tiếp tục ngủ.

Đại Phi nhận lấy di động, mở ra: "Đậu, cậu xóa màn hình nền của tớ mất rồi!"

Tần Minh Châu không có phản ứng.

"Đội trưởng, Khương Cửu Sênh thật sự là chị dâu của cậu sao?" Đường trênTop* Đoàn Hi nãy giờ vẫn không nói chuyện bỗng nhiên hỏi. Đó là một thiếu niên mười tám tuổi, hơi mập mạp, rất đáng yêu. Cậu ta mỉm cười: "Thế cậu có thể xin chữ ký giúp tớ được không?"

*Top: Đường Kinh Kong, thường đảm nhiệm bởi tướng Đỡ Đòn trong Liên Quân Mobile.

Tần Minh Châu úp mũ lưỡi trai lên mặt: "Đừng ồn nữa, tôi muốn ngủ."

Các đồng đội câm nín.

Đội trưởng của họ có một biệt hiệu, gọi là mợ trẻ. Bởi vì ngoài việc có nhan sắc có kỹ thuật được cả đội cưng chiều ra thì còn có một đặc điểm là cực kỳcực kì mong manh. Ngoài thi đấu và huấn luyện ra, tất cả thời gian còn lại đều dùng để ngủ. Nếu không ngủ đủ giấc thì lúc thi đấu cậu ta sẽ nổi đóa, không màng tới chiến thuật, đụng phải thằng nào là giết thằng đó.

Nhưng không sao cả, mấy anh em chiều tất. Ai bảo lúc tỉnh ngủ trông Minh Châu như cún con làm chi, phải che chở chứ đúng không?

Hôm sau, Mạc Băng hẹn Liễu Nhứ thay Khương Cửu Sênh. Nơi gặp mặt rất kỳ quặc, chọn đúng ở bệnh viện đông người nhiều mắt. Nhưng trong lòng Liễu Nhứ cũng hiểu được, biết mình đến để trả nợ nên ăn mặc cử chỉ đều rất kín tiếng, trên đường đi cực kỳcực kì đề phòng paparazzi.

Mạc Băng dẫn Liễu Nhứ vào phòng bệnh. Còn cô thì không vào mà đứng chờ ngoài cửa.

Khương Cửu Sênh mặc đồ bệnh nhân, tựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô ả, nói bằng giọng bình thản: "Cô đến rồi." Cô chỉ vào chiếc ghế đặt trước giường bệnh: "Ngồi đi."

Liễu Nhứ bước tới, ngồi xuống ghế, giương cằm lên: "Cô muốn sao?"

Mạc Băng đã gửi clip cho cô ta xem. Mục đích của chuyến đi này chỉ có một, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Cô ta đã đầu hàng rồi, không cần thiết lại quanh co vòng vèo nữa.

Khương Cửu Sênh nói đơn giản, chỉ có hai chữ: "Ba việc."

Liễu Nhứ không lên tiếng, chờ câu tiếp theo của cô.

Cô từ tốn nói: "Sau này dù có gặp tôi trong trường hợp nào đi nữa thì cô cũng phải vờ như không quen tôi."

Liễu Nhứ gật đầu không hề do dự.

Chuyện thứ hai: "Bài hát mà cô và Trương Nại ăn cắp kia, nuốt vào bằng cách nào thì hãy ói ra bằng cách đó." Cô không thẹn quá thành giận, cũng không ghét cái ác như kẻ thù. Giọng nói của Khương Cửu Sênh vẫn luôn bình thản.

Sắc mặt Liễu Nhứ thoáng chốc trắng bệch. Cô ả cắn môi, không nói một lời.

"Chuyện thứ ba." Khương Cửu Sênh quay đầu, nhìn ly nước đặt trên đầu giường và nói: "Lúc đi hãy uống ly nước trên bàn này."

Liễu Nhứ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào ly đựng chất lỏng trong suốt kia: "Bên trong là cái gì?"

Khương Cửu Sênh vẫn rất bình tĩnh, đáp: "Thứ tôi từng uống trong tiệc chúc mừng, lượng thuốc giống hệt, không thêm không bớt." Cô nói xong, lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: "Uống xong ra ngoài rẽ trái, đến phòng cấp cứu tầng một để rửa ruột."

Một câu đủ để khiến sắc mặt Liễu Nhứ thay đổi.

Cô biết Khương Cửu Sênh hấp thụ chất gây ảo giác quá liều nặng tới mức phải rửa ruột. Nhưng lượng thuốc cô bỏ vào trong rượu chẳng qua chỉ đủ để cô ta say ngà ngà mà thôi.

Cô tức giận bất bình, thề không thừa nhận: "Không phải là tôi làm. Tôi chỉ bỏ một chút xíu thôi."

"Tôi biết." Khương Cửu Sênh nhìn cô ả bằng ánh mắt như màn đêm đen tối, nhưng lại trong vắt như bầu trời sau cơn mưa. Cô từ tốn nói: "Nhưng chìa khóa của căn phòng đó là do cô đổi."

Điểm này Liễu Nhứ không thể phản bác được.

Cô ả cắn môi, siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào mắt Khương Cửu Sênh: "Cô nói được thì làm được chứ?"

"Tôi sẽ không công khai chuyện này." Khương Cửu Sênh tạm dừng trong chốc lát rồi nói tiếp: "Đương nhiên, cũng sẽ không tiêu hủy bằng chứng."

Liễu Nhứ chần chừ thật lâu, cuối cùng cô ả hạ quyết tâm, tay run rẩy bưng ly nước lên. Bỗng nhiên cô ả bật cười một tiếng, nhìn về phía Khương Cửu Sênh: "Cô có biết tại sao tôi lại ghét cô không?"

Không chờ Khương Cửu Sênh nói chuyện, cô ả đã tiếp lời, trong câu nói vừa có ý khinh thường, lại mang theo tự giễu: "Bởi vì bất công. Vận mệnh quá thiên vị cô. Thứ mà người khác tìm đủ mọi cách, thậm chí dù bán mình cũng chỉ có thể ngước nhìn, cô lại luôn có được một cách dễ dàng."

Khương Cửu Sênh chỉ cười: "Tôi không biết vận mệnh có thiên vị tôi hay không, nhưng tôi có vẻ thích thiên vị người phe mình hơn. Nếu lúc trước cô không hủy bỏ hợp đồng thì tôi có thể giúp cô ra album. Người có thể khiến cô nổi đình nổi đám không phải là những nhà sản xuất, nhà đầu tư kia, mà là tôi."

Liễu Nhứ cười cợt một tiếng, nước mắt tràn mi. Cô ả lau mắt, không nói thêm lời nào nữa mà ngửa đầu uống cạn ly nước kia, không để lại một giọt. Sau đó cô ả đặt ly xuống, xoay người rời đi, bước chân hơi lảo đảo.

Khương Cửu Sênh trầm tư một lúc, gọi Mạc Băng: "Chị đi theo cô ta xem thử đi."

Mạc Băng buồn cười: "Sợ cô ta không chạy tới phòng cấp cứu được à?"

Nghị lực và thể lực của Liễu Nhứ không bằng Khương Cửu Sênh, rất có khả năng sẽ không kịp chạy tới phòng cấp cứu.

Khương Cửu Sênh chỉ nói: "Tội của cô ta còn chưa đáng chết."

Mạc Băng không nói gì nữa, đi theo cô ả ra ngoài. Khương Cửu Sênh ấy, lòng dạ quá mức lương thiện, tam quan quá mức chính trực!

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Liễu Nhứ cũng không đi thẳng tới phòng cấp cứu. Cô ả đỡ tường, lảo đảo đi đến chỗ rẽ cầu thang rồi ngồi xuống, lấy di động từ trong túi xách. Có lẽ là do tác dụng của thuốc nên ngón tay của cô ả không nghe sai sử, bấm mấy lần mới tìm được số điện thoại của người quản lý Lưu Linh.

Cô ả lập tức rống lên: "Tại sao chị lại làm vậy?"

Giọng điệu của Lưu Linh cũng rất bực bội: "Cô đang nói gì thế?"

"Tại sao chị lại hại tôi? Tại sao chị lại quay lại đoạn clip kia?" Liễu Nhứ che miệng, gần như rít gào vào di động, cảm xúc đã mất khống chế hoàn toàn.

Lưu Linh lại cực kỳcực kì thiếu kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng: "Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì."

Liễu Nhứ cười khẩy: "Còn vờ vịt với tôi nữa à." Hốc mắt cô đỏ hoe, tròng trắng tràn đầy tơ máu đỏ tươi, hùng hổ kêu gào: "Mấy gã đó đều là do chị liên lạc thay tôi, phòng cũng là do chị thu xếp. Ngoài chị ra, căn bản một ai biết cả, cũng không ai có thể quay lại clip đó!"

Lưu Linh phủ nhận ngay lập tức mà không cần suy nghĩ: "Không phải là tôi. Tôi chẳng muốn giải thích với cô làm gì nữa."

"Lưu Linh!!!"

Lưu Linh đang định cúp máy thì bỗng khựng lại.

Liễu Nhứ khàn giọng kêu: "Ngay từ đầu chị đã không muốn giúp tôi rồi đúng không? Chị cho tôi đủ các loại 'cơ hội' chỉ vì muốn đưa tôi lên giường kẻ khác, sau đó chờ nhìn tôi xuống địa ngục mà thôi."

Lưu Linh không đáp lại một lời.

Liễu Nhứ đã hoàn toàn gục ngã, chất vấn cô ta một cách điên cuồng: "Tại sao chị lại muốn hại tôi? Tại sao muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Ai đã sai sử chị?"

"Tôi đẩy cô á?" Lưu Linh trào phúng: "Nếu không phải lòng dạ cô vốn xấu xa, vọng tưởng dùng mưu mẹo để một bước lên trời thì đâu có ngày hôm nay."

Lưu Linh nói xong lập tức cúp điện thoại.

Liễu Nhứ ném di động vào tường thật mạnh, ngồi xổm xuống đất, kêu la một cách điên cuồng. Đầu óc cô ả như bị ngàn cân đè nén tới mức sắp nổ tung.

"Đừng kêu nữa."

Cô ả ngẩng đầu lên, thấy Mạc Băng đang đứng ở cửa ngược chiều ánh sáng, nhàn nhã khoanh tay bước tới. Cô cúi đầu nhìn ả rồi nói: "Vào phòng cấp cứu đi. Nếu có thể kích thích gây nôn thì chắc chắn không cần phải rửa ruột đâu."

Liễu Nhứ há miệng, không nói được một lời nào cả. Cô ả ôm đầu gối, bỗng khóc òa lên.

Có lẽ vì chất gây ảo giác phát huy tác dụng nên cảm xúc bị phóng đại vô số lần, gần như muốn hạ gục cô ả. Mạc Băng cảm thán, tự tạo nghiệp, bị nghiệp quật thôi.

Bốn giờ chiều, Liễu Nhứ đăng weibo.

Liễu Nhứ V: Tình yêu vốn vô tội, chỉ sai ở chỗ quên mất tâm tư ban sơ của mình. Xin lỗi, khi anh lạc đường, em lại không thể tỉnh táo cùng anh @ Trương Nại V

Ở đây, tôi xin được trịnh trọng nói lời xin lỗi với người sáng tác "Tù Nhân" @ Khương Cửu Sênh V

Một weibo, trong khoảng thời gian ngắn gợi ra vô số bàn luận. Số comments nhanh chóng cán mốc một trăm ngàhìn.

Thời Gian Trẻ Mãi Thích Học Tập: Mỗi khi tôi sắp quên mất con người này thì cô ả lại xuất hiện để nhảy nhót, đúng là nhân tài đấy!

Chỉ Có Lúc Ngủ Là Tôi Không Đói: Ăn cắp còn nghiêm trọng hơn cả sao chép nữa. Anti cả đời!"

Lợn Hà Lan Của Thomas: Đã đoán ra cô ả ăn cắp bài hát của Sênh gia nhà chúng ta từ lâu rồi. Chẳng qua không thể ngờ được rằng Liễu Nhứ lại đổ tội cho người khác dứt khoát như vậy!

Quàng Tử Bé Của Rừng Rậm: Tình yêu vốn không có tội, nhưng chẳng thể ngờ luôn có mấy đứa diễn sâu lấy danh nghĩa tình yêu.

Rảnh Rỗi Sờ Mều: Trương Nại: Ôi, đàn bà.

Bé Cưng Cà Chua Mặt Hơi Bự: "Chẳng lẽ chỉ có mình tui tò mò tại sao Liễu Nhứ lại đột nhiên đổi kịch bản sao? Từ hoa sen trắng biến thành Tam Thánh Mẫu.

Lười Biếng Sửa Lại Tên: Sênh gia vạn tuế!

Lười Biếng Sửa Lại Tên: Lại spam cái nữa, Sênh gia vạn tuế!

Anh Bảo Khánh Chị A Khánh: Trương Nại, đừng nhát cáy. Chó cắn anh kìa, là đàn ông thì cắn lại đi! @Trương Nại V

Vân vân…

Bình luận trong chớp mắt nhảy liên tục, hai chữ Liễu Nhứ nhanh chóng bị đưa lên hot search.

Đối với chuyện này, studio của Khương Cửu Sênh đã tiến hành tố tụng đối với công ty giải trí Tần thị của Trương Nại và Liễu Nhứ trước tiên.

Trong vòng một giờ, single "Tù Nhân" của Liễu Nhứ đã bị các trang web gỡ xuống.

Server weibo suýt nữa bị sập vì 'scandal ăn cắp bài hát'. Nhưng từ đầu tới cuối, đương sự Trương Nại trong vụ việc này đều không đưa ra bất cứ phát ngôn nào.

Khi hoàng hôn buông xuống, tà dương dần dần ngả về Ttây, như thể muốn mạ một lớp vàng cho tòa nhà bệnh viện cao mười chín tầng vậy.

Trương Nại đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn Liễu Nhứ đang nằm trên giường bệnh.

Gã cười lạnh, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén: "Vì cô, tôi phản bội Khương Cửu Sênh, vứt bỏ những người đồng đội bốn năm để theo cô sang Tần thị. Từ ngày xưa vinh quang đầy mình cho tới bây giờ hai bàn tay trắng, thậm chí lúc tôi thất bại nhất, tôi cũng chưa từng oán cô lấy một câu. Cô lại đối xử với tôi như vậy sao?"

Mắt Liễu Nhứ đỏ hoe. Từ khi gã ta vừa bước vào, nước mắt cô ả chưa từng ngừng rơi.

"Em đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa." Cô ả khóc thút tha thút thít, nghẹn ngào nói: "Là Khương Cửu Sênh ép em, em thật sự hết cách rồi."

Trương Nại chỉ nhìn cô ả bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Thế nên cô lập tức vứt bỏ tôi sao?"

Cô ả che mặt lại khóc, liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi…"

Trương Nại nhắm mắt làm ngơ.

Người trên giường bệnh trông có vẻ yếu ớt, mặt cắt không còn một giọt máu, đôi mắt sưng húp, giải thích đứt quãng: "Trương Nại, em cũng không muốn vậy đâu, nhưng em hết cách rồi. Khương Cửu Sênh đã có thể làm cho em phải nhập viện thì còn việc gì cô ta không làm được? Nếu em không viết weibo đó thì cô ta sẽ hành chết chúng ta."

Cô ả nói là chúng ta.

Trương Nại bước đến gần, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô ả: "Tiểu Nhứ." Gã không chắc chắn lắm, nhìn thẳng vào mắt Liễu Nhứ rồi hỏi: "Em thật sự từng yêu anh sao?"

Liễu Nhứ gật đầu thật mạnh. Cô ả cầm chặt tay gã, giọng khẽ run: "Anh nghĩ rằng em làm nhiều như vậy chỉ là vì mình em thôi sao?"

Gã không còn chắc chắn nữa. Gã không hiểu người phụ nữ này, không biết trong mười câu nói của cô ả, có mấy câu là thật lòng nữa, cũng không biết trong những lời nói thề non hẹn biển kia có bao nhiêu chân tình.

Thấy gã không nói lời nào, Liễu Nhứ rất sợ hãi. Cô ả hoảng hốt níu tay áo gã, ánh mắt còn chứa lệ, van xin gã bằng giọng nức nở: "Trương Nại, chờ em một chút được không? Người của SJ'S đã liên lạc với em rồi. Họ bằng lòng nhận em. Chắn chắn em có thể vực dậy được. Anh lại giúp em thêm lần nữa, giúp em thêm lần nữa được không?"

Trương Nại không nói gì cả. Gã rời khỏi phòng bệnh. Từ khi cô ả đăng weibo tới giờ đã là ba giờ rồi. Nếu gã muốn vạch trần cô ả thì cũng sẽ không chờ cho tới bây giờ.

Di động của gã vang lên. Là một số điện thoại lạ. Gã mở ra, một clip xuất hiện trên màn hình, bên trong là một nam một nữ trong căn phòng u tối, mồ hôi đầy đầu, quần áo xộc xệch.

Người đàn ông còn đè trên cơ thể người phụ nữ: "Sau này em đi theo tôi đi."

Người phụ nữ không nói lthời nào.

Người đàn ông nhích lên nhích xuống: "Sao hả? Không muốn à?"

Người phụ nữ hờn dỗi: "Anh có nhiều người tình như vậy, em là cái thá gì chứ?"

"Chỉ cần em hầu hạ tôi thoải mái thì em muốn làm gì cũng được."

Trương Nại nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong clip. Gã không biết người đàn ông, nhưng người phụ nữ lại quá quen thuộc với gã, là Liễu Nhứ.

Clip đã được cắt ghép thành từng đoạn một. Quanh cảnh thay đổi, mỗi lần là một gã đàn ông khác nhau, chỉ riêng nữ chính trong clip là có cùng một khuôn mặt.

Gã siết chặt nắm đấm, xem hết từng đoạn từng đoạn một.

"Sếp Lý, anh thích em làm thế không?"

"Ưm, mạnh nữa đi anh ~..."

"Anh Lưu, anh nhẹ chút đi."

"Lúc nãy em mới bảo anh mạnh chút mà."

"Quỷ sứ hà!"

"Rồi rồi rồi, anh nhẹ chút được chưa?"

"Đầu tư cho album của em…"


"Cưng à, tập trung chút đi."

"…"

Gã đàn ông thứ tư hơi béo, đeo kính, tóc vuốt keo. Trương Nại nhận ra gã ta, là đạo diễn Trương Vinh Hải. Gã ta dùng caravat cột tay Liễu Nhứ lại, làm cho cô ả quỳ chổng mông lên. Hai người đều trần truồng.

Trương Vinh Hải cầm dây lưng quất lên lưng cô ả thật mạnh: "Cô sớm ngày cắt đứt với thằng bạn trai yếu hèn của cô đi!"

Liễu Nhứ quay đầu lại, đôi mắt mê ly: "Đạo diễn Trương, em đã nằm trên giường của anh rồi, đâu có bạn trai nào nữa."

"Thằng oắt chơi guitar ấy, tên là gì… Trương Nại."

"Anh ta sao? Chẳng qua là một con chó của em mà thôi."

"…"

Clip kết thúc. Nội dung vỏn vẹn chỉ có ba phút. Sau khi xem xong, lòng bàn tay của gã ướt đẫm mồ hôi, móng tay gần như đâm vào da thịt, máu me nhầy nhụa, đau tới mức chết lặng.

Tay gã run rẩy bấm số điện thoại của Liễu Nhứ.

"A Nại." Cô ả gọi tên gã bằng giọng mềm mại trong điện thoại.

Trương Nại nghiến răng, hít một hơi thật sâu: "Tiểu Nhứ, chúng ta giải nghệ đi, theo anh về nhà, anh nuôi em." Giọng gã run lập cập, nói rất nhanh, như thể sợ mình sẽ hối hận vậy: "Không làm ca sĩ cũng không sao cả. Mình sống yên ổn thôi em."

Liễu Nhứ kinh hãi: "Anh đổi ý rồi đúng không?" Cô ả sốt ruột: "Chúng ta đã bàn rồi mà, anh giúp em thêm lần nữa, em…"

Gã ngắt lời cô ả, đột nhiên hỏi: "Tiểu Nhứ, em đã từng bán thân chưa?"

Liễu Nhứ sửng sốt, không đáp lại ngay.

"Em đừng lừa anh." Trương Nại gằn từng chữ: "Anh chỉ cần em không lừa anh thôi."

Cô ả đáp lại không có một chút do dự: "Em chưa từng bán thân."

Hơ, còn muốn lừa gã nữa sao?

Trương Nại bỗng bật cười.

"A Nại, anh sao vậy?"

Gã im lặng thật lâu: "Liễu Nhứ, em không yêu anh. Em chỉ luôn yêu bản thân mình mà thôi." Cô gái đứng dưới gốc cây cười tươi như hoa năm ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi, không còn dáng vẻ ngày xưa nữa.

Gã cúp điện thoại, ngồi trong góc tường và châm một điếu thuốc. Sau khi đến Tần thị chưa đầy một tháng, gã đã bị công ty vùi dập rồi học được hút thuốc.

Thật lâu thật lâu sau, khi tàn thuốc vương vãi đầy đất, gã mới lấy di động ra, mở weibo lên.

Trương Nại V: Xin lỗi đội trường @ Khương Cửu Sênh V

Từ nay về sau, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi @ Liễu Nhứ V

Bên dưới weibo đính kèm một clip ngắn, chưa đầy 30 giây, là Liễu Nhứ áo quần không đủ che thân cùng với một vị nhà sản xuất họ Lưu đã kết hôn. Khung cảnh tối mờ, dung mạo mơ hồ nhưng không khó để phân biệt, còn không có âm thanh.

Chưa đầy ba phút, Trương Nại lại đăng một weibo, chỉ có hai chữ.

Trương Nại V: Giải nghệ

Một hòn đá gợi ra ngàn cơn sóng. Vụ 'scandal ăn cắp ca khúc' lại bắt đầu long trời lở đất khiến netizen đã chấn động.

Tui Muốn Đổi Tên Thành Gia Cát Dự: Chắc chắn là anh giai này bị phụ nữ lừa rồi.

Đẹp Như Tiên: "Tau thích cốt truyện chó cắn chó này!"

Thằng Đểu Số Mười Chín: Suốt cả chặng đường, tao đã chứng kiến sự ra đời của đứa diễn sâu nhất năm nay, chúc mừng cô! @ Liễu Nhứ V

Cả Đời Yêu Nhất Là Bố: Chời đất! Tui suýt nữa thì tưởng là máy tính của tui bị dính virus đó!

Bỏ Cuộc Không Khó Kiên Trì Chắc Chắn Là Rất Ngầu: Lầu trên, tui đã download cả phần mềm diệt virus rồi. Nhưng tui vẫn dám mở ra xem hai lần. @ Trương Nại V xin bản full HD không che đi anh giai!

Chanh Không Chua Con Gái Đừng Khóc: Ở đây thật loạn. Tôi phải chờ tới khi bảy ngôi sao tập hợp rồi trở về sao Hỏa thôi.

Tên Tôi Là Vương Tiểu Minh: Tôi chỉ quan tâm tới chuyện ca khúc mà Sênh gia nhà tôi bị ăn cắp còn được dùng nữa không? @ Khương Cửu Sênh V

Khương Cửu Sênh V trả lời @ Tên Tôi Là Vương Tiểu Minh: Không được đâu.

Tên Tôi Là Vương Tiểu Minh: Không ngờ tôi lại được chọn trúng!

Xuất Chúng Là Vì Vòng Eo Quá Vượt Trội trả lời @ Tên Tôi Là Vương Tiểu Minh: Sênh gia từng cover trong chương trình một lần, đó chính là bản gốc.

Ngày hôm nay có quá nhiều drama. Quần chúng hít drama tỏ vẻ sắp hoa cả mắt rồi. Nhưng mà đừng dừng lại, xé nhau tiếp đi!

Hôm sau, weibo chính thức của công ty giải trí Tần thị đăng bài thanh minh, chính thức hủy bỏ hợp đồng với Trương Nại và Liễu Nhứ, đồng thời hứa hẹn sẽ tôn trọng người sáng tác, chịu mọi tổn thất của Khương Cửu Sênh và Ttruyền thông Thiên Vũ.

Công ty giải trí Tần thị rõ ràng đã bỏ xe giữ tướng. Loại bỏ hai quân cờ vô dụng để bảo vệ bản thân mình.

Liễu Nhứ đã cùng đường, đành phải bỏ tiền thuê công ty PR bên ngoài để dẫn đường dư luận về phía Trương Nại. Không hề nhắc tới chuyện clip mà chỉ nói mình yêu Trương Nại sâu sắc cuối cùng cuộc tình tan vỡ, đến bây giờ coi nhau như kẻ thù.

Đợt PR này rõ ràng là đang châm biến Trương Nại vì chia tay mà trở mặt thành thù nên mới chửi bới người yêu cũ như thế. Chẳng qua đa số netizen đều không chấp nhận kiểu tẩy não này, cho dù nick ảo được thuê có làm thế nào đi nữa, tất cả cũng đổ sông đổ bể.

Liễu Nhứ đã hết đường xoay xở triệt để. Cô ả gọi cho Trương Nại liên tục, thậm chí tới tận nhà gã để chặn đường, nhưng đều không có kết quả. Trương Nại giống như đã biến mất khỏi thế giới này rồi vậy, từ đầu tới cuối đều không lộ diện.

Đến ngày thứ ba, cô ả cuối cùng cũng gọi được cho Trương Nại.

Gã lên tiếng trước, lạnh lùng dứt khoát: "Đừng gọi cho tôi nữa."

Liễu Nhứ cầm di động khóc lớn: "A Nại, anh thật sự muốn thấy em chết mới cam lòng sao?"

Gã ngó lơ: "Cô có thế nào cũng không liên quan gì tới tôi." Gã đã cho cô ả cơ hội rồi, nhưng chỉ đổi lại sự lừa gạt và lợi dụng hết lần này tới lần khác. Dù tình yêu dâng hiến có nồng nhiệt đến mấy thì cũng trở nên nguội ngắt thôi.

Cô ả không khóc nữa, gần như tuyệt vọng nói: "Anh thật sự không nhớ tình nghĩa giữa chúng ta nữa sao?"

Trương Nại cười khẩy: "Tôi chẳng qua chỉ là một con chó của cô mà thôi, nào có tình nghĩa gì nữa?"

Liễu Nhứ bỗng cạn lời.

"Tôi chỉ đăng một đoạn clip thôi. Đây là lòng nhân từ cuối cùng của tôi. Cô đừng ép tôi nữa."

Trương Nại nói xong rồi cúp điện thoại. Cô ả lại gọi tới, nhưng điện thoại đã tắt máy rồi. Cô ả đập hết những thứ có thể đập trong phòng bệnh, thét chói tai như thể phát điên.

Y tá đều bị cô ả đuổi ra ngoài. Sau khi gào thét khàn cả giọng, cô ả bình tĩnh lại, đi ra phòng bệnh.

Tầng mười bảy là phòng bệnh VIP.

Liễu Nhứ mở cửa phòng bệnh của Khương Cửu Sênh thật mạnh, buột miệng hét lên: "Khương Cửu Sênh!"

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Khương Cửu Sênh. Cô đang cầm một cuốn sách.

Cô ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi nhớ rõ trước đó không lâu cô đã từng hứa với tôi, trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ vờ như không quen tôi."

Mặt Liễu Nhứ đỏ gay. Cô ả dùng sức đóng cửa lại thật mạnh, nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Sênh, khóe mắt như sắp nứt ra: "Cô cũng đã hứa với tôi là sẽ không công khai clip mà! Nhưng cô xem cô đã làm gì?" Cô ả trợn mắt, chửi ầm lên: "Cô - Lừa - Tôi!"

Cô ả nổi giận, không khống chế nổi cảm xúc của mình.

Nhưng Khương Cửu Sênh vẫn bình chân như vại, thong dong đặt quyển sách trong tay xuống.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì…" Khương Cửu Sênh ngước nhìn cô ả, ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh đáp trả: "Tôi chỉ hứa với cô là tôi sẽ không công khai mà thôi."

Liễu Nhứ nghe vậy lại càng tức giận hơn: "Cô gửi clip cho Trương Nại thì có khác nào chính cô công khai chứ!"

Mượn dao giết người, cao tay hơn một bậc.

Thật độc ác!

Khương Cửu Sênh không phủ nhận: "Thế cô có từng nghĩ rằng tại sao đến cuối cùng người đẩy cô vào đường cùng lại là Trương Nại không?"

Trong lúc nhất thời, Liễu Nhứ không thể đáp lại được.

Đúng rồi, tại sao lại là Trương Nại? Từ trước tới nay gã vẫn luôn khăng khăng một mực với cô, nhưng cuối cùng chính gã lại là người đã đẩy cô xuống vực thẳm.

"Nếu cô đến tìm tôi để tính sổ thì tôi cũng sẽ tính toán rành mạch với cô vậy." Ánh mắt Khương Cửu Sênh trầm xuống, lạnh lùng nhìn cô ả: "Liễu Nhứ, cô thật sự cho rằng tôi không biết ai là kẻ ăn cắp bài hát sao?"

Liễu Nhứ thất kinh, nhìn Khương Cửu Sênh bằng ánh mắt khó tin.

Khương Cửu Sênh bâng quơ nói một câu: "Địa chỉ IP."

Lúc trước cô gửi demo của ca khúc trong kho lưu trữ cộng hưởng. Ngoài cô ra chỉ có Trương Nại biết mật mã. Ban đầu cô cũng tưởng là một mình Trương Nại lưu trữ bản mẫu. Sau này Mạc Băng cẩn thận đã quyết định tra xét IP đăng nhập.

Tại sao IP đăng nhập lại của Liễu Nhứ? Chỉ có một khả năng duy nhất. Khi đó, họ đang mâu thuẫn ý kiến với nhau nên Liễu Nhứ nảy sinh mưu đồ xấu.

Liễu Nhứ hoàn toàn không thể biện bạch được chuyện này. Cô ả chỉ cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Khương Cửu Sênh bằng ánh mắt dữ tợn.

"Tôi đã nói rồi. Ăn trộm ca khúc như thế nào thì phải nôn ra như thế thôi. Vậy mà cô vẫn mong mình sẽ gặp may, thậm chí đẩy Trương Nại ra gánh tội thay, hoàn toàn không hối cải. Liễu Nhứ…" Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt cô ả, không hề né tránh: "Tình cảnh hôm nay là do cô tự chuốc lấy trái đắng mà thôi."