Duy Nhất Là Em

Chương 108: Giấc mộng xuân




Translator: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh chỉnh micro, đứng phía trước khán đài, dùng chất giọng khàn khàn và quyến rũ của mình chào hỏi tất cả fan hâm mộ một câu đơn giản như trước nay vẫn thế: "Chào mọi người, tôi là người hát chính - Khương Cửu Sênh."

Vừa dứt lời, biển người bên dưới vỗ tay rào rào, tiếng hò hét vang lên dữ dội không ngừng.

"Aaa..."

Cô mỉm cười ra dấu im lặng sau đó cầm micro giới thiệu: "Nghệ sĩ chơi đàn guitar bass - Cận Phương Lâm."

Ánh đèn tập trung chiếu vào vị trí phía sau Khương Cửu Sênh. Cận Phương Lâm khẽ cười, những ngón tay của anh ta bắt đầu di chuyển trên dây đàn, tạo nên một bản độc tấu vui tai.

Ngắn gọn nhưng đầy lưu loát và cứng rắn.

Quả nhiên danh hiệu nghệ sĩ chơi guitar bass giỏi nhất trong giới nhạc rock này của anh ta không phải là hữu danh vô thực.

Khi nốt trầm cuối cùng vang lên, cả thính phòng vẫn còn văng vẳng dư âm của bản độc tấu. Sau đó Khương Cửu Sênh cất tiếng: "Tay trống Lệ Nhiễm Nhiễm".

Đèn di chuyển, camera chính được phóng to chiếu trực tiếp vào Nhiễm Nhiễm. Cô ấy tung chiếc dùi trống lên, để nó xoay vài vòng trên không rồi rơi chuẩn xác vào tay. Tiếp đó cô khẽ mỉm cười, giơ tay lên cao rồi dùng lực gõ mạnh xuống trống. Tiết tấu và âm thanh của trống ngay lập tức làm bùng cháy cả sâu khấu.

Sau một đoạn solo đầy khí thế, Lệ Nhiễm Nhiễm kết thúc màn biểu diễn xuất sắc bằng một nụ hôn lên dùi trống rồi mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền vừa tinh tế vừa hoang dã.

Phải nói phái nữ biết chơi rock, ai cũng cool ngầu và bá đạo vô cùng. Tiếng la hét của năm mươi nghìn người trong khán phòng vang dội lên chín tầng mây, có khả năng xuyên thủng màng nhĩ người ta.

Khương Cửu Sênh khẽ 'suỵt' một tiếng. Sau khi tiếng reo hò ngừng hản, cô dừng lại một chút. Những người hâm mộ ở hàng ghế đầu vô thức nghiêng về phía trước, chờ đợi giai điệu tiếp theo.

"Nghệ sĩ đàn guitar chính..." Khương Cửu Sênh điềm tĩnh nói, "Khương Cửu Sênh."

Ngay lập tức, đó là một bản độc tấu guitar ngắn gọn, dứt khoát gây chấn động năm mươi nghìn người hâm mộ hệt như phong cách của cô. So với guitar chính trước đây là Trương Nại, tốc độ tiết tấu mang theo sự hoang dã và ngông cuồng của Khương Cửu Sênh chỉ hơn không kém.

Không có gì ngạc nhiên khi nhiều chuyên gia âm nhạc nhận xét rằng, trong giới nhạc rock hàng trăm năm nay, không có một Khương Cửu Sênh thứ hai.

Các fan hâm mộ bên dưới gào hét khản cả giọng.

Kết thúc bản nhạc guitar, Khương Cửu Sênh nói: "Cuối cùng là màn biểu diễn violin."

Cô cố ý dừng lại một chút.

Ánh đèn sân khấu dừng lại một chút, Tạ Đãng mặc đồ punk rock, cùng với cây violin trong tay chầm chậm tiến vào vị trí ghi hình.

Khương Cửu Sênh cất cao giọng nói, hô vang tên cậu: "Tạ Đãng."

Năm mươi nghìn fan cuồng nhiệt gào thét, âm thanh độc tấu violin chậm rãi ngân vang một đoạn nhạc Rock Ballad trong ca khúc của The Nine. Tiếng violin ưu nhã sâu lắng, kết hợp với sự cuồng nhiệt cùng nội lực của rock tạo nên một sự bùng nổ, vô cùng hài hòa.

Tạ Đãng kết thúc tiết mục độc tấu bằng những nốt cao trào vô cùng vang dội. Cậu buông cây violin xuống, điều chỉnh lại vị trí micro: "Xin chào, tôi là Tạ Đãng."

"Aaa..."

Tiếng gào thét đinh tai nhức óc, các fan đồng loạt gọi tên Tạ Đãng theo một tiết tấu nhất định, vang dội đầy khí thế.

"Tạ Đãng!"

"Tạ Đãng!"

"Tạ Đãng!"

"…"

Cậu giơ ngón tay, "suỵt" một tiếng, năm mươi nghìn fan lập tức im bặt.

Sân vận động lớn như vậy chỉ còn sót lại giọng nói của Tạ Đãng: "Ba năm về trước, Khương Cửu Sênh đột nhiên nói với tôi rằng cô ấy sẽ không chơi cello nữa vì lỡ thích rock mất rồi!"

Giọng cậu bình thản, giống như đang kể một câu chuyện mình vẫn khắc ghi.

"Lúc đó tôi đã nói gì nhỉ?"

Tạ Đãng ngẫm nghĩ một lát, vui vẻ nói cười: "À, hình như tôi không nói gì cả, nghe cô ấy nói xong bèn lấy cây violin đập cô ấy một phát." Khóe môi cậu cong lên, lúc cười đôi mắt cong cong như mảnh trăng non, "Người thì chưa sao, mà đàn của tôi hỏng mất rồi."

Dưới khán đài, tiếng cười rộ lên.

Không biết vì lý do gì mà trong giọng nói vui vẻ lại xen lẫn chút cô đơn.

"Khi concert đầu tiên của cô ấy được tổ chức, tôi không có mặt. Tôi cố ý tổ chức buổi độc tấu violin của tôi tại Vienna cùng thời điểm, để cho cô ấy thử so sánh và mở rộng tầm mắt trước dáng vẻ lịch lãm ngời ngời trong bộ vest đuôi tôm của tôi." Tạ Đãng ngoảnh đầu nhìn Khương Cửu Sênh, ánh mắt lấp lánh ý cười, "Nhưng mà, ngay cả buổi phát lại cô ấy cũng không xem!"

Khương Cửu Sênh mím môi, bật cười.

Tạ Đãng nhìn lướt qua cô rồi bước đến vị trí trung tâm sân khấu, đối diện thẳng với năm mươi ngàn fan, cậu nói rằng: "Tôi cứ mãi đợi, đợi cái ngày Khương Cửu Sênh trở thành một trò hề, đợi dáng vẻ ủ rũ ôm cây đàn guitar của cô, đợi đến khi cô quay đầu cầm lại cây cello một lần nữa, đợi đến ngày tôi khoác bộ đuôi tôm cùng cô hòa tấu một bản violin – cello. Kết quả thì sao, tôi vẫn cứ đợi cho tới bây giờ."

Tạ Đãng ngừng lại rất lâu, đến khi ngẩng đầu lên, ánh đèn rực rỡ trên sân khấu rọi thẳng vào đáy mắt cậu. Tạ Đãng hắng giọng, từng chữ thốt ra tròn vành rõ nét: "Đợi cho đến ngày hôm nay, tôi lại vì cô mà cởi bỏ bộ vest đuôi tôm."

Bên dưới khán đài, có fan nữ hâm mộ điên cuồng kêu tên Tạ Đãng, quá khích đến nỗi bật khóc thành tiếng.

Cả một sân vận động rộng lớn đều im phăng phắc, duy chỉ còn sót lại tiếng khóc của bạn fan kia, ngoài ra còn có tiếng đàn réo rắt với tiết tấu chậm rãi của cây violin trong tay Tạ Đãng, như phảng phất phụ họa thêm cho giọng nói trầm lắng của cậu.

"Đây là cây violin được tôi sử dụng trong lần đầu tiên diễn độc tấu, hôm nay, nó lại được tôi sử dụng để bè đệm cho Khương Cửu Sênh."

Tất thảy các fan hâm mộ cuồng nhiệt hô vang tên của Khương Cửu Sênh, tiếng hò reo hòa cùng tiếng vỗ tay long trời lở đất.

Giọng nói Tạ Đãng dịu dàng nhưng đầy kiên định: "Khương Cửu Sênh là một người tuyệt vời không gì sánh bằng."

Cậu vừa dứt lời, tiếng reo hò vang lên không ngớt, từng đợt từng đợt như sóng trào. Các fan hâm mộ hô vang tên của hai người, tiết tấu vừa vui sướng nhưng vẫn rất quy củ khiến không khí như bùng nổ.

"Khương Cửu Sênh! Tạ Đãng!"

"Khương Cửu Sênh! Tạ Đãng!"

"Khương Cửu Sênh! Tạ Đãng!"

Trong tiếng hò reo vang vọng của hàng nghìn người, âm nhạc nổi lên, tiếp nối ngay sau tiếng đàn guitar là âm thanh chậm rãi của violin. Khán giả bốn phía đều im lặng, lắng tai nghe bản hòa tấu của guitar cùng violin. Một khúc "Cao Sơn Lưu Thủy" không lời mang hơi hướng cổ xưa được biểu diễn trước năm mươi nghìn fan hâm mộ, cùng giọng ca nữ ngân nga theo từng nhịp phách.

Bản nhạc vừa dừng, Tạ Đãng bèn buông violin bước đến trước mặt Khương Cửu Sênh nói: "Bà có thể không cần kéo cello, vì tôi cũng đã giỏi lắm rồi, đủ sức chơi violin cùng với guitar của bà."

Tùy tiện, phóng túng nhưng lại rất chân thành, đó là Tạ Đãng.

Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý, đôi mắt hơi ửng hồng: "Cảm ơn cậu, Đãng Đãng."

Tạ Đãng bước lên phía trước ôm lấy cô vào lòng, ghé sát tai cô thì thầm.

"Sênh Sênh."

"Ừm."

Cậu tháo micro, trong âm thanh huyên náo của năm mươi nghìn người, cậu khẽ thủ thỉ: "Tôi thích em."

Rất thích em.

Nếu như có thể, tôi vẫn thích em cho đến ngày em khoác trên mình chiếc váy cưới tinh khôi. Khi ấy, tôi sẽ kéo một khúc nhạc tuyệt vời dành cho em, để cho tất thảy mọi người đều khắc ghi về em cùng người ấy.

Sênh Sênh ngẩng đầu hỏi: "Cậu nói gì?"

Cậu đeo lại micro, xoay người về phía fan hâm mộ: "Khen bà đó."

Trong tiếng hoan hô của hàng nghìn người cùng tiếng vỗ tay như sấm rền vang, các fan hâm mộ, đặc biệt là các fan nữ đều bị chấn động trước hành động của Tạ Đãng. Trong giới âm nhạc không thiếu người anh tuấn tài năng, nhưng chỉ có duy nhất Tạ Đãng dám đạp lên dư luận, dám cho đi không giữ lại gì, dám cởi bỏ bộ vest đuôi tôm tôn quý cao ngạo của mình mà hy sinh cho người khác.

Kẻ nào nói học trò của nhà họ Tạ bất hòa, mù nặng rồi! Một vài fangirl giơ cao bảng cổ vũ ở hàng đầu hét đến mức sắp tắt tiếng.

Một fan nữ dán miếng sticker in hình Tạ Đãng trên mặt hai mắt ửng đỏ, vô cùng kích động hét lên: "Công chúa Tạ Đãng đẹp trai quá!"

Bạn fan kế bên vẫy vẫy lightstick, phụ họa thêm: "Đúng đó!" Cô vô cùng phấn khích, "Đột nhiên thấy Đãng Đãng và Sênh Sênh đẹp đôi quá, một người là công tiên nữ, một người là thụ công chúa, đúng là xứng đôi vừa lứa!"

Cô gái ra sức gật đầu, trong lòng nhộn nhạo: "Aaaaaa, muốn hai người họ đến với nhau quá."

"Hừ, mấy đứa nói giữa Sênh gia và Đãng Đãng chỉ có tình chị em đúng là mù! Nom ánh mắt Đãng Đãng nhìn Sênh gia kia kìa, rõ là thâm tình, theo như tôi thấy chắc chắn không phải giả vờ đâu nha!"

Hơn thế nữa, "công túa" Tạ Đãng cần gì phải giả vờ? Cậu ấy yêu ai ghét ai, trước giờ lúc nào cũng rõ ràng!

Bạn gái kế bên nghe thấy bèn bổ sung thêm một câu "Đúng đấy, nãy tôi cũng trông thấy, mắt Tạ Đãng đỏ lựng như sắp khóc."

"Nếu có thêm một màn tỏ tình thì đúng là chuẩn không cần chỉnh."

Trong lúc mấy cô gái hăng say tụm năm tụm ba bàn tán, đột nhiên bạn nữ hàng phía sau reo lên.

"Ê, xem kìa, xem kìa! Hướng bốn giờ có một anh chàng siêu cấp đẹp trai."

Mấy bạn trẻ nhao nhao nhìn theo hướng bốn giờ, sau đó lập tức đứng hình.

"Ôi mẹ ơi, gương mặt chết người!"

"Thân hình chết người."

"Muốn chạy đến bắt chuyện ghê."

Bạn nữ nom vẻ người lớn vẫn giữ được một chút lý trí: "Những người có thể ngồi ở vị trí VVIP ngay giữa trung tâm của hàng ghế đầu thì đều là sao trên trời cả, đừng mơ mộng nữa."

Thử liếc nhìn qua bên đó đi!

Luôn có một số người nhầm tưởng rằng có thể lên bắc thăng lên hái sao trời.

"Chào... chào anh."

Một cô gái ngồi ở hàng ghế VVIP thứ hai, đội mũ lưỡi chai, vóc dáng thập phần yêu kiều, khẽ vỗ nhẹ vào vai người phía trên. Dường như sợ mình đã khiếm nhã nên động tác của cô rất dè dặt và dịu dàng.

Người đàn ông hàng trên ngoái đầu lại.

Ánh đèn mờ trên sân khấu hắt lên gương mặt tuấn tú ấy, cảm giác cả ngân hà như ẩn giấu trong mắt anh.

Anh khẽ gật đầu với cô, cả người toát lên vẻ cao quý ưu nhã, lịch sự thanh tao.

Vừa hay chính là Thời Cẩn.

Cô gái cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy vọt ra ngoài, hai má ửng hồng, ngượng ngùng nhưng lại rất bạo gan: "Xin hỏi, em có thể thêm wechat của anh không?"

Anh lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tôi không kết bạn với người lạ."

Người lạ?

Dù sao cô cũng là một diễn viên đang nổi.

Cô gái rất khó tin, bèn mở to mắt hỏi anh: "Anh không biết em sao?"

"Ừm, tôi không biết."

Cô chính là Kiều Vy - nữ diễn viên nổi tiếng hiện nay, đồng thời được bình chọn là mối tình đầu quốc dân, vậy mà anh lại xem cô như người qua đường xa lạ khiến cô không khỏi hoài nghi, mấy mười triệu phiếu bầu trên mạng có phải do quản lý của cô bao mua hết không.

Không thể nào, cô không tin như vậy bèn nhắc khéo: "Em tên Kiều Vy, là diễn viên thủ vai Bình Dương công chúa."

Đối phương không đáp.

Không thể, cô vẫn không tin được nên nhắc khéo anh thêm một chút: "Em là nữ chính trong bộ phim 'Gió mùa hạ' đang được chiếu trên ZJ TV."

Anh lắc đầu đáp lời: "Tôi không xem phim."

Được thôi được thôi, trai đẹp nói gì cũng đúng!

Kiều Vy miễn cưỡng nói: "Anh có thể cho em wechat của anh không?"

"Xin lỗi, không thể được." Thời Cẩn chậm rãi nói, tuy vẫn lịch sự nhưng rất lạnh lùng: "Tôi sợ làm phật ý bạn gái."

Kiều Vy khi thấy tình cảm đằm thắm của con nhà người ta chỉ còn nước im lặng.

Quả nhiên là vậy, bạn trai nhà người ta chưa bao giờ làm tôi thất vọng, cô hậm hực ngồi về chỗ.

Trên sân khấu đã chuyển qua một ca khúc tiếng anh nhẹ nhàng với giọng hát khàn khàn giống như đang kể một câu chuyện cũ.

Nhìn qua khu vực VVIP số hai cách đó một đoạn, đâu đâu cũng thấy những gã đàn ông mặc vest đi giày da, duy nhất chỉ có Vũ Văn Xung Phong mặc sơ mi, hai cúc phía trên mở phanh, áo măng tô vắt ngang trên chân, dáng vẻ bất cần. Gương mặt anh tuấn phảng phất nét cô đơn, nổi bật hẳn lên trong số những thương nhân vạm vỡ, cường tráng.

Anh ngồi vắt chéo chân, lưng tựa vào ghế, biếng nhác ngửa cổ ra sau. Chiếc ghế bên tay trái anh trống trơn, mãi đến khi trên sân khấu hát bài thứ ba thì ánh sáng hắt qua từ hướng đó mới bị một cô gái che khuất.

Cô chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.

"Vũ Văn."

Vũ Văn Xung Phong liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, cũng không nói gì.

Là thiên kim của thị trưởng Từ, đi xem concert nhạc rock mà cũng mặc váy dài đoan trang, sang trọng như vậy.

Cô nhìn quanh, hai mắt sáng long lanh, mỉm cười xinh đẹp: "Trùng hợp quá."

Trùng hợp?

Vũ Văn Xung Phong cười nhạt: "Xem ra cô và mẹ tôi cũng khá thân thiết."

Một câu nói đã phá nát tâm tư con gái nhà người ta, tay chân Từ Trăn Trăn gượng gạo không biết giấu đi đâu. Cô vừa bứt rứt vừa luống cuống, không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào, chỉ đành ngại ngùng cúi thấp đầu.

"Hiểu về nhạc rock không?" Ánh mắt của Vũ Văn Xung Phong phóng về phía trung tâm sân khấu.

Từ Trăn Trăn nhìn người đang đứng trên sân khấu theo ánh mắt anh, đó là Khương Cửu Sênh. Cô ấy ôm đàn guitar, hai mắt khép hờ giống hệt một nàng mèo vừa quyến rũ lại thần bí.

Thú thật, tuy là con gái nhưng Khương Cửu Sênh lại toát lên vẻ anh tuấn, phóng khoáng.

Từ Trăn Trăn đè nén sự đố kỵ vô cớ dấy lên trong lòng, cô đáp: "Biết chút ít."

"Tôi lại không hiểu lắm." Vũ Văn Xung Phong đột nhiên xoay đầu nhìn cô, "Cô thấy Khương Cửu Sênh hát thế nào?"

Dưới ánh đèn mờ hắt hiu, ánh mắt anh lại hiện lên sáng bừng, Từ Trăn Trăn mải mê nhìn đến nỗi lồng ngực dồn dập từng tiếng trống rền, nên bất giác lắp ba lắp bắp: "Cũng... cũng được."

Vũ Văn Xung Phong lại nhìn về phía sân khấu, ánh mắt dịu dàng đầy trìu mến đối lập hoàn toàn với giọng điệu lạnh lẽo của anh: "Xem ra cô cũng không hiểu cho lắm." Khóe môi anh cong lên, "Cây hái ra tiền của tôi không phải chỉ hát được thôi đâu."

Không biết vì lý do gì, rõ ràng là một câu đùa dí dỏm, nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được sự yêu chiều bên trong.


Từ Trăn Trăn không muốn tiếp tục chủ đề về Khương Cửu Sênh nữa, bèn ngồi im đến gần hết nửa bài. Trong lòng cô đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn úp úp mở mở nói ra mục đích mình tới lần này.

"Sau khi chúng ta xem mặt, anh, anh vẫn chưa..." Tiếng cô ngày lúc càng nhỏ, cô luống cuống ngước lên, "Vẫn chưa trả lời em."

Vũ Văn Xung Phong không quay đầu lại, mặt mày lạnh tanh: "Tôi cứ tưởng cô Từ là người thông minh."

Cô buột miệng nói ra: "Nhưng mà bác Đường nói rằng..."

Anh cắt ngang, giọng nói hời hợt: "Ừ, mẹ tôi rất thích kiểu người như cô."

Từ Trăn Trăn ngại đỏ mặt, cứng họng không thốt nên lời. Nói trắng ra thì thứ mà bà Vũ Văn thích là thân phận thiên kim nhà họ Từ, cùng với sự lanh lợi và biết lấy lòng của cô.

"Có điều cô phải cẩn thận đấy..." Vũ Văn Xung Phong ngừng lại chút, quay sang nhìn cô, nở nụ cười như có như không, "Ba tôi cũng thích kiểu con gái này, không trở thành con dâu của Vũ Văn, biết đâu lại có thể trở thành vợ hai của ba tôi cũng nên."

Từ Trăn Trăn đột ngột biến sắc, xấu hổ và giận dữ đến cùng cực, đương lúc cô định lên tiếng thì Vũ Văn Xung Phong liếc màn hình điện thoại: "Cứ ngồi thưởng thức, tôi xin phép đi trước."

Anh cầm áo khoác rồi đứng dậy, giọng khẽ thốt lên: "Sênh Sênh làm sao vậy?"

Sênh Sênh…

Là Khương Cửu Sênh sao.

Từ Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn, không còn thấy bóng dáng của Khương Cửu Sênh trên sân khấu nữa, chỉ còn tay bass và trống vẫn đang chơi cuồng nhiệt, tiếng nhạc vang dội khiến màng nhĩ cũng rung theo. Cô cắn cánh môi, quăng bảng cổ vũ xuống đất, lúc đứng dậy lại còn cố tình đạp lên nó.

Vừa bước tới lối đi, trong tiếng huyên náo có giọng nói của cô gái trẻ gọi với theo Từ Trăn Trăn đang ra về đầy tủi nhục.

"Này." Ngoài sự bất cần trong giọng nói ra, cô gái kia còn thể hiện cả kiêu căng và ngạo mạn của mấy đứa trẻ dậy thì đầy bốc đồng: "Cô gái mặc váy đỏ, đứng lại."

Từ Trăn Trăn vừa ngoái lại đã trông thấy một cô gái trẻ tuổi đang cúi mình ở hàng ghế sau dãy VIP, trong tay cầm một trái tim rất lớn màu hồng để cổ vũ. Cô ta trợn trừng mắt với cô, giữa âm thanh ầm ĩ trong sân vận động, cô ta lớn tiếng nói: "Đúng rồi, gọi cô đó."

Dứt lời, một tay cô ta bám vào tay vịn rồi nhảy xuống, len lỏi qua biển người đông đúc tiến về phía cô với khí thế hung hăng.

Từ Trăn Trăn vô thức lùi về sau một bước.

Cô ta đi tới gần thêm một bước, khí thế hừng hực, giọng cô ta át cả tiếng nhạc: "Ai cho phép cô đạp lên mặt chồng tôi?"

Còn ai có thể yêu chiều ông xã đến điên cuồng ngoài phó hội trưởng fanclub của Khương Cửu Sênh ở khu vực Giang Bắc, Đàm Mặc Bảo?

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Từ Trăn Trăn không muốn đôi co với cô ta bèn xoay người bước đi.

Đàm Mặc Bảo nhanh tay chộp lấy cổ áo sau của Từ Trăn Trăn rồi kéo ngược lại. Cô ta không kịp trở tay, phút chốc giận tím tái mặt mày, chỉ biết giơ tay đẩy người đằng sau.

Đàm Mặc Bảo tóm lấy tay cô ta, lôi xềnh xệch đến một chỗ khuất gần khu vực VIP để tránh xảy ra bạo động.

Cô cười hì hì: "Ôi chao, vẫn còn hung hăng quá nhỉ?" Nếu nói về hung hăng thì Đàm Mặc Bảo cô chưa từng sợ một ai, "Nói mau, mày là anti-fan được ai cử tới? Có phải muốn đên đây bôi nhọ chồng tao không?"

Từ Trăn Trăn bị túm cổ áo, váy vóc bên dưới nhăn nhúm hết cả, nom thảm hại vô cùng: "Tôi không biết chồng cô." Cô cao giọng, "Mau thả tôi ra."

"Ha, quả nhiên là fan giả." Đàm Mặc Bảo nhặt tấm bảng cổ vũ dưới đất lên gí vào mặt Từ Trăn Trăn, đanh giọng đe dọa, "Đây là chồng tao, vừa nãy mày đạp lên mặt chồng tao, bây giờ mày mà không lau cho sạch sẽ, đồng thời phải chân thành nói xin lỗi ba lần thì đừng hòng đi."

Từ Trăn Trăn đường đường là lá ngọc cành vàng được yêu thương chiều chuộng, bản thân chưa từng thấy ai lại thô lỗ, nhỏ nhen như thế này. Cô cũng chẳng giữ hình tượng làm gì nữa, ngoái lại chửi một câu: "Cô bị điên à!"

Đàm Mặc Bảo nhún vai, thả lỏng tay: "Đúng rồi đấy, bạn chung phòng bệnh, xin chào nhé, bạn chung phòng."

"Bạn chung phòng bệnh" bị chọc tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô ta cầm cổ áo giật về phía trước: "Bỏ ra!"

Mày nói đấy nhé.

Đàm Mặc Bảo đột nhiên thả tay.

Từ Trăn Trăn kêu lên một tiếng "a" rồi ngã phịch xuống dưới đất, trong giây lát thu hút được rất nhiều ánh mắt tò mò của người khác. Không biết có phải được truyền lửa từ bài solo rock nhiệt huyết trên sân khấu hay không, mà hai mắt cô ta cũng nhuốm đầy lửa. Từ Trăn Trăn chưa bao giờ bị người ta chỉ chỏ ngó nghiêng như thế, bấy giờ cô ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn độn thổ cho xong.

Đàm Mặc Bảo chống nạnh, dương dương tự đắc: "Nhìn thấy chưa, ở đây có năm mươi nghìn fan hâm mộ, tất cả đều là fan bà xã của chồng tao đấy! Nếu mày mà không làm theo lời tao nói thì tao sẽ công khai hành động của mày, sau đó mỗi người một chân đạp cho mày nát bét mới thôi!" Cô đưa bảng cổ vũ đến trước mặt Từ Trăn Trăn, "Mày liệu mà làm đi."

Từ Trăn Trăn cắn chặt răng, lau sạch dấu chân trên bảng cổ vũ, lí nhí nói câu "xin lỗi" ba lần.

Lúc này Đàm Mặc Bảo mới hài lòng, giật lấy bảng cổ vũ ôm trong lòng, hất cằm nói với cô ta: "Đi được rồi đấy, sau này mày còn bất kính với chồng tao, tao đánh cho ba mẹ mày nhận không ra luôn!"

Từ Trăn Trăn đỏ mặt tía tai đứng bật dậy, lùi về sau ba bước, trợn mắt nhìn chòng chọc Đàm Mặc Bảo: "Tốt nhất là đừng để tao tra ra mày là ai."

Ôi chao, Ba mày là Lý Cương* à!

* Vụ tai nạn Lý Cương: Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý Khởi Minh bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, lúc ấy anh ta phản ứng và nói: "Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương."

Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ trên các diễn đàn của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công an của thành phố Bảo Định. Bốn ngày sau vụ việc, một cuộc thi làm thơ online với đề tài "Ba tao là Lý Cương" đã được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, một blogger nổi tiếng ở Trung Quốc.

Đàm Mặc Bảo sợ cô ta chắc: "Tra làm gì, để tao nói với mày là được rồi." Cô lớn tiếng hào phóng khai báo tên họ: "Tao là Đàm Hoan Hề, cô chủ của dược phẩm Đàm thị ở Giang Bắc. Không sai, Đàm Tây Nghiêu giàu nhất Giang Đô chính là ba của tao."

Từ Trăn Trăn hung hăng như muốn khoét hai mắt cô ra, sau đó mới từ lối đi VIP rời khỏi sân vận động

Đàm Mặc Bảo ôm hai tấm bẳng cổ vũ, lườm nguýt cô ta một hồi: "Bày đặt." Sau đó bèn nhảy chân sáo về lại chỗ ngồi VIP, tiếp tục ngóng bài hát tiếp theo của ông xã Sênh gia.

Trên sân khấu lúc này là màn solo đang vào hồi cao trào của Lệ Nhiễm Nhiễm và Cận Phương Lâm.

Trong phòng hóa trang sau cánh gà cũng tất bật ngược xuôi, tranh thủ từng giây từng phút, chỉ còn thời gian hai bài ước chừng tầm mười phút nữa thôi là tới phiên người hát bè lên sân khấu. Chu Lương hết nhìn đồng hồ, lại quay sang ngó nghệ sĩ của mình.

Chậc, tâm trạng không hợp cho lắm.

"Có chuyện gì à? Làm gì mà đổ nhiều mồ hôi vây?"

Từ Thanh Cửu lau mồ hôi trên trán rồi đáp: "Không, không có gì."

Lại còn nói lắp nữa chứ!

Chu Lương ngồi xuống hỏi: "Lo lắng à?"

Từ Thanh Cửu hết nuốt nước bọt đến liếm môi.

Lạ ghê! Trước tổ chức concert mấy chục nghìn người thì chả sao, giờ đến hát bè cho Khương Cửu Sênh thôi mà lại vã mồ hôi như tắm.

"Anh Lương." Từ Thanh Cửu do dự gọi anh, tiếp đó bước tới trước cửa phòng hóa trang ngó trước nhìn sau, xác định không có ai anh ta mới úp úp mở mở nói: "Em có chuyện này muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?" Làm gì mà phải lén lén lút lút?

Từ Thanh Cửu nghĩ một lúc, lựa lời mãi lên tiếng: "Em có một người bạn."

Em thì nói là em, bày đặt bạn em làm gì.

Chu Lương không vạch trần anh ta: "Bạn cậu làm sao?"

"Quả thật đó là bạn em." Từ Thanh Cửu nhấn mạnh, sau đó mới tiếp tục, "Dạo gần đây không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì mà lúc nào nằm ngủ cũng mơ thấy cùng một người."

Ồ, ra là vậy.

Chu Lương tiếp lời, hàm ý sâu xa: "Vậy thì phải xem cậu ta mơ những gì?"

Từ Thanh Cửu chẳng nói chẳng rằng, bèn cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng.

Chu Lương lờ mờ hiểu: "Mộng xuân à?"

Gương mặt anh tuấn của Từ Thanh Cửu lập tức đỏ bừng.

Chậc chậc, anh chàng còn non và xanh lắm! Cũng phải thôi, Từ Thanh Cửu bước chân vào showbiz rất sớm, chưa đến tuổi trưởng thành tiếng tăm đã lừng lẫy. Kể từ sau khi vào showbiz, anh ta vốn không tiếp xúc nhiều với người khác giới nên không biết gì nhiều về chuyện nam nữ.

Thân làm quản lý, Chu Lương cảm thấy mình phải đưa ra những hướng dẫn hợp lý: "Ngoài chuyện nằm mơ thì sao? Ban ngày có nghĩ đến không?"

Từ Thanh Cửu gật đầu.

"Cậu..."

Từ Thanh Cửu lập tức ngắt lời, gương mặt căng thẳng, anh sửa: "Là bạn em."

Được rồi! Chu Lương sửa lại: "Khi chạm mặt người khiến bạn cậu nằm mơ thì có cảm thấy căng thẳng không? Có thấy miệng khô khốc, tim đập mạnh không?"

Sắc mặt cậu ngày càng nặng nề, cân nhắc trả lời: "Hình như là… có."

"Thanh Cửu." Chu Lương khoanh tay hỏi, "Thành thật khai đi, phải lòng ai rồi? Có phải người trong giới không?"

Từ Thanh Cửu cứng họng.

Không phải đã nói là bạn rồi sao?

Trước Từ Thanh Cửu, Chu Lương cũng dẫn dắt một số nghệ sĩ thần tượng trẻ, đương nhiên là có nhiều kinh nghiệm. Anh ân cần khuyên bảo: "Cậu là ca sĩ thần tượng, công bố chuyện tình cảm sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn, nhất định phải thương lượng trước với tôi. Đầu tiên là phải dự đoán trước độ hot và chuẩn bị thật tốt công tác truyền thông, nếu không thì các fan sẽ không thể chấp nhận nổi, hơn nữa nếu là nghệ sĩ nữ trong giới showbiz thì tốt nhất nên quăng thính trước."

Từ Thanh Cửu hoàn toàn không nói nên lời.

Chu Lương suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không đoán được là ai bèn hỏi: "Chuyện này cứ gác qua một bên, cậu nhanh chóng chuẩn bị đi, chỉ còn hai bài nữa là tới lượt cậu lên sân khấu đó."

Từ Thanh Cửu buồn bã "ừ" một tiếng.

"Ấy." Chu Lương hỏi, "Tô Khuynh đâu?"

Anh lắc đầu, quay qua nhìn rồi đáp: "Em không biết."

"Vậy thôi, cậu đi thay trang phục biểu diễn đi, tôi tìm Tô Khuynh xem sao." Dứt lời, Chu Lương vội vội vàng vàng rời khỏi phòng hóa trang.

Từ Thanh Cửu thừ người một lúc lâu mới cầm trang phục đứng lên, gương mặt chất chứa tâm sự, lơ đãng kéo rèm phòng thay đồ. Khi anh ngẩng đầu lên, bỗng một cặp mắt bất ngờ xuất hiện không báo hiệu trước.

Phía sau bức rèm, Tô Khuynh vẫy tay chào: "Hey..."