Duy Ngã Độc Tôn

Chương 879: Ngông cuồng ngang ngược!




Các thủ vệ thành khác, toàn bộ đều ngây người tại chỗ. Đã bao nhiêu năm rồi, không ai dám gây sự ở chỗ này? Dù là con hổ lớn thú tu vào hai tháng trước, lúc đó cũng không dám kiêu ngạo như vậy, trực tiếp đánh chết thủ vệ cửa thành?

- Các ngươi muốn tạo phản hay sao?

Một tên thủ vệ cửa thành hồi thần lại, lúc này tuôn ra một thân khí thế mãnh liệt, vừa mới cảnh giới Địa Tiên, nắm chặt trường thương trong tay chỉ về phía đoàn người Linh Nhi quát lớn.

Đồng thời, có thủ vệ nhanh chóng bay vụt vào trong thành, hiển nhiên phải đi báo tin.

Đoàn người Tần Lập trở về lần này, chính là vương giả trở về, chính là tới gây chuyện sinh sự, làm sao lại sợ một thủ vệ gác cửa thành nho nhỏ uy hiếp chứ?

Xà Xà mỉm cười, ở trong mắt các thủ vệ có vẻ vô cùng kiều mị, lập tức tròn mắt trở nên ngây dại, trong lòng đập loạn: Lẽ nào nữ nhân này muốn sắc dụ ta? Ta sẽ tuyệt đối không bị điều khiên! Bọn họ đánh chết thủ vệ cửa thành, còn là bàng chi Vương tộc, đoàn người này chết chắc rồi!

- Ngươi nói không sai, chúng ta chính là muốn tạo phản!

Xà Xà mỉm cười, thở một hơi về phía tên thủ vệ thành này. Tên thủ vệ há to miệng, đột nhiên cả khuôn mặt trở nên đen kịt như mực!

- Ạ...

Hắn phát ra một tiếng kêu la thảm thiết hết sức thê lương, bắt đầu dùng tay gãi mặt mình. Chỉ trong chốc lát, cả khuôn mặt bị chính hắn tự quào đến máu thịt mơ hồ, ngay cả tròng mắt cũng bị móc ra, nhưng chính hắn vẫn như không hề cảm giác, cổ họng phát ra tiếng kêu la cực kỳ đau đớn.

- Ấy...Xà Xà tỷ, lần sau, có thể đừng ghê tơm như vậy hay không!

Chúng nữ đều quay mặt lại nhìn phía khác, Triệu Thiên Thiên nôn khan nói.

- Lần sau, không được cười với người khác như thế!

Khóe miệng Tần Lập co quắp, nhàn nhạt nói.

- Hì hì, biết rồi!

Xà Xà nhìn về phía Tần Lập lộ ra nụ cười vô cùng kiều mị, hết sức nhu thuận nói. Nếu không biết, còn tưởng đây là một nữ tử xinh đẹp vô hại, ai có thể ngờ nàng hé môi phun ra một chút là đã độc chết một thủ vệ thành cảnh giới Địa Tiên!

- A

Thủ vệ thành này còn chưa chết, lăn lộn trên mặt đất:

- Ai giết ta, giết ta đi, ta không chịu được, không thể chịu được nữa.

Xà Xà là cảnh giới Thần Vương đại viên mãn, xà độc phát ra nào phải một Địa Tiên nho nhỏ có thể thừa nhận được?

- Lớn mật! Ai dám gây sự ở địa bàn Vương tộc Tam Địa ta!

Theo một tiếng quát lớn, trên bầu trời xa xa, một bóng người đạp không mà tới, tốc độ nhanh như tia chớp.

- Ta là Lâm Bình An phó thành chủ thành Dưởng Quang, bọn chuột nhắt phương nào dám tới gây sự!

Một lão già hơn năm mươi tuổi lăng không bay tới, nhìn vào đoàn người Tần Lập.

Khi ánh mắt lão rơi xuống người Tần Lập, liền ngẩn ra. Năm mươi năm trước, tràng cảnh Vương tộc Tam Địa bị người ta náo loạn tới long trời lỡ đất, vẫn còn nguyên ở trong đầu hắn. Cho nên khi Lâm Bình An nhìn thấy Tần Lập, một thân khí thế Thần Vương hùng hồn lập tức suy yếu!

- Thành Dương Quang, Lâm Bình An? Vương tộc Tam Địa?

Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, đạp bước bay lên không lạnh lùng nhìn lão già này:

- Cẩu tặc, Người nhận ra ta là ai?

- Ngươi...Ngươi...Ngươi là công chúa Thú tộc?

Lâm Bình An ở Vương tộc Tam Địa là người cùng thế hệ với gia chủ Lâm Bình Nghĩa, hiện giờ đã là cường giả cảnh giới Thần Vương nhị trọng. Năm đó lão cũng từng gặp qua Linh Nhi, dung mạo tu vệt sắc của Linh Nhi, người nhìn qua một làn liền rất khó quên. Lâm Bình An lập tức cảm thấy toàn thân bốc lên một làn khí lạnh, Linh Nhi, lão không sợ, chẳng qua là một công chúa lưu vong. Nhưng cái nam nhân đồ tể ở sau lưng nàng, ác ma đó, làm cho linh hồn Lâm Bình An cũng phải run sợ.

Trận huyết chiến năm mươi năm trước, người ngoài tuy rằng không biết chi tiết, nhưng vị Vương tộc Tam Địa này tự nhiên biết hết sức rõ ràng. Hơn bốn mươi vị Thần Vương, đã chết trong tay Tần Lập!

Trời ạ, làm sao vị sát thần này lại tới đây. Chết tiệt, sớm biết như thế, đánh chết ta cũng không đi ra!

Trong lòng vị phó thành chủ đại nhân kêu gào thảm thiết, giống như nghe được tiếng lòng của lão. Linh Nhi đứng trước người lão, giọng nói cũng có chút run lên:

- Thành Dương Quang, hay cho một Thành Dương Quang! Phó thành chủ, phó thành chủ Vương tộc Tam Địa, rất tốt, rất tốt...

Lúc này, ánh mắt Lâm Bình An đột nhiên sáng lên, hắn quát lớn một tiếng:

- Ngươi tới đây cho ta!

Theo lão nghĩ, hhỉ cần bắt giữ Linh Nhi làm con tin, vậy nhất định Tần Lập sẽ không dám tùy tiện công kích mình. Như thế, có thể kéo càng nhiều người đến, khi đó mình sẽ được cứu rồi!

Linh Nhi năm mươi năm trước, chẳng qua là Thánh Chủ. Sẽ không có ai cho rằng, thời gian năm mươi năm ngắn ngủi, Thánh Chủ có thể biến thành Thần Vương. Nếu là như thế, vậy toàn bộ nơi Thần Vực đã sớm Thần Vương đầy đường rồi!

Cho nên, lão có chết cũng không nghĩ tới, một tiểu nha đầu, thời gian năm mươi năm lại từ một Thánh Chủ đỉnh cấp, mạnh mẽ tăng lên đến cảnh giới Thần Vương ngũ trọng!

Lâm Bình An tuôn ra toàn bộ thực lực cảnh giới Thần Vương nhị trọng, sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực, lão không muốn xảy ra sai lầm gì!

Đột nhiên, Lâm Bình An cảm giác trước mắt mình hiện lên một quầng sáng, đồng thời gần như tất cả âm thanh, nháy mắt biến mất khỏi tai hắn!

Có chuyện gì thế? Sao thế này?

Thẳng đến khi lão phát hiện, thi thể không đầu của mình rơi xuống khỏi không trung, đồng thời máu tươi phun ra cao tới cả trượng, mới đột nhiên ý thức được. Đầu của lão, đã bị người ta một kiếm chém bay!

- Không thể nào!

Lâm Bình An há miệng, muốn lớn tiếng rống giận, đồng thời lão khống chế chiếc đầu muốn chạy trốn. Người tới cảnh giới Thần Vương, đâu bị chém xuống vẫn còn có thể tái sinh ra thân thể mới, mặc dù như vậy sẽ giảm đi vô số cảnh giới, nhưng cũng còn tốt hơn là chết!

Linh Nhi ở bên kia, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh bằng. Lại bổ ra một kiếm, đầu Lâm Bình An lập tức bị chém thành hai nửa! Chết không thể chết hơn!

- Giết người rồi!

- Phó thành chủ chết rồi!

- Phó thành chủ bị người ta giết rồi!

Tất cả những người tận mắt thấy, toàn bộ như phát điên bỏ chạy tứ tán, vừa chạy vừa lớn tiếng hét lên.

Quả thật là quá khủng bố mà!

Đường đường một vị Thần Vương Vương tộc Tam Địa, phó thành chủ thành Dương Quang, cứ thế bị người ta một kiếm chém giết!

Toàn bộ tòa thành nháy mắt liền sôi trào, tin tức này truyền đi cực nhanh, phạm vi rộng tới mức làm người ta trợn mắt há mồm.

Không đợi đoàn người Tần Lập vào thành, từ rất nhiều nơi trong thành, một đám người lao ra như tia chớp!

Trong đó một người dẫn đầu, mặc mãng bào hoàng kim, đầu đội kim quan cửu long, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, diện mạo anh tuấn tiêu sái.

Phong thái khí thế, khí độ ung dung, đạp bước giữa hư không, nhưng long hành hổ bộ, vừa nhìn là biết công tử sinh ở nhà đế vương!

- Người phương nào to gan như thế, dám gây sự ở nơi này, không muốn sống hay sao? Mau xưng tên ra!

Một Lão già bên cạnh người thanh niên này, toàn thân tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn người Tần Lập quát lớn.

- Tần Lập...người kia là Tần Lập! Là ác ma kia...hắn tới nơi Thần Vực rồi!

Ở giữa đoàn người kia, có người nhận ra được Tần Lập, lập tức sợ tới hồn phi phách tán. Một trận giết chóc năm mươi năm trước, lưu cho những Thánh địa này vết thương quá lớn. Dù đã trôi qua năm mươi năm, nhưng những người trải qua trận giết chóc năm đó, vẫn không thể tiêu tan được.

Đám Thánh Chủ không chết kia trở về nơi Thần Vực, tu vi khó có thể tiến thêm, nguyên nhân là bởi bọn họ bị dọa vỡ mật!

Vốn đều cho rằng có Thông Thiên Đại Đế chấn nhiếp, lại trôi qua năm mươi năm, tên Sát Thần kia sẽ không dám xuất hiện ở nơi Thần Vực nữa. Không ngờ tới, hắn chẳng những dám tới, lại còn phô trương trắng trợn như vậy!

Như thế đã không thể dùng to gan lớn mật hình dung hắn nữa, quả thật là ngông cuồng ngang ngược mà! Trên đời này còn có ai cản được hắn?

Trên mặt thanh niên kia vẫn không có thần sắc kinh sợ nào, nghe đoàn người phía dưới lại chính là Tần Lập, lập tức cười lạnh, chỉ vào Linh Nhi nói:

- Ngươi, chính là nữ nhân mà đệ đệ phế vật của ta nhìn trúng trước kia?

- Ngươi là ai?

Linh Nhi đôi mắt lạnh, băng, tràn ngập sát khí nhìn người thanh niên này. Từ khí độ cùng quần áo của đối phương, rất có thể là một con cá lớn!

- Ta? Ta là Lâm Dục đại vương tử Vương tộc Tam Địa! Năm mươi năm trước, các ngươi rất may mắn không gặp ta, nếu không thì các ngươi đã sớm không sống tới ngày hôm nay!

Lâm Dục hất hàm, thần sắc cao ngạo nhìn Tần Lập phía dưới:

- Ngươi, chính là Tần Lập?

Lão già bên cạnh Lâm Dục khẽ giọng nói bên tai hắn:

- Đại vương tử, Tần Lập kia đã đột phát đến cảnh giới Đế vương...Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ha ha ha ha, vậy thì sao chứ? Ta có bí thuật Đại Thiên Ma Biến, có thể chém giết đối thủ vượt cấp, ta lại sợ hắn sao?

Lâm Dục cười lạnh trả lời.

Lúc này, trên bầu trời xa xa lại bay tới một đám người, đám đông xúm xít xoay quanh một người thanh niên.

Người thanh niên này bề ngoài cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, một thân áo đỏ thẫm, đầu đội mũ cánh thư sinh, giữa hàng mi tràn ngập cao ngạo.

Bay tới nơi này, nhìn thấy Lâm Dục, nhìn hắn gật đầu, nói:

- Lâm Dục, ta nghe nói có kẻ giết người của ngươi ở trên địa phương do Tam Địa các ngươi quản lý? Ha ha, có cần ta tới hỗ trợ không?

- Đoàn Lâm, Người tránh sang một bên, chuyện này không có một chút quan hệ tới các ngươi, không cần ngươi lo!

Lâm Dục ngữ khí lạnh băng, không chút cảm kích nói.

Người trẻ tuổi Đoàn Lâm kia cũng không buồn bực, mà cười cười:

- Tam Địa các ngươi nếu không có năng lực bảo vệ được nơi này, vậy giao cho Nhị Địa ta là được!

Lâm Dục cười lạnh mấy tiếng:

- Năm đó lúc đánh Nhất Địa, Nhị Địa các ngươi xông lên như một đám ruồi bọ. Lúc cần ra sức, lại đây đưa khước từ. Hóa ra Nhị Địa các ngươi, đều chỉ là một đám người chỉ biết chiếm tiện nghi.

- Lâm Dục, ngươi thối lắm! Đừng cho là ta sợ ngươi, không phải Đại Thiên Ma Biến hay sao? Bản vương còn có Hắc Kim Hỏa đây...

Đoàn Lâm cười lạnh phản kích.

Nghe được ba chữ Hắc Kim Hỏa, trong mắt Lâm Dục hiện một tia kiêng kỵ, hừ một tiếng không để ý tới hắn., quay sang nhìn Tần Lập lạnh lùng nói:

- Tần Lập, Người có dám đi lên đánh cùng ta một trận?

- Đại vương tử...

Lão già bên cạnh Lâm Dục khẽ nhíu mày.

- Không cần nói nữa! Ta muốn trở thành Đế, nhất định phải chém giết người này!

Lâm Dục tràn đầy tự tin nói.

- Ngươi không đủ tư cách!

Tiếng nói lạnh lùng của Xà Xà vang lên:

- Loại rác rưởi như ngươi, không xứng cho chàng ra tay! Ta, đã có thể chém giết ngươi rồi!

- Ngươi?

Lâm Dục hừ một tiếng trong mũi, cười lạnh nói:

- Xà nữ xinh đẹp, trong chiến đấu ở trên giường thì ngươi còn có thể là người thắng cuối cùng. Nhưng ở đây, ngươi, không được! Tần Lập, lẽ nào ngươi chỉ có chút lá gan đó hay sao? chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân?